Sắc Nước Hương Trời

Chương 80

/150


Quách Bá Ngôn coi trọng Lỗ Trấn muốn hắn làm con rể, nhưng mà ông không nói, chỉ tiết lộ tâm tư của mình cho Tiền quản sự viện tiền.

Tiền quản sự hơn năm mươi tuổi, hầu hạ hai Đại Quốc Công gia, nghe chủ tử nói xong liền hiểu. Nam cưới vợ nữ gả chồng, nhà gái chủ động đi nhà trai cầu hôn, sẽ có vẻ nhà gái không bằng nhà trai, đường đường Tứ cô nương Vệ Quốc Công phủ, đương nhiên phải do nhà trai mở miệng trước. Trở lại tiểu khóa viện nhà mình, Tiền quản sự gọi vợ tới, hai vợ chồng ghé vào cùng một chỗ.

Qua hai ngày, vợ Tiền quản sự đi mua châm tuyến, "Vô tình gặp được" một bà tử quản sự Lỗ phủ, hai người bất tri bất giác hàn huyên.

"Ngươi đang làm việc ở Vệ Quốc Công phủ à? Đây chính là nơi phú quý, nhìn quần áo này của ngươi kìa, vải tốt ghê."

"Ngươi cũng không tệ, người nào không biết Lỗ đại nhân là tâm phúc bên người hoàng thượng."

"Cái gì người tâm phúc chứ, Thái Thường tự quản lăng miếu đàn tự, quản thúc lễ nhạc lễ nghi, Quốc Công gia chưởng quản cấm quân, căn bản không cách nào so sánh được."

"Nói đến cấm quân, Nhị công tử trong phủ của các ngươi cũng làm thị vệ ở điện tiền ti? Nghe nói hắn trời sinh sức mạnh phi phàm, Quốc Công gia đặc biệt thưởng thức hắn, còn khen với lão công nhà tôi quá trời, lão công nhà tôi uống nhiều quá còn đoán mò, nói kinh thành nhiều tài tuấn như vậy đến nhà cầu thân Tứ cô nương, Quốc Công gia cũng không có vừa ý, nếu như bọn họ có bản lãnh của Nhị công tử, Quốc Công gia sớm đã đáp ứng."

"... Tứ cô nương? Chính là vị tân phu nhân từ nhà mang tới?"

"Cũng không phải vậy, tuy nói là mang tới, nhưng Tứ cô nương chúng ta xinh đẹp dịu dàng nhu thuận, Quốc Công gia coi như con gái ruột, Thái phu nhân cũng yêu thương tựa như cháu gái ruột, không khác gì con vợ cả hết... A, châm tuyến ta muốn cũng chuẩn bị đầy đủ hết rồi, ta đi trước nhé, ngày khác có rảnh lại tán gẫu."

Vợ Tiền quản sự bàn chân giống như bôi dầu rời đi, bà tử quản sự Lỗ gia nhìn cửa ra vào, lại đặt lời vừa mới nói ở trong lòng, hồi phủ liền đi bẩm báo chủ tử. Vợ của Thái Thường Tự Thiếu Khanh Lỗ đại nhân chết bệnh ba năm, Lỗ lão thái thái lại quá lớn tuổi, liền giao nội trạch cho cháu dâu trưởng tôn Phương thị quản lý.

Phương thị gần đây đang bận rộn chọn lựa nhà thích hợp cho chú em chồng, nghe bà tử quản sự bẩm báo xong, nàng vui mừng nhướng mày, vội vàng đi thông báo Lỗ lão thái thái: "Tổ mẫu, ngày ấy nhị đệ từ Quốc Công Phủ trở về, ngại Vệ Quốc Công không có việc gì nhét binh thư cho hắn, bây giờ nhìn lại, Quốc Công gia tám phần là vừa ý nhị đệ rồi, cố tình bồi dưỡng hắn đây mà?"

Lông mi xám trắng cuả Lỗ lão thái thái chớp chớp. Bà có hai tôn tử, lão đại tư chất bình thường, văn không thể võ cũng chẳng ra chi, ngay cả cái tiến sĩ cũng chướng mắt hắn, nhi tử muốn an bài chức quan nhỏ ở Thái Thường tự cũng không được, đành phải ở nhà quản lý công việc vặt. Thứ tôn sinh muộn, nhỏ hơn ca ca hắn cả mười tuổi, nhưng trời sinh sức mạnh phi phàm, hôm nay mới hai mươi liền đi vào điện Tiền Ti, tiền đồ rất tốt.

Nếu như có thể trở thành rể hiền của Quách Bá Ngôn, đối với thứ tôn mà nói liền như hổ thêm cánh, tương lai không chừng có thể tiếp nhận vị trí của Quách Bá Ngôn.

Chỉ là...

Lỗ lão thái thái nhíu mi, Tứ cô nương Vệ Quốc Công phủ...

Phương thị đoán ra băn khoăn của trưởng bối, cười nói: "Tổ mẫu, xuất thân của Tứ cô nương quả thật có hơi thấp, nhưng hai mẹ con các nàng có phúc khí nha, Vệ Quốc Công sủng ái kế thất quả phụ mới cưới, kinh thành có ai là không biết? Vị phu nhân kia vào phủ liền sinh môt đứa con trai, hai mẹ con đứng vững gót chân. Vả lại Vệ Quốc Công vừa mới bốn mươi, ở trước mặt hoàng thượng ít nhất còn có mười năm phong quang, hai nhà chúng ta nếu thật có thể kết thân, mười năm này, có thể giúp nhị đệ bớt đi hai mươi năm chặng đường vất vả đó."

Lỗ lão thái thái rốt cuộc động tâm, nói cho cùng, tiền đồ tôn tử quan trọng nhất, bằng không với tính bướng bỉnh chất phác này của tôn tử, không có ai dẫn dắt, khí lực lớn hơn nữa, bậc quan cũng không dễ dàng tăng lên. Đã có chủ ý, chạng vạng tối con cháu hồi phủ, một nhà mấy nhân khẩu cùng tụ tập trong nhà chính, thương lượng việc hôn nhân với Quách gia.

Lỗ đại nhân tuổi gần năm mươi, biết rõ con đường làm quan của mình không thể tiến triển hơn nữa, ông đối với nhi tử cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng nhi tử có thể được Quách Bá Ngôn thưởng thức, tóm lại là chuyện tốt, cho nên Lỗ đại nhân tán thành đi Quách gia cầu hôn, lo lắng duy nhất là sợ nhà mình tính sai, bị Quách Bá Ngôn cự tuyệt.

Lỗ Trấn đầu tiên là giật mình, sau đó là bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình, toàn bộ do trưởng bối làm chủ. Hắn một chút cũng không gấp gáp muốn cưới vợ, nhưng các trưởng bối an bài cho hắn rồi, vô luận là Tứ cô nương Quốc Công Phủ hay là cô nương nhà dân chúng bình thường, chỉ cần phẩm hạnh không có vấn đề, lớn lên đừng quá xấu, hắn đều bằng lòng lấy.

Thương lượng xong rồi, Lỗ lão thái thái liền uỷ thác một vị phu nhân nhà quan có giao tình với hai nhà Quách, Lỗ đi hỏi thăm ý của Quách gia.

Vốn là Quách Bá Ngôn suy tính, hiện tại Lỗ gia tới hỏi, Thái phu nhân, Lâm thị tự nhiên biểu hiện ra thái độ có thể thương nghị.

Lỗ lão thái thái nhận được hồi âm, trong lòng có cơ sở, bảo trước để hai đứa nhỏ gặp nhau đã, thật ra chính là bà muốn tận mắt nhìn xem Tứ cô nương rốt cuộc như thế nào. Yêu cầu này của Lỗ lão thái thái chính là nhân chi thường tình, Quách gia bên này lần nữa đồng ý, sau đó hẹn mồng một tháng chín, Thái phu nhân và Lỗ lão thái thái cùng đi An quốc tự lễ Phật.

~

Muốn đi gặp người Lỗ gia, trước đêm xuất phát, Tống Gia Ninh hưng phấn không ngủ được.

Theo như lời mẫu thân nói, chuyện đã đến mức này, thì việc hôn nhân của nàng và Lỗ Trấn căn bản đã được định rồi. Bởi vì Lỗ gia muốn gặp nhau, với địa vị của hai nhà Quách, Lỗ ở kinh thành, thì sau khi gặp nhau, Quách gia có thể xoi mói điểm xấu của Lỗ Trấn, Lỗ gia cũng không dám xoi mói tật xấu của nàng sau đó đổi ý hôn sự, nếu thật như vậy, thì tương đương với việc trực tiếp đánh cho Vệ Quốc Công phủ một cái tát, kẻ đần cũng sẽ không làm.

Nhưng Tống Gia Ninh vẫn rất khẩn trương, lo lắng Lỗ Trấn không thích cô nương có tướng mạo như nàng, lo lắng nữ quyến Lỗ gia ghét bỏ sự quyến rũ của nàng.

Tống Gia Ninh cũng muốn trưởng thành như ba cô nương Quách gia, hoặc là dịu dàng hoặc là thanh tú đẹp đẽ hoặc là xinh đẹp, không biết làm sao ông trời lại chọc ghẹo người ta, rõ ràng so với bất kỳ ai thì nàng vô cùng thành thật, cũng sợ trêu chọc nam nhân, nhưng ông trời lại nhất định cho nàng một tướng mạo mềm mại đáng yêu. Vạn nhất Lỗ Trấn thích nữ nhân ngũ quan thanh tú thì biết làm sao bây giờ?

Lật qua lật lại, nghĩ ngợi lung tung, thì trời đã sáng.

Lâm thị tối hôm qua đã chọn xong quần áo cho nữ nhi, trên mặc áo bông nhiều lớp màu hồng nhạt, phía dưới phối với váy mã diện màu trắng dưới tà váy thì thêu mai lan trúc cúc. Khuôn mặt Tống Gia Ninh trơn mịn đôi môi đỏ mọng, chỉ thoa một lớp son giữ ẩm, son phấn bột nước khác đều không cần. Tống Gia Ninh tóc đen nhánh, cài một cây trâm hồ điệp khảm trân chân, thêm một đóa hoa lụa đinh hương tinh xảo, thì không còn vật trang sức nào khác.

Ăn mặc xong xuôi, Tống Gia Ninh ngượng ngùng đi đến trước mặt mẫu thân. Cô nương mười ba tuổi, nửa năm này vóc dáng lại cao thêm một chút, tư thái càng thêm linh lung hấp dẫn, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, ngoại trừ chiều cao còn thiếu một chút, thì so nét phong tình, Lâm thị cũng tự giác không bằng nữ nhi.

Bộ dáng tốt, tư thái tốt, người cũng ôn nhu nhu thuận, nữ nhi tốt như vậy, người nam nhân nào lại không thích?

Ôm nữ nhi vào trong ngực, Lâm thị nhẹ giọng cảm khái nói: "An An của ta tốt như vậy, nương cũng không nỡ để con lập gia đình".

Tống Gia Ninh dựa vào trong ngực mẫu thân, ngửi hương hoa lan trên người mẫu thân, nàng vụng trộm nở nụ cười. Nàng cũng không nỡ bỏ mẫu thân, nhưng nàng càng muốn xuất giá, sớm chút vượt qua thời gian khát vọng nhất của kiếp trước.

Nói xong lời riêng, Lâm thị dắt Mậu Ca Nhi, đưa nữ nhi đi Sướng Tâm Viện. Nhà trai bà đã thấy rồi, nên hôm nay sẽ không đi, chỉ một mình Thái phu nhân đã đủ thể diện cho Tằng lão thái thái, vừa vặn cũng làm cho người Tằng gia nhìn thấy được yêu thương của Thái phu nhân đối với nữ nhi.

Sướng Tâm Viện, Thái phu nhân cũng thay đồ xong rồi, ngồi ở chủ vị nói chuyện phiếm với ba tôn tử một cháu gái. Quách Kiêu là Quách Bá Ngôn an bài, muốn hắn hộ tống tổ mẫu muội muội đi An quốc tự. Đôi song sinh, Vân Phương biết rõ hôm nay Tống Gia Ninh phải đi xem mắt, đã chạy tới ồn ào, muốn cùng nhau đi xem náo nhiệt, Thái phu nhân đều cự tuyệt, huynh muội ba người liền tiếp tục cầu xin.

"Tổ mẫu, cho Vân Phương đi đi." Quách Kiêu bỗng nhiên mở miệng nói.

Vân Phương mừng rỡ, chạy tới khen hắn tốt.

Thái phu nhân khó hiểu, hỏi tôn tử: "Vì sao cho nàng đi?"

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Quách Kiêu hiếm khi nở nụ cười, trêu ghẹo Vân Phương nói: "Vân Phương ham chơi hiếu động, có nàng chen vào, càng lộ ra Gia Ninh đoan trang hiểu chuyện."

Vừa mới nói xong, đôi song sinh ôm bụng cười lăn lộn, Vân Phương tức giận tới mức dậm chân, lắc cánh tay Thái phu nhân muốn tổ mẫu làm chủ cho nàng.

Thái phu nhân ngược lại cảm thấy trưởng tôn nói có vài phần đạo lý, mang theo Vân Phương cô nương con vợ cả này, vừa vặn khiến người Lỗ gia nhìn ra địa vị của cháu gái Gia Ninh ở Quốc Công Phủ một chút cũng không chênh lệch so với cô nương thân sinh của Quách gia, thích thú cười híp mắt hỏi Vân Phương: "Đại ca con cũng nói như vậy, con còn muốn đi không?"

Vân Phương trừng Quách Kiêu, bĩu môi, khẽ nói: "Đi, Tứ muội muội ngốc, con thay nàng trấn giữ."

Nàng thích Lương Thiệu, xem Lương Thiệu thành lang quân như ý, nhưng Tứ muội muội từ lúc bắt đầu liền ghét bỏ Lương Thiệu, tuy rằng Tứ muội muội nói những lời kia là vì tốt cho nàng, nhưng Vân Phương vẫn cảm thấy mất mặt. Hôm nay Tứ muội muội muốn tương thân, nàng ngược lại muốn nhìn, nam nhân khiến Tứ muội muội hài lòng lớn lên trông như thế nào, nhìn đối phương ngoại trừ gia thế, còn có điểm nào có thể hơn Lương Thiệu.

Cháu gái hạ quyết tâm đi, Thái phu nhân liền mặc kệ.

Sau một lúc lâu, ba mẹ con Lâm thị đến.

Một phòng người đều nhìn Tống Gia Ninh, Thái phu nhân yêu thương cười cười, Quách Phù Quách Thứ cố ý bắt chước đệ tử phong lưu, đong đưa quạt xếp nói: "Đây là cô nương nhà nào vậy? Lớn lên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là tiên nữ hạ phàm?"

Tống Gia Ninh bị bọn họ trêu chọc đỏ bừng cả mặt, nhanh đi vài bước trốn vảo trong ngực Thái phu nhân, nhỏ giọng làm nũng: "Tổ mẫu người quản quản bọn họ đi."

Thái phu nhân ôm lấy cháu gái, đuổi đôi song sinh qua một bên.

Đôi song sinh bất đắc dĩ rời đi, Tống Gia Ninh quay đầu đưa mắt nhìn hai người, đang muốn cười, Quách Kiêu đột nhiên nói: "Không còn sớm, tổ mẫu, chúng ta lên đường đi."

Giọng nói kia bình tĩnh như thường, từ ngày Lỗ Trấn đến nhà Tống Gia Ninh liền không còn bước ra khỏi Lâm Vân Đường, vụng trộm liếc mắt, nhìn thấy Quách Kiêu đứng ở bên ngoài vài bước, vẻ mặt không thay đổi - nghiêm túc mà đứng, ngoại trừ khuôn mặt lạnh lùng dường như gầy hơn so với lần gặp mặt trước, thì cũng không có thay đổi gì khác.

Tống Gia Ninh thu hồi ánh mắt, không khỏi bất an. Quách Kiêu có ham muốn đối với nàng, thân thể của hắn sẽ không gạt người, nhưng hai người bây giờ là huynh muội, Quách Kiêu không cách nào làm gì được, hắn thật sự sẽ bởi vì tầng quan hệ này, mà nguyện ý để nàng gả cho người bên ngoài sao?

Không muốn thì như thế nào, nàng đều có kế phụ làm chủ cho nàng, kế phụ cũng đã sắp xếp xong xuôi, Quách Kiêu chỉ có thể thành thành thật thật làm huynh trưởng thôi.

Đỡ Thái phu nhân đi ra Quốc Công Phủ, ánh nắng ban mai tươi đẹp từ phía đông chiếu sang đây, Tống Gia Ninh nghiêng đầu, cảm thụ phần ấm áp liên tục chiếu vào đáy lòng này, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy tướng công trung thực tương lai, Tống Gia Ninh cười tự đáy lòng, cười đến ngượng ngùng hạnh phúc, ngọt ngào, rực rỡ như hoa nở, lập tức trước sau lên xe ngựa với Thái phu nhân, Vân Phương.

Xe ngựa Quốc Công Phủ đi xa, thị vệ đứng ở phía tây trước cửa Thọ vương phủ, vẫn chậm chạp chưa hoàn hồn, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt giống như tiên nữ của Tứ cô nương, đẹp như vậy yêu kiều như vậy quyến rũ như vậy, không có nhìn hắn mà xương cốt hắn cũng mềm nhũn rồi, nếu Tứ cô nương đi đến bên cạnh hắn cười với hắn... Thị vệ không tự chủ nhếch khóe miệng lên, ánh mắt ngây dại.

"Phù! Phù!"

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng huýt sáo quen thuộc, thị vệ chợt tỉnh táo lại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phúc công công đứng trong cửa đang gọi hắn.

"Ngài đã tới." Thị vệ vội vàng bước nhanh đi tới.

Phúc công công nghi ngờ dò xét hắn: "Cười như cỏ đuôi chó, nghĩ chuyện gì tốt hả?"

Thị vệ nào dám nói thật, cúi đầu giả ngu.

Phúc công công cũng lười truy cứu, thấp giọng hỏi: "Thấy rõ không?"

Thị vệ gật đầu, chi tiết nói: "Thấy rõ, Tứ cô nương khí sắc hồng nhuận phơn phớt, trước khi lên xe còn nhìn mặt trời cười một cái, ngượng ngùng nữa."

Lông mày Phúc công công lập tức vặn thành chữ xuyên, không cam lòng mà liên tục ghi nhận, thị vệ từ đầu đến cuối đều nói Tứ cô nương mặt mày tươi cười rời đi.

Mặt Phúc công công hổ thẹn, đứng bất động cả buổi, sợ chủ tử đợi sốt ruột nên mới không thể không quay trở lại thư phòng.

Triệu Hằng đang vẽ tranh, thấy ông ta đi vào, hắn tạm thời thu tay lại, đôi mắt nhìn bức họa cá chép trên bàn.

Phúc công công trong lòng run sợ, rũ mắt nói: "Vương Gia, Tứ cô nương bị Thái phu nhân chặn lại, bọn họ không thấy rõ."

Triệu Hằng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ông ta chốc lát, nói: "Tuyên."

Phúc công công hai chân run lên, bịch liền quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu nhân đáng chết, xin Vương Gia thứ tội, Tứ cô nương, nàng, thị vệ nói nàng trước khi lên xe thì nhìn mặt trời nở nụ cười, giống như ngượng ngùng."

Hắn và chủ tử đều biết, Tứ cô nương hôm nay muốn đi An quốc tự xem mắt, Phúc công công còn biết, trong lòng chủ tử có Tứ cô nương, cho nên ông ta không dám nói lời thật, sợ chủ tử sau khi biết được trong lòng Tứ cô nương đã có đối tượng thì sẽ khó chịu, nhưng chủ tử muốn tuyên thị vệ giữ cửa tự mình xác nhận, Phúc công công không có cách nào, chỉ có thể thành thật khai báo.

Nàng nở nụ cười, giống như ngượng ngùng...

Triệu Hằng cúi đầu, nhìn Phúc công công quỳ trên mặt đất, ánh mắt như xuyên qua Phúc công công, thấy được một tiểu cô nương với khuôn mặt mũm mĩm.

Là nàng cá hắn thắng trước, là nàng dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn hắn trước, cũng là nàng, đứng ở trước bàn này, khen hắn tốt.

Hắn vẫn cho là nàng thích hắn, thì ra, cũng không phải.

"Không cần nhìn chằm chằm."

Phúc công công kinh hãi, ngẩng đầu, chỉ thấy chủ tử lại khôi phục dáng vẻ thần tiên đạm mạc, không tranh quyền thế, nữ nhân, cũng không tranh giành.

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status