Ông mặt trời dần nhô lân cao, chiếu những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, soi sáng khắp cả căn phòng. Tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ vang lên.
Một ngày mới bắt đầu…
Hôm nay, Akira dậy sớm, cô định sẽ xuất cung và đi chơi ở phía ngoài thành. Vì có quá nhiều việc xảy ra nên dạo này cô không ra ngoài chơi nữa. Còn bây giờ, dù vẫn có nhiều việc xảy ra (_”_) nhưng Akira đã quá mệt mỏi cho những việc ngu ngốc đó rồi, vả lại, cô cũng muốn được nghỉ ngơi một chút nên hôm nay, dù trời mưa hay giông bão, dù động đất hay sóng thần, dù có chiến tranh hay núi lửa phun trào, dù quốc vương có chết bất đắc kì tử hay không đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ xuất cung đi ra ngoài thành chơi một chuyến.
Akira khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ và cài lên tóc mình một bông hoa hồng cùng màu với chiếc áo khoác. Thật biết cách khiến mình luôn nổi bật trước đám đông nhưng kèm theo đó là một phong thái lạnh lùng luôn khiến cho người khác phải tránh xa, không dám lại gần. Quả không hổ danh là Akira với trái tim quanh năm đóng băng, không một chút ấm áp. Akira luôn giữ khoảng cách rõ rệt với những người xung quanh nên bây giờ dù có cho vàng cũng chẳng có ai dám lại gần huống chi là nói chuyện.
Akira đi đến gần cổng thì bắt gặp một người con trai có thể coi là “người quen”. Nhìn bề ngoài cũng biết, cậu trai đó là một con người rất vui vẻ và hòa đồng, nhưng chính vì thế mà Akira hoàn toàn không thích cậu ta chút nào – Yuki.
Chết tiệt! Đang muốn nghỉ ngơi thì lại bắt gặp tên điên thao thao bất tuyệt ngày hôm qua. Ông trời ơi, ngay cả ngươi cũng ghét con sao, con đã làm nên tội nên tình gì mà lại bị trừng phạt thế này… bla… bla…
Trong lúc Akira vẫn còn đang đứng tự kỉ và khóc thầm thì Yuki đã đứng trước mặt từ bao giờ.
_Này ! Sao thế? Bệnh à? – Nhìn vẻ mặt rất ư là đáng thương của Akira, Yuki hỏi.
_Liên Quan đến cậu? – Akira ném cho Yuki vài từ rồi bỏ đi ra ngoài cổng. Thấy thế, Yuki cũng chạy theo( chứ ngu gì ở lại).
_Đi đấu thế? – cậu hỏi.
Nhưng đáp lại lời cậu chỉ là cái lườm đáng sợ và lời đe dọa đủ để ám ảnh cậu suốt đời.
_Cậu mà còn nói thêm 1 từ nào nữa thì tôi sẽ đem cậu đi thiến đấy! – Akira nói, chất giọng lạnh và đầy uy lực khiến cậu không dám hó hé thêm từ nào nữa.
Akira nhanh chóng bước ra khỏi cổng, Yuki cũng bước đi ngay bên cạnh… nhưng với một khoảng cách an toàn ( đủ để không bị đem đi thiến ). Chậc, chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy lạnh cả sống lưng, huống chi…
Bộp!
Rầm!
Đang suy nghĩ nửa chừng thì đột nhiên bên cạnh cậu phát ra vài tiếng động lạ, quay sang nhìn thì đã thấy Akira ngoồi bệt dưới đất, đối diện là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi ( gần đúng ). Trông người phụ nữ đó có vẻ khá đau sau cú đụng vừa rồi, nhưng trên khuôn mặt của Akira thì lại không có vẻ gì là đau đớn cả.
Nhưng suy nghĩ của Akira thì hoàn toàn ngược lại. Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ đang đau gần chết đây nè, ê ẩm cả người. Không biết bà già này ăn gì mà đụng người ta té đau quá trời vậy ?!
Ngước mắt nhìn lên, định rủa xối xả cho hả giận nhưng thân phận là công chúa lại còn là “ cool girl” nữa chứ, sao lại có thể dễ dàng đánh mất hình tượng chỉ vì bà già này được. Akira chỉ định ngắm nhìn dung nhan trời phú của người này thôi. Nhưng chỉ vừa ngước lên thì ngay lập tức, Akira hóa đá luôn ( sao kì vậy ?!), đương nhiên không phải là vì “nhan sắc tuyệt vời” của bà ta mà là do đôi mắt màu thạch anh tím, ở vương quốc này chỉ có duy nhất một người sở hữu nó – mẹ của Akira.
Nhưng hình như không chỉ riêng gì Akira, người phụ nữ kia cũng vậy, cũng ngạc nhiên không kém. Đương nhiên rồi, con mình mà, lí nào lại không nhận ra, vả lại còn có đôi mắt và màu tóc có một không hai kia khẳng định chính xác suy nghĩ của bà.
_Shirayuki…? – Bà khẽ nói, giọng hơi nhỏ và khó nghe nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến Akira hiểu bà đang nói gì.
_Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, tôi là Akira, không phải là Shirayuki – Akira phũ phàng phủ nhận câu nói của bà, cô đơn giản là không muốn gặp lại bà. Cô đứng dậy.
_Vậy sao, tôi xin lỗi – Bà nói rồi cũng đứng đậy, phủi bụi trên quần áo rồi đi ngang qua Akira, gương mặt bà trông có vẻ hơi buồn, đôi mắt ươn ướt nước. Lúc đi ngang qua Akira, bà có nói gì đó, không biết là nói gì, chỉ biết là sau đó Akira cũng có vẻ sững sờ và suốt nguyên buổi đi dạo chơi đó, Akira trông không có vẻ gì là chú ý đến xung quanh, cứ như người trên mây, rất kì lạ, hoàn toàn không giống Akira bình thường chút nào.
Buổi dạo cuối cùng cũng kết thúc, Akira và Yuki trở về hoàng cung
…
~~o0o~~ Vườn hoa anh đào Vivian ~~o0o~~
Akira thẩn thờ ngồi ở đó, gương mặt không hề có một chút sức sống nào, cô đang nghĩ đến câu nói của mẹ lúc nãy…
_Này, đang nghĩ gì vậy? – Một giọng nói từ đâu bỗng vang lên kéo Akira từ trong suy nghĩ bay ra (_”_).
Akira quay ra nhìn người đang nói, rồi làm lơ cậu, tiếp tục suy nghĩ.
Thấy không có tiếng trả lời, cậu lại gần, ngồi xổm trước mặt Akira, huơ huơ tay vài lần.
Vẫn không có động tĩnh.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói.
_Người phụ nữ lúc sáng là ai vậy?
Cuối cùng, Akira cũng chịu liếc cậu một cái nhưng vẫn không nói gì. Cậu bèn nói tiếp.
_Giữ mãi trong lòng chẳng vui chút nào đâu. Có gì buồn thì cứ nói ra, tớ sẽ lắng nghe cậu – Yuki cười, nói
Có vẻ như lời nói của cậu đã có tác dụng, Akira đang nhìn cậu, khuôn mặt cô không còn nét lạnh lùng như trước nữa.
_Biết không, đây là lần đầu tiên có người vẫn chịu nói chuyện với tôi sau khi bị tôi đe dọa đấy – Akira mỉm cười, có vẻ như Yuki đã có được thiện cảm từ Akira rồi ( chúc mừng!)
Một ngày mới bắt đầu…
Hôm nay, Akira dậy sớm, cô định sẽ xuất cung và đi chơi ở phía ngoài thành. Vì có quá nhiều việc xảy ra nên dạo này cô không ra ngoài chơi nữa. Còn bây giờ, dù vẫn có nhiều việc xảy ra (_”_) nhưng Akira đã quá mệt mỏi cho những việc ngu ngốc đó rồi, vả lại, cô cũng muốn được nghỉ ngơi một chút nên hôm nay, dù trời mưa hay giông bão, dù động đất hay sóng thần, dù có chiến tranh hay núi lửa phun trào, dù quốc vương có chết bất đắc kì tử hay không đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ xuất cung đi ra ngoài thành chơi một chuyến.
Akira khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ và cài lên tóc mình một bông hoa hồng cùng màu với chiếc áo khoác. Thật biết cách khiến mình luôn nổi bật trước đám đông nhưng kèm theo đó là một phong thái lạnh lùng luôn khiến cho người khác phải tránh xa, không dám lại gần. Quả không hổ danh là Akira với trái tim quanh năm đóng băng, không một chút ấm áp. Akira luôn giữ khoảng cách rõ rệt với những người xung quanh nên bây giờ dù có cho vàng cũng chẳng có ai dám lại gần huống chi là nói chuyện.
Akira đi đến gần cổng thì bắt gặp một người con trai có thể coi là “người quen”. Nhìn bề ngoài cũng biết, cậu trai đó là một con người rất vui vẻ và hòa đồng, nhưng chính vì thế mà Akira hoàn toàn không thích cậu ta chút nào – Yuki.
Chết tiệt! Đang muốn nghỉ ngơi thì lại bắt gặp tên điên thao thao bất tuyệt ngày hôm qua. Ông trời ơi, ngay cả ngươi cũng ghét con sao, con đã làm nên tội nên tình gì mà lại bị trừng phạt thế này… bla… bla…
Trong lúc Akira vẫn còn đang đứng tự kỉ và khóc thầm thì Yuki đã đứng trước mặt từ bao giờ.
_Này ! Sao thế? Bệnh à? – Nhìn vẻ mặt rất ư là đáng thương của Akira, Yuki hỏi.
_Liên Quan đến cậu? – Akira ném cho Yuki vài từ rồi bỏ đi ra ngoài cổng. Thấy thế, Yuki cũng chạy theo( chứ ngu gì ở lại).
_Đi đấu thế? – cậu hỏi.
Nhưng đáp lại lời cậu chỉ là cái lườm đáng sợ và lời đe dọa đủ để ám ảnh cậu suốt đời.
_Cậu mà còn nói thêm 1 từ nào nữa thì tôi sẽ đem cậu đi thiến đấy! – Akira nói, chất giọng lạnh và đầy uy lực khiến cậu không dám hó hé thêm từ nào nữa.
Akira nhanh chóng bước ra khỏi cổng, Yuki cũng bước đi ngay bên cạnh… nhưng với một khoảng cách an toàn ( đủ để không bị đem đi thiến ). Chậc, chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy lạnh cả sống lưng, huống chi…
Bộp!
Rầm!
Đang suy nghĩ nửa chừng thì đột nhiên bên cạnh cậu phát ra vài tiếng động lạ, quay sang nhìn thì đã thấy Akira ngoồi bệt dưới đất, đối diện là một người phụ nữ khoảng 50 tuổi ( gần đúng ). Trông người phụ nữ đó có vẻ khá đau sau cú đụng vừa rồi, nhưng trên khuôn mặt của Akira thì lại không có vẻ gì là đau đớn cả.
Nhưng suy nghĩ của Akira thì hoàn toàn ngược lại. Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ đang đau gần chết đây nè, ê ẩm cả người. Không biết bà già này ăn gì mà đụng người ta té đau quá trời vậy ?!
Ngước mắt nhìn lên, định rủa xối xả cho hả giận nhưng thân phận là công chúa lại còn là “ cool girl” nữa chứ, sao lại có thể dễ dàng đánh mất hình tượng chỉ vì bà già này được. Akira chỉ định ngắm nhìn dung nhan trời phú của người này thôi. Nhưng chỉ vừa ngước lên thì ngay lập tức, Akira hóa đá luôn ( sao kì vậy ?!), đương nhiên không phải là vì “nhan sắc tuyệt vời” của bà ta mà là do đôi mắt màu thạch anh tím, ở vương quốc này chỉ có duy nhất một người sở hữu nó – mẹ của Akira.
Nhưng hình như không chỉ riêng gì Akira, người phụ nữ kia cũng vậy, cũng ngạc nhiên không kém. Đương nhiên rồi, con mình mà, lí nào lại không nhận ra, vả lại còn có đôi mắt và màu tóc có một không hai kia khẳng định chính xác suy nghĩ của bà.
_Shirayuki…? – Bà khẽ nói, giọng hơi nhỏ và khó nghe nhưng chỉ cần như thế cũng đủ khiến Akira hiểu bà đang nói gì.
_Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, tôi là Akira, không phải là Shirayuki – Akira phũ phàng phủ nhận câu nói của bà, cô đơn giản là không muốn gặp lại bà. Cô đứng dậy.
_Vậy sao, tôi xin lỗi – Bà nói rồi cũng đứng đậy, phủi bụi trên quần áo rồi đi ngang qua Akira, gương mặt bà trông có vẻ hơi buồn, đôi mắt ươn ướt nước. Lúc đi ngang qua Akira, bà có nói gì đó, không biết là nói gì, chỉ biết là sau đó Akira cũng có vẻ sững sờ và suốt nguyên buổi đi dạo chơi đó, Akira trông không có vẻ gì là chú ý đến xung quanh, cứ như người trên mây, rất kì lạ, hoàn toàn không giống Akira bình thường chút nào.
Buổi dạo cuối cùng cũng kết thúc, Akira và Yuki trở về hoàng cung
…
~~o0o~~ Vườn hoa anh đào Vivian ~~o0o~~
Akira thẩn thờ ngồi ở đó, gương mặt không hề có một chút sức sống nào, cô đang nghĩ đến câu nói của mẹ lúc nãy…
_Này, đang nghĩ gì vậy? – Một giọng nói từ đâu bỗng vang lên kéo Akira từ trong suy nghĩ bay ra (_”_).
Akira quay ra nhìn người đang nói, rồi làm lơ cậu, tiếp tục suy nghĩ.
Thấy không có tiếng trả lời, cậu lại gần, ngồi xổm trước mặt Akira, huơ huơ tay vài lần.
Vẫn không có động tĩnh.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi nói.
_Người phụ nữ lúc sáng là ai vậy?
Cuối cùng, Akira cũng chịu liếc cậu một cái nhưng vẫn không nói gì. Cậu bèn nói tiếp.
_Giữ mãi trong lòng chẳng vui chút nào đâu. Có gì buồn thì cứ nói ra, tớ sẽ lắng nghe cậu – Yuki cười, nói
Có vẻ như lời nói của cậu đã có tác dụng, Akira đang nhìn cậu, khuôn mặt cô không còn nét lạnh lùng như trước nữa.
_Biết không, đây là lần đầu tiên có người vẫn chịu nói chuyện với tôi sau khi bị tôi đe dọa đấy – Akira mỉm cười, có vẻ như Yuki đã có được thiện cảm từ Akira rồi ( chúc mừng!)
/30
|