Akira bước đi một cách chậm rãi trong địa đạo, vừa đi vừa cầm cây sáo thổi bài hát buồn quen thuộc. Chợt, cô dừng chân trước một bức tranh khổng lồ được treo trên tường. Bức tranh vẽ một ngôi nhà màu trắng, xung quanh trồng đầy hoa hồng đỏ. Akira cười rồi chạm tay vào viên đá Sapphire xanh dưới bức tranh. Mặt đất xung quanh bắt đầu rung chuyển, bức tranh chia làm hai và từ đó một cánh cửa xuất hiện. Akira mở cửa và bước vào trong, cô nhìn một lượt phong cảnh xung quanh rồi phán một câu.
_Vẫn u ám, hoang tàn, đổ nát, ma quái như ngày nào, chỉ khác là càng ngày càng xấu.
Chậc, không hổ danh là Akira luôn thích chọc tức người khác, ngay cả những vật vô tri vô giác cũng không tha.
Akira nhanh chóng lại gần ngôi nhà, cô nhìn cánh cửa có khắc câu hỏi “Yêu là gì?”. Ngẫm nghĩ một lát, Akira lấy con dao nhỏ được giấu bên hông túi ra rồi khắc lên cánh cửa phía dưới câu hỏi câu trả lời: “Kho báu của trái tim”. Phía dưới câu trả lời của Akira bỗng hiện lên hai từ “Tại sao?”. Nhìn hai từ tại sao trên cánh cửa một hồi lâu, Akira khắc lên cánh cửa hai từ “vô giá”. Cánh cửa kêu “cạch” một tiếng rồi từ từ mở ra. Bên trong, Hina và Hime đang nằm co ro trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt nhắm nghiền tưởng chừng như sẽ không bao giờ mở ra một lần nào nữa. Akira tiến lại gần hai đứa trẻ, lay người từng đứa một, nhưng lay mãi mà chẳng có đứa nào chịu dậy, Akira bức mình dọa hina và Hime:
_Hina, hime! Dậy nào! Nếu không dậy chị dẽ bỏ rơi hai em đấy!
Quả nhiên, hiệu nghiệm tức thì, Hina và Hime bật dậy ngay lập tức.
_Akira! Akira! – Hai cô bé liên tục gọi tên Akira và nhìn khắp nơi.
_Chị ở đây! – Akira nói.
_A! Chị Akira! – Nghe giọng nói quen thuộc, Hina và Hime liền quay lại và ôm chầm lấy Akira.
_Sao chị đến được đây? – Hina thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn Akira.
_Chị đã từng xuống đây rồi, người Samanua đã chỉ cho chị mọi ngóc ngách của địa đạo nên chị biết – Akira trả lời.
_Em đói! Chúng ta lên được chưa? – Hime ngây thơ hỏi.
_Được rồi – Akira cười, rồi đứng dậy, nắm tay Hina và Hime đi ra ngoài.
…
_A! Công chúa Akira và hai tiểu công chúa Hina, Hime! – một người lính đang ngồi canh trước cửa địa đạo reo lên thông báo cho mọi người.
Ngay lập tức, những người hiện đang có mặt tại đây liền vây lại xung quanh cùng với quốc vương và hoàng hậu. Akira và Hina, Hime vừa mới bước ra đã gặp ngay không khí ngột ngạt này.
Thật khó chịu!
Nhưng có vẻ như hai cô bé này thì chẳng quan tâm đến không khí là mấy, chỉ mới vừa thấy phụ vương và mẫu hậu của mình thì ngay lập tức liền chạy đến ôm chầm lấy họ. Akira cũng tiến lại gần.
_Nếu hai người ở đây vậy thì Ahin, Zen, Yuki đâu? – Nhận thấy hình như vắng bóng vài “người quen”, Akira lên tiếng hỏi.
Quốc vương và hoàng hậu lúc này mới sực nhớ ra, nói:
_A, ba người đó đã đi xuống địa đạo rồi, Zen đi đường này, Ahin và Yuki đi đường kia, nói chung mỗi người một hướng – Hoàng hậu vừa nói vừa giơ tay diễn tả.
_Cái gì?! – Akira, Hina và Hime giật mình hét vào mặt quốc vương và hoàng hậu (_”_).
Thiệt tình, vừa mới cứu được người nay lại phải cứu thêm ba tên ngốc không biết đường, kiều này thì đến khi nào mới tụ tập đầy đủ được đây.
_Trước mắt là cho Hina và Hime ăn cái đã, sau đó hai đứa đi tìm Zen, còn chị sẽ tìm Ahin và Yuki, được chứ? – Akira nói.
_Ơ… Sao không ngược lại ạ? – Hina ngây ngô hỏi.
_Chị thích thế - Akira nhanh chóng tìm đại cớ nào đó trả lời.
_Ha, còn tụi em thì thích ngược lại – Hime cười.
_Sao cũng được.
…
Hina, Hime và Akira chia làm hai nhóm đi lòng vòng trong địa đạo tìm ba kẻ ham hố dù không biết đường mà vẫn cố đi.
…
Akira vừa đi vừa thổi sáo nhưng không phải là bài hát buồn như mọi lần, bài hát này mang nét vui tươi và có một chút trẻ con. Đó là bài mà ngày xưa cô hay hát với cha. Cô nhớ cha dù chính ông đã bỏ rơi cô. Có lẽ là do tình phụ tử chăng?
Không, chắc chắn không phải, cảm giác này xuất hiện khi mẹ nói điều đó với cô nên chắc chắn đây chỉ là sự thương hại mà thôi. Đúng vậy. bởi vì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta, không bao giờ.
_Akira? – Đột nhiên có một giọng nói cất lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Akira ngừng thổi sáo, ngẩng đầu nhìn bóng người đang tiến về phía mình.
Zen…
_Cậu không sao chứ? – Zen vừa hỏi vừa thở gấp, có lẽ cậu đã quá mệt khi phải chạy lòng vòng trong cái địa đão quái gở này rồi.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì Akira đã chưng ngay ra cái bộ mặt đằng đằng sát khí đủ để giết chết một người (_”_).
_Cậu, Yuki và Ahin, cả ba người, ba tên ngốc không biết đường mà chán sống chui xuống đây, nghĩ sao mà bắt tôi và hai con nhóc kia đi tìm mấy người hả… bla… bla… - Akira bắt đầu lên giọng chỉ trích, bình thường cô nói ít là thế nhưng một khi máu nóng đã lên tới não thì cho dù có là ông trời cũng không ngăn nổi. Thật tội nghiệp Zen chỉ vì muốn cứu người mà phải đứng đây chịu trận. Sau vụ này chắc chắn cậu sẽ không bao giờ dám xuống đây thêm một lần nào nữa.
_Vẫn u ám, hoang tàn, đổ nát, ma quái như ngày nào, chỉ khác là càng ngày càng xấu.
Chậc, không hổ danh là Akira luôn thích chọc tức người khác, ngay cả những vật vô tri vô giác cũng không tha.
Akira nhanh chóng lại gần ngôi nhà, cô nhìn cánh cửa có khắc câu hỏi “Yêu là gì?”. Ngẫm nghĩ một lát, Akira lấy con dao nhỏ được giấu bên hông túi ra rồi khắc lên cánh cửa phía dưới câu hỏi câu trả lời: “Kho báu của trái tim”. Phía dưới câu trả lời của Akira bỗng hiện lên hai từ “Tại sao?”. Nhìn hai từ tại sao trên cánh cửa một hồi lâu, Akira khắc lên cánh cửa hai từ “vô giá”. Cánh cửa kêu “cạch” một tiếng rồi từ từ mở ra. Bên trong, Hina và Hime đang nằm co ro trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt nhắm nghiền tưởng chừng như sẽ không bao giờ mở ra một lần nào nữa. Akira tiến lại gần hai đứa trẻ, lay người từng đứa một, nhưng lay mãi mà chẳng có đứa nào chịu dậy, Akira bức mình dọa hina và Hime:
_Hina, hime! Dậy nào! Nếu không dậy chị dẽ bỏ rơi hai em đấy!
Quả nhiên, hiệu nghiệm tức thì, Hina và Hime bật dậy ngay lập tức.
_Akira! Akira! – Hai cô bé liên tục gọi tên Akira và nhìn khắp nơi.
_Chị ở đây! – Akira nói.
_A! Chị Akira! – Nghe giọng nói quen thuộc, Hina và Hime liền quay lại và ôm chầm lấy Akira.
_Sao chị đến được đây? – Hina thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn Akira.
_Chị đã từng xuống đây rồi, người Samanua đã chỉ cho chị mọi ngóc ngách của địa đạo nên chị biết – Akira trả lời.
_Em đói! Chúng ta lên được chưa? – Hime ngây thơ hỏi.
_Được rồi – Akira cười, rồi đứng dậy, nắm tay Hina và Hime đi ra ngoài.
…
_A! Công chúa Akira và hai tiểu công chúa Hina, Hime! – một người lính đang ngồi canh trước cửa địa đạo reo lên thông báo cho mọi người.
Ngay lập tức, những người hiện đang có mặt tại đây liền vây lại xung quanh cùng với quốc vương và hoàng hậu. Akira và Hina, Hime vừa mới bước ra đã gặp ngay không khí ngột ngạt này.
Thật khó chịu!
Nhưng có vẻ như hai cô bé này thì chẳng quan tâm đến không khí là mấy, chỉ mới vừa thấy phụ vương và mẫu hậu của mình thì ngay lập tức liền chạy đến ôm chầm lấy họ. Akira cũng tiến lại gần.
_Nếu hai người ở đây vậy thì Ahin, Zen, Yuki đâu? – Nhận thấy hình như vắng bóng vài “người quen”, Akira lên tiếng hỏi.
Quốc vương và hoàng hậu lúc này mới sực nhớ ra, nói:
_A, ba người đó đã đi xuống địa đạo rồi, Zen đi đường này, Ahin và Yuki đi đường kia, nói chung mỗi người một hướng – Hoàng hậu vừa nói vừa giơ tay diễn tả.
_Cái gì?! – Akira, Hina và Hime giật mình hét vào mặt quốc vương và hoàng hậu (_”_).
Thiệt tình, vừa mới cứu được người nay lại phải cứu thêm ba tên ngốc không biết đường, kiều này thì đến khi nào mới tụ tập đầy đủ được đây.
_Trước mắt là cho Hina và Hime ăn cái đã, sau đó hai đứa đi tìm Zen, còn chị sẽ tìm Ahin và Yuki, được chứ? – Akira nói.
_Ơ… Sao không ngược lại ạ? – Hina ngây ngô hỏi.
_Chị thích thế - Akira nhanh chóng tìm đại cớ nào đó trả lời.
_Ha, còn tụi em thì thích ngược lại – Hime cười.
_Sao cũng được.
…
Hina, Hime và Akira chia làm hai nhóm đi lòng vòng trong địa đạo tìm ba kẻ ham hố dù không biết đường mà vẫn cố đi.
…
Akira vừa đi vừa thổi sáo nhưng không phải là bài hát buồn như mọi lần, bài hát này mang nét vui tươi và có một chút trẻ con. Đó là bài mà ngày xưa cô hay hát với cha. Cô nhớ cha dù chính ông đã bỏ rơi cô. Có lẽ là do tình phụ tử chăng?
Không, chắc chắn không phải, cảm giác này xuất hiện khi mẹ nói điều đó với cô nên chắc chắn đây chỉ là sự thương hại mà thôi. Đúng vậy. bởi vì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta, không bao giờ.
_Akira? – Đột nhiên có một giọng nói cất lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Akira ngừng thổi sáo, ngẩng đầu nhìn bóng người đang tiến về phía mình.
Zen…
_Cậu không sao chứ? – Zen vừa hỏi vừa thở gấp, có lẽ cậu đã quá mệt khi phải chạy lòng vòng trong cái địa đão quái gở này rồi.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì Akira đã chưng ngay ra cái bộ mặt đằng đằng sát khí đủ để giết chết một người (_”_).
_Cậu, Yuki và Ahin, cả ba người, ba tên ngốc không biết đường mà chán sống chui xuống đây, nghĩ sao mà bắt tôi và hai con nhóc kia đi tìm mấy người hả… bla… bla… - Akira bắt đầu lên giọng chỉ trích, bình thường cô nói ít là thế nhưng một khi máu nóng đã lên tới não thì cho dù có là ông trời cũng không ngăn nổi. Thật tội nghiệp Zen chỉ vì muốn cứu người mà phải đứng đây chịu trận. Sau vụ này chắc chắn cậu sẽ không bao giờ dám xuống đây thêm một lần nào nữa.
/30
|