Tuần Tu nghe lời Liễu Y nói, ánh mắt trầm xuống, thấy Liễu Y cúp điện thoại, trực tiếp ôm eo nhỏ của Liễu Y, tiến đến bên tai Liễu Y, khóe miệng cười lên, thấp giọng nói một câu, "Nói chuyện với ai vậy."
Liễu Y tựa vào bả vai Tuần Tu, ngẩng đầu lườm một cái, "Không phải anh đã nghe thấy rồi sao."
Tuần Tu cầm bàn tay nhỏ bé của Liễu Y, hôn một cái, giọng nói trầm thấp, "Sao Dương Vanh lại tìm em."
"Người luôn cảm thấy chưa đủ, đây là bình thường," Liễu Y vì nguyên thân mà cảm thấy không đáng, vì một người đàn ông như vậy mà hồn phi phách tán, đáy mắt trầm xuống.
Tuần Tu không muốn cho Liễu Y nghĩ tới những người khác, đưa tay kéo mặt Liễu Y qua, cúi người hôn lên khuôn mặt Liễu Y, cánh tay ôm chặt hơn.
"Dương Vanh là con trai của quản gia nhà họ Dương, khi đó anh rể anh kêu anh phóng cho anh ta một con đường, nếu hắn vội vàng tự tìm phiền phức, cũng không cần phải nể tình, yên tâm, sau này anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, " Tuần Tu lạnh giọng nói. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Liễu Y nghiêng đầu chăm chú nhìn, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đang nhích lại gần mình ra, "Cho anh ta một con đường cũng được, hiện tại anh ta cũng sẽ không dám xuất hiện trước mặt em, chuyện trước kia em đã quên rồi, anh cũng quên đi."
Đương nhiên Liễu Y biết người này đang ghen, bằng không không đáng đi làm khó một người hai bàn tay trắng như Dương Vanh, kỳ thật Liễu Y cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao làm cho người ta có được trước sau đó lại mất đi, mới đúng trừng phạt lớn nhất, có đôi khi làm quá mức, sẽ chỉ càng thêm phiền toái.
Tuần Tu vừa nghe, chớp mắt hai cái, cười lấy lòng, "Vậy thì nghe em, bất quá, cho anh một an ủi, ừm, mới vừa rồi bị cắt ngang."
Cuối cùng nụ hôn an ủi không thấy đâu, trái lại bị Liễu Y trực tiếp đá bay, để cho Tuần Tu thầm hận trong lòng, nhớ lại Dương Vanh, trong lòng trầm tư.
Sau khi về đến nhà, vài ngày tiếp theo, Liễu Y đã thông suốt thái độ của mình với Tuần Tu, có một số việc, chỉ cần nói ra, Tuần Tu trực tiếp, Tuần Tu chủ động thân cận cũng không muốn trốn như bản năng trước kia, ngược lại thường tựa vào trong lòng Tuần Tu, thường chủ động cho nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tuần Tu thấy Liễu Y từ từ mở rộng lòng, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, những thứ này xa xa không đủ, đến mỗi tối, Tuần Tu thấy Liễu Y đang tắm, hận không thể hóa thân thành sói, trực tiếp kéo lên giường, cho nên đến mỗi tối, Tuần Tu đánh chủ ý vây quanh Liễu Y.
Lần đầu tiên Tuần Tu ở phòng khách làm bộ như ngủ rồi, nhưng bị Liễu Y ôm lấy, ném tới phòng ngủ của mình, thất bại mà về.
Lần thứ hai Tuần Tu thừa dịp lúc Liễu Y tắm, trực tiếp lên giường Liễu Y, bị Liễu Y ôm lấy ném ra ngoài cửa, thất bại mà về.
Lần thứ ba Tuần Tu thừa dịp Liễu Y đi ngủ, đẩy cửa vào, bị một cước của Liễu Y đá bay, nhốt ở ngoài cửa, thất bại mà về.
Tuần Tu cũng không nản lòng, không đợi Tuần Tu có hành động tiếp theo, Liễu Y đã nhận được thông báo quay phim, làm cho Tuần Tu rất ảm đạm với việc Liễu Y vứt bỏ mình rời đi.
Mặc kệ như thế nào, Tuần Tu cũng biết Liễu Y kiên quyết, cho nên sau khi ép Liễu Y chủ động hôn môi, Tuần Tu mới thả Liễu Y theo Tiền Văn Phương đi nơi khác quay phim, trong lòng lại đánh chủ ý khác.
Liễu Y vừa ra khỏi cửa, cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy đã tiếp nhận Tuần Tu, nhưng cũng không chịu nổi việc có một cầm thú bên người lúc nào cũng muốn gục mình, tuy đã tính toán mở rộng lòng, nhưng tốc độ này, Liễu Y cũng không tiếp thụ được.
Mà Tiền Văn Phương không biết chuyện gì thấy thái độ Liễu Y tích cực chủ động, càng vừa lòng và cảm thán, dọc theo đường đi, cũng cổ vũ và khen Liễu Y, để cho Liễu Y càng không biết nói gì.
Địa điểm quay ngoại cảnh là ở Kỳ Sơn, bởi vì Kiều Kỳ và La Thành chưa tới, cho nên chỉ có nhân viên công tác bắt đầu công việc, mà Liễu Y không có việc gì đứng ở trong phòng trong khách sạn, lần này Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn đều theo Liễu Y tới, hai người cũng ở phòng kế bên Liễu Y.
Hôm nay, sau khi ăn cơm chiều xong Liễu Y về phòng, Liễu Y nghe được tiếng gõ cửa, liếc mắt một cái, biết ai tới, đi tới mở cửa, tự nhiên mà nói, "Tới khi nào vậy."
Kiều Kỳ phất phất tay với trợ lý đang cầm hành lý, tay không đi vào trong, "Vừa tới, em tới với tổ quay phim sao, sao lại biết tích cực rồi."
"Không cần trả tiền, đương nhiên phải tới sớm một chút, " Sau khi Liễu Y đóng cửa, nói với Kiều Kỳ trong phòng.
Kiều Kỳ ngồi xuống trên sofa bên cửa sổ, chăm chú nhìn thần sắc Liễu Y, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên cười lên, lắc đầu, "Liễu Y, chị thật không hiễu em, hiện tại em đã có đại kim chủ, lại vẫn tính toán chi li như vậy, chị cũng không biết nói gì với em cho tốt."diễn.đàn.lê.quý.đôn
Liễu Y vừa nghe giọng điệu của Kiều Kỳ, trong lòng hiểu rõ, chuyện mình và Tuần Tu đúng là không ít người biết, mà khi đó mình còn tính toán muốn ly khai, ai ngờ mình sẽ thật sự tiếp nhận, thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kiều Kỳ, dựa người về sau, thấp giọng nói, "Chị cũng biết rồi."
"Ngày đó sau khi trở về, Smith đã nói, em dấu thật kĩ đó, " Trong lời nói Kiều Kỳ có chút hâm mộ và cảm khái.
Đúng là Kiều Kỳ không biết Tuần Tu, nhưng Kiều Kỳ cũng nghe Smith nhắc tới mấy câu, ít nhiều cũng biết phân lượng của vị Tuần thiếu kia, nhìn về Liễu Y đang trầm mặc, không biết nên cảm thán Liễu Y mệnh tốt, hay là nên tò mò Liễu Y có thiệt tình thích vị Tuần đại thiếu gia tàn phế kia hay không, "Chị kêu Smith cho em vai diễn này, xem ra làm điều thừa, không có chị, em cũng sẽ có được, không chừng nhân vật này của chị cũng sẽ là của em."
Liễu Y nhàn nhạt nhìn, "Muốn nói gì thì nói đi, em không thích nghe chị nói lòng vòng, chúng ta biết nhau lâu như vậy, không có vị Smith kia, em cũng không biết nhà đầu tư bộ phim này là ai, anh ấy cũng chưa nói qua."
Kiều Kỳ sửng sốt, "Ý của em là…."
" Ý của em là chuyện của em thì em quyết định, không quan hệ tới anh ấy, anh ấy muốn dùng quyền lực nâng em lên, em cũng không cần, cho nên Smith đầu tư bộ phim này, không có liên quan gì với anh ấy, " Liễu Y nói thẳng, lần đó sau khi trở về, Liễu Y cũng trực tiếp hỏi Tuần Tu, Tuần Tu gật đầu nói biết, nhưng cũng không có đưa tay ra, đây cũng là nguyên nhân Liễu Y chấp nhận Tuần Tu, anh ta rất hiểu mình.
Kiều Kỳ hơi quẫn bách, ánh mắt nhìn một chút, "Liễu Y, đừng để ý những lời nói của chị, chị coi em là bạn bè, nhưng chuyện gì em cũng không nói, trong lòng chị có chút không thoải mái, lúc biết em chỉ cần gật đầu, có thể có được diễn viên chính này, chị còn giúp em chạy đông chạy tây, cái cảm giác này, em cũng biết."
Liễu Y gật đầu, thở dài một tiếng, "Em hiểu, chỉ là, lần này em không biết thật."
Kiều Kỳ vừa nghe, nhìn mắt Liễu Y thật lâu, "Em và vị Tuần thiếu kia đến cuối cùng là chuyện gì."
Liễu Y bất đắc dĩ buông tay mà nói, "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, hiện tại mới kết giao, còn chuyện sau này thì cũng không biết."
"Anh ta thật sự tốt với em, " Kiều Kỳ thấp giọng hỏi.
Liễu Y dựa người về sau, đưa tay sờ sờ cằm, "Chắc là vậy."
"Vậy em đối với anh ta, " Kiều Kỳ ngẩng đầu nhìn qua.
"Chắc cũng có , " Liễu Y gật đầu nói.
Kiều Kỳ trợn mắt, "Có là có, không là không, Liễu Y, em cũng đừng hồ đồ, giá trị con người của vị Tuần thiếu kia đúng là số một số hai ở Đô thành, nhưng tình hình thân thể hiện tại của anh ta, Liễu Y, em phải suy nghĩ kĩ."
Liễu Y biết Kiều Kỳ quan tâm mình, trong lòng hơi hơi cảm động, bất quá chuyện chân của Tuần Tu, hiện tại Liễu Y cũng không muốn nói ra, mình và Tuần Tu kết giao, nếu người khác biết, khẳng định cũng sẽ nghĩ như Kiều Kỳ, nhưng là chuyện của mình tự mình biết, liền tính Tuần Tu không đi lại được, Liễu Y cũng chỉ là nhìn trúng Tuần Tu người này mà thôi.
"Cảm ơn, Kiều Kỳ, chuyện của em với anh ấy, một hai câu nói không rõ, nhưng em biết mình muốn gì, yên tâm đi, " Liễu Y gật đầu nói thẳng.
Kiều Kỳ thấy Liễu Y như vậy, cũng không hỏi tiếp, dù sao cũng là lựa chọn của Liễu Y, thở dài một tiếng, "Trong lòng em hiểu là được rồi, tuy hiện tại Tuần thiếu kia sủng em, em cũng phải cẩn thận một chút, nếu muốn yêu cũng được, nhưng không được trong mắt chỉ có tình yêu."
Liễu Y quẫn bách, có lẽ Kiều Kỳ nên làm nghề khác mới đúng, bất quá, vẫn gật đầu, "Ừ, biết rõ, đúng rồi, chị và Smith là…."
Kiều Kỳ nhìn vào mắt Liễu Y thật lâu, một lúc sau, thấp giọng nói, "Chị không giống em, chị đã quen cuộc sống như vậy, cũng không hy vọng cái tình yêu xa vời kia, anh ta có thể cho chị bao nhiêu, chị cũng cho anh ta bấy nhiêu, đến sau cùng, không hợp thì chia tay cũng cực kỳ bình thường."
Liễu Y chăm chú nhìn, không nói gì thêm.
"Chị là người như vậy, người nào tốt với chị chị tốt lại, chị và Smith, đều có cuộc sống riêng, cho nên chị mới có thể nói những lời kia với em, vị Tuần thiếu kia nhìn cũng không phải người tốt gì, ngày đó chọ đều không dám nhìn vào mắt anh ta, rất âm trầm, em phải cẩn thận một chút, " Kiều Kỳ thấp giọng nói.
"Ừ, cảm ơn, Kiều Kỳ, " Liễu Y thật lòng nói.
Kiều Kỳ bật cười, cười run rẩy hết cả người, một lúc sau, mới bình phục lại, khoát tay, "Liễu Y, chị biết em không coi chị như bạn bè, có lẽ cho tới bây giờ em cũng không nghĩ tới, nhưng chị biết, người em như vậy, người khác đối em tốt, em đều ghi tạc trong lòng, có đôi khi em quá thực dụng, cho nên, chị nói những lời thật lòng, kỳ thật có đôi khi chị rật hâm mộ em, nếu thời gian có thể trở lại, chị cũng muốn sống một cuộc sống như em, nhưng bây giờ, chị đã không có tư cách hối hận, hiện tại vị Tuần thiếu kia đối với em có thể là thật, nhưng chuyện cảm tình này không nói chính xác được, chị chỉ hy vọng em đừng giao toàn bộ trái tim ra, em đối người khác tốt, sẽ tốt cả đời, đến lúc đó, chị không hy vọng em hối hận."
Liễu Y mím môi, cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên nâng lên, nghiêm túc nhìn Kiều Kỳ, "Nói thật, em không có bạn, bởi vì em làm bạn không nổi, có cũng chỉ là đồng bạn, bất quá, Kiều Kỳ, cám ơn chị đã nói những thứ này với em."
Kiều Kỳ nhìn thâm sâu mắt Liễu Y, gật đầu, "Về sau có việc thì nói một tiếng, tuy chị không trợ giúp gì quá lớn."
"Ừ, chị cũng thế, không lấy tiền, " Liễu Y nghiêm túc nhìn Kiều Kỳ, có lẽ có thể thử thay đổi mình, dù sao mình đã không còn sống ở thế giới trước rồi, lấy tiêu chuẩn trước kia để suy nghĩ, đối với người khác không công bằng.
Kiều Kỳ trừng to mắt, không thu tiền, cũng có thể nói, Liễu Y đã coi mình như bạn đối đãi hay không, trong lòng Kiều Kỳ nhất thời cảm động, thấp giọng một câu, "Liễu Y."
Liễu Y nhún vai, nhớ tới mình vì chiếm tiện nghi, tự bán đứng mình, Liễu Y hối hận không kịp, về sau nếu thu phí, cũng phải cao hơn, "Tiêu chuẩn thu phí trước kia em đã chướng mắt, nếu thật có chuyện lớn muốn em giúp, lúc đó lại nói tiếp."
Ánh mắt cảm động của Kiều Kỳ còn chưa kịp thu lại, đã bị lời nói thẳng này của Liễu Y, đánh về nguyên hình.
Bộ phim Ẩn Tình chính thức khởi quay, ngày khởi quay đó, vị minh tinh điện ảnh quốc tế La Thành kia mới xuất hiện, những người khác chắc chắn sẽ chị chỉ trích, không người nào trong tổ quay phim cảm thấy không đúng, ngược lại vẫn nhiệt liệt hoan nghênh.
Ngày quay đầu tiên, buổi sáng Liễu Y không có cảnh gì, thẳng đến chiều, mới có cảnh của Liễu Y, trong phòng hóa trang Liễu Y đã hóa trong tốt, đi đến trước gương. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Chăm chú nhìn vị thiếu nữ cổ trang xuất hiện trong gương, nhất thời có chút bất đắc dĩ, đưa tay sờ hai cái bánh bao trên đầu mình, vừa ngắm mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bị hoá trang thành thiếu nữ non mềm, đầy đầu vạch đen, cúi đầu nhìn bộ đồ cổ trang màu hồng phiêu dật, rất nữ tính.
Chỉ có đều, Liễu Y nhìn gương mặt cứng ngắt của mình, lắc lắc đầu, khuyết điểm thật lớn, thở dài một tiếng, trấn an trong lòng, có lẽ ông cụ non là như vậy đi, nói cho cùng, mình diễn cái vai này là vai một người mệnh khổ thù lớn chưa trả tâm ngoan thủ lạt, nên gương mặt của mình với thân thế vai diễn này cũng rất hợp.
Quả nhiên đạo diễn Hàn không phản đối, là có chủ ý này đi, Liễu Y nhớ tới khả năng này.
Liễu Y tựa vào bả vai Tuần Tu, ngẩng đầu lườm một cái, "Không phải anh đã nghe thấy rồi sao."
Tuần Tu cầm bàn tay nhỏ bé của Liễu Y, hôn một cái, giọng nói trầm thấp, "Sao Dương Vanh lại tìm em."
"Người luôn cảm thấy chưa đủ, đây là bình thường," Liễu Y vì nguyên thân mà cảm thấy không đáng, vì một người đàn ông như vậy mà hồn phi phách tán, đáy mắt trầm xuống.
Tuần Tu không muốn cho Liễu Y nghĩ tới những người khác, đưa tay kéo mặt Liễu Y qua, cúi người hôn lên khuôn mặt Liễu Y, cánh tay ôm chặt hơn.
"Dương Vanh là con trai của quản gia nhà họ Dương, khi đó anh rể anh kêu anh phóng cho anh ta một con đường, nếu hắn vội vàng tự tìm phiền phức, cũng không cần phải nể tình, yên tâm, sau này anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, " Tuần Tu lạnh giọng nói. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Liễu Y nghiêng đầu chăm chú nhìn, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đang nhích lại gần mình ra, "Cho anh ta một con đường cũng được, hiện tại anh ta cũng sẽ không dám xuất hiện trước mặt em, chuyện trước kia em đã quên rồi, anh cũng quên đi."
Đương nhiên Liễu Y biết người này đang ghen, bằng không không đáng đi làm khó một người hai bàn tay trắng như Dương Vanh, kỳ thật Liễu Y cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao làm cho người ta có được trước sau đó lại mất đi, mới đúng trừng phạt lớn nhất, có đôi khi làm quá mức, sẽ chỉ càng thêm phiền toái.
Tuần Tu vừa nghe, chớp mắt hai cái, cười lấy lòng, "Vậy thì nghe em, bất quá, cho anh một an ủi, ừm, mới vừa rồi bị cắt ngang."
Cuối cùng nụ hôn an ủi không thấy đâu, trái lại bị Liễu Y trực tiếp đá bay, để cho Tuần Tu thầm hận trong lòng, nhớ lại Dương Vanh, trong lòng trầm tư.
Sau khi về đến nhà, vài ngày tiếp theo, Liễu Y đã thông suốt thái độ của mình với Tuần Tu, có một số việc, chỉ cần nói ra, Tuần Tu trực tiếp, Tuần Tu chủ động thân cận cũng không muốn trốn như bản năng trước kia, ngược lại thường tựa vào trong lòng Tuần Tu, thường chủ động cho nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon.
Tuần Tu thấy Liễu Y từ từ mở rộng lòng, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, những thứ này xa xa không đủ, đến mỗi tối, Tuần Tu thấy Liễu Y đang tắm, hận không thể hóa thân thành sói, trực tiếp kéo lên giường, cho nên đến mỗi tối, Tuần Tu đánh chủ ý vây quanh Liễu Y.
Lần đầu tiên Tuần Tu ở phòng khách làm bộ như ngủ rồi, nhưng bị Liễu Y ôm lấy, ném tới phòng ngủ của mình, thất bại mà về.
Lần thứ hai Tuần Tu thừa dịp lúc Liễu Y tắm, trực tiếp lên giường Liễu Y, bị Liễu Y ôm lấy ném ra ngoài cửa, thất bại mà về.
Lần thứ ba Tuần Tu thừa dịp Liễu Y đi ngủ, đẩy cửa vào, bị một cước của Liễu Y đá bay, nhốt ở ngoài cửa, thất bại mà về.
Tuần Tu cũng không nản lòng, không đợi Tuần Tu có hành động tiếp theo, Liễu Y đã nhận được thông báo quay phim, làm cho Tuần Tu rất ảm đạm với việc Liễu Y vứt bỏ mình rời đi.
Mặc kệ như thế nào, Tuần Tu cũng biết Liễu Y kiên quyết, cho nên sau khi ép Liễu Y chủ động hôn môi, Tuần Tu mới thả Liễu Y theo Tiền Văn Phương đi nơi khác quay phim, trong lòng lại đánh chủ ý khác.
Liễu Y vừa ra khỏi cửa, cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy đã tiếp nhận Tuần Tu, nhưng cũng không chịu nổi việc có một cầm thú bên người lúc nào cũng muốn gục mình, tuy đã tính toán mở rộng lòng, nhưng tốc độ này, Liễu Y cũng không tiếp thụ được.
Mà Tiền Văn Phương không biết chuyện gì thấy thái độ Liễu Y tích cực chủ động, càng vừa lòng và cảm thán, dọc theo đường đi, cũng cổ vũ và khen Liễu Y, để cho Liễu Y càng không biết nói gì.
Địa điểm quay ngoại cảnh là ở Kỳ Sơn, bởi vì Kiều Kỳ và La Thành chưa tới, cho nên chỉ có nhân viên công tác bắt đầu công việc, mà Liễu Y không có việc gì đứng ở trong phòng trong khách sạn, lần này Tiền Văn Phương và Hiểu Mẫn đều theo Liễu Y tới, hai người cũng ở phòng kế bên Liễu Y.
Hôm nay, sau khi ăn cơm chiều xong Liễu Y về phòng, Liễu Y nghe được tiếng gõ cửa, liếc mắt một cái, biết ai tới, đi tới mở cửa, tự nhiên mà nói, "Tới khi nào vậy."
Kiều Kỳ phất phất tay với trợ lý đang cầm hành lý, tay không đi vào trong, "Vừa tới, em tới với tổ quay phim sao, sao lại biết tích cực rồi."
"Không cần trả tiền, đương nhiên phải tới sớm một chút, " Sau khi Liễu Y đóng cửa, nói với Kiều Kỳ trong phòng.
Kiều Kỳ ngồi xuống trên sofa bên cửa sổ, chăm chú nhìn thần sắc Liễu Y, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên cười lên, lắc đầu, "Liễu Y, chị thật không hiễu em, hiện tại em đã có đại kim chủ, lại vẫn tính toán chi li như vậy, chị cũng không biết nói gì với em cho tốt."diễn.đàn.lê.quý.đôn
Liễu Y vừa nghe giọng điệu của Kiều Kỳ, trong lòng hiểu rõ, chuyện mình và Tuần Tu đúng là không ít người biết, mà khi đó mình còn tính toán muốn ly khai, ai ngờ mình sẽ thật sự tiếp nhận, thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kiều Kỳ, dựa người về sau, thấp giọng nói, "Chị cũng biết rồi."
"Ngày đó sau khi trở về, Smith đã nói, em dấu thật kĩ đó, " Trong lời nói Kiều Kỳ có chút hâm mộ và cảm khái.
Đúng là Kiều Kỳ không biết Tuần Tu, nhưng Kiều Kỳ cũng nghe Smith nhắc tới mấy câu, ít nhiều cũng biết phân lượng của vị Tuần thiếu kia, nhìn về Liễu Y đang trầm mặc, không biết nên cảm thán Liễu Y mệnh tốt, hay là nên tò mò Liễu Y có thiệt tình thích vị Tuần đại thiếu gia tàn phế kia hay không, "Chị kêu Smith cho em vai diễn này, xem ra làm điều thừa, không có chị, em cũng sẽ có được, không chừng nhân vật này của chị cũng sẽ là của em."
Liễu Y nhàn nhạt nhìn, "Muốn nói gì thì nói đi, em không thích nghe chị nói lòng vòng, chúng ta biết nhau lâu như vậy, không có vị Smith kia, em cũng không biết nhà đầu tư bộ phim này là ai, anh ấy cũng chưa nói qua."
Kiều Kỳ sửng sốt, "Ý của em là…."
" Ý của em là chuyện của em thì em quyết định, không quan hệ tới anh ấy, anh ấy muốn dùng quyền lực nâng em lên, em cũng không cần, cho nên Smith đầu tư bộ phim này, không có liên quan gì với anh ấy, " Liễu Y nói thẳng, lần đó sau khi trở về, Liễu Y cũng trực tiếp hỏi Tuần Tu, Tuần Tu gật đầu nói biết, nhưng cũng không có đưa tay ra, đây cũng là nguyên nhân Liễu Y chấp nhận Tuần Tu, anh ta rất hiểu mình.
Kiều Kỳ hơi quẫn bách, ánh mắt nhìn một chút, "Liễu Y, đừng để ý những lời nói của chị, chị coi em là bạn bè, nhưng chuyện gì em cũng không nói, trong lòng chị có chút không thoải mái, lúc biết em chỉ cần gật đầu, có thể có được diễn viên chính này, chị còn giúp em chạy đông chạy tây, cái cảm giác này, em cũng biết."
Liễu Y gật đầu, thở dài một tiếng, "Em hiểu, chỉ là, lần này em không biết thật."
Kiều Kỳ vừa nghe, nhìn mắt Liễu Y thật lâu, "Em và vị Tuần thiếu kia đến cuối cùng là chuyện gì."
Liễu Y bất đắc dĩ buông tay mà nói, "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, hiện tại mới kết giao, còn chuyện sau này thì cũng không biết."
"Anh ta thật sự tốt với em, " Kiều Kỳ thấp giọng hỏi.
Liễu Y dựa người về sau, đưa tay sờ sờ cằm, "Chắc là vậy."
"Vậy em đối với anh ta, " Kiều Kỳ ngẩng đầu nhìn qua.
"Chắc cũng có , " Liễu Y gật đầu nói.
Kiều Kỳ trợn mắt, "Có là có, không là không, Liễu Y, em cũng đừng hồ đồ, giá trị con người của vị Tuần thiếu kia đúng là số một số hai ở Đô thành, nhưng tình hình thân thể hiện tại của anh ta, Liễu Y, em phải suy nghĩ kĩ."
Liễu Y biết Kiều Kỳ quan tâm mình, trong lòng hơi hơi cảm động, bất quá chuyện chân của Tuần Tu, hiện tại Liễu Y cũng không muốn nói ra, mình và Tuần Tu kết giao, nếu người khác biết, khẳng định cũng sẽ nghĩ như Kiều Kỳ, nhưng là chuyện của mình tự mình biết, liền tính Tuần Tu không đi lại được, Liễu Y cũng chỉ là nhìn trúng Tuần Tu người này mà thôi.
"Cảm ơn, Kiều Kỳ, chuyện của em với anh ấy, một hai câu nói không rõ, nhưng em biết mình muốn gì, yên tâm đi, " Liễu Y gật đầu nói thẳng.
Kiều Kỳ thấy Liễu Y như vậy, cũng không hỏi tiếp, dù sao cũng là lựa chọn của Liễu Y, thở dài một tiếng, "Trong lòng em hiểu là được rồi, tuy hiện tại Tuần thiếu kia sủng em, em cũng phải cẩn thận một chút, nếu muốn yêu cũng được, nhưng không được trong mắt chỉ có tình yêu."
Liễu Y quẫn bách, có lẽ Kiều Kỳ nên làm nghề khác mới đúng, bất quá, vẫn gật đầu, "Ừ, biết rõ, đúng rồi, chị và Smith là…."
Kiều Kỳ nhìn vào mắt Liễu Y thật lâu, một lúc sau, thấp giọng nói, "Chị không giống em, chị đã quen cuộc sống như vậy, cũng không hy vọng cái tình yêu xa vời kia, anh ta có thể cho chị bao nhiêu, chị cũng cho anh ta bấy nhiêu, đến sau cùng, không hợp thì chia tay cũng cực kỳ bình thường."
Liễu Y chăm chú nhìn, không nói gì thêm.
"Chị là người như vậy, người nào tốt với chị chị tốt lại, chị và Smith, đều có cuộc sống riêng, cho nên chị mới có thể nói những lời kia với em, vị Tuần thiếu kia nhìn cũng không phải người tốt gì, ngày đó chọ đều không dám nhìn vào mắt anh ta, rất âm trầm, em phải cẩn thận một chút, " Kiều Kỳ thấp giọng nói.
"Ừ, cảm ơn, Kiều Kỳ, " Liễu Y thật lòng nói.
Kiều Kỳ bật cười, cười run rẩy hết cả người, một lúc sau, mới bình phục lại, khoát tay, "Liễu Y, chị biết em không coi chị như bạn bè, có lẽ cho tới bây giờ em cũng không nghĩ tới, nhưng chị biết, người em như vậy, người khác đối em tốt, em đều ghi tạc trong lòng, có đôi khi em quá thực dụng, cho nên, chị nói những lời thật lòng, kỳ thật có đôi khi chị rật hâm mộ em, nếu thời gian có thể trở lại, chị cũng muốn sống một cuộc sống như em, nhưng bây giờ, chị đã không có tư cách hối hận, hiện tại vị Tuần thiếu kia đối với em có thể là thật, nhưng chuyện cảm tình này không nói chính xác được, chị chỉ hy vọng em đừng giao toàn bộ trái tim ra, em đối người khác tốt, sẽ tốt cả đời, đến lúc đó, chị không hy vọng em hối hận."
Liễu Y mím môi, cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên nâng lên, nghiêm túc nhìn Kiều Kỳ, "Nói thật, em không có bạn, bởi vì em làm bạn không nổi, có cũng chỉ là đồng bạn, bất quá, Kiều Kỳ, cám ơn chị đã nói những thứ này với em."
Kiều Kỳ nhìn thâm sâu mắt Liễu Y, gật đầu, "Về sau có việc thì nói một tiếng, tuy chị không trợ giúp gì quá lớn."
"Ừ, chị cũng thế, không lấy tiền, " Liễu Y nghiêm túc nhìn Kiều Kỳ, có lẽ có thể thử thay đổi mình, dù sao mình đã không còn sống ở thế giới trước rồi, lấy tiêu chuẩn trước kia để suy nghĩ, đối với người khác không công bằng.
Kiều Kỳ trừng to mắt, không thu tiền, cũng có thể nói, Liễu Y đã coi mình như bạn đối đãi hay không, trong lòng Kiều Kỳ nhất thời cảm động, thấp giọng một câu, "Liễu Y."
Liễu Y nhún vai, nhớ tới mình vì chiếm tiện nghi, tự bán đứng mình, Liễu Y hối hận không kịp, về sau nếu thu phí, cũng phải cao hơn, "Tiêu chuẩn thu phí trước kia em đã chướng mắt, nếu thật có chuyện lớn muốn em giúp, lúc đó lại nói tiếp."
Ánh mắt cảm động của Kiều Kỳ còn chưa kịp thu lại, đã bị lời nói thẳng này của Liễu Y, đánh về nguyên hình.
Bộ phim Ẩn Tình chính thức khởi quay, ngày khởi quay đó, vị minh tinh điện ảnh quốc tế La Thành kia mới xuất hiện, những người khác chắc chắn sẽ chị chỉ trích, không người nào trong tổ quay phim cảm thấy không đúng, ngược lại vẫn nhiệt liệt hoan nghênh.
Ngày quay đầu tiên, buổi sáng Liễu Y không có cảnh gì, thẳng đến chiều, mới có cảnh của Liễu Y, trong phòng hóa trang Liễu Y đã hóa trong tốt, đi đến trước gương. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Chăm chú nhìn vị thiếu nữ cổ trang xuất hiện trong gương, nhất thời có chút bất đắc dĩ, đưa tay sờ hai cái bánh bao trên đầu mình, vừa ngắm mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bị hoá trang thành thiếu nữ non mềm, đầy đầu vạch đen, cúi đầu nhìn bộ đồ cổ trang màu hồng phiêu dật, rất nữ tính.
Chỉ có đều, Liễu Y nhìn gương mặt cứng ngắt của mình, lắc lắc đầu, khuyết điểm thật lớn, thở dài một tiếng, trấn an trong lòng, có lẽ ông cụ non là như vậy đi, nói cho cùng, mình diễn cái vai này là vai một người mệnh khổ thù lớn chưa trả tâm ngoan thủ lạt, nên gương mặt của mình với thân thế vai diễn này cũng rất hợp.
Quả nhiên đạo diễn Hàn không phản đối, là có chủ ý này đi, Liễu Y nhớ tới khả năng này.
/100
|