Editor: Quân
A, mắt khó chịu quá, ánh sáng trong phòng sao lại chói thế này … khi nào thì …
Đầu đau quá! A … ô … đáng giận.
Vì sao không có người ở bên cạnh chăm sóc ta? Tốt xấu gì ta cũng bị kích thích lớn như vậy a. Những người này thật là bạc tình!
Mặc kệ, cả người vừa đau vừa mỏi, nhắm mắt lại ngủ một lúc đã …
Đợi chút … ta đây là đang ở đâu?
Giật mình, ta bật người ngồi dậy, ngây ngốc nhìn xung quanh một vòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra, ngã người xuống giường.
Là phòng ngủ của ta.
… Không đúng!
Nghĩ lại một hồi, tuy rằng lưng ta cơ hồ muốn đứt ra từng mảnh, ta vẫn cố gượng mình ngồi dậy.
Tối hôm qua không phải ta ở thư phòng sao? Bây giờ sao lại …
Hiện tại sao lại an an ổn ổn nằm trên giường trong phòng mình?
Cửa “chi nha” một tiếng mở ra, Bạch Tinh mang theo một cái khay tiến vào.
“Tỉnh?”
“Ừ.” – Nhìn chằm chằm vào thức ăn thơm nức trên bàn, ta không khỏi nuốt xuống một ngụm lớn nước miếng – “Hiện tại là giờ gì?”
“Buổi trưa.”
Bất tri bất giác, ta đã ngủ tới chính ngọ.
“À, có chuyện này … Bạch Tinh …” – Ta sờ sờ gáy, có chút ngượng ngùng hỏi – “Ta làm sao có thể … ngủ ở trong này?” Thấy nàng nhíu mày, ta vội vàng bổ sung. “Đương nhiên ý của ta không phải là ta nên ngủ ở thư phòng, mà là tối hôm qua ta …”
“Ngươi đang ngủ thì gia đưa ngươi về phòng.”
Hả? Ngủ … đang ngủ?
Ông trời ơi … Ta ôm đầu rên rỉ, còn nói cái gì mà không cho tên Diêm Sâm kia ngủ đến hết đêm, dùng nước miếng dìm hắn chết đuối … Kết quả lại khiến người ta chê cười mình!
“Ngươi có khỏe không?” – Thanh âm Bạch Tinh sâu kín truyền tới làm ta ngẩn ra, nàng trước nay vốn lạnh như băng vậy mà giờ lại chủ động quan tâm người khác?
“Vẫn … ổn.”
“Ngươi không có võ công, ứng phó với chuyện như vậy thật không dễ dàng.”
“Không phải chỉ không dễ dàng, quả thực là …” – Ta căm giận siết chặt chăn trong tay – “Cực kỳ tàn ác, vô cùng thê thảm, bi phẫn tột cùng! Đây là cái loại huấn luyện năng lực biến thái gì chứ?”
“Không phải huấn luyện năng lực, chỉ là thủ đoạn chỉnh nhân của gia thôi.”
“Chỉnh … gì?” – Ta quả thực không thể tin nổi vào tai mình – “Không phải huấn luyện?”
“Không phải.” – Bạch Tinh mặt không chút thay đổi gật đầu.
“Là … thủ đoạn chỉnh nhân?”
“Phải.” Gật đầu thêm cái nữa.
Trong phòng lập tức rành mạch vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Nói như vậy, ngươi cũng bị chỉnh qua?” – Khó trách mấy người kia lại nhắc tới Bạch Tinh.
“Ừ!”
“Hơn nữa số người so với ta còn nhiều hơn?”
“Ta có biết chút quyền cước công phu.”
“Tại sao?” – Ta quả thực muốn hét to – “Hắn dựa vào cái gì mà đòi chỉnh nhân như vậy?”
“Bởi vì chúng ta không nghe lời.” – Bạch Tinh buông mắt, khuôn mặt lại như trước bình thản vô ba – “Ý nghĩ của gia không ai có thể hiểu được, nhưng người tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào ngỗ nghịch mình.”
“… Nói trắng ra chính là biến thái!” – Ta vẻ mặt khinh thường – “Ta là vì không nghe lời dùng độc lung tung nên bị phạt, vậy còn ngươi? Ngươi không giống người sẽ phản kháng hắn.”
Mấy ngày nay đều thấy Bạch Tinh cung kính lễ phép với Diêm Sâm, vẻ mặt thuận theo mọi ý muốn của chủ nhân của nàng làm người ta có cảm giác cho dù Diêm Sâm bảo nàng chết, nàng cũng sẽ mặt không nhăn mày không nhó mà chết cho hắn xem.
“Ta năm ấy mười lăm tuổi” – Nàng dừng một chút – “quen biết một nam nhân …”
“Từ từ đã!” – Ta giơ tay lên ý bảo tạm dừng, có chút không tin nổi hỏi – “Ngươi là nói … ngươi … thích cái nam nhân kia?”
Nàng gật đầu.
Oa, thì ra nàng căn bản không phải nữ nhân vô tình.
“Ừm … ta nghĩ ta hiểu đuợc.” – Ta có chút đăm chiêu vuốt cằm – “Nhất định là cái tên biến thái kia coi trọng ngươi, muốn độc chiếm ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi sẽ cùng người khác lưỡng tình tương duyệt, vì thế thẹn quá thành giận mới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để trừng phạt ngươi. Có phải không?”
“Không phải.”
“Ồ?” – Vậy thì là tiết mục gì đây?
“Gia đối đãi tốt lắm, chưa bao giờ có cử chỉ thái quá.” – Bạch Tinh ngữ khí rất nhẹ – “Khi đó ta làm hộ vệ của gia, nhưng lại vì nhi nữ tình trường mà nhiệm vụ thất bại … hơn nữa lúc ấy tuổi còn nhỏ, cho nên gia trừng phạt ta tội thất trách.”
“Hắn không để ý ngươi đi yêu người khác sao?”
Nàng lắc đầu. “Gia chỉ yêu cầu ta ở bên cạnh mình hai năm, nếu hai năm sau vẫn không thay đổi chủ ý, người sẽ để ta đi, để ta sống cuộc sống của riêng mình.”
“Oa, hào phóng như vậy?” – Yêu nhân kia lại tốt như vậy sao? Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ta lại nói – “Hai năm? Lúc ấy ngươi mười lăm, vậy hiện tại …”
Nàng buông mắt nói: “Đã đến kỳ hạn.”
“Vậy ngươi tính sao bây giờ?” – Ta mở to mắt – “Bạch thúc cùng Ngọc nương không phải đều ở tại chỗ này sao.”
“Ta muốn lập gia đình.”
“Lập gia đình?” Ta nhất thời kích động nhảy từ trên giường xuống, thắt lưng đau đến độ muốn gãy ra, nàng vội vàng đỡ lấy ta.
“Ai nha, năm bà chị đáng giận kia …” – Cắn chặt răng, ta đỡ lấy thắt lưng oán hận nói – “Làm hại ta thảm như vậy, sớm biết thế này thì đã xuống tay mạnh hơn một chút.”
“Ngươi như thế nào có thể về tới đây? Thượng Liễu mama cũng không phải một đối thủ dễ đấu.” – nàng vừa giúp ta nhẹ nhàng xoa bóp, vừa hỏi.
“Thiết! Các nàng nghĩ đem ta đặt trên giường thì ta liền vô kế khả thi sao?” – Ta thối một ngụm – “May mắn là ta đã vụng trộm mang theo bên người ít độc dược, ngay từ đầu đã đánh gục được hai người. Kế tiếp ba người kia ép ta tới trên giường, chỉ là các nàng cũng quá xem thường ta, nghĩ là không cần phí nhiều khí lực gì .. Kết quả là một người bị ta hung hăng cắn một phát, người kia thì bị ta đạp xuống đất, cuối cùng là Thượng Liễu mama …” Ta cười muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu – “Bởi vì nàng động thủ nhiều nhất nên ta mời nàng một ly trà ‘Thiên Thượng Nhân Gian Nhất Tiêu Hồn’.”
“Ngươi hạ dược?”
“Ha ha, dù sao giải quyết xong là được thôi!”
“Nếu như mẹ ta biết ngươi lại …”
“A!” – Ta vội vàng che miệng nàng lại, nhìn ra cửa sổ, sau đó hạ giọng nói nhỏ – “Ta chỉ nói cho ngươi thôi, ngươi trăm ngàn lần đừng nói với bọn họ, bằng không ta nhất định sẽ bị chỉnh thêm lần nữa.”
“Ừ, yên tâm đi, ta không nói.” – Bạch Tinh đáp. Nhìn nhau một lát, hai người đột nhiên đều buồn cười, “phì” một tiếng liền cười ra tiếng.
“Thượng … Thượng Liễu mama nhất định … tức muốn chết …”
“Ai bảo nàng ta … ai u, thắt lưng đau … muốn thoát quần áo của cô nãi nãi ta, lại còn …”
“Nói thật … ngươi … ngươi bị … tới giai đoạn nào?”
“Chỉ … chỉ tới trung y …”
“Trung y? Vậy ngươi so với ta thì mạnh hơn nhiều.” – Nàng dừng cười, chớp chớp lệ nhãn, nước mắt hình như đã dâng tới khóe mắt – “Ta lúc ấy đã đến áo lót rồi.”
“Đó là vì ngươi phải đối phó với nhiều người.” – Ta lau đi nước mắt do cười nhiều quá mà trào ra, nhìn Bạch Tinh trước mặt hai má phiếm hồng, biểu tình không còn lạnh lùng cứng rắn như trước nữa. “Thật là cao hứng khi có thể nói chuyện với ngươi như vậy, cảm giác thực sự tốt lắm nha! Ngươi bây giờ mới đúng là ngươi a, vì sao trước kia lúc nào cũng là biểu tình hờ hững như vậy?”
“Ta không thích cùng người ngoài kết giao. Bình thường nếu là người không quen ta cái gì cũng không thể nói.” – Nàng có chút thẹn thùng.
“Xem ra ta lại phải cảm tạ cái tên yêu nhân kia rồi.” – Ta nói nhỏ – “Vậy từ giờ chúng ta đã thành người quen rồi chứ?”
“Không.”
Không?!
Nàng có chút buồn cười nhìn ta đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Chúng ta có thể làm tỷ muội tốt của nhau a!”
Ta khóe miệng run rẩy vài cái, đây gọi là hài hước kiểu lạnh lùng sao?
“Hôn kỳ của ngươi bao giờ thì đến.”
“Mùng tám tháng sau.”
“Mùng tám tháng sau? Chẳng phải chỉ còn chưa đầy một tháng thôi sao?”
“Đúng vậy, cho nên ta muốn tranh thủ.”
“Tranh thủ cái gì?”
“Dạy ngươi theo dõi, ám sát, nếu cần thì còn có cả trộm đạo … À đúng rồi, cũng phải học khinh công nữa.”
Đợi chút, ta có nghe nhầm không? Sao lại có cả trộm đạo?
“Ta nói này, Bạch Tinh tỷ …”
“Thật phiền toái, nhiều hạng mục như vậy …”
“Bạch Tinh tỷ, ta …”
“Thời gian nhanh như vậy, ta còn phải chuẩn bị đồ cưới nữa.”
“Ngươi nghe ta nói đã …”
“Khinh công thì hẳn là không cần ta dạy. Sơn trang ở bên kia có thể …”
“…” – Người này đang hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình – “Ta …”
“Ai nha, mẹ bảo ta xuống phòng bếp hỗ trợ mà ta lại quên mất!” – Nàng vội vàng đứng dậy – “Xin lỗi Tiểu Huyền, chờ ta xong việc sẽ lại đến tìm ngươi!” Dứt lời, người nọ loáng cái đã không thấy bóng dáng.
Ta há mồm ngây ngốc một lúc lâu …
Nữ nhân này, tốt xấu gì cũng phải nói trước cho ta biết vì sao cần học trộm đạo chứ?
A, mắt khó chịu quá, ánh sáng trong phòng sao lại chói thế này … khi nào thì …
Đầu đau quá! A … ô … đáng giận.
Vì sao không có người ở bên cạnh chăm sóc ta? Tốt xấu gì ta cũng bị kích thích lớn như vậy a. Những người này thật là bạc tình!
Mặc kệ, cả người vừa đau vừa mỏi, nhắm mắt lại ngủ một lúc đã …
Đợi chút … ta đây là đang ở đâu?
Giật mình, ta bật người ngồi dậy, ngây ngốc nhìn xung quanh một vòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra, ngã người xuống giường.
Là phòng ngủ của ta.
… Không đúng!
Nghĩ lại một hồi, tuy rằng lưng ta cơ hồ muốn đứt ra từng mảnh, ta vẫn cố gượng mình ngồi dậy.
Tối hôm qua không phải ta ở thư phòng sao? Bây giờ sao lại …
Hiện tại sao lại an an ổn ổn nằm trên giường trong phòng mình?
Cửa “chi nha” một tiếng mở ra, Bạch Tinh mang theo một cái khay tiến vào.
“Tỉnh?”
“Ừ.” – Nhìn chằm chằm vào thức ăn thơm nức trên bàn, ta không khỏi nuốt xuống một ngụm lớn nước miếng – “Hiện tại là giờ gì?”
“Buổi trưa.”
Bất tri bất giác, ta đã ngủ tới chính ngọ.
“À, có chuyện này … Bạch Tinh …” – Ta sờ sờ gáy, có chút ngượng ngùng hỏi – “Ta làm sao có thể … ngủ ở trong này?” Thấy nàng nhíu mày, ta vội vàng bổ sung. “Đương nhiên ý của ta không phải là ta nên ngủ ở thư phòng, mà là tối hôm qua ta …”
“Ngươi đang ngủ thì gia đưa ngươi về phòng.”
Hả? Ngủ … đang ngủ?
Ông trời ơi … Ta ôm đầu rên rỉ, còn nói cái gì mà không cho tên Diêm Sâm kia ngủ đến hết đêm, dùng nước miếng dìm hắn chết đuối … Kết quả lại khiến người ta chê cười mình!
“Ngươi có khỏe không?” – Thanh âm Bạch Tinh sâu kín truyền tới làm ta ngẩn ra, nàng trước nay vốn lạnh như băng vậy mà giờ lại chủ động quan tâm người khác?
“Vẫn … ổn.”
“Ngươi không có võ công, ứng phó với chuyện như vậy thật không dễ dàng.”
“Không phải chỉ không dễ dàng, quả thực là …” – Ta căm giận siết chặt chăn trong tay – “Cực kỳ tàn ác, vô cùng thê thảm, bi phẫn tột cùng! Đây là cái loại huấn luyện năng lực biến thái gì chứ?”
“Không phải huấn luyện năng lực, chỉ là thủ đoạn chỉnh nhân của gia thôi.”
“Chỉnh … gì?” – Ta quả thực không thể tin nổi vào tai mình – “Không phải huấn luyện?”
“Không phải.” – Bạch Tinh mặt không chút thay đổi gật đầu.
“Là … thủ đoạn chỉnh nhân?”
“Phải.” Gật đầu thêm cái nữa.
Trong phòng lập tức rành mạch vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Nói như vậy, ngươi cũng bị chỉnh qua?” – Khó trách mấy người kia lại nhắc tới Bạch Tinh.
“Ừ!”
“Hơn nữa số người so với ta còn nhiều hơn?”
“Ta có biết chút quyền cước công phu.”
“Tại sao?” – Ta quả thực muốn hét to – “Hắn dựa vào cái gì mà đòi chỉnh nhân như vậy?”
“Bởi vì chúng ta không nghe lời.” – Bạch Tinh buông mắt, khuôn mặt lại như trước bình thản vô ba – “Ý nghĩ của gia không ai có thể hiểu được, nhưng người tuyệt đối không tha thứ cho kẻ nào ngỗ nghịch mình.”
“… Nói trắng ra chính là biến thái!” – Ta vẻ mặt khinh thường – “Ta là vì không nghe lời dùng độc lung tung nên bị phạt, vậy còn ngươi? Ngươi không giống người sẽ phản kháng hắn.”
Mấy ngày nay đều thấy Bạch Tinh cung kính lễ phép với Diêm Sâm, vẻ mặt thuận theo mọi ý muốn của chủ nhân của nàng làm người ta có cảm giác cho dù Diêm Sâm bảo nàng chết, nàng cũng sẽ mặt không nhăn mày không nhó mà chết cho hắn xem.
“Ta năm ấy mười lăm tuổi” – Nàng dừng một chút – “quen biết một nam nhân …”
“Từ từ đã!” – Ta giơ tay lên ý bảo tạm dừng, có chút không tin nổi hỏi – “Ngươi là nói … ngươi … thích cái nam nhân kia?”
Nàng gật đầu.
Oa, thì ra nàng căn bản không phải nữ nhân vô tình.
“Ừm … ta nghĩ ta hiểu đuợc.” – Ta có chút đăm chiêu vuốt cằm – “Nhất định là cái tên biến thái kia coi trọng ngươi, muốn độc chiếm ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi sẽ cùng người khác lưỡng tình tương duyệt, vì thế thẹn quá thành giận mới dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để trừng phạt ngươi. Có phải không?”
“Không phải.”
“Ồ?” – Vậy thì là tiết mục gì đây?
“Gia đối đãi tốt lắm, chưa bao giờ có cử chỉ thái quá.” – Bạch Tinh ngữ khí rất nhẹ – “Khi đó ta làm hộ vệ của gia, nhưng lại vì nhi nữ tình trường mà nhiệm vụ thất bại … hơn nữa lúc ấy tuổi còn nhỏ, cho nên gia trừng phạt ta tội thất trách.”
“Hắn không để ý ngươi đi yêu người khác sao?”
Nàng lắc đầu. “Gia chỉ yêu cầu ta ở bên cạnh mình hai năm, nếu hai năm sau vẫn không thay đổi chủ ý, người sẽ để ta đi, để ta sống cuộc sống của riêng mình.”
“Oa, hào phóng như vậy?” – Yêu nhân kia lại tốt như vậy sao? Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ta lại nói – “Hai năm? Lúc ấy ngươi mười lăm, vậy hiện tại …”
Nàng buông mắt nói: “Đã đến kỳ hạn.”
“Vậy ngươi tính sao bây giờ?” – Ta mở to mắt – “Bạch thúc cùng Ngọc nương không phải đều ở tại chỗ này sao.”
“Ta muốn lập gia đình.”
“Lập gia đình?” Ta nhất thời kích động nhảy từ trên giường xuống, thắt lưng đau đến độ muốn gãy ra, nàng vội vàng đỡ lấy ta.
“Ai nha, năm bà chị đáng giận kia …” – Cắn chặt răng, ta đỡ lấy thắt lưng oán hận nói – “Làm hại ta thảm như vậy, sớm biết thế này thì đã xuống tay mạnh hơn một chút.”
“Ngươi như thế nào có thể về tới đây? Thượng Liễu mama cũng không phải một đối thủ dễ đấu.” – nàng vừa giúp ta nhẹ nhàng xoa bóp, vừa hỏi.
“Thiết! Các nàng nghĩ đem ta đặt trên giường thì ta liền vô kế khả thi sao?” – Ta thối một ngụm – “May mắn là ta đã vụng trộm mang theo bên người ít độc dược, ngay từ đầu đã đánh gục được hai người. Kế tiếp ba người kia ép ta tới trên giường, chỉ là các nàng cũng quá xem thường ta, nghĩ là không cần phí nhiều khí lực gì .. Kết quả là một người bị ta hung hăng cắn một phát, người kia thì bị ta đạp xuống đất, cuối cùng là Thượng Liễu mama …” Ta cười muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu – “Bởi vì nàng động thủ nhiều nhất nên ta mời nàng một ly trà ‘Thiên Thượng Nhân Gian Nhất Tiêu Hồn’.”
“Ngươi hạ dược?”
“Ha ha, dù sao giải quyết xong là được thôi!”
“Nếu như mẹ ta biết ngươi lại …”
“A!” – Ta vội vàng che miệng nàng lại, nhìn ra cửa sổ, sau đó hạ giọng nói nhỏ – “Ta chỉ nói cho ngươi thôi, ngươi trăm ngàn lần đừng nói với bọn họ, bằng không ta nhất định sẽ bị chỉnh thêm lần nữa.”
“Ừ, yên tâm đi, ta không nói.” – Bạch Tinh đáp. Nhìn nhau một lát, hai người đột nhiên đều buồn cười, “phì” một tiếng liền cười ra tiếng.
“Thượng … Thượng Liễu mama nhất định … tức muốn chết …”
“Ai bảo nàng ta … ai u, thắt lưng đau … muốn thoát quần áo của cô nãi nãi ta, lại còn …”
“Nói thật … ngươi … ngươi bị … tới giai đoạn nào?”
“Chỉ … chỉ tới trung y …”
“Trung y? Vậy ngươi so với ta thì mạnh hơn nhiều.” – Nàng dừng cười, chớp chớp lệ nhãn, nước mắt hình như đã dâng tới khóe mắt – “Ta lúc ấy đã đến áo lót rồi.”
“Đó là vì ngươi phải đối phó với nhiều người.” – Ta lau đi nước mắt do cười nhiều quá mà trào ra, nhìn Bạch Tinh trước mặt hai má phiếm hồng, biểu tình không còn lạnh lùng cứng rắn như trước nữa. “Thật là cao hứng khi có thể nói chuyện với ngươi như vậy, cảm giác thực sự tốt lắm nha! Ngươi bây giờ mới đúng là ngươi a, vì sao trước kia lúc nào cũng là biểu tình hờ hững như vậy?”
“Ta không thích cùng người ngoài kết giao. Bình thường nếu là người không quen ta cái gì cũng không thể nói.” – Nàng có chút thẹn thùng.
“Xem ra ta lại phải cảm tạ cái tên yêu nhân kia rồi.” – Ta nói nhỏ – “Vậy từ giờ chúng ta đã thành người quen rồi chứ?”
“Không.”
Không?!
Nàng có chút buồn cười nhìn ta đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Chúng ta có thể làm tỷ muội tốt của nhau a!”
Ta khóe miệng run rẩy vài cái, đây gọi là hài hước kiểu lạnh lùng sao?
“Hôn kỳ của ngươi bao giờ thì đến.”
“Mùng tám tháng sau.”
“Mùng tám tháng sau? Chẳng phải chỉ còn chưa đầy một tháng thôi sao?”
“Đúng vậy, cho nên ta muốn tranh thủ.”
“Tranh thủ cái gì?”
“Dạy ngươi theo dõi, ám sát, nếu cần thì còn có cả trộm đạo … À đúng rồi, cũng phải học khinh công nữa.”
Đợi chút, ta có nghe nhầm không? Sao lại có cả trộm đạo?
“Ta nói này, Bạch Tinh tỷ …”
“Thật phiền toái, nhiều hạng mục như vậy …”
“Bạch Tinh tỷ, ta …”
“Thời gian nhanh như vậy, ta còn phải chuẩn bị đồ cưới nữa.”
“Ngươi nghe ta nói đã …”
“Khinh công thì hẳn là không cần ta dạy. Sơn trang ở bên kia có thể …”
“…” – Người này đang hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình – “Ta …”
“Ai nha, mẹ bảo ta xuống phòng bếp hỗ trợ mà ta lại quên mất!” – Nàng vội vàng đứng dậy – “Xin lỗi Tiểu Huyền, chờ ta xong việc sẽ lại đến tìm ngươi!” Dứt lời, người nọ loáng cái đã không thấy bóng dáng.
Ta há mồm ngây ngốc một lúc lâu …
Nữ nhân này, tốt xấu gì cũng phải nói trước cho ta biết vì sao cần học trộm đạo chứ?
/69
|