Đường Tiêu giả vờ khách khí chối từ Lan Vương.
- Công tử không cần khách khí, bổn vương có bảy đứa con bất hiếu, cả ngày chỉ biết sống phóng túng, thật sự làm cho bổn vương vô cùng thất vọng, với tu vi của công tử, về sau nhất định có thể làm rạng danh tuyệt kỹ của bổn vương, đây cũng là vinh hạnh của bổn vương!
Lan Vương tựa hồ rất thiệt tình muốn trao tặng kiếm phổ cho Đường Tiêu.
- Nhạc phụ đại nhân đã nói như vậy, vậy tiểu tế cũng không khách khí nữa!
Đường Tiêu mỉm cười, nhận bản kiếm phổ lại.
Hiện tại Đường Tiêu có được bản kiếm phổ này hay không đã không còn quan trọng, bởi vì tất cả nội dung bên trong đều đã được hắn ghi nhớ trong đầu, nhưng quang minh chính đại tiếp nhận bản kiếm phổ này, về sau cũng có thể quang minh chính đại tiến hành tu luyện trước mặt mọi người, không cần che giấu sợ người khác nhìn thấy.
Nhận một nhạc phụ như vậy xem ra không có gì xấu, nếu có thể đổi về một ít bí kíp võ học cao cấp, về sau hắn không ngại nhận thêm mấy người.
- Hiền tế khách khí rồi!
Lan Vương mặt mày hớn hở nhìn Đường Tiêu, Đường Tiêu gọi y mấy tiếng nhạc phụ đại nhân khiến y càng mở cờ trong bụng! Lúc trước y vốn còn chút o dự khi tặng bản kiếm phổ này, lúc này xem ra đã hoàn toàn không còn do dự.
Đường Tiêu và Lan Vương không để ý đến lễ pháp Đại Minh triều, chưa kết thân, đã gọi nhạc phụ, hiền tế loạn lên, điều này cho thấy da mặt hai người đồng dạng dày như nhau. Thất hoàng tử Chu Vũ cũng không nhịn được nổi hết da gà.
Nghi Lan quận chúa, giờ phút này đã phẫn nộ tuyệt vọng đến cực hạn, không nói được lời nào. Nàng xác thực đã hối hận, hối hận không nên xuất đầu vì Dực Thai công chúa, trêu chọc vào đại ma đầu nàng không nên trêu chọc, kết quả nàng phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình.
Dực Thai công chúa đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Đường Tiêu, không nói câu nào, phảng phất như hoàn toàn không hề quen biết người này.
. . . . . .
Đài Kinh thành, Từ phủ Hưng quốc hầu.
- Thiếu gia mắc bệnh mất trí.
Sau khi tiến hành thăm khám cho Từ Tiều, vị ngư y cung đình có bộ râu hoa râm quay sang nói với Quý phu nhân đứng bên cạnh.
- Mất trí? Có thể chữa được không ?
Quý phu nhân tuyệt vọng hỏi.
- Loại bệnh này, không có thuốc nào có thể chữa được.
Ngự y cung đình lắc đầu:
- Cho dù viết đơn thuốc, cũng chỉ là một số dược vật có thể giúp thiếu gia trấn định lại, hoàn toàn không có tác dụng chữa bệnh này.
- Vậy không có cách nào nữa sao?
Quý phụ nhân không cam lòng gặng hỏi tiếp.
- Cách thì có, muốn tháo nút phải tìm người buộc nút, muốn chữa khỏi bệnh mất trí, nhất định phải tìm ra nguyên nhân chứng bệnh, ví dụ như thiếu gia hắn muốn có cái gì không có được, muốn làm cái gì không làm được…
Ngự y cung đình nói tiếp.
- Ta biết rồi.
Quý phu nhân khẽ gật đầu.
Quý phu nhân là Vân Dương phu nhân, là chính thê hiện tại của Hưng quốc hầu Từ Cương, mẹ của huynh đệ Từ Tiều, Từ Minh. Sau khi tiễn ngự y cung đình ra về, nàng đi đến trước giường Từ Tiều, nhìn nhi tử ngủ say sau khi dùng thuốc an thần, tim như bị đao cắt.
- Súc sinh Đường Tiêu, ngươi giết Minh nhi của ta, ức hiếp Tiều nhi của ta, còn cướp đi người Tiều nhi yêu thương nhất, ép nó thành như vậy, ta không giết ngươi thề không làm người!
Hai mắt Vân Dương phu nhân đỏ thẫm, trong giọng nói lộ ra hận thù sâu tận xương tủy.
Sau khi Vân Dương phu nhân tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của ngự y cung đình…. Muốn tháo nút cần tìm người buộc nút, xem ra không chỉ cần giết chết tên súc sinh Đường Tiêu, mà còn phải thừa dịp Dực Thai công chúa còn chưa bị phá thân, cướp nàng đem về, lột sạch đưa đến trước giường Tiều nhi, để Tiều nhi đắc thủ mới có thể trị khỏi căn bệnh mất trí của hắn.
Một nam tử có dáng người vô cùng cường tráng, khoảng hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài chạy vào, nhẹ nhàng gọi phu nhân, sau đó cúi đầu đứng bên cạnh.
- Lý Ngạn, ngươi tới rồi à?
Vân Dương phu nhân mặt lạnh liếc nhìn xung quanh, thị tỳ hai bên hiểu ý bước khỏi phòng Từ Tiều, đồng thời khép cửa lại.
- Tiểu thư vội vàng gọi ta đến không biết có chuyện gì?
Tên nam tử cường tráng tên là Lý Ngạn thay đổi xưng hô, trầm thấp hỏi thăm Vân Dương phu nhân.
- Ta muốn ngươi giết một người cho ta!
Vân Dương phu nhân nghiến răng nói, dáng vẻ điên cuồng như hận không thể ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Lý Ngạn trầm mặc hồi lâu, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Ai?
- Đường Tiêu! Con trai của Trấn quốc hầu Đường Uyên!
Khi nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Vân Dương phu nhân đầy thù hận.
Thân thể Lý Ngạn không khỏi run lên, hắn nhìn Từ Tiều đang nằm trên giường:
- Thiếu gia làm sao vậy?
- Minh nhi không còn nữa, Tiều nhi cũng mất trí rồi. Tất cả đều do tên tiểu súc sinh đó hãm hại!
Vân Dương phu nhân dùng một loại thanh âm vô cùng thê lương kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho Lý Ngạn .
- Phu nhân có thể nghe ta khuyên một câu không?
Sau khi Lý Ngạn nghe xong Vân Dương phu nhân kể lại, liền thử hỏi nàng một câu.
- Nói đi!
- Minh thiếu gia mới mất không lâu, Tiều thiếu gia lại mới phát sinh mâu thuẫn với tên tiểu súc sinh kia trên khán đài trước mặt mọi người, hiện tại một khi tên tiểu súc sinh đó xảy ra chuyện gì, toàn bộ Đài Kinh thành đều biết là phu nhân sai người làm, thậm chí sẽ còn liên lụy đến Hầu gia.
Lý Ngạn phân tích giúp Vân Dương phu nhân.
- Ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào chúng ta không thể báo thù này!
Vân Dương phu nhân thật sự có chút điên cuồng.
Lý Ngạn đang định tiếp tục nói gì đó, Vân Dương phu nhân lại mở miệng:
- Chỉ có giết chết tên tiểu súc sinh kia, tiện nhân Dực Thai mới có thể hết hy vọng, hiện tại chỉ có biến cô ta thành thuốc dẫn phụng dưỡng Tiều nhi của ta, mới có thể trị khỏi bệnh mất trí cho Tiều nhi!
Lý Ngạn bất giác run rẩy, giết chết công tử của Trấn quốc hầu, bắt công chúa đương triều tới làm thuốc dẫn, Vân Dương phu nhân nhất định là điên rồi!
- Chuyện này, ý tứ của Hầu gia như thế nào?
Lý Ngạn cố tự trấn định tâm thần, hỏi Vân Dương phu nhân.
- Đừng nhắc đến hắn! Tiều nhi và Minh nhi xảy ra chuyện cũng chỉ có ta đau lòng! Con của hắn nhiều như vậy, cho dù Minh nhi chết đi, hắn cũng vẫn thờ ơ! Trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn quan tước của hắn!
Vân Dương phu nhân đầy ngập oán hận đối với Hưng quốc hầu.
Đúng là Hưng quốc hầu Từ Cương hạ lệnh, không cho phép nàng có bất kỳ động tác gì đối với Đường gia, cho nên nàng mới âm thầm gọi cận vệ Lý Ngạn khi nàng còn là tiểu thư trước kia đến.
- Hầu gia cũng có chỗ khó xử của ngài.
Lý Ngạn cười khổ, Trấn quốc hầu Đường gia, là đối tượng ai cũng có thể trêu chọc vào được hay sao? Đó là còn chưa nói đến chuyện bắt công chúa đương triều.
- Trừ phi ngươi cũng không chịu giúp ta!
- Công tử không cần khách khí, bổn vương có bảy đứa con bất hiếu, cả ngày chỉ biết sống phóng túng, thật sự làm cho bổn vương vô cùng thất vọng, với tu vi của công tử, về sau nhất định có thể làm rạng danh tuyệt kỹ của bổn vương, đây cũng là vinh hạnh của bổn vương!
Lan Vương tựa hồ rất thiệt tình muốn trao tặng kiếm phổ cho Đường Tiêu.
- Nhạc phụ đại nhân đã nói như vậy, vậy tiểu tế cũng không khách khí nữa!
Đường Tiêu mỉm cười, nhận bản kiếm phổ lại.
Hiện tại Đường Tiêu có được bản kiếm phổ này hay không đã không còn quan trọng, bởi vì tất cả nội dung bên trong đều đã được hắn ghi nhớ trong đầu, nhưng quang minh chính đại tiếp nhận bản kiếm phổ này, về sau cũng có thể quang minh chính đại tiến hành tu luyện trước mặt mọi người, không cần che giấu sợ người khác nhìn thấy.
Nhận một nhạc phụ như vậy xem ra không có gì xấu, nếu có thể đổi về một ít bí kíp võ học cao cấp, về sau hắn không ngại nhận thêm mấy người.
- Hiền tế khách khí rồi!
Lan Vương mặt mày hớn hở nhìn Đường Tiêu, Đường Tiêu gọi y mấy tiếng nhạc phụ đại nhân khiến y càng mở cờ trong bụng! Lúc trước y vốn còn chút o dự khi tặng bản kiếm phổ này, lúc này xem ra đã hoàn toàn không còn do dự.
Đường Tiêu và Lan Vương không để ý đến lễ pháp Đại Minh triều, chưa kết thân, đã gọi nhạc phụ, hiền tế loạn lên, điều này cho thấy da mặt hai người đồng dạng dày như nhau. Thất hoàng tử Chu Vũ cũng không nhịn được nổi hết da gà.
Nghi Lan quận chúa, giờ phút này đã phẫn nộ tuyệt vọng đến cực hạn, không nói được lời nào. Nàng xác thực đã hối hận, hối hận không nên xuất đầu vì Dực Thai công chúa, trêu chọc vào đại ma đầu nàng không nên trêu chọc, kết quả nàng phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình.
Dực Thai công chúa đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Đường Tiêu, không nói câu nào, phảng phất như hoàn toàn không hề quen biết người này.
. . . . . .
Đài Kinh thành, Từ phủ Hưng quốc hầu.
- Thiếu gia mắc bệnh mất trí.
Sau khi tiến hành thăm khám cho Từ Tiều, vị ngư y cung đình có bộ râu hoa râm quay sang nói với Quý phu nhân đứng bên cạnh.
- Mất trí? Có thể chữa được không ?
Quý phu nhân tuyệt vọng hỏi.
- Loại bệnh này, không có thuốc nào có thể chữa được.
Ngự y cung đình lắc đầu:
- Cho dù viết đơn thuốc, cũng chỉ là một số dược vật có thể giúp thiếu gia trấn định lại, hoàn toàn không có tác dụng chữa bệnh này.
- Vậy không có cách nào nữa sao?
Quý phụ nhân không cam lòng gặng hỏi tiếp.
- Cách thì có, muốn tháo nút phải tìm người buộc nút, muốn chữa khỏi bệnh mất trí, nhất định phải tìm ra nguyên nhân chứng bệnh, ví dụ như thiếu gia hắn muốn có cái gì không có được, muốn làm cái gì không làm được…
Ngự y cung đình nói tiếp.
- Ta biết rồi.
Quý phu nhân khẽ gật đầu.
Quý phu nhân là Vân Dương phu nhân, là chính thê hiện tại của Hưng quốc hầu Từ Cương, mẹ của huynh đệ Từ Tiều, Từ Minh. Sau khi tiễn ngự y cung đình ra về, nàng đi đến trước giường Từ Tiều, nhìn nhi tử ngủ say sau khi dùng thuốc an thần, tim như bị đao cắt.
- Súc sinh Đường Tiêu, ngươi giết Minh nhi của ta, ức hiếp Tiều nhi của ta, còn cướp đi người Tiều nhi yêu thương nhất, ép nó thành như vậy, ta không giết ngươi thề không làm người!
Hai mắt Vân Dương phu nhân đỏ thẫm, trong giọng nói lộ ra hận thù sâu tận xương tủy.
Sau khi Vân Dương phu nhân tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của ngự y cung đình…. Muốn tháo nút cần tìm người buộc nút, xem ra không chỉ cần giết chết tên súc sinh Đường Tiêu, mà còn phải thừa dịp Dực Thai công chúa còn chưa bị phá thân, cướp nàng đem về, lột sạch đưa đến trước giường Tiều nhi, để Tiều nhi đắc thủ mới có thể trị khỏi căn bệnh mất trí của hắn.
Một nam tử có dáng người vô cùng cường tráng, khoảng hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài chạy vào, nhẹ nhàng gọi phu nhân, sau đó cúi đầu đứng bên cạnh.
- Lý Ngạn, ngươi tới rồi à?
Vân Dương phu nhân mặt lạnh liếc nhìn xung quanh, thị tỳ hai bên hiểu ý bước khỏi phòng Từ Tiều, đồng thời khép cửa lại.
- Tiểu thư vội vàng gọi ta đến không biết có chuyện gì?
Tên nam tử cường tráng tên là Lý Ngạn thay đổi xưng hô, trầm thấp hỏi thăm Vân Dương phu nhân.
- Ta muốn ngươi giết một người cho ta!
Vân Dương phu nhân nghiến răng nói, dáng vẻ điên cuồng như hận không thể ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Lý Ngạn trầm mặc hồi lâu, sau đó lại mở miệng hỏi:
- Ai?
- Đường Tiêu! Con trai của Trấn quốc hầu Đường Uyên!
Khi nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Vân Dương phu nhân đầy thù hận.
Thân thể Lý Ngạn không khỏi run lên, hắn nhìn Từ Tiều đang nằm trên giường:
- Thiếu gia làm sao vậy?
- Minh nhi không còn nữa, Tiều nhi cũng mất trí rồi. Tất cả đều do tên tiểu súc sinh đó hãm hại!
Vân Dương phu nhân dùng một loại thanh âm vô cùng thê lương kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho Lý Ngạn .
- Phu nhân có thể nghe ta khuyên một câu không?
Sau khi Lý Ngạn nghe xong Vân Dương phu nhân kể lại, liền thử hỏi nàng một câu.
- Nói đi!
- Minh thiếu gia mới mất không lâu, Tiều thiếu gia lại mới phát sinh mâu thuẫn với tên tiểu súc sinh kia trên khán đài trước mặt mọi người, hiện tại một khi tên tiểu súc sinh đó xảy ra chuyện gì, toàn bộ Đài Kinh thành đều biết là phu nhân sai người làm, thậm chí sẽ còn liên lụy đến Hầu gia.
Lý Ngạn phân tích giúp Vân Dương phu nhân.
- Ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào chúng ta không thể báo thù này!
Vân Dương phu nhân thật sự có chút điên cuồng.
Lý Ngạn đang định tiếp tục nói gì đó, Vân Dương phu nhân lại mở miệng:
- Chỉ có giết chết tên tiểu súc sinh kia, tiện nhân Dực Thai mới có thể hết hy vọng, hiện tại chỉ có biến cô ta thành thuốc dẫn phụng dưỡng Tiều nhi của ta, mới có thể trị khỏi bệnh mất trí cho Tiều nhi!
Lý Ngạn bất giác run rẩy, giết chết công tử của Trấn quốc hầu, bắt công chúa đương triều tới làm thuốc dẫn, Vân Dương phu nhân nhất định là điên rồi!
- Chuyện này, ý tứ của Hầu gia như thế nào?
Lý Ngạn cố tự trấn định tâm thần, hỏi Vân Dương phu nhân.
- Đừng nhắc đến hắn! Tiều nhi và Minh nhi xảy ra chuyện cũng chỉ có ta đau lòng! Con của hắn nhiều như vậy, cho dù Minh nhi chết đi, hắn cũng vẫn thờ ơ! Trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn quan tước của hắn!
Vân Dương phu nhân đầy ngập oán hận đối với Hưng quốc hầu.
Đúng là Hưng quốc hầu Từ Cương hạ lệnh, không cho phép nàng có bất kỳ động tác gì đối với Đường gia, cho nên nàng mới âm thầm gọi cận vệ Lý Ngạn khi nàng còn là tiểu thư trước kia đến.
- Hầu gia cũng có chỗ khó xử của ngài.
Lý Ngạn cười khổ, Trấn quốc hầu Đường gia, là đối tượng ai cũng có thể trêu chọc vào được hay sao? Đó là còn chưa nói đến chuyện bắt công chúa đương triều.
- Trừ phi ngươi cũng không chịu giúp ta!
/593
|