Ngược lại, con người đồng dạng cũng lấy một số sinh vật hải tộc cấp thấp làm thức ăn, xào nấu các loại món ngon. Con người khi bắt được nữ tử hải tộc đã tu luyện thành hình người, sẽ dùng vại đựng nước lớn chứa nước biển nhốt lại, tiến cống cho một số quan lớn quý tộc thích hưởng lạc thú. Thậm chí nhốt trong thanh lâu, để cho các binh sĩ, dân chúng bình thường có cơ hội mua vui.
Cho nên, chiến tranh giữa con người và hải tộc đã kéo dài từ xưa đến nay, chỗ giao giới giữa lục địa và hải dương, bãi biển cảng cá là vùng giao tranh của song phương.
Hơn sáu trăm năm trước, trước khi Thiên Cơ Tông Chính Thuỷ Tổ bế quan trong huyệt động Thất tinh tuyệt bích thiên cơ ở Áo Bỉ Đảo, cũng đã suy diễn ra chuyện hậu thế, vì vậy đã thiết lập một không gian Truyền Tống Trận cực lớn. Khi Đại Mãn triều xâm lược Đại Minh triều, kỵ binh đã cuốn sạch toàn bộ Cửu Châu đại lục, Tử Nguyệt chân nhân theo chỉ thị của Chính Thuỷ Tổ, đã khởi động không gian Truyền Tống Trận do Chính Thuỷ Tổ bố trí, đưa Tử Cấm thành bao gồm cả mấy trăm vạn con dân Đại Minh triều và con cháu hoàng gia đến Áo Bỉ Đảo .
Từ khi con dân Đại Minh triều tiến vào Áo Bỉ Đảo, vẫn không ngừng tiến hành chiến đấu bất khuất với vương quốc hải tộc Ba Duy ở eo biển, trải qua vô số lần chiến dịch lớn nhỏ ở bờ biển mấy trăm năm qua, Đại Minh triều không ngừng gây thiệt hại nặng nề cho chủ lực của vương quốc Ba Duy, xác lập ưu thế quân sự cực lớn ở ven bờ Áo Bỉ Đảo.
Đặc biệt gần một trăm năm qua, Đại Minh triều gia tăng đưa vào tài nguyên ngư nghiệp trên diện rộng, trong các cảng cá cỡ lớn đều điều động quân thường trú tiến hành đóng giữ. Hơn nữa còn đang xây dựng pháo đài Thần Minh cực lớn bên bờ biển, chuyên môn đối phó với số lượng lớn bộ đội hải tộc và cao thủ hải tộc từ biển sâu xông tới.
Cho nên, mặc dù hiện tại cảng cá vẫn đang phải chịu quấy rối của quân đội hải tộc, nhưng cũng không phải là quấy rối quy mô lớn, hơn nữa loại quấy rối này cũng không có khả năng kéo dài.
Các sĩ tử Đài Kinh thành năm nay lựa chọn cảng cá Ngạch Phương để huấn luyện quân sự, bình thường sẽ tiến hành một số chiến đấu thực chiến cơ bản nhất, huấn luyện chiến cương chiến kỹ kết trận.... Nếu trong lúc này gặp phải quấy rối quy mô nhỏ của binh sĩ hải tộc, những sĩ tử này dưới sự bảo vệ của 2000 binh sĩ ngự lâm quân sẽ tiến hành chiến đấu thật sự quy mô nhỏ với binh sĩ hải tộc, tự mình cảm thụ không khí chiến tranh.
Đương nhiên, nếu binh sĩ hải tộc tới quấy rối vô cùng cường đại, Đại thống lĩnh Phương Kích cũng không để cho mấy trăm sĩ tử này tham chiến, nhiều nhất chỉ để bọn hắn trốn ở pháo đài Thần Minh phía xa cảm thụ một chút không khí chiến tranh.
Có một quan đạo vô cùng rộng lớn từ Nghi Lan thành tiến về cảng cá Ngạch Phương, mỗi ngày đều có rất nhiều xe ngựa cỡ lớn chuyên chở các loại hải sản tươi ngon thông hành. Nhưng đám sĩ tử tới huấn luyện quân sự không được cho phép đi con đường này, bọn hắn được 2000 binh sĩ ngự lâm quân bảo vệ, vứt bỏ ngựa theo một đường núi uốn lượn vòng qua cảng cá Ngạnh Phương, cái này chẳng khác nào là một loại hành quân huấn luyện.
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đồng cỏ bên ngoài thành đã tràn đầy sương sớm. Trải qua hai ngày một đêm hành quân vội vã, đám sĩ tử vừa đói vừa mệt vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, nhưng vào lúc này, một hồi thanh âm giống như tiếng sấm vang lên ngoài cửa Nghi Lan thành. . . . . .
- Năm phút sau, xuất phát!
- Trong vòng năm phút còn chưa tiến vào trận hình hành quân, sẽ bị phạt mười quân côn!
Mấy trăm tên sĩ tử đáng thương sau khi bừng tỉnh bởi những thanh âm giống như tiếng sấm, ngỡ ngàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Đại thống lĩnh ngự lâm quân Phương Kích mang theo một cây Phương Thiên Họa Kích toàn thân tối tăm, giống như hung thần ác sát lơ lửng giữa không trung. Những thanh âm giống như tiếng sấm vừa rồi rất rõ ràng là từ miệng hắn phát ra.
2000 tên binh sĩ ngự lâm quân súng ống sẵn sàng chỉ trong một phút đã sắp xếp xong mấy phương trận hành quân, chiến mã bỏ lại Nghi Lan thành.
- Hôm qua chạy cả một ngày đường, hôm nay trời còn chưa sáng, lại muốn chúng ta bắt đầu chạy, tên Phương điên này thật là biến thái.
Đám sĩ tử liên tục nhỏ giọng mắng chửi. Sau đó mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như ngầm hiểu ý, vừa ngáp dài, vừa cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ nằm thêm một lát.
Tối qua sau khi Đường Tiêu ăn tiệc chiêu đãi ở phủ Lan Vương, đã xin cự tuyệt lời mời nghỉ lại trong phòng khách của phủ, quay lại ngoài cửa thành, cùng Chu Càn giản dị ngủ trên chăn đệm trải dưới đất.
Sau khi Phương Kích rống lên, Đường Tiêu vội vàng bò dậy, vừa sửa sang lại đồ đạc của mình, vừa đá vừa đánh thúc giục Chu Càn cả ngày ngủ gật cùng hắn thu dọn đồ đạc. Chu Càn rất không muốn nhưng cũng vừa vặn cùng Đường Tiêu đứng trong hàng ngũ các sĩ tử trong thời gian năm phút.
Năm phút đồng hồ trôi qua, ngoại trừ Đường Tiêu và Chu Càn, còn có Phương Kích và Thất hoàng tử cùng Dực Thai công chúa từ trong thành đi ra, mấy trăm tên sĩ tử khác còn chưa có ai thu thập xong đồ đạc, có một số thậm chí còn nằm xuống ngủ tiếp.
- Những kẻ chưa bày trận, hầu hạ quân côn hết cho ta!
Phương Kích rống to, 2000 ngự lâm quân đồng loạt hô ứng, sau đó giống như hung thần ác sát lao về hướng mấy trăm tên sĩ tử, bốn, năm tên lính phụ trách một gã sĩ tử, nhanh chóng khống chế tất cả sĩ tử trên mặt đất.
- Đánh!
Những sĩ tử này nhất thời choáng váng, không ngờ Phương Kích nói đánh là đánh, các cây quân côn đồng loạt giơ lên cao, lại nặng nề đánh xuống, bờ mông đám sĩ tử thoáng chốc nở hoa, liên tục kêu khóc thảm thiết bên ngoài Nghi Lan thành.
Toàn thân Chu Càn toát mồ hôi lạnh, trong lòng rất hối hận, nếu như không phải vừa rồi Đường Tiêu bắt buộc hắn thức dậy, kịp thời bày trận, thì bây giờ hắn cũng phải chịu đòn giống như những sĩ tử kia rồi.
- Nếu ai không phục tùng mệnh lệnh, đánh thêm mười côn!
Phương Kích lại rống to.
Sau khi trải qua bữa tiệc gậy gộc, đám sĩ tử không còn dám chậm chạp nữa, cố chịu sự đau nhức ở bờ mông, làm chuyện gì cũng rất nhanh chóng, chỉ có điều trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi Phương Kích biến thái.
Phương Kích trước kia vẫn ở trong quân, năm nay mới được điều động quay về Đài Kinh thành làm Đại thống lĩnh của mười vạn ngự lâm quân, hắn rất khó chịu trước tác phong công tử của đám sĩ tử Đài Kinh thành, cho nên sáng hôm nay mới cho đám sĩ tử này một đòn phủ đầu.
Cho nên, chiến tranh giữa con người và hải tộc đã kéo dài từ xưa đến nay, chỗ giao giới giữa lục địa và hải dương, bãi biển cảng cá là vùng giao tranh của song phương.
Hơn sáu trăm năm trước, trước khi Thiên Cơ Tông Chính Thuỷ Tổ bế quan trong huyệt động Thất tinh tuyệt bích thiên cơ ở Áo Bỉ Đảo, cũng đã suy diễn ra chuyện hậu thế, vì vậy đã thiết lập một không gian Truyền Tống Trận cực lớn. Khi Đại Mãn triều xâm lược Đại Minh triều, kỵ binh đã cuốn sạch toàn bộ Cửu Châu đại lục, Tử Nguyệt chân nhân theo chỉ thị của Chính Thuỷ Tổ, đã khởi động không gian Truyền Tống Trận do Chính Thuỷ Tổ bố trí, đưa Tử Cấm thành bao gồm cả mấy trăm vạn con dân Đại Minh triều và con cháu hoàng gia đến Áo Bỉ Đảo .
Từ khi con dân Đại Minh triều tiến vào Áo Bỉ Đảo, vẫn không ngừng tiến hành chiến đấu bất khuất với vương quốc hải tộc Ba Duy ở eo biển, trải qua vô số lần chiến dịch lớn nhỏ ở bờ biển mấy trăm năm qua, Đại Minh triều không ngừng gây thiệt hại nặng nề cho chủ lực của vương quốc Ba Duy, xác lập ưu thế quân sự cực lớn ở ven bờ Áo Bỉ Đảo.
Đặc biệt gần một trăm năm qua, Đại Minh triều gia tăng đưa vào tài nguyên ngư nghiệp trên diện rộng, trong các cảng cá cỡ lớn đều điều động quân thường trú tiến hành đóng giữ. Hơn nữa còn đang xây dựng pháo đài Thần Minh cực lớn bên bờ biển, chuyên môn đối phó với số lượng lớn bộ đội hải tộc và cao thủ hải tộc từ biển sâu xông tới.
Cho nên, mặc dù hiện tại cảng cá vẫn đang phải chịu quấy rối của quân đội hải tộc, nhưng cũng không phải là quấy rối quy mô lớn, hơn nữa loại quấy rối này cũng không có khả năng kéo dài.
Các sĩ tử Đài Kinh thành năm nay lựa chọn cảng cá Ngạch Phương để huấn luyện quân sự, bình thường sẽ tiến hành một số chiến đấu thực chiến cơ bản nhất, huấn luyện chiến cương chiến kỹ kết trận.... Nếu trong lúc này gặp phải quấy rối quy mô nhỏ của binh sĩ hải tộc, những sĩ tử này dưới sự bảo vệ của 2000 binh sĩ ngự lâm quân sẽ tiến hành chiến đấu thật sự quy mô nhỏ với binh sĩ hải tộc, tự mình cảm thụ không khí chiến tranh.
Đương nhiên, nếu binh sĩ hải tộc tới quấy rối vô cùng cường đại, Đại thống lĩnh Phương Kích cũng không để cho mấy trăm sĩ tử này tham chiến, nhiều nhất chỉ để bọn hắn trốn ở pháo đài Thần Minh phía xa cảm thụ một chút không khí chiến tranh.
Có một quan đạo vô cùng rộng lớn từ Nghi Lan thành tiến về cảng cá Ngạch Phương, mỗi ngày đều có rất nhiều xe ngựa cỡ lớn chuyên chở các loại hải sản tươi ngon thông hành. Nhưng đám sĩ tử tới huấn luyện quân sự không được cho phép đi con đường này, bọn hắn được 2000 binh sĩ ngự lâm quân bảo vệ, vứt bỏ ngựa theo một đường núi uốn lượn vòng qua cảng cá Ngạnh Phương, cái này chẳng khác nào là một loại hành quân huấn luyện.
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đồng cỏ bên ngoài thành đã tràn đầy sương sớm. Trải qua hai ngày một đêm hành quân vội vã, đám sĩ tử vừa đói vừa mệt vẫn đang ngủ say chưa tỉnh, nhưng vào lúc này, một hồi thanh âm giống như tiếng sấm vang lên ngoài cửa Nghi Lan thành. . . . . .
- Năm phút sau, xuất phát!
- Trong vòng năm phút còn chưa tiến vào trận hình hành quân, sẽ bị phạt mười quân côn!
Mấy trăm tên sĩ tử đáng thương sau khi bừng tỉnh bởi những thanh âm giống như tiếng sấm, ngỡ ngàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Đại thống lĩnh ngự lâm quân Phương Kích mang theo một cây Phương Thiên Họa Kích toàn thân tối tăm, giống như hung thần ác sát lơ lửng giữa không trung. Những thanh âm giống như tiếng sấm vừa rồi rất rõ ràng là từ miệng hắn phát ra.
2000 tên binh sĩ ngự lâm quân súng ống sẵn sàng chỉ trong một phút đã sắp xếp xong mấy phương trận hành quân, chiến mã bỏ lại Nghi Lan thành.
- Hôm qua chạy cả một ngày đường, hôm nay trời còn chưa sáng, lại muốn chúng ta bắt đầu chạy, tên Phương điên này thật là biến thái.
Đám sĩ tử liên tục nhỏ giọng mắng chửi. Sau đó mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như ngầm hiểu ý, vừa ngáp dài, vừa cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ nằm thêm một lát.
Tối qua sau khi Đường Tiêu ăn tiệc chiêu đãi ở phủ Lan Vương, đã xin cự tuyệt lời mời nghỉ lại trong phòng khách của phủ, quay lại ngoài cửa thành, cùng Chu Càn giản dị ngủ trên chăn đệm trải dưới đất.
Sau khi Phương Kích rống lên, Đường Tiêu vội vàng bò dậy, vừa sửa sang lại đồ đạc của mình, vừa đá vừa đánh thúc giục Chu Càn cả ngày ngủ gật cùng hắn thu dọn đồ đạc. Chu Càn rất không muốn nhưng cũng vừa vặn cùng Đường Tiêu đứng trong hàng ngũ các sĩ tử trong thời gian năm phút.
Năm phút đồng hồ trôi qua, ngoại trừ Đường Tiêu và Chu Càn, còn có Phương Kích và Thất hoàng tử cùng Dực Thai công chúa từ trong thành đi ra, mấy trăm tên sĩ tử khác còn chưa có ai thu thập xong đồ đạc, có một số thậm chí còn nằm xuống ngủ tiếp.
- Những kẻ chưa bày trận, hầu hạ quân côn hết cho ta!
Phương Kích rống to, 2000 ngự lâm quân đồng loạt hô ứng, sau đó giống như hung thần ác sát lao về hướng mấy trăm tên sĩ tử, bốn, năm tên lính phụ trách một gã sĩ tử, nhanh chóng khống chế tất cả sĩ tử trên mặt đất.
- Đánh!
Những sĩ tử này nhất thời choáng váng, không ngờ Phương Kích nói đánh là đánh, các cây quân côn đồng loạt giơ lên cao, lại nặng nề đánh xuống, bờ mông đám sĩ tử thoáng chốc nở hoa, liên tục kêu khóc thảm thiết bên ngoài Nghi Lan thành.
Toàn thân Chu Càn toát mồ hôi lạnh, trong lòng rất hối hận, nếu như không phải vừa rồi Đường Tiêu bắt buộc hắn thức dậy, kịp thời bày trận, thì bây giờ hắn cũng phải chịu đòn giống như những sĩ tử kia rồi.
- Nếu ai không phục tùng mệnh lệnh, đánh thêm mười côn!
Phương Kích lại rống to.
Sau khi trải qua bữa tiệc gậy gộc, đám sĩ tử không còn dám chậm chạp nữa, cố chịu sự đau nhức ở bờ mông, làm chuyện gì cũng rất nhanh chóng, chỉ có điều trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi Phương Kích biến thái.
Phương Kích trước kia vẫn ở trong quân, năm nay mới được điều động quay về Đài Kinh thành làm Đại thống lĩnh của mười vạn ngự lâm quân, hắn rất khó chịu trước tác phong công tử của đám sĩ tử Đài Kinh thành, cho nên sáng hôm nay mới cho đám sĩ tử này một đòn phủ đầu.
/593
|