Việc Bùi Độ bị sốt nhẹ là do vết thương trên vai bị viêm nhiễm gây nên, nếu đây là thế giới hiện thực, để an toàn cần phải uống thuốc chống viêm. Cũng may, nơi này là thế giới tu tiên, linh lực có thể trị được mọi thứ, cho nên không cần quá chú ý.
Tang Nhị đến nhà kho. Nơi đây có rất nhiều linh đan và lá thuốc thường dùng. Buổi tối mùa hè không khí cực kì oi bức, trong nhà kho yên tĩnh lại kín gió khiến nàng có chút bức bối. Nàng nghĩ phương thuốc, bốc thuốc, sắc thuốc. Chẳng bao lâu sau, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, ngay cả phần vải trên lưng cũng vì thấm ướt mồ hôi mà dính sát vào da.
Đừng hỏi nàng vì sao không tìm người hầu đến làm. Trong sách đều miêu tả liếm cẩu thế này, để cho thấy thành ý và sự xem trọng, loại liếm cẩu nghèo rớt mồng tơi thường thường sẽ vì người thương tiêu tiền như rác; loại liếm cẩu giàu có sẽ lại dùng thời gian và công sức, bất kì chuyền gì có thể giải quyết bằng tiền, nhất định đều sẽ nhận thầu hết, tận lực đi giải quyết. Từ đó mới có thể làm nổi bật từ "liếm" kia.
Một tiếng sau, Tang Nhị bưng thuốc vào phòng. Bên trong đèn vần còn sáng, cực kì im ắng, Tang Nhị tượng trưng gõ vài tiếng lên cánh cửa khép hờ, sau đó lách người bước vào.
Thấy Bùi Độ nằm trên giường, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều, gương mặt khi ngủ ngây thơ vô hại. Bất kể ai khi nhìn thấy hình ảnh này, ắt hẳn sẽ bị vẻ bề ngoài kia đánh lừa, không thể biết được thứ ẩn giấu phía sau đó có bao nhiêu ác độc.
Khi mới đến một nơi hoàn toàn xa lại, người bình thường đều sẽ có chút phòng bị và câu nệ. Nhưng Bùi Độ lại không như thế, tư thế ngủ của gã tùy ý đến độ có chút tùy tiện, chân trái lười biếng chống lên, cánh tay dang rộng để sát vào tường. Chân phải bị thương đặt phía ngoài cũng duỗi thẳng. Để thoải mái hơn, gã không chút khách khí mà chêm một cái gối sạch sẽ dưới cẳng chân, hoàn toàn không có chút khái niệm gì về việc "nơi này không phải nhà gã mà là nhà của người khác".
Gã ngủ rồi sao?
Tang Nhị nín thở, vô thức bước đi thật nhẹ nhàng.
Nhưng khi nàng vừa đến gần hai bước, Bùi Độ như thể cảm nhận được có người tiếp cận mình, bỗng chốc mở mắt, trong mắt còn mang theo một loại cảnh giác giảo hoạt, gã ngồi phắt người dậy.
Hành động kia khiến Tang Nhị liên tưởng đến một loài động vật nào đó thuộc họ mèo. Chúng nó đi loanh quanh khắp nơi, thích ứng trong mọi tình cảnh, tùy tiện tìm một nơi có ánh mặt trời liền có thể nằm xuống đánh một giấc. Nhưng chúng cũng sẽ vì một chút động tĩnh nhỏ nhất mà tỉnh lại, đột nhiên nhảy lên mái hiên khiến người nọ vồ hụt, cũng không thể bắt được nó.
Tang Nhị đặt chén thuốc xuống chiếc kệ nhỏ kê cạnh giường, dịu dàng nói, "Thuốc sắc xong rồi, coi chừng nóng"
Bùi Độ mắt không chớp, tuy miệng cười nói "Cảm ơn", lại không hề có ý cầm chén lên uống.
Cũng đúng, với tính cách đa nghi của Bùi Độ, cho dù gã thấy nơi này an toàn, có thể tạm thời nương náu, cũng sẽ không lập tức ăn hay uống những thứ mà người lạ đưa cho. Cho nên Tang Nhị giả vờ không phát hiện sự đề phòng của gã, cũng không ép gã uống thuốc, chỉ dặn gã nếu thấy khát nước hoặc có chuyện gì khác đều có thể gọi người hầu, sau đó nàng liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Tôi hôm đó, Tang Nhị ngủ một giấc rất ngon, trong mơ có vô số hình ảnh đan xen với nhau. Lúc tỉnh dậy, khi thấy mái tóc đang xõa dài trên gối đầu là một màu đen nhánh chứ không phải màu xám bạc, Tang Nhị đột nhiên kinh hoàng, mà đi kèm theo đó chính là cảm giác choáng váng và linh hồn thoát khỏi cơ thể.
Cũng đúng, nàng đã chuyển sang lộ tuyến khác, không còn là Phùng Tang ngây ngốc suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Uất Trì Lan Đình nữa rồi.
Nàng xoa xoa mặt, sau đó chẳng khác gì một u hồn bò khỏi giường. Sửa soạng xong, nàng nhanh chóng đi tìm Bùi Độ.
Nghỉ ngơi một đêm, gương mặt tái nhợt như không còn một giọt máu kia của Bùi Độ rốt cuộc cũng tốt hơn một chút. Chiếc áo dính máu bị Tang Nhị cắt ra cũng đã được đổi. Hiện tại gã đang mặc một bộ quần áo mới tinh, chậm rãi thưởng thức một cây quạt trong tay.
Mà chén thuốc đặt trên bàn đã trống rỗng, không biết Bùi Độ có uống hay không.
Hệ thống, "Không có, gã đổ bỏ"
Tang Nhị, "Được rồi, ta cũng biết gã sẽ không tin mình nhanh như vậy"
Tang Nhị xoay người dặn người hầu bưng điểm tâm sáng lên, cùng gã ăn sáng, cô tự kéo ghế ngồi xuống.
Hôm nay thời tiết thoáng đãng, mặt trời trên cao đầy chói chang. Sau khi được lau sạch máu, dưới ánh mặt trời, hình xăm trên trán Bùi Độ trở nên vô cùng rõ ràng, chẳng khác gì một khuyết điểm trên một bức tranh xinh đẹp. Nếu không vì hình xăm kia, gã thật sự toát ra vài phần kiêu căng quý khí của một tiểu thiếu gia.
Bùi Độ phát hiện tầm mắt của nàng, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, ngữ khí cũng mang theo chút lạnh lẽo, "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Tang Nhị phút chốc hồi thần, da đầu có chút tê dại.
Trong nguyên văn có viết, những ai có loại ấn ký này, hoặc là nô lệ bỏ trốn hoặc là những tên tội phạm, đi đến đâu cũng sẽ thấp kém hơn người khác. Nhiều năm qua, Bùi Độ cũng sẽ có lúc không che được nó. Chính vì lẽ đó, việc gã bị người đời chỉ trỏ, thậm chí kỳ thị khinh thường, nhất định nhiều đến không thể tưởng tượng nổi.
Chừng ấy năm qua, việc bị "nhìn chằm chằm" đối với Bùi Độ mà nói, nhất định sẽ gợi lên những hồi ức không chút tốt đẹp.
Nhưng đứng ở vị trí của Tang Nhị, tuy biết rõ giả thiết là như thế, nhưng nàng cũng không thật sự bị quan niệm "bị đánh dấu chính là nô lệ" bám sâu vào tư tưởng. Bùi Độ chỉ là sinh sai thời mà thôi, nếu đổi sang một thời đại khác, hình xăm kia chẳng phải sẽ trở thành một ấn ký đầy cool ngầu?
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Độ hảo cảm vố đã -50 rồi, lỡ như tiếp tục bị hạ thấp, không biết tiểu biến thái này sẽ làm ra chuyện gì nữa. Tuyệt đối không thể để gã hiểu sai thái độ của nàng được!
Tang Nhị cố ép mình nhìn thẳng vào Bùi Độ, không hề có ý lảng tránh ánh mắt gã. Nàng nâng tay lên khẽ sờ trán mình, nơi gã bị xăm chữ, "Lúc ấy... có đau không?"
Ánh mắt nàng sạch sẽ trong trẻo, như hồ nước xuân tháng ba, không có khinh thường, nghi kị, né tránh hay ban phát sự đồng tình cho một kẻ hạ đẳng. Nàng như thể chỉ đang nói về một chuyện rất bình thường, bàn về một cái bớt.
Bùi Độ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sau đó chậm rãi thu lại địch ý lộ liễu ban nãy. Gã dựa vào lưng ghế, gác một chân lên, nghĩ một chốc lại dùng thái độ chẳng quan tâm đáp, "Quên rồi, hình như có chút đau"
"Chữ viết kia ta đọc không hiểu, là chữ ở Tây Vực sao?"
"Ừm, là một dòng họ ở Tây Vực", Bùi Độ gác khuỷu tay trên đầu gối, bàn tay đỡ lấy đầu, có chút tìm tòi nghiên cứu mà nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mỗi một sự biến hóa trên mặt Tang Nhị, "Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại có hình xăm này sao?"
Tang Nhị trong lòng nói đương nhiên không hiếu kỳ, căn cứ theo cốt truyện được cải biên, thứ nàng quan tâm chính là vẻ ngoài của Bùi Độ. Tuy hình xăm kia có chút ảnh hưởng đến sự hoàn hảo nhưng dù có chút xây xát vẫn không thể che được ánh ngọc. Bởi vì ngay từ đầu đã không thật lòng, đương nhiên cũng không tò mò chuyện trước kia của gã.
Nhưng những lời trên tuyệt đối không thể nói thẳng ra.
Vì thế, Tang Nhị khẽ hắng giọng, rụt rè đáp, "Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào đệ. Nếu đệ muốn nói, ta liền tò mò. Nhưng nếu đệ không muốn nhắc đến ta cũng sẽ không hiếu kỳ"
Dừng một chút, nàng lại bổ sung, "Huống hồ, ta cảm thấy chúng ta không có gì khác nhau cả"
Bùi Độ ngẩn người, "Cái gì?"
"Trên người ta cũng có một ấn ký không thể xóa mờ còn nằm ở chỗ rất rõ ràng", Tang Nhị quay mặt sang, vén phần tóc mai lòa xòa che bên tai lên để Bùi Độ nhìn thấy dái tai của mình, "So với cái của đệ, nó chỉ có khác vị trí và màu sắc thôi"
Bùi Độ trợn tròn mắt, như thể có chút kinh ngạc, thấy Tang Nhị dùng thái độ nghiêm túc kia mà "khoe" chiếc bớt, gã đột nhiên "phụt" một tiếng bật cười. Từ đó một chút sát khí và địch ý vừa xuất hiện cũng chậm rãi tan biến trong bầu không khí được làm dịu xuống.
Lúc này, người hầu đến gõ cửa, đưa bữa sáng vào. Trên bàn được bày ra sáu bảy loại điểm tâm sáng, có cháo hạnh nhân, bánh hoa quế hấp v.v... phân lượng tuy nhỏ nhưng được làm rất tinh xảo.
Lần này, khi tận mắt nhìn thấy Tang Nhị cũng ăn những thứ đó, Bùi Độ cuối cùng cũng chịu nhấc đũa lên. Vì cánh tay phải không tiện, gã ăn cực kì chậm. Nhưng cũng có thể nhìn ra được, Bùi Độ thật sự rất đói, cả một chén cháo hạnh nhân nóng hầm hập, gã húp rồn rột liền sạch trơn. Tướng ăn kia một chút cũng không thể xem là ưu nhã, thậm chí có thể nói là thô lỗ. Nhưng bởi vì gã ăn trông có vẻ rất mãn nguyện khiến Tang Nhị vốn không đói cũng thấy có chút thèm. Tang Nhị gắp một khối bánh đậu đó, nghĩ một chút nàng lại nói, "Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn bây giờ"
"Ừm..."
Đúng lúc này, hai người nghe thấy phía dưới bàn truyền đến những tiếng thè lưỡi "phì phò". Bùi Độ buông chén, đưa mắt nhìn xuống liền trông thấy một con chó Chow Chow lông trắng đang nhìn Tang Nhị vẫy đuôi, trên chiếc mông bụ bẫm, thịt của nó không ngừng rung lên.
Đây là chú chó mà Tần Tang Chi nuôi từ nhỏ, tính tình ngoan ngoãn, mập mạp lại rất khỏe mạnh. Nó không thể trông nhà giữ cửa, chỉ có thể xem như một vật may mắn dùng để vuốt ve, cưng nựng.
Hiển nhiên nó không hề thích Bùi Độ, một kẻ lạ mặt từ đâu đến. Đối với Tang Nhị nó lắc đuôi chào đón, còn đối với Bùi Độ, nó lại nhe răng, trong cổ họng còn phát ra mấy tiếng gầm gừ như uy hiếp.
Bùi Độ thấy vậy hơi nhướng mày.
Tang Nhị, "...", đây có thể xem là trực giác của động vật không nhỉ? Giống như nó có thể cảm nhận được Bùi Độ là một kẻ xấu.
"Tùng Tùng, không được dữ như vậy", Tang Nhị khom lưng, khẽ bóp phần mông của nó một cái, sau đó xé một miếng bánh hồ* đút cho nó ăn. Tang Nhị vừa xoa đầu nó vừa dịu dàng nói, "Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn bây giờ"
(胡饼, xuất xứ Tây vực, làm từ bột mỳ, mè, hành tây, trứng gà... Đem chiên hoặc nướng lên ăn)
Nghe thấy câu nói quen thuộc kia, Bùi Độ, "..."
Con chó ngu ngốc đứng bên dưới kia đương nhiên vô cùng vui vẻ, cái đuôi lắc không ngừng. Nó ngậm lấy miếng bánh, "gâu" một tiếng xong liền chạy mất.
Ăn sáng xong, người hầu tiến vào dọn dẹp. Tang Nhị khẽ lau miệng, sau đó nàng bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Bùi Độ, tay hướng về phía đầu của gã.
Động tác này quá đột ngột, đáy mắt Bùi Độ lóe qua một tia cảnh giác, nhưng vì thấy Tang Nhị không hề có ác ý, gã chỉ có thể kiềm chế bản thân không hất bay nàng đi.
Giây tiếp theo, trán của gã được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.
Lòng bàn tay khô ráo, có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.
Tang Nhị như thể không phát hiện ra sự phòng bị của gã, từ đó một vòng eo thon nhỏ liền lọt ngay vào mắt. Nàng trước sờ trán đo nhiệt độ, sau đó nâng tay gã lên bắt mạch cho gã. Sau một chốc nàng lo lắng nói, "Những vết thương này của đệ đã kéo dài khá lâu, nếu chỉ uống thuốc có lẽ tốc độ khép lại không thể nhanh được, đệ xem, bây giờ đệ còn đang sốt. Thế này đi, ta sẽ truyền cho đệ chút linh lực để điều dưỡng, như vậy mới nhanh khỏi hơn"
Bùi Độ lặp lại một lần, "Truyền linh lực?"
"Ừm, ta trước đây từng tu luyện, tuy tu vi không cao lắm nhưng hẳn có thể giúp được đệ", vì để có được lòng tin của gã, nàng cúi đầu, như thăm dò mà truyền luồng linh lực đầu tiên cho gã. Lượng linh lực tương đối ít, tốc độ chậm rãi, cứ thế thuận lợi chạy khắp các đường kinh mạch.
Bùi Độ ban đầu đầy sự đề phòng, sau đó lại phát hiện, luồng linh lực này thật sự đang lưu chuyển xung quanh những nơi gã bị thương. Thân thể gã chậm rãi thả lỏng lại, lúc này gã bỗng nhiên nhếch miệng cười, "Tỷ tỷ, tỷ thật tốt với ta. Ít nhiều cũng nhờ có tỷ mà ta mới có thể sống đến hôm nay"
Vì bị thương nặng chưa lành, sắc môi của Bùi Độ vẫn còn tái nhợt. Nhưng khi nói chuyện, cặp ranh nanh thoắt ẩn thoắt hiện kia khiến đối phương có cảm giác gã luôn cười, là sự nghịch ngợm được nhiều người thích.
Cho nên, cũng không ai đoán được, suy nghĩ thật sự ẩn sâu trong nội tâm gã lại là, một kẻ giết vợ bỏ con như Đổng Thiệu Ly lại có thể nuôi nấng một cô con gái như vậy.
Nói dễ nghe một chút, chính là hảo tâm. Nói khó nghe một chút, chính là không có mắt nhìn người, dại dột ngu xuẩn.
Bị gã lừa đến xoay mòng mòng, không những dẫn sói vào nhà còn vội vàng muốn trị thương cho kẻ thù.
Nếu nàng không phải được nuôi nấng trong hoàn cảnh vô ưu vô lự mà phải trải qua hoàn cảnh sống như gã, e rằng đã mất mạng từ lâu.
Chẳng qua...
Bùi Độ nhìn xuống cổ tay mình, hàng mi có chút run rẩy.
Tay của gã cực kì thô ráp, cũng có rất nhiều vết sẹo nhỏ, chằng chịt đan xen, mà chúng phần nhiều đều là những dấu vết để lại từ những chuyện gã không hề nhớ. Màu da gã giống mẫu thân, trắng như ngà voi, cho nên một khi xuất hiện dấu vết gì đều sẽ vô cùng rõ ràng.
Mà bàn tay đang đặt trên cổ tay gã kia, không những nhỏ hơn tay gã rất nhiều còn trắng nõn không tỳ vết, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó chưa từng chịu khổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi gã bị thương có người nguyện ý hao phí linh lực trị thương cho gã. Loại cảm giác này có chút mới lạ, lại có chút ghê tởm không thể thích ứng. Trong suốt quá trình, gã có không ít lần muốn rút tay ra.
Linh lực của nàng vô cùng ôn hòa và ổn định, hiển nhiên là được thế gia chính thống dạy đỗ đàng hoàng. Hoàn toàn khác với một kẻ ngoại đạo như gã.
Cũng giống như nàng. Bùi Độ trước kia chưa bao giờ được tiếp xúc với loại người tương tự nàng.
Nơi tầng dưới chót của xã hội, hoàn toàn không có khái niệm gì về thiện ác, trắng đen, mạnh thắng yếu thua, lấy bạo chế bạo mới là chuyện bình thường. Chỉ có kẻ mạnh mới không bị người khác ức hiếp, hơn nữa, kinh nghiệm của vô số người đi trước đã dạy cho gã, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Độ không định bỏ qua cho bất kỳ ai trong Tần gia, nhưng về Tần Tang Chi, gã lại có chút do dự.
Nói thật, trả thù nàng, so với việc giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn.
Nhưng làm vậy, dường như không có chút thú vị gì.
Trong hoàn cảnh trời xui đất khiến, nếu nàng đã "đối xử" tốt với gã như vậy, nếu gã không tặng lại một món quà được tỉ mỉ chuẩn bị xem như hồi báo, như vậy sẽ không được tốt lắm.
Một suy nghĩ đầy ác ý chậm rãi xuất hiện trong đầu Bùi Độ, nhưng lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn thành hình.
Truyền linh lực cho người khác sẽ tương đương với việc hao phí linh lực của bản thân. Sau nửa canh giờ, Tang Nhị rõ ràng cảm nhận được thể lực có chút suy yếu không chống đỡ được nữa, nàng thu tay lại nói, "Hôm nay đến đây thôi, vết thương của đệ mấy hôm nay hẳn sẽ có chút đau, nhưng đệ phải cố gắng chịu đựng nha"
Ngữ khí gì đây, nàng cho rằng mình đang nói chuyện với trẻ con sao?
Bùi Độ không hề thấy cảm kích, ngoài cười nhưng trong không cười đáp, "Được, ta biết rồi, tỷ tỷ"
Tang Nhị rời đi không bao lâu sau, một tiểu nha hoàn khoảng mười một, mười hai tuổi gõ cửa, bảo đến đưa thuốc.
Vừa bước vào, nàng liền nhìn thấy Bùi Độ đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn mảng thực vật xanh tươi trong hoa viên bên ngoài.
Rõ ràng là tư thái của một tên du côn khó thể hòa hợp với chốn thanh nhã, nhưng lại đi kèm một khí phái của thiếu niên khó miêu tả thành lời.
Khi Bùi Độ quay mặt lại, trong mắt tiểu nha hoàn lại hiện ra vài tia chấn động.
Thiếu niên này, quả thật rất giống đại công tử.
Những người trước đây chủ tử mang về chỉ giống một phần nào đó, mà người lần này có thể nói... là một bản sao của đại công tử.
Tiểu nha hoàn không dám để gã biết được mình đang suy nghĩ miên man, sau khi đặt thuốc xuống, nàng chuẩn bị ra ngoài, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lười biếng, "Này, tiểu thư của các người đi đâu rồi?"
Thấy thiếu niên đột nhiên bắt chuyện tiểu nha hoàn có chút khẩn trương đáp, "Tiểu nhân cũng không rõ lắm, nhưng nghe người gác cổng nói, có lẽ tiểu thư sẽ đi tiệm thuốc một chuyến, hoặc đi tản bộ..."
Câu trả lời này có khác gì không trả lời chứ? Bùi Độ mất hết hứng thú, phất tay bảo nàng có thể đi.
Buổi tối, Tang Nhị đúng hạn xuất hiện vào giờ cơm, sau khi dùng bữa còn giúp Bùi Độ trị thương, đổi thuốc.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Mấy ngày đầu, thuốc nàng sắc cũng như thức ăn mà người hầu mang đến, Bùi Độ một chút cũng không chạm vào. Chỉ khi hai người ngồi cùng bàn ăn cơm gã mới có thể ăn một chút đồ ăn để lấp bụng. Nhưng sau bảy tám ngày, khi thấy Tang Nhị không có hành vi gì khác thường hay thái độ thiếu kiên nhẫn, Bùi Độ rốt cuộc buông lỏng phòng bị với nàng, tin nàng không hề âm thầm trao đổi tin với Tần gia và uống hết thuốc nàng đưa.
Đồng thời, mỗi ngày vào buổi trưa, Tang Nhị sẽ truyền linh lực cho gã.
Bùi Độ có chút không hiểu được lý do nàng tốt với gã như vậy, nhưng nếu chuyện này có lợi cho gã, gã đương nhiên sẽ nhận lấy.
Dưới tác dụng của thuốc và linh lực, thương thế của Bùi Độ bắt đầu tốt hơn.
Một tháng sau, gã rốt cuộc có thể không dùng quải trượng đi đường, tình trạng khập khiễng cũng không hề rõ ràng. Chỉ là chưa thể chạy nhảy hay làm gì đó mạnh mà thôi.
Một tháng qua, hai người vẫn luôn sống trong tiểu viện kia, ngày tháng trôi qua vô cùng bình yên. Nhưng mãi không thể thám thính được tin tức bên ngoài, cho dù cuộc sống có thư thái thế nào, Bùi Độ cũng chẳng thể yên tâm thoải mái mà sống. Chỉ vì sợ một ngày nào đó gã sẽ mất mạng.
Hôm nay, lúc dùng cơm trưa, Bùi Độ đột nhiên hỏi Tang Nhị chốc nữa có muốn ra ngoài hay không.
Tang Nhị nhai nuốt xong mới đáp, "Ta phải đi thăm một người bạn"
"Thế sao? Vậy lần này tỷ mang theo ta đi với", Bùi Độ hơi rướn người về trước, để sát vào mặt nàng.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hiển nhiên đã gần quá mức bình thường. Tang Nhị vô thức nín thở, nhưng Bùi Độ lại như thể chẳng có gì, thần sắc không chút ác ý, ngữ khí vừa làm nũng lại như trách móc nói, "Ngày nào cũng phải ở dí trong phòng không được đi đâu, ta thật sự bí bách chết mất. Ta hứa tuyệt đối sẽ không làm phiền tỷ tỷ ôn chuyện với bạn đâu"
Nàng dường như có chút khó xử, nhưng vì không chịu được gã làm nũng, cuối cùng nàng vẫn phải thỏa hiệp gật đầu, "Vậy cũng được"
Bùi Độ cười, thầm nghĩ, nữ nhân ngu ngốc này, thật sự dễ dụ.
...
Vùng đất Lô Khúc xưa nay vốn là nơi phồn hoa, đông đúc rộn ràng, khá là náo nhiệt.
Sau một tháng, lại lần nữa ra ngoài, Bùi Độ cũng chẳng màng giả trang che đậy, ngay cả hình xăm trên trán cũng mặc kệ, cứ thế để lộ ra ngoài.
Tướng mạo gã cực kì tuấn tiếu, màu tóc và mắt lại nhạt. Trên đường đi mỗi khi đi lướt qua, mọi người trước tiên đều sẽ chú ý đến tướng mạo của gã tiếp đến mới bất tri bất giác chú ý đến hình xăm trên trán.
Tang Nhị không thể không bội phục tố chất tâm lý của tên nhóc này. Biết rõ mình gây ra chuyện lớn, đắc tội tiên môn thế gia có thế lực mạnh nhất Lô Khúc, hiện tại còn bị truy nã, thế nhưng gã lại dám không cải trang, quang minh chính đại mà đi trên phố... Được rồi, tuy người của Tần gia hiện tại cũng không biết thích khách trông thế nào, nhưng theo lý thuyết, những ai đang trong hoàn cảnh của Bùi Độ, hẳn nên thấy chột dạ. Ít nhất, nếu là Tang Nhị, nàng tuyệt đối sẽ không dám rêu rao dạo khắp phố phường như vậy.
Bùi Độ đi giữa đám đông, gã đi phía sau Tang Nhị, cách nàng khoảng nửa bước chân, ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ quan sát khắp nơi.
Xung quanh vẫn như thường, không hề có dấu vết gì biểu hiện có người muốn truy bắt hay chặn đường gã. Từ đó có thể thấy, đến hiện tại người của Tần gia vẫn chưa biết được người giết Đổng Thiệu Ly là ai. Bùi Độ vì thế không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến một nơi nằm sâu trong con phố phía đông. Xung quanh đó tập trung rất nhiều thanh lâu, treo đầy đèn lồng đỏ cùng các lá cờ với nhiều màu sắc, thấp thoáng có thể nghe thấy được tiếng đàn sáo mập mờ.
Thật sự không ngờ, "đến thăm người bạn" mà Tang Nhị nói lại là ở đây. Mà nàng lại thong dong như thể tập mãi thành quen. Bùi Độ nhướng mày, tiến lên hỏi, "Tỷ tỷ, bạn của tỷ sống ở đây á?"
Tang Nhị gật đầu, "Cậu ấy bị bệnh, ta đến thăm"
"A...", nghe nàng trả lời vô cùng thản nhiên, Bùi Độ bất giác có chút mất hứng, dời mắt nhìn sang nơi khác.
Nhắc đến chuyến đi hôm nay, Tang Nhị có chút bất lực.
Tang Nhị nhớ lại cốt truyện. Nguyên chủ là dạng người muốn thử tất cả những chuyện khác người. Hiện tại nghĩ lại, có lẽ nguyên chủ ban đầu chỉ muốn Tần Dược lần nữa chú ý mình, cho nên không ngừng làm ra những chuyện như sắp vượt rào, nếu Tần Dược kéo nàng lại, nàng liền thắng.
Nhưng hiển nhiên, nguyên chủ đã phải thất vọng. Tần Dược không bao giờ quan tâm đến nàng nữa. Chính vì thế nguyên chủ muốn đi tìm sự an ủi tinh thần từ các thế thân.
Đêm nay, "người bạn" mà Tang Nhị ghé thăm, cũng là một trong những thế thân.
Thanh lâu ở phố Đông không chỉ có nữ nhân, cũng có thiếu gia. Trong đó có một thiếu gia nổi danh nhờ tài đánh đàn, tên là Thanh Li. Gương mặt cậu có chút giống Tần Dược, chỉ là có phần dịu dàng, ẻo lả hơn.
Nguyên chủ chính vì điểm này, vốn định chuộc thân giúp cậu.
Thanh Li thấy nguyên chủ đẹp lại có tiền, vốn dĩ cũng dao động. Nhưng cậu nghe nói sau khi nguyên chủ cứu người đều sẽ thả họ đi, cũng sẽ không trở thành phiếu cơm vĩnh viễn cho họ. Thanh Li cảm thấy mình không có nghề gì để bàng thân, những thứ cậu từ nhỏ học chính là làm thế nào để lấy lòng khách, dù được chuộc thân cũng không có cơm ăn, hơn nữa hiện tại là lúc gã có thể kiếm được nhiều tiền nhất. Cho nên còn không bằng ở lại, đợi sau này tích cóp đủ tiền rồi, tuổi cũng lớn rồi, cậu rời đi cũng chưa muộn.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhưng Thanh Li vẫn cố ý treo nguyên chủ, vì nguyên chủ nói thế nào cũng là tiểu thư Tần gia, chính là gia tộc ở đất Lô Khúc chỉ cần dậm chân một cái là có thể gây nên chấn động. Xây dựng tốt quan hệ với nguyên chủ, tú bà cũng sẽ khách khí với cậu, vì thế thường thường gã sẽ mời nguyên chủ đến dùng trà, nói muốn đánh đàn cho nàng nghe.
Lần này, Thanh Li bị bệnh, triền miên trên giường bệnh suốt một tháng vẫn không khỏi, cho nên mới bảo người đến tìm nàng, vô cùng đáng thương mà xin nguyên chủ đến thăm mình.
Vì ngoài Bùi Độ ra, Thanh Li là thế thân tương đối giống Tần Dược, cho nên dù nguyên chủ biết rõ cậu có tâm tư khác nhưng vẫn hữu cầu tất ứng, cực kì ôn nhu.
Nghe nói cậu bị bệnh, nàng nhất định sẽ đến thăm.
Đây mới chỉ là thế thân số một mà thôi. Nguyên chủ còn có vô số thế thân dự bị được trải rộng ở các nơi. Hôm nay người này không khỏe, ngày mai người nọ thấy choáng váng đầu... Nói không chừng, nàng đều sẽ phải đi một lần.
Tang Nhị, "..."
Cho nên, người không thể làm bạch tuộc, thế thân quá nhiều thật sự khiến nàng ăn không tiêu.
Rốt cuộc theo lý mà nói, những nữ tử đàng hoàng sẽ không bao giờ đặt chân đến loại địa phương này.
Lúc này, ở phía trước, dưới một con sư tử đá có hai nam nhân say mèm đang ngồi, vai kề vai, hi hi ha ha mà cười nói.
Khi thấy Tang Nhị đến gần, hai tên nam nhân bắt đầu liếc mắt đưa tình, dùng mấy từ ngữ dơ bẩn mà trêu đùa nàng. Căn bản không hề đặt Bùi Độ đứng bên cạnh vào mắt, thậm chí còn chòng ghẹo luôn cả gã.
Cũng đúng, trong mắt họ, Bùi Độ chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, tướng mạo chẳng khác gì nữ nhân mà thôi, chẳng có chút năng lực gì đủ để đe dọa họ cả.
Nếu họ phát hiện, thiếu niên nhìn như vô hại này lại chính là tên hung đồ nửa tháng trước giết Đổng Thiệu Ly, khiến dân chúng trong đất Lô Khúc phải sống trong sự nơm nớp lo sợ, hẳn sẽ sợ tới mức mặt không còn chút máu, rắm cũng không dám thả.
Tang Nhị nghĩ thầm, sắc mặt cực kì bình tĩnh, cũng xem như không nhìn thấy bọn họ.
Nghe thấy hai tên nam nhân đang bàn tán về mình, Bùi Độ dừng bước, mặt không cảm xúc liếc nhìn họ.
Vừa đối diện, nhìn ánh mắt âm trầm bất thiện của gã, hai nam nhân say mèm kia có chút lạnh người. Nhưng qua đôi mắt mờ mịt, họ lại nhìn thấy hình xăm trên trán Bùi Độ.
Những người có loại ấn ký kia thông thường đều từng phạm phải chuyện không nhỏ. Nhưng nhìn lại độ tuổi và vóc dáng của Bùi Độ, bọn họ lại cảm thấy gã có lẽ chỉ một tên nô lệ bỏ trốn. Bản thân ban nãy thế nhưng bị một tên tiểu tử dọa sợ nhảy dựng, điều đó khiến họ có chút bực xấu hổ, máu huyết đột nhiên sôi trào, cố ý dùng âm lượng lớn hơn nói ra những lời dơ bẩn.
"Đừng để ý đến họ", Tang Nhị khẽ vỗ lên cánh tay Bùi Độ, "Chúng ta đi thôi"
Bùi Độ đuổi theo phía sau nàng, "Tỷ tỷ, khi nghe được những lời kia, tỷ không thấy tức giận sao?"
Tang Nhị đáp, "Chỉ là hai kẻ say mà thôi. E rằng họ sau khi tỉnh rượu còn chẳng nhớ nổi mình từng nói gì nữa là, cứ xem như là tiếng chó sủa thôi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhưng nàng lại không biết, Bùi Độ đi phía sau nghe vậy không khỏi bĩu môi, cảm thấy không đáng. Tiếp đến, gã quay đầu lại, nhìn sâu vào hai tên say kia một cái.
Vừa rẽ qua góc đường, giọng của hai tên say kia đã hoàn toàn biến mất.
Rất nhanh, họ đã đến trước cửa một tòa thanh lâu được thắp sáng bởi vô số ánh đèn. Tú bà ăn diện lộng lẫy khi nhìn thấy Tang Nhị liền phe phẩy quạt bước lên đón tiếp, nở một nụ cười kinh hỉ nói, "Aiya, Tần tiểu thư, ngài đến rồi, quý hóa quá, quý hóa quá. Ngài đến tìm Thanh Li nhỉ? Thanh Li đang chờ ngài trong phòng ấy ạ"
(Gốc, 蓬荜生辉, dùng để đón tiếp khách quý, như thể "sự hiện diện của đối phương chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi")
Tiếp đến tú bà nhìn ra phía sau nàng, khi thấy Bùi Độ, ánh mắt bà hơi sáng lên, "Lần này ngài còn mang đến một vị tiểu công tử tuấn tú nhường này..."
Bùi Độ đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn tòa nhà ngợp trong vàng son trước mặt, có vài phần như suy tư. Khi Tang Nhị quay đầu lại, Bùi Độ liền cười nói, "Tỷ tỷ, tỷ cứ đi đi, ta muốn đi dạo xung quanh, đợi chút nữa ta quay lại tìm tỷ sau"
Tang Nhị nghĩ một chút, có lẽ gã muốn đi dạo xung quanh đây để tìm hiểu thông tin nên liền gật đầu nói, "Vậy đệ nhớ đừng đi xa quá, thân thể không tốt, nhớ cẩn thận một chút"
Đợi tú bà tiễn Tang Nhị đi vào xong, lúc quay đầu lại đã không thấy vị tiểu công tử đứng bên ngoài đâu, bà lẩm bẩm, "Mới đó đã đi đâu mất rồi..."
...
Sau khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, trong một con hẻm tối tăm hẻo lánh nơi phố đông truyền đến một chuỗi tiếng bước chân loạng choạng và hối hả.
Trên mặt đất dơ bẩn đen đúa chính là một khối thân thể với đầu và thân mỗi thứ một nơi. Hai mắt người nọ trợn trừng chứa đầy vẻ phẫn nộ, đúng là một trong hai kẻ say vừa rồi ăn nói không lựa lời ban này. Người còn lại đã sợ tới mức men say không còn sót lại một chút gì, đũng quần chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng hôi thối, run rẩy mà xin tha, "Cứu... Cứu mạng..."
Lời còn chưa dứt, ngực hắn bỗng nhiên bị đạp một cái, sau đó cả người chẳng khác gì một chiếc bao tải, nện thẳng vào vách tường, Trong cuống họng không ngừng truyền đến từng tiếng "răng rắc" đại biểu cho việc xương cốt bị đứt gãy, tinh thần hắn cũng lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn đến sững sờ.
Khi đối phương còn chưa kịp hồi thần từ sự đau đớn kịch liệt kia, một chiếc giày đã giẫm lên ngực hắn, còn ác ý dùng sức nghiền mạnh.
Bùi Độ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống gương mặt hoảng sợ đến kinh hãi của đối phương, cười khanh khách nói, "Thì ra không nhất định phải đợi đến ngày mai mới rượu tỉnh nha"
Sau lưng gã, là bầu trời đêm hè rộng lớn đầy sao cùng vầng trăng khuyết. Trong mắt gã toát ra một ánh sáng nguy hiểm âm u, rõ ràng ngoài mặt đang cười nhưng trong mắt tên nam nhân say mèm kia, lại khủng bố còn hơn cả ác quỷ bò từ dưới địa ngục lên.
Bùi Độ vẫn giữ nguyên động tác giẫm chân lên ngực hắn, gã hơi cúi người xuống, vài sợi tóc mai hai bên má theo đó phất phơ lướt qua yết hầu, âm thanh chẳng khác gì được nhúng qua đường, "Thấy các ngươi ban nãy cười nói vui vẻ như vậy, ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi lặp lại lần nữa để xem rốt cuộc các ngươi đang cười chuyện gì mà thôi. Ngươi có cần sợ hãi như vậy không?"
Gương mặt đối phương vì bị nghẹt thở mà xanh lè, hắn không ngừng lắc đầu, miệng hắn lúc đóng lúc mở, lại không nói được một câu xin tha hoàn chỉnh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thưởng thức bộ dạng chật vật của hắn một hồi lâu, Bùi Độ như thể có chút mất hứng thú, gã thu chân nói, "Thôi, ngươi đi đi"
Tên say nhặt về được một cái mạng, dù thân thể đang đau nhức cũng mặc kệ. Hắn sợ hãi bò dậy, men theo vách tường, khập khiễng từng bước một bước ra khỏi con hẻm.
Vào giây phút sắp thoát khỏi con hẻm tốt tăm kia, hắn bỗng nhiên cảm nhận được từ phía sau có một trận gió lạnh căm căm đánh úp lại.
Có một số một thợ săn với tính tình hung ác, cố ý thả con mồi chạy, và lúc chúng nó đang vui vẻ vì cho rằng mình đã thoát nạn, họ sẽ chặt đứt hy vọng kia. Làm vậy sẽ không chỉ đơn thuần là cướp lấy mạng sống mà còn có thể tra tấn tinh thần của đối phương.
Tên say quay đầu lại, kinh sợ mà thét to, "A a a..."
Roẹt.
Là âm thanh đầu và thân bị cắt lìa.
...
Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng xa hoa được treo đầy màn trướng, Tang Nhị đang chuẩn bị cầm ly trà lên, phút chốc bỗng khựng lại.
Ngồi đối diện nàng chính là một thiếu niên xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, thân mặc cẩm y. Người nọ đúng là Thanh Li, "Sao vậy, Tần tiểu thư?"
Tang Nhị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không quá chắc chắn đáp, "Ngươi ban nãy có nghe thấy thấp thoáng có tiếng hét thảm không?"
"Không có ạ", Thanh Li mờ mịt đáp, "Không phải chỉ có tiếng đàn nhạc sao?"
Tang Nhị âm thầm kiểm tra thanh tiến độ,
Từ sau khi mang Bùi Độ về nhà, chỉ số pháo hôi liền dừng lại ở mức 2800 điểm, giờ phút này cũng không có thay đổi gì. Như vậy hẳn không xảy ra chuyện gì lớn.
Ở những nơi phức tạp thế này, ngày thường dù có xảy ra chuyện cướp bóc, ẩu đả cũng rất bình thường, Tang Nhị nghĩ vậy liền thông suốt, cười đáp, "Vậy có thể là do ta nghe lầm"
Thanh Li phát giác được Tang Nhị thất thần, cậu có chút bất mãn mà chu môi. Bất chợt, cậu đứng phắt dậy, đến ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, bắt đầu làm nũng, "Tần tiểu thư, ta ngồi ngay ở đây mà ngài không thèm nhìn ta. Mau nếm thử trà ta pha đi"
Tang Nhị bất đắc dĩ nói, "Được rồi được rồi..."
Đúng lúc này, cửa phòng "bang" một tiếng bị đá văng ra. Bùi Độ cũng lập tức xuất hiện ngoài cửa.
Tang Nhị đến nhà kho. Nơi đây có rất nhiều linh đan và lá thuốc thường dùng. Buổi tối mùa hè không khí cực kì oi bức, trong nhà kho yên tĩnh lại kín gió khiến nàng có chút bức bối. Nàng nghĩ phương thuốc, bốc thuốc, sắc thuốc. Chẳng bao lâu sau, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, ngay cả phần vải trên lưng cũng vì thấm ướt mồ hôi mà dính sát vào da.
Đừng hỏi nàng vì sao không tìm người hầu đến làm. Trong sách đều miêu tả liếm cẩu thế này, để cho thấy thành ý và sự xem trọng, loại liếm cẩu nghèo rớt mồng tơi thường thường sẽ vì người thương tiêu tiền như rác; loại liếm cẩu giàu có sẽ lại dùng thời gian và công sức, bất kì chuyền gì có thể giải quyết bằng tiền, nhất định đều sẽ nhận thầu hết, tận lực đi giải quyết. Từ đó mới có thể làm nổi bật từ "liếm" kia.
Một tiếng sau, Tang Nhị bưng thuốc vào phòng. Bên trong đèn vần còn sáng, cực kì im ắng, Tang Nhị tượng trưng gõ vài tiếng lên cánh cửa khép hờ, sau đó lách người bước vào.
Thấy Bùi Độ nằm trên giường, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều, gương mặt khi ngủ ngây thơ vô hại. Bất kể ai khi nhìn thấy hình ảnh này, ắt hẳn sẽ bị vẻ bề ngoài kia đánh lừa, không thể biết được thứ ẩn giấu phía sau đó có bao nhiêu ác độc.
Khi mới đến một nơi hoàn toàn xa lại, người bình thường đều sẽ có chút phòng bị và câu nệ. Nhưng Bùi Độ lại không như thế, tư thế ngủ của gã tùy ý đến độ có chút tùy tiện, chân trái lười biếng chống lên, cánh tay dang rộng để sát vào tường. Chân phải bị thương đặt phía ngoài cũng duỗi thẳng. Để thoải mái hơn, gã không chút khách khí mà chêm một cái gối sạch sẽ dưới cẳng chân, hoàn toàn không có chút khái niệm gì về việc "nơi này không phải nhà gã mà là nhà của người khác".
Gã ngủ rồi sao?
Tang Nhị nín thở, vô thức bước đi thật nhẹ nhàng.
Nhưng khi nàng vừa đến gần hai bước, Bùi Độ như thể cảm nhận được có người tiếp cận mình, bỗng chốc mở mắt, trong mắt còn mang theo một loại cảnh giác giảo hoạt, gã ngồi phắt người dậy.
Hành động kia khiến Tang Nhị liên tưởng đến một loài động vật nào đó thuộc họ mèo. Chúng nó đi loanh quanh khắp nơi, thích ứng trong mọi tình cảnh, tùy tiện tìm một nơi có ánh mặt trời liền có thể nằm xuống đánh một giấc. Nhưng chúng cũng sẽ vì một chút động tĩnh nhỏ nhất mà tỉnh lại, đột nhiên nhảy lên mái hiên khiến người nọ vồ hụt, cũng không thể bắt được nó.
Tang Nhị đặt chén thuốc xuống chiếc kệ nhỏ kê cạnh giường, dịu dàng nói, "Thuốc sắc xong rồi, coi chừng nóng"
Bùi Độ mắt không chớp, tuy miệng cười nói "Cảm ơn", lại không hề có ý cầm chén lên uống.
Cũng đúng, với tính cách đa nghi của Bùi Độ, cho dù gã thấy nơi này an toàn, có thể tạm thời nương náu, cũng sẽ không lập tức ăn hay uống những thứ mà người lạ đưa cho. Cho nên Tang Nhị giả vờ không phát hiện sự đề phòng của gã, cũng không ép gã uống thuốc, chỉ dặn gã nếu thấy khát nước hoặc có chuyện gì khác đều có thể gọi người hầu, sau đó nàng liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Tôi hôm đó, Tang Nhị ngủ một giấc rất ngon, trong mơ có vô số hình ảnh đan xen với nhau. Lúc tỉnh dậy, khi thấy mái tóc đang xõa dài trên gối đầu là một màu đen nhánh chứ không phải màu xám bạc, Tang Nhị đột nhiên kinh hoàng, mà đi kèm theo đó chính là cảm giác choáng váng và linh hồn thoát khỏi cơ thể.
Cũng đúng, nàng đã chuyển sang lộ tuyến khác, không còn là Phùng Tang ngây ngốc suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi Uất Trì Lan Đình nữa rồi.
Nàng xoa xoa mặt, sau đó chẳng khác gì một u hồn bò khỏi giường. Sửa soạng xong, nàng nhanh chóng đi tìm Bùi Độ.
Nghỉ ngơi một đêm, gương mặt tái nhợt như không còn một giọt máu kia của Bùi Độ rốt cuộc cũng tốt hơn một chút. Chiếc áo dính máu bị Tang Nhị cắt ra cũng đã được đổi. Hiện tại gã đang mặc một bộ quần áo mới tinh, chậm rãi thưởng thức một cây quạt trong tay.
Mà chén thuốc đặt trên bàn đã trống rỗng, không biết Bùi Độ có uống hay không.
Hệ thống, "Không có, gã đổ bỏ"
Tang Nhị, "Được rồi, ta cũng biết gã sẽ không tin mình nhanh như vậy"
Tang Nhị xoay người dặn người hầu bưng điểm tâm sáng lên, cùng gã ăn sáng, cô tự kéo ghế ngồi xuống.
Hôm nay thời tiết thoáng đãng, mặt trời trên cao đầy chói chang. Sau khi được lau sạch máu, dưới ánh mặt trời, hình xăm trên trán Bùi Độ trở nên vô cùng rõ ràng, chẳng khác gì một khuyết điểm trên một bức tranh xinh đẹp. Nếu không vì hình xăm kia, gã thật sự toát ra vài phần kiêu căng quý khí của một tiểu thiếu gia.
Bùi Độ phát hiện tầm mắt của nàng, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, ngữ khí cũng mang theo chút lạnh lẽo, "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Tang Nhị phút chốc hồi thần, da đầu có chút tê dại.
Trong nguyên văn có viết, những ai có loại ấn ký này, hoặc là nô lệ bỏ trốn hoặc là những tên tội phạm, đi đến đâu cũng sẽ thấp kém hơn người khác. Nhiều năm qua, Bùi Độ cũng sẽ có lúc không che được nó. Chính vì lẽ đó, việc gã bị người đời chỉ trỏ, thậm chí kỳ thị khinh thường, nhất định nhiều đến không thể tưởng tượng nổi.
Chừng ấy năm qua, việc bị "nhìn chằm chằm" đối với Bùi Độ mà nói, nhất định sẽ gợi lên những hồi ức không chút tốt đẹp.
Nhưng đứng ở vị trí của Tang Nhị, tuy biết rõ giả thiết là như thế, nhưng nàng cũng không thật sự bị quan niệm "bị đánh dấu chính là nô lệ" bám sâu vào tư tưởng. Bùi Độ chỉ là sinh sai thời mà thôi, nếu đổi sang một thời đại khác, hình xăm kia chẳng phải sẽ trở thành một ấn ký đầy cool ngầu?
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Độ hảo cảm vố đã -50 rồi, lỡ như tiếp tục bị hạ thấp, không biết tiểu biến thái này sẽ làm ra chuyện gì nữa. Tuyệt đối không thể để gã hiểu sai thái độ của nàng được!
Tang Nhị cố ép mình nhìn thẳng vào Bùi Độ, không hề có ý lảng tránh ánh mắt gã. Nàng nâng tay lên khẽ sờ trán mình, nơi gã bị xăm chữ, "Lúc ấy... có đau không?"
Ánh mắt nàng sạch sẽ trong trẻo, như hồ nước xuân tháng ba, không có khinh thường, nghi kị, né tránh hay ban phát sự đồng tình cho một kẻ hạ đẳng. Nàng như thể chỉ đang nói về một chuyện rất bình thường, bàn về một cái bớt.
Bùi Độ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sau đó chậm rãi thu lại địch ý lộ liễu ban nãy. Gã dựa vào lưng ghế, gác một chân lên, nghĩ một chốc lại dùng thái độ chẳng quan tâm đáp, "Quên rồi, hình như có chút đau"
"Chữ viết kia ta đọc không hiểu, là chữ ở Tây Vực sao?"
"Ừm, là một dòng họ ở Tây Vực", Bùi Độ gác khuỷu tay trên đầu gối, bàn tay đỡ lấy đầu, có chút tìm tòi nghiên cứu mà nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mỗi một sự biến hóa trên mặt Tang Nhị, "Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại có hình xăm này sao?"
Tang Nhị trong lòng nói đương nhiên không hiếu kỳ, căn cứ theo cốt truyện được cải biên, thứ nàng quan tâm chính là vẻ ngoài của Bùi Độ. Tuy hình xăm kia có chút ảnh hưởng đến sự hoàn hảo nhưng dù có chút xây xát vẫn không thể che được ánh ngọc. Bởi vì ngay từ đầu đã không thật lòng, đương nhiên cũng không tò mò chuyện trước kia của gã.
Nhưng những lời trên tuyệt đối không thể nói thẳng ra.
Vì thế, Tang Nhị khẽ hắng giọng, rụt rè đáp, "Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào đệ. Nếu đệ muốn nói, ta liền tò mò. Nhưng nếu đệ không muốn nhắc đến ta cũng sẽ không hiếu kỳ"
Dừng một chút, nàng lại bổ sung, "Huống hồ, ta cảm thấy chúng ta không có gì khác nhau cả"
Bùi Độ ngẩn người, "Cái gì?"
"Trên người ta cũng có một ấn ký không thể xóa mờ còn nằm ở chỗ rất rõ ràng", Tang Nhị quay mặt sang, vén phần tóc mai lòa xòa che bên tai lên để Bùi Độ nhìn thấy dái tai của mình, "So với cái của đệ, nó chỉ có khác vị trí và màu sắc thôi"
Bùi Độ trợn tròn mắt, như thể có chút kinh ngạc, thấy Tang Nhị dùng thái độ nghiêm túc kia mà "khoe" chiếc bớt, gã đột nhiên "phụt" một tiếng bật cười. Từ đó một chút sát khí và địch ý vừa xuất hiện cũng chậm rãi tan biến trong bầu không khí được làm dịu xuống.
Lúc này, người hầu đến gõ cửa, đưa bữa sáng vào. Trên bàn được bày ra sáu bảy loại điểm tâm sáng, có cháo hạnh nhân, bánh hoa quế hấp v.v... phân lượng tuy nhỏ nhưng được làm rất tinh xảo.
Lần này, khi tận mắt nhìn thấy Tang Nhị cũng ăn những thứ đó, Bùi Độ cuối cùng cũng chịu nhấc đũa lên. Vì cánh tay phải không tiện, gã ăn cực kì chậm. Nhưng cũng có thể nhìn ra được, Bùi Độ thật sự rất đói, cả một chén cháo hạnh nhân nóng hầm hập, gã húp rồn rột liền sạch trơn. Tướng ăn kia một chút cũng không thể xem là ưu nhã, thậm chí có thể nói là thô lỗ. Nhưng bởi vì gã ăn trông có vẻ rất mãn nguyện khiến Tang Nhị vốn không đói cũng thấy có chút thèm. Tang Nhị gắp một khối bánh đậu đó, nghĩ một chút nàng lại nói, "Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn bây giờ"
"Ừm..."
Đúng lúc này, hai người nghe thấy phía dưới bàn truyền đến những tiếng thè lưỡi "phì phò". Bùi Độ buông chén, đưa mắt nhìn xuống liền trông thấy một con chó Chow Chow lông trắng đang nhìn Tang Nhị vẫy đuôi, trên chiếc mông bụ bẫm, thịt của nó không ngừng rung lên.
Đây là chú chó mà Tần Tang Chi nuôi từ nhỏ, tính tình ngoan ngoãn, mập mạp lại rất khỏe mạnh. Nó không thể trông nhà giữ cửa, chỉ có thể xem như một vật may mắn dùng để vuốt ve, cưng nựng.
Hiển nhiên nó không hề thích Bùi Độ, một kẻ lạ mặt từ đâu đến. Đối với Tang Nhị nó lắc đuôi chào đón, còn đối với Bùi Độ, nó lại nhe răng, trong cổ họng còn phát ra mấy tiếng gầm gừ như uy hiếp.
Bùi Độ thấy vậy hơi nhướng mày.
Tang Nhị, "...", đây có thể xem là trực giác của động vật không nhỉ? Giống như nó có thể cảm nhận được Bùi Độ là một kẻ xấu.
"Tùng Tùng, không được dữ như vậy", Tang Nhị khom lưng, khẽ bóp phần mông của nó một cái, sau đó xé một miếng bánh hồ* đút cho nó ăn. Tang Nhị vừa xoa đầu nó vừa dịu dàng nói, "Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn bây giờ"
(胡饼, xuất xứ Tây vực, làm từ bột mỳ, mè, hành tây, trứng gà... Đem chiên hoặc nướng lên ăn)
Nghe thấy câu nói quen thuộc kia, Bùi Độ, "..."
Con chó ngu ngốc đứng bên dưới kia đương nhiên vô cùng vui vẻ, cái đuôi lắc không ngừng. Nó ngậm lấy miếng bánh, "gâu" một tiếng xong liền chạy mất.
Ăn sáng xong, người hầu tiến vào dọn dẹp. Tang Nhị khẽ lau miệng, sau đó nàng bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Bùi Độ, tay hướng về phía đầu của gã.
Động tác này quá đột ngột, đáy mắt Bùi Độ lóe qua một tia cảnh giác, nhưng vì thấy Tang Nhị không hề có ác ý, gã chỉ có thể kiềm chế bản thân không hất bay nàng đi.
Giây tiếp theo, trán của gã được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.
Lòng bàn tay khô ráo, có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.
Tang Nhị như thể không phát hiện ra sự phòng bị của gã, từ đó một vòng eo thon nhỏ liền lọt ngay vào mắt. Nàng trước sờ trán đo nhiệt độ, sau đó nâng tay gã lên bắt mạch cho gã. Sau một chốc nàng lo lắng nói, "Những vết thương này của đệ đã kéo dài khá lâu, nếu chỉ uống thuốc có lẽ tốc độ khép lại không thể nhanh được, đệ xem, bây giờ đệ còn đang sốt. Thế này đi, ta sẽ truyền cho đệ chút linh lực để điều dưỡng, như vậy mới nhanh khỏi hơn"
Bùi Độ lặp lại một lần, "Truyền linh lực?"
"Ừm, ta trước đây từng tu luyện, tuy tu vi không cao lắm nhưng hẳn có thể giúp được đệ", vì để có được lòng tin của gã, nàng cúi đầu, như thăm dò mà truyền luồng linh lực đầu tiên cho gã. Lượng linh lực tương đối ít, tốc độ chậm rãi, cứ thế thuận lợi chạy khắp các đường kinh mạch.
Bùi Độ ban đầu đầy sự đề phòng, sau đó lại phát hiện, luồng linh lực này thật sự đang lưu chuyển xung quanh những nơi gã bị thương. Thân thể gã chậm rãi thả lỏng lại, lúc này gã bỗng nhiên nhếch miệng cười, "Tỷ tỷ, tỷ thật tốt với ta. Ít nhiều cũng nhờ có tỷ mà ta mới có thể sống đến hôm nay"
Vì bị thương nặng chưa lành, sắc môi của Bùi Độ vẫn còn tái nhợt. Nhưng khi nói chuyện, cặp ranh nanh thoắt ẩn thoắt hiện kia khiến đối phương có cảm giác gã luôn cười, là sự nghịch ngợm được nhiều người thích.
Cho nên, cũng không ai đoán được, suy nghĩ thật sự ẩn sâu trong nội tâm gã lại là, một kẻ giết vợ bỏ con như Đổng Thiệu Ly lại có thể nuôi nấng một cô con gái như vậy.
Nói dễ nghe một chút, chính là hảo tâm. Nói khó nghe một chút, chính là không có mắt nhìn người, dại dột ngu xuẩn.
Bị gã lừa đến xoay mòng mòng, không những dẫn sói vào nhà còn vội vàng muốn trị thương cho kẻ thù.
Nếu nàng không phải được nuôi nấng trong hoàn cảnh vô ưu vô lự mà phải trải qua hoàn cảnh sống như gã, e rằng đã mất mạng từ lâu.
Chẳng qua...
Bùi Độ nhìn xuống cổ tay mình, hàng mi có chút run rẩy.
Tay của gã cực kì thô ráp, cũng có rất nhiều vết sẹo nhỏ, chằng chịt đan xen, mà chúng phần nhiều đều là những dấu vết để lại từ những chuyện gã không hề nhớ. Màu da gã giống mẫu thân, trắng như ngà voi, cho nên một khi xuất hiện dấu vết gì đều sẽ vô cùng rõ ràng.
Mà bàn tay đang đặt trên cổ tay gã kia, không những nhỏ hơn tay gã rất nhiều còn trắng nõn không tỳ vết, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó chưa từng chịu khổ.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi gã bị thương có người nguyện ý hao phí linh lực trị thương cho gã. Loại cảm giác này có chút mới lạ, lại có chút ghê tởm không thể thích ứng. Trong suốt quá trình, gã có không ít lần muốn rút tay ra.
Linh lực của nàng vô cùng ôn hòa và ổn định, hiển nhiên là được thế gia chính thống dạy đỗ đàng hoàng. Hoàn toàn khác với một kẻ ngoại đạo như gã.
Cũng giống như nàng. Bùi Độ trước kia chưa bao giờ được tiếp xúc với loại người tương tự nàng.
Nơi tầng dưới chót của xã hội, hoàn toàn không có khái niệm gì về thiện ác, trắng đen, mạnh thắng yếu thua, lấy bạo chế bạo mới là chuyện bình thường. Chỉ có kẻ mạnh mới không bị người khác ức hiếp, hơn nữa, kinh nghiệm của vô số người đi trước đã dạy cho gã, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Bùi Độ không định bỏ qua cho bất kỳ ai trong Tần gia, nhưng về Tần Tang Chi, gã lại có chút do dự.
Nói thật, trả thù nàng, so với việc giẫm chết một con kiến còn dễ dàng hơn.
Nhưng làm vậy, dường như không có chút thú vị gì.
Trong hoàn cảnh trời xui đất khiến, nếu nàng đã "đối xử" tốt với gã như vậy, nếu gã không tặng lại một món quà được tỉ mỉ chuẩn bị xem như hồi báo, như vậy sẽ không được tốt lắm.
Một suy nghĩ đầy ác ý chậm rãi xuất hiện trong đầu Bùi Độ, nhưng lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn thành hình.
Truyền linh lực cho người khác sẽ tương đương với việc hao phí linh lực của bản thân. Sau nửa canh giờ, Tang Nhị rõ ràng cảm nhận được thể lực có chút suy yếu không chống đỡ được nữa, nàng thu tay lại nói, "Hôm nay đến đây thôi, vết thương của đệ mấy hôm nay hẳn sẽ có chút đau, nhưng đệ phải cố gắng chịu đựng nha"
Ngữ khí gì đây, nàng cho rằng mình đang nói chuyện với trẻ con sao?
Bùi Độ không hề thấy cảm kích, ngoài cười nhưng trong không cười đáp, "Được, ta biết rồi, tỷ tỷ"
Tang Nhị rời đi không bao lâu sau, một tiểu nha hoàn khoảng mười một, mười hai tuổi gõ cửa, bảo đến đưa thuốc.
Vừa bước vào, nàng liền nhìn thấy Bùi Độ đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn mảng thực vật xanh tươi trong hoa viên bên ngoài.
Rõ ràng là tư thái của một tên du côn khó thể hòa hợp với chốn thanh nhã, nhưng lại đi kèm một khí phái của thiếu niên khó miêu tả thành lời.
Khi Bùi Độ quay mặt lại, trong mắt tiểu nha hoàn lại hiện ra vài tia chấn động.
Thiếu niên này, quả thật rất giống đại công tử.
Những người trước đây chủ tử mang về chỉ giống một phần nào đó, mà người lần này có thể nói... là một bản sao của đại công tử.
Tiểu nha hoàn không dám để gã biết được mình đang suy nghĩ miên man, sau khi đặt thuốc xuống, nàng chuẩn bị ra ngoài, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lười biếng, "Này, tiểu thư của các người đi đâu rồi?"
Thấy thiếu niên đột nhiên bắt chuyện tiểu nha hoàn có chút khẩn trương đáp, "Tiểu nhân cũng không rõ lắm, nhưng nghe người gác cổng nói, có lẽ tiểu thư sẽ đi tiệm thuốc một chuyến, hoặc đi tản bộ..."
Câu trả lời này có khác gì không trả lời chứ? Bùi Độ mất hết hứng thú, phất tay bảo nàng có thể đi.
Buổi tối, Tang Nhị đúng hạn xuất hiện vào giờ cơm, sau khi dùng bữa còn giúp Bùi Độ trị thương, đổi thuốc.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Mấy ngày đầu, thuốc nàng sắc cũng như thức ăn mà người hầu mang đến, Bùi Độ một chút cũng không chạm vào. Chỉ khi hai người ngồi cùng bàn ăn cơm gã mới có thể ăn một chút đồ ăn để lấp bụng. Nhưng sau bảy tám ngày, khi thấy Tang Nhị không có hành vi gì khác thường hay thái độ thiếu kiên nhẫn, Bùi Độ rốt cuộc buông lỏng phòng bị với nàng, tin nàng không hề âm thầm trao đổi tin với Tần gia và uống hết thuốc nàng đưa.
Đồng thời, mỗi ngày vào buổi trưa, Tang Nhị sẽ truyền linh lực cho gã.
Bùi Độ có chút không hiểu được lý do nàng tốt với gã như vậy, nhưng nếu chuyện này có lợi cho gã, gã đương nhiên sẽ nhận lấy.
Dưới tác dụng của thuốc và linh lực, thương thế của Bùi Độ bắt đầu tốt hơn.
Một tháng sau, gã rốt cuộc có thể không dùng quải trượng đi đường, tình trạng khập khiễng cũng không hề rõ ràng. Chỉ là chưa thể chạy nhảy hay làm gì đó mạnh mà thôi.
Một tháng qua, hai người vẫn luôn sống trong tiểu viện kia, ngày tháng trôi qua vô cùng bình yên. Nhưng mãi không thể thám thính được tin tức bên ngoài, cho dù cuộc sống có thư thái thế nào, Bùi Độ cũng chẳng thể yên tâm thoải mái mà sống. Chỉ vì sợ một ngày nào đó gã sẽ mất mạng.
Hôm nay, lúc dùng cơm trưa, Bùi Độ đột nhiên hỏi Tang Nhị chốc nữa có muốn ra ngoài hay không.
Tang Nhị nhai nuốt xong mới đáp, "Ta phải đi thăm một người bạn"
"Thế sao? Vậy lần này tỷ mang theo ta đi với", Bùi Độ hơi rướn người về trước, để sát vào mặt nàng.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hiển nhiên đã gần quá mức bình thường. Tang Nhị vô thức nín thở, nhưng Bùi Độ lại như thể chẳng có gì, thần sắc không chút ác ý, ngữ khí vừa làm nũng lại như trách móc nói, "Ngày nào cũng phải ở dí trong phòng không được đi đâu, ta thật sự bí bách chết mất. Ta hứa tuyệt đối sẽ không làm phiền tỷ tỷ ôn chuyện với bạn đâu"
Nàng dường như có chút khó xử, nhưng vì không chịu được gã làm nũng, cuối cùng nàng vẫn phải thỏa hiệp gật đầu, "Vậy cũng được"
Bùi Độ cười, thầm nghĩ, nữ nhân ngu ngốc này, thật sự dễ dụ.
...
Vùng đất Lô Khúc xưa nay vốn là nơi phồn hoa, đông đúc rộn ràng, khá là náo nhiệt.
Sau một tháng, lại lần nữa ra ngoài, Bùi Độ cũng chẳng màng giả trang che đậy, ngay cả hình xăm trên trán cũng mặc kệ, cứ thế để lộ ra ngoài.
Tướng mạo gã cực kì tuấn tiếu, màu tóc và mắt lại nhạt. Trên đường đi mỗi khi đi lướt qua, mọi người trước tiên đều sẽ chú ý đến tướng mạo của gã tiếp đến mới bất tri bất giác chú ý đến hình xăm trên trán.
Tang Nhị không thể không bội phục tố chất tâm lý của tên nhóc này. Biết rõ mình gây ra chuyện lớn, đắc tội tiên môn thế gia có thế lực mạnh nhất Lô Khúc, hiện tại còn bị truy nã, thế nhưng gã lại dám không cải trang, quang minh chính đại mà đi trên phố... Được rồi, tuy người của Tần gia hiện tại cũng không biết thích khách trông thế nào, nhưng theo lý thuyết, những ai đang trong hoàn cảnh của Bùi Độ, hẳn nên thấy chột dạ. Ít nhất, nếu là Tang Nhị, nàng tuyệt đối sẽ không dám rêu rao dạo khắp phố phường như vậy.
Bùi Độ đi giữa đám đông, gã đi phía sau Tang Nhị, cách nàng khoảng nửa bước chân, ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ quan sát khắp nơi.
Xung quanh vẫn như thường, không hề có dấu vết gì biểu hiện có người muốn truy bắt hay chặn đường gã. Từ đó có thể thấy, đến hiện tại người của Tần gia vẫn chưa biết được người giết Đổng Thiệu Ly là ai. Bùi Độ vì thế không khỏi lộ ra một tia đắc ý.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến một nơi nằm sâu trong con phố phía đông. Xung quanh đó tập trung rất nhiều thanh lâu, treo đầy đèn lồng đỏ cùng các lá cờ với nhiều màu sắc, thấp thoáng có thể nghe thấy được tiếng đàn sáo mập mờ.
Thật sự không ngờ, "đến thăm người bạn" mà Tang Nhị nói lại là ở đây. Mà nàng lại thong dong như thể tập mãi thành quen. Bùi Độ nhướng mày, tiến lên hỏi, "Tỷ tỷ, bạn của tỷ sống ở đây á?"
Tang Nhị gật đầu, "Cậu ấy bị bệnh, ta đến thăm"
"A...", nghe nàng trả lời vô cùng thản nhiên, Bùi Độ bất giác có chút mất hứng, dời mắt nhìn sang nơi khác.
Nhắc đến chuyến đi hôm nay, Tang Nhị có chút bất lực.
Tang Nhị nhớ lại cốt truyện. Nguyên chủ là dạng người muốn thử tất cả những chuyện khác người. Hiện tại nghĩ lại, có lẽ nguyên chủ ban đầu chỉ muốn Tần Dược lần nữa chú ý mình, cho nên không ngừng làm ra những chuyện như sắp vượt rào, nếu Tần Dược kéo nàng lại, nàng liền thắng.
Nhưng hiển nhiên, nguyên chủ đã phải thất vọng. Tần Dược không bao giờ quan tâm đến nàng nữa. Chính vì thế nguyên chủ muốn đi tìm sự an ủi tinh thần từ các thế thân.
Đêm nay, "người bạn" mà Tang Nhị ghé thăm, cũng là một trong những thế thân.
Thanh lâu ở phố Đông không chỉ có nữ nhân, cũng có thiếu gia. Trong đó có một thiếu gia nổi danh nhờ tài đánh đàn, tên là Thanh Li. Gương mặt cậu có chút giống Tần Dược, chỉ là có phần dịu dàng, ẻo lả hơn.
Nguyên chủ chính vì điểm này, vốn định chuộc thân giúp cậu.
Thanh Li thấy nguyên chủ đẹp lại có tiền, vốn dĩ cũng dao động. Nhưng cậu nghe nói sau khi nguyên chủ cứu người đều sẽ thả họ đi, cũng sẽ không trở thành phiếu cơm vĩnh viễn cho họ. Thanh Li cảm thấy mình không có nghề gì để bàng thân, những thứ cậu từ nhỏ học chính là làm thế nào để lấy lòng khách, dù được chuộc thân cũng không có cơm ăn, hơn nữa hiện tại là lúc gã có thể kiếm được nhiều tiền nhất. Cho nên còn không bằng ở lại, đợi sau này tích cóp đủ tiền rồi, tuổi cũng lớn rồi, cậu rời đi cũng chưa muộn.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhưng Thanh Li vẫn cố ý treo nguyên chủ, vì nguyên chủ nói thế nào cũng là tiểu thư Tần gia, chính là gia tộc ở đất Lô Khúc chỉ cần dậm chân một cái là có thể gây nên chấn động. Xây dựng tốt quan hệ với nguyên chủ, tú bà cũng sẽ khách khí với cậu, vì thế thường thường gã sẽ mời nguyên chủ đến dùng trà, nói muốn đánh đàn cho nàng nghe.
Lần này, Thanh Li bị bệnh, triền miên trên giường bệnh suốt một tháng vẫn không khỏi, cho nên mới bảo người đến tìm nàng, vô cùng đáng thương mà xin nguyên chủ đến thăm mình.
Vì ngoài Bùi Độ ra, Thanh Li là thế thân tương đối giống Tần Dược, cho nên dù nguyên chủ biết rõ cậu có tâm tư khác nhưng vẫn hữu cầu tất ứng, cực kì ôn nhu.
Nghe nói cậu bị bệnh, nàng nhất định sẽ đến thăm.
Đây mới chỉ là thế thân số một mà thôi. Nguyên chủ còn có vô số thế thân dự bị được trải rộng ở các nơi. Hôm nay người này không khỏe, ngày mai người nọ thấy choáng váng đầu... Nói không chừng, nàng đều sẽ phải đi một lần.
Tang Nhị, "..."
Cho nên, người không thể làm bạch tuộc, thế thân quá nhiều thật sự khiến nàng ăn không tiêu.
Rốt cuộc theo lý mà nói, những nữ tử đàng hoàng sẽ không bao giờ đặt chân đến loại địa phương này.
Lúc này, ở phía trước, dưới một con sư tử đá có hai nam nhân say mèm đang ngồi, vai kề vai, hi hi ha ha mà cười nói.
Khi thấy Tang Nhị đến gần, hai tên nam nhân bắt đầu liếc mắt đưa tình, dùng mấy từ ngữ dơ bẩn mà trêu đùa nàng. Căn bản không hề đặt Bùi Độ đứng bên cạnh vào mắt, thậm chí còn chòng ghẹo luôn cả gã.
Cũng đúng, trong mắt họ, Bùi Độ chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, tướng mạo chẳng khác gì nữ nhân mà thôi, chẳng có chút năng lực gì đủ để đe dọa họ cả.
Nếu họ phát hiện, thiếu niên nhìn như vô hại này lại chính là tên hung đồ nửa tháng trước giết Đổng Thiệu Ly, khiến dân chúng trong đất Lô Khúc phải sống trong sự nơm nớp lo sợ, hẳn sẽ sợ tới mức mặt không còn chút máu, rắm cũng không dám thả.
Tang Nhị nghĩ thầm, sắc mặt cực kì bình tĩnh, cũng xem như không nhìn thấy bọn họ.
Nghe thấy hai tên nam nhân đang bàn tán về mình, Bùi Độ dừng bước, mặt không cảm xúc liếc nhìn họ.
Vừa đối diện, nhìn ánh mắt âm trầm bất thiện của gã, hai nam nhân say mèm kia có chút lạnh người. Nhưng qua đôi mắt mờ mịt, họ lại nhìn thấy hình xăm trên trán Bùi Độ.
Những người có loại ấn ký kia thông thường đều từng phạm phải chuyện không nhỏ. Nhưng nhìn lại độ tuổi và vóc dáng của Bùi Độ, bọn họ lại cảm thấy gã có lẽ chỉ một tên nô lệ bỏ trốn. Bản thân ban nãy thế nhưng bị một tên tiểu tử dọa sợ nhảy dựng, điều đó khiến họ có chút bực xấu hổ, máu huyết đột nhiên sôi trào, cố ý dùng âm lượng lớn hơn nói ra những lời dơ bẩn.
"Đừng để ý đến họ", Tang Nhị khẽ vỗ lên cánh tay Bùi Độ, "Chúng ta đi thôi"
Bùi Độ đuổi theo phía sau nàng, "Tỷ tỷ, khi nghe được những lời kia, tỷ không thấy tức giận sao?"
Tang Nhị đáp, "Chỉ là hai kẻ say mà thôi. E rằng họ sau khi tỉnh rượu còn chẳng nhớ nổi mình từng nói gì nữa là, cứ xem như là tiếng chó sủa thôi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhưng nàng lại không biết, Bùi Độ đi phía sau nghe vậy không khỏi bĩu môi, cảm thấy không đáng. Tiếp đến, gã quay đầu lại, nhìn sâu vào hai tên say kia một cái.
Vừa rẽ qua góc đường, giọng của hai tên say kia đã hoàn toàn biến mất.
Rất nhanh, họ đã đến trước cửa một tòa thanh lâu được thắp sáng bởi vô số ánh đèn. Tú bà ăn diện lộng lẫy khi nhìn thấy Tang Nhị liền phe phẩy quạt bước lên đón tiếp, nở một nụ cười kinh hỉ nói, "Aiya, Tần tiểu thư, ngài đến rồi, quý hóa quá, quý hóa quá. Ngài đến tìm Thanh Li nhỉ? Thanh Li đang chờ ngài trong phòng ấy ạ"
(Gốc, 蓬荜生辉, dùng để đón tiếp khách quý, như thể "sự hiện diện của đối phương chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi")
Tiếp đến tú bà nhìn ra phía sau nàng, khi thấy Bùi Độ, ánh mắt bà hơi sáng lên, "Lần này ngài còn mang đến một vị tiểu công tử tuấn tú nhường này..."
Bùi Độ đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn tòa nhà ngợp trong vàng son trước mặt, có vài phần như suy tư. Khi Tang Nhị quay đầu lại, Bùi Độ liền cười nói, "Tỷ tỷ, tỷ cứ đi đi, ta muốn đi dạo xung quanh, đợi chút nữa ta quay lại tìm tỷ sau"
Tang Nhị nghĩ một chút, có lẽ gã muốn đi dạo xung quanh đây để tìm hiểu thông tin nên liền gật đầu nói, "Vậy đệ nhớ đừng đi xa quá, thân thể không tốt, nhớ cẩn thận một chút"
Đợi tú bà tiễn Tang Nhị đi vào xong, lúc quay đầu lại đã không thấy vị tiểu công tử đứng bên ngoài đâu, bà lẩm bẩm, "Mới đó đã đi đâu mất rồi..."
...
Sau khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, trong một con hẻm tối tăm hẻo lánh nơi phố đông truyền đến một chuỗi tiếng bước chân loạng choạng và hối hả.
Trên mặt đất dơ bẩn đen đúa chính là một khối thân thể với đầu và thân mỗi thứ một nơi. Hai mắt người nọ trợn trừng chứa đầy vẻ phẫn nộ, đúng là một trong hai kẻ say vừa rồi ăn nói không lựa lời ban này. Người còn lại đã sợ tới mức men say không còn sót lại một chút gì, đũng quần chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng hôi thối, run rẩy mà xin tha, "Cứu... Cứu mạng..."
Lời còn chưa dứt, ngực hắn bỗng nhiên bị đạp một cái, sau đó cả người chẳng khác gì một chiếc bao tải, nện thẳng vào vách tường, Trong cuống họng không ngừng truyền đến từng tiếng "răng rắc" đại biểu cho việc xương cốt bị đứt gãy, tinh thần hắn cũng lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn đến sững sờ.
Khi đối phương còn chưa kịp hồi thần từ sự đau đớn kịch liệt kia, một chiếc giày đã giẫm lên ngực hắn, còn ác ý dùng sức nghiền mạnh.
Bùi Độ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống gương mặt hoảng sợ đến kinh hãi của đối phương, cười khanh khách nói, "Thì ra không nhất định phải đợi đến ngày mai mới rượu tỉnh nha"
Sau lưng gã, là bầu trời đêm hè rộng lớn đầy sao cùng vầng trăng khuyết. Trong mắt gã toát ra một ánh sáng nguy hiểm âm u, rõ ràng ngoài mặt đang cười nhưng trong mắt tên nam nhân say mèm kia, lại khủng bố còn hơn cả ác quỷ bò từ dưới địa ngục lên.
Bùi Độ vẫn giữ nguyên động tác giẫm chân lên ngực hắn, gã hơi cúi người xuống, vài sợi tóc mai hai bên má theo đó phất phơ lướt qua yết hầu, âm thanh chẳng khác gì được nhúng qua đường, "Thấy các ngươi ban nãy cười nói vui vẻ như vậy, ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi lặp lại lần nữa để xem rốt cuộc các ngươi đang cười chuyện gì mà thôi. Ngươi có cần sợ hãi như vậy không?"
Gương mặt đối phương vì bị nghẹt thở mà xanh lè, hắn không ngừng lắc đầu, miệng hắn lúc đóng lúc mở, lại không nói được một câu xin tha hoàn chỉnh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thưởng thức bộ dạng chật vật của hắn một hồi lâu, Bùi Độ như thể có chút mất hứng thú, gã thu chân nói, "Thôi, ngươi đi đi"
Tên say nhặt về được một cái mạng, dù thân thể đang đau nhức cũng mặc kệ. Hắn sợ hãi bò dậy, men theo vách tường, khập khiễng từng bước một bước ra khỏi con hẻm.
Vào giây phút sắp thoát khỏi con hẻm tốt tăm kia, hắn bỗng nhiên cảm nhận được từ phía sau có một trận gió lạnh căm căm đánh úp lại.
Có một số một thợ săn với tính tình hung ác, cố ý thả con mồi chạy, và lúc chúng nó đang vui vẻ vì cho rằng mình đã thoát nạn, họ sẽ chặt đứt hy vọng kia. Làm vậy sẽ không chỉ đơn thuần là cướp lấy mạng sống mà còn có thể tra tấn tinh thần của đối phương.
Tên say quay đầu lại, kinh sợ mà thét to, "A a a..."
Roẹt.
Là âm thanh đầu và thân bị cắt lìa.
...
Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng xa hoa được treo đầy màn trướng, Tang Nhị đang chuẩn bị cầm ly trà lên, phút chốc bỗng khựng lại.
Ngồi đối diện nàng chính là một thiếu niên xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, thân mặc cẩm y. Người nọ đúng là Thanh Li, "Sao vậy, Tần tiểu thư?"
Tang Nhị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không quá chắc chắn đáp, "Ngươi ban nãy có nghe thấy thấp thoáng có tiếng hét thảm không?"
"Không có ạ", Thanh Li mờ mịt đáp, "Không phải chỉ có tiếng đàn nhạc sao?"
Tang Nhị âm thầm kiểm tra thanh tiến độ,
Từ sau khi mang Bùi Độ về nhà, chỉ số pháo hôi liền dừng lại ở mức 2800 điểm, giờ phút này cũng không có thay đổi gì. Như vậy hẳn không xảy ra chuyện gì lớn.
Ở những nơi phức tạp thế này, ngày thường dù có xảy ra chuyện cướp bóc, ẩu đả cũng rất bình thường, Tang Nhị nghĩ vậy liền thông suốt, cười đáp, "Vậy có thể là do ta nghe lầm"
Thanh Li phát giác được Tang Nhị thất thần, cậu có chút bất mãn mà chu môi. Bất chợt, cậu đứng phắt dậy, đến ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, bắt đầu làm nũng, "Tần tiểu thư, ta ngồi ngay ở đây mà ngài không thèm nhìn ta. Mau nếm thử trà ta pha đi"
Tang Nhị bất đắc dĩ nói, "Được rồi được rồi..."
Đúng lúc này, cửa phòng "bang" một tiếng bị đá văng ra. Bùi Độ cũng lập tức xuất hiện ngoài cửa.
/38
|