Ngày thứ hai mà đi quấy rầy hai vợ chồng mới cưới thật không phúc hậu, tuy nhiên Tiêu Thịnh Vũ lại không biết viết hai chữ mặt dày thế nào, có kẻ da dày thịt béo như Tiêu Thịnh Vũ chắn phía trước thì Thư Lan cũng đành mặt dày theo sau ôm con trai đi.
Bất ngờ hai vợ chồng Tiêu Thịnh Tình đều đã dậy từ sớm, Tiêu Thịnh Vũ mang theo ánh mắt hài hước không ngừng lướt về phía Lý Sầm và Tiêu Thịnh Tình, Lý Sầm bắt đầu chảy mồ hôi lạnh còn Tiêu Thịnh Tình thì hai bên thái dương đều nổi đầy gân xanh.
Thư Lan chào hỏi bọn họ xong liền ôm heo nhỏ nhà mình đi, Thư Cách ngủ ngon đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hai tay nộm thịt cầm lấy góc chăn, Thư Lan nhìn thấy liền rất cao hứng, cứ hôn lấy hôn để lên mặt bé con.
Tiêu Thịnh Vũ dựa vào cạnh cửa thở dài một hơi, thật sự cảm thấy Thư Lan cứ cưng chiều như thế sẽ dạy hư con trai mất thôi.
“Để nó ngủ thêm một chút đi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“…”
“Là Lý Sầm làm bữa sáng, về điểm này thì anh tương đối hài lòng với cậu em rể này.”
“…” Anh nhắm xem tôi đây có liên quan gì với nhà anh mà kể tôi nghe thế.
Lúc sáng sớm rời giường thì Tiêu Thịnh Vũ phát hiện Thư Lan đang vùi trong lồng ngực mình ngủ ngon lành nên đến tận bây giờ tâm tình của anh vẫn rất tốt, còn Thư Lan cứ việc đen mặt, một chưởng đẩy Tiêu Thịnh Vũ đang cọ đầu chôn mặt vào cổ cậu hít một hơi ra, thầm nghĩ: Cái tên này thật muốn chết mà.
Lý Sầm là một giáo sư đại học đã ba mươi tuổi, sinh ra trong một gia đình trí thức, làm người lại thành thật phúc hậu, cũng yêu sâu sắc, nghe đâu lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Thịnh Tình là ở trên xe buýt công cộng, khi đó Tiêu Thịnh Tình vì trốn người chồng cũ mà một thân một mình ôm con gái thật khó khăn chen chúc lên xe nhưng chỉ còn cách đó vì cô biết chồng cũ của mình sẽ không bao giờ bước lên xe buýt công cộng, sau khi lên xe thì mới phát hiện trong túi chỉ có tiền giấy với mệnh giá lớn. Ngay lúc cô và người tài xế trên xe mắt lớn trừng mắt bé thì người đàn ông gần đó đã trả tiền xe cho cô.
“Cô bé ơi sau này nhớ mang theo chút tiền lẻ nhé, lúc cần lại có mà xài.” Người đàn ông ôn hòa cười với cô, nói xong cũng ngồi trở lại chỗ của mình, Tiêu Thịnh Tình không thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng lại nhớ kỹ cái khăn quàng cổ lớn bằng lông trên cổ hắn, đợi đến lúc hắn xuống xe thì Tiêu Thịnh Tình cũng đi theo.
Tiêu Thịnh Tình mở bóp tiền cầm hai khối* ra để cho con gái chạy đến đưa người đàn ông kia, Lý Sầm nhìn số tiền trên tay liền ngẩn người.
(*: Tiền Trung Quốc (rénmínbì 人 民 币 Nhân Dân tệ) chính thức dùng yuán 元 (nguyên), jiǎo 角 (giác), fēn 分 (phân); nhưng trong khẩu ngữ hằng ngày người ta thường dùng kuài 塊 (khối 块), máo 毛 (mao), fēn 分 (phân).)
Tiêu Tiêu tính trẻ con nói với Lý Sầm: “Mẹ để cháu nói cho chú biết là mẹ đã ly dị, cũng đã có con gái rồi, chú không thể gọi bà ấy là cô bé đâu chú ơi!”
Lúc kể tới đây thì Lý Sầm liền trưng ra bộ mặt rất 囧, “Khi đó tôi còn tưởng Tiêu Tiêu là em gái của Thịnh Tình nữa.”
Tiêu Thịnh Vũ cúi đầu nghĩ, cô em gái có khuôn mặt xinh đẹp mà đầu óc không tỉ lệ thuận này thật không có chút quan hệ gì với anh cả, đến giờ anh vẫn cảm thấy mắt thưởng thức của vị em rễ này thật có vấn đề, dù sao thì Thư Lan nhà mình vẫn là tốt nhất.
Sau đó anh liền bất giác quay sang nhìn bộ dạng ung dung húp cháo kia của Thư Lan, nhìn môi em ấy mềm mềm, lông mi dài dài cong vút…
Tiêu Thịnh Tình khinh bỉ nói: “Anh à, ánh mắt đó của anh là thế nào đây? Có cần khát khaođến vậy không?”
Trong mắt Tiêu Thịnh Vũ nổi lên sát khí bắn tới tấp qua đây, lúc này Thư Lan lại mờ mịt quay sang nhìn, Tiêu Thịnh Tình thấy bộ dạng đó của cậu liền đỡ trán, cảm thấy chị dâu rất hay ngây người, Tiêu Thịnh Vũ là ai chứ, chính là một con sói đó! Bộ anh ấy thật sự cho rằng Tiêu Thịnh Vũ đổi sang ăn chay sao, vừa nãy anh của cô còn nhìn Thư Lan với ánh mắt màu xanh lục, hận không thể lột sạch gặm nhắm kia kìa.
Tiêu Thịnh Vũ rất chu đáo mà múc cháo cho Thư Lan, thuận tiện đến gần nói mấy câu, Thư Lan thỉnh thoảng cũng nhàn nhạt trả lời vài câu với anh.
Lý Sầm có chút không hiểu bầu không khí giữa hai người là thế nào, Tiêu Thịnh Tình thấy thế liền nhỏ giọng giải thích với Lý Sầm: “Đó là chị dâu em.”
“!” Lý Sầm suýt chút nữa đã bị miếng củ cải khiến cho nghẹn họng, “Chị dâu? chị dâu gì?”
Tiêu Thịnh Tình hạ thấp giọng, trừng mắt nhìn hắn: “Còn có thể là chị dâu gì?”
Thư Lan có thể nghe thấy Lý Sầm hô hai chữ ‘Chị dâu’ lại không thể lên tiếng bác bỏ, mặt cậu cũng vì thế mà xanh mét.
Lý Sầm có chút lúng túng, từ từ tiêu hóa chuyện này, Tiêu Thịnh Tình đến gần nói rằng: “Bọn họ đang cãi nhau.”
“Ồ, ” Lý Sầm gật đầu, yên lặng oán thầm vợ mình thật rành mấy chuyện bát quái.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy bộ dáng chậm chạp của Thư Lan liền có chút buồn phiền, đã lâu như vậy mà quan hệ của hai người vẫn không có chút tiến triển, ngay cả danh phận mà mình cũng chưa có, anh cảm thấy mình cần phải hành động chút thôi, tốt xấu gì thì cần đem thân phận người yêu định xuống rồi tính tiếp.
Thư Cách ngủ đủ rồi, tự mình liền bò dậy tìm ba ba.
Tiêu Thịnh Vũ sờ nắm tóc nhỏ trên đầu Thư Cách, hỏi: “Nhóc có muốn đi công viên hải dương xem cá heo không.”
“Muốn ạ~” Thư Cách lập tức phụ họa.
Thư Lan lạnh mặt, nói “Không cho.”
Bé con thấy thế liền giận hờn không để ý tới Thư Lan nữa, đợi đến khi về nhà rồi Thư Lan liền bế nó lên lầu trước rồi xuống hành lang chỗ Tiêu Thịnh Vũ đang đứng.
Tiêu Thịnh Vũ mở miệng trước: “Em vừa giận anh à.”
“Anh muốn gì thì nhắm vào tôi chứ đừng có mang Thư Cách ra uy hiếp tôi!” Thư Lan lạnh mặt nãy giờ cuối cùng cũng bạo phát.
“Anh uy hiếp em?” Tiêu Thịnh Vũ mím môi, “Anh chỉ nghĩ muốn yêu em, anh đang cố gắng tạo mối quan hệ với nhóc con, anh đang theo đuổi em chứ không phải uy hiếp gì!” Câu nói này của Thư Lan mặc dù hơi cố tình nghi ngờ gây sự, lại thật sự tỏ ra phiền chán trước việc anh tìm cách lấy lòng cậu, điều đó khiến Tiêu Thịnh Vũ không khỏi có chút đau lòng.
“Nhưng tôi không thích cái trò này, e rằng anh cảm thấy đây không phải lcưỡng bức nhưng đối với tôi mà nói thì Thư Cách là sinh mệnh của tôi, bắt bí nó chính là bắt bí tôi, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?”
“Nhưng anh…” Tiêu Thịnh Vũ không biết nên nói cái gì, trong lòng trống trơn, thì ra những chuyện mình làm đều cho là ôn nhu thì Thư Lan lại cho là đó là chuyện không thể chấp nhận được, chỉ có đầy ngập yêu thương lại không thể truyền đạt tình cảm ấy đến cậu, nếu như ngay cả việc câu thông cũng không làm được, vậy bọn họ làm sao có thể tính đến chuyện lâu dài?
Thư Lan xoay người đi, đây mới là hình ảnh khắc họa con người chân thực nhất của cậu bây giờ – lạnh như nước, ôn nhu này của cậu từ lâu đã không thuộc về Tiêu Thịnh Vũ nữa, nếu như còn phải tiếp tục yêu Thư Lan thì chỉ có thể lựa chọn nhận sai, lần nữa thay đổi phương thức theo đuổi, đối mặt với sự lạnh nhạt của Thư Lan cũng phải nhẫn nhịn gặm nhấm một mình, bởi vì một khi anh có chút do dự thì Thư Lan liền không chút lưu tình mà đem anh bỏ ngoài vòng phạm vi trong lòng.
Tiêu Thịnh Vũ cuống quít chạy đến nắm tay Thư Lan lại, sau đó thuận thế ôm lấy eo cậu, “Anh sai rồi… Anh thay đổi không được sao?” Tiêu Thịnh Vũ cọ đầu vào hõm vai Thư Lan, giọng nói anh trầm thấp khàn khàn.
Kỳ thực Tiêu Thịnh Vũ có thể cảm giác Thư Lan không hận anh đến như vậy, e rằng nói không chừng em ấy đã tha thứ cho mình cũng nên, nhưng lại rất khó khiến Thư Lan mở lòng lần nữa, cậu cứ thế mà quyết tuyệt quay lưng lại phía anh khiến Tiêu Thịnh Vũ rất đau lòng.
Trong lòng Thư Lan căn bản không tin Tiêu Thịnh Vũ, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, kết quả Tiêu Thịnh Vũ như gấu Koala bám lấy cậu, còn kém treo cả người lên cơ thể cậu, trán Thư Lan vì thế mà nổi đầy gân xanh, vừa áp chế lửa giận trong lòng xuống liền dở khóc dở cười lên tiếng, “Bộ anh còn nhỏ lắm hay sao?”
“Cầu nhận nuôi, ” Tiêu Thịnh Vũ ôm Thư Lan rất chặt.
“Không,” Thư Lan cố gỡ cánh tay chắc thịt của Tiêu Thịnh Vũ ra, “Buông tay.”
“Tại sao lại không được, anh rất ngoan kia mà,” Tiêu Thịnh Vũ ‘Ngao’ một tiếng, dùng sức nhịn đau quyết không buông ra, vô cùng đáng thương nói: “A…Sao chủ nhân lại bấm tay tôi.”
Thư Lan kinh ngạc, thật giống như ngày đầu quen biết người này, cảm thấy trình độ vô liêm sỉ của người này đã ở một đẳng cấp khác mà nhân loại không với tới, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, thân cao hơn 1m8, cũng rất có phong vị đàn ông lại ôm mình gọi chủ nhân, nghĩ thế Thư Lan liền nhất thời có cảm giác như bị hương nhang muỗi xông vào mắt.
Bất ngờ hai vợ chồng Tiêu Thịnh Tình đều đã dậy từ sớm, Tiêu Thịnh Vũ mang theo ánh mắt hài hước không ngừng lướt về phía Lý Sầm và Tiêu Thịnh Tình, Lý Sầm bắt đầu chảy mồ hôi lạnh còn Tiêu Thịnh Tình thì hai bên thái dương đều nổi đầy gân xanh.
Thư Lan chào hỏi bọn họ xong liền ôm heo nhỏ nhà mình đi, Thư Cách ngủ ngon đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hai tay nộm thịt cầm lấy góc chăn, Thư Lan nhìn thấy liền rất cao hứng, cứ hôn lấy hôn để lên mặt bé con.
Tiêu Thịnh Vũ dựa vào cạnh cửa thở dài một hơi, thật sự cảm thấy Thư Lan cứ cưng chiều như thế sẽ dạy hư con trai mất thôi.
“Để nó ngủ thêm một chút đi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“…”
“Là Lý Sầm làm bữa sáng, về điểm này thì anh tương đối hài lòng với cậu em rể này.”
“…” Anh nhắm xem tôi đây có liên quan gì với nhà anh mà kể tôi nghe thế.
Lúc sáng sớm rời giường thì Tiêu Thịnh Vũ phát hiện Thư Lan đang vùi trong lồng ngực mình ngủ ngon lành nên đến tận bây giờ tâm tình của anh vẫn rất tốt, còn Thư Lan cứ việc đen mặt, một chưởng đẩy Tiêu Thịnh Vũ đang cọ đầu chôn mặt vào cổ cậu hít một hơi ra, thầm nghĩ: Cái tên này thật muốn chết mà.
Lý Sầm là một giáo sư đại học đã ba mươi tuổi, sinh ra trong một gia đình trí thức, làm người lại thành thật phúc hậu, cũng yêu sâu sắc, nghe đâu lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Thịnh Tình là ở trên xe buýt công cộng, khi đó Tiêu Thịnh Tình vì trốn người chồng cũ mà một thân một mình ôm con gái thật khó khăn chen chúc lên xe nhưng chỉ còn cách đó vì cô biết chồng cũ của mình sẽ không bao giờ bước lên xe buýt công cộng, sau khi lên xe thì mới phát hiện trong túi chỉ có tiền giấy với mệnh giá lớn. Ngay lúc cô và người tài xế trên xe mắt lớn trừng mắt bé thì người đàn ông gần đó đã trả tiền xe cho cô.
“Cô bé ơi sau này nhớ mang theo chút tiền lẻ nhé, lúc cần lại có mà xài.” Người đàn ông ôn hòa cười với cô, nói xong cũng ngồi trở lại chỗ của mình, Tiêu Thịnh Tình không thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng lại nhớ kỹ cái khăn quàng cổ lớn bằng lông trên cổ hắn, đợi đến lúc hắn xuống xe thì Tiêu Thịnh Tình cũng đi theo.
Tiêu Thịnh Tình mở bóp tiền cầm hai khối* ra để cho con gái chạy đến đưa người đàn ông kia, Lý Sầm nhìn số tiền trên tay liền ngẩn người.
(*: Tiền Trung Quốc (rénmínbì 人 民 币 Nhân Dân tệ) chính thức dùng yuán 元 (nguyên), jiǎo 角 (giác), fēn 分 (phân); nhưng trong khẩu ngữ hằng ngày người ta thường dùng kuài 塊 (khối 块), máo 毛 (mao), fēn 分 (phân).)
Tiêu Tiêu tính trẻ con nói với Lý Sầm: “Mẹ để cháu nói cho chú biết là mẹ đã ly dị, cũng đã có con gái rồi, chú không thể gọi bà ấy là cô bé đâu chú ơi!”
Lúc kể tới đây thì Lý Sầm liền trưng ra bộ mặt rất 囧, “Khi đó tôi còn tưởng Tiêu Tiêu là em gái của Thịnh Tình nữa.”
Tiêu Thịnh Vũ cúi đầu nghĩ, cô em gái có khuôn mặt xinh đẹp mà đầu óc không tỉ lệ thuận này thật không có chút quan hệ gì với anh cả, đến giờ anh vẫn cảm thấy mắt thưởng thức của vị em rễ này thật có vấn đề, dù sao thì Thư Lan nhà mình vẫn là tốt nhất.
Sau đó anh liền bất giác quay sang nhìn bộ dạng ung dung húp cháo kia của Thư Lan, nhìn môi em ấy mềm mềm, lông mi dài dài cong vút…
Tiêu Thịnh Tình khinh bỉ nói: “Anh à, ánh mắt đó của anh là thế nào đây? Có cần khát khaođến vậy không?”
Trong mắt Tiêu Thịnh Vũ nổi lên sát khí bắn tới tấp qua đây, lúc này Thư Lan lại mờ mịt quay sang nhìn, Tiêu Thịnh Tình thấy bộ dạng đó của cậu liền đỡ trán, cảm thấy chị dâu rất hay ngây người, Tiêu Thịnh Vũ là ai chứ, chính là một con sói đó! Bộ anh ấy thật sự cho rằng Tiêu Thịnh Vũ đổi sang ăn chay sao, vừa nãy anh của cô còn nhìn Thư Lan với ánh mắt màu xanh lục, hận không thể lột sạch gặm nhắm kia kìa.
Tiêu Thịnh Vũ rất chu đáo mà múc cháo cho Thư Lan, thuận tiện đến gần nói mấy câu, Thư Lan thỉnh thoảng cũng nhàn nhạt trả lời vài câu với anh.
Lý Sầm có chút không hiểu bầu không khí giữa hai người là thế nào, Tiêu Thịnh Tình thấy thế liền nhỏ giọng giải thích với Lý Sầm: “Đó là chị dâu em.”
“!” Lý Sầm suýt chút nữa đã bị miếng củ cải khiến cho nghẹn họng, “Chị dâu? chị dâu gì?”
Tiêu Thịnh Tình hạ thấp giọng, trừng mắt nhìn hắn: “Còn có thể là chị dâu gì?”
Thư Lan có thể nghe thấy Lý Sầm hô hai chữ ‘Chị dâu’ lại không thể lên tiếng bác bỏ, mặt cậu cũng vì thế mà xanh mét.
Lý Sầm có chút lúng túng, từ từ tiêu hóa chuyện này, Tiêu Thịnh Tình đến gần nói rằng: “Bọn họ đang cãi nhau.”
“Ồ, ” Lý Sầm gật đầu, yên lặng oán thầm vợ mình thật rành mấy chuyện bát quái.
Tiêu Thịnh Vũ nhìn thấy bộ dáng chậm chạp của Thư Lan liền có chút buồn phiền, đã lâu như vậy mà quan hệ của hai người vẫn không có chút tiến triển, ngay cả danh phận mà mình cũng chưa có, anh cảm thấy mình cần phải hành động chút thôi, tốt xấu gì thì cần đem thân phận người yêu định xuống rồi tính tiếp.
Thư Cách ngủ đủ rồi, tự mình liền bò dậy tìm ba ba.
Tiêu Thịnh Vũ sờ nắm tóc nhỏ trên đầu Thư Cách, hỏi: “Nhóc có muốn đi công viên hải dương xem cá heo không.”
“Muốn ạ~” Thư Cách lập tức phụ họa.
Thư Lan lạnh mặt, nói “Không cho.”
Bé con thấy thế liền giận hờn không để ý tới Thư Lan nữa, đợi đến khi về nhà rồi Thư Lan liền bế nó lên lầu trước rồi xuống hành lang chỗ Tiêu Thịnh Vũ đang đứng.
Tiêu Thịnh Vũ mở miệng trước: “Em vừa giận anh à.”
“Anh muốn gì thì nhắm vào tôi chứ đừng có mang Thư Cách ra uy hiếp tôi!” Thư Lan lạnh mặt nãy giờ cuối cùng cũng bạo phát.
“Anh uy hiếp em?” Tiêu Thịnh Vũ mím môi, “Anh chỉ nghĩ muốn yêu em, anh đang cố gắng tạo mối quan hệ với nhóc con, anh đang theo đuổi em chứ không phải uy hiếp gì!” Câu nói này của Thư Lan mặc dù hơi cố tình nghi ngờ gây sự, lại thật sự tỏ ra phiền chán trước việc anh tìm cách lấy lòng cậu, điều đó khiến Tiêu Thịnh Vũ không khỏi có chút đau lòng.
“Nhưng tôi không thích cái trò này, e rằng anh cảm thấy đây không phải lcưỡng bức nhưng đối với tôi mà nói thì Thư Cách là sinh mệnh của tôi, bắt bí nó chính là bắt bí tôi, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?”
“Nhưng anh…” Tiêu Thịnh Vũ không biết nên nói cái gì, trong lòng trống trơn, thì ra những chuyện mình làm đều cho là ôn nhu thì Thư Lan lại cho là đó là chuyện không thể chấp nhận được, chỉ có đầy ngập yêu thương lại không thể truyền đạt tình cảm ấy đến cậu, nếu như ngay cả việc câu thông cũng không làm được, vậy bọn họ làm sao có thể tính đến chuyện lâu dài?
Thư Lan xoay người đi, đây mới là hình ảnh khắc họa con người chân thực nhất của cậu bây giờ – lạnh như nước, ôn nhu này của cậu từ lâu đã không thuộc về Tiêu Thịnh Vũ nữa, nếu như còn phải tiếp tục yêu Thư Lan thì chỉ có thể lựa chọn nhận sai, lần nữa thay đổi phương thức theo đuổi, đối mặt với sự lạnh nhạt của Thư Lan cũng phải nhẫn nhịn gặm nhấm một mình, bởi vì một khi anh có chút do dự thì Thư Lan liền không chút lưu tình mà đem anh bỏ ngoài vòng phạm vi trong lòng.
Tiêu Thịnh Vũ cuống quít chạy đến nắm tay Thư Lan lại, sau đó thuận thế ôm lấy eo cậu, “Anh sai rồi… Anh thay đổi không được sao?” Tiêu Thịnh Vũ cọ đầu vào hõm vai Thư Lan, giọng nói anh trầm thấp khàn khàn.
Kỳ thực Tiêu Thịnh Vũ có thể cảm giác Thư Lan không hận anh đến như vậy, e rằng nói không chừng em ấy đã tha thứ cho mình cũng nên, nhưng lại rất khó khiến Thư Lan mở lòng lần nữa, cậu cứ thế mà quyết tuyệt quay lưng lại phía anh khiến Tiêu Thịnh Vũ rất đau lòng.
Trong lòng Thư Lan căn bản không tin Tiêu Thịnh Vũ, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, kết quả Tiêu Thịnh Vũ như gấu Koala bám lấy cậu, còn kém treo cả người lên cơ thể cậu, trán Thư Lan vì thế mà nổi đầy gân xanh, vừa áp chế lửa giận trong lòng xuống liền dở khóc dở cười lên tiếng, “Bộ anh còn nhỏ lắm hay sao?”
“Cầu nhận nuôi, ” Tiêu Thịnh Vũ ôm Thư Lan rất chặt.
“Không,” Thư Lan cố gỡ cánh tay chắc thịt của Tiêu Thịnh Vũ ra, “Buông tay.”
“Tại sao lại không được, anh rất ngoan kia mà,” Tiêu Thịnh Vũ ‘Ngao’ một tiếng, dùng sức nhịn đau quyết không buông ra, vô cùng đáng thương nói: “A…Sao chủ nhân lại bấm tay tôi.”
Thư Lan kinh ngạc, thật giống như ngày đầu quen biết người này, cảm thấy trình độ vô liêm sỉ của người này đã ở một đẳng cấp khác mà nhân loại không với tới, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, thân cao hơn 1m8, cũng rất có phong vị đàn ông lại ôm mình gọi chủ nhân, nghĩ thế Thư Lan liền nhất thời có cảm giác như bị hương nhang muỗi xông vào mắt.
/44
|