Say Mộng Giang Sơn

Q.1 - Chương 1199 - Đại Vương Kỳ Đầu Thành Biến Ảo.

/1071


Share: MTQ Banlong

Mã Kiều hung hãn đâm ra một đao, đâm xuyên người trang mỹ nhân tuyệt sắc như An Nhạc, một vẻ đẹp khiến người ta không nỡ làm tổn hại thân thể nàng. Mã Kiều xuống tay giống như một kẻ thô thiển căn bản không biết thưởng thức cái đẹp, hung hãn làm rơi bình sứ Thanh Hoa độc nhất vô nhị xuống đất.

Lúc “bình sứ tinh xảo” kia rơi xuống đất không chỉ là mạng sống của An Nhạc đã được định đoạt mà còn làm thức tỉnh lý trí của đám người Sở Cuồng Ca.

Sở Cuồng Ca không để lỡ thời cơ, giơ cao tay lên hô to:

- Vi hậu, An nhạc táng tận lương tâm, vì muốn cướp ngôi hoàng đế đã không ngại xuống tay hạ độc tiên đế. Hôm nay An Nhạc đã chết, chỉ cần giết được Vi hậu thì quốc thù đã có thể báo, đại sự cáo thành, chúng ta mau mau tiến tới điện Cam Lộ.

Vừa lúc này, một đạo nhân ảnh lao nhanh như gió vút tới, một tên lính đứng ở bên ngoài chỉ thấy bóng người vừa vút qua, giống như một bóng ma, gã không chút nghĩ ngợi liền vung đao định bổ xuống, không ngờ đao vừa giơ lên, người kia đã lướt qua người gã, rồi đứng ở giữa đám binh lính.

Tên lính kia hạ cây đuốc xuống, định thần nhìn lại, thấy người vừa mới đến chính là Dương Phàm đại tướng quân, hoảng sợ vô cùng, vội vã nhìn quanh tứ phía, thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Dương Phàm, mới lè lưỡi, ngượng ngùng thu đao lại.

Dương Phàm chạy đến từ phía Huyền Vũ môn, hắn muốn tới Hoằng Văn Quán gặp Uyển Nhi. Hoằng Văn quán ngay sát Sử quán, chính tại bên phải trước cung Thái Cực.

Dương Phàm đi vào từ Huyền Vũ môn, đã từng qua Vọng Vân Đình, điện Thái Ti, Quan Chân quan, điện An Nhân, điện Bách Phúc, điện Thái Cực, chạy thẳng một mạch tới đây rồi rẽ trái thì tới Hoằng Văn quán nơi Uyển Nhi đang ở.

Lúc Dương Phàm lướt ngang qua đây, hắn thấy mười mấy tên tướng sĩ cầm bó đuốc xếp thành vòng tròn, tất cả bọn họ trên tay trái đều buộc một chiếc khăn tay màu trắng, biết là binh lính Vạn Kỵ, liền tới đây dò xét.

- Đại tướng quân!

Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng vừa thấy Dương Phàm, cực kỳ vui sướng. Dương Phàm gật gật đầu về phía bọn họ, ánh mắt đột ngột chăm chú vào An Nhạc đang nằm trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh hãi, nhất thời đứng ngẩn người ra.

Mã Kiều cũng không nghĩ Dương Phàm sẽ tới nơi này, nên có chút bất ngờ, y chần chừ một lát rồi nói:

- Đại tướng quân, ngài đến rồi!

Dương Phàm nhìn y một cái, hai người đã làm huynh đệ mười mấy năm, tâm ý sớm đã tương thông, chỉ nhìn một cái, Dương Phàm liền hiểu được nỗi khổ tâm của Mã Kiều. Hắn thở dài một tiếng, rồi vươn tay lấy một cây đuốc từ tay một binh sĩ cấm vệ quân, trầm giọng nói:

- Phía bên trái điện Cam Lọ có tiếng kêu la, các ngươi mau tới tiếp ứng đi.

- Vâng!

Mã Kiều đáp một tiếng, cúi đầu nhìn lại An Nhạc, thấy nàng đang hấp hối, sắc mặt như giấy vàng, thấy nàng chắc không thể nào sống được tiếp, lúc này mới an tâm hét lên:

- Các huynh đệ, chúng ta đi ứng cứu các huynh đệ Phi Kỵ

Mười mấy tên cấm quân tướng sĩ theo Mã Kiều chạy như bay. Dương Phàm chậm rãi ngồi xổm xuống, có chút thương hại nhìn An Nhạc. Sắc mặt An Nhạc tái nhợt dị thường, dung mạo tuyệt đẹp, vẻ yêu kiều sớm đã chẳng còn thấy nữa, dung nhan tuyệt mỹ bởi vì mất quá nhiều máu nên càng cảm giác thê diễm.

- Nhị Lang, có phải ta sắp chết hay không?

An Nhạc nằm sấp mặt đất, thấy Dương Phàm tới, mới cố hết sức hỏi han. Ánh mắt Dương Phàm ngưng tại ngực nàng, hắn thấy miệng vết thương máu vẫn còn tuôn ra, ánh mắt bỗng dưng thu lại. Mặc dù hắn không trả lời, nhưng nó đã nó nên tất cả.

An Nhạc liền hiểu ra, nàng lặng lẽ nhìn Dương Phàm, đột nhiên buồn bã nói:

- Ta sợ khổ, ta sợ chết, thế gian này ta chỉ yêu duy nhất một người, là bản thân ta, ta muốn có tất cả vinh hoa phú quý trên thế gian này, nhưng....

An Nhạc cười, một nụ cười ẩn chứa sự thê lương, nàng nói:

- Đợi đến lúc sắp chết, ta mới phát hiện ra, thì ra điều ta sợ không hề đáng sợ, cái ta yêu cũng không đáng yêu. Cái ta luôn mong muốn kì thực đều là ảo tưởng...

Dương Phàm tin những lời An Nhạc nói là thật lòng, đến lúc này nàng không cần phải gạt người, nhưng Dương Phàm cũng biết, đây chỉ là loại cảm ngộ của một người sắp chết. Nếu để An Nhạc sống tiếp, nếu để nàng có được binh quyền, vinh hoa phú quý thêm một lần nữa thì An Nhạc nhất định sẽ lại chứng nào tật nấy, thậm chí còn khiến mọi việc nghiêm trọng hơn.

Nhưng Dương Phàm cũng không muốn nói nặng lời gì với An Nhạc, bất kể nói thế nào thì nàng cũng sắp chết rồi. Ít nhất là đến giờ phút này, nàng là thực sự vứt bỏ hư vinh, vô tình, tham lam và dâm đãng. Lúc này mới là lúc An Nhạc chân thực nhất.

- Ngươi không tin lời ta nói sao?

Mặc dù đang hấp hối nhưng cảm giác của An Nhạc vẫn rất nhạy bén. Nàng chú ý tới sự yên lặng của Dương Phàm. Dương Phàm chỉ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi hiểu rõ mình không nên theo đuổi cái gì, nhưng ngươi hiểu mình nên theo đuổi cái gì không?

An Nhạc nhìn Dương Phàm, vẻ mặt hoang mang, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi lắc đầu:

- Đến cõi nhân gian này không phải là ý nguyện của ta, rời xa nhân gian này, cũng không phải là ý của ta, ta không hiểu vì sao phải đi một vòng trên nhân gian như vậy, ta không biết...

Nàng, một công chúa Đại Đường cao quý, khi nàng sinh ra là lúc đang trên đường gập ghềnh tới Phòng Châu, phụ thân của nàng khi ấy khốn khổ đến nỗi phải dùng áo ngoài của mình để làm tã lót bọc lấy đứa trẻ sơ sinh là nàng.

Nàng, một công chúa Đại Đường cao quý, lúc chết lại nằm lăn trên thềm đá trống trước cửa điện Thái Cực, trừ Dương Phàm ra, chẳng có ai tới tiễn nàng. Trước nay chưa từng có ai dạy nàng phải làm người ra sao, để rồi đến lúc chết cũng không hiểu được bản thân mình rút cục phải làm người như thế nào.

- Ta... ta không giết cha ta.

An Nhạc cảm nhận thấy lúc này sinh mạng của mình giống như những giọt máu tươi đang chảy ra tới những giọt cuối cùng, hai mắt nàng nặng trĩu xuống, sắp không mở ra được nữa, nhưng nàng vẫn cố dùng chút lực tàn để biện bạch cho bản thân mình.

Dương Phàm gật đầu thật sau, thấp giọng nói:

- Ta biết

An Nhạc bỗng nhiên mở to đôi mắt, đó là dấu hiệu của việc sắp lìa đời. Thời khắc đôi mắt tuyệt đẹp ấy của An Nhạc nhìn Dương Phàm, vẫn là loại kinh diễm lay động lòng người:

- Người tin ta sao?

Dương Phàm lại gật đầu, trầm giọng nói:

- Có lẽ, từ khi ta và ngươi quen biết nhau đến nay, mới có duy nhất một câu nói thật, nhưng... ta tin ngươi !

An Nhạc nở một nụ cười, ánh mắt bắt đầu lạc dần đi, nhìn xuyên qua gương mặt của Dương Phàm, dường như đang nhìn nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi:

- Ta rất muốn, cùng chàng trở lại ngày mới quen nhau, ta xin hứa, bất kể là làm cô gái tốt hay cô gái hư, đều sẽ không gạt chàng nữa, vĩnh viễn....

Một nụ cười tươi nở ra trên khuôn mặt tuyệt sắc vô song của nàng, cứ ngưng đọng lại như thế, chiếu rọi rực rỡ thiên hạ.

Share: MTQ Banlong

Vi hậu nghĩ rằng có cứu binh tới cứu mình, nhưng lại không nghĩ rằng chính quyền mà bà ta tự cho là vững như núi Thái Sơn lại không chịu nổi một kích như vậy, đến ngay cả Thiên Ngưu Vệ bảo vệ linh cữu của tiên đế cũng có thể lâm trận phản chiến rồi.

Bà ta giãy ra khỏi vòng tay của Mã Tần Khách tự mình tiến lên phía trước, vì vốn vẫn muốn giữ sự uy nghiêm của Thái hậu trước đám quan binh, nhưng lại chẳng hề nghĩ đến việc ba viên võ tướng lao như bay tới phía trước không phải đến để bái lạy bà ta mà là đang hung hãn giương đồ đao trong tay tới.

Rút cục thì ai là người chém ra nhát đao đầu tiên, tại nơi khung cảnh hỗn loạn, trời đất tối mịt này thì cũng không thể nhận ra được ai. Mọi người chỉ có thể xác nhận rằng, người thu đao lại cuối cùng là Sở Tài. Sở Tài giữa đường trở mặt thì đương nhiên muốn thể hiện sự cương quyết hơn kẻ khác.

Lúc Sở Tài thu đao về thì Vi Hậu kẻ luôn mộng tưởng sẽ tiếp bước con đường của Võ Tắc Thiên đã bị chém tơi bời, một kẻ tôn quý như bà ta, đến lúc chết còn ti tiện hơn cả một con heo.

Mã Tần Khác và Dương Quân thấy tình cảnh này đều kinh hồn bạt vía, chỉ trong chốc lát, Dương Quân phản ứng đầu tiên liền lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy, còn Mã Tần Khách phản ứng hơi chậm, nên kết quả là bị đội Thiên Ngưu Vệ đang ùn ùn kéo đến kết liễu tính mạng.

Cát Phúc Thuận chặt đầu Vi hậu xuống rồi lập tức chạy tới Lăng Yên Các, lệnh cho người đánh trống reo hò làm hiệu, đám người Lý Long Cơ, Tiết Sùng Giản đang canh giữ ở Huyền Vũ Môn, nghe thấy tín hiệu liền lập tức phát động tiến công về phía điện Cam Lộ.

Đợi đến khi Lý Long Cơ tới điện Cam Lộ, Hứa Lương, ba đạo đại quân Lục Mao Phong dẫn Vạn Kỵ; Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ dẫn Phi Kỵ, cùng với Thiên Ngưu Vệ dồn dập chạy tới điện Cam Lộ hội hợp.

Cát Phúc Thuận vội vã tới trước Lý Long Cơ, hai tay dâng đầu Vi hậu lên, cao giọng nói:

- Quận Vương, đầu của nghịch phi Vi thị ở đây.

- A!

Lý Long Cơ vừa thấy đầu của Vi hậu, không khỏi vui mừng khôn xiết. Nhân vật trọng yếu của Vi đảng này đã chết, thì cuộc chính biến đêm nay coi như đã thành công bảy phần rồi.

Đến lúc này, Mã Kiều, Sở Cuồng Ca và Hoàng Húc Sưởng cũng lần lượt chạy tới, lại dâng đầu của Võ Diên Tú lên cho Lý Long Cơ, thông báo tin An Nhạc công chúa đã chết cho mọi người. Lý Long Cơ liền ra quyết định, lệnh cho các cánh quân lấy điện Cam Lộ làm trung tâm lập tức tản ra các nơi dọn dẹp sạch sẽ tàng dư của Vi đảng và lệnh cho Nam nha cấm quân bắt đầu hành động, bao vây tiễu trừ đại thần Vi đảng.

Chớ nghĩ Lý Long Cơ tuổi đời còn trẻ, nhưng ban bố mệnh lệnh cũng đâu ra đấy. Đợi các tướng lĩnh sôi nổi nhận lệnh rồi lần lượt rời đi, Tiết Sùng Giản cực kỳ hứng thú đi ra từ trong hậu cung, gã đã tìm được ngọc tỉ của Hoàng đế.

Lý Long Cơ giắt ngọc tỷ lên mình, lập tức dẫn thân binh đến điện Thái Cực, lúc gã chạy tới điện Thái Cực, Lưu U Cầu đã dắt Thiếu đế Lý Trọng Mậu tới.

Lý Trọng Mậu là một thiếu niên mười lăm tuổi. Thuở thiếu thời sống ở Phòng Châu, mãi đến sau này tuy tình cảnh được cải thiện, nhưng do cậu là con vợ kế, không được Vi hậu và An Nhạc chào đón, nên đã chịu nhiều ấm ức sâu đậm. Làm Hoàng đế chẳng qua cũng chỉ là con rối, không hề có chủ kiến, sợ sệt hèn nhát, thua kém sa so với đường huynh Lý Long Cơ.

- Quận Vương, mạt tướng đã tìm được Thiếu đế.

Lưu U Cầu thấp giọng nói với Lý Long Cơ:

- Hiện giờ trong cung đang loạn cả bầy, ngài xem có nên đem hắn....

Lưu U Cầu tay nắm lấy đao, hung hãn chuẩn bị thủ thế.

Lý Long Cơ nghe vậy tim đập thình thịch, nếu để Tiểu Hoàng đế Lý Trọng Mậu chết trong loạn quân. Nhất mạch duy nhất của Lý Hiển cũng chỉ còn duy nhất là Tiếu Vương Lý Trọng Phúc đang ở Lĩnh Nam xa xôi, vậy thì phụ thân đăng cơ xưng đế sẽ càng không có trở ngại gì.

Nhưng gã lại liếc thấy Lý Trọng Mậu đang hoảng sợ, vẻ mặt trắng bệch lại quyết định từ bỏ ý định hấp dẫn đó: “ không được, ít nhất là tốt nay chưa thể ra tay được, đêm nay đã diệt trừ được Vi đảng, đã thấy được thành công trước mắt, quyền lực chắn chắn sẽ thuộc về phụ thân.”

Đến lúc có cô mẫu khuyên bảo, không hẳn là không thể thuyết phục được phụ thân, Lý Trọng Mậu này không nhất định là phải giết chết, hơn nữa, muốn xưng đế còn phải danh chính ngôn thuận mới yên ổn được giang sơn. Nếu như Thiếu đế chết ở trong cung, bất kể là hắn ta chết ra sao, chắc chắn sẽ dẫn đến dị nghị, Lý Trọng Mậu chỉ có thể sống, không thể chết được.

Nghĩ tới đây, Lý Long Cơ quả quyết nói:

- Không được, hãy bảo vệ tiểu hoàng đế

Lưu U Cầu ngẩn ngơ một lúc, nhưng thấy được thần sắc kiên quyết của Lý Long Cơ, nên không dám khuyên can lần nữa, đành phải nghe theo.

Lúc này đã là gần sáng, tiếng chém giết trong cung đã dần im ắng đi. Ngoại trừ số ít binh lính còn ở trong cung tiến hành tìm tòi, thanh trừng tàn dư của Vi đảng đã bắt đầu tràn ra ngoài cung, như đám người Sở Cuồng Ca, Lý Tiên Phù đều mang theo binh mã của mình lên đường thanh trừng đám người thân cận của Vi đảng như Vi Ôn, Kỷ Xử Nột, Tông Sở Khách, Triệu Lý Ôn…

Mà trong Thành Trường An, hành động tiêu diệt nhất đảng Lư Tân Chi của Ẩn Tông và Hiển Tông cũng bắt đầu đi vào hồi kết. Cuộc tàn sát tanh mùi máu đã được dung hòa vào cuộc chính biến tối nay. Cho đến khi trời sáng, triều đình hỗn loạn, rất nhiều việc cần phải bắt đầu lại, thay cũ đổi mới, sẽ chẳng có ai chú ý đến những việc này nữa.

Khi đó, sẽ chẳng thể nào điều tra rõ ràng, cũng không thể nào có kẻ không biết điều đi điều tra cuộc giết chóc máu tanh kia liệu có liên quan đến cuộc chính biến hay không. Thậm chí chắc chắn cũng không thể nào có kẻ không biết điều bẩm báo việc này lên kẻ thống trị mới.

Lý Long Cơ đứng ở thềm đá cao cao trên điện Thái Cực, nhìn về phía Thái Cực môn nguy nga đồ sộ, ánh bình minh xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi lên mái ngói lưu li trên cửa cung, lấp lánh ánh hào quang màu vàng.

Mặt trời sắp lên rồi, lại một ngày mới bắt đầu, một đế vương mới, một thời đại mới sắp bắt đầu, các tướng lĩnh đang vây quanh người gã, đều sẽ trở thành những trụ cột vững vàng trong chính quyền mới, tuy nhiên...

Lý Long Cơ theo bản năng nhìn về phía Hoằng Văn quán: Vị đại tướng quân kia lại phải rời xa triều đình từ đây rồi.

Lý Long Cơ hi vọng chính quyền mới của phụ thân có thể có được sự ủng hộ của Dương Phàm, hơn nữa thì nhỏ đến giờ, gã luôn luôn có ý ngưỡng mộ với vị Đại tướng quân mang sắc thái huyền thoại này.

Nhưng Lý Long Cơ cũng biết rõ, vị đại tướng quân này công cao hơn chủ, phong quan cũng không thể phong, có lẽ là nên vinh quy như thế, vì nó sẽ là sự lựa chọn tốt nhất để Dương Phàm và hoàng thất mãi mãi hòa thuận về sau.

Mắt thấy Lý Long Cơ nhìn ra xa phía Hoằng Văn quán, dường như đang thoáng có chút suy nghĩ, Lưu U Cầu vội hỏi:

- Quận Vương, Thượng Quan Uyển Nhi tối nay đang ở trong cung, nếu như nàng không nghe thấy tiếng loạn lạc bỏ trốn thì giờ này phải ở đây rồi.

Lý Long Cơ chẳng nói đúng sai chỉ “ừ” một tiếng, Lưu U Cầu lại nói:

- Nữ nhân này đã qua hai triều Võ, Vi, hằng chưởng thần hàn, quân quốc mưu du, sát sinh đại bính, chiếu lệnh sắc chỉ, đa xuất kỳ thủ, tuy chỉ là phận nữ nhi, nghiễm nhiên lại là trọng thần của đất nước, hay để mạt tướng bắt giữ nàng ta lại?

Lý Long Cơ cười thản nhiên, trầm giọng nói:

- Không, để ta tự đi gặp nàng.

/1071

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status