Sở Cuồng Ca chỉ vào cánh cửa đằng trước nói:
- Tới rồi, đây chính là tiệm bán thú cưng lớn nhất tại thành Lạc Dương này, gọi là Lý Tuấn gia.
Dương Phàm nghe xong vội dừng xe nói với Sở Cuồng Ca:
- Sở huynh, nói các huynh đệ của ngươi đợi bên ngoài, hai chúng ta đưa tiểu thư vào bên trong cửa hàng.
Sở Cuồng Ca đồng ý, phân công huynh đệ trông coi cỗ xe đợi ở cửa dưới tán cây, Thiên Ái Nô đội mũ thêu của người Hồ, bước chân xuống đất, theo phía sau một tiểu tỳ áo xanh, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca trái phải hai bên đi phía trước dẫn đường, dẫn nàng vào cửa tiệm bán thú cưng.
Nơi này là Xuyên Nghiệp phường, nằm ở phía đông bắc thành Lạc Dương, bởi vì Sông Lạc ở phía bắc tiếp giáp tới gần Hoàng Thành nơi đám quan lại quyền quý ở, do đó Xuyên Nghiệp phường mặc dù ở sát thành, nhưng khổ đất tại đây nhỏ hơn ở phía nam Sông Lạc. Tiệm Lý Tuấn này rất rộng, so với đất của nhiều quan viên phủ đệ có vẻ còn lớn hơn một chút.
Chỉ có điều nhà quyền quý nhìn qua là biết ngay, mái hiên cong đầu đao, càng vào trong lầu, đình khắp nơi. Cửa hàng bán vật cưng Lý Tuấn tuy rộng lớn nhưng trong khuôn viên lại trống không, phòng ốc thưa thớt, nhiều nhất ở nơi này là chỗ chứa các các con thú nuôi.
Nhà Lý Tuấn cửa chính mở rộng không người trông coi, mặc cho khách nhân ra vào. Ba người đi vào trong thấy không chỉ có nhiều thương nhân, còn có rất nhiều nam nữ quý nhân trang phục gấm hoa, đám người hầu hạ ra vào, thật sự là náo nhiệt.
Trong nhà Lý Tuấn chỉ bày bán một loại hàng đó là: Thú vật.
Dùng cách nói của thời đại này mà nói, cửa hàng y mở đúng là một của hàng thú cưng.
Trong “Cửa hàng thú cưng” này khắp nơi xây phòng để thú ở, lớn thì như cung điện, nhỏ thì như lòng bàn tay, mỗi cơn gió thổi qua thì chim bay cá nhảy, một thứ mùi hỗn hợp thật khó ngửi. Thiên Ái Nô và tiểu nha hoàn phía sau nàng không nhịn được phải bịt mũi lại.
- Tiểu nương tử vừa mới đến phải không?
Một lão già vén tay áo chạy nhanh ra đón chào, mặt tươi cười hướng về Thiên Ái Nô vòng tay làm lễ. Người này mới nhìn qua khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, dáng người gày, dưới đôi lông mày đuôi mắt nhiều nếp nhăn nhỏ, nhưng đôi mắt thực ra rất tinh anh. Sở Cuồng Ca đứng ở một bên giới thiệu:
- Chủ nhân, người này chính là trưởng cửa hàng Lý Tuấn.
Thiên Ái Nô nghe xong nhẹ nhàng xoa cằm, nhẹ quay chiếc mũ nhìn về phía Dương Phàm ra hiệu muốn gọi hắn nói chuyện.
Dương Phàm tiến lên một bước đối mặt với Lý Tuấn nói:
- Cô nương nhà ta muốn mua một thú cưng thật ưng ý, mong lão hãy nói rõ một chút
Khách tới cửa, Lý Tuấn vẻ mặt tươi cười luôn miệng nói:
- Cứ tự nhiên, tự nhiên, tiểu nương tử vừa mới đến, để ta dẫn đường cho tiểu nương tử.
Lý Tuấn dẫn Thiên Ái Nô một đường đi xuống, chỉ thấy thú bay trên trời, bò trên mặt đất, bơi lội trong nước, con có độc con không có độc, không chỗ nào không có. Con dế mèn, nhện, vẹt, ưng, diều hâu, cá các màu, khỉ làm xiếc, gà chọi, chó Ngao Tây Tạng hung dữ đã được thuần hóa, mèo Ba Tư, còn có hạc, Lộc, Quy, thậm chí lừa, dê đều có thể trở thành thú cưng được.
- Mời tiểu nương tử xem, con tinh tinh này thế nào?
- Con tinh tinh này thật xấu quá!
- Hề hề, vậy mời tiểu nương tử xem bên này, công tai dài này thế nào? Lông của nó đen bóng giống sa tanh, sáng bóng, sáng bóng đấy!
- Tiếng con lừa kêu thật khó nghe a!
- Ha, Ha! Cái con này lông trắng như tuyết khôn ngoan, lanh lợi này, chắc là tiểu nương tử thích rồi!
- Không thích! Ta thích cưỡi ngựa bắn cung săn bắn ở ngoại thành giải sầu, con vẹt này cũng không thích hợp.
Thiên Ái Nô đi tới đâu lắc đầu tới đó. Lý Tuấn có vẻ không nhịn được nữa, không kìm nổi hỏi:
- Không biết tiểu nương tử thích mấy con thú cưng thế nào?
Thiên Ái Nô nghiêng đầu một bên nghĩ rồi đáp:
- Nó nếu có thể thường ngày bên cạnh ta giải sầu, mà ra khỏi thành săn bắn phải có thể làm bạn đi săn, lùa đuổi thú thật tốt mới được.
Lý Tuấn thở phào một cái nói:
- Cái này dễ, mời tiểu nương tử theo ta tới đây.
Lý Tuấn dẫn bọn họ bước nhanh vào chỗ để chuồng chó, giới thiệu:
- Tiểu nương tử chọn một con chó săn như thế nào? Chỗ này có nhiều loại chó săn quý ở các nước, đều được dạy dỗ công phu, rất thông minh, hiểu tiếng người, đi săn thú là nhất đấy.
Thiên Ái Nô thản nhiên nói:
- Ta không thích chó, từ trước tới giờ đều không thích.
Dương Phàm nhớ tới chuyện đêm đó nàng có nói với mình về chuyện cũ, chó nhà cũng biến thành chó hoang đi cùng với Sói tấn công ăn thịt người… không kìm nổi liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lý Tuấn cứng họng thầm nghĩ:
- Vị khách này thật không dễ ứng phó, chỉ có điều vào đến cửa nhà ta nếu để nàng không vừa lòng mà về chi bằng đập luôn cái bảng hiệu Lý mỗ ta.
Lý Tuấn ngẫm nghĩ một lát nói:
- Nếu như vậy, mời tiểu nương tử theo ta đến sân viện nơi ít người lui tới, nơi đó có thú vật quý, giá tiền cũng rất cao.
Dương Phàm nói:
- Lão trượng cứ chọn cho cô nương nhà ta con vật ưng ý, giá cả không thành vấn đề.
Lý Tuấn dẫn bọn hắn vào sân phía sau, đi đến một chỗ lồng nhốt, hướng vào đó nói:
- Tiểu nương tử mời xem con báo xa- li này thế nào? Con này răng nhọn móng sắc đi săn là nhất, chẳng những thông minh mà bề ngoài cũng được, đây là thú cưng mà các quý nhân cực thích. Chỉ có điều… con báo xa – li này chỉ ăn thịt, không ăn thứ khác, thường ngày chi phí … có phần hơi tốn kém.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt, ai nấy đều thấy từ lúc tiến vào hậu viện ánh mắt nàng không hề nhìn con báo xa – li trong lồng mà nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt bền chắc nhất để ở cuối sân.
Lý Tuấn thấy nàng nhìn chằm chằm vào cái lồng bỏ cuối sân liền ho khan một tiếng nói:
- Trong lồng kia có hai con báo săn, bản tính hung mãnh, khi lớn có thể đem đi huấn luyện để sử dụng, nên những con báo săn này đều bắt từ khi còn nhỏ để dễ dàng huấn luyện, vì vậy không thể tùy tiện bán được. Nương tử nghĩ xem nuôi nhiều năm như vậy, công sức bỏ ra không tính, tiền công sư phụ dạy dỗ cũng không tính, duy chỉ có mỗi ngày ăn mười mấy cân thịt…
Thiên Ái Nô khoát tay áo, không nghe ông ta nói dông nói dài, lập tức đi qua đó, ánh mắt lướt qua liền chọn ngay con báo cái đẹp đẽ. Lý Tuấn nói:
- Tiểu nương tử, con báo này, giá trị…
Thiên Ái Nô giơ một ngón tay ngọc dài thon mềm ngăn lời Lý Tuấn, sau đó chậm rãi chỉ theo hướng cái đầu thon dài đốm đen của con báo cái mà nói:
- Chính là nó!
Con báo cái dường như nghe hiểu lời của nàng, ngay lúc đó ngẩng đầu lên, mở cái miệng to như chậu máu lộ ra răng nanh sắc bén trắng như tuyết, phát ra một tiếng rít khiến cả cái lồng sắt rung lên, sau đó vươn cái đầu lưỡi nhỏ màu đỏ liếm lên chóp mũi của mình…
***
Vào đời Đường người Hồ ở mở tiệm kinh doanh buôn bán nhiều nhất là cửa hàng châu báu và tửu quán. Châu báu thì không cần phải nói, Tây Vực châu báu dù tạo hình kiểu dáng, họa tiết thế nào thì đều là châu báu chất lượng hảo hạng hơn so với châu báu Đại Đường. Các tửu quán người Hồ rất đông khách nguyên nhân là vì có các nữ nhân người Hồ.
Cả đám nam nhân đến tửu quán uống rượu có các nữ nhân người Hồ tiếp rượu đương nhiên sẽ đổ xô tới uống rượu.
“Hái hoa thả xuống nước, lòng chàng lay động như hoa”, rượu ngon cùng mỹ nhân khiến rượu thêm nồng.
Nữ tử người Hán xuất đầu lộ diện làm phục vụ trong tửu quán rất ít, nên không có sức cạnh tranh. Do đó tửu quán của người Hồ mở ra ngày càng lớn, càng cao cấp trở thành nơi những quan lại, người quyền quý, những thương buôn lớn thích lui tới.
Cho nên những đại tửu lầu tại Trường An, Lạc Dương thường đều do người Hồ mở.
Đôn Hậu phường tiếp giáp với chợ Bắc là nơi náo nhiệt nhất Lạc Dương. “Trâm túy lầu” bên trong Đôn Hậu phường là tửu quán số một của người Hồ ở thành Lạc Dương.
Thiên Ái Nô mang theo Dương Phàm và tiểu tỳ áo xanh đi tới, lúc đó trên đài có mấy nữ nhân người Hồ đang nhảy múa. Tửu quán thật lớn cũng chỉ có một tầng. Ở giữa là một cái bục hình tròn cao nửa mét đường kính độ mấy mét làm sân khấu biểu diễn, xung quanh bốn phương tám hướng chỗ ngồi uống rượu đều lấy sân khấu làm trung tâm mà bố trí.
Nếu có ít khách uống rượu không muốn người khác trông thấy thì tiểu nhị sẽ đưa đến chỗ ngồi sát vách, phía hướng về sân khâu sẽ bố trí một tấm bình phong ba mặt. Nếu khách nhân không thích xem biểu diễn trên sân khấu, lại muốn khung cảnh riêng tư thân mật một chút có thể đem bức bình phong dựng lên ngay trước mặt, bốn phía vây kín ngay lập tức giống như một gian phòng.
Nhưng những người đã đến đây uống rượu có rất ít người đem bốn phía che chắn lại như vậy. Bọn họ đến đây uống rượu chính vì rượu nồng mỹ nhân, làm sao mà che lại không nhìn ngắm nữ nhân cho được, bọn họ khi uống vào cao hứng nhảy lên đài cùng nữ nhân người Hồ ca múa một hồi, thậm chí còn đuổi nữ nhân Hồ xuống để múa một mình ấy chứ.
Khách uống rượu xuất hiện ở chỗ này không phải phú thì quý, những người có thân phận như thế mà hành động lại như vậy đặt ở các triều đại khác thì thật khó mà tưởng tượng được. Ngươi có thể tưởng tượng một lão phú gia đã bảy mươi, hoặc một vị tuổi gần sáu mươi, hàn lâm học sĩ, đứng đầu trong thiên hạ, hoặc giả là một người tuổi trên năm mươi, đại nhân chấn thủ một phương cùng với bằng hữu tùy tùng, cấp dưới, thậm chí còn chẳng biết người trước mặt là ai thái say xưa, khua tay múa chân, tự ca múa?
Nhưng tại thời đại này chuyện đó rất bình thường. Không những các vị đại nhân cao cao tại thượng kia thấy rất bình thường mà ngay cả các nữ nhân đã lập gia đình sinh con, hay các tiểu cô nương trong khuê phòng mà nói cũng rất bình thường. Hành vi này không liên quan đến địa vị hay thân phận, nó chỉ là một loại tập tục mà thôi.
Từ đời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ngay cả Tùy Đường, Hồ Hán dung hòa mật thiết. Mấy trăm năm trở lại đây văn hóa người Hồ tư tưởng, phong tục tập quán, thói quen đã hấp thu và trở thành một phần nền văn hóa to lớn của người Hán ở Trung Nguyên. Quan lớn, quý tộc rất thích tới tửu quán, trước mặt mọi người ca hát, nhẩy múa dần biến thành một thú chơi phong nhã.
Năm đó tin tức Lý Tĩnh bị diệt truyền tới kinh thành, Thiên tử Đại Đường bấy giờ là Lý Thế Dân mừng rỡ như điên, mở tiệc ca vũ ầm ĩ, tự mình ở trên điện vặn eo lắc mông nhảy dựng cả lên. Thời Thái thượng hoàng Lý Uyên còn còn tại vị đã cướp tỳ bà trong tay ca nữ đánh nhạc đệm cho con trai của mình. Các đại thần cũng ồn ào lên, cùng nhau rời bàn tiệc chạy đến trên điện vừa múa vừa hát.
Hãy tưởng tượng một chút. Một đám các quan lớn văn võ đủ cả, mặc áo bào, râu quai nón, có khi tóc còn bạc trắng, gương mặt trang nghiêm cung kính như thế mà trên đại điện giương nanh múa vuốt, quả thật y như là lũ quỷ múa loạn. Hơn mười năm sau Thái tử Lý Trị sinh con trai đầu lòng, cũng giống như ông nội Lý Thế Dân chạy đến Đông cung của con trai mà nhảy múa.
Hoàng đế như thế, cả đám quan lại cũng như thế nên trong dân gian hiện tượng này lại càng quen thuộc.
Trong tửu quán, mọi người đều tự đắc vui sướng, chẳng ai chú ý ba người vừa mới tới.
- Tới rồi, đây chính là tiệm bán thú cưng lớn nhất tại thành Lạc Dương này, gọi là Lý Tuấn gia.
Dương Phàm nghe xong vội dừng xe nói với Sở Cuồng Ca:
- Sở huynh, nói các huynh đệ của ngươi đợi bên ngoài, hai chúng ta đưa tiểu thư vào bên trong cửa hàng.
Sở Cuồng Ca đồng ý, phân công huynh đệ trông coi cỗ xe đợi ở cửa dưới tán cây, Thiên Ái Nô đội mũ thêu của người Hồ, bước chân xuống đất, theo phía sau một tiểu tỳ áo xanh, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca trái phải hai bên đi phía trước dẫn đường, dẫn nàng vào cửa tiệm bán thú cưng.
Nơi này là Xuyên Nghiệp phường, nằm ở phía đông bắc thành Lạc Dương, bởi vì Sông Lạc ở phía bắc tiếp giáp tới gần Hoàng Thành nơi đám quan lại quyền quý ở, do đó Xuyên Nghiệp phường mặc dù ở sát thành, nhưng khổ đất tại đây nhỏ hơn ở phía nam Sông Lạc. Tiệm Lý Tuấn này rất rộng, so với đất của nhiều quan viên phủ đệ có vẻ còn lớn hơn một chút.
Chỉ có điều nhà quyền quý nhìn qua là biết ngay, mái hiên cong đầu đao, càng vào trong lầu, đình khắp nơi. Cửa hàng bán vật cưng Lý Tuấn tuy rộng lớn nhưng trong khuôn viên lại trống không, phòng ốc thưa thớt, nhiều nhất ở nơi này là chỗ chứa các các con thú nuôi.
Nhà Lý Tuấn cửa chính mở rộng không người trông coi, mặc cho khách nhân ra vào. Ba người đi vào trong thấy không chỉ có nhiều thương nhân, còn có rất nhiều nam nữ quý nhân trang phục gấm hoa, đám người hầu hạ ra vào, thật sự là náo nhiệt.
Trong nhà Lý Tuấn chỉ bày bán một loại hàng đó là: Thú vật.
Dùng cách nói của thời đại này mà nói, cửa hàng y mở đúng là một của hàng thú cưng.
Trong “Cửa hàng thú cưng” này khắp nơi xây phòng để thú ở, lớn thì như cung điện, nhỏ thì như lòng bàn tay, mỗi cơn gió thổi qua thì chim bay cá nhảy, một thứ mùi hỗn hợp thật khó ngửi. Thiên Ái Nô và tiểu nha hoàn phía sau nàng không nhịn được phải bịt mũi lại.
- Tiểu nương tử vừa mới đến phải không?
Một lão già vén tay áo chạy nhanh ra đón chào, mặt tươi cười hướng về Thiên Ái Nô vòng tay làm lễ. Người này mới nhìn qua khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, dáng người gày, dưới đôi lông mày đuôi mắt nhiều nếp nhăn nhỏ, nhưng đôi mắt thực ra rất tinh anh. Sở Cuồng Ca đứng ở một bên giới thiệu:
- Chủ nhân, người này chính là trưởng cửa hàng Lý Tuấn.
Thiên Ái Nô nghe xong nhẹ nhàng xoa cằm, nhẹ quay chiếc mũ nhìn về phía Dương Phàm ra hiệu muốn gọi hắn nói chuyện.
Dương Phàm tiến lên một bước đối mặt với Lý Tuấn nói:
- Cô nương nhà ta muốn mua một thú cưng thật ưng ý, mong lão hãy nói rõ một chút
Khách tới cửa, Lý Tuấn vẻ mặt tươi cười luôn miệng nói:
- Cứ tự nhiên, tự nhiên, tiểu nương tử vừa mới đến, để ta dẫn đường cho tiểu nương tử.
Lý Tuấn dẫn Thiên Ái Nô một đường đi xuống, chỉ thấy thú bay trên trời, bò trên mặt đất, bơi lội trong nước, con có độc con không có độc, không chỗ nào không có. Con dế mèn, nhện, vẹt, ưng, diều hâu, cá các màu, khỉ làm xiếc, gà chọi, chó Ngao Tây Tạng hung dữ đã được thuần hóa, mèo Ba Tư, còn có hạc, Lộc, Quy, thậm chí lừa, dê đều có thể trở thành thú cưng được.
- Mời tiểu nương tử xem, con tinh tinh này thế nào?
- Con tinh tinh này thật xấu quá!
- Hề hề, vậy mời tiểu nương tử xem bên này, công tai dài này thế nào? Lông của nó đen bóng giống sa tanh, sáng bóng, sáng bóng đấy!
- Tiếng con lừa kêu thật khó nghe a!
- Ha, Ha! Cái con này lông trắng như tuyết khôn ngoan, lanh lợi này, chắc là tiểu nương tử thích rồi!
- Không thích! Ta thích cưỡi ngựa bắn cung săn bắn ở ngoại thành giải sầu, con vẹt này cũng không thích hợp.
Thiên Ái Nô đi tới đâu lắc đầu tới đó. Lý Tuấn có vẻ không nhịn được nữa, không kìm nổi hỏi:
- Không biết tiểu nương tử thích mấy con thú cưng thế nào?
Thiên Ái Nô nghiêng đầu một bên nghĩ rồi đáp:
- Nó nếu có thể thường ngày bên cạnh ta giải sầu, mà ra khỏi thành săn bắn phải có thể làm bạn đi săn, lùa đuổi thú thật tốt mới được.
Lý Tuấn thở phào một cái nói:
- Cái này dễ, mời tiểu nương tử theo ta tới đây.
Lý Tuấn dẫn bọn họ bước nhanh vào chỗ để chuồng chó, giới thiệu:
- Tiểu nương tử chọn một con chó săn như thế nào? Chỗ này có nhiều loại chó săn quý ở các nước, đều được dạy dỗ công phu, rất thông minh, hiểu tiếng người, đi săn thú là nhất đấy.
Thiên Ái Nô thản nhiên nói:
- Ta không thích chó, từ trước tới giờ đều không thích.
Dương Phàm nhớ tới chuyện đêm đó nàng có nói với mình về chuyện cũ, chó nhà cũng biến thành chó hoang đi cùng với Sói tấn công ăn thịt người… không kìm nổi liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lý Tuấn cứng họng thầm nghĩ:
- Vị khách này thật không dễ ứng phó, chỉ có điều vào đến cửa nhà ta nếu để nàng không vừa lòng mà về chi bằng đập luôn cái bảng hiệu Lý mỗ ta.
Lý Tuấn ngẫm nghĩ một lát nói:
- Nếu như vậy, mời tiểu nương tử theo ta đến sân viện nơi ít người lui tới, nơi đó có thú vật quý, giá tiền cũng rất cao.
Dương Phàm nói:
- Lão trượng cứ chọn cho cô nương nhà ta con vật ưng ý, giá cả không thành vấn đề.
Lý Tuấn dẫn bọn hắn vào sân phía sau, đi đến một chỗ lồng nhốt, hướng vào đó nói:
- Tiểu nương tử mời xem con báo xa- li này thế nào? Con này răng nhọn móng sắc đi săn là nhất, chẳng những thông minh mà bề ngoài cũng được, đây là thú cưng mà các quý nhân cực thích. Chỉ có điều… con báo xa – li này chỉ ăn thịt, không ăn thứ khác, thường ngày chi phí … có phần hơi tốn kém.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt, ai nấy đều thấy từ lúc tiến vào hậu viện ánh mắt nàng không hề nhìn con báo xa – li trong lồng mà nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt bền chắc nhất để ở cuối sân.
Lý Tuấn thấy nàng nhìn chằm chằm vào cái lồng bỏ cuối sân liền ho khan một tiếng nói:
- Trong lồng kia có hai con báo săn, bản tính hung mãnh, khi lớn có thể đem đi huấn luyện để sử dụng, nên những con báo săn này đều bắt từ khi còn nhỏ để dễ dàng huấn luyện, vì vậy không thể tùy tiện bán được. Nương tử nghĩ xem nuôi nhiều năm như vậy, công sức bỏ ra không tính, tiền công sư phụ dạy dỗ cũng không tính, duy chỉ có mỗi ngày ăn mười mấy cân thịt…
Thiên Ái Nô khoát tay áo, không nghe ông ta nói dông nói dài, lập tức đi qua đó, ánh mắt lướt qua liền chọn ngay con báo cái đẹp đẽ. Lý Tuấn nói:
- Tiểu nương tử, con báo này, giá trị…
Thiên Ái Nô giơ một ngón tay ngọc dài thon mềm ngăn lời Lý Tuấn, sau đó chậm rãi chỉ theo hướng cái đầu thon dài đốm đen của con báo cái mà nói:
- Chính là nó!
Con báo cái dường như nghe hiểu lời của nàng, ngay lúc đó ngẩng đầu lên, mở cái miệng to như chậu máu lộ ra răng nanh sắc bén trắng như tuyết, phát ra một tiếng rít khiến cả cái lồng sắt rung lên, sau đó vươn cái đầu lưỡi nhỏ màu đỏ liếm lên chóp mũi của mình…
***
Vào đời Đường người Hồ ở mở tiệm kinh doanh buôn bán nhiều nhất là cửa hàng châu báu và tửu quán. Châu báu thì không cần phải nói, Tây Vực châu báu dù tạo hình kiểu dáng, họa tiết thế nào thì đều là châu báu chất lượng hảo hạng hơn so với châu báu Đại Đường. Các tửu quán người Hồ rất đông khách nguyên nhân là vì có các nữ nhân người Hồ.
Cả đám nam nhân đến tửu quán uống rượu có các nữ nhân người Hồ tiếp rượu đương nhiên sẽ đổ xô tới uống rượu.
“Hái hoa thả xuống nước, lòng chàng lay động như hoa”, rượu ngon cùng mỹ nhân khiến rượu thêm nồng.
Nữ tử người Hán xuất đầu lộ diện làm phục vụ trong tửu quán rất ít, nên không có sức cạnh tranh. Do đó tửu quán của người Hồ mở ra ngày càng lớn, càng cao cấp trở thành nơi những quan lại, người quyền quý, những thương buôn lớn thích lui tới.
Cho nên những đại tửu lầu tại Trường An, Lạc Dương thường đều do người Hồ mở.
Đôn Hậu phường tiếp giáp với chợ Bắc là nơi náo nhiệt nhất Lạc Dương. “Trâm túy lầu” bên trong Đôn Hậu phường là tửu quán số một của người Hồ ở thành Lạc Dương.
Thiên Ái Nô mang theo Dương Phàm và tiểu tỳ áo xanh đi tới, lúc đó trên đài có mấy nữ nhân người Hồ đang nhảy múa. Tửu quán thật lớn cũng chỉ có một tầng. Ở giữa là một cái bục hình tròn cao nửa mét đường kính độ mấy mét làm sân khấu biểu diễn, xung quanh bốn phương tám hướng chỗ ngồi uống rượu đều lấy sân khấu làm trung tâm mà bố trí.
Nếu có ít khách uống rượu không muốn người khác trông thấy thì tiểu nhị sẽ đưa đến chỗ ngồi sát vách, phía hướng về sân khâu sẽ bố trí một tấm bình phong ba mặt. Nếu khách nhân không thích xem biểu diễn trên sân khấu, lại muốn khung cảnh riêng tư thân mật một chút có thể đem bức bình phong dựng lên ngay trước mặt, bốn phía vây kín ngay lập tức giống như một gian phòng.
Nhưng những người đã đến đây uống rượu có rất ít người đem bốn phía che chắn lại như vậy. Bọn họ đến đây uống rượu chính vì rượu nồng mỹ nhân, làm sao mà che lại không nhìn ngắm nữ nhân cho được, bọn họ khi uống vào cao hứng nhảy lên đài cùng nữ nhân người Hồ ca múa một hồi, thậm chí còn đuổi nữ nhân Hồ xuống để múa một mình ấy chứ.
Khách uống rượu xuất hiện ở chỗ này không phải phú thì quý, những người có thân phận như thế mà hành động lại như vậy đặt ở các triều đại khác thì thật khó mà tưởng tượng được. Ngươi có thể tưởng tượng một lão phú gia đã bảy mươi, hoặc một vị tuổi gần sáu mươi, hàn lâm học sĩ, đứng đầu trong thiên hạ, hoặc giả là một người tuổi trên năm mươi, đại nhân chấn thủ một phương cùng với bằng hữu tùy tùng, cấp dưới, thậm chí còn chẳng biết người trước mặt là ai thái say xưa, khua tay múa chân, tự ca múa?
Nhưng tại thời đại này chuyện đó rất bình thường. Không những các vị đại nhân cao cao tại thượng kia thấy rất bình thường mà ngay cả các nữ nhân đã lập gia đình sinh con, hay các tiểu cô nương trong khuê phòng mà nói cũng rất bình thường. Hành vi này không liên quan đến địa vị hay thân phận, nó chỉ là một loại tập tục mà thôi.
Từ đời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ngay cả Tùy Đường, Hồ Hán dung hòa mật thiết. Mấy trăm năm trở lại đây văn hóa người Hồ tư tưởng, phong tục tập quán, thói quen đã hấp thu và trở thành một phần nền văn hóa to lớn của người Hán ở Trung Nguyên. Quan lớn, quý tộc rất thích tới tửu quán, trước mặt mọi người ca hát, nhẩy múa dần biến thành một thú chơi phong nhã.
Năm đó tin tức Lý Tĩnh bị diệt truyền tới kinh thành, Thiên tử Đại Đường bấy giờ là Lý Thế Dân mừng rỡ như điên, mở tiệc ca vũ ầm ĩ, tự mình ở trên điện vặn eo lắc mông nhảy dựng cả lên. Thời Thái thượng hoàng Lý Uyên còn còn tại vị đã cướp tỳ bà trong tay ca nữ đánh nhạc đệm cho con trai của mình. Các đại thần cũng ồn ào lên, cùng nhau rời bàn tiệc chạy đến trên điện vừa múa vừa hát.
Hãy tưởng tượng một chút. Một đám các quan lớn văn võ đủ cả, mặc áo bào, râu quai nón, có khi tóc còn bạc trắng, gương mặt trang nghiêm cung kính như thế mà trên đại điện giương nanh múa vuốt, quả thật y như là lũ quỷ múa loạn. Hơn mười năm sau Thái tử Lý Trị sinh con trai đầu lòng, cũng giống như ông nội Lý Thế Dân chạy đến Đông cung của con trai mà nhảy múa.
Hoàng đế như thế, cả đám quan lại cũng như thế nên trong dân gian hiện tượng này lại càng quen thuộc.
Trong tửu quán, mọi người đều tự đắc vui sướng, chẳng ai chú ý ba người vừa mới tới.
/1071
|