Scandal Đình Đám

Chương 41

/87


"Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, ở bữa tiệc thương nhân gặp qua anh ta, anh ta nói nếu như nguyện ý ngủ cùng anh ta thì có đại hồng đại tía, em đánh anh ta, cự tuyệt. Anh ta tìm đến công ty đại diện trước kia của em, tuyên bố muốn kiện em, đại diện lão bản của công ty nói không phải chỉ là ngủ cùng một đêm thôi sao, có cái gì đau mà thanh cao, loại gièm pha này chẳng lẽ còn muốn nói toạc ra ngoài? Em lại đánh lão bản, yêu cầu hủy hợp đồng. . . . . . Về sau truyền thông đưa tin tranh chấp hợp đồng quy tắc ngầm gì gì đó, không cần nói nữa, anh đều biết rồi."

Sắc mặt anh âm trầm, không chớp mắt ngưng mắt nhìn cô, cố gắng tiêu hóa lời ít mà ý nhiều của cô.

Sau một hồi, Tùy Trần mới hồi hồn, "Tại sao trước đây em không nói cho anh?"

Anh đã từng hiểu lầm cô, nói qua vô số lời khó nghe, tại sao cô không thanh minh cho bản thân? .

"Làm ơn, đây cũng không phải là chuyện gì vinh quang, chẳng lẽ muốn chặn người để nói sao?" Cô cũng là con gái, chuyện như vậy chẳng lẽ còn muốn nói toạc móc heo ở nơi nơi?

Nói thật là có đạo lý! Anh hít sâu một hơi, bộc phát.

"Nếu như gặp lại chuyện như vậy thì đừng cậy mạnh, em kia không phải có chỗ nào là không có hộ hoa sứ giả à, không phải mỗi lần cũng có thể đúng dịp bắt gặp chuyện tốt như thế."

". . . . . ." Chỗ nào cũng có hộ hoa sứ giả? Sẽ không phải là chỉ Thích Huyền chứ.

-_-||| Bạn bè của mình, cần phải xây dựng nhiều hình dung từ tất quanh co lòng vòng như vậy không?

"A Sâm nói cô ấy lợi dụng anh uy hiếp em, vậy có phải anh nên có quyền cảm kích hay không? Em là không có số điện thoại di động của anh à? Phiền em gọi điện thoại cho anh cầu cứu có nhiều khó khăn sao? Bắt đầu từ hôm nay, đem số điện thoại của anh cài đặt thành số gọi nhanh, nếu có chuyện tìm anh, mặc kệ ở nơi nào anh đều sẽ mau chóng chạy tới. Tóm lại, chuyện chấn động lòng người giống như tối hôm qua, anh không muốn lặp lại."

". . . . . . Anh có thể đánh em không." Tùy Trần lại có thể nói nhiều như vậy, Thịnh Đản bắt đầu hoài nghi có phải mình vẫn còn ở trong giấc mộng hay không. Phải tìm người đánh cô, giám định xem có cảm giác đau không.

Anh dừng một chút, hai tròng mắt hẹp dài nheo lại như đóng băng cô.

Bỗng dưng, Tùy Trần cong ngón tay, gõ mạnh vào trán cô. Nhìn cô bị đau đến nhíu mày, mới tức giận chất vấn.

"Tỉnh sao?"

"Ừ. . . . . ." Tỉnh táo, tỉnh táo, hài lòng biết được hình như hiện tại không có chút nào thích hợp hy vọng tình trường, "Tối hôm qua anh đánh Giám đốc Lưu? Anh ta không phải là kẻ dễ bắt nạt, có thể dưới cơn nóng giận đem chuyện của anh và Đỗ Ngôn Ngôn chọc ra không? Có thể không cam lòng tiếp tục tìm em gây phiền toái không?"

Bắt giữ sợ hãi trong mắt cô, Tùy Trần đột nhiên cảm thấy tim mình quặn thắt, bằng không, sao trong lồng ngực lại truyền tới từng trận cảm giác đau đớn, đè ép anh thở không nổi.

"Anh sẽ xử lý tốt."

"Phiền toái anh như vậy không tốt lắm đâu?"

"Chuyện em làm phiền anh vẫn còn ít sao?" Cảm giác đau biến mất, thay vào đó là buồn bực, cô có cần thiết phải khách khí với anh như vậy không?

Nghe vậy, cô thất bại cúi đầu, "Chính là như vậy, em mới không muốn làm phiền anh."

"Mới vừa rồi ở ngoài cửa, đều nghe được chứ?" Tùy Trần không tiếp lời cô, mà nghiêng người sang, ngồi bên mép giường, bất thình lình hỏi han.

Loại thời điểm này nếu như nói láo là cái gì cũng không nghe thấy, có phải là quá giả dối rồi không? Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Đản thừa nhận toàn bộ, ai bảo bọn anh không đóng cửa hẳn hoi, "Ừ, đều nghe được. Mặc dù nói anh và Đỗ Ngôn Ngôn chia tay không phải là bởi vì em, nhưng chuyện náo thành ra như vậy, em cũng có trách nhiệm, tóm lại tối hôm qua cám ơn anh, về sau em sẽ càng cẩn thận không bao giờ gây tai họa nữa. . . . . ."

—— Không liên quan gì tới cô ấy, tôi thật sự ngán và mệt mỏi rồi.

Mới vừa rồi, anh nói như vậy.

Nếu không phải đã từng hao hết tâm lực yêu, thì sao lại mệt mỏi đây.

Lúc cô sắp bị cảm giác cô đơn cắn nuốt thì chợt, cái ót bị đè lại, có lực hút lôi kéo cô nghiêng người về phía trước.

Lúc cô đắm chìm trong nụ cười giả dối, anh cảm thấy trái tim mình như bị nhéo một cái, chua xót đau đớn. Loại cảm giác này rất xa lạ, để cho anh kìm lòng không được hạ thấp tư thái, kéo cô đến bên cạnh.

"Con nai nhỏ, đó không phải là trọng điểm." Anh bất đắc dĩ than thở. Thật là đần, nếu như muốn trốn tránh trách nhiệm, vậy cũng làm ơn đẩy sạch sẽ chút. Như bây giờ, cũng không thể thoái thác đẩy xuống, không nên ôm đồm, là có ý gì?

"À?" Cô dán chặt vào lồng ngực của anh, không dám nhúc nhích, suy nghĩ bị cản trở.

"Thôi." Tùy Trần cho ra kết luận, anh chỉ cần đem lời mình muốn nói, tự mình nói ra là được rồi, không cần để ý tới phản ứng của cô, "Mặc dù không phải vì em mới kết thúc. Nhưng vẫn muốn nói cho em biết, anh độc thân rồi, hoan nghênh quấy rầy, nếu biết mình là một thứ phiền toái, tới phiền anh là đủ rồi, đừng đi quấy rầy những người khác."

". . . . . ."

Thịnh Đản hoàn toàn lờ mờ.

Trước hoa dưới trăng, hoàng tử cưỡi Bạch Mã đưa lên đóa mân côi, nói qua thề non hẹn biển. Đây là hy vọng trong cuộc tỏ tình của cô.

Anh hung cứu mỹ nhân, nhưng thực tế dù sao cũng không phải truyện nhi đồng, cô không thể chờ tới mộng ảo lãng mạn đó.

Tùy Trần dành cho chỉ có loại quái lạ, kiêu căng và bá đạo, hoặc là nên nói chuyện này thậm chí không thể xưng là tỏ tình.

Coi như là giữa bạn bè, cũng không thể nói dễ ợt thân thiết như vậy.

Nhưng Thịnh Đản còn chưa chấn động xong, trong lỗ mũi bốc lên cảm giác chua xót, hàm chứa tất cả uất ức.

Cùng thập phần sợ hãi.

Cô không hiểu làm như thế nào để đáp lại lời của anh, hoàn toàn tuân theo bản năng, dùng sức ôm chặt eo hẹp của anh, đem mặt chôn sâu vào trong hõm vai anh, lớn tiếng khóc.

Phòng tuyến giả bộ kiên cường giống như là trong nháy mắt bị ấm áp của anh phá hủy, cô vừa khóc, còn vừa bổ sung loại tố cáo cũng không thể ngụy trang được nữa, "Anh thật sự là mắt bị mù mới có thể coi trọng cô gái đáng sợ như Đỗ Ngôn Ngôn, nói gì mà bị người uy hiếp bị bất đắc dĩ. . . . . . Ai muốn tin chứ! Nếu cô ấy quả thật không có ý định, hoàn toàn có thể giao cho anh xử lý mà, liền. . . . . . Tựa như lần em bắt gặp các người ở khách sạn á, cá tính của cô ấy căn bản sẽ quen thói đem. . . . . .Chuyện khó dây dưa ném cho người đàn ông làm. Nếu không phải là muốn chỉnh em, làm sao sẽ tự thân tự lực. . . . . . Cô gái này là ăn lòng dạ rắn rết lớn lên mà, coi như đối đãi với tình địch cũng không cần thiết lòng dạ độc ác như vậy chứ. . . . . . Em cho anh biết, Tùy Trần, lần sau nếu có chuyện như vậy xảy ra, em tuyệt đối sẽ không nể mặt anh mà nhẫn nhịn với cô ta, em sẽ phản kích lại đấy!"

"Được, lần sau chúng ta không đành lòng rồi." Biết rõ Thịnh Đản không thể nhịn phản kích, Tùy Trần còn theo lời của cô nỉ non.

Lần đầu tiên anh cảm thấy cô gái khóc lên lại đáng yêu như vậy, cô càng khóc càng đau lòng càng nói năng lộn xộn, anh lại cười càng vui vẻ.

Hẳn là cô đối với anh không phải là không có cảm giác chút nào nhỉ? Cô tránh anh cũng không phải là bởi vì ghét nhỉ?

Bằng không, làm sao cô sẽ đem quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn định nghĩa là tình địch đây. . . . . .

Muốn Thịnh Đản trong thời gian ngắn đi ra từ trong bóng ma kia, đem tâm tình điều chỉnh tốt, là không thể nào.

Cho dù như thế, công việc vẫn phải tiếp tục, điểm này giác ngộ này cô vẫn phải có.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Đản với tinh thần sáng láng liền đúng giờ chạy tới studio.

Vậy mà, có một số việc không phải là có trạng thái tinh thần tốt là có thể làm xong, thiên phú thật sự rất quan trọng.

Cô chán nản ngồi liệt ở bên cạnh đạo cụ trên ghế sô pha, cúi gằm đầu, nghiêm trọng hoài nghi mình có phải hay không là hoàn toàn không có thiên phú diễn kịch. Chỉ là vô cùng đơn giản một tổ cùng Thích Huyền ở trên ghế sofa đùa giỡn trước ống kính mà thôi, tại sao cô lại không làm được.

Đang ở chỗ cách cô không xa, đạo diễn hướng về phía trước gầm thét giận chó đánh mèo, Thích Huyền tiến lên trấn an.

Tiếng hô của anh rất có lực chấn động, ngay cả chim trên nhánh cây bên ngoài rạp cũng đều bị dọa đến mức cùng nhau vỗ cánh bay đi.

Dư vị trời chiều, lưu lại chim bay lẻ loi trên cảnh tượng lãng mạn này.

"Cho tới bây giờ tôi không chụp qua loại MV khiến người buồn thiu như thế này! Hôm nay cái này vắng mặt ngày mai cái đó vắng mặt, tôi nhẫn nhịn, loại hành động đơn thuần mọi người thua kém này, muốn tôi nhịn thế nào đây! Không chụp, không chụp, kết thúc công việc!"

Đối mặt với đạo diễn bệnh tâm thần chửi mắng, Thích Huyền như cũ dốc hết sức khuyên bảo: "Đạo diễn, cảm xúc của cô ấy còn chưa chuẩn mà thôi. Anh để cho mọi người vào chỗ chuẩn bị tốt, cho tôi vài phút, tôi cùng cô ấy hàn huyên một chút, bảo đảm rất nhanh sẽ có thể cho anh thấy thứ mình muốn trước ống kính."

". . . . . ." Đạo diễn bất đắc dĩ im tiếng, việc đã đến nước này, cũng chụp nhiều rồi, chỉ kém trên ống kính, thật ra thì anh cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể kỳ cục rống một câu, "Vậy cũng chỉ có thể như vậy thôi!"

Đạt được mục đích, cơ hội xem ra là tranh thủ được, Thích Huyền cười cười, hướng về phía đạo diễn làm ra thủ thế 0K, chậm rãi đi tới phía Thịnh Đản.

Sau khi nhập tọa cạnh cô, anh miễn cưỡng quét mắt nhìn Thịnh Đản cứng ngắc ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, tràn ra thở dài thất vọng, "Haizz, em thật sự rất kém đấy."

Cô bất đắc dĩ mấp máy môi, lầu bầu, "Ưmh. . . . . . Em đã rất tận lực, nhưng đạo diễn càng mắng, em lại càng khẩn trương, càng khẩn trương lại càng sai lầm."

"Nếu như đem anh thành Tùy Trần?" Anh đột nhiên nghiêng người sang, nhìn cô, hỏi.

"À?" Làm sao mà tưởng tượng? Tùy Trần tuyệt đối không thể nào sẽ hàn huyên và đùa giỡn với cô trên ghế sô pha.

"Ngẫm lại xem, trước đây cậu ấy ác liệt với em thế nào, chẳng lẽ em không muốn dùng ôm gối đập cậu ấy sao?" Nói xong, anh rất phối hợp lấy gối ôm sau lưng đưa cho cô.

"Muốn!" Cô trả lời son sắt, nhưng rất nhanh khí thế liền sụp đổ, vô lực đem ôm gối thả vào một bên, "Nhưng không dám. . . . . ."

"Em không chút tiền đồ, còn vọng tưởng thu phục Tùy Trần sao?" Nghe vậy, Thích Huyền “xuy” một tiếng, đem cả thân thể dựa vào lưng ghế sô pha, rất không khách khí trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh thường.

"Như thế nào, chẳng lẽ dựa vào một cái gối ôm là có thể hoàn toàn thu phục được anh ấy sao?" Cô không chịu yếu thế, mắng lại.

"Nếu không thì em muốn dựa vào cái gì? Vẻ thùy mị? Ha. . . . . ." Anh cười khan một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ vai cô, ý vị sâu xa khuyên bảo, "Em gái, muốn dũng cảm đối mặt với hiện thực, em xem chính em, ngũ quan ngay cả 0.5 điểm cũng tìm không ra, mông thì không đủ vểnh, ngực lại không đủ lớn, có phải hay không còn có chút rủ xuống?"

"Anh đi chết đi!" Thịnh Đản tiện tay nhặt lên gối ôm lúc trước bị chính mình vứt bỏ, dùng sức hướng mặt của Thích Huyền đập tới.

Phía trước bọn họ thật ra thì có tâm kết ư? Nếu không thì tại sao mỗi câu mỗi chữ của anh đều đâm vào lòng vào phổi của cô?

"Này, tại sao đánh Tùy Trần thì không dám, đánh anh thì không chút lưu tình như vậy!" Nói chuyện, đồng thời anh hoàn toàn không suy tính chuyện thương hương tiếc ngọc, rất dứt khoát cầm lên gối ôm để đó không dùng đánh tới hướng cô.

"Thời điểm anh đánh em cũng không chút lưu tình!"

"Đây gọi là phản kích! Chẳng lẽ em muốn anh đánh không hoàn thủ?"

"Chính xác là không nên hoàn thủ, người đàn ông đánh cô gái rất không nói nổi."

Quả thật như Thích Huyền mong muốn, khi anh cực khổ hướng dẫn khai phá, tâm tình của cô cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.

Chỉ là, lần này đến phiên Thích Huyền mất khống chế.

Anh tính theo phản xạ, dùng cùi chỏ ngăn cản tập kích của cô, thuận thế lại gần cô, khóe môi treo tấm biển tươi cười, "Anh chỉ biết không đánh cô gái có quan hệ không nhỏ với anh, em có được tính không nhỉ?"

"Em là em gái của anh mà." Thịnh Đản không suy nghĩ nhiều, đáp như chuyện đương nhiên.

"Không thể tiến thêm một bước sao?" Nói chuyện, đồng thời, Thích Huyền càng tiến gần.

Cô cơ hồ có thể cảm thấy lúc anh mở miệng hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, gò má của Thịnh Đản bỗng dưng đỏ lên, đây là phản ứng sinh lý, không liên quan đến phản ứng trong lòng. Giờ phút này, đáy lòng cô chỉ có một mảnh mờ mịt, "Ách. . . . . . ‘tiến thêm một bước’ là chỉ cái gì?"

-_-||| Gần hơn một bước so với em gái, là nói em gái lớn sao?

"Tỷ như. . . . . ." Anh ngừng nói, môi khẽ nhếch, quay đầu đi, phù hợp với góc độ của cô, lòng tham muốn lấy việc công làm việc tư để kéo gần khoảng cách.

Coi như Thịnh Đản có ngu đi nữa, cũng có thể đoán được anh nghĩ cái gì.

Cô có chút tiếc, ngây ngốc không ngừng nháy mắt, không phân rõ tình hình hiện tại là thế nào.


/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status