"Em đồng ý rồi hả?"
"Vâng, biết làm thế nào nữa đây! Thanh Chi đòi đi quá nên đành phải chiều nó vậy."
Mạnh Bảo mỉm cười nhìn Thanh Linh đang bối rối, cô có vẻ chiều Thanh Chi ra phết. Thanh Chi vừa đến đòi cô đi dự bữa tiệc là cô đi ngay rồi, thế mà mọi khi nghe đến tiệc tùng là Thanh Linh "bái bai" ngay. Dẫu sao thì không cần đến Thanh Chi thì cô cũng bị anh kéo đi thôi, vì đã là một bữa tiệc cho vận động viên thì anh và bố thế nào cũng được mời mà.
"Thế em định mặc cái gì đi vậy?"
"Mặc thế này chứ mặc thế nào!" - Cô nhìn cái váy xanh đơn điệu của mình.
"Hâm, đi dự tiệc mặc thế này người ta cười thối mũi! Đi theo anh!"
Mạnh Bảo kéo tay Thanh Linh đi về phía khách sạn chỗ gia đình mình. Anh bước tới căn phòng của Vân Hoa - mẹ anh. Người phụ nữ không còn trẻ tuổi nhưng nét mặt vẫn xinh đẹp và dịu hiền đi tới mở cửa:
"Mạnh Bảo về rồi hả? Đi ăn cơm đi chứ, bố mẹ đợi mãi!"
"Con ăn rồi, giờ là chiều rồi còn gì mẹ. Con nhờ mẹ một việc."
'Việc gì?" - Vân Hoa liếc sang cô gái cạnh Mạnh Bảo - "Cháu là..."
"Dạ cháu chào cô, cháu là Thanh Linh."
"Thế à? Rất vui được gặp cháu!"
"Mẹ có thể trang điểm cho cô ấy xíu để đi dự tiệc không?" - Mạnh Bảo đề nghị.
"Ôi trời xinh như tiên thế này rồi còn trang điểm gì nữa?"
"Nhưng mà chẳng lẽ lại để mặt mộc đi dự tiệc hở mẹ? Dẫu sao cô ấy cả đời chưa biết trang điểm là gì đâu!" - Mạnh Bảo vừa nói vừa liếc nhìn Thanh Linh đã bị cô lườm cho phát.
Vân Hoa mỉm cười:
"Được rồi, thế cháu vào đây với cô."
"Ơ còn anh..." - Thanh Linh nhìn Mạnh Bảo.
"Anh phải đi phụ bố anh một số việc, em cứ ở lại đây với mẹ anh đi. Khoảng 7h tối anh trở lại đón em."
"Yên tâm vào đây với cô, cô có ăn thịt cháu đâu mà. Cháu xinh đẹp thế này thì trang điểm một tí là thành mỹ nhân của bữa tiệc rồi." - Vân Hoa cười hiền hậu, mẹ của Mạnh Bảo có khác.
Thế là Thanh Linh đi vào.
Trời bắt đầu tối nhưng hòn đảo nhỏ vẫn rất nhộn nhịp vì bữa tiệc lớn được tổ chức tối nay. Ở đâu cũng đèn sáng, mọi người đi lại rất vui vẻ, náo nức. Sự xuất hiện của hai bố con Mạnh Duy - Mạnh Bảo vẫn là tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Dù trai xinh gái đẹp không thiếu nhưng hai bố con vẫn đầy sức hút nhất. Mạnh Duy không còn trẻ đẹp như thời thanh niên nhưng vẫn rất phong độ còn Mạnh Bảo thì thôi khỏi nói. Các cô gái như phát cuồng khi thấy anh mặc bộ com-lê, thắt cà-vạt nhìn như một chàng hoàng tử quyền quý, gương mặt tuấn tú với nụ cười bừng sáng rạng ngời. Nhưng Mạnh Bảo không để ý đến các cô gái đó mà chỉ nhanh chóng đi về phía khách sạn để gặp cô gái của mình.
Thanh Linh, Vân Hoa đã chờ anh ngay ở sảnh. Anh bước vào, và suýt nữa thì té ngửa.
Trước mặt anh là cô gái đẹp như thiên thần, gương mặt được đánh phấn, to son, kẻ mắt dù không nhiều nhưng cũng đủ làm cho anh đứng người mấy giây. Anh không nhận ra nổi đó là Thanh Linh nữa, vì lúc này cô quá xinh đẹp. Chiếc váy đuôi cá ôm sát lấy người cô làm nổi bật thân hình quyến rũ, mái tóc dài được búi cao lên không làm cô già đi mà nhìn cô như một quý cô sang trọng. Rồi các phụ kiện như cặp tóc, vòng tay, vòng cổ,...đều khiến cô tỏa sáng khiến ai đi qua cũng phải há hốc.
"Cả một chiều đi mua váy, tìm phụ kiện, trang điểm cho cô ấy làm mẹ hết cả hơi luôn." - Vân Hoa nói - "Thế này được chưa con?"
"Thế là được rồi mẹ ạ!" - Mạnh Bảo nhìn Thanh Linh ngượng ngùng cúi xuống, có vẻ cái váy này hơi "sexy" quá khiến cô ngại, nhưng chính cái ngại đó làm anh chẳng chịu nổi.
Anh bước tới nắm tay cô đi nhanh ra sau khách sạn, tới khu vườn không có ai thì anh mới buông cô ra. Cô xấu hổ cúi xuống, nhưng anh nhanh chóng nâng mặt lên. Dưới ánh trăng bạc lấp lánh trên cao, cô thực sự đẹp, đôi mắt long lanh như những vì sao và đôi môi được tô son trông thật ngọt ngào khiến anh chỉ muốn...
"Mạnh Bảo, đừng giở trò ngay lúc này chứ!" - Cô cười, véo má anh một cái.
"Đáng ghét!" - Anh nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng - "Rồi lúc về em toi với anh đấy."
"Thì đó là lúc về! Đi thôi không Thanh Chi chờ!"
Cô đi ngay làm Mạnh Bảo tiếc không chịu nổi, nhưng anh khẽ cười. Anh biết cô đang rất vui và hạnh phúc, bởi vì lần đầu tiên cô có được thứ mà người con gái nào cũng ao ước đó là được trang điểm...
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn 5 sao. Rất nhiều người đến dự tiệc, những vận động viên đã trút bỏ những bộ quần áo thường mặc trên sân đấu để trở thành những chàng trai, cô gái đúng tuổi. Ai cũng đẹp, nhưng đều bị Mạnh Bảo và Thanh Linh "lấp" mất. Đến Thanh Chi hôm nay rất xinh đẹp, trang điểm kỹ càng, ăn mặc quyến rũ hớp hồn nhiều chàng trai cũng bị "lép vế". Nhưng cô không hậm hực tức giận, vẫn cười nói để người ta không nhận ra những tia hiểm độc trong ánh mắt của cô...
Minh Thiên theo lời mời của Thanh Chi cũng đến. Trông thấy Minh Thiên, Mạnh Bảo hầm hè:
"Sao cậu lại đến đây?"
"Đừng tức giận thế, trông cái mặt anh khó coi thật, chẳng bù cho cô gái bên cạnh anh thật là quyến rũ." - Minh Thiên nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh lại tặng anh một ánh nhìn sắc như dao:
"Đừng nghĩ là ở đây tôi không dám đấm anh."
"Được rồi mà, tôi đến đây chỉ là ham hố dự tiệc và ngắm cô thôi, chứ tôi làm sao có quyền gì giật mất cô, hờ hờ."
Minh Thiên định nói thêm câu gì nữa thì tiếng MC vang lên:
"Xin mời mọi người về chỗ ngồi để bữa tiệc được bắt đầu!"
Mọi người đành phải về chỗ. Mạnh Duy, Mạnh Bảo, Thanh Linh được xếp chỗ ở những bàn tiệc đầu, cũng là những bàn tiệc được bày nhiều đồ ăn ngon nhất. Khi mọi người đã yên vị chỗ ngồi, ông MC lại tiếp tục:
"Chúng tôi đại diện cho công ty thời trang SPORT, rất vui được đến với hòn đảo nhỏ nhưng lại là nơi ươm mầm cho những tài năng thể thao trẻ. Chúng tôi được biết ở đảo các bạn có rất nhiều vận động viên của nhiều môn thể thao, vì thế hôm nay chúng tôi mở bữa tiệc này để được làm quen với những vận động viên, đồng thời giới thiệu cho các bạn những mặt hàng tốt nhất để lên sâu đấu các bạn cũng có những bộ quần áo thời trang và cá tính."
Cả phòng tiệc vỗ tay.
"Sau đây, xin mời con trai của Tổng giám đốc lên làm quen với mọi người - anh Huỳnh Khánh Vinh."
Mạnh Bảo, Thanh Linh không vỗ tay nổi nữa, ngạc nhiên tột độ. Cái gì cơ? Khánh Vinh chính là con trai của Tổng giám đốc công ty này? Không còn nghi ngờ gì nữa vì chàng trai bước ra chính là hắn! Khánh Vinh rất bảnh bao, nở nụ cười tươi rói:
"Tôi là Khánh Vinh, rất vui được làm quen với các bạn. Sau đây, bố tôi sẽ đi ra để tiếp tục bữa tiệc."
Mạnh Bảo chép miệng, chẳng hiểu Khánh Vinh là người thế nào mà đến cái chào hỏi cũng cụt lủn như thế. Ít ra cũng văn vẻ như ông MC có phải lọt tai hơn không?
"Vâng, và chúng ta xin được chào đón Tổng giám đốc HUỲNH KHÁNH QUANG!" - MC cầm micro hô to.
Đoàng! Bầu trời ngoài kia đang đẹp bỗng có tiếng sấm nổ lớn.
Thanh Linh bàng hoàng...
Từ sau rèm sân khấu, một người đàn ông bước ra với bộ com-lê bảnh bao, tóc vuốt keo, gương mặt điển trai dù không còn trẻ. Thế nhưng tất cả chỉ càng làm cho Thanh Linh ngỡ ngàng, sững sờ và hoảng sợ, vội vã nép vào người Mạnh Bảo.
"Em làm sao thế?" - Mạnh Bảo giật mình.
"Không...Anh, hay là...mình đi về đi!"
"Làm sao? Đang vui mà, đã ăn uống gì đâu mà về."
"Sắp mưa rồi, đi về đi!"
"Mưa thì bắt taxi về, có chuyện gì mà em đòi về gấp thế?"
Thanh Linh định nói gì đó thì người đàn ông tên Khánh Quang đã cầm micro nhìn về phía cô:
"Cô gái không biết có chuyện gì mà lại muốn về nhỉ? Tôi có thể biết mặt cô không?"
"Không..." - Thanh Linh sợ run, nép chặt sau lưng Mạnh Bảo.
"Em thật là, cứ để ông ta nhìn em đã sao?" - Mạnh Bảo kéo cô ra.
Và ông ta nhìn thấy cô!
Hai đôi mắt chạm nhau.
Gương mặt người đàn ông bỗng biến sắc, ông ta lùi lại:
"Cô...cô..."
"Giám đốc, có chuyện gì vậy!?" - Ai cũng vội chạy ra.
"Tại sao...cô ta lại có mặt ở đây!?"
Nhiều người chẳng hiểu gì cả, nhưng Khánh Vinh đã nói:
"Cô ấy là Võ Thanh Linh, một nữ vận động viên võ thuật vô cùng tài giỏi và được yêu mến ở đây. Bố, có chuyện gì thế bố?"
"Mau đuổi cô ta đi! Cô ta là một đứa con gái ghê tởm, sao lại có thể xuất hiện ở bữa tiệc của bố!"
Mọi người đều tức giận đứng lên, còn Mạnh Bảo không chịu được, hét:
"Ông kia! Chúng tôi đến đây để dự tiệc chứ không phải để ông phỉ báng cô ấy! Cô ấy có gì mà ghê tởm!?"
"Cô ta là gái điếm!"
Tiếng Khánh Quang vang lên làm cả phòng tiệc sững sờ, còn Thanh Linh thì chết lặng trong hoảng sợ và bàng hoàng đến tột cùng. Minh Thiên không thể đứng yên, hét to:
"Đồ khốn, ông là ai mà sỉ nhục một nữ vận động viên trong sáng, tài giỏi như thế!?"
"Cái gì mà tài giỏi?" - Khánh Quang nói - "Tôi biết rất rõ cô ta! Tôi không biết thế nào nhưng ngày hôm đó, cách đây đã 8 năm, tôi thấy cô ta mới 10 tuổi nhưng đã lên giường với một gã đàn ông!"
"Cái gì? Lão già khốn, mày điên à!!!???" - Mạnh Bảo quát to.
"Tôi không nói dối! Tôi là người rất sùng bái vận động viên Võ Phúc Nguyên - cha của cô ta, nhưng mà tôi đã tận mắt chứng kiến ông ấy chết thảm dưới tay một gã đàn ông. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ là tôi còn nhìn thấy đứa con gái của ông ta đã làm chuyện nhục nhã đó ngay khi cô ta còn chưa học hết lớp 5! Tôi dám chắc cô ta là gái điếm rồi!"
"Im đi, đừng nói nữa!!!" - Thanh Linh ôm đầu hét lên.
Hành động đó đã vô tình làm cho tất cả mọi người tin lời của Khánh Quang là sự thật. Từ ngỡ ngàng họ chuyển ra tức giận, và rồi hàng trăm người xông vào ch.ử.i bới, phỉ báng Thanh Linh:
"Thật quá nhục nhã!"
"10 tuổi ư, nghe thấy mà tởm lợm!"
"Đồ c.a.v.e!"
"Đồ gái điếm!"
"Cút đi, làm ô nhục giới thể thao cũng như võ thuật!"
Những đứa con gái xấu xa đã nhiều lần ghen tỵ với Thanh Linh lần này được dịp lao đến tóm cô, giật mái tóc dài của cô xuống, có đứa định lao tới xé chiếc váy của cô:
"Xé váy nó ra để xem nó mời hàng đi mọi người ơi!"
"Đúng đó, loại con gái như nó làm sao được mặc bộ váy đẹp này!"
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì Mạnh Bảo đã đứng ra che cho cô:
"Cút hết ra, đừng có hòng động vào cô ấy!"
Lời dọa nạt của Mạnh Bảo không làm nhiều người sợ, họ đang quá tức giận nên chẳng thèm đếm xỉa đến anh nữa. Bữa tiệc biến thành một cuộc ẩu đả hỗn loạn. Thanh Linh dần nhận ra chuyện gì xảy ra. Đau đớn, bàng hoàng, cô vội bỏ chạy ra khỏi phòng tiệc lúc nào không hay.
Bên ngoài, cơn mưa đang trút xuống rào rào, những cơn mưa nặng chịch như tát, như đập vào mặt, người cô. Sấm sét nổ đùng đoàng như tiếng trái tim cô đang vỡ tan, đầu cô muốn nổ tung vì những ký ức kinh hoàng của ngày xưa. Biển dậy sóng mạnh, những cơn sóng tràn lên như muốn nuốt chửng mọi thứ. Thanh Linh không nghĩ được gì nữa, cô lao ra biển, cô muốn chết!
"Thanh Linh!" - Bàn tay ai giữ cô lại.
Cô quay lại. Là Minh Thiên.
"Bỏ tôi ra! Anh cũng định như những người đó muốn sỉ nhục tôi nữa chứ gì!!??"
"Đồ ngốc! Không đời nào tôi tin cái lão già đó! Cô không được nghĩ quẩn!"
"Anh đang thương hại tôi đấy à???" - Cô hét lên trong tuyệt vọng - "Hắn nói đúng đấy, mà hắn quá hèn nhát. Hắn nói tôi lên giường với một gã đàn ông, và gã đàn ông đó chính là hắn chứ còn ai nữa!!!!!!"
"Hả? Cô nói gì vậy!?"
Thanh Linh không khóc nổi nữa, cô cười lên trong đau đớn, trong bão táp, trong những cơn sóng trào:
"Hahaha! Tôi là một đứa con gái ghê tởm! Lúc tôi 10 tuổi, hắn giết cha tôi để có được mẹ tôi! Tôi quá uất ức nên tôi đi tìm hắn để tìm lại mẹ! Tôi tìm được hắn, nhưng hắn bảo tôi phải làm chuyện nhục nhã với hắn thì hắn trả lại mẹ cho tôi! Tôi chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, còn ngây thơ chẳng biết gì, tôi làm theo, thế mà hắn không trả mẹ cho tôi, ngược lại hắn đánh đập tôi. Ôi chao ôi, hahaha, hắn đánh tôi rồi quăng tôi đi, nghĩ là tôi chết rồi, bị xe cán rồi, và hắn bắt mẹ tôi đi đâu tôi chẳng biết! Hahaha, trời ơi, thế mà tôi vẫn sống, tôi vẫn nhởn nhơ sống, tôi vẫn cứ đi yêu Mạnh Bảo dù tôi biết tôi đã từng làm một chuyện tởm lợm chưa từng thấy nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ có tôi và bà cụ biết nên chẳng lo gì! Và giờ đây, haha, người ta gọi tôi là điếm, là c.a.v.e, là bất cứ những tên gọi nào ghê tởm nhất! Ôi haha!!! Cuộc đời tôi là như vậy đấy, haha! Ôi tôi không ngờ hắn có đứa con trai giỏi võ hơn tôi, hắn có một công ty lớn mà hắn vẫn muốn mẹ tôi để rồi hắn là tên giết người và cưỡng bức trẻ em! Haha cuộc đời sao mà hay thế không biết!!??"
Nói đến đó, Thanh Linh lịm dần, cô ngất đi trong cơn mưa bão vẫn tiếp tục như những ký ức kinh hoàng hiện về liên tiếp gào thét trong đầu cô gái trẻ.
Ở đằng xa kia, Mạnh Bảo đã nghe và nhìn thấy tất cả. Tay anh siết chặt lại, đôi mắt anh bừng bừng lửa giận nhìn lại cái khách sạn có gã đàn ông đáng nguyền rủa đang đứng đó cười đắc thắng...
"Vâng, biết làm thế nào nữa đây! Thanh Chi đòi đi quá nên đành phải chiều nó vậy."
Mạnh Bảo mỉm cười nhìn Thanh Linh đang bối rối, cô có vẻ chiều Thanh Chi ra phết. Thanh Chi vừa đến đòi cô đi dự bữa tiệc là cô đi ngay rồi, thế mà mọi khi nghe đến tiệc tùng là Thanh Linh "bái bai" ngay. Dẫu sao thì không cần đến Thanh Chi thì cô cũng bị anh kéo đi thôi, vì đã là một bữa tiệc cho vận động viên thì anh và bố thế nào cũng được mời mà.
"Thế em định mặc cái gì đi vậy?"
"Mặc thế này chứ mặc thế nào!" - Cô nhìn cái váy xanh đơn điệu của mình.
"Hâm, đi dự tiệc mặc thế này người ta cười thối mũi! Đi theo anh!"
Mạnh Bảo kéo tay Thanh Linh đi về phía khách sạn chỗ gia đình mình. Anh bước tới căn phòng của Vân Hoa - mẹ anh. Người phụ nữ không còn trẻ tuổi nhưng nét mặt vẫn xinh đẹp và dịu hiền đi tới mở cửa:
"Mạnh Bảo về rồi hả? Đi ăn cơm đi chứ, bố mẹ đợi mãi!"
"Con ăn rồi, giờ là chiều rồi còn gì mẹ. Con nhờ mẹ một việc."
'Việc gì?" - Vân Hoa liếc sang cô gái cạnh Mạnh Bảo - "Cháu là..."
"Dạ cháu chào cô, cháu là Thanh Linh."
"Thế à? Rất vui được gặp cháu!"
"Mẹ có thể trang điểm cho cô ấy xíu để đi dự tiệc không?" - Mạnh Bảo đề nghị.
"Ôi trời xinh như tiên thế này rồi còn trang điểm gì nữa?"
"Nhưng mà chẳng lẽ lại để mặt mộc đi dự tiệc hở mẹ? Dẫu sao cô ấy cả đời chưa biết trang điểm là gì đâu!" - Mạnh Bảo vừa nói vừa liếc nhìn Thanh Linh đã bị cô lườm cho phát.
Vân Hoa mỉm cười:
"Được rồi, thế cháu vào đây với cô."
"Ơ còn anh..." - Thanh Linh nhìn Mạnh Bảo.
"Anh phải đi phụ bố anh một số việc, em cứ ở lại đây với mẹ anh đi. Khoảng 7h tối anh trở lại đón em."
"Yên tâm vào đây với cô, cô có ăn thịt cháu đâu mà. Cháu xinh đẹp thế này thì trang điểm một tí là thành mỹ nhân của bữa tiệc rồi." - Vân Hoa cười hiền hậu, mẹ của Mạnh Bảo có khác.
Thế là Thanh Linh đi vào.
Trời bắt đầu tối nhưng hòn đảo nhỏ vẫn rất nhộn nhịp vì bữa tiệc lớn được tổ chức tối nay. Ở đâu cũng đèn sáng, mọi người đi lại rất vui vẻ, náo nức. Sự xuất hiện của hai bố con Mạnh Duy - Mạnh Bảo vẫn là tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Dù trai xinh gái đẹp không thiếu nhưng hai bố con vẫn đầy sức hút nhất. Mạnh Duy không còn trẻ đẹp như thời thanh niên nhưng vẫn rất phong độ còn Mạnh Bảo thì thôi khỏi nói. Các cô gái như phát cuồng khi thấy anh mặc bộ com-lê, thắt cà-vạt nhìn như một chàng hoàng tử quyền quý, gương mặt tuấn tú với nụ cười bừng sáng rạng ngời. Nhưng Mạnh Bảo không để ý đến các cô gái đó mà chỉ nhanh chóng đi về phía khách sạn để gặp cô gái của mình.
Thanh Linh, Vân Hoa đã chờ anh ngay ở sảnh. Anh bước vào, và suýt nữa thì té ngửa.
Trước mặt anh là cô gái đẹp như thiên thần, gương mặt được đánh phấn, to son, kẻ mắt dù không nhiều nhưng cũng đủ làm cho anh đứng người mấy giây. Anh không nhận ra nổi đó là Thanh Linh nữa, vì lúc này cô quá xinh đẹp. Chiếc váy đuôi cá ôm sát lấy người cô làm nổi bật thân hình quyến rũ, mái tóc dài được búi cao lên không làm cô già đi mà nhìn cô như một quý cô sang trọng. Rồi các phụ kiện như cặp tóc, vòng tay, vòng cổ,...đều khiến cô tỏa sáng khiến ai đi qua cũng phải há hốc.
"Cả một chiều đi mua váy, tìm phụ kiện, trang điểm cho cô ấy làm mẹ hết cả hơi luôn." - Vân Hoa nói - "Thế này được chưa con?"
"Thế là được rồi mẹ ạ!" - Mạnh Bảo nhìn Thanh Linh ngượng ngùng cúi xuống, có vẻ cái váy này hơi "sexy" quá khiến cô ngại, nhưng chính cái ngại đó làm anh chẳng chịu nổi.
Anh bước tới nắm tay cô đi nhanh ra sau khách sạn, tới khu vườn không có ai thì anh mới buông cô ra. Cô xấu hổ cúi xuống, nhưng anh nhanh chóng nâng mặt lên. Dưới ánh trăng bạc lấp lánh trên cao, cô thực sự đẹp, đôi mắt long lanh như những vì sao và đôi môi được tô son trông thật ngọt ngào khiến anh chỉ muốn...
"Mạnh Bảo, đừng giở trò ngay lúc này chứ!" - Cô cười, véo má anh một cái.
"Đáng ghét!" - Anh nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng - "Rồi lúc về em toi với anh đấy."
"Thì đó là lúc về! Đi thôi không Thanh Chi chờ!"
Cô đi ngay làm Mạnh Bảo tiếc không chịu nổi, nhưng anh khẽ cười. Anh biết cô đang rất vui và hạnh phúc, bởi vì lần đầu tiên cô có được thứ mà người con gái nào cũng ao ước đó là được trang điểm...
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn 5 sao. Rất nhiều người đến dự tiệc, những vận động viên đã trút bỏ những bộ quần áo thường mặc trên sân đấu để trở thành những chàng trai, cô gái đúng tuổi. Ai cũng đẹp, nhưng đều bị Mạnh Bảo và Thanh Linh "lấp" mất. Đến Thanh Chi hôm nay rất xinh đẹp, trang điểm kỹ càng, ăn mặc quyến rũ hớp hồn nhiều chàng trai cũng bị "lép vế". Nhưng cô không hậm hực tức giận, vẫn cười nói để người ta không nhận ra những tia hiểm độc trong ánh mắt của cô...
Minh Thiên theo lời mời của Thanh Chi cũng đến. Trông thấy Minh Thiên, Mạnh Bảo hầm hè:
"Sao cậu lại đến đây?"
"Đừng tức giận thế, trông cái mặt anh khó coi thật, chẳng bù cho cô gái bên cạnh anh thật là quyến rũ." - Minh Thiên nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh lại tặng anh một ánh nhìn sắc như dao:
"Đừng nghĩ là ở đây tôi không dám đấm anh."
"Được rồi mà, tôi đến đây chỉ là ham hố dự tiệc và ngắm cô thôi, chứ tôi làm sao có quyền gì giật mất cô, hờ hờ."
Minh Thiên định nói thêm câu gì nữa thì tiếng MC vang lên:
"Xin mời mọi người về chỗ ngồi để bữa tiệc được bắt đầu!"
Mọi người đành phải về chỗ. Mạnh Duy, Mạnh Bảo, Thanh Linh được xếp chỗ ở những bàn tiệc đầu, cũng là những bàn tiệc được bày nhiều đồ ăn ngon nhất. Khi mọi người đã yên vị chỗ ngồi, ông MC lại tiếp tục:
"Chúng tôi đại diện cho công ty thời trang SPORT, rất vui được đến với hòn đảo nhỏ nhưng lại là nơi ươm mầm cho những tài năng thể thao trẻ. Chúng tôi được biết ở đảo các bạn có rất nhiều vận động viên của nhiều môn thể thao, vì thế hôm nay chúng tôi mở bữa tiệc này để được làm quen với những vận động viên, đồng thời giới thiệu cho các bạn những mặt hàng tốt nhất để lên sâu đấu các bạn cũng có những bộ quần áo thời trang và cá tính."
Cả phòng tiệc vỗ tay.
"Sau đây, xin mời con trai của Tổng giám đốc lên làm quen với mọi người - anh Huỳnh Khánh Vinh."
Mạnh Bảo, Thanh Linh không vỗ tay nổi nữa, ngạc nhiên tột độ. Cái gì cơ? Khánh Vinh chính là con trai của Tổng giám đốc công ty này? Không còn nghi ngờ gì nữa vì chàng trai bước ra chính là hắn! Khánh Vinh rất bảnh bao, nở nụ cười tươi rói:
"Tôi là Khánh Vinh, rất vui được làm quen với các bạn. Sau đây, bố tôi sẽ đi ra để tiếp tục bữa tiệc."
Mạnh Bảo chép miệng, chẳng hiểu Khánh Vinh là người thế nào mà đến cái chào hỏi cũng cụt lủn như thế. Ít ra cũng văn vẻ như ông MC có phải lọt tai hơn không?
"Vâng, và chúng ta xin được chào đón Tổng giám đốc HUỲNH KHÁNH QUANG!" - MC cầm micro hô to.
Đoàng! Bầu trời ngoài kia đang đẹp bỗng có tiếng sấm nổ lớn.
Thanh Linh bàng hoàng...
Từ sau rèm sân khấu, một người đàn ông bước ra với bộ com-lê bảnh bao, tóc vuốt keo, gương mặt điển trai dù không còn trẻ. Thế nhưng tất cả chỉ càng làm cho Thanh Linh ngỡ ngàng, sững sờ và hoảng sợ, vội vã nép vào người Mạnh Bảo.
"Em làm sao thế?" - Mạnh Bảo giật mình.
"Không...Anh, hay là...mình đi về đi!"
"Làm sao? Đang vui mà, đã ăn uống gì đâu mà về."
"Sắp mưa rồi, đi về đi!"
"Mưa thì bắt taxi về, có chuyện gì mà em đòi về gấp thế?"
Thanh Linh định nói gì đó thì người đàn ông tên Khánh Quang đã cầm micro nhìn về phía cô:
"Cô gái không biết có chuyện gì mà lại muốn về nhỉ? Tôi có thể biết mặt cô không?"
"Không..." - Thanh Linh sợ run, nép chặt sau lưng Mạnh Bảo.
"Em thật là, cứ để ông ta nhìn em đã sao?" - Mạnh Bảo kéo cô ra.
Và ông ta nhìn thấy cô!
Hai đôi mắt chạm nhau.
Gương mặt người đàn ông bỗng biến sắc, ông ta lùi lại:
"Cô...cô..."
"Giám đốc, có chuyện gì vậy!?" - Ai cũng vội chạy ra.
"Tại sao...cô ta lại có mặt ở đây!?"
Nhiều người chẳng hiểu gì cả, nhưng Khánh Vinh đã nói:
"Cô ấy là Võ Thanh Linh, một nữ vận động viên võ thuật vô cùng tài giỏi và được yêu mến ở đây. Bố, có chuyện gì thế bố?"
"Mau đuổi cô ta đi! Cô ta là một đứa con gái ghê tởm, sao lại có thể xuất hiện ở bữa tiệc của bố!"
Mọi người đều tức giận đứng lên, còn Mạnh Bảo không chịu được, hét:
"Ông kia! Chúng tôi đến đây để dự tiệc chứ không phải để ông phỉ báng cô ấy! Cô ấy có gì mà ghê tởm!?"
"Cô ta là gái điếm!"
Tiếng Khánh Quang vang lên làm cả phòng tiệc sững sờ, còn Thanh Linh thì chết lặng trong hoảng sợ và bàng hoàng đến tột cùng. Minh Thiên không thể đứng yên, hét to:
"Đồ khốn, ông là ai mà sỉ nhục một nữ vận động viên trong sáng, tài giỏi như thế!?"
"Cái gì mà tài giỏi?" - Khánh Quang nói - "Tôi biết rất rõ cô ta! Tôi không biết thế nào nhưng ngày hôm đó, cách đây đã 8 năm, tôi thấy cô ta mới 10 tuổi nhưng đã lên giường với một gã đàn ông!"
"Cái gì? Lão già khốn, mày điên à!!!???" - Mạnh Bảo quát to.
"Tôi không nói dối! Tôi là người rất sùng bái vận động viên Võ Phúc Nguyên - cha của cô ta, nhưng mà tôi đã tận mắt chứng kiến ông ấy chết thảm dưới tay một gã đàn ông. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ là tôi còn nhìn thấy đứa con gái của ông ta đã làm chuyện nhục nhã đó ngay khi cô ta còn chưa học hết lớp 5! Tôi dám chắc cô ta là gái điếm rồi!"
"Im đi, đừng nói nữa!!!" - Thanh Linh ôm đầu hét lên.
Hành động đó đã vô tình làm cho tất cả mọi người tin lời của Khánh Quang là sự thật. Từ ngỡ ngàng họ chuyển ra tức giận, và rồi hàng trăm người xông vào ch.ử.i bới, phỉ báng Thanh Linh:
"Thật quá nhục nhã!"
"10 tuổi ư, nghe thấy mà tởm lợm!"
"Đồ c.a.v.e!"
"Đồ gái điếm!"
"Cút đi, làm ô nhục giới thể thao cũng như võ thuật!"
Những đứa con gái xấu xa đã nhiều lần ghen tỵ với Thanh Linh lần này được dịp lao đến tóm cô, giật mái tóc dài của cô xuống, có đứa định lao tới xé chiếc váy của cô:
"Xé váy nó ra để xem nó mời hàng đi mọi người ơi!"
"Đúng đó, loại con gái như nó làm sao được mặc bộ váy đẹp này!"
Nhưng họ chưa kịp làm gì thì Mạnh Bảo đã đứng ra che cho cô:
"Cút hết ra, đừng có hòng động vào cô ấy!"
Lời dọa nạt của Mạnh Bảo không làm nhiều người sợ, họ đang quá tức giận nên chẳng thèm đếm xỉa đến anh nữa. Bữa tiệc biến thành một cuộc ẩu đả hỗn loạn. Thanh Linh dần nhận ra chuyện gì xảy ra. Đau đớn, bàng hoàng, cô vội bỏ chạy ra khỏi phòng tiệc lúc nào không hay.
Bên ngoài, cơn mưa đang trút xuống rào rào, những cơn mưa nặng chịch như tát, như đập vào mặt, người cô. Sấm sét nổ đùng đoàng như tiếng trái tim cô đang vỡ tan, đầu cô muốn nổ tung vì những ký ức kinh hoàng của ngày xưa. Biển dậy sóng mạnh, những cơn sóng tràn lên như muốn nuốt chửng mọi thứ. Thanh Linh không nghĩ được gì nữa, cô lao ra biển, cô muốn chết!
"Thanh Linh!" - Bàn tay ai giữ cô lại.
Cô quay lại. Là Minh Thiên.
"Bỏ tôi ra! Anh cũng định như những người đó muốn sỉ nhục tôi nữa chứ gì!!??"
"Đồ ngốc! Không đời nào tôi tin cái lão già đó! Cô không được nghĩ quẩn!"
"Anh đang thương hại tôi đấy à???" - Cô hét lên trong tuyệt vọng - "Hắn nói đúng đấy, mà hắn quá hèn nhát. Hắn nói tôi lên giường với một gã đàn ông, và gã đàn ông đó chính là hắn chứ còn ai nữa!!!!!!"
"Hả? Cô nói gì vậy!?"
Thanh Linh không khóc nổi nữa, cô cười lên trong đau đớn, trong bão táp, trong những cơn sóng trào:
"Hahaha! Tôi là một đứa con gái ghê tởm! Lúc tôi 10 tuổi, hắn giết cha tôi để có được mẹ tôi! Tôi quá uất ức nên tôi đi tìm hắn để tìm lại mẹ! Tôi tìm được hắn, nhưng hắn bảo tôi phải làm chuyện nhục nhã với hắn thì hắn trả lại mẹ cho tôi! Tôi chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, còn ngây thơ chẳng biết gì, tôi làm theo, thế mà hắn không trả mẹ cho tôi, ngược lại hắn đánh đập tôi. Ôi chao ôi, hahaha, hắn đánh tôi rồi quăng tôi đi, nghĩ là tôi chết rồi, bị xe cán rồi, và hắn bắt mẹ tôi đi đâu tôi chẳng biết! Hahaha, trời ơi, thế mà tôi vẫn sống, tôi vẫn nhởn nhơ sống, tôi vẫn cứ đi yêu Mạnh Bảo dù tôi biết tôi đã từng làm một chuyện tởm lợm chưa từng thấy nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ có tôi và bà cụ biết nên chẳng lo gì! Và giờ đây, haha, người ta gọi tôi là điếm, là c.a.v.e, là bất cứ những tên gọi nào ghê tởm nhất! Ôi haha!!! Cuộc đời tôi là như vậy đấy, haha! Ôi tôi không ngờ hắn có đứa con trai giỏi võ hơn tôi, hắn có một công ty lớn mà hắn vẫn muốn mẹ tôi để rồi hắn là tên giết người và cưỡng bức trẻ em! Haha cuộc đời sao mà hay thế không biết!!??"
Nói đến đó, Thanh Linh lịm dần, cô ngất đi trong cơn mưa bão vẫn tiếp tục như những ký ức kinh hoàng hiện về liên tiếp gào thét trong đầu cô gái trẻ.
Ở đằng xa kia, Mạnh Bảo đã nghe và nhìn thấy tất cả. Tay anh siết chặt lại, đôi mắt anh bừng bừng lửa giận nhìn lại cái khách sạn có gã đàn ông đáng nguyền rủa đang đứng đó cười đắc thắng...
/52
|