Sáng hôm sau là một buổi sáng ồn ào nhất trên đảo C. Cái tin về quá khứ của Thanh Linh lan truyền đi rất nhanh, ai cũng tụ tập lại rất đông xung quanh nhà cô để xì xào bàn tán. Đa phần là những lời nói vô cùng cay độc, gièm pha, phỉ báng cô, bà cụ hoảng sợ phải khóa chặt cửa để không nghe thấy những lời nói đó. Phóng viên, nhà báo vẫn đứng ngoài cửa:
"Xin hãy mở cửa để chúng tôi gặp Thanh Linh!"
"Mở cửa ra!"
Sau một lúc ồn ào và hỗn loạn, cánh cửa đã được mở. Người mở cửa bước ra, rồi lại đóng sập cửa lại. Trông thấy cô, người ta lại càng phỉ báng cô to hơn, vì cô mặc bộ quần áo võ thuật mà người ta không muốn coi cô là vận động viên võ thuật nữa. Còn phóng viên, báo đài thì tới tấp chạy đến, xô đẩy nhau để đưa micro về phía cô:
"Cô Thanh Linh, hãy cho biết rõ quá khứ của cô là như thế nào!"
"Chuyện tối qua có phải là sự thật không?"
"Hãy cho chúng tôi biết..."
Thanh Linh không nói không rằng, bước đi giữa hàng trăm người đang nhổ vào cô những lời nói cay độc và ác nghiệt. Cô lầm lì, lạnh lùng, thậm chí là vô cảm. Ngày hôm qua, Minh Thiên đã đưa cô về nhà sau khi cô ngất đi. Những tưởng khi tỉnh dậy cô sẽ đau khổ, dằn vặt, sợ hãi nhưng không phải như vậy. Cô lại trở thành cô gái lạnh lùng, nhưng ánh mắt không còn hiền dịu mà có gì đó vô cùng tàn nhẫn.
Từ đằng xa, Mạnh Bảo vẫn đứng đó nhìn cô. Ngày hôm qua đến giờ, anh không bước đến gặp cô. Vì anh hiểu cô đang muốn ở một mình, cô rất đau đớn, chỉ là cô đang giấu đi thôi. Vả lại anh cũng chưa thể dần chết tên Khánh Quang đáng nguyền rủa đó, hắn đã trốn đâu ngay sau khi nói ra những lời ghê tởm nhất về cô. Anh thực sự muốn đến đánh hết lũ người kia, ôm chặt cô, nhưng vẻ lạnh lùng đó như muốn xa cách anh...
Thanh Linh tiếp tục đi trong hỗn loạn, và lũ con gái xấu tính hôm qua xuất hiện:
"Sao thế? Sợ quá nên không dám nói gì hả gái điếm?"
"Mày mặc bộ quần áo này thật là nhục nhã quá đi!"
"Sao không mặc mấy bộ bikini để mời hàng đi mày?"
"Hoặc là khỏa thân luôn, nhiều con trai muốn nhìn thấy thân hình của mày lắm cơ, hahaa!"
Bọn con gái còn định nói gì nữa thì bỗng im bặt. Thanh Linh ngẩng lên nhìn chúng, cô nghiến chặt răng rồi lao vút về một đứa con gái, tóm cổ cô ta và quật thẳng xuống đất. Đứa con gái chân yếu tay mềm không chịu được đau, kêu toáng lên. Nhưng càng kêu thì Thanh Linh càng tóm lấy tay cô ta bẻ mạnh, rồi túm tóc cô ta giật ngược lên khiến cô ta gào thét xin tha. Những đứa con gái khác kinh hãi xông vào bảo vệ bạn, nhưng Thanh Linh không hề mủi lòng, trái lại cô bồi thẳng mỗi đứa một cú đấm trọn vẹn giữa ngực khiến tất cả ngã lăn.
"Không được dùng võ thuật để đánh người!"
Những vận động viên võ thuật to khỏe vội xông đến để ngăn Thanh Linh lại, nhưng vô ích. Thanh Linh bình thường đã khỏe, lúc này thì lại càng khỏe hơn, những kẻ to cao nhất cũng bị cô quật ngã, không ai dám lại gần cô, thậm chí sợ đến nỗi còn chẳng dám gọi cảnh sát hay gọi ai khác. Bởi vì họ nhìn thấy, trong đôi mắt đó không còn là ánh nhìn dịu dàng mà là ánh nhìn sắc lạnh và độc ác.
Họ chỉ nhìn thấy thế, mà có nhìn thấy tận trong sâu thẳm trái tim băng lạnh kia là biết bao những vết thương chằng chịt đang rỉ máu, không bao giờ có thể lành lại như chiếc gương đã vỡ thì mãi mãi còn lại vết nứt mà thôi...
Thanh Linh tiếp tục đi, và giờ thì người ta chạy hết, không tụm năm tụm ba xung quanh cô nữa. Chỉ còn một mình cô đi trên con đường dài dọc bờ biển. Cô đơn quá...Nhưng cô không muốn người khác ở bên cạnh, cô muốn một mình, vì người khác ở bên cạnh cô là người đó sẽ lại chịu nhiều khó khăn. Thà cứ để cô độc ác, cô vô liêm sỉ trong mắt người ta, có còn hơn không là để người nào khác chịu khổ. Cô biết anh đang đi theo cô, dõi theo cô lặng lẽ, cô muốn đến bên anh, nhưng từ ngày hôm qua có lẽ mọi thứ chấm hết rồi...
Cô đến nhà thi đấu võ thuật, nơi đã mang cho cô biết bao giải thưởng danh giá, nơi mà cô đã được luyện tập những bài võ có ích cho bản thân. Giờ đây, liệu cô có còn xứng đáng với môn thể thao mà cô đã yêu thích này nữa không? Cô nhìn tờ giấy lớn được treo trên tường, lại một bài võ mới mà các vận động viên chắc vừa in ra giấy để tiện luyện ngay tại đây. Cô tập, tập một mình.
Những cú đá, những quả đấm, lộn, chém, xoay,...cô đều có thể làm được.
Nhưng cô thấy mệt.
Những ký ức hỗn loạn lại trở về trong đầu cô.
Ngày hôm đó, gã đàn ông ấy dỗ ngon dỗ ngọt cô, hắn nói cô thật xinh xắn, đáng yêu, hắn hứa sẽ trả mẹ cho cô nếu...,và cô đã làm một chuyện kinh tởm nhất ngay khi cô còn chưa đến tuổi lớn! Cô nhớ cái đêm đó, đêm mưa vần vũ, cô bị quăng ra đường vắng, không có quần có áo mà chỉ có mảnh vải rách nát phủ lên người. Cả người, cả mặt cô là những vết roi bầm dập, máu chảy khắp người, cô đã tưởng cô chết đi nếu bà cụ "** nuôi" không phát hiện ra và cứu cô về.
BỐP! Thanh Linh đấm mạnh vào tường.
Bàn tay cô chảy máu vì cú đấm quá mạnh, nhưng cô không đau. Cô chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ ra theo cú đấm đó!
"Tại sao phải tự hành hạ mình như thế?" - Giọng nói thân quen của anh vang lên sau cô.
Cô không quay lại, Mạnh Bảo giận dữ bước tới xoay cô đối diện mình:
"Em mạnh mẽ lắm cơ mà, sao em có thể như vậy được?"
"Bỏ ra đi." - Cô lãnh đạm.
"Ngay cả anh mà em cũng muốn tránh xa hay sao!? Em nghĩ anh là ai chứ?"
"Chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Hả? Em..."
"Có thể anh không ghê tởm tôi như những người đó, nhưng tôi ghê tởm chính bản thân mình. Tôi không xứng đáng để đứng cạnh anh."
"Thanh Linh, sao em ngu ngốc vậy!!!??" - Mạnh Bảo quát to.
"Chia tay đi!" - Giọng Thanh Linh vang lên lạnh lẽo khiến Mạnh Bảo sững sờ.
Chết lặng vài giây, Mạnh Bảo hiểu ra tất cả. Anh nói đầy tức giận pha lẫn nghẹn đắng:
"Được, tôi không ngờ em là người như vậy. Dẫu sao chuyến du lịch của nhà tôi cũng kết thúc, tôi cũng sẽ đi theo ý muốn của em thôi."
"..." - Thanh Linh cúi xuống, không nói gì.
"Tôi sẽ không bao giờ muốn yêu một người con gái đã không mạnh mẽ như em."
Nói thế nhưng Mạnh Bảo vẫn cố nhìn lại Thanh Linh một lần nữa, cô không hề phản ứng gì mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo đó. Lòng đau như cắt, anh bước đi thật nhanh, không muốn ngoái lại nhìn cô nữa! Và rồi, bóng anh xa dần khỏi tầm mắt cô...Mặt trời của cô, đã tắt từ giây phút này...
Một cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng cô, cô muốn nói gì đó nhưng không thể. Những giọt nước mắt không tài nào trụ được trong băng lạnh đã tan chảy thành dòng ra khỏi đôi mắt lạnh lùng ấy. Cô ngồi thụp xuống, nước mắt trào tuôn như mưa, càng nghĩ thì lại càng khóc nhiều, khóc như tưởng rằng nước mắt đã cạn kiệt, thế mà vẫn cứ tuôn ra. Không, dặn mình không được khóc kia mà! Nhưng cô không thể, bởi cô khóc vì anh...Cô yêu anh, yêu anh quá nhiều, cô làm sao ngăn được nỗi đau khi chính cô đẩy anh đi xa khỏi mình như thế.
"Thế nhé anh...Em và anh, như mặt trời và trái đất, không bao giờ có thể đến gần nhau vì như thế sẽ giết chết nhau, làm cho nhau đau khổ..."
"Em đã khóc, khóc nhiều lắm
Em đã khóc cho hai đứa mình
Anh hãy nhớ trong tình yêu khi đánh mất sẽ không thể tìm lại!
Em sẽ xem chuyện tình ta chỉ là cơn gió thoáng qua thôi mà
Em sẽ chúc anh hạnh phúc, và đường anh bước sẽ có người thay em"
Một mình cô đi dọc bờ biển rộng lớn mênh mông mà vắng lặng. Không còn ai ở đây nữa. Trên bờ cát trắng kia đã từng in dấu hai đôi chân sánh bước bên nhau, cơn gió nào thổi như văng vẳng lại tiếng cười của ai kia. Tất cả đã thành quá khứ ngay chỉ sau một lời nói "Chia tay" thôi sao? Thanh Linh cắn môi đến bật máu, cô thực sự nhớ Mạnh Bảo. Cô không muốn anh ra đi, cô muốn anh ở lại bên cô, bảo vệ cô, che chở cô khỏi những đám người đang khinh miệt cô. Nhưng nếu ở lại với cô thì anh sẽ không thể nở nụ cười rạng rỡ vui vẻ mà anh có, cuộc sống bình yên của anh sẽ bị đảo lộn. Thế là cô để anh đi, dù trái tim cô vẫn còn ngọn lửa nồng nàn của mối tình đầu...Hôm nay gia đình anh quay về Hà Nội rồi, người ta đến tiễn, không ai ở bãi biển này bỏ mặc cô bơ vơ, cô đơn và lạc lõng.
Cuộc đời này sẽ lại chỉ có một mình cô cô độc, không ai ở bên. Một mình...
Bước chân vô thức đưa cô đi đến chỗ đông người, nơi người ta đang tiễn gia đình Mạnh Duy. Nhiều cô gái rất vui vẻ tiễn Mạnh Bảo nữa, vì có lẽ họ nghe nói cô chia tay anh rồi. Cô lặng lẽ đứng đó nhìn anh, nhìn anh rất lâu. Anh thật đẹp. Cái vẻ đẹp của anh, vẻ đẹp trong trái tim anh đã làm trái tim cô rung động và biết yêu...Nhưng cô nào có xứng đáng với vẻ đẹp ấy.
Cô không hề biết, Mạnh Bảo đã nhìn thấy cô từ bao giờ. Chỉ từ xa, anh cũng thấy bóng dáng ấy mỏng manh, chơi vơi, đơn côi, và ánh mắt lạnh lẽo kia buồn thăm thẳm...
"Lên xe nào, Mạnh Bảo." - Mạnh Duy gọi con.
Mạnh Bảo quay lại, xách chiếc valy đồ đạc của gia đình và bước đi về phía xe.
"Em xin lỗi, Mạnh Bảo!" - Và trong giây phút ấy, cô bật ra tiếng nói.
Tiếng nói nhỏ, chẳng ai nghe thấy...
...Nhưng anh nghe...
BỊCH! Anh buông cái valy xuống đất, quay ngược lại trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Anh lao rất nhanh về phía người con gái đang đứng một mình ấy...
Và ôm chặt lấy cô!
Thanh Linh sững sờ đứng người mấy giây, còn anh thì siết chặt cô vào lòng mình. Cô định đẩy anh ra, nhưng cô không thể, vì anh ôm cô quá chặt. Cảm xúc ùa về khi cô lại được cảm nhận hơi ấm ấy - hơi ấm của ngọn lửa tình yêu trong lòng anh. Lời nói của anh vang lên bên tai cô:
"Anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi..."
"..."
"Anh yêu em chính là vì anh nhìn thấy bên trong con người em chính là sự yếu đuối, anh đã từng nhìn thấy em khóc, và anh yêu em! Anh đã nói anh muốn bảo vệ em, che chở em, để em được vui vẻ, sống hạnh phúc và bình yên, anh làm sao có thể bỏ đi và để em lại đây một mình!?"
"Mạnh Bảo, bỏ ra đi, em không muốn anh chịu khổ khi ở lại đây nữa!"
"Vậy thì em nghĩ em chịu khổ anh chịu được không? Anh đã giận em, anh đã muốn đi, muốn rời xa em, nhưng anh không thể làm được!"
"Anh..."
"Anh sẽ cùng em vượt qua mọi khó khăn, và sau đó, đừng bao giờ nói lời chia tay anh nữa, có được không?"
Thanh Linh không biết nói gì nữa, chỉ gục đầu vào người anh để giấu đi những giọt nước mắt. Hóa ra, cô cứ tưởng cô chỉ khóc vì cái chết của cha mình, nhưng còn một người nữa làm cô khóc. Chính là anh. Nhưng anh khiến cô khóc vì hạnh phúc, anh đã khiến cô tin rằng anh và cô không bao giờ có thể rời xa nhau được nữa.
Mạnh Duy, Vân Hoa chỉ biết mỉm cười nhẹ:
"Vậy Mạnh Bảo ở lại đây đi, khi nào giải quyết xong nhiều lùm xùm thì hãy quay về nhé."
Và rồi gia đình Mạnh Bảo quay trở về, còn anh vẫn ở lại đây, bên cô...
Minh Thiên từ xa nhìn, ánh mắt buồn rầu nhưng anh hiểu tình yêu của Mạnh Bảo quá lớn, làm sao anh có thể sánh kịp.
Nhưng Thanh Chi thì không cam chịu như thế, cô nghiến chặt răng đầy tức giận:
"Đồ dai dẳng, vẫn không chịu đi cơ à? Đã thế thì càng phải nặng tay hơn rồi!"
"Xin hãy mở cửa để chúng tôi gặp Thanh Linh!"
"Mở cửa ra!"
Sau một lúc ồn ào và hỗn loạn, cánh cửa đã được mở. Người mở cửa bước ra, rồi lại đóng sập cửa lại. Trông thấy cô, người ta lại càng phỉ báng cô to hơn, vì cô mặc bộ quần áo võ thuật mà người ta không muốn coi cô là vận động viên võ thuật nữa. Còn phóng viên, báo đài thì tới tấp chạy đến, xô đẩy nhau để đưa micro về phía cô:
"Cô Thanh Linh, hãy cho biết rõ quá khứ của cô là như thế nào!"
"Chuyện tối qua có phải là sự thật không?"
"Hãy cho chúng tôi biết..."
Thanh Linh không nói không rằng, bước đi giữa hàng trăm người đang nhổ vào cô những lời nói cay độc và ác nghiệt. Cô lầm lì, lạnh lùng, thậm chí là vô cảm. Ngày hôm qua, Minh Thiên đã đưa cô về nhà sau khi cô ngất đi. Những tưởng khi tỉnh dậy cô sẽ đau khổ, dằn vặt, sợ hãi nhưng không phải như vậy. Cô lại trở thành cô gái lạnh lùng, nhưng ánh mắt không còn hiền dịu mà có gì đó vô cùng tàn nhẫn.
Từ đằng xa, Mạnh Bảo vẫn đứng đó nhìn cô. Ngày hôm qua đến giờ, anh không bước đến gặp cô. Vì anh hiểu cô đang muốn ở một mình, cô rất đau đớn, chỉ là cô đang giấu đi thôi. Vả lại anh cũng chưa thể dần chết tên Khánh Quang đáng nguyền rủa đó, hắn đã trốn đâu ngay sau khi nói ra những lời ghê tởm nhất về cô. Anh thực sự muốn đến đánh hết lũ người kia, ôm chặt cô, nhưng vẻ lạnh lùng đó như muốn xa cách anh...
Thanh Linh tiếp tục đi trong hỗn loạn, và lũ con gái xấu tính hôm qua xuất hiện:
"Sao thế? Sợ quá nên không dám nói gì hả gái điếm?"
"Mày mặc bộ quần áo này thật là nhục nhã quá đi!"
"Sao không mặc mấy bộ bikini để mời hàng đi mày?"
"Hoặc là khỏa thân luôn, nhiều con trai muốn nhìn thấy thân hình của mày lắm cơ, hahaa!"
Bọn con gái còn định nói gì nữa thì bỗng im bặt. Thanh Linh ngẩng lên nhìn chúng, cô nghiến chặt răng rồi lao vút về một đứa con gái, tóm cổ cô ta và quật thẳng xuống đất. Đứa con gái chân yếu tay mềm không chịu được đau, kêu toáng lên. Nhưng càng kêu thì Thanh Linh càng tóm lấy tay cô ta bẻ mạnh, rồi túm tóc cô ta giật ngược lên khiến cô ta gào thét xin tha. Những đứa con gái khác kinh hãi xông vào bảo vệ bạn, nhưng Thanh Linh không hề mủi lòng, trái lại cô bồi thẳng mỗi đứa một cú đấm trọn vẹn giữa ngực khiến tất cả ngã lăn.
"Không được dùng võ thuật để đánh người!"
Những vận động viên võ thuật to khỏe vội xông đến để ngăn Thanh Linh lại, nhưng vô ích. Thanh Linh bình thường đã khỏe, lúc này thì lại càng khỏe hơn, những kẻ to cao nhất cũng bị cô quật ngã, không ai dám lại gần cô, thậm chí sợ đến nỗi còn chẳng dám gọi cảnh sát hay gọi ai khác. Bởi vì họ nhìn thấy, trong đôi mắt đó không còn là ánh nhìn dịu dàng mà là ánh nhìn sắc lạnh và độc ác.
Họ chỉ nhìn thấy thế, mà có nhìn thấy tận trong sâu thẳm trái tim băng lạnh kia là biết bao những vết thương chằng chịt đang rỉ máu, không bao giờ có thể lành lại như chiếc gương đã vỡ thì mãi mãi còn lại vết nứt mà thôi...
Thanh Linh tiếp tục đi, và giờ thì người ta chạy hết, không tụm năm tụm ba xung quanh cô nữa. Chỉ còn một mình cô đi trên con đường dài dọc bờ biển. Cô đơn quá...Nhưng cô không muốn người khác ở bên cạnh, cô muốn một mình, vì người khác ở bên cạnh cô là người đó sẽ lại chịu nhiều khó khăn. Thà cứ để cô độc ác, cô vô liêm sỉ trong mắt người ta, có còn hơn không là để người nào khác chịu khổ. Cô biết anh đang đi theo cô, dõi theo cô lặng lẽ, cô muốn đến bên anh, nhưng từ ngày hôm qua có lẽ mọi thứ chấm hết rồi...
Cô đến nhà thi đấu võ thuật, nơi đã mang cho cô biết bao giải thưởng danh giá, nơi mà cô đã được luyện tập những bài võ có ích cho bản thân. Giờ đây, liệu cô có còn xứng đáng với môn thể thao mà cô đã yêu thích này nữa không? Cô nhìn tờ giấy lớn được treo trên tường, lại một bài võ mới mà các vận động viên chắc vừa in ra giấy để tiện luyện ngay tại đây. Cô tập, tập một mình.
Những cú đá, những quả đấm, lộn, chém, xoay,...cô đều có thể làm được.
Nhưng cô thấy mệt.
Những ký ức hỗn loạn lại trở về trong đầu cô.
Ngày hôm đó, gã đàn ông ấy dỗ ngon dỗ ngọt cô, hắn nói cô thật xinh xắn, đáng yêu, hắn hứa sẽ trả mẹ cho cô nếu...,và cô đã làm một chuyện kinh tởm nhất ngay khi cô còn chưa đến tuổi lớn! Cô nhớ cái đêm đó, đêm mưa vần vũ, cô bị quăng ra đường vắng, không có quần có áo mà chỉ có mảnh vải rách nát phủ lên người. Cả người, cả mặt cô là những vết roi bầm dập, máu chảy khắp người, cô đã tưởng cô chết đi nếu bà cụ "** nuôi" không phát hiện ra và cứu cô về.
BỐP! Thanh Linh đấm mạnh vào tường.
Bàn tay cô chảy máu vì cú đấm quá mạnh, nhưng cô không đau. Cô chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ ra theo cú đấm đó!
"Tại sao phải tự hành hạ mình như thế?" - Giọng nói thân quen của anh vang lên sau cô.
Cô không quay lại, Mạnh Bảo giận dữ bước tới xoay cô đối diện mình:
"Em mạnh mẽ lắm cơ mà, sao em có thể như vậy được?"
"Bỏ ra đi." - Cô lãnh đạm.
"Ngay cả anh mà em cũng muốn tránh xa hay sao!? Em nghĩ anh là ai chứ?"
"Chúng ta không còn gì để nói nữa."
"Hả? Em..."
"Có thể anh không ghê tởm tôi như những người đó, nhưng tôi ghê tởm chính bản thân mình. Tôi không xứng đáng để đứng cạnh anh."
"Thanh Linh, sao em ngu ngốc vậy!!!??" - Mạnh Bảo quát to.
"Chia tay đi!" - Giọng Thanh Linh vang lên lạnh lẽo khiến Mạnh Bảo sững sờ.
Chết lặng vài giây, Mạnh Bảo hiểu ra tất cả. Anh nói đầy tức giận pha lẫn nghẹn đắng:
"Được, tôi không ngờ em là người như vậy. Dẫu sao chuyến du lịch của nhà tôi cũng kết thúc, tôi cũng sẽ đi theo ý muốn của em thôi."
"..." - Thanh Linh cúi xuống, không nói gì.
"Tôi sẽ không bao giờ muốn yêu một người con gái đã không mạnh mẽ như em."
Nói thế nhưng Mạnh Bảo vẫn cố nhìn lại Thanh Linh một lần nữa, cô không hề phản ứng gì mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo đó. Lòng đau như cắt, anh bước đi thật nhanh, không muốn ngoái lại nhìn cô nữa! Và rồi, bóng anh xa dần khỏi tầm mắt cô...Mặt trời của cô, đã tắt từ giây phút này...
Một cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng cô, cô muốn nói gì đó nhưng không thể. Những giọt nước mắt không tài nào trụ được trong băng lạnh đã tan chảy thành dòng ra khỏi đôi mắt lạnh lùng ấy. Cô ngồi thụp xuống, nước mắt trào tuôn như mưa, càng nghĩ thì lại càng khóc nhiều, khóc như tưởng rằng nước mắt đã cạn kiệt, thế mà vẫn cứ tuôn ra. Không, dặn mình không được khóc kia mà! Nhưng cô không thể, bởi cô khóc vì anh...Cô yêu anh, yêu anh quá nhiều, cô làm sao ngăn được nỗi đau khi chính cô đẩy anh đi xa khỏi mình như thế.
"Thế nhé anh...Em và anh, như mặt trời và trái đất, không bao giờ có thể đến gần nhau vì như thế sẽ giết chết nhau, làm cho nhau đau khổ..."
"Em đã khóc, khóc nhiều lắm
Em đã khóc cho hai đứa mình
Anh hãy nhớ trong tình yêu khi đánh mất sẽ không thể tìm lại!
Em sẽ xem chuyện tình ta chỉ là cơn gió thoáng qua thôi mà
Em sẽ chúc anh hạnh phúc, và đường anh bước sẽ có người thay em"
Một mình cô đi dọc bờ biển rộng lớn mênh mông mà vắng lặng. Không còn ai ở đây nữa. Trên bờ cát trắng kia đã từng in dấu hai đôi chân sánh bước bên nhau, cơn gió nào thổi như văng vẳng lại tiếng cười của ai kia. Tất cả đã thành quá khứ ngay chỉ sau một lời nói "Chia tay" thôi sao? Thanh Linh cắn môi đến bật máu, cô thực sự nhớ Mạnh Bảo. Cô không muốn anh ra đi, cô muốn anh ở lại bên cô, bảo vệ cô, che chở cô khỏi những đám người đang khinh miệt cô. Nhưng nếu ở lại với cô thì anh sẽ không thể nở nụ cười rạng rỡ vui vẻ mà anh có, cuộc sống bình yên của anh sẽ bị đảo lộn. Thế là cô để anh đi, dù trái tim cô vẫn còn ngọn lửa nồng nàn của mối tình đầu...Hôm nay gia đình anh quay về Hà Nội rồi, người ta đến tiễn, không ai ở bãi biển này bỏ mặc cô bơ vơ, cô đơn và lạc lõng.
Cuộc đời này sẽ lại chỉ có một mình cô cô độc, không ai ở bên. Một mình...
Bước chân vô thức đưa cô đi đến chỗ đông người, nơi người ta đang tiễn gia đình Mạnh Duy. Nhiều cô gái rất vui vẻ tiễn Mạnh Bảo nữa, vì có lẽ họ nghe nói cô chia tay anh rồi. Cô lặng lẽ đứng đó nhìn anh, nhìn anh rất lâu. Anh thật đẹp. Cái vẻ đẹp của anh, vẻ đẹp trong trái tim anh đã làm trái tim cô rung động và biết yêu...Nhưng cô nào có xứng đáng với vẻ đẹp ấy.
Cô không hề biết, Mạnh Bảo đã nhìn thấy cô từ bao giờ. Chỉ từ xa, anh cũng thấy bóng dáng ấy mỏng manh, chơi vơi, đơn côi, và ánh mắt lạnh lẽo kia buồn thăm thẳm...
"Lên xe nào, Mạnh Bảo." - Mạnh Duy gọi con.
Mạnh Bảo quay lại, xách chiếc valy đồ đạc của gia đình và bước đi về phía xe.
"Em xin lỗi, Mạnh Bảo!" - Và trong giây phút ấy, cô bật ra tiếng nói.
Tiếng nói nhỏ, chẳng ai nghe thấy...
...Nhưng anh nghe...
BỊCH! Anh buông cái valy xuống đất, quay ngược lại trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Anh lao rất nhanh về phía người con gái đang đứng một mình ấy...
Và ôm chặt lấy cô!
Thanh Linh sững sờ đứng người mấy giây, còn anh thì siết chặt cô vào lòng mình. Cô định đẩy anh ra, nhưng cô không thể, vì anh ôm cô quá chặt. Cảm xúc ùa về khi cô lại được cảm nhận hơi ấm ấy - hơi ấm của ngọn lửa tình yêu trong lòng anh. Lời nói của anh vang lên bên tai cô:
"Anh đã hứa sẽ ở bên em mãi mãi..."
"..."
"Anh yêu em chính là vì anh nhìn thấy bên trong con người em chính là sự yếu đuối, anh đã từng nhìn thấy em khóc, và anh yêu em! Anh đã nói anh muốn bảo vệ em, che chở em, để em được vui vẻ, sống hạnh phúc và bình yên, anh làm sao có thể bỏ đi và để em lại đây một mình!?"
"Mạnh Bảo, bỏ ra đi, em không muốn anh chịu khổ khi ở lại đây nữa!"
"Vậy thì em nghĩ em chịu khổ anh chịu được không? Anh đã giận em, anh đã muốn đi, muốn rời xa em, nhưng anh không thể làm được!"
"Anh..."
"Anh sẽ cùng em vượt qua mọi khó khăn, và sau đó, đừng bao giờ nói lời chia tay anh nữa, có được không?"
Thanh Linh không biết nói gì nữa, chỉ gục đầu vào người anh để giấu đi những giọt nước mắt. Hóa ra, cô cứ tưởng cô chỉ khóc vì cái chết của cha mình, nhưng còn một người nữa làm cô khóc. Chính là anh. Nhưng anh khiến cô khóc vì hạnh phúc, anh đã khiến cô tin rằng anh và cô không bao giờ có thể rời xa nhau được nữa.
Mạnh Duy, Vân Hoa chỉ biết mỉm cười nhẹ:
"Vậy Mạnh Bảo ở lại đây đi, khi nào giải quyết xong nhiều lùm xùm thì hãy quay về nhé."
Và rồi gia đình Mạnh Bảo quay trở về, còn anh vẫn ở lại đây, bên cô...
Minh Thiên từ xa nhìn, ánh mắt buồn rầu nhưng anh hiểu tình yêu của Mạnh Bảo quá lớn, làm sao anh có thể sánh kịp.
Nhưng Thanh Chi thì không cam chịu như thế, cô nghiến chặt răng đầy tức giận:
"Đồ dai dẳng, vẫn không chịu đi cơ à? Đã thế thì càng phải nặng tay hơn rồi!"
/52
|