Phương Nhi dẫn đầu đội võ bước ra sân đấu. Khán giả và các đội võ khác ai cũng phải chột dạ khi nhìn thấy đội võ toàn những chàng trai cao to lực lưỡng mà dẫn đầu lại là một cô gái trông gầy gò mà ánh mắt toát ra khí thế đầy sức mạnh. Họ không thể không liên tưởng đến đội võ của cô gái huyền thoại năm nào: Thanh Linh. Cô gái trẻ hồi đó mới chỉ 18 tuổi nhưng đã sở hữu sức khoẻ phi thường và dẫn đầu một đội võ đã nhẵn mặt với khán giả yêu võ thuật.
Ánh mắt của Phương Nhi quét qua hàng ngũ những đội thi đấu và dừng lại ở đội của Khánh Vinh. Hắn mặc bộ quần áo võ thuật trông rất cao to lực lưỡng, ai nhìn cũng phải e dè nhưng Phương Nhi chỉ tặng cho hắn nụ cười khinh bỉ của cô. Hắn nghĩ hắn là ai khi dám đụng đến cô cơ chứ?
“Cuộc thi sẽ được chia làm hai vòng, thứ nhất là vòng thi tập thể. Đây là vòng thi không đấu đá, mà chỉ thi về khả năng múa võ của các đội thi. Mỗi đội thi sẽ tập bài võ của môn võ mà mình đã chuẩn bị. 5 đội thi có bài múa võ đẹp nhất, điêu luyện và cuốn hút nhất sẽ được chọn vào vòng quyết định.” - Tiếng ban tổ chức vang lên.
Một anh chàng quay ra Phương Nhi:
“Đội trưởng vắng mặt tận mấy ngày liền, đã thuộc bài múa võ chưa đấy?”
“Sao ông ngơ thế nhỉ? Đừng quên bài múa võ là do tôi đã dạy cho cả đội đấy, tôi là đứa thuộc nhất chứ không phải mấy ông đâu.”
“À ừ quên mất, xin lỗi xin lỗi, hì hì!”
“Liệu hồn mà tập cho đẹp, ai tập sai động tác hay làm sao để đội trượt vòng thi này thì tôi cắt tiết!” – Phương Nhi trừng mắt.
“Biết rồi biết rồi, đội trưởng yên tâm đi!” – Cả đội sợ toát cả mồ hôi.
“Đội mình chưa đến lượt đâu, ngồi xuống nghỉ đi.”
“Ơ ngồi được à…?” – Ai nấy đều không dám vì mọi khi Phương Nhi chẳng cho ngồi nghỉ bao giờ.
“Có ngồi không hay đứng!?? Thích đứng thì cứ đứng, tí nữa mỏi chân tập không ra gì thì cứ chuẩn bị để con này chặt chân luôn thể.”
Nghe thế cả đội ngồi hết xuống luôn, ai nấy phải cười ồ vì toàn các chàng trai khoẻ mạnh nhưng lại sợ toát mồ hôi cô gái đội trưởng nhỏ nhắn như vậy. Nhưng ai biết đâu, không hẳn là các anh chàng đó sợ, mà đang muốn làm cho Phương Nhi vui. Ai cũng hiểu, Phương Nhi trông đanh đá là thế nhưng lời nói lại đầy sự quan tâm, chăm lo đến từng…cái chân của đồng đội, chính vì cô mà đội võ này mới bền vững như vậy.
Phương Nhi lặng lẽ ngồi xuống, nhìn những người bạn đang trò chuyện vui vẻ. Họ đều là những người bạn gắn bó với cô trong môn võ, trong cuộc sống thường ngày. Ngày hôm nay, cô sẽ không vì chuyện riêng mà để họ bị ảnh hưởng. Cô sẽ cùng những anh chàng đáng ghét này chiến đấu hết sức mình. Cô ngẩng lên khán đài, Mạnh Bảo vẫn ngồi đó nhìn cô. Anh đang cổ vũ cô. Cái ôm của anh, lời nói của anh muốn cô trở lại là chính mình. Cô không thể đau khổ, cô không thể gục ngã. Cô là cô, là Phương Nhi vui vẻ, mạnh mẽ, quyết tâm làm hết mình vì những điều mình mong muốn.
Căn bệnh trong người…Tình yêu đơn phương chẳng được đáp trả chỉ vì là người đến sau…Những thứ đó sẽ không bao giờ cản được cô!
“Đến đội mình rồi, đau tim quá đi!” – Những chàng trai đứng bật dậy.
“Nhớ lời tớ đó mấy thằng khùng.”
“Đội trưởng…”
“Phải thi hết mình, thi vì cả đội chứ không chỉ thi cho bản thân nghe chưa? Thế nên tớ nhắc lại, ai làm hỏng đội hình hay tập sai thì chết với tớ đấy.”
“Nghe rồi, thưa đội trưởng! Đội Phương Nhi cố lên!!”
“Hả? Tên đội đâu sao không gọi mà gọi tên con này?”
“Cậu là linh hồn của đội, đội bền vững nhờ đội trưởng , đội sống chết thế nào cũng do đội trưởng, đội trưởng xứng đáng trở thành tên của của cả đội luôn. Vui lên nhá đội trưởng, hôm nay cậu cũng phải cho tất cả mọi người biết khả năng đấm phát chết luôn của mình đấy.”
“Được rồi, đi ra ngay không tui đấm thật đó!” – Phương Nhi mỉm cười, xua xua cả lũ đi ra sân.
Đội võ “PHƯƠNG NHI” đứng giữa sân đấu thật hoành tráng và nổi bật. Mạnh Bảo nhìn mà khá hài lòng, quả là một đội võ lý tưởng. Dẫn đầu đội võ là cô gái trẻ đầy khí phách, và đằng sau là chục chàng trai cao to khí thế chẳng kém. Tiếng nhạc vang lên hừng hực ngọn lửa của những võ sĩ trẻ, và tiếng Phương Nhi hô lên dõng dạc, to vang khắp sân:
“Chuẩn bị! Chào! (…) Bắt đầu!”
Nếu bạn đã từng xem múa võ, ắt hẳn là chẳng cần biết bài múa võ đó thế nào, chỉ cần thấy sự đồng đều, dứt khoát và mạnh mẽ trong từng động tác là có thể cuốn hút bạn. Làm gì có ai xem nổi một bài võ người quay bên này, người quay bên kia chẳng có sự phối hợp, rồi động tác mà hời hợt thì còn ai mê nổi? Nhưng đội võ của cô đội trưởng Phương Nhi đã không làm mọi người thất vọng. Dưới sự chỉ đạo của cô, theo tiếng nhạc hào hùng, cả đội võ tập từng động tác vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát lại rất đều nhau. Những động tác đấm, chém, các cú cước (đá chân), lộn, xoay, xoạc mà thót tim cùng tiếng “HÂY” một lúc lại vang lên như sấm khiến cả khán đài một lúc lại có tiếng hú hét, vỗ tay vì quá phấn khích khi chưa thấy màn biểu diễn nào đẹp mà còn đồng đều như thế. Không một ai sai động tác. Và lại càng không một ai “người ta một đằng mình một nẻo”. Tất cả là nhờ sự đoàn kết, sự tương tác hỗ trợ, và công lớn nhất của người chỉ huy thì mới làm nên một bài võ tuyệt vời như vậy.
“Tuyệt vời!! Đẹp quá đi mất!”
“Một bài múa võ xuất sắc!”
“Đội này phải vào được vòng cuối, biểu diễn đẹp quá!”
“Thích cô đội trưởng thế, vừa xinh đẹp vừa võ giỏi, mấy quả lộn với xoay làm tôi chóng mặt luôn!”
Hàng loạt tiếng vỗ tay và những lời khen cứ phải nói là nổ cả sân đấu khi bài tập của đội võ kết thúc. Cả đội mặc dù mồ hôi túa ra như tắm nhưng không thể không cười ngẩng lên cảm ơn khán giả. Riêng Phương Nhi, cô phải đi cả một vòng sân để giơ tay cảm ơn khán giả vì quá nhiều người muốn nhìn kỹ “cô đội trưởng xinh đẹp giỏi võ” (chậc, chị Nhi càng lúc càng đông fan).
Khi cô quay về vị trí đội, Mạnh Bảo ngồi ngay gần khán đài liền gọi cô:
“Phương Nhi!”
Cô đi ra chỗ anh, anh thấy gương mặt cô chẳng còn buồn bã mà còn đầy sự vui vẻ.
“Lau mồ hôi đi, trông như tắm rồi này!” – Anh rút cái khăn trong túi ra và đưa cho cô.
“Cảm ơn! Nhờ anh cả đấy.” – Cô cầm cái khăn lau luôn mặt.
“Tôi có làm gì đâu mà nhờ tôi?”
“Anh có khả năng làm cho người khác tâm trạng tốt hơn.” – Cô tủm tỉm cười, nụ cười của cô thật sự là rất đáng yêu.
“Gì chứ, do tài năng của em chứ tôi liên quan gì.”
“Xời, em có tài em biết quá rồi (tự sướng tí). Thôi đưa nước đây, khát quá.”
“Có mấy chai thôi, các anh chàng kia mệt quá nên lấy hết rồi.”
“Cái gì cơ!!?? Anh phân biệt đối xử thế hả? Em là đội trưởng, anh phải để nước cho em đầu tiên chứ?”
“Biết đâu là uống nước hăng thế. Thôi đừng nóng, bây giờ còn mấy đội nữa đang thi, tranh thủ ra ngoài tôi mua nước cho em vậy.”
Phương Nhi nghe thế đồng ý ngay, nhưng Mạnh Bảo vừa đứng lên thì “Thanh Linh” ngồi cạnh giữ tay anh lại:
“Anh…anh đi đâu à?”
“Anh đi rồi quay lại ngay, em cứ ngồi đây với Vân Trang đi.”
“Không, em muốn đi với anh!”
“Thanh Linh, đừng có nũng nữa. Anh đi mua nước cũng không được sao? Anh hứa sẽ quay lại ngay mà.”
Phương Nhi nhìn mà ngứa mắt, thực sự cô chỉ muốn hét ngay lên cho Mạnh Bảo biết cô ta là Thanh Chi chứ không phải Thanh Linh. Nhưng giờ không nói được thì cô cũng nào đứng yên được. Cô đi thẳng tới, nắm tay Mạnh Bảo kéo đi:
“Mạnh Bảo, ta đi luôn đi!”
Mạnh Bảo bị lôi đi thì buộc phải đi luôn, không để ý “Thanh Linh” đã bốc hoả, nghiến chặt răng nhìn theo Phương Nhi: “Đợi đó, con khốn, tao không để mày đắc ý được đâu.”
“Đây, nước Lavie lạnh luôn nhé, uống cho mát người.” – Mạnh Bảo đưa chai nước cho Phương Nhi.
Phương Nhi vừa tập võ xong nóng muốn chết, cầm chai nước tu một phát đã hết hơn nửa chai. Coi bộ cô thế mà khoẻ chẳng kém ai, đến uống nước cũng khoẻ.
“Sau vụ này nhớ ăn uống thêm nhiều vào nhé, em gầy đi không ít đâu. Bao nhiêu cân thế?”
“52kg, giờ chắc sụt xuống 50kg.”
“Có 2kg thôi á, thế mà trông xanh xao quá chừng. Không ốm đau gì đó chứ?”
“Nói vớ vẩn, định trù ẻm người ta ốm đấy à? Cho vào viện luôn giờ!” – Phương Nhi nói thế nhưng thực tình cô lại nói dối… - “Tại em tập hăng quá thôi, em không thắng tên Khánh Vinh em không là người.”
“Vì sao em lại muốn thắng Khánh Vinh?” – Bất chợt Mạnh Bảo hỏi làm Phương Nhi ngưng bặt.
Cô thở dài, ngẩng lên trời:
“Vì nhiều thứ…”
“Nếu như thắng Khánh Vinh, sau đó em sẽ làm gì nữa?” – Mạnh Bảo cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy.
Phương Nhi nghĩ ngợi một lát rồi cười:
“Em không biết!”
“…”
“Đời người cũng ngắn thôi mà, chết cũng nhanh lắm, nên càng phải biết giữ lấy thời gian sống thôi. Cứ tận hưởng những gì mà cuộc sống mang lại đi. Anh đi đường anh, em đi đường em, em vẫn là em, em vẫn sống cái cuộc sống bình thường mà 20 năm nay em vẫn có. Như thế là tốt nhất, đúng không anh?”
“Anh ước mình có thể lạc quan như em.”
“Anh đã lạc quan rồi, anh đã cố gắng sống để đi tìm người con gái anh yêu thương rồi. Vì thế, anh hãy sống tốt, cứ sống làm sao để anh cảm thấy vui vẻ nhất là được. Thôi, em đi vào đây, sắp đến lúc công bố kết quả vòng thi tập thể rồi. Trả anh này!” – Cô đặt chiếc khăn vừa dùng để lau mồ hôi vào tay anh.
“Ừm em đi đi, chắc chắn là được vào vòng tiếp theo rồi. Phải thi tốt đấy.”
“Nói ra thì sến muốn ói nhưng mỗi lần nghe anh cổ vũ em yêu anh nhiều hơn biết bao nhiêu!” – Phương Nhi nói rất nhanh rồi quay đi luôn.
Mạnh Bảo nhìn theo, cô gái này thẳng thắn ghê, nghĩ gì nói nấy. Nhưng càng thẳng thắn thế càng thấy cô dễ thương, giá như cô là người đến trước, biết đâu…anh đã yêu cô…
Giờ cô vui vẻ rồi, giờ cô sẵn sàng quên anh để tập trung cho cuộc thi rồi, cô không đau khổ buồn bã như lúc trước nữa, nhưng sao anh vẫn thấy trong lời nói của cô còn nhiều thứ nữa muốn nói mà không thể nào nói ra? Anh thở dài, cúi nhìn chiếc khăn mà cô vừa đặt vào tay anh, tự dưng lại muốn vân vê lật qua lật lại nó.
Bỗng anh giật nảy mình, vừa lật mặt sau chiếc khăn lên, anh thấy một vệt máu đỏ ngay trên chiếc khăn trắng!
Khi cô lau mồ hôi anh cũng không để ý mặt cô cho lắm, mà chính cô cũng dùng khăn quẹt qua một phát chứ mải nói chuyện nên chẳng biết gì, nhưng rõ ràng cô chỉ lau mồ hôi mà chiếc khăn này dính máu…
Linh cảm chuyện gì chẳng lành, anh chạy vội về sân đấu.
Mạnh Bảo trở về đúng lúc vừa công bố kết quả vòng thi tập thể xong. Đội võ của Phương Nhi và Khánh Vinh được công bố ngay đầu, khán giả ai cũng vỗ tay nhiệt liệt vì kết quả xứng đáng. Phương Nhi cùng cả đội cũng cười tươi rói đầy vui mừng vì đã chính thức bước vào vòng quyết định để giành cơ hội chạm tay vào chiếc cúp vàng. Mạnh Bảo nhìn nụ cười tươi kia của Phương Nhi nhưng vệt máu trên chiếc khăn này cho anh một cảm giác không lành đằng sau nụ cười của cô. Cô có đang cười thật không? Hay chỉ là cố cười để che giấu điều gì đó?
“Mời 5 đội bước vào vị trí! Sau tiếng còi, tất cả sẽ bắt đầu thi đấu, đấu với đội nào là tuỳ theo lựa chọn, miễn sao có thể hạ gục được đối thủ. Chúng tôi sẽ chấm ra đội chiến thắng nhờ vào việc kỹ thuật đánh, hạ được nhiều đối thủ của nhiều đội,...”
5 đội võ xuất sắc nhất bắt đầu bước vào vị trí. Phương Nhi quay ra dặn đội mình:
“Hãy cố gắng hạ hết tất cả 4 đội còn lại. Tớ sẽ lo 4 tên đội trưởng của 4 đội, còn những kẻ khác, dù là khá đông nhưng tớ nghĩ các cậu có thể hạ gục được chứ?”
“Yên tâm đi, trận này chả khác gì chiến tranh thấy ai là lao vào cắn xé thôi. Cứ tin tưởng vào tụi này.”
“Thông thường các đội trưởng đều lui về phòng thủ, đánh sau cùng, thả hết “gà” ra đánh, cho nên các cậu cũng cứ cố gắng mà đánh “gà” nhé, đừng có dại mà lao vào thằng đội trưởng nào là nó đánh toè mỏ đấy.”
“OK biết rồi!”
PÍP! Tiếng còi vang lên, tất cả những vận động viên to khoẻ lao vào nhau làm cho sân đấu trở nên đầy lửa hơn bao giờ hết. Khán giả đứng hết lên reo hò, cổ vũ, hú hét cho đội của mình. Vòng đấu đấm đá bao giờ cũng được người ta thích nhất, mặc dù hơi loạn vì nhiều người cùng xông vào nhưng vẫn rất thu hút, nhất là khi đội võ Phương Nhi đã chiếm ưu thế. Chàng trai nào cũng giống Phương Nhi ở cái khoản mưu mẹo và biết nhận ra nhược điểm đối thủ, không cần quá tốn sức mà vẫn hạ được những võ sĩ đội khác. Trận đấu diễn ra càng lúc càng kịch tính, “gà” thi nhau đánh, đội trưởng vẫn đứng phòng thủ. Từng môn võ, từng kiến thức được mang ra áp dụng, khỏi phải nói đội của Phương Nhi đã áp dụng thuần thục thế nào. Những cú đá, xoay, né, chém, đấm của họ lần lượt giáng vào đối thủ, ai cũng phải ngã gục và xin hàng trước các chàng trai đội võ Phương Nhi. Trên sân khấu, Minh Thiên, Minh Phú, Vân Trang, Hoàng Duy cứ phải nghẹt cả thở khi theo dõi từng võ sĩ bị đội Phương Nhi đánh gục, cứ như là phẩy tay một phát đi đời nhà ma cả lũ vậy. Chỉ có Mạnh Bảo vẫn lo lắng nhìn cô gái kia đang hừng hực khí thế, tâm trạng anh thực sự bất an…
“Khốn kiếp! Đánh đấm thế đấy!” – Đội trưởng một đội thể đứng yên được, buộc phải xông ra cứu cánh.
“Anh chàng đẹp trai, làm gì mà vội.” – Và cô gái đó xuất hiện, đứng chắn ngang đường anh chàng đội trưởng.
Anh ta giơ cánh tay to khoẻ định đẩy cô ra nhưng cô đã tóm lấy tay anh, và chỉ một tay, cô quật ngã anh trong sự kinh ngạc của toàn bộ khán giả và cả những người trong ban tổ chức. Sức khoẻ của Phương Nhi nói không ngoa thì phải bằng chục võ sĩ cộng lại. Tình thế bất lợi dần, hai chàng đội trưởng của hai đội tiếp buộc phải lao ra để cứu cho đội. Trước tình hình “2 đánh 1”, Phương Nhi vẫn không hề nao núng, cũng không gọi một ai của đội mình ra giúp sức. Cô đứng lùi về phía sau lấy đà, rồi bật nhảy lên một cú đồng thời tung luôn đòn song phi cước (đá hai chân), mỗi chân đá vào bụng một chàng đội trưởng. Một mũi tên trúng hai đích, cả hai lăn quay ngã chổng vó giữa sân đấu còn Phương Nhi thì nhẹ nhàng “đáp” xuống đất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Võ thuật của cô đã giỏi, sau thời gian luyện tập cùng với lời cổ vũ của ai kia, đã khiến sức khoẻ của cô tăng gấp mấy lần. 3 đội võ đã bị đội cô cho “thẳng cánh cò bay”, đội của Khánh Vinh cũng bị hạ gần như hết, và chỉ còn gã đội trưởng của đội đó – kẻ mà Mạnh Bảo, Thanh Linh năm xưa không chiến thắng được.
Khánh Vinh vẫn đứng đó, thản nhiên như không nhìn đội của mình “chết” dưới tay đội Phương Nhi. Cuối cùng, hắn mới bước ra một cách điềm tĩnh nhưng ánh mắt của hắn tỏ ra không “điềm tĩnh” chút nào. Một anh đội Phương Nhi nói:
“Đội trưởng, có cần trợ giúp không?”
“Không ai được phép xông vào hắn. Lùi ra sau hết cho tôi!”
Giờ đây trên sân đấu, gần như chỉ có hai người.
Khánh Vinh cao to, lực lưỡng, sức khoẻ phi phàm.
Phương Nhi đầy khí thế và sự quyết tâm, ánh mắt cô nhìn hắn nảy lửa như muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
Ánh mắt của Phương Nhi quét qua hàng ngũ những đội thi đấu và dừng lại ở đội của Khánh Vinh. Hắn mặc bộ quần áo võ thuật trông rất cao to lực lưỡng, ai nhìn cũng phải e dè nhưng Phương Nhi chỉ tặng cho hắn nụ cười khinh bỉ của cô. Hắn nghĩ hắn là ai khi dám đụng đến cô cơ chứ?
“Cuộc thi sẽ được chia làm hai vòng, thứ nhất là vòng thi tập thể. Đây là vòng thi không đấu đá, mà chỉ thi về khả năng múa võ của các đội thi. Mỗi đội thi sẽ tập bài võ của môn võ mà mình đã chuẩn bị. 5 đội thi có bài múa võ đẹp nhất, điêu luyện và cuốn hút nhất sẽ được chọn vào vòng quyết định.” - Tiếng ban tổ chức vang lên.
Một anh chàng quay ra Phương Nhi:
“Đội trưởng vắng mặt tận mấy ngày liền, đã thuộc bài múa võ chưa đấy?”
“Sao ông ngơ thế nhỉ? Đừng quên bài múa võ là do tôi đã dạy cho cả đội đấy, tôi là đứa thuộc nhất chứ không phải mấy ông đâu.”
“À ừ quên mất, xin lỗi xin lỗi, hì hì!”
“Liệu hồn mà tập cho đẹp, ai tập sai động tác hay làm sao để đội trượt vòng thi này thì tôi cắt tiết!” – Phương Nhi trừng mắt.
“Biết rồi biết rồi, đội trưởng yên tâm đi!” – Cả đội sợ toát cả mồ hôi.
“Đội mình chưa đến lượt đâu, ngồi xuống nghỉ đi.”
“Ơ ngồi được à…?” – Ai nấy đều không dám vì mọi khi Phương Nhi chẳng cho ngồi nghỉ bao giờ.
“Có ngồi không hay đứng!?? Thích đứng thì cứ đứng, tí nữa mỏi chân tập không ra gì thì cứ chuẩn bị để con này chặt chân luôn thể.”
Nghe thế cả đội ngồi hết xuống luôn, ai nấy phải cười ồ vì toàn các chàng trai khoẻ mạnh nhưng lại sợ toát mồ hôi cô gái đội trưởng nhỏ nhắn như vậy. Nhưng ai biết đâu, không hẳn là các anh chàng đó sợ, mà đang muốn làm cho Phương Nhi vui. Ai cũng hiểu, Phương Nhi trông đanh đá là thế nhưng lời nói lại đầy sự quan tâm, chăm lo đến từng…cái chân của đồng đội, chính vì cô mà đội võ này mới bền vững như vậy.
Phương Nhi lặng lẽ ngồi xuống, nhìn những người bạn đang trò chuyện vui vẻ. Họ đều là những người bạn gắn bó với cô trong môn võ, trong cuộc sống thường ngày. Ngày hôm nay, cô sẽ không vì chuyện riêng mà để họ bị ảnh hưởng. Cô sẽ cùng những anh chàng đáng ghét này chiến đấu hết sức mình. Cô ngẩng lên khán đài, Mạnh Bảo vẫn ngồi đó nhìn cô. Anh đang cổ vũ cô. Cái ôm của anh, lời nói của anh muốn cô trở lại là chính mình. Cô không thể đau khổ, cô không thể gục ngã. Cô là cô, là Phương Nhi vui vẻ, mạnh mẽ, quyết tâm làm hết mình vì những điều mình mong muốn.
Căn bệnh trong người…Tình yêu đơn phương chẳng được đáp trả chỉ vì là người đến sau…Những thứ đó sẽ không bao giờ cản được cô!
“Đến đội mình rồi, đau tim quá đi!” – Những chàng trai đứng bật dậy.
“Nhớ lời tớ đó mấy thằng khùng.”
“Đội trưởng…”
“Phải thi hết mình, thi vì cả đội chứ không chỉ thi cho bản thân nghe chưa? Thế nên tớ nhắc lại, ai làm hỏng đội hình hay tập sai thì chết với tớ đấy.”
“Nghe rồi, thưa đội trưởng! Đội Phương Nhi cố lên!!”
“Hả? Tên đội đâu sao không gọi mà gọi tên con này?”
“Cậu là linh hồn của đội, đội bền vững nhờ đội trưởng , đội sống chết thế nào cũng do đội trưởng, đội trưởng xứng đáng trở thành tên của của cả đội luôn. Vui lên nhá đội trưởng, hôm nay cậu cũng phải cho tất cả mọi người biết khả năng đấm phát chết luôn của mình đấy.”
“Được rồi, đi ra ngay không tui đấm thật đó!” – Phương Nhi mỉm cười, xua xua cả lũ đi ra sân.
Đội võ “PHƯƠNG NHI” đứng giữa sân đấu thật hoành tráng và nổi bật. Mạnh Bảo nhìn mà khá hài lòng, quả là một đội võ lý tưởng. Dẫn đầu đội võ là cô gái trẻ đầy khí phách, và đằng sau là chục chàng trai cao to khí thế chẳng kém. Tiếng nhạc vang lên hừng hực ngọn lửa của những võ sĩ trẻ, và tiếng Phương Nhi hô lên dõng dạc, to vang khắp sân:
“Chuẩn bị! Chào! (…) Bắt đầu!”
Nếu bạn đã từng xem múa võ, ắt hẳn là chẳng cần biết bài múa võ đó thế nào, chỉ cần thấy sự đồng đều, dứt khoát và mạnh mẽ trong từng động tác là có thể cuốn hút bạn. Làm gì có ai xem nổi một bài võ người quay bên này, người quay bên kia chẳng có sự phối hợp, rồi động tác mà hời hợt thì còn ai mê nổi? Nhưng đội võ của cô đội trưởng Phương Nhi đã không làm mọi người thất vọng. Dưới sự chỉ đạo của cô, theo tiếng nhạc hào hùng, cả đội võ tập từng động tác vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát lại rất đều nhau. Những động tác đấm, chém, các cú cước (đá chân), lộn, xoay, xoạc mà thót tim cùng tiếng “HÂY” một lúc lại vang lên như sấm khiến cả khán đài một lúc lại có tiếng hú hét, vỗ tay vì quá phấn khích khi chưa thấy màn biểu diễn nào đẹp mà còn đồng đều như thế. Không một ai sai động tác. Và lại càng không một ai “người ta một đằng mình một nẻo”. Tất cả là nhờ sự đoàn kết, sự tương tác hỗ trợ, và công lớn nhất của người chỉ huy thì mới làm nên một bài võ tuyệt vời như vậy.
“Tuyệt vời!! Đẹp quá đi mất!”
“Một bài múa võ xuất sắc!”
“Đội này phải vào được vòng cuối, biểu diễn đẹp quá!”
“Thích cô đội trưởng thế, vừa xinh đẹp vừa võ giỏi, mấy quả lộn với xoay làm tôi chóng mặt luôn!”
Hàng loạt tiếng vỗ tay và những lời khen cứ phải nói là nổ cả sân đấu khi bài tập của đội võ kết thúc. Cả đội mặc dù mồ hôi túa ra như tắm nhưng không thể không cười ngẩng lên cảm ơn khán giả. Riêng Phương Nhi, cô phải đi cả một vòng sân để giơ tay cảm ơn khán giả vì quá nhiều người muốn nhìn kỹ “cô đội trưởng xinh đẹp giỏi võ” (chậc, chị Nhi càng lúc càng đông fan).
Khi cô quay về vị trí đội, Mạnh Bảo ngồi ngay gần khán đài liền gọi cô:
“Phương Nhi!”
Cô đi ra chỗ anh, anh thấy gương mặt cô chẳng còn buồn bã mà còn đầy sự vui vẻ.
“Lau mồ hôi đi, trông như tắm rồi này!” – Anh rút cái khăn trong túi ra và đưa cho cô.
“Cảm ơn! Nhờ anh cả đấy.” – Cô cầm cái khăn lau luôn mặt.
“Tôi có làm gì đâu mà nhờ tôi?”
“Anh có khả năng làm cho người khác tâm trạng tốt hơn.” – Cô tủm tỉm cười, nụ cười của cô thật sự là rất đáng yêu.
“Gì chứ, do tài năng của em chứ tôi liên quan gì.”
“Xời, em có tài em biết quá rồi (tự sướng tí). Thôi đưa nước đây, khát quá.”
“Có mấy chai thôi, các anh chàng kia mệt quá nên lấy hết rồi.”
“Cái gì cơ!!?? Anh phân biệt đối xử thế hả? Em là đội trưởng, anh phải để nước cho em đầu tiên chứ?”
“Biết đâu là uống nước hăng thế. Thôi đừng nóng, bây giờ còn mấy đội nữa đang thi, tranh thủ ra ngoài tôi mua nước cho em vậy.”
Phương Nhi nghe thế đồng ý ngay, nhưng Mạnh Bảo vừa đứng lên thì “Thanh Linh” ngồi cạnh giữ tay anh lại:
“Anh…anh đi đâu à?”
“Anh đi rồi quay lại ngay, em cứ ngồi đây với Vân Trang đi.”
“Không, em muốn đi với anh!”
“Thanh Linh, đừng có nũng nữa. Anh đi mua nước cũng không được sao? Anh hứa sẽ quay lại ngay mà.”
Phương Nhi nhìn mà ngứa mắt, thực sự cô chỉ muốn hét ngay lên cho Mạnh Bảo biết cô ta là Thanh Chi chứ không phải Thanh Linh. Nhưng giờ không nói được thì cô cũng nào đứng yên được. Cô đi thẳng tới, nắm tay Mạnh Bảo kéo đi:
“Mạnh Bảo, ta đi luôn đi!”
Mạnh Bảo bị lôi đi thì buộc phải đi luôn, không để ý “Thanh Linh” đã bốc hoả, nghiến chặt răng nhìn theo Phương Nhi: “Đợi đó, con khốn, tao không để mày đắc ý được đâu.”
“Đây, nước Lavie lạnh luôn nhé, uống cho mát người.” – Mạnh Bảo đưa chai nước cho Phương Nhi.
Phương Nhi vừa tập võ xong nóng muốn chết, cầm chai nước tu một phát đã hết hơn nửa chai. Coi bộ cô thế mà khoẻ chẳng kém ai, đến uống nước cũng khoẻ.
“Sau vụ này nhớ ăn uống thêm nhiều vào nhé, em gầy đi không ít đâu. Bao nhiêu cân thế?”
“52kg, giờ chắc sụt xuống 50kg.”
“Có 2kg thôi á, thế mà trông xanh xao quá chừng. Không ốm đau gì đó chứ?”
“Nói vớ vẩn, định trù ẻm người ta ốm đấy à? Cho vào viện luôn giờ!” – Phương Nhi nói thế nhưng thực tình cô lại nói dối… - “Tại em tập hăng quá thôi, em không thắng tên Khánh Vinh em không là người.”
“Vì sao em lại muốn thắng Khánh Vinh?” – Bất chợt Mạnh Bảo hỏi làm Phương Nhi ngưng bặt.
Cô thở dài, ngẩng lên trời:
“Vì nhiều thứ…”
“Nếu như thắng Khánh Vinh, sau đó em sẽ làm gì nữa?” – Mạnh Bảo cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy.
Phương Nhi nghĩ ngợi một lát rồi cười:
“Em không biết!”
“…”
“Đời người cũng ngắn thôi mà, chết cũng nhanh lắm, nên càng phải biết giữ lấy thời gian sống thôi. Cứ tận hưởng những gì mà cuộc sống mang lại đi. Anh đi đường anh, em đi đường em, em vẫn là em, em vẫn sống cái cuộc sống bình thường mà 20 năm nay em vẫn có. Như thế là tốt nhất, đúng không anh?”
“Anh ước mình có thể lạc quan như em.”
“Anh đã lạc quan rồi, anh đã cố gắng sống để đi tìm người con gái anh yêu thương rồi. Vì thế, anh hãy sống tốt, cứ sống làm sao để anh cảm thấy vui vẻ nhất là được. Thôi, em đi vào đây, sắp đến lúc công bố kết quả vòng thi tập thể rồi. Trả anh này!” – Cô đặt chiếc khăn vừa dùng để lau mồ hôi vào tay anh.
“Ừm em đi đi, chắc chắn là được vào vòng tiếp theo rồi. Phải thi tốt đấy.”
“Nói ra thì sến muốn ói nhưng mỗi lần nghe anh cổ vũ em yêu anh nhiều hơn biết bao nhiêu!” – Phương Nhi nói rất nhanh rồi quay đi luôn.
Mạnh Bảo nhìn theo, cô gái này thẳng thắn ghê, nghĩ gì nói nấy. Nhưng càng thẳng thắn thế càng thấy cô dễ thương, giá như cô là người đến trước, biết đâu…anh đã yêu cô…
Giờ cô vui vẻ rồi, giờ cô sẵn sàng quên anh để tập trung cho cuộc thi rồi, cô không đau khổ buồn bã như lúc trước nữa, nhưng sao anh vẫn thấy trong lời nói của cô còn nhiều thứ nữa muốn nói mà không thể nào nói ra? Anh thở dài, cúi nhìn chiếc khăn mà cô vừa đặt vào tay anh, tự dưng lại muốn vân vê lật qua lật lại nó.
Bỗng anh giật nảy mình, vừa lật mặt sau chiếc khăn lên, anh thấy một vệt máu đỏ ngay trên chiếc khăn trắng!
Khi cô lau mồ hôi anh cũng không để ý mặt cô cho lắm, mà chính cô cũng dùng khăn quẹt qua một phát chứ mải nói chuyện nên chẳng biết gì, nhưng rõ ràng cô chỉ lau mồ hôi mà chiếc khăn này dính máu…
Linh cảm chuyện gì chẳng lành, anh chạy vội về sân đấu.
Mạnh Bảo trở về đúng lúc vừa công bố kết quả vòng thi tập thể xong. Đội võ của Phương Nhi và Khánh Vinh được công bố ngay đầu, khán giả ai cũng vỗ tay nhiệt liệt vì kết quả xứng đáng. Phương Nhi cùng cả đội cũng cười tươi rói đầy vui mừng vì đã chính thức bước vào vòng quyết định để giành cơ hội chạm tay vào chiếc cúp vàng. Mạnh Bảo nhìn nụ cười tươi kia của Phương Nhi nhưng vệt máu trên chiếc khăn này cho anh một cảm giác không lành đằng sau nụ cười của cô. Cô có đang cười thật không? Hay chỉ là cố cười để che giấu điều gì đó?
“Mời 5 đội bước vào vị trí! Sau tiếng còi, tất cả sẽ bắt đầu thi đấu, đấu với đội nào là tuỳ theo lựa chọn, miễn sao có thể hạ gục được đối thủ. Chúng tôi sẽ chấm ra đội chiến thắng nhờ vào việc kỹ thuật đánh, hạ được nhiều đối thủ của nhiều đội,...”
5 đội võ xuất sắc nhất bắt đầu bước vào vị trí. Phương Nhi quay ra dặn đội mình:
“Hãy cố gắng hạ hết tất cả 4 đội còn lại. Tớ sẽ lo 4 tên đội trưởng của 4 đội, còn những kẻ khác, dù là khá đông nhưng tớ nghĩ các cậu có thể hạ gục được chứ?”
“Yên tâm đi, trận này chả khác gì chiến tranh thấy ai là lao vào cắn xé thôi. Cứ tin tưởng vào tụi này.”
“Thông thường các đội trưởng đều lui về phòng thủ, đánh sau cùng, thả hết “gà” ra đánh, cho nên các cậu cũng cứ cố gắng mà đánh “gà” nhé, đừng có dại mà lao vào thằng đội trưởng nào là nó đánh toè mỏ đấy.”
“OK biết rồi!”
PÍP! Tiếng còi vang lên, tất cả những vận động viên to khoẻ lao vào nhau làm cho sân đấu trở nên đầy lửa hơn bao giờ hết. Khán giả đứng hết lên reo hò, cổ vũ, hú hét cho đội của mình. Vòng đấu đấm đá bao giờ cũng được người ta thích nhất, mặc dù hơi loạn vì nhiều người cùng xông vào nhưng vẫn rất thu hút, nhất là khi đội võ Phương Nhi đã chiếm ưu thế. Chàng trai nào cũng giống Phương Nhi ở cái khoản mưu mẹo và biết nhận ra nhược điểm đối thủ, không cần quá tốn sức mà vẫn hạ được những võ sĩ đội khác. Trận đấu diễn ra càng lúc càng kịch tính, “gà” thi nhau đánh, đội trưởng vẫn đứng phòng thủ. Từng môn võ, từng kiến thức được mang ra áp dụng, khỏi phải nói đội của Phương Nhi đã áp dụng thuần thục thế nào. Những cú đá, xoay, né, chém, đấm của họ lần lượt giáng vào đối thủ, ai cũng phải ngã gục và xin hàng trước các chàng trai đội võ Phương Nhi. Trên sân khấu, Minh Thiên, Minh Phú, Vân Trang, Hoàng Duy cứ phải nghẹt cả thở khi theo dõi từng võ sĩ bị đội Phương Nhi đánh gục, cứ như là phẩy tay một phát đi đời nhà ma cả lũ vậy. Chỉ có Mạnh Bảo vẫn lo lắng nhìn cô gái kia đang hừng hực khí thế, tâm trạng anh thực sự bất an…
“Khốn kiếp! Đánh đấm thế đấy!” – Đội trưởng một đội thể đứng yên được, buộc phải xông ra cứu cánh.
“Anh chàng đẹp trai, làm gì mà vội.” – Và cô gái đó xuất hiện, đứng chắn ngang đường anh chàng đội trưởng.
Anh ta giơ cánh tay to khoẻ định đẩy cô ra nhưng cô đã tóm lấy tay anh, và chỉ một tay, cô quật ngã anh trong sự kinh ngạc của toàn bộ khán giả và cả những người trong ban tổ chức. Sức khoẻ của Phương Nhi nói không ngoa thì phải bằng chục võ sĩ cộng lại. Tình thế bất lợi dần, hai chàng đội trưởng của hai đội tiếp buộc phải lao ra để cứu cho đội. Trước tình hình “2 đánh 1”, Phương Nhi vẫn không hề nao núng, cũng không gọi một ai của đội mình ra giúp sức. Cô đứng lùi về phía sau lấy đà, rồi bật nhảy lên một cú đồng thời tung luôn đòn song phi cước (đá hai chân), mỗi chân đá vào bụng một chàng đội trưởng. Một mũi tên trúng hai đích, cả hai lăn quay ngã chổng vó giữa sân đấu còn Phương Nhi thì nhẹ nhàng “đáp” xuống đất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Võ thuật của cô đã giỏi, sau thời gian luyện tập cùng với lời cổ vũ của ai kia, đã khiến sức khoẻ của cô tăng gấp mấy lần. 3 đội võ đã bị đội cô cho “thẳng cánh cò bay”, đội của Khánh Vinh cũng bị hạ gần như hết, và chỉ còn gã đội trưởng của đội đó – kẻ mà Mạnh Bảo, Thanh Linh năm xưa không chiến thắng được.
Khánh Vinh vẫn đứng đó, thản nhiên như không nhìn đội của mình “chết” dưới tay đội Phương Nhi. Cuối cùng, hắn mới bước ra một cách điềm tĩnh nhưng ánh mắt của hắn tỏ ra không “điềm tĩnh” chút nào. Một anh đội Phương Nhi nói:
“Đội trưởng, có cần trợ giúp không?”
“Không ai được phép xông vào hắn. Lùi ra sau hết cho tôi!”
Giờ đây trên sân đấu, gần như chỉ có hai người.
Khánh Vinh cao to, lực lưỡng, sức khoẻ phi phàm.
Phương Nhi đầy khí thế và sự quyết tâm, ánh mắt cô nhìn hắn nảy lửa như muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
/52
|