Thanh Linh và Mạnh Bảo nhanh chóng tiến về phía chiếc xe taxi. Những tên sát thủ đang chặn ở hướng đó liền lao tới hai người. Không chần chừ, cả hai xông lên giáng cho chúng những đòn đánh quyết liệt. Sự bình tĩnh của Thanh Linh cùng sức khỏe của Mạnh Bảo đã đẩy lùi được bọn chúng. Tuy nhiên, tên này bại thì lại có tên khác ứng cứu, khỏe đến mấy thì hai người cũng không thể đánh hết được, chưa kể chúng bắt đầu lăm le rút súng. Tình thế cấp bách, đột nhiên Phương Nhi nghĩ ra một kế. Cô quay lại Minh Thiên:
"Có bật lửa không?"
"Có đây!"
Phương Nhi bật lửa rồi ném rất nhanh về phía một cái cây trước cổng căn hộ. Cây bén lửa, khói bốc mù mịt. Cô hét lên:
"Cháy kìa!"
Lũ sát thủ ngửi mùi khói, giật mình quay lại. Thế là nhanh như chớp, Thanh Linh và Mạnh Bảo đạp cho mỗi đứa đang chắn đường một phát rồi cả bọn chạy rất nhanh ra chỗ cái taxi. Lão tài xế chẳng hiểu đầu đuôi gì đã bị lôi ra ngoài, tất cả ngồi vào và Minh Thiên lái xe. Bè lũ đầu trâu mặt ngựa cũng lên xe đuổi theo.
"Bây giờ đi đâu? Tôi không thể quay lại được vì sẽ bị tóm. Nhưng không còn đường khác để quay về đâu! Phương Nhi, cô biết đường khác không?" - Minh Thiên hỏi.
"Ở đây ngoài việc quay lại làm sao mà còn đường khác nữa. Mà phía trước là đường đến núi rừng, nguy hiểm đấy!"
"Nguy hiểm có còn hơn không là quay lại chui đầu vào miệng cọp. Chúng ta cứ đi thẳng đi, thoát được chúng nó sẽ quay lại sau." - Thanh Linh nói.
Nghe Thanh Linh nói đúng, Minh Thiên tăng tốc độ phóng thật nhanh về phía trước. Chiếc xe đằng sau cũng đuổi rất nhanh, hai chiếc xe với tốc độ khủng khiếp khiến người đi đường đều hoảng sợ. Đường chân núi gồ ghề khó đi, mọi thứ đang dần như vào ngõ cụt vậy. Vắng vẻ và thưa thớt người dần khiến những kẻ độc ác có nhiều lợi thế.
"Chúng mày đừng hòng thoát!" - Tiếng gã trai vang lên.
"Là Khánh Vinh! Bị thương mà hắn vẫn đuổi theo chúng ta nữa sao?" - Vân Trang kinh ngạc.
Cô chưa kịp nói dứt câu, một tiếng ĐOÀNG vang lên! Viên đạn từ khẩu súng của Khánh Vinh lao thẳng vào thân xe phía sau. Tuy nó không đủ mạnh để thủng xe nhưng đủ để Vân Trang nhận ra chuyện gì không lành:
"Minh Thiên, chạy nhanh đi! Thật nhanh vào! Xa bọn chúng vào!"
"Sợ bị bắn à? Có thủng xe đâu!"
"Giời ơi!! Hắn sẽ không ngu bắn vào xe!!!"
Đến lúc mọi người hiểu ra thì đã muộn. ĐOÀNG! Tiếng nổ vang lên và viên đạn được bắn từ cú bắn cực kỳ chuẩn xác của Khánh Vinh đã xé gió đâm vào lốp xe. Chiếc xe khựng lại. Một viên đạn nữa lao vào bánh xe tiếp theo. Chiếc xe hoàn toàn không thể di chuyển được. Tình hình cấp bách, Mạnh Bảo lên tiếng:
"Chỉ còn cách là chạy thôi!"
"Không được! Ra ngoài là ăn đạn đó!" - Phương Nhi hoảng hốt ngăn anh lại.
"Còn hơn là chui đầu vào miệng cọp!"
"Anh ấy nói đúng đấy." - Thanh Linh lên tiếng - "Anh cầm lấy cái súng này và bắn hắn đi, để hắn phân tâm không kịp bắn chúng ta. Còn chúng ta phải nhanh chóng chạy đi."
Mạnh Bảo cầm lấy khẩu súng. Lần này phải thoát được, không thể rơi vào tay tên khốn đó lần nữa! Anh mở cửa bước ra khỏi xe, nhưng lại chỉ ló đầu và chân ra. Theo phản xạ, Khánh Vinh lại đang đắc thắng nữa nên không đề phòng mà ngó đầu khỏi cửa kính xe, bóp cò bắn luôn. Mạnh Bảo nhanh chóng lùi người lại tránh viên đạn, và giơ súng bắn một phát về phía hắn đồng thời hét:
"Một quả vào chân rồi, giờ mày sẽ mù mắt!!"
Khánh Vinh nhớ tới vết thương bị Thanh Linh bắn, tưởng Mạnh Bảo nói thật thì cuống cuồng chui đầu vào xe. Ngay lập tức, cả nhóm ra khỏi xe chạy vào trong rừng núi. Nhận ra bị trúng kế, Khánh Vinh điên tiết xuống xe, tập tà tập tễnh chạy đuổi theo cùng đồng bọn. Nhóm Mạnh Bảo dù có Vĩnh Sơn bị thương, bà Thanh Thảo đang ngất hơi khó di chuyển nhưng nhờ ai cũng thông minh nên đã biết leo núi theo đường ngắn và nhanh. Lũ đồng bọn Khánh Vinh định trèo núi theo thì hắn đã mệt lử nói:
"Chân cẳng thế này tao leo thế nào được, con Thanh Linh chết tiệt, nó bắn rất hiểm làm chân tao tê cứng rồi. Tao thề tao sẽ bắt mày trả giá!" - Hắn quay lại một tên đệ tử - "Lấy chỗ thuốc nổ ra đây!"
Tiếng hắn rất to đã vang tới tai nhóm Mạnh Bảo. Ai nấy thất kinh, Khánh Vinh định cho nổ ư? Muốn chạy cũng không xong nổi với hắn! Thanh Linh nói:
"Chạy cùng nhau thế này kiểu gì cũng chết! Chia nhau ra chạy, nhanh!"
"Ý kiến được đấy!" - Vân Trang hưởng ứng - "Nhưng ai chạy cùng ai?"
"Ai mà chẳng được! Tôi sẽ đưa Vĩnh Sơn đi, anh ấy đang bị thương. Vân Trang chạy cùng Minh Thiên, Minh Phú!" - Thanh Linh nhìn sang Phương Nhi và bà Ngân đang dìu bà Thanh Thảo - "Ba người đi cùng nhau được không?"
"Được! Còn anh, Mạnh Bảo?" - Phương Nhi hỏi.
"Cứ chạy đi, không phải lo cho anh. Anh ở đây đánh lạc hướng đứa mang thuốc nổ lên. Khánh Vinh không dại gì cho nổ dưới đó kẻo hắn ta cũng chết theo, thế nào cũng cho một thằng đặt thuốc nổ gần chỗ chúng ta."
"Anh, anh phải an toàn đấy!" - Vân Trang lo lắng.
"Đi đi!"
Mọi người mỗi nhóm nhỏ chạy một hướng. Nhưng bỗng Minh Phú vấp ngã:
"Chị Trang, anh Thiên, giúp em với!"
"Trời đất, sao đấy?" - Minh Thiên, Vân Trang giật mình khi nhận ra Minh Phú bị bỏ lại một quãng khá xa.
"Hai người đi mau đi, tôi sẽ lo cho Phú!" - Đúng lúc đó một cánh tay nhấc Minh Phú dậy. Là Phương Nhi. Cô đã liều mình quay lại, dẫu sao cô chạy chưa xa.
Minh Thiên, Vân Trang nhìn Phương Nhi dìu Minh Phú đi mới yên tâm chạy tiếp. Mạnh Bảo thì chạy đi hướng khác cố tình để tên đệ tử cầm thuốc nổ nhìn thấy. Trông thấy anh, hắn cũng chạy theo. Nhưng khốn khổ, mọi thứ không như anh nghĩ. Tên đệ tử mà Khánh Vinh chọn mang thuốc nổ lại rất thông minh, nhận thấy anh chạy một mình thì biết ngay đang bị đánh lạc hướng. Hắn không chạy nữa, đặt thuốc nổ xuống, châm lửa rồi vắt chân lên cổ chạy xuống núi (coi chừng ngã tan xác ông ơi).
"Hỏng bét rồi!" - Mạnh Bảo quay lại, nhìn ngọn lửa đang cháy xèn xẹt...
Giờ anh không thể nhảy xuống đâu được vì đường quá cheo leo hiểm trở, cũng không thể chạy theo đường mà tên kia đã xuống bởi thuốc sắp nổ. Anh vội chạy tới định nấp sau tảng đá nhưng...
BÙM!!!!!!!!!!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả khoảng núi trong phút chốc rung chuyển khiến người dân dưới chân núi hoảng hốt chạy tán loạn vì tưởng động đất. Đất đá bắn tung lên cao, Mạnh Bảo cố bám vào phiến đá để không bị bắn tung theo. Nhưng cây cối bắt đầu đổ rạp, đất đá rơi xuống vùi lấp anh. RẦM! Một thân cây đổ xuống người anh! Không phải cây lớn nhưng đủ để anh không thoát được ra. Khói bụi mù mịt. Đôi mắt vô vọng tìm hư vô...
Cô khẽ mở mắt. Ánh nắng chiều rọi thẳng vào mắt cô chói loá. Bụi vẫn mù mịt xen từng tia nắng. Đầu cô đau như búa bổ. Cô dần nhớ lại chuyện gì xảy ra. Phải rồi, thuốc nổ! Tiếng nổ ấy vang lên ầm ầm và cô đã bị bắn tung đi.
Phương Nhi gắng ngồi dậy. Mọi thứ xung quanh hoang tàn. Cây đổ hết. Xơ xác. Bụi mù. Càng nhìn càng chóng mặt. Người cô đau nhức, không muốn di chuyển. Cơ mà phải đi tìm mọi người! Cô gắng gượng lấy lại sức và bước đi. Tìm ai đây? Đúng rồi, Minh Phú! Cậu bé đi cạnh cô nãy giờ.
"Phú, em đâu rồi?" "Em ở đây..." - Có tiếng đáp.
Phương Nhi đi vội về hướng có tiếng nói. Minh Phú đang lồm cồm bò dậy, lá rụng phủ đầy lên người cậu. Trông cả hai cùng thê thảm, tên Khánh Vinh ác quá mà.
"Chị Nhi, anh Thiên, anh Bảo, chị Linh, chị Trang,...đâu cả rồi?"
"Chúng ta sẽ đi tìm họ. Em có sao không, đứng lên đi."
"Em không sao, mau đi tìm họ nhanh đi chị!"
Phương Nhi gật đầu, cùng Minh Phú đi. Nhưng đi được mấy bước, cô lại khuỵu xuống vì đau. Đau không chỉ vì vết thương và còn vì căn bệnh...
"Trời ơi chị Nhi, sức khỏe của chị không tốt..."
Ho vài tiếng, Phương Nhi quay lại cười:
"Không tốt nhưng vẫn dư sức lo cho nhóc đó, cậu bé ạ!"
"Em phải bảo vệ chị mới đúng, tội chị quá!"
"Nhóc à, đừng có làm như chị đáng thương lắm vậy. Chị còn sức để tỉnh có nghĩa vẫn còn sức để đấm nhóc một quả bay răng rồi."
"Ế em sợ chị rồi, chị đừng làm vậy!"
"Đùa tí chứ ai làm thật. Đi thôi!" - Phương Nhi mỉm cười. Nụ cười dịu dàng đến lạ.
Nhưng hai người vừa định đi tiếp thì bỗng có tiếng hét:
"Đứng lại! Bắt được chúng mày rồi!"
Một người đàn ông đứng tuổi, nhìn có vẻ là nông dân khỏe mạnh, gương mặt sạm đen hầm hầm vác gậy tới chỗ Phương Nhi và Minh Phú.
"Này bác, bác làm gì vậy?" - Minh Phú hoảng hốt.
"Là chúng mày gây ra vụ nổ phải không? Tan tác bao nhiêu thứ rồi, gây hại bao nhiêu thứ rồi! Tao đánh chết chúng mày!!" - Bác nông dân giơ gậy định đánh.
Nhưng PẶP! Phương Nhi đã lao tới giữ cây gậy lại. Sức cô yếu nhưng với kỹ thuật đánh võ có thừa thì vẫn đủ trình để giữ được cây gậy. Ánh mắt tức giận đầy mạnh mẽ khiến bác nông dân chùn bước.
"Chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi đã đòi đánh người, ông nhìn chúng tôi thế này mà bảo chúng tôi gây ra vụ nổ sao?"
"Cô..."
"Bỏ cái gậy xuống trước khi tôi đánh bật nó về phía ông!"
Bác nông dân vô cùng ngạc nhiên trước cô gái có vẻ dữ dằn như vậy, bỏ cây gậy xuống. Lấy lại bình tĩnh, bác nhìn hai người rồi nói:
"Hình như hai người là nạn nhân?"
"Cứ cho là như thế! Tôi biết kẻ gây ra vụ nổ, nhưng hắn đã trốn. Hắn chỉ có trong thành phố này thôi."
"Trời ơi là trời!!" - Bác nông dân ôm đầu - "Là đứa nào? Đứa nào dám nổ cả một vùng núi xanh tươi xinh đẹp này!!?? Bao cây cối tôi trồng thế là đi đời hết!!"
"Núi rừng toàn cây thiên nhiên, ông cũng trồng cây sao?"
"Tôi trồng khá nhiều ở đây cùng với các cây rừng khác vì đất ở đây khá tốt. Còn chỗ tôi sống là ở vùng núi đằng kia."
"À xin hỏi, thế bác có nhìn thấy những người khác cũng bị thương vì vụ nổ này không ạ?" - Minh Phú hỏi.
"Tôi mới gặp hai người phụ nữ và đưa họ về nhà rồi."
"Tôi đến đó được không!? Họ là người quen của chúng tôi!" - Phương Nhi giật mình nhận ra đó là ai.
"Nhưng cô..." - Bác nông dân ngờ ngợ.
"Bác đừng lo, chị ấy là một võ sĩ nên tính tình khá nóng nảy nhưng chị ấy rất tốt bụng đó ạ." - Minh Phú đỡ lời.
Nghe Minh Phú nói thế thì bác nông dân mới yên tâm dẫn Phương Nhi và Minh Phú về nhà. Nhà bác nông dân nằm ở cạnh một ruộng bậc thang rộng lớn, ngút ngàn, phong cảnh đẹp thơ mộng. Vừa bước vào Phương Nhi đã thấy mẹ mình và bà Thanh Thảo ngồi cạnh vợ bác nông dân.
"Mẹ! Đúng là mẹ rồi!"
"Phương Nhi!" - Bà Ngân lao đến ôm chầm lấy con. - "Con không sao chứ? Sao trông con xơ xác thế này? Khổ thân con!"
"Không sao mẹ, mẹ không sao là được rồi."
Vợ bác nông dân cảm động, nói:
"Mọi người cứ ở lại đây một hôm rồi đi về cũng được. Khổ, may là không ai nguy hiểm đến tính mạng. Cô gái, cô đi tắm đi cho sạch sẽ."
"Cảm ơn bác! Minh Phú, trông em thảm hại quá, tắm trước đi."
"Không, chị..."
"Ơ hay, đi ngay!" - Phương Nhi lừ mắt.
Minh Phú bó tay, đành đi tắm trước. Phương Nhi ngồi lại đó cùng mẹ và bà Thanh Thảo. Đúng rồi, bà Thanh Thảo tỉnh rồi sao? Cô quay ra, thấy người đàn bà im lặng ngồi đó. Cô linh cảm điều gì không hay.
Hoàng hôn đã tắt những ánh nắng cuối cùng, nhường chỗ cho một bầu trời buổi tối âm u. Mưa trút xuống rào rào và rất lạnh. Nhà bác nông dân có vẻ ấm áp vui vẻ hơn khi có nhiều khách. Bác trai thì rất thích tính cách chăm chỉ, hay giúp đỡ người khác của Minh Phú. Còn bác gái lại thích cô gái xinh đẹp, tốt bụng Phương Nhi, cô chăm chỉ ra giúp bà nấu cơm, làm lụng rất nhanh nhẹn. Dường như ngoài Minh Phú, không ai biết cô đang mắc bệnh. Bà Ngân cũng vui vẻ ra giúp đỡ mọi người, chỉ có Thanh Thảo vẫn cứ ngồi đó lặng im.
"Để bác gọi bà ấy ra ăn cơm!" - Vợ bác nông dân định gọi Thanh Thảo.
"Bác cứ để cháu gọi cho!"
Phương Nhi đi vào trong phòng nơi bà Thanh Thảo ngồi. Thấy cô, bà ngẩng lên nhìn. Nhìn chằm chằm. Phương Nhi ngờ ngợ:
"Làm gì mà nhìn kỹ vậy?"
"Thật xinh đẹp..." - Giọng bà vang lên lạ lùng.
"Hả? Bà khen thật hay khen đùa vậy?"
"Xinh đẹp có hơn con gái ta không?"
Phương Nhi sững người. Người đàn bà này nói gì vậy?
"Bà...bà không bị điên ư?"
"Ta giả vờ để có thể qua mặt tên Khánh Quang khốn nạn đó." - Thanh Thảo cười nhìn cô - "Ta đã luôn theo dõi con gái mình. Không ngờ, nó chẳng bao giờ thua ai cái gì vậy mà phải thua một đứa con gái như cô!"
"Bà nói gì?"
"Cô đừng nghĩ là ta không biết chuyện gì. Ta biết con gái ta yêu thằng nhóc Mạnh Bảo ấy. Vậy mà cô trơ trẽn ghê nhỉ, lúc hai đứa còn đang rời xa nhau, chưa tìm được nhau, cô ngang nhiên nhảy vào cướp đi người Thanh Linh yêu đó. Có lẽ không phải là thằng bé đó yêu cô, mà là cô cứ quá bám dai lấy nó buộc nó phải yêu cô."
"Bà...bà đang trút giận cho con gái bà đó hả?" - Phương Nhi hằn rõ sự tức giận trên đôi mắt.
"Ta đã chứng kiến, đã nghe mọi thứ lúc con gái ta bị ép buộc phải bắn một trong ba người. Ta nghe mọi lời nói của nó! Ta cảm thấy đau xót cho nó! Ta thấy cô trơ trẽn vô cùng! Cô còn nói muốn con gái ta nghĩ đến cô! Tại sao nó phải nghĩ? Nó có quyền được yêu chứ! Còn cô? Cô là gì? Một kẻ thứ ba không hơn không kém! Không phải con hát mẹ khen hay nhưng cô hơn gì con gái ta? Xinh đẹp? Cô chẳng bằng một góc vẻ đẹp diễm lệ có thể làm say lòng người của nó! Thông minh? Cô xách dép! Giỏi võ? Còn lâu cô mới vượt qua nó! Vậy mà cô còn trơ mặt vượt qua nó để nó tổn thương sao!?" - Người đàn bà đay nghiến chì chiết.
Phương Nhi rực lửa giận:
"Bà đang đau xót cho cô ta hay là đang muốn tôn cô ta lên đấy?"
"Cô..."
"Tôi đã từng ghét Thanh Linh, nhưng khi tiếp xúc, tôi thấy cô ấy rất tốt. Quá tốt. Cái gì con gái mơ ước cô ấy cũng có. Cô ấy giống cha mình, người đàn ông mạnh mẽ và nhân hậu, để lại danh tiếng mãi về sau cho những người yêu võ thuật. Cơ mà tôi không ngờ em gái của cô ấy thì chẳng ra gì! Rồi đến mẹ cô ta cũng thế!"
"Cô dám...!"
"Sao không dám? Bà cho rằng tôi ích kỷ hèn mọn, tôi trơ trẽn? Vậy bà có yêu ai chưa? Tình yêu là phải ích kỷ mà. Tôi đã chấp nhận cái thứ gọi là "tình yêu đơn phương", đến khi ngỡ có được tình yêu bên cạnh những phút giây cuối đời vậy mà người xưa lại quay trở về. Cô ấy cũng khổ, cô ấy cũng đau, oán trách sao được cô ấy? Ừ thì trách tôi, vì tôi làm kẻ thứ ba xen giữa người khác. Tôi cứ muốn người ta nghĩ cho cảm giác của mình. Cứ trách đi, tôi có lỗi, tôi biết! Tôi bám dai, tôi cứ níu kéo, tôi biết! Nhưng lẽ nào ai cũng cao thượng được sao? Tôi không làm được! Tôi thà có tội, còn hơn lừa dối bản thân tôi!" - Phương Nhi hét lên đầy căm giận.
"Cô...cô..." - Thanh Thảo run sợ trước sự giận dữ tột cùng xen lẫn khổ đau của cô.
"Nguyễn Hoàng Phương Nhi này cuộc đời không dài, nhưng sẽ sống vì thứ mình muốn. Không phải tranh giành, mà là sống vì điều đó. Hãy ghét tôi nếu bà thấy tôi làm tổn thương con gái bà! Tôi sẽ không trách. Chỉ cần tôi là chính tôi, tôi không ân hận đâu. Tôi cũng không cần ai hiểu cho tôi làm gì! Rồi bà sẽ thấy, ai tổn thương hơn ai!"
Nói rồi cô quay người bước thẳng ra phía cửa. Nhưng vừa ra đến bếp thì đầu óc choáng váng. Mũi cô chảy máu. Cô cố quệt đi nhưng lại càng chảy ra nhiều hơn. Cô quỵ xuống, ngất đi.
"Chị Nhi!!"
"Nhi, con sao thế!!??"
Mưa ngoài trời vẫn không dứt. Mưa rơi vào lòng người đắng ngắt.
"Anh ở đâu, Mạnh Bảo?"
"Có bật lửa không?"
"Có đây!"
Phương Nhi bật lửa rồi ném rất nhanh về phía một cái cây trước cổng căn hộ. Cây bén lửa, khói bốc mù mịt. Cô hét lên:
"Cháy kìa!"
Lũ sát thủ ngửi mùi khói, giật mình quay lại. Thế là nhanh như chớp, Thanh Linh và Mạnh Bảo đạp cho mỗi đứa đang chắn đường một phát rồi cả bọn chạy rất nhanh ra chỗ cái taxi. Lão tài xế chẳng hiểu đầu đuôi gì đã bị lôi ra ngoài, tất cả ngồi vào và Minh Thiên lái xe. Bè lũ đầu trâu mặt ngựa cũng lên xe đuổi theo.
"Bây giờ đi đâu? Tôi không thể quay lại được vì sẽ bị tóm. Nhưng không còn đường khác để quay về đâu! Phương Nhi, cô biết đường khác không?" - Minh Thiên hỏi.
"Ở đây ngoài việc quay lại làm sao mà còn đường khác nữa. Mà phía trước là đường đến núi rừng, nguy hiểm đấy!"
"Nguy hiểm có còn hơn không là quay lại chui đầu vào miệng cọp. Chúng ta cứ đi thẳng đi, thoát được chúng nó sẽ quay lại sau." - Thanh Linh nói.
Nghe Thanh Linh nói đúng, Minh Thiên tăng tốc độ phóng thật nhanh về phía trước. Chiếc xe đằng sau cũng đuổi rất nhanh, hai chiếc xe với tốc độ khủng khiếp khiến người đi đường đều hoảng sợ. Đường chân núi gồ ghề khó đi, mọi thứ đang dần như vào ngõ cụt vậy. Vắng vẻ và thưa thớt người dần khiến những kẻ độc ác có nhiều lợi thế.
"Chúng mày đừng hòng thoát!" - Tiếng gã trai vang lên.
"Là Khánh Vinh! Bị thương mà hắn vẫn đuổi theo chúng ta nữa sao?" - Vân Trang kinh ngạc.
Cô chưa kịp nói dứt câu, một tiếng ĐOÀNG vang lên! Viên đạn từ khẩu súng của Khánh Vinh lao thẳng vào thân xe phía sau. Tuy nó không đủ mạnh để thủng xe nhưng đủ để Vân Trang nhận ra chuyện gì không lành:
"Minh Thiên, chạy nhanh đi! Thật nhanh vào! Xa bọn chúng vào!"
"Sợ bị bắn à? Có thủng xe đâu!"
"Giời ơi!! Hắn sẽ không ngu bắn vào xe!!!"
Đến lúc mọi người hiểu ra thì đã muộn. ĐOÀNG! Tiếng nổ vang lên và viên đạn được bắn từ cú bắn cực kỳ chuẩn xác của Khánh Vinh đã xé gió đâm vào lốp xe. Chiếc xe khựng lại. Một viên đạn nữa lao vào bánh xe tiếp theo. Chiếc xe hoàn toàn không thể di chuyển được. Tình hình cấp bách, Mạnh Bảo lên tiếng:
"Chỉ còn cách là chạy thôi!"
"Không được! Ra ngoài là ăn đạn đó!" - Phương Nhi hoảng hốt ngăn anh lại.
"Còn hơn là chui đầu vào miệng cọp!"
"Anh ấy nói đúng đấy." - Thanh Linh lên tiếng - "Anh cầm lấy cái súng này và bắn hắn đi, để hắn phân tâm không kịp bắn chúng ta. Còn chúng ta phải nhanh chóng chạy đi."
Mạnh Bảo cầm lấy khẩu súng. Lần này phải thoát được, không thể rơi vào tay tên khốn đó lần nữa! Anh mở cửa bước ra khỏi xe, nhưng lại chỉ ló đầu và chân ra. Theo phản xạ, Khánh Vinh lại đang đắc thắng nữa nên không đề phòng mà ngó đầu khỏi cửa kính xe, bóp cò bắn luôn. Mạnh Bảo nhanh chóng lùi người lại tránh viên đạn, và giơ súng bắn một phát về phía hắn đồng thời hét:
"Một quả vào chân rồi, giờ mày sẽ mù mắt!!"
Khánh Vinh nhớ tới vết thương bị Thanh Linh bắn, tưởng Mạnh Bảo nói thật thì cuống cuồng chui đầu vào xe. Ngay lập tức, cả nhóm ra khỏi xe chạy vào trong rừng núi. Nhận ra bị trúng kế, Khánh Vinh điên tiết xuống xe, tập tà tập tễnh chạy đuổi theo cùng đồng bọn. Nhóm Mạnh Bảo dù có Vĩnh Sơn bị thương, bà Thanh Thảo đang ngất hơi khó di chuyển nhưng nhờ ai cũng thông minh nên đã biết leo núi theo đường ngắn và nhanh. Lũ đồng bọn Khánh Vinh định trèo núi theo thì hắn đã mệt lử nói:
"Chân cẳng thế này tao leo thế nào được, con Thanh Linh chết tiệt, nó bắn rất hiểm làm chân tao tê cứng rồi. Tao thề tao sẽ bắt mày trả giá!" - Hắn quay lại một tên đệ tử - "Lấy chỗ thuốc nổ ra đây!"
Tiếng hắn rất to đã vang tới tai nhóm Mạnh Bảo. Ai nấy thất kinh, Khánh Vinh định cho nổ ư? Muốn chạy cũng không xong nổi với hắn! Thanh Linh nói:
"Chạy cùng nhau thế này kiểu gì cũng chết! Chia nhau ra chạy, nhanh!"
"Ý kiến được đấy!" - Vân Trang hưởng ứng - "Nhưng ai chạy cùng ai?"
"Ai mà chẳng được! Tôi sẽ đưa Vĩnh Sơn đi, anh ấy đang bị thương. Vân Trang chạy cùng Minh Thiên, Minh Phú!" - Thanh Linh nhìn sang Phương Nhi và bà Ngân đang dìu bà Thanh Thảo - "Ba người đi cùng nhau được không?"
"Được! Còn anh, Mạnh Bảo?" - Phương Nhi hỏi.
"Cứ chạy đi, không phải lo cho anh. Anh ở đây đánh lạc hướng đứa mang thuốc nổ lên. Khánh Vinh không dại gì cho nổ dưới đó kẻo hắn ta cũng chết theo, thế nào cũng cho một thằng đặt thuốc nổ gần chỗ chúng ta."
"Anh, anh phải an toàn đấy!" - Vân Trang lo lắng.
"Đi đi!"
Mọi người mỗi nhóm nhỏ chạy một hướng. Nhưng bỗng Minh Phú vấp ngã:
"Chị Trang, anh Thiên, giúp em với!"
"Trời đất, sao đấy?" - Minh Thiên, Vân Trang giật mình khi nhận ra Minh Phú bị bỏ lại một quãng khá xa.
"Hai người đi mau đi, tôi sẽ lo cho Phú!" - Đúng lúc đó một cánh tay nhấc Minh Phú dậy. Là Phương Nhi. Cô đã liều mình quay lại, dẫu sao cô chạy chưa xa.
Minh Thiên, Vân Trang nhìn Phương Nhi dìu Minh Phú đi mới yên tâm chạy tiếp. Mạnh Bảo thì chạy đi hướng khác cố tình để tên đệ tử cầm thuốc nổ nhìn thấy. Trông thấy anh, hắn cũng chạy theo. Nhưng khốn khổ, mọi thứ không như anh nghĩ. Tên đệ tử mà Khánh Vinh chọn mang thuốc nổ lại rất thông minh, nhận thấy anh chạy một mình thì biết ngay đang bị đánh lạc hướng. Hắn không chạy nữa, đặt thuốc nổ xuống, châm lửa rồi vắt chân lên cổ chạy xuống núi (coi chừng ngã tan xác ông ơi).
"Hỏng bét rồi!" - Mạnh Bảo quay lại, nhìn ngọn lửa đang cháy xèn xẹt...
Giờ anh không thể nhảy xuống đâu được vì đường quá cheo leo hiểm trở, cũng không thể chạy theo đường mà tên kia đã xuống bởi thuốc sắp nổ. Anh vội chạy tới định nấp sau tảng đá nhưng...
BÙM!!!!!!!!!!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả khoảng núi trong phút chốc rung chuyển khiến người dân dưới chân núi hoảng hốt chạy tán loạn vì tưởng động đất. Đất đá bắn tung lên cao, Mạnh Bảo cố bám vào phiến đá để không bị bắn tung theo. Nhưng cây cối bắt đầu đổ rạp, đất đá rơi xuống vùi lấp anh. RẦM! Một thân cây đổ xuống người anh! Không phải cây lớn nhưng đủ để anh không thoát được ra. Khói bụi mù mịt. Đôi mắt vô vọng tìm hư vô...
Cô khẽ mở mắt. Ánh nắng chiều rọi thẳng vào mắt cô chói loá. Bụi vẫn mù mịt xen từng tia nắng. Đầu cô đau như búa bổ. Cô dần nhớ lại chuyện gì xảy ra. Phải rồi, thuốc nổ! Tiếng nổ ấy vang lên ầm ầm và cô đã bị bắn tung đi.
Phương Nhi gắng ngồi dậy. Mọi thứ xung quanh hoang tàn. Cây đổ hết. Xơ xác. Bụi mù. Càng nhìn càng chóng mặt. Người cô đau nhức, không muốn di chuyển. Cơ mà phải đi tìm mọi người! Cô gắng gượng lấy lại sức và bước đi. Tìm ai đây? Đúng rồi, Minh Phú! Cậu bé đi cạnh cô nãy giờ.
"Phú, em đâu rồi?" "Em ở đây..." - Có tiếng đáp.
Phương Nhi đi vội về hướng có tiếng nói. Minh Phú đang lồm cồm bò dậy, lá rụng phủ đầy lên người cậu. Trông cả hai cùng thê thảm, tên Khánh Vinh ác quá mà.
"Chị Nhi, anh Thiên, anh Bảo, chị Linh, chị Trang,...đâu cả rồi?"
"Chúng ta sẽ đi tìm họ. Em có sao không, đứng lên đi."
"Em không sao, mau đi tìm họ nhanh đi chị!"
Phương Nhi gật đầu, cùng Minh Phú đi. Nhưng đi được mấy bước, cô lại khuỵu xuống vì đau. Đau không chỉ vì vết thương và còn vì căn bệnh...
"Trời ơi chị Nhi, sức khỏe của chị không tốt..."
Ho vài tiếng, Phương Nhi quay lại cười:
"Không tốt nhưng vẫn dư sức lo cho nhóc đó, cậu bé ạ!"
"Em phải bảo vệ chị mới đúng, tội chị quá!"
"Nhóc à, đừng có làm như chị đáng thương lắm vậy. Chị còn sức để tỉnh có nghĩa vẫn còn sức để đấm nhóc một quả bay răng rồi."
"Ế em sợ chị rồi, chị đừng làm vậy!"
"Đùa tí chứ ai làm thật. Đi thôi!" - Phương Nhi mỉm cười. Nụ cười dịu dàng đến lạ.
Nhưng hai người vừa định đi tiếp thì bỗng có tiếng hét:
"Đứng lại! Bắt được chúng mày rồi!"
Một người đàn ông đứng tuổi, nhìn có vẻ là nông dân khỏe mạnh, gương mặt sạm đen hầm hầm vác gậy tới chỗ Phương Nhi và Minh Phú.
"Này bác, bác làm gì vậy?" - Minh Phú hoảng hốt.
"Là chúng mày gây ra vụ nổ phải không? Tan tác bao nhiêu thứ rồi, gây hại bao nhiêu thứ rồi! Tao đánh chết chúng mày!!" - Bác nông dân giơ gậy định đánh.
Nhưng PẶP! Phương Nhi đã lao tới giữ cây gậy lại. Sức cô yếu nhưng với kỹ thuật đánh võ có thừa thì vẫn đủ trình để giữ được cây gậy. Ánh mắt tức giận đầy mạnh mẽ khiến bác nông dân chùn bước.
"Chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi đã đòi đánh người, ông nhìn chúng tôi thế này mà bảo chúng tôi gây ra vụ nổ sao?"
"Cô..."
"Bỏ cái gậy xuống trước khi tôi đánh bật nó về phía ông!"
Bác nông dân vô cùng ngạc nhiên trước cô gái có vẻ dữ dằn như vậy, bỏ cây gậy xuống. Lấy lại bình tĩnh, bác nhìn hai người rồi nói:
"Hình như hai người là nạn nhân?"
"Cứ cho là như thế! Tôi biết kẻ gây ra vụ nổ, nhưng hắn đã trốn. Hắn chỉ có trong thành phố này thôi."
"Trời ơi là trời!!" - Bác nông dân ôm đầu - "Là đứa nào? Đứa nào dám nổ cả một vùng núi xanh tươi xinh đẹp này!!?? Bao cây cối tôi trồng thế là đi đời hết!!"
"Núi rừng toàn cây thiên nhiên, ông cũng trồng cây sao?"
"Tôi trồng khá nhiều ở đây cùng với các cây rừng khác vì đất ở đây khá tốt. Còn chỗ tôi sống là ở vùng núi đằng kia."
"À xin hỏi, thế bác có nhìn thấy những người khác cũng bị thương vì vụ nổ này không ạ?" - Minh Phú hỏi.
"Tôi mới gặp hai người phụ nữ và đưa họ về nhà rồi."
"Tôi đến đó được không!? Họ là người quen của chúng tôi!" - Phương Nhi giật mình nhận ra đó là ai.
"Nhưng cô..." - Bác nông dân ngờ ngợ.
"Bác đừng lo, chị ấy là một võ sĩ nên tính tình khá nóng nảy nhưng chị ấy rất tốt bụng đó ạ." - Minh Phú đỡ lời.
Nghe Minh Phú nói thế thì bác nông dân mới yên tâm dẫn Phương Nhi và Minh Phú về nhà. Nhà bác nông dân nằm ở cạnh một ruộng bậc thang rộng lớn, ngút ngàn, phong cảnh đẹp thơ mộng. Vừa bước vào Phương Nhi đã thấy mẹ mình và bà Thanh Thảo ngồi cạnh vợ bác nông dân.
"Mẹ! Đúng là mẹ rồi!"
"Phương Nhi!" - Bà Ngân lao đến ôm chầm lấy con. - "Con không sao chứ? Sao trông con xơ xác thế này? Khổ thân con!"
"Không sao mẹ, mẹ không sao là được rồi."
Vợ bác nông dân cảm động, nói:
"Mọi người cứ ở lại đây một hôm rồi đi về cũng được. Khổ, may là không ai nguy hiểm đến tính mạng. Cô gái, cô đi tắm đi cho sạch sẽ."
"Cảm ơn bác! Minh Phú, trông em thảm hại quá, tắm trước đi."
"Không, chị..."
"Ơ hay, đi ngay!" - Phương Nhi lừ mắt.
Minh Phú bó tay, đành đi tắm trước. Phương Nhi ngồi lại đó cùng mẹ và bà Thanh Thảo. Đúng rồi, bà Thanh Thảo tỉnh rồi sao? Cô quay ra, thấy người đàn bà im lặng ngồi đó. Cô linh cảm điều gì không hay.
Hoàng hôn đã tắt những ánh nắng cuối cùng, nhường chỗ cho một bầu trời buổi tối âm u. Mưa trút xuống rào rào và rất lạnh. Nhà bác nông dân có vẻ ấm áp vui vẻ hơn khi có nhiều khách. Bác trai thì rất thích tính cách chăm chỉ, hay giúp đỡ người khác của Minh Phú. Còn bác gái lại thích cô gái xinh đẹp, tốt bụng Phương Nhi, cô chăm chỉ ra giúp bà nấu cơm, làm lụng rất nhanh nhẹn. Dường như ngoài Minh Phú, không ai biết cô đang mắc bệnh. Bà Ngân cũng vui vẻ ra giúp đỡ mọi người, chỉ có Thanh Thảo vẫn cứ ngồi đó lặng im.
"Để bác gọi bà ấy ra ăn cơm!" - Vợ bác nông dân định gọi Thanh Thảo.
"Bác cứ để cháu gọi cho!"
Phương Nhi đi vào trong phòng nơi bà Thanh Thảo ngồi. Thấy cô, bà ngẩng lên nhìn. Nhìn chằm chằm. Phương Nhi ngờ ngợ:
"Làm gì mà nhìn kỹ vậy?"
"Thật xinh đẹp..." - Giọng bà vang lên lạ lùng.
"Hả? Bà khen thật hay khen đùa vậy?"
"Xinh đẹp có hơn con gái ta không?"
Phương Nhi sững người. Người đàn bà này nói gì vậy?
"Bà...bà không bị điên ư?"
"Ta giả vờ để có thể qua mặt tên Khánh Quang khốn nạn đó." - Thanh Thảo cười nhìn cô - "Ta đã luôn theo dõi con gái mình. Không ngờ, nó chẳng bao giờ thua ai cái gì vậy mà phải thua một đứa con gái như cô!"
"Bà nói gì?"
"Cô đừng nghĩ là ta không biết chuyện gì. Ta biết con gái ta yêu thằng nhóc Mạnh Bảo ấy. Vậy mà cô trơ trẽn ghê nhỉ, lúc hai đứa còn đang rời xa nhau, chưa tìm được nhau, cô ngang nhiên nhảy vào cướp đi người Thanh Linh yêu đó. Có lẽ không phải là thằng bé đó yêu cô, mà là cô cứ quá bám dai lấy nó buộc nó phải yêu cô."
"Bà...bà đang trút giận cho con gái bà đó hả?" - Phương Nhi hằn rõ sự tức giận trên đôi mắt.
"Ta đã chứng kiến, đã nghe mọi thứ lúc con gái ta bị ép buộc phải bắn một trong ba người. Ta nghe mọi lời nói của nó! Ta cảm thấy đau xót cho nó! Ta thấy cô trơ trẽn vô cùng! Cô còn nói muốn con gái ta nghĩ đến cô! Tại sao nó phải nghĩ? Nó có quyền được yêu chứ! Còn cô? Cô là gì? Một kẻ thứ ba không hơn không kém! Không phải con hát mẹ khen hay nhưng cô hơn gì con gái ta? Xinh đẹp? Cô chẳng bằng một góc vẻ đẹp diễm lệ có thể làm say lòng người của nó! Thông minh? Cô xách dép! Giỏi võ? Còn lâu cô mới vượt qua nó! Vậy mà cô còn trơ mặt vượt qua nó để nó tổn thương sao!?" - Người đàn bà đay nghiến chì chiết.
Phương Nhi rực lửa giận:
"Bà đang đau xót cho cô ta hay là đang muốn tôn cô ta lên đấy?"
"Cô..."
"Tôi đã từng ghét Thanh Linh, nhưng khi tiếp xúc, tôi thấy cô ấy rất tốt. Quá tốt. Cái gì con gái mơ ước cô ấy cũng có. Cô ấy giống cha mình, người đàn ông mạnh mẽ và nhân hậu, để lại danh tiếng mãi về sau cho những người yêu võ thuật. Cơ mà tôi không ngờ em gái của cô ấy thì chẳng ra gì! Rồi đến mẹ cô ta cũng thế!"
"Cô dám...!"
"Sao không dám? Bà cho rằng tôi ích kỷ hèn mọn, tôi trơ trẽn? Vậy bà có yêu ai chưa? Tình yêu là phải ích kỷ mà. Tôi đã chấp nhận cái thứ gọi là "tình yêu đơn phương", đến khi ngỡ có được tình yêu bên cạnh những phút giây cuối đời vậy mà người xưa lại quay trở về. Cô ấy cũng khổ, cô ấy cũng đau, oán trách sao được cô ấy? Ừ thì trách tôi, vì tôi làm kẻ thứ ba xen giữa người khác. Tôi cứ muốn người ta nghĩ cho cảm giác của mình. Cứ trách đi, tôi có lỗi, tôi biết! Tôi bám dai, tôi cứ níu kéo, tôi biết! Nhưng lẽ nào ai cũng cao thượng được sao? Tôi không làm được! Tôi thà có tội, còn hơn lừa dối bản thân tôi!" - Phương Nhi hét lên đầy căm giận.
"Cô...cô..." - Thanh Thảo run sợ trước sự giận dữ tột cùng xen lẫn khổ đau của cô.
"Nguyễn Hoàng Phương Nhi này cuộc đời không dài, nhưng sẽ sống vì thứ mình muốn. Không phải tranh giành, mà là sống vì điều đó. Hãy ghét tôi nếu bà thấy tôi làm tổn thương con gái bà! Tôi sẽ không trách. Chỉ cần tôi là chính tôi, tôi không ân hận đâu. Tôi cũng không cần ai hiểu cho tôi làm gì! Rồi bà sẽ thấy, ai tổn thương hơn ai!"
Nói rồi cô quay người bước thẳng ra phía cửa. Nhưng vừa ra đến bếp thì đầu óc choáng váng. Mũi cô chảy máu. Cô cố quệt đi nhưng lại càng chảy ra nhiều hơn. Cô quỵ xuống, ngất đi.
"Chị Nhi!!"
"Nhi, con sao thế!!??"
Mưa ngoài trời vẫn không dứt. Mưa rơi vào lòng người đắng ngắt.
"Anh ở đâu, Mạnh Bảo?"
/52
|