Khánh Vinh, tao sẽ không bao giờ thua mày! Tao hận mày vì đã chia rẽ hạnh phúc của anh ấy! Anh ấy đã không được cười, anh ấy lúc nào cũng phải sống trong u buồn, trong dằn vặt, trong hối hận, cũng chỉ vì thằng khốn là mày! Tao thực sự muốn giết chết mày!!”
----
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để có thể mang lại nụ cười cho anh. Em không thích Thanh Linh, nhưng có lẽ em giống cô ấy, em yêu anh vì em muốn anh vui. Anh cười đẹp lắm, anh biết không? Tại sao anh cứ phải dằn vặt mình, tự mắng chính mình trong khi ai cũng có sai lầm cả? Cho dù anh có là ai, thì em vẫn biết, anh không xấu xa hay bỉ ổi, đê tiện như Khánh Vinh nói. Anh rất tốt, và đã yêu ai thì yêu thật lòng. Em ghen tỵ với Thanh Linh lắm anh à, vì cô ấy được anh yêu, được trường tồn vĩnh cửu trong trái tim của anh. Giá mà, tình yêu đó cũng dành cho em, thì tốt biết bao nhiêu…”
---
“Em đã ích kỷ, em muốn giết Thanh Linh, em muốn xóa cô ta ra khỏi cuộc đời của anh để em có được anh! Nhưng em không thể làm như thế. Không phải vì cô ấy, mà vì anh. Vì anh đã yêu cô ấy rất nhiều, em biết em không thể thay thế cô ấy được.”
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để mang lại nụ cười cho anh”. Câu nói đó, chính cô đã nói ra mà. Đã từng là một người con gái không bao giờ chịu thua bất cứ khó khăn nào, sẵn sàng lao vào hiểm nguy dù có đang đau đớn. Phải…Vì anh. Vì anh mà cô có động lực để đứng lên. Cho dù cô biết rằng, cô có mang được nụ cười cho anh, thì hình bóng người con gái kia trong lòng anh đã khắc sâu tới mức thành một vết thương trong trái tim anh rồi.
Nhưng cô đâu có muốn giành giật với ai? Cô chỉ muốn sống vì những gì mình muốn. Vì những thứ đó để cô có động lực bước đi. Giờ cô buông xuôi tất cả hay sao?
Cô đang ở đâu đây? Ở cái nơi nào xa hoắc lạ lẫm mà cô đơn đến thế này? Không có một ai bên cô cả, mọi thứ cứ lờ mờ nhưng tâm trí cô thì hỗn loạn biết bao ký ức xảy đến trong quá khứ. Cả vui lẫn buồn, cô đều nhớ tất, cô vừa sợ lại vừa muốn với lấy chúng. Nhưng sao tất cả cứ vô hình đến thế? Người cô như rơi trong khoảng không lạnh lẽo, đơn côi. Cô sắp chết sao? Khi chết hóa ra cô đơn đến nhường ấy…
Không!!! Cô muốn gặp anh! Cô không muốn chết trong câm lặng như thế.
Mạnh Bảo, là em đã bước vào cuộc sống của anh, là em làm xáo trộn tất cả. Nhưng cũng là vì em yêu anh kém gì cô ấy? Em cũng chỉ muốn được gặp anh, được anh ở bên tiếp sức cho mình. Chẳng lẽ…em cứ mãi là người đến sau ư…?
Người đến sau…chẳng bao giờ thắng được…Em thắng được rất nhiều người. Em thắng được cả Khánh Vinh. Nhưng em không thắng được cô ấy, đúng không…? Có phải anh đang ở bên cô ấy không? Anh có nhớ em không? Chắc là có nhớ, nhưng không phải toàn tâm toàn ý nhớ, bởi lòng anh cũng nào quên được cô ấy.
Anh…em không muốn đi…Em muốn thấy anh…Nhưng, em không thắng được nữa rồi…
Anh…Vĩnh biệt anh…Cuộc sống này, em giữ lại cũng chẳng ích gì…
“Trời ơi, không kịp nữa rồi, khẩn trương lên!!! Mau cứu cô ấy!! Cô ấy còn thở không!!??”
“Lấy bình oxi ra đây!!”
“Tỉnh lại đi cô gái, chúng tôi cần sức chịu đựng của cô! Chúng tôi sẽ hết sức để cứu cô, nhưng cô không được bỏ cuộc!!!”
Vân Trang quay cuồng vì những tiếng gọi đến tuyệt vọng của các bác sĩ đang cố giành giật lại sự sống cho Phương Nhi. Bệnh của cô chưa đến giai đoạn quá nguy kịch, nhưng giờ có vẻ cô đã buông xuôi. Hình ảnh Phương Nhi mạnh mẽ trong trận đấu võ với Khánh Vinh và cô gái đang lả đi trên giường bệnh thật sự khiến Vân Trang như vỡ toang cảm xúc. Cô ngã ra sau, nhưng Minh Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô. Nước mắt chan chứa rơi ra, cô khóc nấc lên, người run bắn. Không…Phương Nhi, cô gái đó không thể chết! Không đáng phải chết!
Vân Trang bỗng đứng lên, chạy vụt đi trước sự ngạc nhiên của Minh Thiên.
“Thiệt tình thì trông trẻ cũng vui, bọn trẻ trong chùa cũng ngoan lắm, mỗi tội là nhiều nên các sư cũng vất vả.”
“Thảo nào mà dạo này em gầy đi.” – Mạnh Bảo lắng nghe cô kể chuyện.
“Không sao! Những đứa trẻ đó thật tội, chẳng còn cha mẹ…”
Nói đến đó, bất giác Thanh Linh cúi mặt buồn bã. Mạnh Bảo cười an ủi:
“Trước cuộc thi đấu võ với Khánh Vinh, anh cũng đến thăm mộ cha em rồi.”
“Vậy ư? Đã quá lâu em không về thăm ông.”
“Chắc hẳn ông rất nhớ em.”
“Và Thanh Chi nữa.”
Mạnh Bảo đang ngạc nhiên thì Thanh Linh nói tiếp:
“Chính ông trước khi qua đời đã bảo em chăm lo cho Thanh Chi. Ông rất yêu con bé. Em vẫn muốn con bé nhận ra sai lầm và quay trở lại, đừng đi theo lầm lỗi. Nhưng nói thế em cũng sợ chính em. Nhỡ đâu em cũng đi theo lầm lỗi như nó…”
“Không đâu.” – Anh nắm lấy tay cô – “Em sẽ là em, không bao giờ có chuyện em đi theo sai lầm được. Anh tin em! Em có thể vượt qua khó khăn mà.”
“Được rồi!” – Cô đặt tay kia lên tay anh – “Giờ anh cũng phải vượt qua đã. Em sẽ đi lấy thuốc cho anh, được chứ?”
Anh mỉm cười gật đầu. Cô nhìn anh cười, lòng ấm áp đến lạ. “Anh tin em”, cô sẽ nhớ câu nói này. Cô hài lòng đi ra mở cửa.
“Hả!??” – Thanh Linh giật mình lùi lại.
“Hai người ở đây sao?”
Thanh Linh kinh ngạc, suýt nữa thì không nhận ra cô gái trước mặt. Vân Trang trong tình trạng rất thảm, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, mặt đẫm nước nhưng ánh mắt thì vừa hoảng loạn, vừa căm giận. Cô gạt Thanh Linh ra một bên, đi thẳng vào bên trong. Mạnh Bảo sững người:
“Trời! Vân…Vân Trang…”
“Anh…Anh không sao rồi…” – Cô bỗng quỳ sụp xuống bên giường anh.
“Hả!? Vân Trang, em làm cái gì thế? Có chuyện gì đã xảy ra!?”
Vân Trang òa khóc:
“Em biết em tìm đến đây là sai, em không nên gián đoạn giây phút giữa anh và chị Linh! Anh cũng đang bị thương không đi đâu được. Em xin lỗi! Em thực sự xin lỗi! Nhưng…chị Nhi cần anh…Em không còn cách nào khác…” – Cô vừa nói vừa nấc.
Cả Mạnh Bảo và Thanh Linh đều giật mình:
“Cái gì? Phương Nhi làm sao!?”
“Chị ấy…chị ấy…” – Vân Trang vẫn tiếp tục khóc, không nói nổi.
“Nói cho anh đi!” – Mạnh Bảo bắt đầu tức giận – “Xảy ra chuyện gì với cô ấy!?”
“Chị ấy sắp chết rồi!!!” – Vân Trang hét lên, lạc cả giọng, đôi mắt phủ đẫm bi thương.
Mạnh Bảo ngửa người ra đằng sau, trái tim như vừa bị đâm một mũi dao nát vỡ thành cả dòng máu.
“Anh ơi, chị Nhi đang nguy kịch! Nếu chị ấy chịu đựng được, chị ấy có thể được cứu. Nhưng chị ấy đang buông xuôi cuộc sống. Chị ấy không còn mạnh mẽ được như lúc trước nữa! Anh, em không muốn chị ấy chết!! Dù em biết anh và chị Linh mới thực sự xứng với nhau, nhưng chị Nhi không đáng phải chết! Chị ấy cần anh, cần được anh ở bên để có thể vượt qua!”
Mạnh Bảo choáng váng:
“Anh phải đi gặp cô ấy…Anh phải đi…”
“Không được!” – Thanh Linh lao ra ngăn lại – “Anh đang bị thương, không thể di chuyển.”
“Anh phải đi! Cô ấy không thể chết!” – Mạnh Bảo ngẩng lên nhìn cô. Chưa bao giờ cô thấy anh hoảng sợ đến như thế. – “Nếu cô ấy chết, anh sẽ là thằng tội lỗi, là kẻ khốn nạn nhất trên đời! Anh phải đi!!”
“Nếu anh đi, anh gặp nguy hiểm thì cô ấy sống nổi không!!?” – Thanh Linh giận dữ nói to.
“…”
“Cô ấy muốn ở bên anh, nhưng không phải là muốn anh mạo hiểm vì cô ấy! Nếu như vết thương khiến anh làm sao, cô ấy sẽ còn buông xuôi hơn nữa. Và cả em, anh không nghĩ tới em dù chỉ là một chút sao? Nếu anh gặp nguy hiểm, em cũng muốn chết ngay tại đây!”
Tiếng Thanh Linh át hết mọi thứ, át cả sự hoảng loạn của Mạnh Bảo. Anh nhìn cô, chết lặng.
“Ha…”
Bỗng anh cười. Cười nhếch mép. Rồi cười thành tiếng.
“Ha ha ha!!”
Tiếng cười như đâm vỡ trái tim người con gái trước mặt. Cô nhắm mắt, muốn ngay trong lúc nào không nghe, không nhìn thấy cái gì nữa! Nhưng cô không thể, tiếng cười của anh vẫn đang đâm vào lòng cô. Tan hoang. Vết thương loang lổ thành những dòng máu của đau thương bao phủ.
“Tôi không bảo vệ được cô ấy, à không, cả hai chứ! Tôi không bảo vệ được cả hai người con gái đã vì tôi mà chịu bao đau khổ! Ha ha tôi thật là một thằng khốn nạn!”
“....” - Cô chỉ biết im lặng mà lòng vẫn như bị gặm nhấm.
“Cô ấy sắp chết mà tôi ngồi đây như kẻ tàn phế! Tôi không thể yêu cô ấy, vì tôi không thể làm tổn thương người con gái cũng yêu tôi. Nhưng đến cái ước muốn nhỏ nhoi của cô ấy là tôi ở bên cạnh để cứu cô ấy thoát khỏi thần chết mà tôi cũng không làm được. Hahaha, cái cuộc sống này tuyệt vời quá! Số phận công bằng quá!! Hahaha!!!!” - Anh ngửa mặt lên cười lớn. Anh không hề rơi một giọt nước mắt, vì nước mắt tan hết theo từng mảnh vỡ của tiếng cười.
“Anh ơi! Bình tĩnh đi anh!” - Vân Trang lao đến ôm chặt lấy anh trai.
“Tại sao...Tại sao lại như thế…?? Tại sao!?” - Anh rít lên từng tiếng đau như dao cắt.
“Anh đừng như thế nữa!!!” - Cô em gái vẫn ôm chặt anh, nước mắt lã chã rơi - “Em sợ chị Phương Nhi ra đi, nhưng điều em sợ hơn là anh cũng chẳng còn là anh nữa! Anh đừng làm em sợ!!! Em xin anh!!”
Tiếng khóc của Vân Trang đã làm động lòng Mạnh Bảo. Anh không nói gì nữa, cúi xuống tựa cằm vào đầu cô. Hai cánh tay cố đưa lên ôm lấy Vân Trang như để tìm kiếm một nơi dựa cuối cùng. Người em gái này đã ở anh ở bên suốt từ lúc nhỏ đến hiện giờ, cô gái ấy hiểu anh, luôn yêu thương anh, luôn xoa dịu được anh trong lúc anh đau đớn nhất. Nhưng những giọt nước mắt của cô đâu thể làm lành vết thương sâu hoắm lại vừa bị đâm hàng chục nhát trong lòng anh!
Thanh Linh vẫn đứng đó nhìn. Người cô run bần bật lên. Bỗng cô quay người chạy đi.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” - Minh Thiên hỏi khi thấy các bác sĩ dừng lại.
Ai nấy lắc đầu buồn bã. Một bác sĩ nói thay:
“Cô ấy chưa chết, nhưng nếu không tỉnh lại thì cũng sẽ nhanh chóng…” - Nói đến đây bác sĩ ngừng lại nhưng Minh Thiên đã hiểu ra tất cả.
“Không thể nào! Xin đừng đùa tôi!”
“Giờ chúng tôi sẽ chữa mấy vết thương ngoài da của cô ấy, vụ nổ trên núi cũng ảnh hưởng ít nhiều. Còn việc cô ấy có tỉnh lại hay không…”
“Cô ta vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Các bác sĩ và Minh Thiên giật mình quay lại. Thanh Linh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc (đúng ra là giấu hết cảm xúc).
“Thanh Linh, sao em lại đến đây?”
“Đến để xem cô ta chết chưa!” - Thanh Linh đáp lại, giọng lạnh băng tàn nhẫn.
“Em nói gì thế!? Sao lại muốn người ta chết?”
Thanh Linh phớt lờ Minh Thiên, đi thẳng vào trong phòng. Các bác sĩ nghe lời cô nói thì ngờ ngợ:
“Cô không được vào!”
“Tôi chỉ vào mấy phút thôi rồi tôi ra. Bộ sợ tôi giết cô ta sao?”
“Nhưng…”
“Yên tâm, bệnh tình cô ta như vậy, tôi giết cô ta làm gì. Tôi chỉ muốn xem cô ta thế nào thôi. Nếu không, sẽ có người chết trước cô ta mất!”
Nói rồi cô đi thẳng vào. Các bác sĩ và Minh Thiên vội đứng ngoài cửa sổ nhìn, họ vẫn cảm thấy nghi ngại và khó hiểu. Nhưng đúng là Thanh Linh không làm gì cả. Cô chỉ đến bên giường Phương Nhi, nhìn rất lâu cô gái đó. Bình oxy đã che cả khuôn mặt Phương Nhi, nhưng Thanh Linh vẫn biết khuôn mặt đó dường như chẳng còn chút gì của sự sống.
“Tôi hỏi cô chết chưa vậy?” - Thanh Linh cất tiếng, dù biết sẽ chẳng ai trả lời.
Không khí im lặng như muốn trêu ngươi lòng người xót xa.
“Có thật là cô đã buông xuôi không? Hay là cô vẫn níu kéo cuộc sống này để được gặp anh ấy? Buông xuôi thì cô phải chết lâu rồi chứ! Nếu anh ấy mãi mãi không đến gặp cô nữa, cô có níu kéo được không? Mọi thứ đang rất mong manh với cô mà cô vẫn cứ cố bám lấy sao?”
Cô gái vẫn lặng câm trên giường. Tiếng máy móc vang lên não nề.
“Vì anh ấy mà cô không buông tay...Tôi biết cô đang nghĩ gì! Cô đang đau khổ, đang muốn vĩnh biệt tất cả vì không chiến thắng được căn bệnh, vì không hoàn toàn trở thành tình yêu của anh ấy. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn đang nhớ anh ấy! Cô vẫn đang cố bám trụ lại, kể cả dù tưởng như đã sắp buông ra có đúng không!? Trả lời tôi đi!”
“....”
“Nếu cô gặp anh ấy, cô sẽ mạnh mẽ. Còn tôi nhìn thấy anh ấy chỉ không giấu được yếu đuối trong mình. Nhưng cả tôi và cô đều có ước mơ ở bên anh ấy mãi mãi. Sao cô không dậy mà thực hiện ước mơ đó đi!? Cô chiến thắng được Khánh Vinh cơ mà! Cái gì cô chẳng làm được! Cô sống vì cái gì? Khỏi cần cô sống cho anh ấy đâu! Cô sống cho cô trước đi!!”
Thanh Linh không nói nổi nữa, gục xuống đầy tuyệt vọng. Minh Thiên đứng ngoài đã hiểu tất cả. Cô đến đây để muốn Phương Nhi quay trở về. Một mặt lại muốn ra đi cùng Mạnh Bảo để Phương Nhi không thể bước vào cuộc sống của hai người. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn kia cũng không thể bỏ mặc cô gái “tình địch” ấy. Ai là tình địch của ai? Ai mạnh mẽ hơn ai? Câu hỏi vang lên xé lòng mà không biết đáp lại như thế nào.
“Anh ấy...đang rất đau khổ vì cô…”
“...”
“Xin cô, cô tỉnh lại đi! Hãy để tôi ích kỷ được không? Để tôi được nhìn thấy nụ cười của anh ấy được không? Từ bao giờ, nụ cười đó dành cho cô rồi…? Tại sao giờ tôi muốn nó dành cho tôi, mà lại khó đến thế!?”
Những giọt nước mắt bật ra khi nghĩ về anh. Người ta bảo, nước mắt là máu đấy. Là máu nên chảy ra mới thấy đau. Chỉ là, “giọt máu” này chỉ có một màu trong suốt, mất đi màu đỏ hạnh phúc rồi.
Hết rồi sao? Vô vọng…? Cô không thể làm gì cho anh nữa sao…?
Bỗng…
Cánh tay ai hơi cựa quậy chạm vào tay cô. Như một luồng điện xẹt, cô ngẩng lên. Phương Nhi…
“Trời, hình như…” - Các bác sĩ nhìn từ ngoài bỗng chạy vào.
“Cô ấy thở lại rồi kìa, dù hơi thở yếu!”
“Không thể nhìn nhầm được! Đúng là cô ấy vẫn chịu đựng được.” - Bác sĩ nào cũng vui mừng.
“Mau cứu chữa rồi nhanh chóng chuyển cô ấy lên bệnh viện thành phố. Phải nhanh vì cô ấy đang chịu đựng được, ít nhất là hiện tại.”
Chỉ có Minh Thiên không để ý Phương Nhi, anh đi đến đỡ Thanh Linh đứng dậy:
“Em có sao không?”
Cô đứng dậy, nhưng dường như tâm trí cô không có một vị trí nào dành cho anh. Cô gái kia vẫn sống, đang bắt đầu hồi tỉnh. Sao cô lại cảm thấy mình vừa làm điều gì đó sai lầm…?
Cô bỏ tay Minh Thiên ra, mệt mỏi đi khỏi phòng bệnh.
“Phương Nhi...Phương Nhi…” - Có tiếng người phụ nữ phòng bên.
Thanh Linh đi sang. Bà Ngân - mẹ Phương Nhi đang nằm đó, bà cũng vừa tỉnh. Bà ngạc nhiên khi thấy người đi vào là một cô gái xinh đẹp nhưng thần thái lạnh lùng, buồn bã. Ngay trong phút chốc, bà nhớ ra cô là ai:
“Cháu...Thanh Linh…?”
“Là cháu! Cô có sao không ạ?”
“Phương Nhi, nó đâu rồi?”
“Nhi qua khỏi rồi, cô đừng lo. Cô hãy an tâm nghỉ ngơi đi. Nhưng cô cho cháu hỏi: là ai đã gây ra vụ này vậy?”
“Là nhóm cái gã Khánh Quang và Khánh Vinh đó. Chúng nó đánh ngất cô, còn Minh Phú...Hình như thằng bé đó bị bắt đi rồi.”
Thanh Linh kinh ngạc. Chúng nó...bắt Minh Phú làm gì vậy!?
“Cô xin lỗi, Thanh Linh, nhưng mẹ cháu…”
“Cô không cần xin lỗi đâu, cháu biết quá rõ bà ấy mà!” - Giọng cô hằn học khi nghĩ tới Thanh Thảo.
“Có một sự thật cô phải nói cho cháu..Á…!” - Bà Ngân định ngồi dậy nhưng khẽ kêu lên, bà cũng bị thương khá nặng.
“Cô nói sau cũng được!” - Thanh Linh vội tới đỡ bà nằm xuống - “Giờ cháu sẽ đưa con gái cô về bệnh viện thành phố, cô hãy yên tâm ở đây, khi nào khỏi thì đến đấy nhé cô!”
“Nói cho cô...con bé bị làm sao…? Nói cho cô đi! Cô biết nó bị bệnh, nhưng là bệnh gì?”
Thanh Linh im lặng. Người phụ nữ này mà biết bệnh tình của Phương Nhi, chắc chắn bà sẽ rất đau khổ.
“Cô nghỉ đi, cháu đi đây! Cháu xin lỗi!”
“Anh...từ từ thôi. Anh chưa khỏi mà!” - Vân Trang đỡ lấy anh khi anh định đi khỏi phòng bệnh.
Anh không đáp lại cô, đôi mắt buồn mông lung nhìn ra nơi nào đó xa vời vợi. Vết thương của anh đã được cứu khá nhiều, vả lại với sức chịu đựng của mình thì anh đi lại nhanh chóng. Anh cũng đâu còn cảm thấy đau vì mấy cái vết thương này nữa đâu, phút giây nghe tin Phương Nhi sắp chết thì cảm xúc của anh đã vỡ tan thành từng mảnh vụn rồi.
Đi ra ngoài hành lang bệnh viện. Anh cảm thấy chỉ có mình mình cô độc giữa bệnh viện vắng lặng, ngay cả người em gái đang dìu anh cũng không cảm nhận thấy nữa. Người ta đi qua cho rằng anh bị mù, bởi vì đôi mắt anh đang nhìn vào nơi nào xa xăm, vô định, không có một mục tiêu gì. Và đôi mắt đó buồn, buồn hơn đôi mắt Thanh Linh rất nhiều…
“Nhanh lên, sắp đến rồi!” - Có tiếng ai quen quen. Hình như Vĩnh Sơn…
Anh quay người nhìn ra. Ở đằng kia, Vĩnh Sơn, Thanh Linh, Minh Thiên cùng các bác sĩ đang đẩy một giường bệnh về phía phòng phẫu thuật. Đôi mắt anh mở to khi nhận ra người trên giường đó là ai. Là cô! Chính là cô! Anh bỗng đứng lên đi thật nhanh, nhưng vết thương khiến anh gục xuống đau điếng làm Vân Trang hốt hoảng đỡ. Anh lại cảm thấy đau vì vết thương thân thể rồi. Cảm xúc của anh về rồi…
Chiếc giường được đẩy đi qua rất nhanh, nhưng anh bất chấp cả đau để đứng lên giữ nó đứng lại. Anh nhìn cô gái nằm trên giường. Cô vừa từ cõi chết trở về, nhưng vẫn không tỉnh lại. Anh không biết nên vui hay nên buồn? Vui vì cuối cùng cô vẫn không bỏ anh mà ra đi. Nhưng trong tâm can vẫn xót xa tột cùng, đôi mắt có gì đó tinh nghịch, ánh nhìn mạnh mẽ kiên cường ấy anh không nhìn thấy nữa. Một ngày nào đó, cuộc sống mong manh của cô cũng sẽ rời bỏ cô...Bàn tay anh đụng tay cô. Lạnh ngắt. Toàn thân cô cũng chẳng còn sức sống, ngoại trừ trái tim đang cố đập những nhịp đập yếu ớt để chống chọi, để có thể mở mắt ra nhìn anh.
“Anh xin lỗi, Phương Nhi...Thực sự là câu xin lỗi rất ngu ngốc...Nhưng anh có lỗi với em!”
Giọng nói nghẹn ngào, chát đắng. Các bác sĩ lầm lũi đẩy chiếc giường đi. Chỉ là đẩy đi đến phòng phẫu thuật mà có cảm giác như mãi mãi không quay lại.
“Anh không có lỗi, anh à…”
Ở nơi nào đó quá xa xôi, khi sự sống của cô mong manh chẳng lối thoát, cô vẫn nghe thấy tiếng anh…
Thanh Linh vẫn đứng kia nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm ấy. Anh nói với người kia, mà lại cứa lòng cô. Cô buồn bã quay đi, cô nên tới chỗ khác cho yên tĩnh. Bệnh viện vắng vẻ quá, ra gần sân vẫn thấy trống trải.
Bỗng có một cái bóng vụt qua!
“Ai đó?” - Thanh Linh giật mình đuổi theo.
Bóng người đó rất quen, cô không thể để chạy mất được. Với đôi chân rất nhanh cô đã nhìn thấy đó là ai. Là một cô gái, mái tóc dài buộc cao…
“Thanh Chi!” - Cô gọi, vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Cô gái đó quay lại, ánh mắt đầy vẻ hiểm độc:
“Chào chị gái, em đến thăm chị đây!”
----
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để có thể mang lại nụ cười cho anh. Em không thích Thanh Linh, nhưng có lẽ em giống cô ấy, em yêu anh vì em muốn anh vui. Anh cười đẹp lắm, anh biết không? Tại sao anh cứ phải dằn vặt mình, tự mắng chính mình trong khi ai cũng có sai lầm cả? Cho dù anh có là ai, thì em vẫn biết, anh không xấu xa hay bỉ ổi, đê tiện như Khánh Vinh nói. Anh rất tốt, và đã yêu ai thì yêu thật lòng. Em ghen tỵ với Thanh Linh lắm anh à, vì cô ấy được anh yêu, được trường tồn vĩnh cửu trong trái tim của anh. Giá mà, tình yêu đó cũng dành cho em, thì tốt biết bao nhiêu…”
---
“Em đã ích kỷ, em muốn giết Thanh Linh, em muốn xóa cô ta ra khỏi cuộc đời của anh để em có được anh! Nhưng em không thể làm như thế. Không phải vì cô ấy, mà vì anh. Vì anh đã yêu cô ấy rất nhiều, em biết em không thể thay thế cô ấy được.”
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để mang lại nụ cười cho anh”. Câu nói đó, chính cô đã nói ra mà. Đã từng là một người con gái không bao giờ chịu thua bất cứ khó khăn nào, sẵn sàng lao vào hiểm nguy dù có đang đau đớn. Phải…Vì anh. Vì anh mà cô có động lực để đứng lên. Cho dù cô biết rằng, cô có mang được nụ cười cho anh, thì hình bóng người con gái kia trong lòng anh đã khắc sâu tới mức thành một vết thương trong trái tim anh rồi.
Nhưng cô đâu có muốn giành giật với ai? Cô chỉ muốn sống vì những gì mình muốn. Vì những thứ đó để cô có động lực bước đi. Giờ cô buông xuôi tất cả hay sao?
Cô đang ở đâu đây? Ở cái nơi nào xa hoắc lạ lẫm mà cô đơn đến thế này? Không có một ai bên cô cả, mọi thứ cứ lờ mờ nhưng tâm trí cô thì hỗn loạn biết bao ký ức xảy đến trong quá khứ. Cả vui lẫn buồn, cô đều nhớ tất, cô vừa sợ lại vừa muốn với lấy chúng. Nhưng sao tất cả cứ vô hình đến thế? Người cô như rơi trong khoảng không lạnh lẽo, đơn côi. Cô sắp chết sao? Khi chết hóa ra cô đơn đến nhường ấy…
Không!!! Cô muốn gặp anh! Cô không muốn chết trong câm lặng như thế.
Mạnh Bảo, là em đã bước vào cuộc sống của anh, là em làm xáo trộn tất cả. Nhưng cũng là vì em yêu anh kém gì cô ấy? Em cũng chỉ muốn được gặp anh, được anh ở bên tiếp sức cho mình. Chẳng lẽ…em cứ mãi là người đến sau ư…?
Người đến sau…chẳng bao giờ thắng được…Em thắng được rất nhiều người. Em thắng được cả Khánh Vinh. Nhưng em không thắng được cô ấy, đúng không…? Có phải anh đang ở bên cô ấy không? Anh có nhớ em không? Chắc là có nhớ, nhưng không phải toàn tâm toàn ý nhớ, bởi lòng anh cũng nào quên được cô ấy.
Anh…em không muốn đi…Em muốn thấy anh…Nhưng, em không thắng được nữa rồi…
Anh…Vĩnh biệt anh…Cuộc sống này, em giữ lại cũng chẳng ích gì…
“Trời ơi, không kịp nữa rồi, khẩn trương lên!!! Mau cứu cô ấy!! Cô ấy còn thở không!!??”
“Lấy bình oxi ra đây!!”
“Tỉnh lại đi cô gái, chúng tôi cần sức chịu đựng của cô! Chúng tôi sẽ hết sức để cứu cô, nhưng cô không được bỏ cuộc!!!”
Vân Trang quay cuồng vì những tiếng gọi đến tuyệt vọng của các bác sĩ đang cố giành giật lại sự sống cho Phương Nhi. Bệnh của cô chưa đến giai đoạn quá nguy kịch, nhưng giờ có vẻ cô đã buông xuôi. Hình ảnh Phương Nhi mạnh mẽ trong trận đấu võ với Khánh Vinh và cô gái đang lả đi trên giường bệnh thật sự khiến Vân Trang như vỡ toang cảm xúc. Cô ngã ra sau, nhưng Minh Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô. Nước mắt chan chứa rơi ra, cô khóc nấc lên, người run bắn. Không…Phương Nhi, cô gái đó không thể chết! Không đáng phải chết!
Vân Trang bỗng đứng lên, chạy vụt đi trước sự ngạc nhiên của Minh Thiên.
“Thiệt tình thì trông trẻ cũng vui, bọn trẻ trong chùa cũng ngoan lắm, mỗi tội là nhiều nên các sư cũng vất vả.”
“Thảo nào mà dạo này em gầy đi.” – Mạnh Bảo lắng nghe cô kể chuyện.
“Không sao! Những đứa trẻ đó thật tội, chẳng còn cha mẹ…”
Nói đến đó, bất giác Thanh Linh cúi mặt buồn bã. Mạnh Bảo cười an ủi:
“Trước cuộc thi đấu võ với Khánh Vinh, anh cũng đến thăm mộ cha em rồi.”
“Vậy ư? Đã quá lâu em không về thăm ông.”
“Chắc hẳn ông rất nhớ em.”
“Và Thanh Chi nữa.”
Mạnh Bảo đang ngạc nhiên thì Thanh Linh nói tiếp:
“Chính ông trước khi qua đời đã bảo em chăm lo cho Thanh Chi. Ông rất yêu con bé. Em vẫn muốn con bé nhận ra sai lầm và quay trở lại, đừng đi theo lầm lỗi. Nhưng nói thế em cũng sợ chính em. Nhỡ đâu em cũng đi theo lầm lỗi như nó…”
“Không đâu.” – Anh nắm lấy tay cô – “Em sẽ là em, không bao giờ có chuyện em đi theo sai lầm được. Anh tin em! Em có thể vượt qua khó khăn mà.”
“Được rồi!” – Cô đặt tay kia lên tay anh – “Giờ anh cũng phải vượt qua đã. Em sẽ đi lấy thuốc cho anh, được chứ?”
Anh mỉm cười gật đầu. Cô nhìn anh cười, lòng ấm áp đến lạ. “Anh tin em”, cô sẽ nhớ câu nói này. Cô hài lòng đi ra mở cửa.
“Hả!??” – Thanh Linh giật mình lùi lại.
“Hai người ở đây sao?”
Thanh Linh kinh ngạc, suýt nữa thì không nhận ra cô gái trước mặt. Vân Trang trong tình trạng rất thảm, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, mặt đẫm nước nhưng ánh mắt thì vừa hoảng loạn, vừa căm giận. Cô gạt Thanh Linh ra một bên, đi thẳng vào bên trong. Mạnh Bảo sững người:
“Trời! Vân…Vân Trang…”
“Anh…Anh không sao rồi…” – Cô bỗng quỳ sụp xuống bên giường anh.
“Hả!? Vân Trang, em làm cái gì thế? Có chuyện gì đã xảy ra!?”
Vân Trang òa khóc:
“Em biết em tìm đến đây là sai, em không nên gián đoạn giây phút giữa anh và chị Linh! Anh cũng đang bị thương không đi đâu được. Em xin lỗi! Em thực sự xin lỗi! Nhưng…chị Nhi cần anh…Em không còn cách nào khác…” – Cô vừa nói vừa nấc.
Cả Mạnh Bảo và Thanh Linh đều giật mình:
“Cái gì? Phương Nhi làm sao!?”
“Chị ấy…chị ấy…” – Vân Trang vẫn tiếp tục khóc, không nói nổi.
“Nói cho anh đi!” – Mạnh Bảo bắt đầu tức giận – “Xảy ra chuyện gì với cô ấy!?”
“Chị ấy sắp chết rồi!!!” – Vân Trang hét lên, lạc cả giọng, đôi mắt phủ đẫm bi thương.
Mạnh Bảo ngửa người ra đằng sau, trái tim như vừa bị đâm một mũi dao nát vỡ thành cả dòng máu.
“Anh ơi, chị Nhi đang nguy kịch! Nếu chị ấy chịu đựng được, chị ấy có thể được cứu. Nhưng chị ấy đang buông xuôi cuộc sống. Chị ấy không còn mạnh mẽ được như lúc trước nữa! Anh, em không muốn chị ấy chết!! Dù em biết anh và chị Linh mới thực sự xứng với nhau, nhưng chị Nhi không đáng phải chết! Chị ấy cần anh, cần được anh ở bên để có thể vượt qua!”
Mạnh Bảo choáng váng:
“Anh phải đi gặp cô ấy…Anh phải đi…”
“Không được!” – Thanh Linh lao ra ngăn lại – “Anh đang bị thương, không thể di chuyển.”
“Anh phải đi! Cô ấy không thể chết!” – Mạnh Bảo ngẩng lên nhìn cô. Chưa bao giờ cô thấy anh hoảng sợ đến như thế. – “Nếu cô ấy chết, anh sẽ là thằng tội lỗi, là kẻ khốn nạn nhất trên đời! Anh phải đi!!”
“Nếu anh đi, anh gặp nguy hiểm thì cô ấy sống nổi không!!?” – Thanh Linh giận dữ nói to.
“…”
“Cô ấy muốn ở bên anh, nhưng không phải là muốn anh mạo hiểm vì cô ấy! Nếu như vết thương khiến anh làm sao, cô ấy sẽ còn buông xuôi hơn nữa. Và cả em, anh không nghĩ tới em dù chỉ là một chút sao? Nếu anh gặp nguy hiểm, em cũng muốn chết ngay tại đây!”
Tiếng Thanh Linh át hết mọi thứ, át cả sự hoảng loạn của Mạnh Bảo. Anh nhìn cô, chết lặng.
“Ha…”
Bỗng anh cười. Cười nhếch mép. Rồi cười thành tiếng.
“Ha ha ha!!”
Tiếng cười như đâm vỡ trái tim người con gái trước mặt. Cô nhắm mắt, muốn ngay trong lúc nào không nghe, không nhìn thấy cái gì nữa! Nhưng cô không thể, tiếng cười của anh vẫn đang đâm vào lòng cô. Tan hoang. Vết thương loang lổ thành những dòng máu của đau thương bao phủ.
“Tôi không bảo vệ được cô ấy, à không, cả hai chứ! Tôi không bảo vệ được cả hai người con gái đã vì tôi mà chịu bao đau khổ! Ha ha tôi thật là một thằng khốn nạn!”
“....” - Cô chỉ biết im lặng mà lòng vẫn như bị gặm nhấm.
“Cô ấy sắp chết mà tôi ngồi đây như kẻ tàn phế! Tôi không thể yêu cô ấy, vì tôi không thể làm tổn thương người con gái cũng yêu tôi. Nhưng đến cái ước muốn nhỏ nhoi của cô ấy là tôi ở bên cạnh để cứu cô ấy thoát khỏi thần chết mà tôi cũng không làm được. Hahaha, cái cuộc sống này tuyệt vời quá! Số phận công bằng quá!! Hahaha!!!!” - Anh ngửa mặt lên cười lớn. Anh không hề rơi một giọt nước mắt, vì nước mắt tan hết theo từng mảnh vỡ của tiếng cười.
“Anh ơi! Bình tĩnh đi anh!” - Vân Trang lao đến ôm chặt lấy anh trai.
“Tại sao...Tại sao lại như thế…?? Tại sao!?” - Anh rít lên từng tiếng đau như dao cắt.
“Anh đừng như thế nữa!!!” - Cô em gái vẫn ôm chặt anh, nước mắt lã chã rơi - “Em sợ chị Phương Nhi ra đi, nhưng điều em sợ hơn là anh cũng chẳng còn là anh nữa! Anh đừng làm em sợ!!! Em xin anh!!”
Tiếng khóc của Vân Trang đã làm động lòng Mạnh Bảo. Anh không nói gì nữa, cúi xuống tựa cằm vào đầu cô. Hai cánh tay cố đưa lên ôm lấy Vân Trang như để tìm kiếm một nơi dựa cuối cùng. Người em gái này đã ở anh ở bên suốt từ lúc nhỏ đến hiện giờ, cô gái ấy hiểu anh, luôn yêu thương anh, luôn xoa dịu được anh trong lúc anh đau đớn nhất. Nhưng những giọt nước mắt của cô đâu thể làm lành vết thương sâu hoắm lại vừa bị đâm hàng chục nhát trong lòng anh!
Thanh Linh vẫn đứng đó nhìn. Người cô run bần bật lên. Bỗng cô quay người chạy đi.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” - Minh Thiên hỏi khi thấy các bác sĩ dừng lại.
Ai nấy lắc đầu buồn bã. Một bác sĩ nói thay:
“Cô ấy chưa chết, nhưng nếu không tỉnh lại thì cũng sẽ nhanh chóng…” - Nói đến đây bác sĩ ngừng lại nhưng Minh Thiên đã hiểu ra tất cả.
“Không thể nào! Xin đừng đùa tôi!”
“Giờ chúng tôi sẽ chữa mấy vết thương ngoài da của cô ấy, vụ nổ trên núi cũng ảnh hưởng ít nhiều. Còn việc cô ấy có tỉnh lại hay không…”
“Cô ta vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Các bác sĩ và Minh Thiên giật mình quay lại. Thanh Linh đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc (đúng ra là giấu hết cảm xúc).
“Thanh Linh, sao em lại đến đây?”
“Đến để xem cô ta chết chưa!” - Thanh Linh đáp lại, giọng lạnh băng tàn nhẫn.
“Em nói gì thế!? Sao lại muốn người ta chết?”
Thanh Linh phớt lờ Minh Thiên, đi thẳng vào trong phòng. Các bác sĩ nghe lời cô nói thì ngờ ngợ:
“Cô không được vào!”
“Tôi chỉ vào mấy phút thôi rồi tôi ra. Bộ sợ tôi giết cô ta sao?”
“Nhưng…”
“Yên tâm, bệnh tình cô ta như vậy, tôi giết cô ta làm gì. Tôi chỉ muốn xem cô ta thế nào thôi. Nếu không, sẽ có người chết trước cô ta mất!”
Nói rồi cô đi thẳng vào. Các bác sĩ và Minh Thiên vội đứng ngoài cửa sổ nhìn, họ vẫn cảm thấy nghi ngại và khó hiểu. Nhưng đúng là Thanh Linh không làm gì cả. Cô chỉ đến bên giường Phương Nhi, nhìn rất lâu cô gái đó. Bình oxy đã che cả khuôn mặt Phương Nhi, nhưng Thanh Linh vẫn biết khuôn mặt đó dường như chẳng còn chút gì của sự sống.
“Tôi hỏi cô chết chưa vậy?” - Thanh Linh cất tiếng, dù biết sẽ chẳng ai trả lời.
Không khí im lặng như muốn trêu ngươi lòng người xót xa.
“Có thật là cô đã buông xuôi không? Hay là cô vẫn níu kéo cuộc sống này để được gặp anh ấy? Buông xuôi thì cô phải chết lâu rồi chứ! Nếu anh ấy mãi mãi không đến gặp cô nữa, cô có níu kéo được không? Mọi thứ đang rất mong manh với cô mà cô vẫn cứ cố bám lấy sao?”
Cô gái vẫn lặng câm trên giường. Tiếng máy móc vang lên não nề.
“Vì anh ấy mà cô không buông tay...Tôi biết cô đang nghĩ gì! Cô đang đau khổ, đang muốn vĩnh biệt tất cả vì không chiến thắng được căn bệnh, vì không hoàn toàn trở thành tình yêu của anh ấy. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn đang nhớ anh ấy! Cô vẫn đang cố bám trụ lại, kể cả dù tưởng như đã sắp buông ra có đúng không!? Trả lời tôi đi!”
“....”
“Nếu cô gặp anh ấy, cô sẽ mạnh mẽ. Còn tôi nhìn thấy anh ấy chỉ không giấu được yếu đuối trong mình. Nhưng cả tôi và cô đều có ước mơ ở bên anh ấy mãi mãi. Sao cô không dậy mà thực hiện ước mơ đó đi!? Cô chiến thắng được Khánh Vinh cơ mà! Cái gì cô chẳng làm được! Cô sống vì cái gì? Khỏi cần cô sống cho anh ấy đâu! Cô sống cho cô trước đi!!”
Thanh Linh không nói nổi nữa, gục xuống đầy tuyệt vọng. Minh Thiên đứng ngoài đã hiểu tất cả. Cô đến đây để muốn Phương Nhi quay trở về. Một mặt lại muốn ra đi cùng Mạnh Bảo để Phương Nhi không thể bước vào cuộc sống của hai người. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn kia cũng không thể bỏ mặc cô gái “tình địch” ấy. Ai là tình địch của ai? Ai mạnh mẽ hơn ai? Câu hỏi vang lên xé lòng mà không biết đáp lại như thế nào.
“Anh ấy...đang rất đau khổ vì cô…”
“...”
“Xin cô, cô tỉnh lại đi! Hãy để tôi ích kỷ được không? Để tôi được nhìn thấy nụ cười của anh ấy được không? Từ bao giờ, nụ cười đó dành cho cô rồi…? Tại sao giờ tôi muốn nó dành cho tôi, mà lại khó đến thế!?”
Những giọt nước mắt bật ra khi nghĩ về anh. Người ta bảo, nước mắt là máu đấy. Là máu nên chảy ra mới thấy đau. Chỉ là, “giọt máu” này chỉ có một màu trong suốt, mất đi màu đỏ hạnh phúc rồi.
Hết rồi sao? Vô vọng…? Cô không thể làm gì cho anh nữa sao…?
Bỗng…
Cánh tay ai hơi cựa quậy chạm vào tay cô. Như một luồng điện xẹt, cô ngẩng lên. Phương Nhi…
“Trời, hình như…” - Các bác sĩ nhìn từ ngoài bỗng chạy vào.
“Cô ấy thở lại rồi kìa, dù hơi thở yếu!”
“Không thể nhìn nhầm được! Đúng là cô ấy vẫn chịu đựng được.” - Bác sĩ nào cũng vui mừng.
“Mau cứu chữa rồi nhanh chóng chuyển cô ấy lên bệnh viện thành phố. Phải nhanh vì cô ấy đang chịu đựng được, ít nhất là hiện tại.”
Chỉ có Minh Thiên không để ý Phương Nhi, anh đi đến đỡ Thanh Linh đứng dậy:
“Em có sao không?”
Cô đứng dậy, nhưng dường như tâm trí cô không có một vị trí nào dành cho anh. Cô gái kia vẫn sống, đang bắt đầu hồi tỉnh. Sao cô lại cảm thấy mình vừa làm điều gì đó sai lầm…?
Cô bỏ tay Minh Thiên ra, mệt mỏi đi khỏi phòng bệnh.
“Phương Nhi...Phương Nhi…” - Có tiếng người phụ nữ phòng bên.
Thanh Linh đi sang. Bà Ngân - mẹ Phương Nhi đang nằm đó, bà cũng vừa tỉnh. Bà ngạc nhiên khi thấy người đi vào là một cô gái xinh đẹp nhưng thần thái lạnh lùng, buồn bã. Ngay trong phút chốc, bà nhớ ra cô là ai:
“Cháu...Thanh Linh…?”
“Là cháu! Cô có sao không ạ?”
“Phương Nhi, nó đâu rồi?”
“Nhi qua khỏi rồi, cô đừng lo. Cô hãy an tâm nghỉ ngơi đi. Nhưng cô cho cháu hỏi: là ai đã gây ra vụ này vậy?”
“Là nhóm cái gã Khánh Quang và Khánh Vinh đó. Chúng nó đánh ngất cô, còn Minh Phú...Hình như thằng bé đó bị bắt đi rồi.”
Thanh Linh kinh ngạc. Chúng nó...bắt Minh Phú làm gì vậy!?
“Cô xin lỗi, Thanh Linh, nhưng mẹ cháu…”
“Cô không cần xin lỗi đâu, cháu biết quá rõ bà ấy mà!” - Giọng cô hằn học khi nghĩ tới Thanh Thảo.
“Có một sự thật cô phải nói cho cháu..Á…!” - Bà Ngân định ngồi dậy nhưng khẽ kêu lên, bà cũng bị thương khá nặng.
“Cô nói sau cũng được!” - Thanh Linh vội tới đỡ bà nằm xuống - “Giờ cháu sẽ đưa con gái cô về bệnh viện thành phố, cô hãy yên tâm ở đây, khi nào khỏi thì đến đấy nhé cô!”
“Nói cho cô...con bé bị làm sao…? Nói cho cô đi! Cô biết nó bị bệnh, nhưng là bệnh gì?”
Thanh Linh im lặng. Người phụ nữ này mà biết bệnh tình của Phương Nhi, chắc chắn bà sẽ rất đau khổ.
“Cô nghỉ đi, cháu đi đây! Cháu xin lỗi!”
“Anh...từ từ thôi. Anh chưa khỏi mà!” - Vân Trang đỡ lấy anh khi anh định đi khỏi phòng bệnh.
Anh không đáp lại cô, đôi mắt buồn mông lung nhìn ra nơi nào đó xa vời vợi. Vết thương của anh đã được cứu khá nhiều, vả lại với sức chịu đựng của mình thì anh đi lại nhanh chóng. Anh cũng đâu còn cảm thấy đau vì mấy cái vết thương này nữa đâu, phút giây nghe tin Phương Nhi sắp chết thì cảm xúc của anh đã vỡ tan thành từng mảnh vụn rồi.
Đi ra ngoài hành lang bệnh viện. Anh cảm thấy chỉ có mình mình cô độc giữa bệnh viện vắng lặng, ngay cả người em gái đang dìu anh cũng không cảm nhận thấy nữa. Người ta đi qua cho rằng anh bị mù, bởi vì đôi mắt anh đang nhìn vào nơi nào xa xăm, vô định, không có một mục tiêu gì. Và đôi mắt đó buồn, buồn hơn đôi mắt Thanh Linh rất nhiều…
“Nhanh lên, sắp đến rồi!” - Có tiếng ai quen quen. Hình như Vĩnh Sơn…
Anh quay người nhìn ra. Ở đằng kia, Vĩnh Sơn, Thanh Linh, Minh Thiên cùng các bác sĩ đang đẩy một giường bệnh về phía phòng phẫu thuật. Đôi mắt anh mở to khi nhận ra người trên giường đó là ai. Là cô! Chính là cô! Anh bỗng đứng lên đi thật nhanh, nhưng vết thương khiến anh gục xuống đau điếng làm Vân Trang hốt hoảng đỡ. Anh lại cảm thấy đau vì vết thương thân thể rồi. Cảm xúc của anh về rồi…
Chiếc giường được đẩy đi qua rất nhanh, nhưng anh bất chấp cả đau để đứng lên giữ nó đứng lại. Anh nhìn cô gái nằm trên giường. Cô vừa từ cõi chết trở về, nhưng vẫn không tỉnh lại. Anh không biết nên vui hay nên buồn? Vui vì cuối cùng cô vẫn không bỏ anh mà ra đi. Nhưng trong tâm can vẫn xót xa tột cùng, đôi mắt có gì đó tinh nghịch, ánh nhìn mạnh mẽ kiên cường ấy anh không nhìn thấy nữa. Một ngày nào đó, cuộc sống mong manh của cô cũng sẽ rời bỏ cô...Bàn tay anh đụng tay cô. Lạnh ngắt. Toàn thân cô cũng chẳng còn sức sống, ngoại trừ trái tim đang cố đập những nhịp đập yếu ớt để chống chọi, để có thể mở mắt ra nhìn anh.
“Anh xin lỗi, Phương Nhi...Thực sự là câu xin lỗi rất ngu ngốc...Nhưng anh có lỗi với em!”
Giọng nói nghẹn ngào, chát đắng. Các bác sĩ lầm lũi đẩy chiếc giường đi. Chỉ là đẩy đi đến phòng phẫu thuật mà có cảm giác như mãi mãi không quay lại.
“Anh không có lỗi, anh à…”
Ở nơi nào đó quá xa xôi, khi sự sống của cô mong manh chẳng lối thoát, cô vẫn nghe thấy tiếng anh…
Thanh Linh vẫn đứng kia nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm ấy. Anh nói với người kia, mà lại cứa lòng cô. Cô buồn bã quay đi, cô nên tới chỗ khác cho yên tĩnh. Bệnh viện vắng vẻ quá, ra gần sân vẫn thấy trống trải.
Bỗng có một cái bóng vụt qua!
“Ai đó?” - Thanh Linh giật mình đuổi theo.
Bóng người đó rất quen, cô không thể để chạy mất được. Với đôi chân rất nhanh cô đã nhìn thấy đó là ai. Là một cô gái, mái tóc dài buộc cao…
“Thanh Chi!” - Cô gọi, vừa ngạc nhiên vừa giận dữ.
Cô gái đó quay lại, ánh mắt đầy vẻ hiểm độc:
“Chào chị gái, em đến thăm chị đây!”
/52
|