Editor: smizluy1901
Mắt thấy đôi má Tòng Thiện ửng lên hai vệt đỏ hồng, Hàn Dập Hạo kiên quyết không để cho cô uống tiếp.
"Các cậu không được chuốc cô ấy nữa, bằng không tôi sẽ trở mặt đấy." Biết loại rượu này có tác dụng chậm, tửu lượng Tòng Thiện lại không được tốt, Hàn Dập Hạo vội vàng hô ngừng.
"Em không có say." Trước mắt Tòng Thiện bỗng trở nên hơi mơ hồ, giống như cách bởi một màn mưa phùn, cô nhịn không được nháy mắt mấy cái, muốn nhìn rõ Hàn Dập Hạo trước mắt một chút.
"Tôi thấy cô ấy là hơi say rồi, Dập Hạo, đưa cô ấy về trước đi." Tề Danh Dương lên tiếng nói.
Hàn Dập Hạo nhìn ra được sự khác thường của cô, nói một câu với mấy người bạn tốt: "Tôi đưa cô ấy về trước."
"Đi đi." Đám người Đường Tuấn gật đầu.
Hàn Dập Hạo kéo Tòng Thiện đi, Tòng Thiện có chút mơ màng hỏi: "Đi đâu vậy."
"Về nhà." Anh đưa tay ôm lấy cô, sau đó đi ra cửa.
"Xem ra đêm nay người nào đó sẽ rất 'vất vả' rồi." Câu Tử Minh lời ích ý nhiều cười nói.
"Chúng ta giúp cậu ấy như vậy, thật sự nên đòi chút lãi." Lắc lắc rượu đỏ trong ly, Tiễn Thiểu Kiệt tiếp lời nói.
"Các cậu cố ý chuốc say Thẩm Tòng Thiện?" Tề Danh Dương ngây ngẩn cả người, mấy người này.
"Chúng tôi là đang làm 'chuyện tốt'." Đường Tuấn nói chen vào, "Thấy lần này Dập Hạo nghiêm túc như vậy, là quyết tâm muốn ở bên Thẩm Tòng Thiện, muốn qua cửa ải của thái hậu nhà họ Hàn này, phỏng chừng chỉ có thể mẹ sang nhờ con."
"Nhưng các cậu làm như vậy cũng rất không thỏa đáng." Tề Danh Dương nhíu mày nói.
"Danh Dương, cậu không thấy ánh mắt của hai người họ sao, là nhất định phải ở bên nhau, lên thuyền trước hay là mua phiếu trước có cái gì khác nhau chớ?" Giọng điệu của Câu Tử Minh hết sức bình thường.
"Đừng nghĩ nữa, tiếp tục uống rượu nào." Tiễn Thiểu Kiệt nâng ly nói.
Tề Danh Dương nghĩ, tuy cảm thấy có chút vô đạo đức, nhưng dường như không tìm được lý do phản bác, đành phải tùy bọn họ vậy.
Đến trên xe, Tòng Thiện đã hoàn toàn say, sau khi cô uống say tương đối yên lặng, vùng vẫy một hồi liền ngủ mất.
Hàn Dập Hạo khoác áo khoác lên người cô, thấy sắc trời đã tối, muốn đưa cô về nhà.
Không ngờ nửa đường Tòng Thiện tỉnh dậy, hơn nữa bắt đầu kéo khóa kéo phía sau, trong miệng pi pô la ầm lên: "Nóng... nóng quá..."
"Vậy để anh mở điều hòa." Hàn Dập Hạo nói xong liền mở điều hòa, cũng không dám mở quá cao.
Hơi lạnh thổi hây hẩy vào da thịt, Tòng Thiện cũng không kêu nóng nữa, nhưng cô lại muốn uống nước, mắt to mơ màng của cô nhìn về phía Hàn Dập Hạo, lẩm bẩm nói: "Em muốn uống nước..."
Chung quanh đây hơi vắng vẻ, Hàn Dập Hạo không tìm được cửa hàng tiện lợi, vì vậy an ủi nói: "Tòng Thiện, nhẫn nhịn một chút, siêu thị ngay đằng trước thôi."
Tòng Thiện lại không nghe rõ anh đang nói cái gì, trong mơ hồ chỉ thấy đôi môi mỏng khêu gợi của anh đang lúc mở lúc đóng, không biết vì sao, cô cảm thấy nơi đó có thứ cô cần. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Cơ thể nhanh hơn so với bộ não, cô bỗng nhào tới, bất thình lình dùng sức hôn anh, sau đó giống như người lữ hành đói khát trong sa mạc tham lam mà mút lấy ẩm ướt trong miệng anh.
Hàn Dập Hạo cả kinh, vội vàng dừng xe lại bên đường, Tòng Thiện lại nhân cơ hội ngồi vào trên đùi anh.
"Tòng Thiện, em." Miệng anh bị cô chặn lại, nói không ra lời, vốn định đẩy cô ra, để cho cô tỉnh táo một chút.
Cô lại không chịu, nâng mặt anh lên, nhớ nhung môi của anh.
Thân thể mềm mại của cô không ngừng mè nheo trên người anh, Hàn Dập Hạo cứ như vậy nổi lên phản ứng.
Đợi cô mút đủ, tách rời khỏi anh, mắt to sáng trong như phủ một màn tơ, kèm theo tí ti mộng ảo.
Anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ tới cô đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, môi anh đào mềm mại hôn lên trán, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng duyên dáng của anh, lại men theo cổ của anh, ngậm lấy trái cổ của anh.
"Tòng Thiện, em đang làm cái gì vậy?" Hàn Dập Hạo giống như bị lửa đốt vậy, vội vàng nâng mặt cô lên, thật sự sợ cô lại tiếp tục châm ngòi thổi gió, tự chủ của anh sẽ sụp đổ.
"Không biết." Cô cười giống như yêu tinh, lời nói lại ngây ngô ngờ nghệch.
"Em uống say rồi, anh đưa em về nhà có được không." Có trời mới biết, mỗi đêm rời khỏi cô, anh không muốn biết nhường nào, nhưng anh đã hứa với Thẩm Tòng Nghĩa, anh không muốn làm trái lời hứa.
"Không, em muốn ôm anh ngủ." Tòng Thiện ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, vùi đầu ở trên lồng ngực nóng hầm hập của anh, tay nhỏ bé lại không an phận mà trượt qua trượt lại.
"Đừng động!" Anh vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé của cô, có chút dở khóc dở cười, cô đây là đang cám dỗ anh sao?
"Hàn Dập Hạo, em không muốn về nhà." Tòng Thiện ngẩng đầu lên, giọng điệu nũng nịu hơi mang theo giọng mũi nói.
"Nhưng anh đã hứa với cậu em." Thay vì nói anh đang thuyết phục cô, chẳng bằng nói là đang thuyết phục chính mình.
"Không, em muốn ngủ với anh." Tòng Thiện ôm chặt anh, không chịu buông ra.
Anh hít sâu vài hơi, nhưng lại càng cảm thấy hơi thở hỗn loạn, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, Hàn Dập Hạo dùng một tia lý trí cuối cùng dò hỏi: "Tòng Thiện, em xác định chứ?"
"Ừm." Thật ra thì bây giờ trong đầu cô rất mơ hồ, vốn không biết mình đang nói gì, làm cái gì, chỉ lưu luyến ngực anh, không muốn rời ra.
"Được." Ánh mắt Hàn Dập Hạo trở nên tối sầm, ôm lấy cô thả tới tay lái phụ, an ủi mấy câu, liền giẫm chân ga, lấy tốc độ cực nhanh vọt đi.
Tòng Thiện bị tốc độ này hành đến mức đầu càng mụ mị hơn, rúc vào trên chỗ tựa lưng, trong miệng vô thức phát ra tiếng ưm.
Rốt cuộc về đến tiểu khu, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện rồi đi vào trong nhà.
Mới vừa vào cửa, anh liền hôn cô cuồng nhiệt, cô mơ mơ hồ hồ đáp lại, bất giác đã bị anh đè đến trên giường.
Bị sức nặng của anh đè đến mức đầu óc càng mê man, cô còn chưa có phản ứng kịp, anh cũng đã bắt đầu tạo lửa ở trên người cô.
"Hàn Dập Hạo..." Cô lẩm bẩm nói, sóng tình xa lạ tuôn trào vào trong cơ thể của cô, cô có chút khó chịu, có chút bất lực mà bắt lấy cánh tay của anh, không biết chừng mực mà cấu mạnh. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tòng Thiện." Anh hôn lên từng tấc da thịt của cô, phát ra tiếng gợi tình.
Cô khó chịu lắc đầu, không biết mình muốn cái gì.
Nhưng khi hai người trần trụi giống như đứa trẻ mới sinh thì Tòng Thiện cảm thấy lành lạnh, ý thức có chút tỉnh táo, ở sau khi nhìn thấy động tác của anh, bỗng nhiên cả kinh, cảm giác sợ hãi rót vào trong tim, đang muốn vùng vẫy, lại nghe thấy anh thổ lộ lời yêu "Tòng Thiện, anh yêu em." Phần eo bỗng trầm xuống.
"A!" Cô đau đến mức muốn đẩy anh ra, thân thể không ngừng vặn vẹo, bài xích anh.
"Đừng cử động!" Cả người anh căng chặt, cố kiềm nén.
"Đừng! Đau quá!" Cô không để ý tới lời cảnh cáo của anh, thân thể đau đến sắp co quắp.
"Chết tiệt!" Anh cũng khó chịu muốn chết, lý trí tan rã, đang muốn tiến vào nữa, lại phát hiện-- không cử động được!
"Đi ra!" Cô vẫn không ngừng đánh anh, không biết hóa ra phá thân[1] lại đau như vậy.
[1] Chỉ người con gái giao hợp lần đầu.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng vô cùng, bất đắc dĩ chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại.
Hai người đều rất đau, anh ôm lấy cô nhẹ giọng dụ dỗ hồi lâu, cô mới dần dần thả lỏng, mà nhiệt tình của anh cũng đã bị dập tắt.
Lần đầu tiên của hai người, dùng thất bại để kết thúc!
Mắt thấy đôi má Tòng Thiện ửng lên hai vệt đỏ hồng, Hàn Dập Hạo kiên quyết không để cho cô uống tiếp.
"Các cậu không được chuốc cô ấy nữa, bằng không tôi sẽ trở mặt đấy." Biết loại rượu này có tác dụng chậm, tửu lượng Tòng Thiện lại không được tốt, Hàn Dập Hạo vội vàng hô ngừng.
"Em không có say." Trước mắt Tòng Thiện bỗng trở nên hơi mơ hồ, giống như cách bởi một màn mưa phùn, cô nhịn không được nháy mắt mấy cái, muốn nhìn rõ Hàn Dập Hạo trước mắt một chút.
"Tôi thấy cô ấy là hơi say rồi, Dập Hạo, đưa cô ấy về trước đi." Tề Danh Dương lên tiếng nói.
Hàn Dập Hạo nhìn ra được sự khác thường của cô, nói một câu với mấy người bạn tốt: "Tôi đưa cô ấy về trước."
"Đi đi." Đám người Đường Tuấn gật đầu.
Hàn Dập Hạo kéo Tòng Thiện đi, Tòng Thiện có chút mơ màng hỏi: "Đi đâu vậy."
"Về nhà." Anh đưa tay ôm lấy cô, sau đó đi ra cửa.
"Xem ra đêm nay người nào đó sẽ rất 'vất vả' rồi." Câu Tử Minh lời ích ý nhiều cười nói.
"Chúng ta giúp cậu ấy như vậy, thật sự nên đòi chút lãi." Lắc lắc rượu đỏ trong ly, Tiễn Thiểu Kiệt tiếp lời nói.
"Các cậu cố ý chuốc say Thẩm Tòng Thiện?" Tề Danh Dương ngây ngẩn cả người, mấy người này.
"Chúng tôi là đang làm 'chuyện tốt'." Đường Tuấn nói chen vào, "Thấy lần này Dập Hạo nghiêm túc như vậy, là quyết tâm muốn ở bên Thẩm Tòng Thiện, muốn qua cửa ải của thái hậu nhà họ Hàn này, phỏng chừng chỉ có thể mẹ sang nhờ con."
"Nhưng các cậu làm như vậy cũng rất không thỏa đáng." Tề Danh Dương nhíu mày nói.
"Danh Dương, cậu không thấy ánh mắt của hai người họ sao, là nhất định phải ở bên nhau, lên thuyền trước hay là mua phiếu trước có cái gì khác nhau chớ?" Giọng điệu của Câu Tử Minh hết sức bình thường.
"Đừng nghĩ nữa, tiếp tục uống rượu nào." Tiễn Thiểu Kiệt nâng ly nói.
Tề Danh Dương nghĩ, tuy cảm thấy có chút vô đạo đức, nhưng dường như không tìm được lý do phản bác, đành phải tùy bọn họ vậy.
Đến trên xe, Tòng Thiện đã hoàn toàn say, sau khi cô uống say tương đối yên lặng, vùng vẫy một hồi liền ngủ mất.
Hàn Dập Hạo khoác áo khoác lên người cô, thấy sắc trời đã tối, muốn đưa cô về nhà.
Không ngờ nửa đường Tòng Thiện tỉnh dậy, hơn nữa bắt đầu kéo khóa kéo phía sau, trong miệng pi pô la ầm lên: "Nóng... nóng quá..."
"Vậy để anh mở điều hòa." Hàn Dập Hạo nói xong liền mở điều hòa, cũng không dám mở quá cao.
Hơi lạnh thổi hây hẩy vào da thịt, Tòng Thiện cũng không kêu nóng nữa, nhưng cô lại muốn uống nước, mắt to mơ màng của cô nhìn về phía Hàn Dập Hạo, lẩm bẩm nói: "Em muốn uống nước..."
Chung quanh đây hơi vắng vẻ, Hàn Dập Hạo không tìm được cửa hàng tiện lợi, vì vậy an ủi nói: "Tòng Thiện, nhẫn nhịn một chút, siêu thị ngay đằng trước thôi."
Tòng Thiện lại không nghe rõ anh đang nói cái gì, trong mơ hồ chỉ thấy đôi môi mỏng khêu gợi của anh đang lúc mở lúc đóng, không biết vì sao, cô cảm thấy nơi đó có thứ cô cần. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Cơ thể nhanh hơn so với bộ não, cô bỗng nhào tới, bất thình lình dùng sức hôn anh, sau đó giống như người lữ hành đói khát trong sa mạc tham lam mà mút lấy ẩm ướt trong miệng anh.
Hàn Dập Hạo cả kinh, vội vàng dừng xe lại bên đường, Tòng Thiện lại nhân cơ hội ngồi vào trên đùi anh.
"Tòng Thiện, em." Miệng anh bị cô chặn lại, nói không ra lời, vốn định đẩy cô ra, để cho cô tỉnh táo một chút.
Cô lại không chịu, nâng mặt anh lên, nhớ nhung môi của anh.
Thân thể mềm mại của cô không ngừng mè nheo trên người anh, Hàn Dập Hạo cứ như vậy nổi lên phản ứng.
Đợi cô mút đủ, tách rời khỏi anh, mắt to sáng trong như phủ một màn tơ, kèm theo tí ti mộng ảo.
Anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ tới cô đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, môi anh đào mềm mại hôn lên trán, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng duyên dáng của anh, lại men theo cổ của anh, ngậm lấy trái cổ của anh.
"Tòng Thiện, em đang làm cái gì vậy?" Hàn Dập Hạo giống như bị lửa đốt vậy, vội vàng nâng mặt cô lên, thật sự sợ cô lại tiếp tục châm ngòi thổi gió, tự chủ của anh sẽ sụp đổ.
"Không biết." Cô cười giống như yêu tinh, lời nói lại ngây ngô ngờ nghệch.
"Em uống say rồi, anh đưa em về nhà có được không." Có trời mới biết, mỗi đêm rời khỏi cô, anh không muốn biết nhường nào, nhưng anh đã hứa với Thẩm Tòng Nghĩa, anh không muốn làm trái lời hứa.
"Không, em muốn ôm anh ngủ." Tòng Thiện ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, vùi đầu ở trên lồng ngực nóng hầm hập của anh, tay nhỏ bé lại không an phận mà trượt qua trượt lại.
"Đừng động!" Anh vội vàng bắt lấy tay nhỏ bé của cô, có chút dở khóc dở cười, cô đây là đang cám dỗ anh sao?
"Hàn Dập Hạo, em không muốn về nhà." Tòng Thiện ngẩng đầu lên, giọng điệu nũng nịu hơi mang theo giọng mũi nói.
"Nhưng anh đã hứa với cậu em." Thay vì nói anh đang thuyết phục cô, chẳng bằng nói là đang thuyết phục chính mình.
"Không, em muốn ngủ với anh." Tòng Thiện ôm chặt anh, không chịu buông ra.
Anh hít sâu vài hơi, nhưng lại càng cảm thấy hơi thở hỗn loạn, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, Hàn Dập Hạo dùng một tia lý trí cuối cùng dò hỏi: "Tòng Thiện, em xác định chứ?"
"Ừm." Thật ra thì bây giờ trong đầu cô rất mơ hồ, vốn không biết mình đang nói gì, làm cái gì, chỉ lưu luyến ngực anh, không muốn rời ra.
"Được." Ánh mắt Hàn Dập Hạo trở nên tối sầm, ôm lấy cô thả tới tay lái phụ, an ủi mấy câu, liền giẫm chân ga, lấy tốc độ cực nhanh vọt đi.
Tòng Thiện bị tốc độ này hành đến mức đầu càng mụ mị hơn, rúc vào trên chỗ tựa lưng, trong miệng vô thức phát ra tiếng ưm.
Rốt cuộc về đến tiểu khu, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện rồi đi vào trong nhà.
Mới vừa vào cửa, anh liền hôn cô cuồng nhiệt, cô mơ mơ hồ hồ đáp lại, bất giác đã bị anh đè đến trên giường.
Bị sức nặng của anh đè đến mức đầu óc càng mê man, cô còn chưa có phản ứng kịp, anh cũng đã bắt đầu tạo lửa ở trên người cô.
"Hàn Dập Hạo..." Cô lẩm bẩm nói, sóng tình xa lạ tuôn trào vào trong cơ thể của cô, cô có chút khó chịu, có chút bất lực mà bắt lấy cánh tay của anh, không biết chừng mực mà cấu mạnh. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tòng Thiện." Anh hôn lên từng tấc da thịt của cô, phát ra tiếng gợi tình.
Cô khó chịu lắc đầu, không biết mình muốn cái gì.
Nhưng khi hai người trần trụi giống như đứa trẻ mới sinh thì Tòng Thiện cảm thấy lành lạnh, ý thức có chút tỉnh táo, ở sau khi nhìn thấy động tác của anh, bỗng nhiên cả kinh, cảm giác sợ hãi rót vào trong tim, đang muốn vùng vẫy, lại nghe thấy anh thổ lộ lời yêu "Tòng Thiện, anh yêu em." Phần eo bỗng trầm xuống.
"A!" Cô đau đến mức muốn đẩy anh ra, thân thể không ngừng vặn vẹo, bài xích anh.
"Đừng cử động!" Cả người anh căng chặt, cố kiềm nén.
"Đừng! Đau quá!" Cô không để ý tới lời cảnh cáo của anh, thân thể đau đến sắp co quắp.
"Chết tiệt!" Anh cũng khó chịu muốn chết, lý trí tan rã, đang muốn tiến vào nữa, lại phát hiện-- không cử động được!
"Đi ra!" Cô vẫn không ngừng đánh anh, không biết hóa ra phá thân[1] lại đau như vậy.
[1] Chỉ người con gái giao hợp lần đầu.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng vô cùng, bất đắc dĩ chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại.
Hai người đều rất đau, anh ôm lấy cô nhẹ giọng dụ dỗ hồi lâu, cô mới dần dần thả lỏng, mà nhiệt tình của anh cũng đã bị dập tắt.
Lần đầu tiên của hai người, dùng thất bại để kết thúc!
/291
|