Tòng Thiện hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nghe được anh nói như vậy, hơi ngẩn ra, chứng thực nói: "Anh nói là ở chung sao?"
"Ừ." Ánh mắt anh hàm chứa tình ý nồng nàn, giống như rượu nguyên chất làm cho người ta say đắm, "Anh muốn về nhà là có thể gặp được em, ôm lấy em."
"Nhưng cậu bên kia." Thật ra thì cô cũng không muốn xa anh, trong thời gian nửa ngày này, hai người đều không có ra ngoài, cùng ôm nhau nói chuyện phiếm, lên mạng, xem TV, dường như nhìn đối phương thế nào cũng không thấy chán.
"Để cho anh, anh sẽ thuyết phục ông ấy." Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói, anh biết Thẩm Tòng Nghĩa là sợ Tòng Thiện chịu thiệt, nhưng anh đối với phần tình cảm này rất là nghiêm túc, hai người sớm muộn gì cũng ở chung, chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm." Tòng Thiện dịu dàng đáp lại nói, chợt nhớ tới một chuyện, có chút hưng phấn nói với anh, "Hàn Dập Hạo, em vẽ cho anh một bức tranh nhé."
"Em còn biết vẽ chân dung sao?" Hàn Dập Hạo cười hỏi.
"Cái gì gọi là còn? Có phải anh đã xem qua tranh vẽ trong phòng của em rồi đúng không?" Tòng Thiện híp mắt, "tra hỏi" nói.
"Vẽ rất khá." Anh thoải má thừa nhận, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, hỏi, "Là mẹ em dạy em sao?"
"Thật ra thì từ nhỏ em đã bắt đầu học vẽ, chỉ có điều sau này gia cảnh sa sút, không có tiền đi học tiếp, đều là do mẹ và cậu dạy em." Tòng Thiện nói.
"Vậy em có nghĩ tới cầm bút vẽ lần nữa không?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
"Cũng đã nhiều năm như vậy, gần như đã quên mất rồi, chỉ còn nhớ một chút nền tảng." Tòng Thiện bĩu môi nói, tay cô cũng đã quen cầm súng, việc vẽ tranh ấy chỉ thích hợp thỉnh thoảng hun đúc cảm xúc.
"Thật ra thì anh ích kỷ hy vọng em là họa sĩ chứ không phải là cảnh sát, tránh cho cả ngày nơm nớp lo sợ cho em." Hàn Dập Hạo thổ lộ nói.
"Em biết, giống như em cũng sẽ lo lắng cho anh vậy." Tòng Thiện rúc vào trong ngực anh, nói, "Nhưng chỉ có công việc cảnh sát này mới có thể khiến em cảm giác mình được cần, có cảm giác tồn tại, em thích làm cảnh sát, giống như anh cũng vì nghề nghiệp của anh mà cảm thấy kiêu hãnh."
"Anh cũng không phản đối em làm cảnh sát, chẳng qua là em luôn không để ý đến an nguy của mình, chuyện gì cũng thích xông lên phía trước nhất, nếu như không có anh ở bên cạnh giám sát em, em nói xem anh làm sao mà an tâm?" Hàn Dập Hạo khẽ thở dài, nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Được, em hứa với anh, tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm an toàn tính mạng của em, được không?" Tòng Thiện cam kết, cũng phải lấy được cam đoan của anh, "Chính anh cũng không để cho người ta đỡ lo, cho nên anh cũng phải hứa với em, đừng luôn cho mình là người sắt, biết khó khăn mà cũng tiến lên."
"Anh sẽ cố hết sức." Hàn Dập Hạo đáp.
Tòng Thiện không vui trừng mắt nhìn anh, không hài lòng về câu trả lời này.
"Em yên tâm, có em ở đây, anh không nỡ để cho mình bị thương." Anh hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, cười nói.
"Được rồi, coi như anh vượt qua kiểm tra." Tòng Thiện cũng không tiếp tục ép anh nữa, cô biết tính chất công việc của anh, quân đội là cơ quan quốc gia, người lính lại là lưỡi dao trên máy, không thể nào không gặp nguy hiểm, cô chỉ có thể thay anh cầu nguyện, mà không thể quá khắc khe.
"Không phải muốn vẽ tranh sao? Cần công cụ gì, anh đi mua." Hàn Dập Hạo cũng thông minh mà dừng cái đề tài này lại, đứng dậy, hỏi.
Tòng Thiện nói mấy thứ đồ, để cho anh đi xuống lầu mua, chờ sau khi Hàn Dập Hạo trở về, Tòng Thiện để cho anh ngồi ở trên chiếc ghế da trên ban công, tay đặt ở gần tai, chân dài kiễng lên, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa, mình thì bắt đầu vẽ phác họa.
Hàn Dập Hạo cảm thấy liên tục bày POSE (tư thế) này có chút ngốc nghếch, nhịn không được đặt câu hỏi: "Tòng Thiện, em muốn vẽ bao lâu?"
"Đừng nói chuyện." Tòng Thiện nghiêm túc ngắt lời anh, không cho anh mở miệng làm ảnh hưởng đến cô.
Hàn Dập Hạo đành phải phối hợp không nhúc nhích nữa, tay chân đều tê đến mức mất cảm giác, Tòng Thiện mới tuyên bố vẽ xong rồi.
"Nào, cho anh xem." Đưa tác phẩm vẽ hoàn thành cho anh, vẻ mặt Tòng Thiện vui sướng, tìm anh làm MODEL (mẫu) quả nhiên là đúng, không chỉ đẹp như tranh, mà còn tương đối chuyên nghiệp, cả quá trình ngoại trừ lông mi thỉnh thoảng chớp động, các phần còn lại không nhúc nhích tí nào quả thực giống như pho tượng vậy.
"Sao vẽ lâu như vậy." Anh xoa bóp tay chân, nhận lấy "kiệt tác" của cô, theo đó bất mãn nói, "Sao anh cảm thấy em vẽ ghế sofa nhiều hơn vẽ anh vậy, hơn nữa em bảo anh tạo dáng lâu như vậy, lại vẽ chim bay trên trời?"
Tòng Thiện cười ha hả, có chút ngượng ngùng nói: "Em không giỏi vẽ người, không chý ý liền vẽ thứ khác."
Hàn Dập Hạo nghe vậy, nguy hiểm mà nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen thoáng hiện một tia lửa, anh bước từng bước một đến gần cô, đột nhiên túm lấy bút vẽ trong tay cô, liền tập kích về phía mặt của cô: "Vậy để anh vẽ giúp em!"
"A!" Tòng Thiện sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy, chân ngắn hơn so với người ta một đoạn, còn chưa có chạy được mấy bước, đã bị anh phủ phục tới trên sofa.
"Để anh vẽ con rùa đen cho em." Anh tính trẻ con muốn vẽ bừa lên mặt cô, Tòng Thiện cười giãy giụa, cù cho anh nhột, để cho anh đứng lên, thế nhưng anh lại lấy phương pháp của người trị lại người, bàn tay cù lên trên nách của cô.
"A! Ha ha ha! Đừng cù nữa!"
"Xem xem sau này em còn dám lờ anh hay không!"
"Không dám--"
Ánh mặt trời ấm áp từ trên kính chiếu rọi xuống, vẩy vào trên người của đôi nam nữ đang thỏa thích vui đùa, càng lúc càng ấm áp dễ chịu.
Ở sau khi Hàn Dập Hạo bận trước bận sau, rốt cuộc hai người ở chung! Tuy nhiên, cuộc sống ngọt ngào giống vậy vẫn không có xuất hiện, bởi vì hai người đều rất bận, Hàn Dập Hạo không nhất định phải mỗi ngày đều có thể trở về nhà, có lúc trở về cũng đã khuya khoắt, Tòng Thiện đã ngủ, mà anh không nỡ đánh thức cô, chỉ có thể rón rén mà nằm ở bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Bởi vì Tòng Thiện thăng chức, công việc càng bận rộn hơn so với ngày trước, làm việc suốt đêm cũng ít thấy, hơn nữa trong khoảng thời gian này xuất hiện một sát thủ gái điếm liên hoàn, Tòng Thiện dẫn dắt tiểu tổ cả ngày bận tối mày tối mặt, có khi mấy ngày cũng không gặp mặt Hàn Dập Hạo lấy một lần. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Bị "lạnh nhạt" một tuần, Hàn Dập Hạo hoàn toàn mặc kệ, vì để gặp cô nhiều hơn, anh dứt khoát lái xe thể thao đi theo sau xe cảnh sát của cô, cô đi đâu anh sẽ đi theo đó.
Tòng Thiện đàm phán với anh không có kết quả, đành phải phớt lờ anh. Cô là một người làm việc điên cuồng, vùi đầu vào trong vụ án là có thể chẳng ngó ngàng gì tới mọi thứ xung quanh, cho nên cũng mặc cho người nào đó buồn bực.
"Nhóm trưởng, sao chiếc xe phía sau kia cứ liên tục đi theo chúng ta vậy." Một nữ cảnh sát trẻ tuổi hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng, cũng đã hai ngày, vào buổi tối, chỉ cần bọn họ bắt đầu hành động, chiếc xe thể thao đó liền theo ở phía sau, bọn họ dừng anh cũng dừng, vừa không tới gần cũng không rớt lại phía sau.
"Nhóm trưởng, đó có phải là sếp Hàn hay không." Gã cảnh sát này đã từng tham gia huấn luyện gìn giữ hòa bình, cho nên nhận ra Hàn Dập Hạo.
"Đừng để ý đến anh ta." Tòng Thiện biết anh muốn làm gì, anh là muốn gây trở ngại công việc của cô, cho nên cô mới mặc kệ anh.
"Nhưng tên sát thủ liên hoàn chúng ta muốn bắt kia, nghe nói rất cẩn thận, anh ta cứ liên tục đi theo như vậy, chúng ta sẽ càng dễ bị bại lộ hơn." Nữ cảnh sát phân tích nói.
Vì nắm bắt được thủ đoạn tương đối tàn nhẫn này của tên sát thủ biến thái, tổ trọng án đã cử một nữ cảnh sát cải trang thành gái đứng đường, muốn dẫn dụ sát thủ mắc câu, mà nhiệm vụ tối nay của Tòng Thiện chính là âm thầm bảo vệ nằm vùng, quan sát phần tử đáng nghi.
Tòng Thiện nghe cấp dưới nói xong, cũng cảm thấy Hàn Dập Hạo đi theo như vậy rất không ổn, cô quyết định đến nói chuyện với anh một chút, để cho anh mau chóng về nhà.
Đi tới trước xe của anh, Tòng Thiện ra hiệu cho anh xuống xe, bởi vì sau lưng còn có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Tòng Thiện nhíu mày hạ thấp giọng nói: "Sao anh vẫn đi theo em vậy, mau về nhà đi!"
"Em không về anh sẽ không về." Hàn Dập Hạo cố chấp nói, "Anh không muốn ngủ một mình trên chiếc giường lạnh băng ấy."
Tòng Thiện đang muốn giải thích với anh về hành động đêm nay, không nghĩ tới, lúc này người của một tổ khác lái xe tới.
Hai người xuống xe, nhìn thấy Tòng Thiện đứng ở đó nói chuyện với một người đàn ông, đi tới dò hỏi: "Cảnh sát Thẩm, có phiền phức gì sao?"
"Không có." Tòng Thiện thấy đồng nghiệp đi đến, lập tức trưng vẻ mặt nghiêm túc, giải quyết công việc chung mà nói với Hàn Dập Hạo: "Sếp Hàn, chúng tôi đang làm việc, mời anh cách chúng tôi xa một chút, anh đây là đang quấy nhiễu cảnh sát."
Hàn Dập Hạo liếc mắt xinh đẹp nhìn hai người kia, biết cô đang kiêng dè cái gì, cho dù hiện tại hai người ở chung, cô cũng không để cho anh đưa đón cô đi làm, không chịu công khai cho anh "danh phận". Chuyện công việc càng không cần phải nói, nếu không phải anh bố trí tai mắt ở trong cục cảnh sát, anh vốn không biết rốt cuộc cả ngày cô bận cái gì.
Đáy mắt Hàn Dập Hạo thoáng hiện qua một tia sáng, anh không như mong muốn của cô, hôm nay anh tới là để phá rối.
"Nếu như anh không đi thì sao?" Anh nhếch lên nụ cười giảo hoạt, trêu tức nói.
Người này là cố ý! Trước mặt nhiều người như vậy làm cô không thể xuống đài được, phải không?
"A, đây không phải là Thượng tá Hàn sao." Hai gã cảnh sát này cũng đã nhận ra Hàn Dập Hạo, vẻ mặt rõ ràng nghi ngờ.
"Xin chào, tôi là tới..." Hàn Dập Hạo nhiệt tình bắt chuyện, lại bị Tòng Thiện ngắt lời.
Biết anh muốn nói cái gì, Tòng Thiện vội vàng lên tiếng, có chút không thể nhịn được nữa nói: "Thượng tá Hàn, nếu anh lại không rời đi, tôi sẽ tố cáo anh với quân khu gây cản trở công việc!"
"Xin cứ tự nhiên." Anh không ngần ngại chút nào nói, nụ cười trên mặt đột nhiên khuếch đại hơn, "Anh không ngại em tố cáo thêm một điều-- đánh lén cảnh sát!"
Nói xong, cúi người, không hề báo trước mà hôn cô.
Tòng Thiện trợn to mắt, những người còn lại cũng há to mồm nhìn cảnh này, trong lúc nhất thời cũng đã quên phản ứng.
Chờ Tòng Thiện bừng tỉnh, lập tức đẩy anh ra, nổi nóng mà trừng mắt nhìn anh, không vui gầm nhẹ nói: "Anh làm cái gì vậy!"
"Anh tới chờ bạn gái tan làm." Hàn Dập Hạo trải tay ra, đương nhiên nói.
"Em nói phải về sao?" Tòng Thiện tức giận nhìn anh, bây giờ tốt rồi, mọi người đều nhìn thấy, phỏng chừng sáng sớm mai chuyện của bọn họ sẽ truyền khắp cục cảnh sát!
Câu nói này của cô chẳng khác nào trở thành thừa nhận quan hệ, mấy tên cảnh sát ngoài việc liếc mắt nhìn nhau, còn rất ăn ý gật đầu, hóa ra Thẩm Tòng Thiện lại là bạn gái của Thượng tá Hàn! Tin tức này còn có giá trị hơn cả bắt được sát thủ liên hoàn, đêm nay quả nhiên không có một chuyến tay không.
"Cho nên anh nói là chờ rồi mà." Hàn Dập Hạo cười hiền.
Bị anh làm náo như vậy, dường như mọi người trên cả con đường đều nhìn lại, còn bắt kẻ giết người biến thái gì nữa chứ.
Tòng Thiện hơi nổi đóa, không thể làm gì khác hơn là tuyên bố đêm nay thu đội.
Về tới nhà, Tòng Thiện bắt đầu làm khó dễ: "Hàn Dập Hạo! Hôm nay anh làm sao vậy? Cố ý đúng không."
"Cố ý để cho người ta không thể làm thêm giờ? Cố ý tiết lộ quan hệ của chúng ta ở trước mặt đồng nghiệp của em?" Hàn Dập Hạo nhíu mày nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Sao anh có thể không ủng hộ công việc của em?" Tòng Thiện tức giận trừng anh, trước đó không phải bọn họ đã nói rồi sao, chỉ cần không làm trái với cam kết, thì không can thiệp chuyện của nhau.
"Đã lâu rồi chúng ta cũng không có nói chuyện nhiều, anh chỉ là muốn tranh thủ một chút thời gian ở chung với nhau không được sao?" Ở phía sau một người, Hàn Dập Hạo cũng không phải là Đại tá bộ binh mạnh mẽ vang dội, anh ôm lấy Tòng Thiện, nói lời mềm mỏng.
Tòng Thiện cũng không phải thật sự cứng lòng như vậy, thật ra thì cô cũng rất nhớ anh, nhưng vì chênh lệch thời gian mà còn ít gặp, cô cũng không muốn dùng thời gian ở chung quý báo này để gây gổ, cho nên hạ giọng, nói: "Anh còn như vậy thì đi ngủ phòng khách."
"Không!" Anh ôm lấy cô, dường như là đè ở trên người của cô, co tới cọ lui, "Anh muốn ôm em ngủ."
"Được rồi, sáng sớm mai anh còn phải trở về đơn vị, nhanh đi tắm rửa ngủ đi." Tòng Thiện đẩy đẩy anh, nhắc nhở nói.
"Tòng Thiện, bắt đầu tháng sau chuyện của anh sẽ không nhiều như vậy nữa, chỉ cần không có chuẩn bị tác chiến, anh có thể nghỉ ngơi bình thường, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian với em hơn." Anh ngậm lấy dái tai của cô cắn nhẹ, tay lại bắt đầu không an phận.
"Ừm." Tòng Thiện đáp một tiếng, bởi vì anh vuốt ve mà bên tai đỏ ửng, nhớ tới lần đầu tiên thất bại, cô bỗng cảm thấy trong lời nói của anh chứa đầy hàm ý, trong khoảng thời gian này, bởi vì hai người đều không có gặp nhau được mấy lần, cho nên đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa có thật sự phá bỏ tầng quan hệ kia, chờ lúc anh rảnh rỗi, cô còn trốn được sao?
"Ừ." Ánh mắt anh hàm chứa tình ý nồng nàn, giống như rượu nguyên chất làm cho người ta say đắm, "Anh muốn về nhà là có thể gặp được em, ôm lấy em."
"Nhưng cậu bên kia." Thật ra thì cô cũng không muốn xa anh, trong thời gian nửa ngày này, hai người đều không có ra ngoài, cùng ôm nhau nói chuyện phiếm, lên mạng, xem TV, dường như nhìn đối phương thế nào cũng không thấy chán.
"Để cho anh, anh sẽ thuyết phục ông ấy." Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói, anh biết Thẩm Tòng Nghĩa là sợ Tòng Thiện chịu thiệt, nhưng anh đối với phần tình cảm này rất là nghiêm túc, hai người sớm muộn gì cũng ở chung, chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm." Tòng Thiện dịu dàng đáp lại nói, chợt nhớ tới một chuyện, có chút hưng phấn nói với anh, "Hàn Dập Hạo, em vẽ cho anh một bức tranh nhé."
"Em còn biết vẽ chân dung sao?" Hàn Dập Hạo cười hỏi.
"Cái gì gọi là còn? Có phải anh đã xem qua tranh vẽ trong phòng của em rồi đúng không?" Tòng Thiện híp mắt, "tra hỏi" nói.
"Vẽ rất khá." Anh thoải má thừa nhận, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, hỏi, "Là mẹ em dạy em sao?"
"Thật ra thì từ nhỏ em đã bắt đầu học vẽ, chỉ có điều sau này gia cảnh sa sút, không có tiền đi học tiếp, đều là do mẹ và cậu dạy em." Tòng Thiện nói.
"Vậy em có nghĩ tới cầm bút vẽ lần nữa không?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
"Cũng đã nhiều năm như vậy, gần như đã quên mất rồi, chỉ còn nhớ một chút nền tảng." Tòng Thiện bĩu môi nói, tay cô cũng đã quen cầm súng, việc vẽ tranh ấy chỉ thích hợp thỉnh thoảng hun đúc cảm xúc.
"Thật ra thì anh ích kỷ hy vọng em là họa sĩ chứ không phải là cảnh sát, tránh cho cả ngày nơm nớp lo sợ cho em." Hàn Dập Hạo thổ lộ nói.
"Em biết, giống như em cũng sẽ lo lắng cho anh vậy." Tòng Thiện rúc vào trong ngực anh, nói, "Nhưng chỉ có công việc cảnh sát này mới có thể khiến em cảm giác mình được cần, có cảm giác tồn tại, em thích làm cảnh sát, giống như anh cũng vì nghề nghiệp của anh mà cảm thấy kiêu hãnh."
"Anh cũng không phản đối em làm cảnh sát, chẳng qua là em luôn không để ý đến an nguy của mình, chuyện gì cũng thích xông lên phía trước nhất, nếu như không có anh ở bên cạnh giám sát em, em nói xem anh làm sao mà an tâm?" Hàn Dập Hạo khẽ thở dài, nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Được, em hứa với anh, tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm an toàn tính mạng của em, được không?" Tòng Thiện cam kết, cũng phải lấy được cam đoan của anh, "Chính anh cũng không để cho người ta đỡ lo, cho nên anh cũng phải hứa với em, đừng luôn cho mình là người sắt, biết khó khăn mà cũng tiến lên."
"Anh sẽ cố hết sức." Hàn Dập Hạo đáp.
Tòng Thiện không vui trừng mắt nhìn anh, không hài lòng về câu trả lời này.
"Em yên tâm, có em ở đây, anh không nỡ để cho mình bị thương." Anh hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, cười nói.
"Được rồi, coi như anh vượt qua kiểm tra." Tòng Thiện cũng không tiếp tục ép anh nữa, cô biết tính chất công việc của anh, quân đội là cơ quan quốc gia, người lính lại là lưỡi dao trên máy, không thể nào không gặp nguy hiểm, cô chỉ có thể thay anh cầu nguyện, mà không thể quá khắc khe.
"Không phải muốn vẽ tranh sao? Cần công cụ gì, anh đi mua." Hàn Dập Hạo cũng thông minh mà dừng cái đề tài này lại, đứng dậy, hỏi.
Tòng Thiện nói mấy thứ đồ, để cho anh đi xuống lầu mua, chờ sau khi Hàn Dập Hạo trở về, Tòng Thiện để cho anh ngồi ở trên chiếc ghế da trên ban công, tay đặt ở gần tai, chân dài kiễng lên, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa, mình thì bắt đầu vẽ phác họa.
Hàn Dập Hạo cảm thấy liên tục bày POSE (tư thế) này có chút ngốc nghếch, nhịn không được đặt câu hỏi: "Tòng Thiện, em muốn vẽ bao lâu?"
"Đừng nói chuyện." Tòng Thiện nghiêm túc ngắt lời anh, không cho anh mở miệng làm ảnh hưởng đến cô.
Hàn Dập Hạo đành phải phối hợp không nhúc nhích nữa, tay chân đều tê đến mức mất cảm giác, Tòng Thiện mới tuyên bố vẽ xong rồi.
"Nào, cho anh xem." Đưa tác phẩm vẽ hoàn thành cho anh, vẻ mặt Tòng Thiện vui sướng, tìm anh làm MODEL (mẫu) quả nhiên là đúng, không chỉ đẹp như tranh, mà còn tương đối chuyên nghiệp, cả quá trình ngoại trừ lông mi thỉnh thoảng chớp động, các phần còn lại không nhúc nhích tí nào quả thực giống như pho tượng vậy.
"Sao vẽ lâu như vậy." Anh xoa bóp tay chân, nhận lấy "kiệt tác" của cô, theo đó bất mãn nói, "Sao anh cảm thấy em vẽ ghế sofa nhiều hơn vẽ anh vậy, hơn nữa em bảo anh tạo dáng lâu như vậy, lại vẽ chim bay trên trời?"
Tòng Thiện cười ha hả, có chút ngượng ngùng nói: "Em không giỏi vẽ người, không chý ý liền vẽ thứ khác."
Hàn Dập Hạo nghe vậy, nguy hiểm mà nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen thoáng hiện một tia lửa, anh bước từng bước một đến gần cô, đột nhiên túm lấy bút vẽ trong tay cô, liền tập kích về phía mặt của cô: "Vậy để anh vẽ giúp em!"
"A!" Tòng Thiện sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy, chân ngắn hơn so với người ta một đoạn, còn chưa có chạy được mấy bước, đã bị anh phủ phục tới trên sofa.
"Để anh vẽ con rùa đen cho em." Anh tính trẻ con muốn vẽ bừa lên mặt cô, Tòng Thiện cười giãy giụa, cù cho anh nhột, để cho anh đứng lên, thế nhưng anh lại lấy phương pháp của người trị lại người, bàn tay cù lên trên nách của cô.
"A! Ha ha ha! Đừng cù nữa!"
"Xem xem sau này em còn dám lờ anh hay không!"
"Không dám--"
Ánh mặt trời ấm áp từ trên kính chiếu rọi xuống, vẩy vào trên người của đôi nam nữ đang thỏa thích vui đùa, càng lúc càng ấm áp dễ chịu.
Ở sau khi Hàn Dập Hạo bận trước bận sau, rốt cuộc hai người ở chung! Tuy nhiên, cuộc sống ngọt ngào giống vậy vẫn không có xuất hiện, bởi vì hai người đều rất bận, Hàn Dập Hạo không nhất định phải mỗi ngày đều có thể trở về nhà, có lúc trở về cũng đã khuya khoắt, Tòng Thiện đã ngủ, mà anh không nỡ đánh thức cô, chỉ có thể rón rén mà nằm ở bên cạnh cô, ôm cô ngủ.
Bởi vì Tòng Thiện thăng chức, công việc càng bận rộn hơn so với ngày trước, làm việc suốt đêm cũng ít thấy, hơn nữa trong khoảng thời gian này xuất hiện một sát thủ gái điếm liên hoàn, Tòng Thiện dẫn dắt tiểu tổ cả ngày bận tối mày tối mặt, có khi mấy ngày cũng không gặp mặt Hàn Dập Hạo lấy một lần. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Bị "lạnh nhạt" một tuần, Hàn Dập Hạo hoàn toàn mặc kệ, vì để gặp cô nhiều hơn, anh dứt khoát lái xe thể thao đi theo sau xe cảnh sát của cô, cô đi đâu anh sẽ đi theo đó.
Tòng Thiện đàm phán với anh không có kết quả, đành phải phớt lờ anh. Cô là một người làm việc điên cuồng, vùi đầu vào trong vụ án là có thể chẳng ngó ngàng gì tới mọi thứ xung quanh, cho nên cũng mặc cho người nào đó buồn bực.
"Nhóm trưởng, sao chiếc xe phía sau kia cứ liên tục đi theo chúng ta vậy." Một nữ cảnh sát trẻ tuổi hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng, cũng đã hai ngày, vào buổi tối, chỉ cần bọn họ bắt đầu hành động, chiếc xe thể thao đó liền theo ở phía sau, bọn họ dừng anh cũng dừng, vừa không tới gần cũng không rớt lại phía sau.
"Nhóm trưởng, đó có phải là sếp Hàn hay không." Gã cảnh sát này đã từng tham gia huấn luyện gìn giữ hòa bình, cho nên nhận ra Hàn Dập Hạo.
"Đừng để ý đến anh ta." Tòng Thiện biết anh muốn làm gì, anh là muốn gây trở ngại công việc của cô, cho nên cô mới mặc kệ anh.
"Nhưng tên sát thủ liên hoàn chúng ta muốn bắt kia, nghe nói rất cẩn thận, anh ta cứ liên tục đi theo như vậy, chúng ta sẽ càng dễ bị bại lộ hơn." Nữ cảnh sát phân tích nói.
Vì nắm bắt được thủ đoạn tương đối tàn nhẫn này của tên sát thủ biến thái, tổ trọng án đã cử một nữ cảnh sát cải trang thành gái đứng đường, muốn dẫn dụ sát thủ mắc câu, mà nhiệm vụ tối nay của Tòng Thiện chính là âm thầm bảo vệ nằm vùng, quan sát phần tử đáng nghi.
Tòng Thiện nghe cấp dưới nói xong, cũng cảm thấy Hàn Dập Hạo đi theo như vậy rất không ổn, cô quyết định đến nói chuyện với anh một chút, để cho anh mau chóng về nhà.
Đi tới trước xe của anh, Tòng Thiện ra hiệu cho anh xuống xe, bởi vì sau lưng còn có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Tòng Thiện nhíu mày hạ thấp giọng nói: "Sao anh vẫn đi theo em vậy, mau về nhà đi!"
"Em không về anh sẽ không về." Hàn Dập Hạo cố chấp nói, "Anh không muốn ngủ một mình trên chiếc giường lạnh băng ấy."
Tòng Thiện đang muốn giải thích với anh về hành động đêm nay, không nghĩ tới, lúc này người của một tổ khác lái xe tới.
Hai người xuống xe, nhìn thấy Tòng Thiện đứng ở đó nói chuyện với một người đàn ông, đi tới dò hỏi: "Cảnh sát Thẩm, có phiền phức gì sao?"
"Không có." Tòng Thiện thấy đồng nghiệp đi đến, lập tức trưng vẻ mặt nghiêm túc, giải quyết công việc chung mà nói với Hàn Dập Hạo: "Sếp Hàn, chúng tôi đang làm việc, mời anh cách chúng tôi xa một chút, anh đây là đang quấy nhiễu cảnh sát."
Hàn Dập Hạo liếc mắt xinh đẹp nhìn hai người kia, biết cô đang kiêng dè cái gì, cho dù hiện tại hai người ở chung, cô cũng không để cho anh đưa đón cô đi làm, không chịu công khai cho anh "danh phận". Chuyện công việc càng không cần phải nói, nếu không phải anh bố trí tai mắt ở trong cục cảnh sát, anh vốn không biết rốt cuộc cả ngày cô bận cái gì.
Đáy mắt Hàn Dập Hạo thoáng hiện qua một tia sáng, anh không như mong muốn của cô, hôm nay anh tới là để phá rối.
"Nếu như anh không đi thì sao?" Anh nhếch lên nụ cười giảo hoạt, trêu tức nói.
Người này là cố ý! Trước mặt nhiều người như vậy làm cô không thể xuống đài được, phải không?
"A, đây không phải là Thượng tá Hàn sao." Hai gã cảnh sát này cũng đã nhận ra Hàn Dập Hạo, vẻ mặt rõ ràng nghi ngờ.
"Xin chào, tôi là tới..." Hàn Dập Hạo nhiệt tình bắt chuyện, lại bị Tòng Thiện ngắt lời.
Biết anh muốn nói cái gì, Tòng Thiện vội vàng lên tiếng, có chút không thể nhịn được nữa nói: "Thượng tá Hàn, nếu anh lại không rời đi, tôi sẽ tố cáo anh với quân khu gây cản trở công việc!"
"Xin cứ tự nhiên." Anh không ngần ngại chút nào nói, nụ cười trên mặt đột nhiên khuếch đại hơn, "Anh không ngại em tố cáo thêm một điều-- đánh lén cảnh sát!"
Nói xong, cúi người, không hề báo trước mà hôn cô.
Tòng Thiện trợn to mắt, những người còn lại cũng há to mồm nhìn cảnh này, trong lúc nhất thời cũng đã quên phản ứng.
Chờ Tòng Thiện bừng tỉnh, lập tức đẩy anh ra, nổi nóng mà trừng mắt nhìn anh, không vui gầm nhẹ nói: "Anh làm cái gì vậy!"
"Anh tới chờ bạn gái tan làm." Hàn Dập Hạo trải tay ra, đương nhiên nói.
"Em nói phải về sao?" Tòng Thiện tức giận nhìn anh, bây giờ tốt rồi, mọi người đều nhìn thấy, phỏng chừng sáng sớm mai chuyện của bọn họ sẽ truyền khắp cục cảnh sát!
Câu nói này của cô chẳng khác nào trở thành thừa nhận quan hệ, mấy tên cảnh sát ngoài việc liếc mắt nhìn nhau, còn rất ăn ý gật đầu, hóa ra Thẩm Tòng Thiện lại là bạn gái của Thượng tá Hàn! Tin tức này còn có giá trị hơn cả bắt được sát thủ liên hoàn, đêm nay quả nhiên không có một chuyến tay không.
"Cho nên anh nói là chờ rồi mà." Hàn Dập Hạo cười hiền.
Bị anh làm náo như vậy, dường như mọi người trên cả con đường đều nhìn lại, còn bắt kẻ giết người biến thái gì nữa chứ.
Tòng Thiện hơi nổi đóa, không thể làm gì khác hơn là tuyên bố đêm nay thu đội.
Về tới nhà, Tòng Thiện bắt đầu làm khó dễ: "Hàn Dập Hạo! Hôm nay anh làm sao vậy? Cố ý đúng không."
"Cố ý để cho người ta không thể làm thêm giờ? Cố ý tiết lộ quan hệ của chúng ta ở trước mặt đồng nghiệp của em?" Hàn Dập Hạo nhíu mày nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Sao anh có thể không ủng hộ công việc của em?" Tòng Thiện tức giận trừng anh, trước đó không phải bọn họ đã nói rồi sao, chỉ cần không làm trái với cam kết, thì không can thiệp chuyện của nhau.
"Đã lâu rồi chúng ta cũng không có nói chuyện nhiều, anh chỉ là muốn tranh thủ một chút thời gian ở chung với nhau không được sao?" Ở phía sau một người, Hàn Dập Hạo cũng không phải là Đại tá bộ binh mạnh mẽ vang dội, anh ôm lấy Tòng Thiện, nói lời mềm mỏng.
Tòng Thiện cũng không phải thật sự cứng lòng như vậy, thật ra thì cô cũng rất nhớ anh, nhưng vì chênh lệch thời gian mà còn ít gặp, cô cũng không muốn dùng thời gian ở chung quý báo này để gây gổ, cho nên hạ giọng, nói: "Anh còn như vậy thì đi ngủ phòng khách."
"Không!" Anh ôm lấy cô, dường như là đè ở trên người của cô, co tới cọ lui, "Anh muốn ôm em ngủ."
"Được rồi, sáng sớm mai anh còn phải trở về đơn vị, nhanh đi tắm rửa ngủ đi." Tòng Thiện đẩy đẩy anh, nhắc nhở nói.
"Tòng Thiện, bắt đầu tháng sau chuyện của anh sẽ không nhiều như vậy nữa, chỉ cần không có chuẩn bị tác chiến, anh có thể nghỉ ngơi bình thường, đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian với em hơn." Anh ngậm lấy dái tai của cô cắn nhẹ, tay lại bắt đầu không an phận.
"Ừm." Tòng Thiện đáp một tiếng, bởi vì anh vuốt ve mà bên tai đỏ ửng, nhớ tới lần đầu tiên thất bại, cô bỗng cảm thấy trong lời nói của anh chứa đầy hàm ý, trong khoảng thời gian này, bởi vì hai người đều không có gặp nhau được mấy lần, cho nên đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa có thật sự phá bỏ tầng quan hệ kia, chờ lúc anh rảnh rỗi, cô còn trốn được sao?
/291
|