Tòng Thiện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông "chiếu lấp lánh" đi tới.
Nói là chiếu lấp lánh, là bởi vì ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, quần áo trên người của người đàn ông trông sáng lóng lánh, một đầu quả dứa vuốt quá nhiều gel xịt tóc, phản xạ ánh sáng, đoán là trên lỗ tai đeo chính là kim cương, cũng đặc biệt lấp lánh, tóm lại, đó là một người đàn ông rất bảnh bao.
Người đàn ông đến gần, Tòng Thiện mới nhìn rõ khuôn mặt rất điển trai tà khí này, không giống với vẻ điển trai hoàn mỹ đến mức không có thiên lý của Hàn Dập Hạo, cũng không giống với vẻ tà mị hơi mang theo cảm giác xấu xa của Đường Tuấn và Câu Tử Minh, người đàn ông này đẹp thì đẹp thật, nhưng toàn thân toát ra một luồng tà khí không cách nào xem nhẹ.
Tòng Thiện không muốn để ý tới anh ta, đẩy tay rắn chắc của người đàn ông ra, muốn đi.
"Lời của bổn thiếu nói mà không nghe thấy sao? Bao nhiêu tiền? Tôi mua cô." Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp nơi.
Tòng Thiện nhịn không được nhíu mày, từ từ xoay người, nhìn anh ta chằm chằm, điềm nhiên nói: "Anh bệnh thần kinh à?"
Sắc mặt người đàn ông quả nhiên thay đổi, anh ta híp đôi mắt dài hẹp nguy hiểm lại, khi anh ta ra hiệu, hai gã đàn ông khỏe mạnh chắn ở phía sau Tòng Thiện, ngăn cản con đường của cô.
"Không phải cô là người phụ nữ của Câu Tử Minh sao? Hắn cho cô bao nhiêu tiền bổn thiếu gia bỏ gấp ba giá tiền mua cô." Người đàn ông cong lên một nụ cười lỗ mãng, ánh mắt càn rỡ đánh giá Tòng Thiện, giống như đang phỏng đoán giá trị của cô.
Người phụ nữ của Câu Tử Minh? Tòng Thiện hơi ngẩn ra, đột nhiên ý thức được người đàn ông này nhất định là vừa rồi thấy Câu Tử Minh giúp cô, cho nên mới cho rằng như vậy. Nhưng tại sao anh ta lại muốn mua người phụ nữ của Câu Tử Minh? Người đàn ông này là ai?
Nhưng nhớ tới bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Tòng Thiện lạnh giọng nói với người đàn ông trước mắt: "Tôi không phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh, nếu anh tiếp tục cản chân cản tay, hãy cùng tôi về cục cảnh sát."
"Cô là cảnh sát?" Người đàn khinh miệt cười nói, "Muốn mời bổn thiếu gia đến cục cảnh sát uống trà cô còn chưa có bản lãnh này."
Không cần hỏi, nhất định lại là một "Phú Nhị Đại" kiêu căng ngạo mạn, Tòng Thiện nhìn lướt quá người đàn ông và hai tên tai sai đắc lực của anh ta, nói: "Tôi đã giải thích, tôi và Câu Tử Minh không có bất cứ quan hệ nào, tôi không muốn động thủ với anh ở chỗ này, tốt nhất anh nên bảo họ tránh ra."
Người đàn ông vốn không hề nhút nhích, anh ta quan sát Tòng Thiện, thu hết vẻ chán ghét ác cảm trên mặt cô vào trong mắt, lần đầu tiên có một người phụ nữ dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh đột nhiên nổi lên hứng thú, nhếch môi nói: "Mặc kệ cô có phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh hay không, cô ra cái giá, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề." Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tôi thấy anh là bệnh thần kinh rồi!" Tòng Thiện nhịn không được nổi giận, người đàn ông này là nghe không hiểu tiếng người hay là bị làm sao, cô nói còn chưa đủ rõ ràng sao, anh ta còn muốn dây dưa. Cô xoay người về phía hai người đàn ông cường trán, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay chế trụ bả vai một người, lưu loát đúng chuẩn mà chuyển vai qua, ở dưới tình huống mọi người không kịp phản ứng, hạ một tên khỏe mạnh ngã trên mặt đất.
Một tên khỏe mạnh khác thất thần, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, vươn móng vuốt to lớn muốn bắt Tòng Thiện, lúc này, một giọng nói chen vào: "Dừng tay!"
Mọi người giương mắt nhìn lên, một người đàn ông trung niên nho nhã đi tới, đi tới bên cạnh "người đàn ông chiếu sáng", lên tiếng chặn lại nói: "Cậu Tần, xin cho kẻ hèn này một chút mặt mũi, đừng ở đây làm ầm ĩ."
"Cho ông mặt mũi?" "Người đàn ông chiếu sáng" được gọi là cậu Tần hơi nghiêng đầu, không khách sáo chút nào nói, "Ông là thứ gì, dựa vào cái gì bổn thiếu gia phải cho ông mặt mũi?"
Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, một bóng dáng thoáng qua, một cánh tay mạnh mẽ đã giữ chặt bả vai của anh ta, dùng sức vặn về phía sau, đau đến mức anh ta kêu lên.
Tòng Thiện lạnh giọng đáp: "Chỉ bằng cái này!"
Hai gã đàn ông cường tráng khỏe mạnh thấy ông chủ bị bắt, vội vàng muốn tiến lên, Tòng Thiện hơi tăng lực một chút, "người đàn ông chiếu sáng" nhất thời đau đến kêu thảm thiết hơn, bọn họ sững sờ nguyên tại chỗ, không dám tiến gần thêm nữa.
"Trong vòng mười phút nữa người của tôi sẽ đến, tôi mặc kệ anh có quyền có thế thế nào, người của tổ tôi chỉ biết tôi, không biết những người khác, cho nên anh muốn đi thì thừa dịp đi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ khiến anh chịu không nổi!" Tòng Thiện hung hăng nói.
"Được, tôi đi!" Tần Kha cắn răng, căm hận nói, anh cũng không phải là sợ đội ngũ theo như lời Tòng Thiện nói, mà là anh làm thế nào cũng không tránh thoát được sự kiềm chế của người phụ nữ này, bây giờ bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh không muốn tiếp tục mất thể diện thêm nữa.
Vì vậy, Tòng Thiện thả anh ra, Tần Kha căm tức trừng mắt nhìn cô một cái, dẫn theo hai tên thuộc hạ rời đi.
"Tiểu thư, thật xin lỗi." Người đàn ông nho nhã vội vàng nhận lỗi với cô.
"Không có gì, chuyện không liên quan đến anh." Tòng Thiện cười cười với anh ta, đang muốn rời khỏi quán bar.
Người đàn ông lại nói: "Tiểu thư, xin dừng bước."
Tòng Thiện dừng bước, có chút nghi ngờ nhìn anh ta.
Người đàn ông nhã nhặn cười nói: "Tôi là ông chủ quán bar này, vừa rồi có người nói cho tôi biết chuyện xảy ra đêm nay, tôi thật sự rất áy náy, cho nên tôi muốn mời cô uống một ly, coi như nhận lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không sao." Tòng Thiện nhỏ nhẹ từ chối nói, đi thẳng ra khỏi quán bar.
Đến một quán bar khác, Tòng Thiện trực tiếp lấy thẻ cảnh sát ra tìm người phụ trách, lại được cho biết người phục vụ gặp chuyện không may đêm đó hôm nay nghỉ phép, cô hỏi những người khác một vài vấn đề, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Thu ban, Tòng Thiện vì không muốn để cho đồng nghiệp biết cô và Hàn Dập Hạo ở đâu, cho nên một thân một mình đi về.
Nhưng không ngờ ở trên nửa đường, mấy chiếc xe MiniBus không biết từ chỗ nào vọt ra, bao vây xung quanh xe taxi, hơn mười người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống.
Tài xế xe taxi nhất thời bị dọa sợ xanh cả mặt, Tòng Thiện cũng biến sắc.
Đám người đó cầm gậy gỗ bắt đầu đập xe taxi, miệng lớn tiếng chửi lời thô tục, bảo Tòng Thiện lăn xuống.
"Rầm!" Trong nháy mắt cửa xe bể nát, Tòng Thiện quay về phía tài xế hét to một tiếng "cúi đầu xuống", mình thì nhanh chóng dùng tay che đầu.
Trong lúc bối rối, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lại chỉ kịp bấm một cái, cửa xe đã bị người kéo mạnh ra.
"Đàn bà thối, lăn xuống đây!" Một tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn bắt lấy cánh tay Tòng Thiện kéo xuống.
Tòng Thiện dùng chân đạp ở ghế dựa, cánh cửa xe khác cũng bị người đá văng, một cây côn gỗ nhắm vào chân cô mà hung hăng nện xuống, Tòng Thiện cả kinh, lập tức rụt chân lại, người đàn ông bên kia nhân cơ hội kéo cô ra ngoài.
"Đi!" Bắt được Tòng Thiện, mấy người họ xô đẩy cô vào trong xe, nhanh chóng nghênh ngang rời đi.
Trong lúc tài xế xe taxi sợ ngây người thì ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng đã biến mất, anh ta vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc cảnh sát hỏi anh ta bảng số xe thì anh ta mới nhớ tới mấy chiếc xe này đều bị che bảng số, vốn không biết.
Mà cùng lúc đó, chiếc điện thoại Tòng Thiện đánh rơi ở trong xe taxi truyền đến giọng nói lo lắng hỏi: "Tòng Thiện, em làm sao vậy? Trả lời anh!"
Nói là chiếu lấp lánh, là bởi vì ở dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, quần áo trên người của người đàn ông trông sáng lóng lánh, một đầu quả dứa vuốt quá nhiều gel xịt tóc, phản xạ ánh sáng, đoán là trên lỗ tai đeo chính là kim cương, cũng đặc biệt lấp lánh, tóm lại, đó là một người đàn ông rất bảnh bao.
Người đàn ông đến gần, Tòng Thiện mới nhìn rõ khuôn mặt rất điển trai tà khí này, không giống với vẻ điển trai hoàn mỹ đến mức không có thiên lý của Hàn Dập Hạo, cũng không giống với vẻ tà mị hơi mang theo cảm giác xấu xa của Đường Tuấn và Câu Tử Minh, người đàn ông này đẹp thì đẹp thật, nhưng toàn thân toát ra một luồng tà khí không cách nào xem nhẹ.
Tòng Thiện không muốn để ý tới anh ta, đẩy tay rắn chắc của người đàn ông ra, muốn đi.
"Lời của bổn thiếu nói mà không nghe thấy sao? Bao nhiêu tiền? Tôi mua cô." Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng không lớn, nhưng lại vang vọng khắp nơi.
Tòng Thiện nhịn không được nhíu mày, từ từ xoay người, nhìn anh ta chằm chằm, điềm nhiên nói: "Anh bệnh thần kinh à?"
Sắc mặt người đàn ông quả nhiên thay đổi, anh ta híp đôi mắt dài hẹp nguy hiểm lại, khi anh ta ra hiệu, hai gã đàn ông khỏe mạnh chắn ở phía sau Tòng Thiện, ngăn cản con đường của cô.
"Không phải cô là người phụ nữ của Câu Tử Minh sao? Hắn cho cô bao nhiêu tiền bổn thiếu gia bỏ gấp ba giá tiền mua cô." Người đàn ông cong lên một nụ cười lỗ mãng, ánh mắt càn rỡ đánh giá Tòng Thiện, giống như đang phỏng đoán giá trị của cô.
Người phụ nữ của Câu Tử Minh? Tòng Thiện hơi ngẩn ra, đột nhiên ý thức được người đàn ông này nhất định là vừa rồi thấy Câu Tử Minh giúp cô, cho nên mới cho rằng như vậy. Nhưng tại sao anh ta lại muốn mua người phụ nữ của Câu Tử Minh? Người đàn ông này là ai?
Nhưng nhớ tới bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Tòng Thiện lạnh giọng nói với người đàn ông trước mắt: "Tôi không phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh, nếu anh tiếp tục cản chân cản tay, hãy cùng tôi về cục cảnh sát."
"Cô là cảnh sát?" Người đàn khinh miệt cười nói, "Muốn mời bổn thiếu gia đến cục cảnh sát uống trà cô còn chưa có bản lãnh này."
Không cần hỏi, nhất định lại là một "Phú Nhị Đại" kiêu căng ngạo mạn, Tòng Thiện nhìn lướt quá người đàn ông và hai tên tai sai đắc lực của anh ta, nói: "Tôi đã giải thích, tôi và Câu Tử Minh không có bất cứ quan hệ nào, tôi không muốn động thủ với anh ở chỗ này, tốt nhất anh nên bảo họ tránh ra."
Người đàn ông vốn không hề nhút nhích, anh ta quan sát Tòng Thiện, thu hết vẻ chán ghét ác cảm trên mặt cô vào trong mắt, lần đầu tiên có một người phụ nữ dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh đột nhiên nổi lên hứng thú, nhếch môi nói: "Mặc kệ cô có phải là người phụ nữ của Câu Tử Minh hay không, cô ra cái giá, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề." Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tôi thấy anh là bệnh thần kinh rồi!" Tòng Thiện nhịn không được nổi giận, người đàn ông này là nghe không hiểu tiếng người hay là bị làm sao, cô nói còn chưa đủ rõ ràng sao, anh ta còn muốn dây dưa. Cô xoay người về phía hai người đàn ông cường trán, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay chế trụ bả vai một người, lưu loát đúng chuẩn mà chuyển vai qua, ở dưới tình huống mọi người không kịp phản ứng, hạ một tên khỏe mạnh ngã trên mặt đất.
Một tên khỏe mạnh khác thất thần, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, vươn móng vuốt to lớn muốn bắt Tòng Thiện, lúc này, một giọng nói chen vào: "Dừng tay!"
Mọi người giương mắt nhìn lên, một người đàn ông trung niên nho nhã đi tới, đi tới bên cạnh "người đàn ông chiếu sáng", lên tiếng chặn lại nói: "Cậu Tần, xin cho kẻ hèn này một chút mặt mũi, đừng ở đây làm ầm ĩ."
"Cho ông mặt mũi?" "Người đàn ông chiếu sáng" được gọi là cậu Tần hơi nghiêng đầu, không khách sáo chút nào nói, "Ông là thứ gì, dựa vào cái gì bổn thiếu gia phải cho ông mặt mũi?"
Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, một bóng dáng thoáng qua, một cánh tay mạnh mẽ đã giữ chặt bả vai của anh ta, dùng sức vặn về phía sau, đau đến mức anh ta kêu lên.
Tòng Thiện lạnh giọng đáp: "Chỉ bằng cái này!"
Hai gã đàn ông cường tráng khỏe mạnh thấy ông chủ bị bắt, vội vàng muốn tiến lên, Tòng Thiện hơi tăng lực một chút, "người đàn ông chiếu sáng" nhất thời đau đến kêu thảm thiết hơn, bọn họ sững sờ nguyên tại chỗ, không dám tiến gần thêm nữa.
"Trong vòng mười phút nữa người của tôi sẽ đến, tôi mặc kệ anh có quyền có thế thế nào, người của tổ tôi chỉ biết tôi, không biết những người khác, cho nên anh muốn đi thì thừa dịp đi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ khiến anh chịu không nổi!" Tòng Thiện hung hăng nói.
"Được, tôi đi!" Tần Kha cắn răng, căm hận nói, anh cũng không phải là sợ đội ngũ theo như lời Tòng Thiện nói, mà là anh làm thế nào cũng không tránh thoát được sự kiềm chế của người phụ nữ này, bây giờ bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh không muốn tiếp tục mất thể diện thêm nữa.
Vì vậy, Tòng Thiện thả anh ra, Tần Kha căm tức trừng mắt nhìn cô một cái, dẫn theo hai tên thuộc hạ rời đi.
"Tiểu thư, thật xin lỗi." Người đàn ông nho nhã vội vàng nhận lỗi với cô.
"Không có gì, chuyện không liên quan đến anh." Tòng Thiện cười cười với anh ta, đang muốn rời khỏi quán bar.
Người đàn ông lại nói: "Tiểu thư, xin dừng bước."
Tòng Thiện dừng bước, có chút nghi ngờ nhìn anh ta.
Người đàn ông nhã nhặn cười nói: "Tôi là ông chủ quán bar này, vừa rồi có người nói cho tôi biết chuyện xảy ra đêm nay, tôi thật sự rất áy náy, cho nên tôi muốn mời cô uống một ly, coi như nhận lỗi."
"Chuyện này không liên quan đến anh, tôi không sao." Tòng Thiện nhỏ nhẹ từ chối nói, đi thẳng ra khỏi quán bar.
Đến một quán bar khác, Tòng Thiện trực tiếp lấy thẻ cảnh sát ra tìm người phụ trách, lại được cho biết người phục vụ gặp chuyện không may đêm đó hôm nay nghỉ phép, cô hỏi những người khác một vài vấn đề, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Thu ban, Tòng Thiện vì không muốn để cho đồng nghiệp biết cô và Hàn Dập Hạo ở đâu, cho nên một thân một mình đi về.
Nhưng không ngờ ở trên nửa đường, mấy chiếc xe MiniBus không biết từ chỗ nào vọt ra, bao vây xung quanh xe taxi, hơn mười người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống.
Tài xế xe taxi nhất thời bị dọa sợ xanh cả mặt, Tòng Thiện cũng biến sắc.
Đám người đó cầm gậy gỗ bắt đầu đập xe taxi, miệng lớn tiếng chửi lời thô tục, bảo Tòng Thiện lăn xuống.
"Rầm!" Trong nháy mắt cửa xe bể nát, Tòng Thiện quay về phía tài xế hét to một tiếng "cúi đầu xuống", mình thì nhanh chóng dùng tay che đầu.
Trong lúc bối rối, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, lại chỉ kịp bấm một cái, cửa xe đã bị người kéo mạnh ra.
"Đàn bà thối, lăn xuống đây!" Một tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn bắt lấy cánh tay Tòng Thiện kéo xuống.
Tòng Thiện dùng chân đạp ở ghế dựa, cánh cửa xe khác cũng bị người đá văng, một cây côn gỗ nhắm vào chân cô mà hung hăng nện xuống, Tòng Thiện cả kinh, lập tức rụt chân lại, người đàn ông bên kia nhân cơ hội kéo cô ra ngoài.
"Đi!" Bắt được Tòng Thiện, mấy người họ xô đẩy cô vào trong xe, nhanh chóng nghênh ngang rời đi.
Trong lúc tài xế xe taxi sợ ngây người thì ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng đã biến mất, anh ta vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc cảnh sát hỏi anh ta bảng số xe thì anh ta mới nhớ tới mấy chiếc xe này đều bị che bảng số, vốn không biết.
Mà cùng lúc đó, chiếc điện thoại Tòng Thiện đánh rơi ở trong xe taxi truyền đến giọng nói lo lắng hỏi: "Tòng Thiện, em làm sao vậy? Trả lời anh!"
/291
|