SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 128: Vội vã tìm chết

/751


Ngày khai giảng của Đại học Đông Hải chính là buổi chiều ngày hôm sau, nhà trường mở ra đại hộc, ngay cả phó hiệu trưởng cùng với lão hiệu trưởng Cổ Bồi Nguyên cũng tham dự, chiếm được những lời hoanh nghênh nhiệt liệt của tân sinh viên.

Mà lão hiệu trưởng Cổ Bồi Nguyên lại nói chuyện một cách dí dỏm, trực tiếp đốt lên không khí của cả lễ đường, ngay cả Bùi Đông Lai ở bên trong cùng với đám sinh viên đều đứng dậy vỗ tay.

Sau khi đại hội kết thúc thì mọi người theo thứ tự rời đi, tiến vào phòng học của mình. Còn các phụ đạo viên chuyên nghiệp thì lại đang tiến hành thủ tục huấn luyện quân sự.

Là một trong những hệ quan trọng của ĐH Đông Hải thì Giáo Học Lâu của học viện quản lý nằm ở phía Tây Nam của trường, đây là một tòa đại lâu cao mười hai tầng, nhìn qua có chút ưu thế.

Khi đám người Bùi Đông Lai cùng Cổ Văn Cảnh, Ngô Vũ Trạch, Trương Bích Phàm tới đây thì trong này đã có không ít người ngồi ở trong này.

Mặc dù là đã kết thúc buổi lễ khai giảng nhưng những sinh viên này vẫn ngồi tụ tập một chỗ, đối với lần này thì có vẻ hưng phấn hơn, sôi nổi thì thầm với nhau.

- Mau nhìn kìa, Trạng Nguyên đế đã đến.

Mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì một gã sinh viên ngồi ở hàng đầu lập tức kêu lên.

"Bá!"

Tên nam sinh kia vừa mới mở miệng thì mọi người liền ngừng nói chuyện, lần lượt đem ánh mắt quẳng về phía bốn người Bùi Đông Lai.

Thấy được ánh mắt của các đồng học thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra gì cả, hắn đã trải qua huấn luyện ở Huyết Sát nên tâm lý của hắn đã mạnh nay đã càng thêm mạnh.

Tuy rằng cả nhóm người này biết được Bùi Đông Lai là Trạng Nguyên nhưng đây là lần đầu tiên thấy được mặt của Bùi Đông Lai cho nên ánh mắt của bọn hắn liền tò mò.

Mà một ít sinh viên có quen biết với Bùi Đông Lai thì mỉm cười, cùng chào hỏi với Bùi Đông Lai.

Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng đều mỉm cười chào lại.

Thừa dịp này, đám người Ngô Vũ Trạch liền ở phía sau phóng thẳng lên, chạy đến chỗ đám người Quách Lệ Na.

Đối với Ngô Vũ Trạch và Quách Lệ Na mà nói thì 2 người đã gần như là gậu nấu thành cơm rồi. mới hơn 1 ngày mà gặp mặt nhưng quan hệ của 2 người giống như là ngồi trên tên lửa vậy, đã hoàn thành xong công việc sờ mó, chỉ thiếu việc lên giường chơi trò đấu vật thôi.

Mà lúc ở trong phòng thì Ngô Vũ Trạch đã khoe, tối nay hắn với Quách Lệ Na sẽ ra ngoài mướn phòng để vật lộn, nếu không thì cần phải chờ thêm nửa tháng nữa. Căn cứ vào sự sắp xếp của ĐH Đông Hải thì bất kỳ sinh viên năm I nào cũng phải tiến hành huấn luyện quân sự.

Rất nhanh, Ngô Vũ Trạch đã đi trước tới đám người Hạ Y Na, sau khi mỉm cười bắt chuyện thì Ngô Vũ Trạch liền ngồi ở bên cạnh Quách Lệ Na, mà Trương Bích Phàm đồng học cũng không chịu rớt lại phía sau, hắn liền ngồi bên cạnh Tằng Khả Tâm, mà Cổ Văn Cảnh thì tự giác đứng ở hành lang.

Như vậy thì hàng cuối chỉ còn mỗi Hạ Y Na ngồi 1 mình.

Bùi Đông Lai mỉm cười, chào hỏi với mọi người xong thì thấy được điều này.

- Đông Lai, chúng ta đều đem cơ hội tiếp xúc thân mật với Hạ mỹ nữ để lại cho chú, chú cũng để tụi anh phải thất vọng.

Ngô Vũ Trạch từ trong miệng của Quách Lệ Na biết được, dường ngư là Hạ Y Na có ý tứ với Bùi Đông Lai, lập tức hắn liền làm Nguyệt lão, cố gắng làm mỗi cho 2 người.

- Ngô Vũ Trạch, cậu muốn chết a?

Bên tai vang lên lời nói của Ngô Vũ Trạch, mặt mũi của Hạ Y Na liền trở nên cáu gắt mà mắng.

Ngô Vũ Trạch cười hắc hắc, nhưng cũng không thèm để ý.

Bởi vì mỗi tối Bùi Đông Lai cần phải luyện võ cho nên hắn mới để cho đám người Ngô Vũ Trạch đi ăn cơm tối với 4 người bên phòng của Hạ Y Na, mà sau khi hắn luyện xong thì biết được, bởi vì bữa cơm tối ấy không có hắn đi cùng cho nên không khí của bữa cơm cũng không được tốt lắm, trong lòng hắn nhiều ít cũng có chút áy náy.

Lúc này nghe Ngô Vũ Trạch cùng Hạ Y Na nói đùa với nhau thì Bùi Đông Lai chỉ cười cười, thản nhiên đi đến bên cạnh Hạ Y Na rồi ngồi xuống.

Mắt thấy Bùi Đông Lai ngồi ở bên cạnh của mình, khuôn mặt của Hạ Y Na liền không bình tĩnh giống như lúc trước nữa mà có chút khẩn trương.

- Bùi Đông Lai, cậu cũng quá nhỏ mọn đi chứ?

Rất khẩn trương, Hạ Y Na cũng không nhịn được mà mở miệng nói trước:

- Đều nói là bữa cơm tối qua do ta mời ăn để nhận lỗi, coi như cậu không chịu nhận lời xin lỗi của ta thì ít nhất cũng phải mở miệng nói một tiếng chứ.

- Thật có lỗi Hạ mỹ nữ, tối qua ta có chuyện, cho nên không thể đến được.

Đối mặt với lời chất vấn của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai nhiều ít cảm thấy được có chút ngượng ngùng, giải thích nói:

- Ta tính là gọi điện thoại báo cho cô một tiếng nhưng kết quả là không có sđt của cô.

- Giải thích chính là che dấu.

Chẳng biết tại sao, nghe xong Bùi Đông Lai giải thích, trong lòng Hạ Y Na có đôi chút thoải mái bất quá nàng vẫn là hừ lạnh nói:

- Ngô Vũ Trạch có sđt của Lệ Na, Trương Bích Phàm có sđt của Tằng Khả Tâm, bộ trong lòng cậu còn trách ta, không muốn có sđt của ta sao?

"Ách..."


Bùi Đông Lai không phản bác được, cười khổ nói:

- Thật ra…. Ta sớm cũng không để ý đến chuyện đó, cô hoàn toàn không cần phải nói tiếng xin lỗi.

- Không để ý tới sao?

Khuôn mặt Hạ Y Na liền hiện lên vui vẻ, cũng không thèm truy cứu chuyện tối qua Bùi Đông Lai không đến nữa.

- Ngay từ đầu ta đã có chút khó chịu với cô, cảm giác rằng chuyện gì cô cũng cho là bản thân đúng cả. Nhưng mà, sau này lại cảm giác được cô không tồi cho lắm nên ta liền không thèm để ý.

Bùi Đông Lai không có giấu diếm, ăn ngay nói thật.

Hạ Y Na bội vàng giải thích:

- Ta…ngày đó ta cũng nhất thời lỡ miệng, căn bản không có nghĩ nhiều đến thế….

Ân?

Thấy được khuôn mặt của Hạ Y Na lộ ra vẻ khẩn trương thì Bùi Đông Lai không khỏi có chút ngạc nhiên.

- Hạ Y Na, ngươi cần phải bình tĩnh.

Thấy Bùi Đông Lai hiện lên vẻ ngạc nhiên thì trong lòng của Hạ Y Na thầm nói một câu.

Cùng lúc đó, trong phòng học, không ít người thấy Hạ Y Na và Bùi Đông Lai nói chuyện, thì khuôn mặt bọn họ liền hiện lên vẻ kỳ lạ.

Tuy rằng khai giảng chỉ có một ngày rưỡi như các nam sinh đều cho rằng Hạ Y Na chính là hoa khôi giảng đường, đồng dạng các nam sinh cũng biết rằng bởi vì ngày đầu tiên Hạ Hà đã liền làm cho Hạ Y Na quá mức uy vũ cho nên bọn hắn không có dũng khí để theo đuổi Hạ Y Na, trong số này phần lớn là các sinh viên khoa Công Thương Quản Lý.

Dưới một dạng tình hình như thế, sau khi đi vào phòng học không nói đến chuyện Bùi Đông Lai ngồi bên cạnh Hạ Y Na hơn nữa 2 người luôn xì xì xào xào, điều này làm cho bọn hắn hoài nghi có phải là Bùi Đông Lai đang cùng Hạ Y Na … gì không. Không ít nam sinh âm thầm bội phục dũng khí của Bùi Đông Lai.

Ngay lúc này, một người nam nhân trung niên tầm 40t đi vào phòng học.

Sau khi thấy nam nhân trung niên đi vào phòng thì mọi người liền im lặng.

Dựa vào sự giới thiệu của bản thân thì nam nhân trung niên tên là Long Chân, là tiến sỹ của ĐH Thanh Hoa, vào công tác trong ĐH Đông Hải đã gần 10 nằm.

Sau khi nam nhân trung niên giới thiệu xong thì lần lượt từng người đứng lên tự giới thiệu về bản thân mình.

Ngay khi Bùi Đông Lai định đứng dậy giới thiệu thì một tên sinh viên trong lớp mở miệng nói:

- Trạng Nguyên đế, Bùi Đông Lai, chú không cần phải giới thiệu nữa mọi người trong ĐH Đông Hải đều biết cả.

Tên sinh viên vừa nói xong thì cả đám người trong lớp liền cười to lên.

Sau khi mọi người ngừng cười thì Long Chân liền khen ngợi Bùi Đông Lai, hy vọng mọi người có thể lấy Bùi Đông Lai làm tấm gương.

Đối mặt với lời khen ngợi của Long Chân thì toàn bộ mọi người trong lớp đều dùng một loại ánh mắt bội phục mà nhìn Bùi Đông Lai. Lúc kỳ thi tốt nghiệp thì bọn hắn đều là thiên kiêu chi tử của trường mình, sau khi vào ĐH thì bọn hắn mới biết được người có thể thi đạt tới điểm số 745 thì nghịch thiên đến cỡ nào.

-------------

Lúc này đây Tôn Vệ Đông đang ngồi trong một hội sở tư nhân, hắn không ngừng nhìn ra bên ngoài, dường như là đang chờ người nào đó. Rốt cục, một chiếc xe việt dã đã đến, một người nam nhân trung niên mặc quân phục từ trong xe đi ra, tiến vào hội sở.

Thấy như vậy một màn, Tôn Vệ Đông nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, dới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ thì nam nhân trung niên đi tới chỗ ngồi của Tôn Vệ Đông.

- Trương thúc.

Mắt thấy nam nhân trung niên ngồi xuống thì Tôn Vệ Đông vội vàng đứng dậy chào hỏi.

- Vệ Đông.

Nam nhân trung niên mỉm cười đáp lại một câu, thái độ thập phần khách khí.

- Trương thúc, ta nghe nói năm nay huấn luyện quân sự của ĐH Đông Hải sẽ được tổ chức tại nơi đóng quân của thúc, có đúng không?

Tôn Vệ Đông hỏi.

- Ừ, hôm nay ta đã cùng Cổ hiệu trưởng trao đổi qua việc này.

Nam nhân trung niên mỉm cười gật đầu, theo sau nghi hoặc hỏi:

- Vệ Đông, cháu hỏi cái này để làm gì?

- Trương thúc, nói vậy thì thúc hẳn là đã nghe đến chuyện ba của ta được điều đến quân khu Vân Nam rồi chứ?

Tôn Vệ Đông hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lúc mở miệng thì quan sát vẻ biến hóa trên khuôn mặt của nam nhân trung niên này.

Nam nhân trung niên này tên là pd là đoàn trưởng của Đông Hải Cảnh Bị Khu đồng dạng là người của Tôn Tường Văn, tự nhiên là biết được chuyện tình Tôn Tường Văn được thăng chức.

Không chỉ như thế, hắn còn buồn rầu vì Tôn Tường Văn bị điều đi thì như thế hắn sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, con đường làm quan sau này sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

- Vệ Đông, chuyện tình của thủ trưởng thì ta cũng đã nghe qua, ta chuẩn bị đi thăm hỏi thủ trưởng đây.

Trương Phong cười khổ nói.

Thấy được trên khuôn mặt Trương Phong hiện ra vẻ buồn rầu thì trong lòng Tôn Vệ Đông liền đại định, hãi nghĩ nghĩ một chút, nói:

- Trương thúc, trong vài năm gần đây thì thúc đối với ta cũng không tệ, cho nên ta cũng không muốn giấu diếm ngài, căn cứ vào ý của bên kia thì ba của ta có thể mang theo 1 hoặc 2 người đi qua.

"Bá"


Nghe được lời nói của Tôn Vệ Đông thì sắc mặt Trương Phong không khỏi biến đổi, vẻ mặt kích động hỏi:

- Vệ Đông… cháu… nói cái gì?

- Trương thúc, năng lực công tác của người thì mọi người đều biết, nói vậy thì ta của ta sẽ xem xét mang ngài đi theo.

Tôn Vệ Đông mỉm cười nói.

- Vệ Đông, cảm ơn. Chiều này ta sẽ đi tới gặp thủ trưởng, đông thời nếu cháu muốn thúc giúp chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ nói lại cho thủ trưởng.

Tuy rằng không biết vì sao vô duyên vô cớ Tôn Vệ Đông gặp mình nhưng Trương Phong rất rõ ràng, trong mắt của Tôn Tường Văn thì Tôn Vệ Đông vô cùng xuất sắc, nói chuyện nhất định có thể tạo được tác dụng.

- Trương thúc, những năm gần đây ngài đối với ta không tệ, oi như ngài không nói, ta cũng sẽ làm.

Tôn Vệ Đông nói xong, vẻ mặt liền tỏ ra vẻ khó xử.

Trương Phong có thể hỗn đến đội trưởng, cũng không phải ngu ngốc, lập tức hỏi:

- Vệ Đông, chẳng lẽ là có khó khăn gì?

- Khó khăn thì không có, nhưng mà, sự việc này không biết là nên nói như thế nào cho tốt.

Tôn Vệ Đông nửa che nửa đậy nói.

Vẻ mặt Trương Phong thề son thề sắt nói:

- Vệ Đông, có gì cứ nói, chỉ cần thúc giúp được thì tuyệt đối sẽ không nhíu mày.

- Nếu Trương thúc đã nói như vậy thì ta cũng không che giấu nữa.

/751

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status