Tại biệt thự số 1 Tây Sơn, sau khi từ trong biệt thự ra thì đôi mắt của Tiêu Cuồng vẫn còn phiếm hồng, trên mặt hắn còn lưu dấu nước mắt.
- Vì sao lại không cho Đông Lai đi vào?
Ra khỏi biệ thự, Tiêu Cuồng liền giận dữ nhìn vào đám thành viên trung tâm của Tiêu gia, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Nguyên Thanh, nói:
- Gia gia của Đông Lai từng nhiều lần cứu lão thái gia và vị công thần khai quốc, đối với đối Tiêu gia ta mà nói ân lớn như núi, mà lão thái gia lại xem Đông Lai như cháu của mình, tại sao mọi người lại không cho cậu ta đi vào?
- Tiểu Cuồng.
Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế thì mặc dù rất cưng chiều Tiêu Cuồng nhưng Tiêu Nguyên Thanh cũng quát lên một tiếng:
- Lão thái gia vừa đi, cháu ở đầy ồn áo cái gì?
- Cháu…
- Gia gia Đông Lai đích thật là có ân với Tiêu gia chúng ta nhưng mà lão thái gia cũng ra mặt giùm hắn 2 lần. Cũng coi như là trả hết phần ân tình kia.
Tiêu Nguyên Thanh lạnh lùng nói:
- Cuối cùng thì hắn vẫn là người ngoài của Tiêu gia, hiện giờ lão thái gia đi rồi, Tiêu gia sẽ gặp phải nguy cơ và sự khiêu chiến lớn nhất trong 20 năm qua, tại sao chúng ta lại vì một người ngoài mà để cho Tiêu gia họa vô đơn chí chứ?
"—— "
Tiêu Cuồng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì nhưng mà thấy được vẻ mặt không chút thay đổi của Tiêu Nguyên Thanh và những thành viên trung tâm của Tiêu gia thì cuối cùng đem lời nói đến bên miệng nuốt vào trong bụng.
- Tiểu Cuồng, ta biết cháu là một người trọng tình cảm nhưng mà cháu cần phải nhớ kỹ cháu là một thành viên trong Tiêu gia, mọi chuyện phải lấy đại cục Tiêu gia làm trọng.
Mắt thấy Tiêu Cuồng không phản bác được thì gia gia của hắn liền nhíu mày giáo huấn:
- Ta nghe nói cháu mang đám bạn xấu xa của cháu gia nhập vào tổ chứ Đông Hạ hội gì đó, mà tổ chức kia là do Bùi Đông Lai thành lập. Cháu không hảo hảo ở trong quân đội đi, mà lại làm ra những thứ hồ nháo này. Cháu mau chóng rời khỏi tổ chức kia cho ta.
- Cháu gia nhập vào Đông Hạ hội thì lão thái gia còn chưa phản đối, mọi người dựa vào cái gì mà bắt cháu rời khỏi?
Bởi vì cái chết của Tiêu lão thái gia nên tâm tình của Tiêu Cuồng có chút bị kìm nén, lúc nãy thấy được người của Tiêu gia không Bùi Đông Lai đi vào thì trong lòng đã tức giân, lúc này bị Tiêu Nguyên Thanh giáo huấn, hơn nữa người Nhị gia gia của mình cũng giáo huấn thì lập tức phát hỏa:
- Các người vô tình vô nghĩa thì cũng đừng bắt cháu làm theo.
- Cháu…
Nhị gia gia của Tiêu Cuồng liền giận tím mắt.
Tiêu Cuồng không rãnh mà để ý. Giận dữ nhìn mọi người liếc mắt một cái sau đó rời khỏi biệt thự.
- Lão Nhị, Tiêu Cuồng gia nhập Đông Hạ hội cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là một đám nhóc mà thôi.
Tiêu Nguyên Thanh thấy vẻ mặt của đệ đệ mình tỏ ra hờn giận thì trầm ngâm nói:
- Trước mắt chúng ta không nên lo những chuyện nhỏ này mà cần phải làm tang lễ cho cha thật tốt, đồng thời dựa vào kế hoạch kia mà hành động. Mặc dù việc cha mất đi đối với Tiêu gia chúng ta cũng có ảnh hưởng nhưng mà lại không gây thương tổn đến căn cơ Tiêu gia chúng ta.
Em trai của Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì không nói gì nữa, mà những thành viên khác của Tiêu gia liền tỏ ra đồng ý. Tiêu gia đứng sừng sững vài chục năm ở nước cộng hòa, chưa từng suy sụp lần nào, há có thể lại bị sụp đổ dễ dành như vậy?
….
Cùng lúc đó, sau khi từ biệt thự số 1 Tây Sơn trở về thì Tần Hồng Sơn liền đi vào văn phòng của mình, sau đó liền trực tiếp gọi số của Tần Tranh.
- Cha, cha ở Tây Sơn về sao?
Điện thoại được chuyển, Tần Tranh liền mở miệng hỏi trước.
- Ừh, vừa mới trở về.
Tần Hồng Sơn vốn là đap lại một câu, sau đó làm ra an bài:
- Con hãy thông tri cho mọi người biết, đêm nay sẽ họp hội nghị gia đình tại tứ hợp viện.
- Vâng.
Tần Tranh vội vàng trả lời, hắn biết rõ lần này Tiêu lão thái gia mất đi sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyề, một số người vì việc này mà sẽ thay đổi vận mệnh, đối với Tần gia mà nói thì đây là một cơ hội để khuếch trương thế lực.
- Ta nghe nói tối qua Đông Tuyết cùng với Bùi Đông Lai đến chỗ con sao?
Sau khi an bài xong thì Tần Hồng Sơn thay đổi đề tài, chân mày hơi nhíu lại.
- Dạ.
Đối mặt với lời chất vấn của Tần Hồng Sơn thì Tần Tranh cũng không dấu diếm mà trả lời:
- Bọn nó trở về cùng con và Ái Linh dùng bữa cơm tối, sau đó liền rời khỏi.
- Haiz…
Tần Hồng Sơn khe khẽ thở dài, nói:
- Xem ra nha đầu Đông Tuyết kia đã quyết tâm theo Bùi Đông Lai, mà 2 đứa các con cũng đã chấp nhận Bùi Đông Lai làm rể rồi, có đúng không?
- Cha, tính khí của Đông Tuyết thì cha cũng đã biết, nếu nó đã quyết tâm rồi thì chúng ta chỉ có thể để tùy nó, cũng không thể thật sự đuổi nó ra khỏi Tần gia được.
Sắc mặt Tần Tranh tỏ ra phức tạp.
- Haiz, chỉ sợ nha đầu kia sẽ hối hận.
Tần Hồng Sơn lại thở dài.
- Cha, ý của cha là?
Trong lòng Tần Tranh vừa động, nhịn không được mà hỏi.
Tần Hồng Sơn thật cũng không có giấu diếm:
- Lúc này ở biệt thự Tây Sơn thì ta đã gặp Bùi Đông Lai, hắn và Tiêu Cuồng đã trở về biệt thự, bất quá người của Tiêu gia không để cho hắn vãn tiễn Tiêu lão gia tử.
Hả?
Tần Tranh liền minh bạch ý tứ của Tần Hồng Sơn:
- Ý của cha muốn nói là lần này Tiêu lão gia tử đi rồi, Bùi Đông Lai liền không thể hưởng bóng mát của cái cây to Tiêu gia này nữa sao?
- Tuy rằng ta không biết vì sao Tiêu lão gia tử lại vì hắn mà ra mặt 2 lần nhưng mà nhìn biểu hiện ngày hôm nay của người Tiêu gia thì đích thật là như vậy.
Tần Hồng Sơn có thể cảm nhận được Bùi Đông Lai đã mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia này.
- Cha, con từng hứa với Bùi Đông Lai, bất kể là như thế nào thì Tần gia sẽ giữ cho hắn một mạng.
Tần Tranh do dự một chút nói.
Chân mày Tần Hồng Sơn nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi:
- Việc này nói sau, trước tiên hãy bắt tay đối phó với chuyện tình trước mắt đã.
- Con hiểu rồi.
Tần Tranh cũng hiểu được cần phải lấy đại cục trước mắt làm trọng. Đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác không lành, nếu như Diệp gia thật sự diệt sạch Bùi Đông Lai thì chỉ sợ là cha sẽ không bảo vệ được Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó, sau khi trở về văn phòng của mình thì Diệp Thạch cũng không có giống như ngày thường mà đi ký văn kiện, hắn lấy điện thoại ra rồi bấm số của Diệp Cấm.
- Con cũng không cần trở về, tối nay sử dụng tần số để tham gia hội nghị là được.
Điện thoại được chuyển, Diệp Thạch mở miệng nói tước:
- Mặt khác, con hãy nói lại cho bọn hắn cứ ở bên ngoài, không cần trở về.
- Vâng thư cha.
Nghe Diệp Thạch nói như thế thì Diệp Cấm cũng không có ý kiến gì, hắn biết được Diệp gia đã chờ cơ hội này lâu rồi, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ, kế tiếp chỉ cần dựa theo ké hoạch mà làm là được. Không cần phải gióng chóng khua chiêng đi thảo luận nên đối phó để làm gì.
Lo trước tính sau.
Điều này Diệp gia luôn luôn làm.
- Đúng rồi, sau khi Tranh Vanh về nhà thì có làm gì không?
Diệp Thạch hỏi.
Có lẽ không ngờ Diệp Thạch sẽ hỏi câu này, Diệp Cấm có chút ngạc nhiên sau đó đáp một cách chi tiết:
- Vì sao lại không cho Đông Lai đi vào?
Ra khỏi biệ thự, Tiêu Cuồng liền giận dữ nhìn vào đám thành viên trung tâm của Tiêu gia, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Nguyên Thanh, nói:
- Gia gia của Đông Lai từng nhiều lần cứu lão thái gia và vị công thần khai quốc, đối với đối Tiêu gia ta mà nói ân lớn như núi, mà lão thái gia lại xem Đông Lai như cháu của mình, tại sao mọi người lại không cho cậu ta đi vào?
- Tiểu Cuồng.
Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế thì mặc dù rất cưng chiều Tiêu Cuồng nhưng Tiêu Nguyên Thanh cũng quát lên một tiếng:
- Lão thái gia vừa đi, cháu ở đầy ồn áo cái gì?
- Cháu…
- Gia gia Đông Lai đích thật là có ân với Tiêu gia chúng ta nhưng mà lão thái gia cũng ra mặt giùm hắn 2 lần. Cũng coi như là trả hết phần ân tình kia.
Tiêu Nguyên Thanh lạnh lùng nói:
- Cuối cùng thì hắn vẫn là người ngoài của Tiêu gia, hiện giờ lão thái gia đi rồi, Tiêu gia sẽ gặp phải nguy cơ và sự khiêu chiến lớn nhất trong 20 năm qua, tại sao chúng ta lại vì một người ngoài mà để cho Tiêu gia họa vô đơn chí chứ?
"—— "
Tiêu Cuồng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì nhưng mà thấy được vẻ mặt không chút thay đổi của Tiêu Nguyên Thanh và những thành viên trung tâm của Tiêu gia thì cuối cùng đem lời nói đến bên miệng nuốt vào trong bụng.
- Tiểu Cuồng, ta biết cháu là một người trọng tình cảm nhưng mà cháu cần phải nhớ kỹ cháu là một thành viên trong Tiêu gia, mọi chuyện phải lấy đại cục Tiêu gia làm trọng.
Mắt thấy Tiêu Cuồng không phản bác được thì gia gia của hắn liền nhíu mày giáo huấn:
- Ta nghe nói cháu mang đám bạn xấu xa của cháu gia nhập vào tổ chứ Đông Hạ hội gì đó, mà tổ chức kia là do Bùi Đông Lai thành lập. Cháu không hảo hảo ở trong quân đội đi, mà lại làm ra những thứ hồ nháo này. Cháu mau chóng rời khỏi tổ chức kia cho ta.
- Cháu gia nhập vào Đông Hạ hội thì lão thái gia còn chưa phản đối, mọi người dựa vào cái gì mà bắt cháu rời khỏi?
Bởi vì cái chết của Tiêu lão thái gia nên tâm tình của Tiêu Cuồng có chút bị kìm nén, lúc nãy thấy được người của Tiêu gia không Bùi Đông Lai đi vào thì trong lòng đã tức giân, lúc này bị Tiêu Nguyên Thanh giáo huấn, hơn nữa người Nhị gia gia của mình cũng giáo huấn thì lập tức phát hỏa:
- Các người vô tình vô nghĩa thì cũng đừng bắt cháu làm theo.
- Cháu…
Nhị gia gia của Tiêu Cuồng liền giận tím mắt.
Tiêu Cuồng không rãnh mà để ý. Giận dữ nhìn mọi người liếc mắt một cái sau đó rời khỏi biệt thự.
- Lão Nhị, Tiêu Cuồng gia nhập Đông Hạ hội cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là một đám nhóc mà thôi.
Tiêu Nguyên Thanh thấy vẻ mặt của đệ đệ mình tỏ ra hờn giận thì trầm ngâm nói:
- Trước mắt chúng ta không nên lo những chuyện nhỏ này mà cần phải làm tang lễ cho cha thật tốt, đồng thời dựa vào kế hoạch kia mà hành động. Mặc dù việc cha mất đi đối với Tiêu gia chúng ta cũng có ảnh hưởng nhưng mà lại không gây thương tổn đến căn cơ Tiêu gia chúng ta.
Em trai của Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì không nói gì nữa, mà những thành viên khác của Tiêu gia liền tỏ ra đồng ý. Tiêu gia đứng sừng sững vài chục năm ở nước cộng hòa, chưa từng suy sụp lần nào, há có thể lại bị sụp đổ dễ dành như vậy?
….
Cùng lúc đó, sau khi từ biệt thự số 1 Tây Sơn trở về thì Tần Hồng Sơn liền đi vào văn phòng của mình, sau đó liền trực tiếp gọi số của Tần Tranh.
- Cha, cha ở Tây Sơn về sao?
Điện thoại được chuyển, Tần Tranh liền mở miệng hỏi trước.
- Ừh, vừa mới trở về.
Tần Hồng Sơn vốn là đap lại một câu, sau đó làm ra an bài:
- Con hãy thông tri cho mọi người biết, đêm nay sẽ họp hội nghị gia đình tại tứ hợp viện.
- Vâng.
Tần Tranh vội vàng trả lời, hắn biết rõ lần này Tiêu lão thái gia mất đi sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyề, một số người vì việc này mà sẽ thay đổi vận mệnh, đối với Tần gia mà nói thì đây là một cơ hội để khuếch trương thế lực.
- Ta nghe nói tối qua Đông Tuyết cùng với Bùi Đông Lai đến chỗ con sao?
Sau khi an bài xong thì Tần Hồng Sơn thay đổi đề tài, chân mày hơi nhíu lại.
- Dạ.
Đối mặt với lời chất vấn của Tần Hồng Sơn thì Tần Tranh cũng không dấu diếm mà trả lời:
- Bọn nó trở về cùng con và Ái Linh dùng bữa cơm tối, sau đó liền rời khỏi.
- Haiz…
Tần Hồng Sơn khe khẽ thở dài, nói:
- Xem ra nha đầu Đông Tuyết kia đã quyết tâm theo Bùi Đông Lai, mà 2 đứa các con cũng đã chấp nhận Bùi Đông Lai làm rể rồi, có đúng không?
- Cha, tính khí của Đông Tuyết thì cha cũng đã biết, nếu nó đã quyết tâm rồi thì chúng ta chỉ có thể để tùy nó, cũng không thể thật sự đuổi nó ra khỏi Tần gia được.
Sắc mặt Tần Tranh tỏ ra phức tạp.
- Haiz, chỉ sợ nha đầu kia sẽ hối hận.
Tần Hồng Sơn lại thở dài.
- Cha, ý của cha là?
Trong lòng Tần Tranh vừa động, nhịn không được mà hỏi.
Tần Hồng Sơn thật cũng không có giấu diếm:
- Lúc này ở biệt thự Tây Sơn thì ta đã gặp Bùi Đông Lai, hắn và Tiêu Cuồng đã trở về biệt thự, bất quá người của Tiêu gia không để cho hắn vãn tiễn Tiêu lão gia tử.
Hả?
Tần Tranh liền minh bạch ý tứ của Tần Hồng Sơn:
- Ý của cha muốn nói là lần này Tiêu lão gia tử đi rồi, Bùi Đông Lai liền không thể hưởng bóng mát của cái cây to Tiêu gia này nữa sao?
- Tuy rằng ta không biết vì sao Tiêu lão gia tử lại vì hắn mà ra mặt 2 lần nhưng mà nhìn biểu hiện ngày hôm nay của người Tiêu gia thì đích thật là như vậy.
Tần Hồng Sơn có thể cảm nhận được Bùi Đông Lai đã mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia này.
- Cha, con từng hứa với Bùi Đông Lai, bất kể là như thế nào thì Tần gia sẽ giữ cho hắn một mạng.
Tần Tranh do dự một chút nói.
Chân mày Tần Hồng Sơn nhíu lại, trầm ngâm một lát rồi đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi:
- Việc này nói sau, trước tiên hãy bắt tay đối phó với chuyện tình trước mắt đã.
- Con hiểu rồi.
Tần Tranh cũng hiểu được cần phải lấy đại cục trước mắt làm trọng. Đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác không lành, nếu như Diệp gia thật sự diệt sạch Bùi Đông Lai thì chỉ sợ là cha sẽ không bảo vệ được Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó, sau khi trở về văn phòng của mình thì Diệp Thạch cũng không có giống như ngày thường mà đi ký văn kiện, hắn lấy điện thoại ra rồi bấm số của Diệp Cấm.
- Con cũng không cần trở về, tối nay sử dụng tần số để tham gia hội nghị là được.
Điện thoại được chuyển, Diệp Thạch mở miệng nói tước:
- Mặt khác, con hãy nói lại cho bọn hắn cứ ở bên ngoài, không cần trở về.
- Vâng thư cha.
Nghe Diệp Thạch nói như thế thì Diệp Cấm cũng không có ý kiến gì, hắn biết được Diệp gia đã chờ cơ hội này lâu rồi, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ, kế tiếp chỉ cần dựa theo ké hoạch mà làm là được. Không cần phải gióng chóng khua chiêng đi thảo luận nên đối phó để làm gì.
Lo trước tính sau.
Điều này Diệp gia luôn luôn làm.
- Đúng rồi, sau khi Tranh Vanh về nhà thì có làm gì không?
Diệp Thạch hỏi.
Có lẽ không ngờ Diệp Thạch sẽ hỏi câu này, Diệp Cấm có chút ngạc nhiên sau đó đáp một cách chi tiết:
/751
|