- Vậy làm sao bây giờ?
Mắt thấy những tên đặc công của An Toàn Cửu Xử đều bị lời nói của Diệp Cô Thành làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm thì Khương Tuấn lấy lại tinh thần, ý thức được Diệp Cô Thành không phải nói chuyện giật gân, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Để ta đi hỏi bọn hắn.
Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái thật sau:
- Ta đi cùng hắn nói chuyện, không có mệnh lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
"Ách..."
Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, có lẽ là ánh mắt của Diệp Cô Thành quá mức sắc bén, trong lòng Khương Tuấn một trận kinh hoảng, miệng hơi hơi mở ra, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Diệp Cô Thành thấy thế, không nói lời vô ích, xoay người bước đi tới đám người Bùi Đông Lai.
- Khương bộ trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?
Mắt thấy Diệp Cô Thành rời đi, Long Nhất nhịn không được hướng Khương Tuấn hỏi
Khương Tuấn vốn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Cô Thành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai đứng ở xa xa, trầm ngâm một phen, nói:
- Cứ làm theo lời của Diệp thiếu tướng, tạm thời không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. Các cậu hãy vào vị trí, tiếp tục vây quanh bọn hắn, bất kể như thế nào thì cũng không để đám gia hỏa kia trốn thoát.
- Dạ.
Long Nhất liền lên tiếng lĩnh mệnh, sau đó tản đi, ở bọn hắn xem ra, tuy rằng bọn hắn không phải là đối thủ cân chiến của đám người kia, nhưng mà có thể ở khoảng cách xa dùng súng đối phó với đám người kia.
- Diệp Cô Thành, tại sao đám thủ hạ của ông lại cứ muốn khăng khăng tìm bọn ta gây phiền phức thế?
Mắt thấy Diệp Cô Thành quay lại mà đám người vây quanh không chịu rời đi thì Dương Thiện cau mày nói.
Nghe được Dương Thiện nói như thế thì toàn bộ những vị cường giả khác đều nhíu mày.
Nhíu mày, không không có nghĩa là bọn hắn sợ đám đặc công kia, ngược lại nếu như bọn hắn muốn rời đi thì những người đó không có khả năng ngăn cản bọn họ.
Nhíu mày, chẳng qua là bởi vì bọn hắn không muốn động thủ với những người kia mà thôi.
- Đám người bên ngoài chỉ có 8 người là thủ hạ của ta, mặc khác đều là người của những ngành khác, bất quá chư vị vì bảo vệ quốc gia ra tay chém giết đám ngoại tộc nước ngoài kia, mặc kệ là người của ta hay là người của những ngành khác, đều không có khả năng tìm các vị để gây phiền phức.
Diệp Cô Thành chủ động mở miệng giải thích.
- Vậy tại sao bọn hắn còn chưa đi?
Dương Thiện nói lên nghi ngờ.
Sắc mặt Diệp Cô Thành tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Ta cùng bọn họ đều hướng về phía hắn mà tới.
- Đông Lai sao?
Lời nói của Diệp Cô Thành vừa thốt ra thì mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nghi hoặc Bùi Đông Lai làm gì mà để cho nhiều tên đặc công như thế đuổi bắt, thậm chí còn làm cho đích thân Diệp Cô Thành ra mặt.
- Đông Lai, chúng ta nói chuyện?
Diệp Cô Thành không có tiếp tục hướng đám người Không Minh đại sư giải thích cái gì, mà là lại hướng Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói tuy rằng lạnh lùng nhưng mà lại càng giống với thương lượng hơn.
- Được.
Đối mặt với yêu cầu của Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai liền gật đầu đáp ứng, sau đó cúi người chào đám người Không Minh đại sư:
- Cảm tạ những việc làm ngày hôm nay của chư vị đối với Đông Lai và gia phụ.
- Đông Lai, Đông Lai, tuy rằng thúc thúc không biết cậu làm cái gì. Nhưng là thúc thúc tin tưởng cậu sẽ không làm cái gì thương thiên hại lí, cho nên cho dù bọn hắn muốn mang cậu đi thì ta là người thứ nhất không đồng ý.
Mắt thấy những tên đặc công của An Toàn Cửu Xử đều bị lời nói của Diệp Cô Thành làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm thì Khương Tuấn lấy lại tinh thần, ý thức được Diệp Cô Thành không phải nói chuyện giật gân, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Để ta đi hỏi bọn hắn.
Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái thật sau:
- Ta đi cùng hắn nói chuyện, không có mệnh lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
"Ách..."
Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, có lẽ là ánh mắt của Diệp Cô Thành quá mức sắc bén, trong lòng Khương Tuấn một trận kinh hoảng, miệng hơi hơi mở ra, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Diệp Cô Thành thấy thế, không nói lời vô ích, xoay người bước đi tới đám người Bùi Đông Lai.
- Khương bộ trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?
Mắt thấy Diệp Cô Thành rời đi, Long Nhất nhịn không được hướng Khương Tuấn hỏi
Khương Tuấn vốn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Cô Thành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai đứng ở xa xa, trầm ngâm một phen, nói:
- Cứ làm theo lời của Diệp thiếu tướng, tạm thời không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. Các cậu hãy vào vị trí, tiếp tục vây quanh bọn hắn, bất kể như thế nào thì cũng không để đám gia hỏa kia trốn thoát.
- Dạ.
Long Nhất liền lên tiếng lĩnh mệnh, sau đó tản đi, ở bọn hắn xem ra, tuy rằng bọn hắn không phải là đối thủ cân chiến của đám người kia, nhưng mà có thể ở khoảng cách xa dùng súng đối phó với đám người kia.
- Diệp Cô Thành, tại sao đám thủ hạ của ông lại cứ muốn khăng khăng tìm bọn ta gây phiền phức thế?
Mắt thấy Diệp Cô Thành quay lại mà đám người vây quanh không chịu rời đi thì Dương Thiện cau mày nói.
Nghe được Dương Thiện nói như thế thì toàn bộ những vị cường giả khác đều nhíu mày.
Nhíu mày, không không có nghĩa là bọn hắn sợ đám đặc công kia, ngược lại nếu như bọn hắn muốn rời đi thì những người đó không có khả năng ngăn cản bọn họ.
Nhíu mày, chẳng qua là bởi vì bọn hắn không muốn động thủ với những người kia mà thôi.
- Đám người bên ngoài chỉ có 8 người là thủ hạ của ta, mặc khác đều là người của những ngành khác, bất quá chư vị vì bảo vệ quốc gia ra tay chém giết đám ngoại tộc nước ngoài kia, mặc kệ là người của ta hay là người của những ngành khác, đều không có khả năng tìm các vị để gây phiền phức.
Diệp Cô Thành chủ động mở miệng giải thích.
- Vậy tại sao bọn hắn còn chưa đi?
Dương Thiện nói lên nghi ngờ.
Sắc mặt Diệp Cô Thành tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Ta cùng bọn họ đều hướng về phía hắn mà tới.
- Đông Lai sao?
Lời nói của Diệp Cô Thành vừa thốt ra thì mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nghi hoặc Bùi Đông Lai làm gì mà để cho nhiều tên đặc công như thế đuổi bắt, thậm chí còn làm cho đích thân Diệp Cô Thành ra mặt.
- Đông Lai, chúng ta nói chuyện?
Diệp Cô Thành không có tiếp tục hướng đám người Không Minh đại sư giải thích cái gì, mà là lại hướng Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói tuy rằng lạnh lùng nhưng mà lại càng giống với thương lượng hơn.
- Được.
Đối mặt với yêu cầu của Diệp Cô Thành thì Bùi Đông Lai liền gật đầu đáp ứng, sau đó cúi người chào đám người Không Minh đại sư:
- Cảm tạ những việc làm ngày hôm nay của chư vị đối với Đông Lai và gia phụ.
- Đông Lai, Đông Lai, tuy rằng thúc thúc không biết cậu làm cái gì. Nhưng là thúc thúc tin tưởng cậu sẽ không làm cái gì thương thiên hại lí, cho nên cho dù bọn hắn muốn mang cậu đi thì ta là người thứ nhất không đồng ý.
/751
|