Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 131: Kỳ tích thực sự xuất hiện rồi.

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen.com

-Tôi, tôi cũng không biết nó là một cái quan tài à, tôi mua từ Đĩnh lão, không ngờ lại bị người ta hãm hại rồi.

Mã mập vẻ mặt cầu xin, nghe thấy Ngô Hiểu Ly nói thứ này xui xẻo, Mã mập nhanh chóng hối hận rồi.

Phụ nữ trung niên đột nhiên ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào Ngô Hiểu Ly:

-Muội muội, vừa rồi em nói thứ này năm nào. Cho dù không phải là Minh triều, cho dù là Thanh triều hay dân quốc cũng có giá trị chút tiền đi. Các người có muốn nó hay không, chúng tôi bán cho các người.

Ngô Hiểu Ly hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười khổ, cái thứ xui xẻo này, bọn tôi sao có thể mang đi vòng quanh được.

-A di, chúng tôi không cần thứ này.

Ngô Hiểu Lỵ bị phụ nữ trung niên nói giống như ăn phải con ruồi vậy, dù sao đối phương là trưởng bối, gia giáo tốt đẹp của cô đã không cho phép cô bốc hỏa.

-Tới địa phương khác còn có thể bán được bao nhiêu tiền, dù sao nó cũng là một đồ vật cổ.

Mã mập nói một câu, tràn đầy hy vọng nhìn Ngô Hiểu Lỵ.

Kỳ thực, trước khi Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly tới đã có mấy người hiểu việc tới đây xem qua. Những người này cũng không khác biệt với bọn Lý Dương lắm, vừa nhìn thấy xong đều mang theo thần sắc cổ quái vội vã rời khỏi đây. Hỏi như thế nào bọn hắn cũng không nói năng gì, làm cho Mã mập rất là lo lắng.

Sau đó, hắn nhớ tới Lưu Tuyết Tùng Lưu lão là bạn tốt của phụ thân mình. Đây chính là lão tiền bối của giới đồ cổ Minh Dương à. Đồ vật này quá lớn cũng không tiện cho hắn mang tới cho Lưu Tuyết Tùng nhìn coi, cho nên mới mời Lưu Tuyết Tùng tới xem. Không nghĩ tới Lưu Tuyết Tùng không có tới, nhưng lại để ngoại tôn tới.

May là hắn không mang cái Ang lớn này đi tìm Lưu Tuyết Tùng, nếu không nhìn thấy thứ này lão không loạn côn đánh hắn rời khỏi nhà, nào có ai mang theo quan tài tới nhà cho mình xem chứ.

Ngô Hiểu Ly cười khổ một tiếng nói:

-Thúc thúc, ngài thử nghĩ xem, có ai muốn mua quan tài về nhà à. Đồ vật này có cổ mấy cũng vô dụng, tro cốt cổ đại có người muốn giữ sao?

Mã mập ngơ ngác nói rằng:

-Vậy, nhưng không phải có người thường trộm mộ sao, trong mộ ra cái gì đó đáng giá? Vậy cái này sao lại không được đây?

-Trời ạ!

Ngô Hiểu Lỵ thống khổ vỗ vỗ đầu, nàng đã bị nhà này đánh bại rồi.

-Thúc thúc, vật bồi táng khác với nó, đó đều là những vật thực dụng, ngài đã gặp qua người nào trộm mộ mà trộm quan tài không?

Nghe Ngô Hiểu Lỵ nói xong, Mã mập cùng phụ nữ trung niên ngơ ngác không biết nói gì. Họ nhìn cái Tuyên Đức đại Ang xui xẻo này, những khối cơ trên mặt thỉnh thoảng rung lên một chút.

-Nhưng mà, cái Lô này của ngài cũng không tồi, là một thứ tốt chân chính, ngài nếu muốn bán cái thứ này mà nói, tôi có thể mua được.

Lý Dương đột nhiên nói một câu, chỉ chỉ vào cái Lô trên bán, xuất ra cùng lúc với cái Ang lớn kia, thì cái Lô này cũng là một kiện khai môn rất tốt.

-Cái này, cậu có thể ra bao nhiêu tiền?

Mã mập sửng sốt, lập tức vội vàng hỏi.

Lý Dương cầm lấy cái Lô tỉ mỉ quan sát một chút, lại dùng năng lực đặc thù nghiệm chứng niên đại, cuối cùng buông ra một câu nói:

-Hai vạn!

-Mới hai vạn, không được, quá ít rồi, tôi mua cái Ang lớn này đã thiếu hơn 20 vạn rồi.

Lý Dương vừa nói xong, Mã mập đã liên tục lắc đầu khóc rống lên. Hắn thực sự khóc rồi, lỗ mất hơn 20 vạn, với hắn mà nói căn bản là vô cùng khó xoay người.

-Hai vạn là giá thị trường rồi, ngài nếu mang tới tiệm đồ cổ, một vạn có thể bán được là may mắn lắm rồi.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, Mã mập này không may như vậy mà tới bây giờ vẫn còn lòng tham.

Nhưng mà phải nói lại, cái Lô này đúng là không tồi chút nào, trong bản Dân Gian Kỳ Tạp của Hà lão cũng có giới thiệu về Noãn Lô.

Có người nói, Noãn Lô này khởi nguyên từ thời Đường, lưu hành tới thời Minh, thịnh hành ở thời Thanh. Bình thường trong các gia đình rất hay sử dụng cái này, những gia đình sử dụng đều là những gia đình giàu có, tỷ như địa chút thân hào….

Noãn Lô có ba loại ngoại hình, nhỏ một chút thì được gọi là Khiếu Tụ Lô (Lô trong tay áo), danh như ý nghĩa có thể đặt trong ống tay áo để sưởi ấm. Cái trước mặt này, kêu là Thủ Lô, có thể đặt lên bàn dùng để sưởi ấm. Còn một loại cuối cùng gọi là Cước Lô, chỉ nghe tên cũng biết tên gọi của nó.

Ba loại hình này, thì Cước Lô chế tạo yêu cầu cao nhất, dù sao nó cũng không quá kém, không biết còn ai dùng không nữa.

Cái Noãn lô trước mặt Lý Dương này, tuy rằng không phải là Cước Lô nhưng lại là tác phẩm của một danh gia, là do đại sư chế lô Trương Minh Kỳ cuối thời Thanh tự tay chế tác. Danh gia thì những thứ này tự nhiên sẽ đắt hơn một chút, đổi thành Thủ Lô phổ thông cũng chỉ ít nhất có hai nghìn đồng tiền mà thôi.

-Hai vị đều là chuyên gia, tôi tin tưởng, nhưng mà các ngươi có thể cho chúng tôi thêm chút nữa được không.

Mã mập hai mắt đẫm lệ gật đầu, người trước tới cũng coi trọng cái Lô này của hắn. Đúng như lời của Lý Dương đã nói, giá cao nhất cũng chỉ là một vạn, Lý Dương đưa ra cái giá đúng là đã cao nhất rồi.

-Tôi ra cái giá đã là rất cao rồi, cao hơn cũng không được nữa, nhưng mà tôi hiếu kỳ, cái Lô này ngài lấy ở đâu vậy?

Lý Dương lắc đầu, Hà lão nhiều lần nhắc nhở qua với Lý Dương, giới đồ cổ là không nghe chuyện kể hay cố sự, thật giả đều không thể nghe. Chuyện nhà Mã mập Lý Dương nghĩ hẳn đúng là thật, nhưng hắn cũng không phải cơ cấu từ thiện, sẽ không đưa ra cái giá lớn hơn thị trường mà mua cái gì đó, vật như vậy cũng không phải không thể mua được ở nơi khác.

-Cái Lô này là lúc tôi mua Ang lớn lấy được, lúc tôi mua cái Ang lớn này người tôi từ đầu sống chết không đồng ý. Tôi nói người đó không bán cái đó tôi cũng không mua cái này, hắn mới để cho tôi.

Mã mập lau nước mắt nói rằng, Lý Dương trong lòng hồi hộp, nguyên là từ trong quan tài rồi, Lý Dương với cái Noãn Lô này giảm bớt hứng thú đi rất nhiều.

Thấy vẻ mặt của Lý Dương, Mã mập biết mình nói sai lập tức vội vàng nói:

-Hai vạn thì hai vạn, thu hồi lại một chút cũng được, nếu không thực sự phải nhảy lầu tự tử rồi.

Thấy Lý Dương không nhúc nhích, Mã mập đưa cái Noãn Lô tới tay của Lý Dương:

-Cậu cũng đã ra giá rồi, cũng không thể đổi lại à, thế là không đúng quý củ.

Lý Dương cười khổ lắc đầu, Mã mập này còn biết quy củ sao, nhưng mà nghĩ lại cái Noãn Lô này quả thực cũng không kém, nhận lấy cũng có thể được, chí ít cũng là một kiện đồ cổ chân chính.

Lý Dương lần trước rút ra 30 vạn tiền mặt vẫn còn ở đấy, lúc ở Nam Dương đổ thạch cùng nằm viện mất đi một ít, nhưng mà bây giờ vẫn còn lại tới hơn chục vạn, đặt ở trên người Lưu Cương.

Lấy ra 2 vạn tiền mặt, giao cho Mã mập, kiện đồ cổ thứ 3 của Lý Dương rốt cuộc cũng tới được tay. Học tập tri thức về đồ cổ lâu như vậy rồi, trên tay chỉ cất trữ được 3 kiện cổ vật. Lý Dương hoàn toàn không dám nói mình là một người chơi đồ cổ nữa.

-Mập mạp chết tiệt, anh đem những đồ vật bỏ đi kia mang tới cho tiên sinh này coi đi. Có thể bán được chút nào thì bán, lần này lỗ nhiều tiền như vậy, sau này phải làm sao bây giờ, ô ô…

Phụ nữ trung niên đột nhiên mắng Mã mập một câu, mắng xong lại khóc rống lên. Đối với một gia đình như vậy 20 vạn quả thực là món tiền không nhỏ chút nào.

Đổi lại trước đây, Lý Dương nếu một lúc lỗ mất 20 vạn chỉ sợ cũng phải bán nhà đi mà trả, đối với người nhà này, Lý Dương thật ra rất đồng tình.

Nhưng mà đồng tình là đồng tình, Lý Dương tuyệt đối không thương cảm bọn họ. Đối với chuyện đồ cổ Lý Dương cực kỳ hiểu rõ, ngươi như thế này hiện tại có thể thương cảm, nhưng có lúc có tiền phát tài có thể tiếp tục đi mua đồ cổ rồi lại bị lừa, đó cũng là nguyên nhân vì sao đồ dỏm bị cấm.

-Được, được, tiểu huynh đệ, à không, cậu họ Lý, Lý tiên sinh, cậu theo tôi lên sân thượng coi, ở đây tôi còn không ít bảo bối à.

Mã mập lập tức gật đầu, xưng hô đối với Lý Dương cũng cải biến, có thể thấy được tâm tình của hắn lúc này rối loạn thế nào.

Sân thượng, Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly sửng sốt một chút, sau đó cùng nhau lắc đầu.

Sân thượng thì sẽ có bảo bối gì chứ? Sợ rằng Mã mập cũng không tin, phỏng chừng là mấy thừ Mã mập này lấy nhưng không bán được. Thấy Lý Dương hào phóng như vậy mới đánh chủ ý với Lý Dương.

-Trong nhà các người không có chỗ nào khác để cất đồ sao?

Lý Dương căn bản không muốn lên sân thượng nhưng không thể chịu nổi Mã mập mời chào nhiệt tình. Hắn không thể làm khác được là phải đi theo lên sân thượng, thuận tiện hỏi một câu.

-Vốn là có rất nhiều, thế nhưng sau đó tìm rất nhiều chuyên gia tới xem qua, đều nói là đồ dỏm. Tôi nghĩ bán cũng không được, cho nên ném bọn chúng hết lên sân thượng rồi.

Mã mập khúm núm nói rằng, Lý Dương sắc mặt càng khổ hơn, Ngô Hiểu Lỵ cũng cười cổ quái.

Sân thượng của gia đình Mã mập cũng không lớn, bên trên chứa đầy đồ vớ vẫn, thấy một đống đồ này Lý Dương không nhịn được mà lắc đầu, ngay cả nhìn kỹ cũng không có hứng thú nữa.

Ngay cả Ngô Hiểu Lỵ cũng có vẻ mặt như vậy, Mã mập này mắc lừa nhiều như vậy, thế mà càng đánh càng hăng hơn, quả là có dũng khí, thật không dễ dàng gì.

Lý Dương trực tiếp phát động năng lực đặc thù, trực tiếp quan sát mấy thứ đồ vật linh tinh này dưới năng lực đặc thù của mình. Có thứ tốt thì nhìn kỹ một chút, không tốt thì bỏ qua ngay. Nhìn một kiện rồi lại một kiện Lý Dương cũng không có tâm tình này. Nhưng mà Lý Dương cũng không hi vọng gì vào mấy món đồ này cả. Trải qua nhiều người xem xét, rồi lại vất lên sân thượng, còn có thứ tốt mới gọi là kỳ tích.

Tất cả đồ vật trên sân thượng trong nháy mắt đã xuất hiện trong đầu Lý Dương. Lý Dương đột nhiên sửng sốt, trong mắt hiện lên thần sắc không thể tin được, lập tức khôi phục lại hình dạng ban đầu, kỳ tích thật đúng đã xuất hiện rồi.

Bởi vì Lý Dương đứng ở đằng trước cho nên vẻ mặt của hắn cũng không bị phát hiện ra. Mã mập còn đang nghiêm túc lật tới lật lui đống “bảo bối” này của hắn.

-Anh chuẩn bị bán mấy thứ này thế nào?

Lý Dương nhẹ nhàng hỏi, hắn vừa hỏi, Ngô Hiểu Ly kinh ngạc nhìn hắn. Lý Dương cũng không phải phát rồ mà muốn mua mấy thứ vớ vẩn này chứ.

-Cậu, Cậu muốn toàn bộ sao?

Mã mập sửng sốt, lập tức kinh hỉ nói.

Lý Dương gạt đầu, còn nói thêm:

-Nếu giá cả hợp lý, tôi muốn toàn bộ, thế nhưng đắt quá thì không được.

-Mười, mười vạn, không không, năm vạn là được, năm vạn là được.

Mã mập suy nghĩ nửa ngày, mới dám ra cái giá. Lúc nói 10 vạn thấy sắc mặt của Lý Dương biến đổi mãnh liệt, vội vàng đổi giọng xuống còn 5 vạn.

Lý Dương lạnh lùng nhìn Mã mập nói:

-Lúc trước anh mua mấy thứ này, dùng 5 vạn sao?

-Năm vạn là vô dụng, nhưng, nhưng những thứ này dù sao cũng tăng giá trị tài sản à.

Mã mập thanh âm nhất thời nhỏ đi rất nhiều, cúi đầu không dám nhìn Lý Dương. Ngô Hiểu Ly ở bên cạnh bị lời này của hắn thiếu chút nữa ngất xỉu.

Một đống đồ đồng nát này mà hắn làm như bảo bối không bằng. Người này đúng là không có thuốc nào cứu được rồi.

-Vậy anh chờ tăng giá trị tài sản của mình đi.

Lý Dương cười lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

-Đừng, đừng, Lý tiên sinh, ngài nói, ngài nói bao nhiêu, bao nhiêu đều được.

Mã mập mạp vội vàng kéo Lý Dương lại, con mắt cầu khẩn.

-3 vạn đi, anh nếu không muốn thì thôi.

Lý Dương khẽ thở dài, thầm than mình tâm không ngoan độc, nếu là người khác, mấy thứ này cho hắn 500 cũng là cái giá trên trời rồi.

-Lý Dương, anh điên rồi?

Lý Dương vừa dứt lời, Ngô Hiểu Ly đã kinh hô một câu

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status