Diêm Quân Lệnh bị Lâm Lam yêu cầu phải đợi cô ở xe, nhưng hai mươi phút trôi đi rồi vẫn không thấy cô gái của mình xuống, hàng mày anh nhíu chặt lại.
Lúc này người tụ tập dưới tòa nhà Tinh Thần càng dần đông hơn, thậm chí đã có tiếng còi của cảnh sát.
Diêm Quân Lệnh nhanh chóng gọi điện cho Lâm Lam.
Nhưng nha đầu kia kiểu gì cũng không chịu nghe máy, Diêm Quân Lệnh không yên tâm đành xuống xe, chợt nghe tin Trần Lâm Kiệt nhảy lầu, vội vàng chạy lên thì thấy phóng viên đã bao vây cả cái tòa nhà rồi.
“Fuck!” bực bội rủa thầm một câu, cởi áo khoác ra, thuận tay “Mượn” chiếc mũ từ trong đám người chen chúc, sau đó linh hoạt tránh khỏi tầm nhìn của đám đông, lẻn vào tòa nhà.
Lâm Lam nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, vội vã rút điện thoại ra: “Em không sao, chốc nữa phải phối hợp cảnh sát điều tra, anh đừng qua đây.”
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, thân phận của Diêm Quân Lệnh lại nhạy cảm, cô không muốn người đàn ông của mình dính dáng vào vụ việc.
Sắc mặt Diêm Quân Lệnh khó coi, nhưng lại không rời khỏi chỗ này, lén lút đi theo cách Lâm Lam không xa.
Hàn Hinh Nhi sau khi bi Chu Vũ Vy tát vào mặt xong, điên cuồng chạy xuống tầng, nhưng đã bị cảnh sát chặn lại.
Đừng có nói là chỉ riêng mấy người Lâm Lam, toàn bộ nhân viên làm việc trong Tinh Thần đều phải phối hợp điều tra.
CLICK... CLICK...
Khi mấy người Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng máy chụp ảnh của các phóng viên, hỏi các loại vấn đề thẳng thắn, nhưng đều bị các cảnh sát chặn lại hết.
Khi lên xe cảnh sát. Lâm Lam hạ ý thức đi tìm Diêm Quân Lệnh, chỉ thấy chàng đang u ám mặt nhìn chằm chằm cô, Lâm Lam há miệng ra, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng trầm mặc lên xe.
May mắn là lầu thượng có camera, đã bài trừ hết khả năng mưu sát, phía cảnh sát đã khẳng định vụ việc là tự tử, nhưng dù như vậy vẫn không thay đổi được cơn mưa bão dư luận sắp ập tới này.
Tinh Thần đã thật sự sụp đổ.
Một vụ phá sản của một công ty nhỏ, ở trong một đất nước rộng lớn như vậy, hầu như ngày nào cũng tái diễn, nhưng cú nhảy lầu của Trần Lâm Kiệt, cộng thêm giấy cam kết bí mật đã ký với nhà họ Diệp trước đây, không khác gì để cho chuyện tử vong này trở thành La Sinh Môn.
Quan trọng nhất là Lâm Lam, mấy vụ việc này đã khiến cô trở thành một trong những nhân vật hot nhất trên mạng hiện nay, cô vừa là nghệ sỹ của Tinh Thần, bạn gái cũ của Trần Lâm Kiệt, công thêm vụ việc “rung xe” của Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi, đều tạo nên một sắc màu bí ẩn cho cái chết của Trần Lâm Kiệt.
Lâm Lam bước ra khỏi cục cảnh sát, đã thấy xe của Diêm Quân Lệnh đang chờ ở bên ngoài rồi.
Khuôn mặt mệt mỏi hằn lên một nụ cười, nhưng trông lại xấu hơn cả khóc.
Diêm Quân Lệnh xuống xe đón Lâm Lam, nhưng chưa đợi nha đầu này đến gần, Hàn Hinh Nhi đã sớm một bước chặn đường phía trước của Lâm Lam: “Quả thật cô đã ở cùng với gã đàn ông này rồi, Lâm Lam cô cũng giỏi thật đấy, dùng tiền của cậu Thẩm bao nuôi đúng không?”
Lời nói của Hàn Hinh Nhi rất chướng tai, nhưng Lâm Lam không có ý định gì muốn tiếp lời cô ta, Hàn Hinh Nhi bây giờ như một con chó điên, nhìn ai đều cắn cắn người đấy.
“Không nói gì tức là tôi nói đúng rồi? Hoặc là không phải là cậu Thẩm, mà là ông già ngày hôm đó? Hoặc là ba người đó đều không thỏa mãn được cho cô? Lâm Lam cô quả thật là hạ tiện!” nói xong những lời này còn chưa đủ, Hàn Hinh Nhi nhìn vào Diêm Quân Lệnh: “Cậu làm trai bao à? Một đêm bao nhiêu tiền, cô ta trả cậu bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi, thế nào?”
Trong lúc Hàn Hinh Nhi đang nói năng bậy bạ, Lâm Lam cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa tặng một bạt tai cho cô ta: “Tự mình bẩn thì đừng lúc nào cũng muốn kéo người khác nhảy cùng, Hàn Hinh Nhi cô cứ một mình chìm vào cái vực thẳm của riêng cô đi, tôi sẽ không bao giờ đi xuống với cô đâu, bạt tai này là cho cô một bài học, sỉ nhục tôi, tôi chịu được, nhưng đừng hòng sỉ nhục người đàn ông của tôi.”
“Lâm Lam cô dám đánh tôi?” Hàn Hinh Nhi che mặt, sức kiệt giọng khàn hỏi.
BỘP!
Lâm Lam dứt khoát không dây dưa lại tát vào mặt cô ta lần nữa.
“Lâm Lam, cô tìm chết!” Hàn Hinh Nhi bị liền hai cái tát, chạy xông về phía Lâm Lam như phát cuồng, nhưng giây phút sau đã bị một bàn tay to khỏe túm vào cánh tay, cô cáu ngắt quay đầu lại: “Mày là cái gì?”
“Tôi không phải là “Cái gì”, là chồng của Lâm Lam.” Diêm Quân Lệnh lạnh giọng trả lời, giọng điệu không to tiếng, nhưng mang theo một cảm giác tất sát chấn động lòng người.
Hàn Hinh Nhi đối thẳng vào ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, không có lý do gì lại không tự chủ rùng mình, người cô cũng hạ ý thức lùi lại.
Diêm Quân Lệnh liếc qua cô ta với ánh mắt lạnh lùng, quay đầu lại nhìn vào Lâm Lam: “Người khó chịu?”
“Em không sao, chúng ta đi thôi.” Lâm Lam không muốn tiếp tục gậy chuyện với Hàn Hinh Nhi nữa, chủ động nắm tay của Diêm Quân Lệnh, nhẹ giọng nói, nhưng ý mệt mỏi toát ra từ trong lời nói của cô lại không thể che giấu được.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm nhẹ một câu, dẫn Lâm Lam lên xe.
Hàn Hinh Nhi bị khí thế đó áp đặt, không có động tĩnh gì đứng im tại chỗ, cho đến lúc Lâm Lam lên xe đi rồi, đôi chân chợt mềm nhũn, cô không hiểu mình bị sao nữa.
Nhưng người đàn ông lúc đó nói gì, anh ta đã kết hôn với Lâm Lam rồi?
Lâm Lam kết hôn rồi?
Diêm Quân Lệnh khởi động xe, cứ thế mà đi, chỉ để lại Hàn Hinh Nhi ngẩn ngơ. Chu Vũ Vy đang đứng cách đây không xa, bà bước sang: “Tiểu Hinh, theo mẹ về nhà đi.”
Hàn Hinh Nhi vung tay Chu Vũ Vy ra: “Mẹ? Mẹ tốt nhất là đi làm mẹ của Lâm Lam đi!”
“Tiểu Hinh!” Chu Vũ Vy suýt ngã, quay đầu chạy theo Hàn Hinh Nhi, nhưng cô đã kịp lên một xe chiếc taxi, hoàn toàn không thèm để ý bà.
Chu Vũ Vy đôi mắt đỏ sừng, bà cho rằng đã giấu đi quá khứ của mình rất cẩn thận và tỉ mì, ai ngờ con gái mình đã biết sớm từ lâu, thậm chí sớm hơn bà một bước tiếp xúc với Lâm Lam.
“Tôi có tội lỗi, đây chính là sự trừng phạt của ông trời sao?” Chu Vũ Vy lẩm bẩm một mình, nghĩ đến mọi việc mới phát sinh giữa tiểu Hinh và Lâm Lam.
Trong lòng đắng chát, nhưng lại không có cách nào. Nếu hai mươi năm trước bà không tham lam phú quý của nhà họ Hàn, có phải mọi việc sẽ không trở thành cục diện bây giờ hay không?
Hoặc là lúc đó bà không...
Chu Vũ Vy không dám nghĩ tiếp nữa, lê bước đi đến chỗ đỗ xe.
“Thưa phu nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?” tài xế không hiểu nổi việc âu sầu của quý bà giàu có như này, hỏi một cách rất khách sáo.
“Về nhà đi.” Chu Vũ Vy mệt mỏi trả lời, nhưng khi cô nói đến từ “Nhà”, bà lại tự hỏi mình, cả đời của bà rốt cuộc đã thật sự từng có nhà hay không.
Hai mươi năm trước có một đàn ông tốt từng cho bà mội mái nhà, nhưng đã bị bà vứt bỏ đi.
...
Lâm Phúc Sinh đang nằm ở phòng bệnh, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông chỉ cảm thấy dạo này Lâm Lam ít gọi điện sang, không biết là có phải do bận quá hay không?
Tuy đồng ý Lâm Lam đi làm người mẫu, nhưng trong lòng Lâm Phúc Sinh giây phút nào cũng đều lo lắng cho con gái mình, nghề người mẫu này có quá nhiều cam go và cạm bẫy, tuy có Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh bảo vệ, nhưng chắc chắn sẽ không thể mọi việc đều thuận lợi hết được.
Còn người đàn bà đó, nếu bà ta nhìn thấy Lâm Lam nổi tiếng rồi, có quay lại tìm họ hay không?
Đối với một phụ nữ yêu từ nhỏ, sau đó cuối cùng cũng lấy về nhưng lại không giữ được, Lâm Phúc Sinh có một nỗi đắng cay khổ sở không thể kể cho người khác nghe.
“Lâm Lam, nếu có một ngày con gặp lại, hãy đừng trách móc bà ta.” Lâm Phúc Sinh lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt đỏ sừng.
Nghĩ đến việc hai mươi năm trước, lúc đó mình một lòng một dạ chỉ muốn với bà ta sống một cuộc đời có thể tĩnh tâm an phận.
Đáng tiếc là...
“Haizzz!”
Lâm Phúc Sinh thở dài, ông không cầu mong Lâm Lam có thể đại phú đại quý, chỉ mong nha đầu này có thể bình an hạnh phúc cả đời, đừng giống với người phụ nữ kia...
Lúc này người tụ tập dưới tòa nhà Tinh Thần càng dần đông hơn, thậm chí đã có tiếng còi của cảnh sát.
Diêm Quân Lệnh nhanh chóng gọi điện cho Lâm Lam.
Nhưng nha đầu kia kiểu gì cũng không chịu nghe máy, Diêm Quân Lệnh không yên tâm đành xuống xe, chợt nghe tin Trần Lâm Kiệt nhảy lầu, vội vàng chạy lên thì thấy phóng viên đã bao vây cả cái tòa nhà rồi.
“Fuck!” bực bội rủa thầm một câu, cởi áo khoác ra, thuận tay “Mượn” chiếc mũ từ trong đám người chen chúc, sau đó linh hoạt tránh khỏi tầm nhìn của đám đông, lẻn vào tòa nhà.
Lâm Lam nhìn thấy Diêm Quân Lệnh, vội vã rút điện thoại ra: “Em không sao, chốc nữa phải phối hợp cảnh sát điều tra, anh đừng qua đây.”
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, thân phận của Diêm Quân Lệnh lại nhạy cảm, cô không muốn người đàn ông của mình dính dáng vào vụ việc.
Sắc mặt Diêm Quân Lệnh khó coi, nhưng lại không rời khỏi chỗ này, lén lút đi theo cách Lâm Lam không xa.
Hàn Hinh Nhi sau khi bi Chu Vũ Vy tát vào mặt xong, điên cuồng chạy xuống tầng, nhưng đã bị cảnh sát chặn lại.
Đừng có nói là chỉ riêng mấy người Lâm Lam, toàn bộ nhân viên làm việc trong Tinh Thần đều phải phối hợp điều tra.
CLICK... CLICK...
Khi mấy người Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi bước ra ngoài, đã nghe thấy tiếng máy chụp ảnh của các phóng viên, hỏi các loại vấn đề thẳng thắn, nhưng đều bị các cảnh sát chặn lại hết.
Khi lên xe cảnh sát. Lâm Lam hạ ý thức đi tìm Diêm Quân Lệnh, chỉ thấy chàng đang u ám mặt nhìn chằm chằm cô, Lâm Lam há miệng ra, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng trầm mặc lên xe.
May mắn là lầu thượng có camera, đã bài trừ hết khả năng mưu sát, phía cảnh sát đã khẳng định vụ việc là tự tử, nhưng dù như vậy vẫn không thay đổi được cơn mưa bão dư luận sắp ập tới này.
Tinh Thần đã thật sự sụp đổ.
Một vụ phá sản của một công ty nhỏ, ở trong một đất nước rộng lớn như vậy, hầu như ngày nào cũng tái diễn, nhưng cú nhảy lầu của Trần Lâm Kiệt, cộng thêm giấy cam kết bí mật đã ký với nhà họ Diệp trước đây, không khác gì để cho chuyện tử vong này trở thành La Sinh Môn.
Quan trọng nhất là Lâm Lam, mấy vụ việc này đã khiến cô trở thành một trong những nhân vật hot nhất trên mạng hiện nay, cô vừa là nghệ sỹ của Tinh Thần, bạn gái cũ của Trần Lâm Kiệt, công thêm vụ việc “rung xe” của Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi, đều tạo nên một sắc màu bí ẩn cho cái chết của Trần Lâm Kiệt.
Lâm Lam bước ra khỏi cục cảnh sát, đã thấy xe của Diêm Quân Lệnh đang chờ ở bên ngoài rồi.
Khuôn mặt mệt mỏi hằn lên một nụ cười, nhưng trông lại xấu hơn cả khóc.
Diêm Quân Lệnh xuống xe đón Lâm Lam, nhưng chưa đợi nha đầu này đến gần, Hàn Hinh Nhi đã sớm một bước chặn đường phía trước của Lâm Lam: “Quả thật cô đã ở cùng với gã đàn ông này rồi, Lâm Lam cô cũng giỏi thật đấy, dùng tiền của cậu Thẩm bao nuôi đúng không?”
Lời nói của Hàn Hinh Nhi rất chướng tai, nhưng Lâm Lam không có ý định gì muốn tiếp lời cô ta, Hàn Hinh Nhi bây giờ như một con chó điên, nhìn ai đều cắn cắn người đấy.
“Không nói gì tức là tôi nói đúng rồi? Hoặc là không phải là cậu Thẩm, mà là ông già ngày hôm đó? Hoặc là ba người đó đều không thỏa mãn được cho cô? Lâm Lam cô quả thật là hạ tiện!” nói xong những lời này còn chưa đủ, Hàn Hinh Nhi nhìn vào Diêm Quân Lệnh: “Cậu làm trai bao à? Một đêm bao nhiêu tiền, cô ta trả cậu bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi, thế nào?”
Trong lúc Hàn Hinh Nhi đang nói năng bậy bạ, Lâm Lam cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa tặng một bạt tai cho cô ta: “Tự mình bẩn thì đừng lúc nào cũng muốn kéo người khác nhảy cùng, Hàn Hinh Nhi cô cứ một mình chìm vào cái vực thẳm của riêng cô đi, tôi sẽ không bao giờ đi xuống với cô đâu, bạt tai này là cho cô một bài học, sỉ nhục tôi, tôi chịu được, nhưng đừng hòng sỉ nhục người đàn ông của tôi.”
“Lâm Lam cô dám đánh tôi?” Hàn Hinh Nhi che mặt, sức kiệt giọng khàn hỏi.
BỘP!
Lâm Lam dứt khoát không dây dưa lại tát vào mặt cô ta lần nữa.
“Lâm Lam, cô tìm chết!” Hàn Hinh Nhi bị liền hai cái tát, chạy xông về phía Lâm Lam như phát cuồng, nhưng giây phút sau đã bị một bàn tay to khỏe túm vào cánh tay, cô cáu ngắt quay đầu lại: “Mày là cái gì?”
“Tôi không phải là “Cái gì”, là chồng của Lâm Lam.” Diêm Quân Lệnh lạnh giọng trả lời, giọng điệu không to tiếng, nhưng mang theo một cảm giác tất sát chấn động lòng người.
Hàn Hinh Nhi đối thẳng vào ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, không có lý do gì lại không tự chủ rùng mình, người cô cũng hạ ý thức lùi lại.
Diêm Quân Lệnh liếc qua cô ta với ánh mắt lạnh lùng, quay đầu lại nhìn vào Lâm Lam: “Người khó chịu?”
“Em không sao, chúng ta đi thôi.” Lâm Lam không muốn tiếp tục gậy chuyện với Hàn Hinh Nhi nữa, chủ động nắm tay của Diêm Quân Lệnh, nhẹ giọng nói, nhưng ý mệt mỏi toát ra từ trong lời nói của cô lại không thể che giấu được.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm nhẹ một câu, dẫn Lâm Lam lên xe.
Hàn Hinh Nhi bị khí thế đó áp đặt, không có động tĩnh gì đứng im tại chỗ, cho đến lúc Lâm Lam lên xe đi rồi, đôi chân chợt mềm nhũn, cô không hiểu mình bị sao nữa.
Nhưng người đàn ông lúc đó nói gì, anh ta đã kết hôn với Lâm Lam rồi?
Lâm Lam kết hôn rồi?
Diêm Quân Lệnh khởi động xe, cứ thế mà đi, chỉ để lại Hàn Hinh Nhi ngẩn ngơ. Chu Vũ Vy đang đứng cách đây không xa, bà bước sang: “Tiểu Hinh, theo mẹ về nhà đi.”
Hàn Hinh Nhi vung tay Chu Vũ Vy ra: “Mẹ? Mẹ tốt nhất là đi làm mẹ của Lâm Lam đi!”
“Tiểu Hinh!” Chu Vũ Vy suýt ngã, quay đầu chạy theo Hàn Hinh Nhi, nhưng cô đã kịp lên một xe chiếc taxi, hoàn toàn không thèm để ý bà.
Chu Vũ Vy đôi mắt đỏ sừng, bà cho rằng đã giấu đi quá khứ của mình rất cẩn thận và tỉ mì, ai ngờ con gái mình đã biết sớm từ lâu, thậm chí sớm hơn bà một bước tiếp xúc với Lâm Lam.
“Tôi có tội lỗi, đây chính là sự trừng phạt của ông trời sao?” Chu Vũ Vy lẩm bẩm một mình, nghĩ đến mọi việc mới phát sinh giữa tiểu Hinh và Lâm Lam.
Trong lòng đắng chát, nhưng lại không có cách nào. Nếu hai mươi năm trước bà không tham lam phú quý của nhà họ Hàn, có phải mọi việc sẽ không trở thành cục diện bây giờ hay không?
Hoặc là lúc đó bà không...
Chu Vũ Vy không dám nghĩ tiếp nữa, lê bước đi đến chỗ đỗ xe.
“Thưa phu nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?” tài xế không hiểu nổi việc âu sầu của quý bà giàu có như này, hỏi một cách rất khách sáo.
“Về nhà đi.” Chu Vũ Vy mệt mỏi trả lời, nhưng khi cô nói đến từ “Nhà”, bà lại tự hỏi mình, cả đời của bà rốt cuộc đã thật sự từng có nhà hay không.
Hai mươi năm trước có một đàn ông tốt từng cho bà mội mái nhà, nhưng đã bị bà vứt bỏ đi.
...
Lâm Phúc Sinh đang nằm ở phòng bệnh, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ông chỉ cảm thấy dạo này Lâm Lam ít gọi điện sang, không biết là có phải do bận quá hay không?
Tuy đồng ý Lâm Lam đi làm người mẫu, nhưng trong lòng Lâm Phúc Sinh giây phút nào cũng đều lo lắng cho con gái mình, nghề người mẫu này có quá nhiều cam go và cạm bẫy, tuy có Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh bảo vệ, nhưng chắc chắn sẽ không thể mọi việc đều thuận lợi hết được.
Còn người đàn bà đó, nếu bà ta nhìn thấy Lâm Lam nổi tiếng rồi, có quay lại tìm họ hay không?
Đối với một phụ nữ yêu từ nhỏ, sau đó cuối cùng cũng lấy về nhưng lại không giữ được, Lâm Phúc Sinh có một nỗi đắng cay khổ sở không thể kể cho người khác nghe.
“Lâm Lam, nếu có một ngày con gặp lại, hãy đừng trách móc bà ta.” Lâm Phúc Sinh lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt đỏ sừng.
Nghĩ đến việc hai mươi năm trước, lúc đó mình một lòng một dạ chỉ muốn với bà ta sống một cuộc đời có thể tĩnh tâm an phận.
Đáng tiếc là...
“Haizzz!”
Lâm Phúc Sinh thở dài, ông không cầu mong Lâm Lam có thể đại phú đại quý, chỉ mong nha đầu này có thể bình an hạnh phúc cả đời, đừng giống với người phụ nữ kia...
/612
|