Lâm Lam không màng tất cả mà cứ thế chạy ra ngoài, màn đêm mịt mù, cô là ai?
Tâm lý bị đả kích rất lớn, để lại cho Lâm Lam vết thương lòng khó lành, những điều tốt đẹp trong quá khứ đó, giờ thật trớ trêu.
Cô không kìm được suy nghĩ, cha đối tốt với cô, là vì bù đắp những tội lỗi của mình sao?
Lâm Lam muốn đi chất vấn, muốn hỏi cha cô lúc đó tại sao phải làm như vậy? Ông ấy có suy nghĩ gì về bản thân suốt những năm qua?
Nhưng tiếc là Lâm Phúc Sinh đã trở về với đất mẹ rồi, cô muốn hỏi cũng không hỏi được, ai cũng không thể cho cô biết đáp án.
Ông trời dường như đang trêu ngươi cô, đẩy cô vào tình cảnh trớ trêu như vậy.
Không biết chạy bao lâu, cô mệt quá dừng lại mới phát hiện vô tình chạy đến đại học An Huy, ngôi trường cô từng học.
Nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe miệng Lâm Lam bất giác nhếch lên, tự cười nhạo bản thân mình.
Ở nơi đây cô biết cha mắc bệnh, cũng chính ở nơi đây cô đã bán thân mình cho Tinh Thần, những biến cố cuộc đời cũng bắt đầu từ đây.
Chỉ là nếu như có fan hâm mộ của cô biết, mẹ của cô là một người đàn bà ích kỷ ham hư vinh như thế, lại dùng cách đó để sinh ra cô, họ sẽ cảm thấy ban rthaan cô đáng được để yêu thích không?
Cô là một ngôi sao xui xẻo, tất cả những người liên quan tới cô đều không được hạnh phúc.
Trần Lâm Kiệt, Đồng Thiên Hoa, người đàn ông đáng thương ở Tịnh An, thậm chí là Tiểu Sư Tử của cô, cũng vì cô mà suýt nữa mất mạng, giờ đây Quân Lệnh cũng vì cô mà rơi vào cảnh khốn cùng.
Thậm chí cả Diêm thị đều đang đối mặt với rủi ro rất lớn.
Còn có mẹ con Tố Tố đó, cũng coi như cô gián tiếp hại chết họ.
“Tại sao?” Lâm Lam ôm đầu, miệng lẩm bẩm hỏi.
Sự tồn tại của cô chính là một sai lầm.
“Gió muộn khẽ thổi trên vịnh Bành Hồ, cơn sóng hôn lên bờ cát trắng, không còn rừng dừa nghiêng mình say ánh nắng, chỉ còn màu biển xanh xanh, ngồi trên mảnh tường trước cửa, cứ mãi nhớ về...”
Trong lúc Lâm Lam trầm tư chìm vào nơi sâu thẳm tâm hồn không thể tự dứt ra, bỗng tiếng chuông quen thuộc vang lên, là tiếng nhạc chuông cô dạy cho Tiểu Sư Tử nhận biết âm thanh sớm.
Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ nghe thấy (Vịnh Bành Hồ của bà ngoại) Lâm Lam lại chế giễu bản thân, nếu như Tiểu Sư tử biết mình có một bà ngoại như vậy, có cảm thấy xấu hổ không?
Nhạc chuông vang lên từng câu, mang theo sự cố chấp không dứt.
Lâm Lam cứ nghe như vậy, cho đến lần thứ 5 mới bắt máy, điều chỉnh giọng nói, cố nén lại nỗi tuyệt vọng, nhẹ nhàng hỏi, “Vừa nãy em bận, không nghe thấy, anh xong việc chưa?”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh khẽ ừm một tiếng, lúc Lâm Lam đi tìm Chu Vũ Vi có kêu Vương Đại và Lộc Tam không cần đi theo cô, nhưng hai người từng bị lừa mấy lần, nên vẫn âm thầm đi theo, tuy không biết Lâm Lam gặp Chu Vũ Vi nói cái gì, nhưng nhìn thấy tâm trạng bà chủ hoảng loạn, vẫn quyết định thông báo cho Diêm Quân Lệnh.
“Thật không? Hôm nay sớm vậy, nhưng phải về sớm chút để chơi với Tiểu Sư Tử, em còn hai ngày nữa ghi hình kết thúc, đừng có nhớ em quá nha.” Nước mắt rõ ràng ướt đẫm khuôn mặt, nhưng giọng nói lại có phần hoạt bát hơn thường ngày.
“Em đang ở đâu?” nếu như không quá hiểu bánh bao nhỏ, Diêm Quân Lệnh chắc chắn cũng sẽ bị cô lừa, nhưng chính vì hiểu mới nghe ra điều bất thường.
“Em á, em đã ra ngoài rồi, chuẩn bị kiếm chút đồ để ăn, không nói chuyện với anh nữa.” Nói xong Lâm Lam liền mau chóng cúp máy, cô sợ mình nói tiếp sẽ không giữ được cảm xúc.
Tút tút tút...
Nghe tiếng cúp máy tut tút, Diêm Quân Lệnh cau mày lại.
“Sếp.” Lý Húc đang đứng bên báo cáo công việc, kết quả phát hiện sếp gọi điện xong thì có chút thờ thẫn, không nhịn được lên tiếng gọi.
“Hử?”
“Cục thuế bên đó đã công bố kết quả điều tra rồi, nói dự án Tinh Nguyệt của chúng ta đúng là có tồn tại trốn thuế, thiếu thuế, kêu chúng ta mau chóng bù tiền thuế là 10 vạn.” Lý Húc bình tĩnh nói, trong lòng lại đang chửi rủa người bên cục thuế.
Giải trí Đỉnh Thành mỗi năm nộp cho ngân sách nhà nước hơn triệu tệ, bây giờ lại ăn không nói có lôi ra 10 vạn, quy chụp cho công ty tội trốn thuế, thiếu thuế.
“Phía ngân hàng thì sao?” sự việc này nhìn là biết có người đang ở sau xử lý anh, bây giờ công ty có 7 dự án lớn vừa mới khởi công, bởi vì liên tục xáy ra nhiều chuyện, vốn đầu tư bị dừng, cần phải ký quỹ gấp.
Câu hỏi này khiến thần sắc của lý Húc như bị đóng băng, “Đã liên hệ qua vài ngân hàng rồi, nhưng đều không như ý.”
Lý Húc nói hàm súc, cái gì mà không như ý, vốn là bị từ chối rồi.
Nếu như là trước đây, các ngân hàng không biết bỏ bao nhiêu công sức, chỉ để tranh nhau cho họ vay nợ.
“Tôi biết rồi.” Trong lòng Diêm Quân Lệnh đã hiểu rõ, người muốn xử lý anh lần này không phải kẻ tầm thường.
Ông nội tuy sớm nghỉ hưu rồi, lời nói cũng có chút trọng lượng, nhưng đối phương lần này lại không nể mặt chút nào, có thể cho thấy thế lực kẻ địch hùng hậu.
“Để em đi liên hệ với một số nơi khác.” Nhìn thấy khuôn mặt thần sắc u ám cảu Diêm lão đại, Lý Húc xin chỉ thị lần nữa.
“Không cần đâu. Đưa tôi đi Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh bỗng đứng dậy.
Lý Húc ngây ra, “Bây giờ sao?”
“Ừm.”
“Nhưng còn công ty...”
“Chính là vì chuyện công ty.” Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Lý Húc rồi lên tiếng trả lời.
Lý Húc nghi hoặc, đi Tấn thị bàn chuyện công ty? Anh cảm thấy lão đại chỉ lo lắng cho chị dâu thôi, còn làm bộ làm tịch nữa sao?
Nhưng mà mỉa mai thì cũng mỉa mai thôi, lý Húc vẫn lập tức đi sắp xếp.
Lâm Lam cúp máy, ngồi rất lâu trong sân vườn trường, mới lau đi nước mắt.
Nghe điện thoại của Diêm Quân Lệnh khiến lý trí của cô dần dần ổn định, cô không thể vì chuyện này mà bị đánh gục, cô bây giờ không chỉ vì bản thân, càng là một người vợ, người mẹ, còn là một idol.
Cô không thể bốc đồng được. Hơn nữa cô phải tìm Hoắc Quốc Bang nói chuyện, tội lỗi của cha cô nên gánh chịu, chứ không phải là Diêm Quân Lệnh, càng không phải là Diêm thị. Hoắc Quốc Bang muốn trả thù thì nên tìm tới cô.
Trong lòng đã có quyết định, Lâm Lam đưa tay lên quyệt nước mắt còn vương trên mặt, kéo mũ xuống che nửa mặt rồi đi tới một cửa hàng tiện lợi của trường mua một viên đá lạnh, ngày mai cô vẫn phải đi chụp hình quảng cáo.
Mắt sưng húp nhưng không được đeo kính, Lâm Lam đã đồng ý Cung tổng rồi, nên phải làm tốt phần việc của mình. Sau khi tâm trạng xúc động qua đi, cô dần lấy lại lý trí. Cô đã không còn là cô bé 3 tuổi, khóc cần người ôm, tủi thân cần người dỗ dành nữa.
Là một người trưởng thành cô dù cho đau đớn, cũng phải tự mình gánh lấy. Chồng cô, tiểu sư tử đều là những người cô muốn bảo vệ.
Nhưng mới ra khỏi khuôn viên trường, Lâm Lam liền nhìn thấy Hàn Hinh Nhi đang đợi cô lâu rồi.
“Cô nói với mẹ tôi cái gì hả?” Hàn Hinh Nhi vừa về thì nhìn thấy mẹ đang quỳ dưới đất khóc như mưa, cô biết chắc chắn có liên quan tới Lâm Lam, liền đi tìm tới đây.
Lâm Lam rất mệt, ngay cả sức lực đấu miệng cũng không có, cô tránh đi một hướng khác.
“Đứng lại!” Hàn Hình Nhi vừa thấy Lâm Lam muốn tránh né thì cảm thấy đối phương giả tạo.
“Tránh ra.” Giọng của Lâm Lam không lớn, nhưng rất gay gắt.
Hàn Hinh Nhi nổi giận, “Cô dựa vào cái gì mà kêu tôi tránh ra hả? Tôi muốn cô phải xin lỗi mẹ tôi.”
“Xin lỗi? Thật nực cười.”
“Cô... cho dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của cô, sao cô có thể như vậy với bà ấy, nếu như fan hâm mộ của cô biết cô là loại người như vậy, cô nghĩ bọn họ sẽ còn yêu mến cô không?” Hàn Hinh Nhi lấy vấn đề đạo đức ra ép buộc Lâm Lam.
“Vậy tôi nên đối xử với bà ta thế nào? Khấu đầu 3 lạy để cảm ơn bà ta đã dùng cách bỉ ổi để sinh ra tôi, lại vứt bỏ tôi sao? Hàn Hinh Nhi bà ta là mẹ của cô, ơn sinh thành giữa bà ta và tôi đã dứt, cũng không có ơn dưỡng dục, làm gì phải xin lỗi?” giọng của Lâm Lam lạnh lùng vô cảm tới bản thân cô cũng thấy sợ.
Hàn Hinh Nhi ngạc nhiên, còn Chu Vũ Vi không biết đứng sau cô từ lúc nào, khuôn mặt nhợt nhạt.
“tiểu Lam...”
Lâm Lam nhìn cũng không thèm nhìn, cô muốn rời đi.
Chu Vũ Vi lại chạy lên trước cản lại, “Tiểu Lam đều là mẹ không tốt, mẹ sẽ xuống dưới với cha con.”
Dứt lời, Chu Vũ Vi đột nhiên quay người lại chạy đâm đầu vào thân cây.
“Mẹ!”
“Chu Vũ Vi!”
Tâm lý bị đả kích rất lớn, để lại cho Lâm Lam vết thương lòng khó lành, những điều tốt đẹp trong quá khứ đó, giờ thật trớ trêu.
Cô không kìm được suy nghĩ, cha đối tốt với cô, là vì bù đắp những tội lỗi của mình sao?
Lâm Lam muốn đi chất vấn, muốn hỏi cha cô lúc đó tại sao phải làm như vậy? Ông ấy có suy nghĩ gì về bản thân suốt những năm qua?
Nhưng tiếc là Lâm Phúc Sinh đã trở về với đất mẹ rồi, cô muốn hỏi cũng không hỏi được, ai cũng không thể cho cô biết đáp án.
Ông trời dường như đang trêu ngươi cô, đẩy cô vào tình cảnh trớ trêu như vậy.
Không biết chạy bao lâu, cô mệt quá dừng lại mới phát hiện vô tình chạy đến đại học An Huy, ngôi trường cô từng học.
Nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe miệng Lâm Lam bất giác nhếch lên, tự cười nhạo bản thân mình.
Ở nơi đây cô biết cha mắc bệnh, cũng chính ở nơi đây cô đã bán thân mình cho Tinh Thần, những biến cố cuộc đời cũng bắt đầu từ đây.
Chỉ là nếu như có fan hâm mộ của cô biết, mẹ của cô là một người đàn bà ích kỷ ham hư vinh như thế, lại dùng cách đó để sinh ra cô, họ sẽ cảm thấy ban rthaan cô đáng được để yêu thích không?
Cô là một ngôi sao xui xẻo, tất cả những người liên quan tới cô đều không được hạnh phúc.
Trần Lâm Kiệt, Đồng Thiên Hoa, người đàn ông đáng thương ở Tịnh An, thậm chí là Tiểu Sư Tử của cô, cũng vì cô mà suýt nữa mất mạng, giờ đây Quân Lệnh cũng vì cô mà rơi vào cảnh khốn cùng.
Thậm chí cả Diêm thị đều đang đối mặt với rủi ro rất lớn.
Còn có mẹ con Tố Tố đó, cũng coi như cô gián tiếp hại chết họ.
“Tại sao?” Lâm Lam ôm đầu, miệng lẩm bẩm hỏi.
Sự tồn tại của cô chính là một sai lầm.
“Gió muộn khẽ thổi trên vịnh Bành Hồ, cơn sóng hôn lên bờ cát trắng, không còn rừng dừa nghiêng mình say ánh nắng, chỉ còn màu biển xanh xanh, ngồi trên mảnh tường trước cửa, cứ mãi nhớ về...”
Trong lúc Lâm Lam trầm tư chìm vào nơi sâu thẳm tâm hồn không thể tự dứt ra, bỗng tiếng chuông quen thuộc vang lên, là tiếng nhạc chuông cô dạy cho Tiểu Sư Tử nhận biết âm thanh sớm.
Lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ nghe thấy (Vịnh Bành Hồ của bà ngoại) Lâm Lam lại chế giễu bản thân, nếu như Tiểu Sư tử biết mình có một bà ngoại như vậy, có cảm thấy xấu hổ không?
Nhạc chuông vang lên từng câu, mang theo sự cố chấp không dứt.
Lâm Lam cứ nghe như vậy, cho đến lần thứ 5 mới bắt máy, điều chỉnh giọng nói, cố nén lại nỗi tuyệt vọng, nhẹ nhàng hỏi, “Vừa nãy em bận, không nghe thấy, anh xong việc chưa?”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh khẽ ừm một tiếng, lúc Lâm Lam đi tìm Chu Vũ Vi có kêu Vương Đại và Lộc Tam không cần đi theo cô, nhưng hai người từng bị lừa mấy lần, nên vẫn âm thầm đi theo, tuy không biết Lâm Lam gặp Chu Vũ Vi nói cái gì, nhưng nhìn thấy tâm trạng bà chủ hoảng loạn, vẫn quyết định thông báo cho Diêm Quân Lệnh.
“Thật không? Hôm nay sớm vậy, nhưng phải về sớm chút để chơi với Tiểu Sư Tử, em còn hai ngày nữa ghi hình kết thúc, đừng có nhớ em quá nha.” Nước mắt rõ ràng ướt đẫm khuôn mặt, nhưng giọng nói lại có phần hoạt bát hơn thường ngày.
“Em đang ở đâu?” nếu như không quá hiểu bánh bao nhỏ, Diêm Quân Lệnh chắc chắn cũng sẽ bị cô lừa, nhưng chính vì hiểu mới nghe ra điều bất thường.
“Em á, em đã ra ngoài rồi, chuẩn bị kiếm chút đồ để ăn, không nói chuyện với anh nữa.” Nói xong Lâm Lam liền mau chóng cúp máy, cô sợ mình nói tiếp sẽ không giữ được cảm xúc.
Tút tút tút...
Nghe tiếng cúp máy tut tút, Diêm Quân Lệnh cau mày lại.
“Sếp.” Lý Húc đang đứng bên báo cáo công việc, kết quả phát hiện sếp gọi điện xong thì có chút thờ thẫn, không nhịn được lên tiếng gọi.
“Hử?”
“Cục thuế bên đó đã công bố kết quả điều tra rồi, nói dự án Tinh Nguyệt của chúng ta đúng là có tồn tại trốn thuế, thiếu thuế, kêu chúng ta mau chóng bù tiền thuế là 10 vạn.” Lý Húc bình tĩnh nói, trong lòng lại đang chửi rủa người bên cục thuế.
Giải trí Đỉnh Thành mỗi năm nộp cho ngân sách nhà nước hơn triệu tệ, bây giờ lại ăn không nói có lôi ra 10 vạn, quy chụp cho công ty tội trốn thuế, thiếu thuế.
“Phía ngân hàng thì sao?” sự việc này nhìn là biết có người đang ở sau xử lý anh, bây giờ công ty có 7 dự án lớn vừa mới khởi công, bởi vì liên tục xáy ra nhiều chuyện, vốn đầu tư bị dừng, cần phải ký quỹ gấp.
Câu hỏi này khiến thần sắc của lý Húc như bị đóng băng, “Đã liên hệ qua vài ngân hàng rồi, nhưng đều không như ý.”
Lý Húc nói hàm súc, cái gì mà không như ý, vốn là bị từ chối rồi.
Nếu như là trước đây, các ngân hàng không biết bỏ bao nhiêu công sức, chỉ để tranh nhau cho họ vay nợ.
“Tôi biết rồi.” Trong lòng Diêm Quân Lệnh đã hiểu rõ, người muốn xử lý anh lần này không phải kẻ tầm thường.
Ông nội tuy sớm nghỉ hưu rồi, lời nói cũng có chút trọng lượng, nhưng đối phương lần này lại không nể mặt chút nào, có thể cho thấy thế lực kẻ địch hùng hậu.
“Để em đi liên hệ với một số nơi khác.” Nhìn thấy khuôn mặt thần sắc u ám cảu Diêm lão đại, Lý Húc xin chỉ thị lần nữa.
“Không cần đâu. Đưa tôi đi Tấn thị.” Diêm Quân Lệnh bỗng đứng dậy.
Lý Húc ngây ra, “Bây giờ sao?”
“Ừm.”
“Nhưng còn công ty...”
“Chính là vì chuyện công ty.” Diêm Quân Lệnh liếc nhìn Lý Húc rồi lên tiếng trả lời.
Lý Húc nghi hoặc, đi Tấn thị bàn chuyện công ty? Anh cảm thấy lão đại chỉ lo lắng cho chị dâu thôi, còn làm bộ làm tịch nữa sao?
Nhưng mà mỉa mai thì cũng mỉa mai thôi, lý Húc vẫn lập tức đi sắp xếp.
Lâm Lam cúp máy, ngồi rất lâu trong sân vườn trường, mới lau đi nước mắt.
Nghe điện thoại của Diêm Quân Lệnh khiến lý trí của cô dần dần ổn định, cô không thể vì chuyện này mà bị đánh gục, cô bây giờ không chỉ vì bản thân, càng là một người vợ, người mẹ, còn là một idol.
Cô không thể bốc đồng được. Hơn nữa cô phải tìm Hoắc Quốc Bang nói chuyện, tội lỗi của cha cô nên gánh chịu, chứ không phải là Diêm Quân Lệnh, càng không phải là Diêm thị. Hoắc Quốc Bang muốn trả thù thì nên tìm tới cô.
Trong lòng đã có quyết định, Lâm Lam đưa tay lên quyệt nước mắt còn vương trên mặt, kéo mũ xuống che nửa mặt rồi đi tới một cửa hàng tiện lợi của trường mua một viên đá lạnh, ngày mai cô vẫn phải đi chụp hình quảng cáo.
Mắt sưng húp nhưng không được đeo kính, Lâm Lam đã đồng ý Cung tổng rồi, nên phải làm tốt phần việc của mình. Sau khi tâm trạng xúc động qua đi, cô dần lấy lại lý trí. Cô đã không còn là cô bé 3 tuổi, khóc cần người ôm, tủi thân cần người dỗ dành nữa.
Là một người trưởng thành cô dù cho đau đớn, cũng phải tự mình gánh lấy. Chồng cô, tiểu sư tử đều là những người cô muốn bảo vệ.
Nhưng mới ra khỏi khuôn viên trường, Lâm Lam liền nhìn thấy Hàn Hinh Nhi đang đợi cô lâu rồi.
“Cô nói với mẹ tôi cái gì hả?” Hàn Hinh Nhi vừa về thì nhìn thấy mẹ đang quỳ dưới đất khóc như mưa, cô biết chắc chắn có liên quan tới Lâm Lam, liền đi tìm tới đây.
Lâm Lam rất mệt, ngay cả sức lực đấu miệng cũng không có, cô tránh đi một hướng khác.
“Đứng lại!” Hàn Hình Nhi vừa thấy Lâm Lam muốn tránh né thì cảm thấy đối phương giả tạo.
“Tránh ra.” Giọng của Lâm Lam không lớn, nhưng rất gay gắt.
Hàn Hinh Nhi nổi giận, “Cô dựa vào cái gì mà kêu tôi tránh ra hả? Tôi muốn cô phải xin lỗi mẹ tôi.”
“Xin lỗi? Thật nực cười.”
“Cô... cho dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của cô, sao cô có thể như vậy với bà ấy, nếu như fan hâm mộ của cô biết cô là loại người như vậy, cô nghĩ bọn họ sẽ còn yêu mến cô không?” Hàn Hinh Nhi lấy vấn đề đạo đức ra ép buộc Lâm Lam.
“Vậy tôi nên đối xử với bà ta thế nào? Khấu đầu 3 lạy để cảm ơn bà ta đã dùng cách bỉ ổi để sinh ra tôi, lại vứt bỏ tôi sao? Hàn Hinh Nhi bà ta là mẹ của cô, ơn sinh thành giữa bà ta và tôi đã dứt, cũng không có ơn dưỡng dục, làm gì phải xin lỗi?” giọng của Lâm Lam lạnh lùng vô cảm tới bản thân cô cũng thấy sợ.
Hàn Hinh Nhi ngạc nhiên, còn Chu Vũ Vi không biết đứng sau cô từ lúc nào, khuôn mặt nhợt nhạt.
“tiểu Lam...”
Lâm Lam nhìn cũng không thèm nhìn, cô muốn rời đi.
Chu Vũ Vi lại chạy lên trước cản lại, “Tiểu Lam đều là mẹ không tốt, mẹ sẽ xuống dưới với cha con.”
Dứt lời, Chu Vũ Vi đột nhiên quay người lại chạy đâm đầu vào thân cây.
“Mẹ!”
“Chu Vũ Vi!”
/612
|