Diêm Quân Lệnh vội kiểm tra camera xung quanh, rất nhanh đã phát hiện được một chiếc xe khả nghi, dưới sự hợp tác của cảnh sát anh đã điều tra được thông tin của chiếc xe đó, sau cùng biết được nó đang đậu ở quán rượu Bule nổi tiếng của Tấn Thị.
Không hề chần chừ, Diêm Quân Lệnh khởi động xe lao nhanh về hướng Bule.
Chuyến đường vốn dĩ phải mất 40 phút, đã được Diêm Quân Lệnh rút ngắn lại chỉ còn mười mấy phút, vừa xuống xe điện thoại đã reo lên một tiếng, sau đó anh nhìn thấy tin nhắn từ một dãy số lạ, sắc mặt Diêm Quân Lệnh chợt căng thẳng, bước vội lên tầng 3.
Khi bế Lâm Lam ra ngoài, cô bé ngốc đó nhìn anh, trên gương mặt mệt mỏi xuất hiện một nụ cười nhạt, nói khe khẽ: "Ông xã, em biết là anh sẽ đến..."
"Đừng nói chuyện, anh đưa em đến bệnh viện ngay." Diêm Quân Lệnh cố giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu sự căng thẳng và lo lắng bên trong.
"Em không sao..." Tuy Lâm Lam nói vậy, nhưng lại ngất đi lần nữa.
Nhưng lần này cô ngất đi trong yên tâm.
Còn chưa xuống lầu, họ đã bị vài tên côn đồ mặc đồ đen chắn trước mặt, trên đầu của tên cầm đầu vẫn còn đang chảy máu, hung hăng đe dọa Diêm Quân Lệnh: "Bỏ cô ta xuống, bọn anh còn có thể tha cho chú một mạng, bằng không đừng trách bọn anh... á..."
Rầm!
Tên cầm đầu còn chưa nói hết, Diêm Quân Lệnh đã đạp hắn văng thẳng vào cánh cửa gần đó, một tiếng động đinh tai, sau đó hắn từ từ trượt xuống, rồi ngã bịch trên mặt đất.
Những người còn lại hoàn toàn không nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đã ra tay thế nào, đều ngây người đứng chôn chân.
"Nếu như không muốn chết, lập tức cút ra." Giọng của Diêm Quân Lệnh không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm tột bậc, như hiện thân của Diêm Vương.
"A... anh ta đã ra tay thế nào vậy?" Có người hoảng sợ hỏi.
Nhưng không ai trả lời cả.
Bịch...
Có tên không sợ chết còn muốn lao lên, kết cục lại nhận một cú đạp, một lần nữa bay ra ngoài, nôn một ngụm máu, sau đó liền ngất đi.
Lần này đã không còn ai dám thách thức uy nghiêm của chàng trai, dường như anh ta không phải là người, mà là một ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục, người bình thường căn bản không thể địch lại.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, những người còn lại lùi ra xa Diêm Quân Lệnh nửa mét, dõi mắt nhìn chàng trai bế cô gái rời khỏi, không ai dám nói nửa lời.
Ra khỏi Bule, Diêm Quân Lệnh bảo Thẩm Hoằng đến bệnh viện ngay.
Thẩm Hoằng đã quen nói lời dư thừa, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam thì đang hôn mê, anh ta không hề chần chừ mà khởi động xe, chạy nhanh về hướng bệnh viện.
Ngồi trên xe, Diêm Quân Lệnh nghiêm túc và lạnh lùng, ôm chặt người trong lòng, chăm chú nhìn trước mắt, khiến bầu không khí trên xe mang theo áp lực không ngừng.
May mà đã đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, Lâm Lam ngoại trừ chấn động não nhẹ và vết thương trên tay thì không còn gì đáng lo ngại. Còn việc cô vẫn chưa tỉnh, không phải ngất xỉu vì bị thương, mà là do tinh thần căng thẳng quá mức, thêm vào tiêu tốn nhiều thể lực nên đã ngủ say.
Lời của bác sĩ cuối cùng làm Tâm trạng đang căng thẳng của Diêm Quân Lệnh yên tâm trở lại.
Còn Thẩm Hoằng đã hiểu chuyện gì xảy ra, miệng há thành chữ O, nhìn Diêm Quân Lệnh.
"Có chuyện gì. Nói." Diêm Quân Lệnh ghét nhất là bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Hoằng.
Thẩm Hoằng sờ sờ mũi, sau đó giơ ngón cái về phía Lâm Lam đang nằm trên giường: "Chị dâu quả thật là nữ trung hào kiệt, người mạnh nhất trong số phụ nữ, anh hùng trong số kẻ yếu!"
"Sao cậu lắm lời thế?" Diêm Quân Lệnh bất mãn.
"Em nói thật!" Gương mặt Thẩm Hoằng nghiêm túc, đưa một đoạn video bí mật lấy từ Bule cho Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày nhìn hình ảnh bên trong, sắc mặt từ từ trầm xuống, sau cùng nhìn thấy cô bé ngốc của mình vì để không bị làm nhục mà liều mạng với những tên khốn đó, trái tim cũng thắt lại theo.
Diêm Quân Lệnh cầm điện thoại trong tay gần như không tài nào tưởng tượng nổi bánh bao nhỏ đã chống cự bằng cách nào để gửi tin nhắn cho mình.
"Ra ngoài hết đi." Trả điện thoại lại cho Thẩm Hoằng, Diêm Quân Lệnh trầm giọng.
Thẩm Hoằng nhìn nét mặt của Diêm Quân Lệnh thì biết chàng trai này chịu kích động không nhỏ, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng Tăng Tuyết đã đến, Thẩm Hoằng vẫy tay với cô ấy: "Cô ấy không sao, đừng làm phiền họ."
"Ừm, cậu Thẩm." Thẩm Hoằng lần đầu gặp mặt đã nói chuyện rất tự nhiên, Tăng Tuyết khẽ ừm một tiếng, gật gật đầu.
Ra khỏi bệnh viện, Tăng Tuyết khách sáo chào tạm biệt Thẩm Hoằng. Nhưng đối phương chỉ nhìn cô ấy: “Cô không lái xe à? Để tôi đưa cô về."
Khi nãy Tăng Tuyết ngồi xe cảnh sát đến, Polo nhỏ của Lâm Lam vẫn còn đang ở buổi tiệc.
"Không cần đâu cậu Thẩm, tôi gọi xe là được." Tăng Tuyết có ấn tượng không tốt với Thẩm Hoằng, ăn chơi lại phong lưu. Hiện tại cô ấy là trợ lý của Lâm Lam, trước đây tin đồn giữa Lâm Lam và cậu Thẩm đã không tốt rồi, nếu như cô ấy được đưa về lại tạo thêm tin đồn, điều này càng không tốt cho Lâm Lam.
"Hửm?" Thẩm Hoằng không ngờ lại có cô gái từ chối mình.
Tăng Tuyết đưa tay gọi một chiếc taxi, nhanh chóng nhảy vào trong, sau đó vẫy tay nói với Thẩm Hoằng: "Tạm biệt cậu Hoằng!"
"Thật thú vị." Thẩm Hoằng nhướng mày cao hơn, gần đây anh ta cũng thật đen đủi, bị lão đại chơi khăm, ông cụ ngược đãi thì không nói, còn bị một trợ lý nhỏ bé từ chối.
Thật là một nỗi buồn phiền không thể nào diễn tả.
Thẩm Hoằng tích tụ lắm thứ trong lòng, lấy điện thoại ra gọi cho quản gia: "Hạng mục ngôi sao lần trước để bên kia duyệt như thế nào rồi?"
"Sắp bắt đầu thi đấu rồi ạ." Quản gia không biết lần này cậu chủ định làm gì, nhưng có thể chắc chắn rằng có liên quan đến chuyện bị tính kế lần trước.
"Ừm, tạo áp lực cho đài truyền hình, bảo họ trì hoãn." Thẩm Hoằng cong môi một cách xấu xa, anh ta không tin là không dìm chết Trần Lâm Kiệt.
Quản gia nhanh chóng đi làm.
Còn bên Diệp Thị, Thẩm Hoằng tin Diêm Quân Lệnh sẽ không để cho họ sống yên ổn.
Mà tối nay Tấn Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí kinh động đến cảnh sát cả khu vực, nhưng lại không có truyền thông nào có được tin tức, công việc bảo mật có thể nói là chặt chẽ cẩn thận.
...
Phòng bệnh.
Diêm Quân Lệnh ngồi ở đầu giường, nhìn cô gái đang ngủ say, con ngươi tựa ngọc lưu ly màu đen tỏa ra nỗi xót xa nồng đậm. Anh lấy cái nhíp từ tay y tá, gắp từng mảnh thủy tinh ra khỏi tay của Lâm Lam, sau đó sát trùng cẩn thận rồi băng bó, khiến bác sĩ đến kiểm tra phải thốt lên kinh ngạc.
"Ngài Diêm, bạn gái của ngài đã không sao rồi, hay là ngài đi..."
"Cô ấy là vợ tôi." Diêm Quân Lệnh cắt ngang lời của bác sĩ, nghiêm túc sửa lại.
"Xin lỗi, vậy vợ của ngài đã..."
"Để tôi chăm sóc cô ấy, các người ra ngoài đi." Bác sĩ còn định nói gì đó, nhưng Diêm Quân Lệnh cắt ngang lời của đối phương lần nữa.
Bác sĩ đành chịu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai vừa đẹp trai vừa giàu có yêu chiều vợ như thế. Chỉ có điều cô gái đang nằm trên giường bệnh hình như là đại diện cho Tấn Thị...
"Đừng nói những chuyện không nên nói, đừng đoán những chuyện không nên đoán, nếu không hậu quả tự gánh lấy." Lúc bác sĩ chuẩn bị rời khỏi, chàng trai dường như nhìn thấu suy nghĩ của người khác, bỗng nhiên lạnh lùng cảnh cáo.
"Ngài Diêm yên tâm, viện trưởng Giả đã dặn dò chúng tôi rồi ạ." Bác sĩ chữa trị chính ngay lập tức kiềm chế sự suy đoán trong đầu, trả lời một cách cung kính.
Diêm Quân Lệnh không nói gì nữa, chỉ im lặng bên cạnh Lâm Lam.
"Diêm Quân Lệnh... cứu em... cứu em..."
"Bánh bao nhỏ, đừng sợ." Trong cơn ác mộng, Lâm Lam không ngừng lẩm bẩm, sau cùng được vỗ về bởi bàn tay to đang nắm lấy tay của cô, theo đó là giọng nói nhỏ nhẹ và cưng chiều, cho đến khi trời về khuya Lâm Lam mới dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng Diêm Quân Lệnh lại không dám ngủ, lúc trời gần sáng, anh mới nằm sấp nhắm mắt lại.
Không hề chần chừ, Diêm Quân Lệnh khởi động xe lao nhanh về hướng Bule.
Chuyến đường vốn dĩ phải mất 40 phút, đã được Diêm Quân Lệnh rút ngắn lại chỉ còn mười mấy phút, vừa xuống xe điện thoại đã reo lên một tiếng, sau đó anh nhìn thấy tin nhắn từ một dãy số lạ, sắc mặt Diêm Quân Lệnh chợt căng thẳng, bước vội lên tầng 3.
Khi bế Lâm Lam ra ngoài, cô bé ngốc đó nhìn anh, trên gương mặt mệt mỏi xuất hiện một nụ cười nhạt, nói khe khẽ: "Ông xã, em biết là anh sẽ đến..."
"Đừng nói chuyện, anh đưa em đến bệnh viện ngay." Diêm Quân Lệnh cố giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu sự căng thẳng và lo lắng bên trong.
"Em không sao..." Tuy Lâm Lam nói vậy, nhưng lại ngất đi lần nữa.
Nhưng lần này cô ngất đi trong yên tâm.
Còn chưa xuống lầu, họ đã bị vài tên côn đồ mặc đồ đen chắn trước mặt, trên đầu của tên cầm đầu vẫn còn đang chảy máu, hung hăng đe dọa Diêm Quân Lệnh: "Bỏ cô ta xuống, bọn anh còn có thể tha cho chú một mạng, bằng không đừng trách bọn anh... á..."
Rầm!
Tên cầm đầu còn chưa nói hết, Diêm Quân Lệnh đã đạp hắn văng thẳng vào cánh cửa gần đó, một tiếng động đinh tai, sau đó hắn từ từ trượt xuống, rồi ngã bịch trên mặt đất.
Những người còn lại hoàn toàn không nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đã ra tay thế nào, đều ngây người đứng chôn chân.
"Nếu như không muốn chết, lập tức cút ra." Giọng của Diêm Quân Lệnh không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm tột bậc, như hiện thân của Diêm Vương.
"A... anh ta đã ra tay thế nào vậy?" Có người hoảng sợ hỏi.
Nhưng không ai trả lời cả.
Bịch...
Có tên không sợ chết còn muốn lao lên, kết cục lại nhận một cú đạp, một lần nữa bay ra ngoài, nôn một ngụm máu, sau đó liền ngất đi.
Lần này đã không còn ai dám thách thức uy nghiêm của chàng trai, dường như anh ta không phải là người, mà là một ác quỷ vừa mới trở về từ địa ngục, người bình thường căn bản không thể địch lại.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, những người còn lại lùi ra xa Diêm Quân Lệnh nửa mét, dõi mắt nhìn chàng trai bế cô gái rời khỏi, không ai dám nói nửa lời.
Ra khỏi Bule, Diêm Quân Lệnh bảo Thẩm Hoằng đến bệnh viện ngay.
Thẩm Hoằng đã quen nói lời dư thừa, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam thì đang hôn mê, anh ta không hề chần chừ mà khởi động xe, chạy nhanh về hướng bệnh viện.
Ngồi trên xe, Diêm Quân Lệnh nghiêm túc và lạnh lùng, ôm chặt người trong lòng, chăm chú nhìn trước mắt, khiến bầu không khí trên xe mang theo áp lực không ngừng.
May mà đã đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, Lâm Lam ngoại trừ chấn động não nhẹ và vết thương trên tay thì không còn gì đáng lo ngại. Còn việc cô vẫn chưa tỉnh, không phải ngất xỉu vì bị thương, mà là do tinh thần căng thẳng quá mức, thêm vào tiêu tốn nhiều thể lực nên đã ngủ say.
Lời của bác sĩ cuối cùng làm Tâm trạng đang căng thẳng của Diêm Quân Lệnh yên tâm trở lại.
Còn Thẩm Hoằng đã hiểu chuyện gì xảy ra, miệng há thành chữ O, nhìn Diêm Quân Lệnh.
"Có chuyện gì. Nói." Diêm Quân Lệnh ghét nhất là bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Hoằng.
Thẩm Hoằng sờ sờ mũi, sau đó giơ ngón cái về phía Lâm Lam đang nằm trên giường: "Chị dâu quả thật là nữ trung hào kiệt, người mạnh nhất trong số phụ nữ, anh hùng trong số kẻ yếu!"
"Sao cậu lắm lời thế?" Diêm Quân Lệnh bất mãn.
"Em nói thật!" Gương mặt Thẩm Hoằng nghiêm túc, đưa một đoạn video bí mật lấy từ Bule cho Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày nhìn hình ảnh bên trong, sắc mặt từ từ trầm xuống, sau cùng nhìn thấy cô bé ngốc của mình vì để không bị làm nhục mà liều mạng với những tên khốn đó, trái tim cũng thắt lại theo.
Diêm Quân Lệnh cầm điện thoại trong tay gần như không tài nào tưởng tượng nổi bánh bao nhỏ đã chống cự bằng cách nào để gửi tin nhắn cho mình.
"Ra ngoài hết đi." Trả điện thoại lại cho Thẩm Hoằng, Diêm Quân Lệnh trầm giọng.
Thẩm Hoằng nhìn nét mặt của Diêm Quân Lệnh thì biết chàng trai này chịu kích động không nhỏ, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng Tăng Tuyết đã đến, Thẩm Hoằng vẫy tay với cô ấy: "Cô ấy không sao, đừng làm phiền họ."
"Ừm, cậu Thẩm." Thẩm Hoằng lần đầu gặp mặt đã nói chuyện rất tự nhiên, Tăng Tuyết khẽ ừm một tiếng, gật gật đầu.
Ra khỏi bệnh viện, Tăng Tuyết khách sáo chào tạm biệt Thẩm Hoằng. Nhưng đối phương chỉ nhìn cô ấy: “Cô không lái xe à? Để tôi đưa cô về."
Khi nãy Tăng Tuyết ngồi xe cảnh sát đến, Polo nhỏ của Lâm Lam vẫn còn đang ở buổi tiệc.
"Không cần đâu cậu Thẩm, tôi gọi xe là được." Tăng Tuyết có ấn tượng không tốt với Thẩm Hoằng, ăn chơi lại phong lưu. Hiện tại cô ấy là trợ lý của Lâm Lam, trước đây tin đồn giữa Lâm Lam và cậu Thẩm đã không tốt rồi, nếu như cô ấy được đưa về lại tạo thêm tin đồn, điều này càng không tốt cho Lâm Lam.
"Hửm?" Thẩm Hoằng không ngờ lại có cô gái từ chối mình.
Tăng Tuyết đưa tay gọi một chiếc taxi, nhanh chóng nhảy vào trong, sau đó vẫy tay nói với Thẩm Hoằng: "Tạm biệt cậu Hoằng!"
"Thật thú vị." Thẩm Hoằng nhướng mày cao hơn, gần đây anh ta cũng thật đen đủi, bị lão đại chơi khăm, ông cụ ngược đãi thì không nói, còn bị một trợ lý nhỏ bé từ chối.
Thật là một nỗi buồn phiền không thể nào diễn tả.
Thẩm Hoằng tích tụ lắm thứ trong lòng, lấy điện thoại ra gọi cho quản gia: "Hạng mục ngôi sao lần trước để bên kia duyệt như thế nào rồi?"
"Sắp bắt đầu thi đấu rồi ạ." Quản gia không biết lần này cậu chủ định làm gì, nhưng có thể chắc chắn rằng có liên quan đến chuyện bị tính kế lần trước.
"Ừm, tạo áp lực cho đài truyền hình, bảo họ trì hoãn." Thẩm Hoằng cong môi một cách xấu xa, anh ta không tin là không dìm chết Trần Lâm Kiệt.
Quản gia nhanh chóng đi làm.
Còn bên Diệp Thị, Thẩm Hoằng tin Diêm Quân Lệnh sẽ không để cho họ sống yên ổn.
Mà tối nay Tấn Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí kinh động đến cảnh sát cả khu vực, nhưng lại không có truyền thông nào có được tin tức, công việc bảo mật có thể nói là chặt chẽ cẩn thận.
...
Phòng bệnh.
Diêm Quân Lệnh ngồi ở đầu giường, nhìn cô gái đang ngủ say, con ngươi tựa ngọc lưu ly màu đen tỏa ra nỗi xót xa nồng đậm. Anh lấy cái nhíp từ tay y tá, gắp từng mảnh thủy tinh ra khỏi tay của Lâm Lam, sau đó sát trùng cẩn thận rồi băng bó, khiến bác sĩ đến kiểm tra phải thốt lên kinh ngạc.
"Ngài Diêm, bạn gái của ngài đã không sao rồi, hay là ngài đi..."
"Cô ấy là vợ tôi." Diêm Quân Lệnh cắt ngang lời của bác sĩ, nghiêm túc sửa lại.
"Xin lỗi, vậy vợ của ngài đã..."
"Để tôi chăm sóc cô ấy, các người ra ngoài đi." Bác sĩ còn định nói gì đó, nhưng Diêm Quân Lệnh cắt ngang lời của đối phương lần nữa.
Bác sĩ đành chịu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai vừa đẹp trai vừa giàu có yêu chiều vợ như thế. Chỉ có điều cô gái đang nằm trên giường bệnh hình như là đại diện cho Tấn Thị...
"Đừng nói những chuyện không nên nói, đừng đoán những chuyện không nên đoán, nếu không hậu quả tự gánh lấy." Lúc bác sĩ chuẩn bị rời khỏi, chàng trai dường như nhìn thấu suy nghĩ của người khác, bỗng nhiên lạnh lùng cảnh cáo.
"Ngài Diêm yên tâm, viện trưởng Giả đã dặn dò chúng tôi rồi ạ." Bác sĩ chữa trị chính ngay lập tức kiềm chế sự suy đoán trong đầu, trả lời một cách cung kính.
Diêm Quân Lệnh không nói gì nữa, chỉ im lặng bên cạnh Lâm Lam.
"Diêm Quân Lệnh... cứu em... cứu em..."
"Bánh bao nhỏ, đừng sợ." Trong cơn ác mộng, Lâm Lam không ngừng lẩm bẩm, sau cùng được vỗ về bởi bàn tay to đang nắm lấy tay của cô, theo đó là giọng nói nhỏ nhẹ và cưng chiều, cho đến khi trời về khuya Lâm Lam mới dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng Diêm Quân Lệnh lại không dám ngủ, lúc trời gần sáng, anh mới nằm sấp nhắm mắt lại.
/612
|