“Đạo diễn, tôi cảm thấy biểu hiện của Đường Phong đã vô cùng tốt rồi, thậm chí ở mức độ nào đó đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, ông là cố ý tăng áp lực cho cậu ấy.” Thời gian nghỉ ngơi phó đạo diễn liền hàn huyên cùng Lý Nguy, hắn vẫn luôn ngồi ở ghế giám sát xem Đường Phong biểu diễn, từ lần quay đầu tiên hắn đã cảm thấy diễn viên mới năm nay thực sự rất tốt, chỉ là không rõ vì sao đạo diễn Lý Nguy muốn quay lại một lần lại một lần.
Lý Nguy đang ngồi nghỉ ngơi trong xe giả vờ nở một nụ cười thần bí, ông để đũa xuống uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng rồi mới giải thích: “Cậu cảm thấy cậu ta tốt là bởi vì cậu đem cậu ta so với những diễn viên cùng tuổi, không sai, cậu ấy so với những diễn viên trẻ không có kinh nghiệm diễn xuất gì thì vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể nói là vượt xa tít tắp, mặc kệ là ngộ tính hay thái độ hợp tác.”
“Lý đạo diễn, chẳng lẽ ông đem Đường Phong đặt ngang hàng với các diễn viên lão làng mà so sánh?” Phó đạo diễn hơi có vẻ kinh ngạc, tiêu chuẩn như vậy thật sự rất cao, đối với hắn Đường Phong chỉ là một Đại tân sinh diễn viên, đường đi phía trước còn rất dài, đem Đường Phong so với diễn viên có thâm niên lão làng thật sự quá làm khó người rồi.
Đạo diễn Lý Nguy lắc đầu: “Tôi không phải đem cậu ta so với diễn viên lão làng, mà là đem cậu ta so với Fiennes, tôi sẽ không bởi vì Fiennes rời đi liền quơ bừa một người thay thế, nếu như tôi muốn dùng diễn viên mới, tôi mong muốn cậu ta không chỉ đạt được tiêu chuẩn như của Fiennes, mà còn phải vượt qua Fiennes!”
Nếu như vừa rồi là kinh ngạc thì hiện tại là chấn kinh rồi, phó đạo diễn trừng lớn hai mắt, sửng sốt một hồi lâu đến khi tiêu hóa xong lời của đạo diễn Lý Nguy mới vội vã lắc đầu: “Không, không có khả năng, làm sao có thể chứ? Fiennes là một thiên tài diễn xuất, là thiên tài được mọi người công nhận, Đường Phong còn quá trẻ, cậu ấy đạt được tiêu chuẩn như Fiennes đã là kỳ tích rồi.”
Lại đừng nói đến vượt qua Fiennes.
Không trách được phó đạo diễn kinh ngạc như thế, nếu như hiện tại có người nói với ngươi mỗ mỗ ca sĩ mới sẽ vượt qua vua Michael Jackson, ngươi cũng sẽ cảm thấy đây quả thực là chuyện hoang đường, căn bản không thể nói lý.
Mà hiện tại, Lý Nguy đã thật sự nói như vậy, ông cũng cho là như thế.
Giống như những gì ông vừa nói với Đường Phong, ông từ Đường Phong thấy được một loại khí chất đặc biết không giống với người khác, có thể từ trong hàng ngàn hàng vạn diễn viên có thể chọn ra được một diễn viên toàn thân phát ra mị lực liền đối với một đạo diễn mà nói có khi so với quay phim còn muốn kích động hơn. Phim có thể tùy thời quay, nhưng ngàn dặm mới có được một mầm tốt lại không thể tiện tay bắt được như vậy.
Lý Nguy cố ý cho Đường Phong một ít áp lực, mặc dù điều này sẽ khiến cả thân thể cùng linh hồn Đường Phong phải gánh chịu áp lực mà thống khổ, nhưng mỗi viên kim cương trước khi phát quang đều phải trải qua nghìn vạn lần mài giũa, đây là lựa chọn của ông, cũng là đến từ chờ đợi của Lai Thụy.
Nếu như Đường Phong đủ ưu tú, liền từ bộ phim này có thể triệt để xâm nhập vào trong phạm vi nhìn của đại chúng, nếu như không có cách nào chịu được áp lực, chí ít điều này nói rõ Đường Phong thiếu khuyết phần tư chất trở thành người trong nghề nghiệp có sự cạnh tranh kịch liệt này.
…
…
Cả người lui thành một đoàn trên sopha, Đường Phong dùng hai tay bưng kín mặt mình, hai chân co lại, đầu chôn giữa hai tay đặt lên đầu gối. Một người đóng phim hơn hai mươi năm sau đó khó tránh khỏi sẽ có một ít thói quen, một ít thói quen sống mờ ám cùng nặng nề, có những chi tiết trùng với thành tựu “rất nặng cảm” thoát ra từ miệng đạo diễn Lý Nguy.
Phần lớn loại nặng cảm này sẽ cho diễn viên điện ảnh tăng thêm không ít điểm cộng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ không thích hợp, không có một diễn viên nào có thể tuyên bố triệt để rằng mình có thể diễn tốt bất kì đề tài phim nào, giống như có đôi khi toàn tài cũng có ý nghĩa bình thường. Đường Phong là một diễn viên ưu tú, nhưng cậu cũng có khuyết điểm của chính mình, cũng không thể đảm nhiệm bất kì nhân vật trong bất kì bộ phim nào được.
Thế nhưng trước đó, Đường Phong vẫn cảm thấy mình có thể diễn tốt bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy, dù sao khởi đầu của phim này cũng là vì Fiennes Đường mà chế tạo.
Nhưng mà trên người tu sĩ Đường kia lại không cần bất luận diễn xuất chuyên nghiệp nào, vừa vặn tương phản, nhân vật cần chính là một ít non nớt, mẫn cảm, yếu đuối thậm chí còn có đặc tính có chút tố chất thần kinh.
Yếu đuối…. yếu đuối…
Cho tới nay tính chất đặc biệt của Đường Phong lại vừa vặn thiếu khuyết điều này lại cần phải nỗ lực hơn nữa để đạt được, cậu cần bỏ đi cái vỏ ốc sên đại biểu cho kiên cường trên người, cần hướng thế nhân bày ra mặt non nớt cùng mềm mại…
Nhưng điều này không thể chỉ tùy tiện nói một câu suy nghĩ một chút thì có thể làm được.
“Yếu đuối, cảm giác yếu đuối, có thể mình có thể thử hồi tưởng một ít chuyện không vui vẻ.” Hít sâu một hơi, Đường Phong nhắm mắt hai tay ôm đầu.
Ngay lúc cậu bắt đầu nhắm mắt lại liền lâm vào trong một mảnh bóng tối, bên tai loáng thoáng thanh âm di chuyển đi tới đi lui cụng giọng nói nho nhỏ của nhân viên công tác, Đường Phong bắt đầu tưởng tượng những người này có phải là đang nói về cậu, nói cậu lãng phí thời giang buổi sáng của bọn họ, lãng phí một cuộn phim lớn, đánh ra một đống thứ vô dụng.
Ý nghĩ như vậy khiến trong lòng Đường Phong có chút chua xót, cậu không giống như bình thường tách ra khỏi âm u mà tìm cách, trái lại càng phát ra tưởng tượng mà chìm dần xuống.
Cậu nghĩ đến năm đó là thế nào bị cha mẹ vứt bỏ bên đường, giống như tu sĩ trong phim vừa sinh ra đã không có cha mẹ của mình, bị người bỏ rơi mười phút sau liền cảm thấy đói bụng, cả người lạnh lẽo, khóc liên tục, đó là bản năng của trẻ con cứ thế mà khóc nhưng không biết từ đây về sau cuộc đời của cậu đã bị đánh lên một dấu vết gọi là “vứt bỏ”.
Khi cậu ngồi bên cạnh cửa sổ của cô nhi viện, có hay không đã nghĩ tới có thể giống một đứa trẻ con bình thường có thể thỏa thích làm nũng trong lòng của mẹ, được bay bổng trên đôi tay mạnh mẽ của cha, buổi tối đúng giờ liền có người đọc một câu chuyện cho cậu, hôn trán của cậu, hướng cậu nói ngủ ngon. Lúc nhỏ quả thực cậu đã nghĩ tới những điều cả đời đều không có được này, không ai có thể cho cậu làm nũng, không ai có thể đem cậu giơ lên cao, cũng không có ai kể chuyện cũng như ôn nhu hôn lên trán cậu.
Cậu chỉ có thể ngồi một mình bên cửa sổ, chờ đợi người có thể đem cậu ra khỏi cô nhi viện.
Hoàn cảnh hiện thực luôn bức bách cậu phải lớn lên, lúc những đứa trẻ khác còn đang chạy đi đùa giỡn xung quanh thì cậu đã học xong cách chăm sóc chính mình, chính mình đốc thúc bản thân học tập, còn có đúng giờ uống thuốc.
Cậu không chỉ một lần khát vọng có thể như chim nhỏ giang cánh bay cao khỏi mặt đất, mà cậu chỉ có thể an tĩnh ngồi ở ngoài sân bóng nhìn những người bạn cùng lứa đá cầu hay đá banh. Không ai sẽ gọi cậu, cậu cũng không có bạn bè, bọn nhỏ luôn luôn thích náo nhiệt mà không thích ở chung với một đứa trẻ chỉ biết đọc sách không thể đá cậu cũng không thể chơi bóng.
Bọn nhỏ không có ác ý, bọn họ chỉ là hành động theo bản năng, nhưng lời nói và hành vi của chúng đôi lúc rất đả thương người.
…
Lúc Lục Thiên Thần mở cửa ra liền nhìn thấy một bức tranh như vậy, chàng trai cuộn mình trên sopha tựa hồ phát sinh ra một số thanh âm nghẹn ngào, nức nở giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Hắn nghe được từ tiểu Vũ về việc Đường Phong quay phim buổi sáng không thuận lợi, cũng vì vậy nên hắn mới lái ô tô đến đây.
“Đường Phong, cậu làm sao vậy?” Người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh lùng cứng rắn liền có thái độ khác thường phá lệ ôn nhu, lời nói mềm nhẹ giống như dành cho đứa trẻ đang sợ hãi, Lục Thiên Thần vốn không có ý định làm vậy nhưng nhìn chàng trai đã cởi bỏ tầng tầng phòng ngự thì hắn cứ như vậy mà hành động.
“Bọn họ nói tôi là một người sắp chết.” Từ hai đầu gối truyền đến thanh âm có chút nghẹn ngào, thanh âm này tuyệt đối không giống của Đường Phong lúc bình thường, không có ôn nhuận cũng không có bình thản.
“Ai nói cậu như vậy?” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng đi tới, nửa ngồi xổm trước người chàng trai.
Đầu của Đường Phong vẫn chôn giữa hai đầu gối, cả người cuộn trong sopha, bàn chân trần dẫm trên sopha liền hấp dẫn đường nhìn của Lục Thiên Thần, mỗi một ngón chân sạch sẽ đều đang dính chặt lại, hơi có chút co vào, thanh âm Đường Phong vang lên lại có kèm theo sự run rẩy rất nhỏ. “Những… những đứa trẻ.” Ở trong đầu Đường Phong, đám trẻ con ở cô nhi viện luôn quay cung quanh cậu liên tục nói cho cậu biết: mày giống tụi tao đều là bị cha mẹ vứt bỏ, tao biết nhất định là cha mẹ mày rất ghét mày, bởi vì mày có bệnh, cô giáo nói mày tùy thời đều có thể chết, sống cũng không được lâu, cho nên không có ai nguyện ý nuôi mày, bởi vì mày chỉ là một con mèo yếu đuối, hơn nữa là một con mèo đoản mệnh sống không được lâu.
Cút đi! Đừng tới gần chúng tao, trên người của mày có bệnh, sẽ truyền nhiễm!
Cái gì, mày cũng muốn chơi bóng? Không được, chúng tao không muốn chơi bóng với mày, mày sẽ khiến chúng tao bị mắng.
…
“Rất nhiều… rất nhiều người.” Tay xoa trán, Đường Phong hít một hơi thật sâu, nhiều ký ức chôn sâu không hề muốn nhớ lại cơ hồ hóa thành hắc ám đem cậu nuốt mất.
Rốt cuộc cũng có người nguyện ý nhận nuôi cậu, cậu không nhớ rõ mình đã có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là có bao nhiêu vui vẻ lại có bấy nhiêu lo lắng, cậu sợ chính mình đột nhiên phát bệnh sẽ khiến cha mẹ mới sợ hãi, cậu sợ chính mình gây sự khiến cha mẹ mới không vui, cho nên cậu buộc chính mình trở nên thành thục, luôn luôn bảo trì tươi cười tốt đẹp.
Sau đó, bị khi dễ ở trường học cũng chỉ một mình trốn trong chăn mà khóc.
Lau khô nước mắt, cậu vẫn là một Fiennes Đường kiên cường, hiểu chuyện, lạc quan. “Tôi không sao.” Đường Phong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đên phủ một tâng hơi nước với vành mắt đỏ hoe chiếu ra trước mặt người đàn ông đang nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu thoạt nhìn nhanh muốn khóc.” Lục Thiên Thần vô thức nhíu mày, không cần khóc, đôi mắt phủ một tầng nước kia quả thực khiến trái tim hắn đau đớn như bị nghiền nát.
Lý Nguy đang ngồi nghỉ ngơi trong xe giả vờ nở một nụ cười thần bí, ông để đũa xuống uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng rồi mới giải thích: “Cậu cảm thấy cậu ta tốt là bởi vì cậu đem cậu ta so với những diễn viên cùng tuổi, không sai, cậu ấy so với những diễn viên trẻ không có kinh nghiệm diễn xuất gì thì vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể nói là vượt xa tít tắp, mặc kệ là ngộ tính hay thái độ hợp tác.”
“Lý đạo diễn, chẳng lẽ ông đem Đường Phong đặt ngang hàng với các diễn viên lão làng mà so sánh?” Phó đạo diễn hơi có vẻ kinh ngạc, tiêu chuẩn như vậy thật sự rất cao, đối với hắn Đường Phong chỉ là một Đại tân sinh diễn viên, đường đi phía trước còn rất dài, đem Đường Phong so với diễn viên có thâm niên lão làng thật sự quá làm khó người rồi.
Đạo diễn Lý Nguy lắc đầu: “Tôi không phải đem cậu ta so với diễn viên lão làng, mà là đem cậu ta so với Fiennes, tôi sẽ không bởi vì Fiennes rời đi liền quơ bừa một người thay thế, nếu như tôi muốn dùng diễn viên mới, tôi mong muốn cậu ta không chỉ đạt được tiêu chuẩn như của Fiennes, mà còn phải vượt qua Fiennes!”
Nếu như vừa rồi là kinh ngạc thì hiện tại là chấn kinh rồi, phó đạo diễn trừng lớn hai mắt, sửng sốt một hồi lâu đến khi tiêu hóa xong lời của đạo diễn Lý Nguy mới vội vã lắc đầu: “Không, không có khả năng, làm sao có thể chứ? Fiennes là một thiên tài diễn xuất, là thiên tài được mọi người công nhận, Đường Phong còn quá trẻ, cậu ấy đạt được tiêu chuẩn như Fiennes đã là kỳ tích rồi.”
Lại đừng nói đến vượt qua Fiennes.
Không trách được phó đạo diễn kinh ngạc như thế, nếu như hiện tại có người nói với ngươi mỗ mỗ ca sĩ mới sẽ vượt qua vua Michael Jackson, ngươi cũng sẽ cảm thấy đây quả thực là chuyện hoang đường, căn bản không thể nói lý.
Mà hiện tại, Lý Nguy đã thật sự nói như vậy, ông cũng cho là như thế.
Giống như những gì ông vừa nói với Đường Phong, ông từ Đường Phong thấy được một loại khí chất đặc biết không giống với người khác, có thể từ trong hàng ngàn hàng vạn diễn viên có thể chọn ra được một diễn viên toàn thân phát ra mị lực liền đối với một đạo diễn mà nói có khi so với quay phim còn muốn kích động hơn. Phim có thể tùy thời quay, nhưng ngàn dặm mới có được một mầm tốt lại không thể tiện tay bắt được như vậy.
Lý Nguy cố ý cho Đường Phong một ít áp lực, mặc dù điều này sẽ khiến cả thân thể cùng linh hồn Đường Phong phải gánh chịu áp lực mà thống khổ, nhưng mỗi viên kim cương trước khi phát quang đều phải trải qua nghìn vạn lần mài giũa, đây là lựa chọn của ông, cũng là đến từ chờ đợi của Lai Thụy.
Nếu như Đường Phong đủ ưu tú, liền từ bộ phim này có thể triệt để xâm nhập vào trong phạm vi nhìn của đại chúng, nếu như không có cách nào chịu được áp lực, chí ít điều này nói rõ Đường Phong thiếu khuyết phần tư chất trở thành người trong nghề nghiệp có sự cạnh tranh kịch liệt này.
…
…
Cả người lui thành một đoàn trên sopha, Đường Phong dùng hai tay bưng kín mặt mình, hai chân co lại, đầu chôn giữa hai tay đặt lên đầu gối. Một người đóng phim hơn hai mươi năm sau đó khó tránh khỏi sẽ có một ít thói quen, một ít thói quen sống mờ ám cùng nặng nề, có những chi tiết trùng với thành tựu “rất nặng cảm” thoát ra từ miệng đạo diễn Lý Nguy.
Phần lớn loại nặng cảm này sẽ cho diễn viên điện ảnh tăng thêm không ít điểm cộng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ không thích hợp, không có một diễn viên nào có thể tuyên bố triệt để rằng mình có thể diễn tốt bất kì đề tài phim nào, giống như có đôi khi toàn tài cũng có ý nghĩa bình thường. Đường Phong là một diễn viên ưu tú, nhưng cậu cũng có khuyết điểm của chính mình, cũng không thể đảm nhiệm bất kì nhân vật trong bất kì bộ phim nào được.
Thế nhưng trước đó, Đường Phong vẫn cảm thấy mình có thể diễn tốt bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy, dù sao khởi đầu của phim này cũng là vì Fiennes Đường mà chế tạo.
Nhưng mà trên người tu sĩ Đường kia lại không cần bất luận diễn xuất chuyên nghiệp nào, vừa vặn tương phản, nhân vật cần chính là một ít non nớt, mẫn cảm, yếu đuối thậm chí còn có đặc tính có chút tố chất thần kinh.
Yếu đuối…. yếu đuối…
Cho tới nay tính chất đặc biệt của Đường Phong lại vừa vặn thiếu khuyết điều này lại cần phải nỗ lực hơn nữa để đạt được, cậu cần bỏ đi cái vỏ ốc sên đại biểu cho kiên cường trên người, cần hướng thế nhân bày ra mặt non nớt cùng mềm mại…
Nhưng điều này không thể chỉ tùy tiện nói một câu suy nghĩ một chút thì có thể làm được.
“Yếu đuối, cảm giác yếu đuối, có thể mình có thể thử hồi tưởng một ít chuyện không vui vẻ.” Hít sâu một hơi, Đường Phong nhắm mắt hai tay ôm đầu.
Ngay lúc cậu bắt đầu nhắm mắt lại liền lâm vào trong một mảnh bóng tối, bên tai loáng thoáng thanh âm di chuyển đi tới đi lui cụng giọng nói nho nhỏ của nhân viên công tác, Đường Phong bắt đầu tưởng tượng những người này có phải là đang nói về cậu, nói cậu lãng phí thời giang buổi sáng của bọn họ, lãng phí một cuộn phim lớn, đánh ra một đống thứ vô dụng.
Ý nghĩ như vậy khiến trong lòng Đường Phong có chút chua xót, cậu không giống như bình thường tách ra khỏi âm u mà tìm cách, trái lại càng phát ra tưởng tượng mà chìm dần xuống.
Cậu nghĩ đến năm đó là thế nào bị cha mẹ vứt bỏ bên đường, giống như tu sĩ trong phim vừa sinh ra đã không có cha mẹ của mình, bị người bỏ rơi mười phút sau liền cảm thấy đói bụng, cả người lạnh lẽo, khóc liên tục, đó là bản năng của trẻ con cứ thế mà khóc nhưng không biết từ đây về sau cuộc đời của cậu đã bị đánh lên một dấu vết gọi là “vứt bỏ”.
Khi cậu ngồi bên cạnh cửa sổ của cô nhi viện, có hay không đã nghĩ tới có thể giống một đứa trẻ con bình thường có thể thỏa thích làm nũng trong lòng của mẹ, được bay bổng trên đôi tay mạnh mẽ của cha, buổi tối đúng giờ liền có người đọc một câu chuyện cho cậu, hôn trán của cậu, hướng cậu nói ngủ ngon. Lúc nhỏ quả thực cậu đã nghĩ tới những điều cả đời đều không có được này, không ai có thể cho cậu làm nũng, không ai có thể đem cậu giơ lên cao, cũng không có ai kể chuyện cũng như ôn nhu hôn lên trán cậu.
Cậu chỉ có thể ngồi một mình bên cửa sổ, chờ đợi người có thể đem cậu ra khỏi cô nhi viện.
Hoàn cảnh hiện thực luôn bức bách cậu phải lớn lên, lúc những đứa trẻ khác còn đang chạy đi đùa giỡn xung quanh thì cậu đã học xong cách chăm sóc chính mình, chính mình đốc thúc bản thân học tập, còn có đúng giờ uống thuốc.
Cậu không chỉ một lần khát vọng có thể như chim nhỏ giang cánh bay cao khỏi mặt đất, mà cậu chỉ có thể an tĩnh ngồi ở ngoài sân bóng nhìn những người bạn cùng lứa đá cầu hay đá banh. Không ai sẽ gọi cậu, cậu cũng không có bạn bè, bọn nhỏ luôn luôn thích náo nhiệt mà không thích ở chung với một đứa trẻ chỉ biết đọc sách không thể đá cậu cũng không thể chơi bóng.
Bọn nhỏ không có ác ý, bọn họ chỉ là hành động theo bản năng, nhưng lời nói và hành vi của chúng đôi lúc rất đả thương người.
…
Lúc Lục Thiên Thần mở cửa ra liền nhìn thấy một bức tranh như vậy, chàng trai cuộn mình trên sopha tựa hồ phát sinh ra một số thanh âm nghẹn ngào, nức nở giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ. Hắn nghe được từ tiểu Vũ về việc Đường Phong quay phim buổi sáng không thuận lợi, cũng vì vậy nên hắn mới lái ô tô đến đây.
“Đường Phong, cậu làm sao vậy?” Người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh lùng cứng rắn liền có thái độ khác thường phá lệ ôn nhu, lời nói mềm nhẹ giống như dành cho đứa trẻ đang sợ hãi, Lục Thiên Thần vốn không có ý định làm vậy nhưng nhìn chàng trai đã cởi bỏ tầng tầng phòng ngự thì hắn cứ như vậy mà hành động.
“Bọn họ nói tôi là một người sắp chết.” Từ hai đầu gối truyền đến thanh âm có chút nghẹn ngào, thanh âm này tuyệt đối không giống của Đường Phong lúc bình thường, không có ôn nhuận cũng không có bình thản.
“Ai nói cậu như vậy?” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng đi tới, nửa ngồi xổm trước người chàng trai.
Đầu của Đường Phong vẫn chôn giữa hai đầu gối, cả người cuộn trong sopha, bàn chân trần dẫm trên sopha liền hấp dẫn đường nhìn của Lục Thiên Thần, mỗi một ngón chân sạch sẽ đều đang dính chặt lại, hơi có chút co vào, thanh âm Đường Phong vang lên lại có kèm theo sự run rẩy rất nhỏ. “Những… những đứa trẻ.” Ở trong đầu Đường Phong, đám trẻ con ở cô nhi viện luôn quay cung quanh cậu liên tục nói cho cậu biết: mày giống tụi tao đều là bị cha mẹ vứt bỏ, tao biết nhất định là cha mẹ mày rất ghét mày, bởi vì mày có bệnh, cô giáo nói mày tùy thời đều có thể chết, sống cũng không được lâu, cho nên không có ai nguyện ý nuôi mày, bởi vì mày chỉ là một con mèo yếu đuối, hơn nữa là một con mèo đoản mệnh sống không được lâu.
Cút đi! Đừng tới gần chúng tao, trên người của mày có bệnh, sẽ truyền nhiễm!
Cái gì, mày cũng muốn chơi bóng? Không được, chúng tao không muốn chơi bóng với mày, mày sẽ khiến chúng tao bị mắng.
…
“Rất nhiều… rất nhiều người.” Tay xoa trán, Đường Phong hít một hơi thật sâu, nhiều ký ức chôn sâu không hề muốn nhớ lại cơ hồ hóa thành hắc ám đem cậu nuốt mất.
Rốt cuộc cũng có người nguyện ý nhận nuôi cậu, cậu không nhớ rõ mình đã có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là có bao nhiêu vui vẻ lại có bấy nhiêu lo lắng, cậu sợ chính mình đột nhiên phát bệnh sẽ khiến cha mẹ mới sợ hãi, cậu sợ chính mình gây sự khiến cha mẹ mới không vui, cho nên cậu buộc chính mình trở nên thành thục, luôn luôn bảo trì tươi cười tốt đẹp.
Sau đó, bị khi dễ ở trường học cũng chỉ một mình trốn trong chăn mà khóc.
Lau khô nước mắt, cậu vẫn là một Fiennes Đường kiên cường, hiểu chuyện, lạc quan. “Tôi không sao.” Đường Phong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đên phủ một tâng hơi nước với vành mắt đỏ hoe chiếu ra trước mặt người đàn ông đang nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu thoạt nhìn nhanh muốn khóc.” Lục Thiên Thần vô thức nhíu mày, không cần khóc, đôi mắt phủ một tầng nước kia quả thực khiến trái tim hắn đau đớn như bị nghiền nát.
/295
|