“Tôi đã từng đọc một ít thư tịch cổ xưa của Trung Quốc, phượng hoàn niết bàn tái sinh, nhưng có chút khác biệt, cậu là rơi xuống biển.” Albert nói vài lời kì quái.
“Đường tiên sinh, cậu có thể nói cho tôi biết không? Cậu rõ ràng không phải là loại người tôi có hứng thú, nhưng vì sao càng lý giải cậu lại càng hiếu kì như vậy? Hơn nữa cậu xem, thế giới lớn như vậy, nhưng chúng ta hết lần này đến lần khác lại gặp nhau cùng một chỗ! Chắc chắn là thượng đế muốn chúng ta gặp nhau, đây là một loại duyên phận.” Biểu tình của Albert thoạt nhìn giống như đang diễn kịch Shakespeare .
Vừa nghĩ như vậy Đường Phong rất muốn cười, cậu cố nén cười, nhẹ gật đầu: “Ân, có thể là vậy, Albert, nhưng rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Albert híp mắt cúi người đến gần sát chàng trai, nhẹ nhàng ngoéo khóe môi: “Tôi cũng không biết, cậu có thể nói cho tôi biết không?”
“Anh chỉ là đang buồn chán, muốn trêu chọc tôi mà thôi, người như tôi có đầy ở ngoài đường mà.” Đối với việc Albert tới gần, Đường Phong chỉ là ngồi tại chỗ mỉm cười, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào rồi, nếu như Albert có thể rời đi là hay nhất, thế nhưng cũng phải nghĩ đến tình huống xấu, cậu hẳn là nên tìm kiếm sự trợ giúp.
Albert lắc đầu liên tục: “Không, không phải như thế, ngay lần đầu tiên Charles đem cậu đến trước mặt tôi thì tôi đã cảm thấy cậu có chút khác lạ, thẳng đến khi về đến nước Mỹ tôi mới suy nghĩ cẩn thận một việc, ngay cả Lục Thiên Thần cũng quan tâm cậu.”
Làm bộ đổi tư thế, thân thể Đường Phong hơi nghiêng về phía trước, tay thuận thế lấy ra điện thoại di động trong túi quần phía sau, một bên nhìn chằm chằm Albert nỗ lực hấp dẫn lực chú ý của đối phương: “Lục Thiên Thần sao? Tôi không cho là như vậy, tôi bất quá chỉ là nhân viên của anh ta mà thôi, mà anh ta cũng biết tôi có thể kiếm tiền cho anh ta.”
“Cậu là độc nhất vô nhị phải không?” Albert tổng thích dùng một ít câu nghi vấn.
Đường Phong dựa theo trí nhớ ấn một dãy số, một bên dường như không có việc gì trả lời Albert: “Đúng vậy, thế nhưng mỗi người đều là độc nhất vô nhị.”
Albert cười lắc đầu: “Không không không, cậu không giống như vậy, có rất ít người lúc đối mặt với tôi lại có thể trấn tĩnh như cậu, đừng nói đến…cậu còn đang lặng lẽ ở một bên gọi điện thoại cầu cứu.”
Bị thấy được? Đường Phong thở dài, cậu quả nhiên không thể là đặc công, bất quá nếu bị vạch trần thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, cậu cũng không muốn làm Albert tức giận.
Đường Phong thẳng thắn đem điện thoại đặt trên bàn, trên màn hình điện thoại di động đang ở chế độ trò chuyện, đối tượng là Lục Thiên Thần.
“Bị anh thấy được, tôi đã nghĩ là mình che giấu rất tốt.”
Mặc dù biết đối phương lén lút gọi điện thoại sau lưng mình nhưng Albert cũng không có dấu hiệu tức giận, trái lại bởi vì Đường Phong sảng khoái thừa nhận mà có chút phấn chấn vui vẻ.
“Tôi trời sinh chính là đã có khả năng như vậy, không ai có thể giấu diếm được hai mắt của tôi.” Albert giương cằm lên, không ai sẽ cự tuyệt sự ca ngợi của người khác, chớ nói chi người này là người hắn cảm thấy thú vị.
“Tôi không thể không thừa nhận, nếu như cậu đang diễn trò, hành động của cậu vô cùng tốt, nhưng tôi tin tưởng đó cũng là một trong khả năng diễn xuất của cậu.” Albert cười mở hai tay ra, hắn đứng lên đưa tay cầm điện thoại dị động Đường Phong đặt trên bàn, cắt đứt trò chuyện cùng Lục Thiên Thần rồi hướng Đường Phong đi qua, nói, “Tôi thích những thứ xinh đẹp, trước khí hoa chưa nở rộ, trái táo trên cây còn xanh tươi chua xót chưa chín đỏ tươi ngon, tôi… có đủ kiên trì để chậm rãi đợi.”
Đứng ở phía sau Đường Phong, Albert cúi người ghé vào tai Đường Phong, nhiệt khí phun trên vành tai cậu mang đến chút khó chịu là lạ.
“Tôi sẽ đến ngày cậu trở thành ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.” Đem điện thoại trả cho Đường Phong, Albert thuận tiện nắm lấy tay Đường Phong thật chặt, lẩm bẩm nói, “Không có mồ hôi lạnh, không có run, không có khẩn trương, cậu thật lãnh tĩnh khiến người ta yêu thích.”
“Đây là rèn luyện cơ bản hàng ngày của một diễn viên.” Đường Phong giương mắt nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, Lục Thiên Thần có chút chật vật đứng ở cửa.
Albert rất nhanh cũng đã nhìn thấy Lục Thiên Thần, hắn cười đứng dậy đi ra cửa: “Lục tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tiện tay đem hai kẻ trông cửa đẩy ra, thấy Đường Phong tựa hồ không có chuyện gì, Lục Thiên Thần cũng không vội vàng mà đi qua, mắt lạnh nhìn Albert: “Tôi nhớ rõ giao dịch của chúng ta đã kết thúc.”
“Đường tiên sinh, cậu có thể nói cho tôi biết không? Cậu rõ ràng không phải là loại người tôi có hứng thú, nhưng vì sao càng lý giải cậu lại càng hiếu kì như vậy? Hơn nữa cậu xem, thế giới lớn như vậy, nhưng chúng ta hết lần này đến lần khác lại gặp nhau cùng một chỗ! Chắc chắn là thượng đế muốn chúng ta gặp nhau, đây là một loại duyên phận.” Biểu tình của Albert thoạt nhìn giống như đang diễn kịch Shakespeare .
Vừa nghĩ như vậy Đường Phong rất muốn cười, cậu cố nén cười, nhẹ gật đầu: “Ân, có thể là vậy, Albert, nhưng rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Albert híp mắt cúi người đến gần sát chàng trai, nhẹ nhàng ngoéo khóe môi: “Tôi cũng không biết, cậu có thể nói cho tôi biết không?”
“Anh chỉ là đang buồn chán, muốn trêu chọc tôi mà thôi, người như tôi có đầy ở ngoài đường mà.” Đối với việc Albert tới gần, Đường Phong chỉ là ngồi tại chỗ mỉm cười, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào rồi, nếu như Albert có thể rời đi là hay nhất, thế nhưng cũng phải nghĩ đến tình huống xấu, cậu hẳn là nên tìm kiếm sự trợ giúp.
Albert lắc đầu liên tục: “Không, không phải như thế, ngay lần đầu tiên Charles đem cậu đến trước mặt tôi thì tôi đã cảm thấy cậu có chút khác lạ, thẳng đến khi về đến nước Mỹ tôi mới suy nghĩ cẩn thận một việc, ngay cả Lục Thiên Thần cũng quan tâm cậu.”
Làm bộ đổi tư thế, thân thể Đường Phong hơi nghiêng về phía trước, tay thuận thế lấy ra điện thoại di động trong túi quần phía sau, một bên nhìn chằm chằm Albert nỗ lực hấp dẫn lực chú ý của đối phương: “Lục Thiên Thần sao? Tôi không cho là như vậy, tôi bất quá chỉ là nhân viên của anh ta mà thôi, mà anh ta cũng biết tôi có thể kiếm tiền cho anh ta.”
“Cậu là độc nhất vô nhị phải không?” Albert tổng thích dùng một ít câu nghi vấn.
Đường Phong dựa theo trí nhớ ấn một dãy số, một bên dường như không có việc gì trả lời Albert: “Đúng vậy, thế nhưng mỗi người đều là độc nhất vô nhị.”
Albert cười lắc đầu: “Không không không, cậu không giống như vậy, có rất ít người lúc đối mặt với tôi lại có thể trấn tĩnh như cậu, đừng nói đến…cậu còn đang lặng lẽ ở một bên gọi điện thoại cầu cứu.”
Bị thấy được? Đường Phong thở dài, cậu quả nhiên không thể là đặc công, bất quá nếu bị vạch trần thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, cậu cũng không muốn làm Albert tức giận.
Đường Phong thẳng thắn đem điện thoại đặt trên bàn, trên màn hình điện thoại di động đang ở chế độ trò chuyện, đối tượng là Lục Thiên Thần.
“Bị anh thấy được, tôi đã nghĩ là mình che giấu rất tốt.”
Mặc dù biết đối phương lén lút gọi điện thoại sau lưng mình nhưng Albert cũng không có dấu hiệu tức giận, trái lại bởi vì Đường Phong sảng khoái thừa nhận mà có chút phấn chấn vui vẻ.
“Tôi trời sinh chính là đã có khả năng như vậy, không ai có thể giấu diếm được hai mắt của tôi.” Albert giương cằm lên, không ai sẽ cự tuyệt sự ca ngợi của người khác, chớ nói chi người này là người hắn cảm thấy thú vị.
“Tôi không thể không thừa nhận, nếu như cậu đang diễn trò, hành động của cậu vô cùng tốt, nhưng tôi tin tưởng đó cũng là một trong khả năng diễn xuất của cậu.” Albert cười mở hai tay ra, hắn đứng lên đưa tay cầm điện thoại dị động Đường Phong đặt trên bàn, cắt đứt trò chuyện cùng Lục Thiên Thần rồi hướng Đường Phong đi qua, nói, “Tôi thích những thứ xinh đẹp, trước khí hoa chưa nở rộ, trái táo trên cây còn xanh tươi chua xót chưa chín đỏ tươi ngon, tôi… có đủ kiên trì để chậm rãi đợi.”
Đứng ở phía sau Đường Phong, Albert cúi người ghé vào tai Đường Phong, nhiệt khí phun trên vành tai cậu mang đến chút khó chịu là lạ.
“Tôi sẽ đến ngày cậu trở thành ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.” Đem điện thoại trả cho Đường Phong, Albert thuận tiện nắm lấy tay Đường Phong thật chặt, lẩm bẩm nói, “Không có mồ hôi lạnh, không có run, không có khẩn trương, cậu thật lãnh tĩnh khiến người ta yêu thích.”
“Đây là rèn luyện cơ bản hàng ngày của một diễn viên.” Đường Phong giương mắt nhìn thân ảnh vừa xuất hiện, Lục Thiên Thần có chút chật vật đứng ở cửa.
Albert rất nhanh cũng đã nhìn thấy Lục Thiên Thần, hắn cười đứng dậy đi ra cửa: “Lục tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tiện tay đem hai kẻ trông cửa đẩy ra, thấy Đường Phong tựa hồ không có chuyện gì, Lục Thiên Thần cũng không vội vàng mà đi qua, mắt lạnh nhìn Albert: “Tôi nhớ rõ giao dịch của chúng ta đã kết thúc.”
/295
|