Sợ Cưới

Chương 191: Tình yêu tưởng tượng

/217


Bà Trình đứng lên đi vào phòng bếp, Lâm Như Sơ đứng lên: “Cô, cháu đi cùng cô.”

Bà Trình nhìn Lâm Như Sơ trìu mến: “Được, đi cùng cô nào.”

Lâm Như Sơ biết, Phương Chi Viễn sẽ lo lắng cho Trình Mai Tây, cô cũng biết quan hệ của Bộc Tấn và Trình Mai Tây không bình thường. Cô cùng đi với bà Trình vào bếp, chính là muốn dành lại không gian cho Trình Mai Tây và Phương Chi Viễn.

Ông Trình cũng biết ý mà đi ra khỏi nhà ấm trồng hoa. Ông coi Phương Chi Viễn như đứa con trai mà yêu thương đang bị tình yêu hành hạ, ông đều có thể hiểu, đối với chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, ông cho dù cảm động, nhưng cũng chỉ có thể để mặc nó phát triển tự do.

Mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây ở lại nhà ấm trồng hoa. Hai ngày này ở Hạ Môn, anh chuyên tâm tìm kiếm Liễu Nhạc Hạ, không còn nhiều thời gian nhớ tới Trình Mai Tây. Lúc này Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây mấy ngày không gặp, tình yêu còn đó, động lòng lại đã bị đau lòng thay thế, Phương Chi Viễn chỉ im lặng không nói.

Trình Mai Tây dường như đã điều chỉnh được tâm tình lúc trước bị rối loạn vì Phương Chi Viễn, hoàn toàn coi như anh trai, nhìn thấy Phương Chi Viễn bị mình từ chối mà đau khổ, Trình Mai Tây mỉm cười: “Mấy ngày này anh đi đâu vậy? Có khỏe không?”

“Anh đi gặp một người bạn cũ, ổn cả, những gì trước đây chưa buông xuống được, giờ cũng buông xuống được cả rồi.” Phương Chi Viễn ngập ngừng.

“À, bạn cũ, là … nữ phải không?” Trình Mai Tây khẽ chớp lông mi, giọng nói có ý trêu đùa.

Phương Chi Viễn không để ý, gật đầu: “Là người bạn từ ngày xưa, cô ấy từng thích anh, nhưng đúng lúc anh đang đau khổ vì cha mẹ mất, cũng không quan tâm cô ấy, cô ấy vì anh mà bị bệnh. Lúc anh thoát khỏi được bóng ma đau khổ, đi tìm cô ấy, thì cô ấy đã chuyển đi rồi, bây giờ, cuối cùng anh cũng tìm được cô ấy rồi.”

“Bị bệnh? Năm ấy cô ấy bị bệnh gì?” Trình Mai Tây hỏi dồn, cô có chút hiểu được nguyên nhân vì sao Phương Chi Viễn vừa nhìn thấy cô đã đối tốt với cô rồi.

Phương Chi Viễn cúi đầu, cố gắng lắm mới nói ra: “Cô ấy cũng giống như em. Là bị đả kích thinh thần mãnh liệt nên mới bị tê liệt. Cô ấy bị bệnh còn nghiêm trọng hơn em, lúc ấy cô ấy đã hôn mê rồi, hoàn toàn phải ăn bằng đường mũi để giữ mạng sống. Cho nên, lần đầu tiên khi anh gặp em, anh đã nghĩ tới cô ấy.”

Trình Mai Tây càng xác nhận: “Cho nên khi anh nhìn thấy em bị bệnh tương tự, liền đối tốt với em? Anh coi em chính là cô ấy năm xưa, đúng không? Cho nên, lúc trước anh nói yêu em, chính ra, cũng là một loại ảo tưởng, đúng không? Anh coi em là cô ấy, đúng không?”

Phương Chi Viễn vô cùng ngạc nhiên: “Không, không phải. Lần đầu anh nhìn thấy em, liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Lần thứ hai nhìn thấy em, anh đã cảm thấy em rất cần sự chăm sóc của anh. Anh muốn ở bên cạnh em, không để em chịu thêm tổn thương.”

“Bác sĩ Phương, anh đối với em hoàn toàn chỉ là đồng tình mà thôi. Anh có lẽ có mong muốn chăm sóc em mạnh mẽ như vậy, là vì năm ấy người bạn kia của anh trong lúc cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cạnh cô ấy, không thể chăm sóc cô ấy. Cho nên khi đó gặp em có bệnh tương tự, anh liền lấy sự quan tâm, tình yêu thương của anh không hề giữ lại mà trao cho em. Mượn em để bồi thường lại những điều anh chưa làm được cho cô ấy. Nhưng mà, dù sao, em cũng không phải là cô ấy, anh cũng không thể nào, dùng việc đối xử tốt với em, để đền bù lại chuyện năm đó với cô ấy!” Trình Mai Tây nói vô cùng kiên định.

“Không, không thể nào! Anh chính là muốn có người phụ nữ như em. Tình cảm của anh đối với em là chân thành, không hề có nhân tố khác, càng không coi em là Liễu Nhạc Hạ mà bồi thường!” Phương Chi Viễn dường như cũng không biết tâm trạng của bản thân, chỉ là khi Trình Mai Tây vạch trần suy nghĩ này, anh không có cách nào tiếp thu.

“Anh nghĩ lại hai lần chúng ta gặp nhau đi? Lần đầu em bị Lục Tử Minh đẩy ngã bị thương, anh vì đồng tình với em mà để lại danh thiếp của anh cho em. Lần thứ hai gặp nhau là vì bác sĩ ở Thẩm Dương đề nghị đưa em về hoàn cảnh quen thuộc để chữa bệnh, cho nên em quay lại bệnh viện thành phố T. Trùng hợp là anh khám cấp cứu, anh cảm thấy đồng tình với bệnh tật của em làm anh cảm thấy nhất định phải chăm sóc em cho tốt. Cái này cũng không phải tình yêu, vừa vặn chỉ là đồng tình và tâm lý bồi thường.” Trình Mai Tây kiên nhẫn phân tích cho Phương Chi Viễn.

Phương Chi Viễn yên lặng. Lần thứ hai khi anh nhìn thấy Liễu NHạc Hạ, nhìn thấy Liễu Nhạc Hạ bắt đầu cuộc sống mới hạnh phúc ngọt ngào, cảm giác tội lỗi khiến anh từng đêm không thể yên giấc kia cuối cùng cũng biến mất. Anh cảm nhận được sự thoải mái chưa từng thấy. Hôm nay nhìn thấy Trình Mai Tây, tình cảm của anh đối với Trình Mai Tây dường như cũng không mãnh liệt như trước nữa. Chẳng lẽ, tình cảm của anh và Trình Mai Tây, chỉ là sự đồng tình và sự bù đắp đơn thuần thôi sao?

Trình Mai Tây yêu thương nhìn Phương Chi Viễn đang cúi đầu không nói, đây là một sinh mệnh trẻ tuổi mà đầy sức sống biết bao cơ chứ? Anh đang dần dần vứt bỏ những gánh nặng trên vai mình, chậm rãi bước đi. Khi anh dỡ bỏ hết những khúc mắc trong lòng trước đây, sẽ là một người đàn ông rực rỡ như ánh dương. Anh cần có một sinh mệnh tươi trẻ như anh làm bạn, cùng anh trải qua mưa gió cuộc đời, tìm kiếm tình yêu và cuộc sống thuộc về họ.

Hai người đều trầm mặc không nói, ai cũng có tâm sự, mà lại không dễ dàng mở miệng nói chuyện. Lâm Như Sơ mang một bát bánh trôi nhỏ vào nhà ấm trồng hoa, đi tới cửa liền thấy bầu không khí xấu hổ giữa hai người. Lâm Như Sơ dừng bước chân, Trình Mai Tây vội vàng gọi: “Bác sĩ Lâm, mau vào đi, tôi ngửi được mùi thơm rồi đây này!”

Lâm Như Sơ nhẹ nhàng bưng bát đi vào, đi về phía Trình Mai Tây ngồi xuống: “Chị Mai Tây, em đút cho chị nhé?”

Trình Mai Tây mỉm cười nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp lương thiện này, chỉ có cô gái hoạt bát vui tươi thế này, mới có thể phù hợp với Phương Chi Viễn. Nhìn đôi nam nữ như Tiên Đồng Ngọc Nữ thế này, cô mỉm cười gật đầu: “Được chứ, bác sĩ Lâm, cảm ơn em!”

Lâm Như Sơ mỉm cười dịu dàng: “Chị Mai Tây, chị gọi em là Lâm Như Sơ là được, như thế thân thiết hơn.”

“Ừ, Lâm Như Sơ, tươi đẹp như lúc ban đầu, tên em hay thế, ba mẹ em đặt tên hay quá.” Trình Mai Tây thật lòng tán thưởng.

“Ba em yêu là mọt sách, nên mới lấy tên này cho em, là lấy nghĩa từ mặt chữ từ câu “tiếu giả như sơ”, mong là em sẽ được vui vẻ, hạnh phúc.” Lâm Như Sơ cười tươi như hoa, người cũng như tên.

Ông Trình đang bưng bát bánh trôi đi tới, thấy Lâm Như Sơ nói vậy, cũng ngẩn ra: “Bác sĩ Lâm, mong ước của ba cháu, cũng chính là mong ước của tất cả những người làm cha trên thế gian này. Làm ba, nguyện vọng duy nhất là con gái mình có thể vui vẻ hạnh phúc, cả đời vui sướng, chỉ tiếc, nguyện vọng của chú còn chưa thực hiện được…”

Lâm Như Sơ thấy ông Trình thương cảm, vội vàng an ủi: “Chú, chú đừng đau lòng. Chị Mai Tây là gặp chút chuyện không vui thôi. Sau này sẽ là hạnh phúc mỹ mãn, đúng không ạ?”

Lâm Như Sơ nói xong, lại nhìn ngược về phía Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn có chút giật mình, cũng không trả lời, bà Trình ngược lại vội vàng trả lời Lâm Như Sơ: “Con bé này à, nói chuyện chính là khiến người ta vui vẻ. Thật là đáng yêu quá!”

Lâm Như Sơ bưng lên bát bánh trôi, thổi nhè nhẹ, cẩn thận đút vào miệng Trình Mai Tây. Phương Chi Viễn đứng một bên nhìn, đây là bức tranh như thế nào? Người con gái thích anh, đang tỉ mỉ chăm sóc cho người con gái anh yêu. Là do Lâm Như Sơ quá sơ ý, hay là cô ấy vốn là cô gái tâm tư đơn giản như vậy?

Ông Trình đưa bát bánh trôi cho Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn nhận lấy đưa vào trong miệng, có chút nuốt không trôi. Vốn Phương Chi Viễn cho rằng mình vốn vô cùng rõ ràng tâm ý của mình, nhưng dưới sự nhắc nhở của Trình Mai Tây, có chút thẫn thờ, giờ ăn gì cũng không thấy ngon.

Ông bà Trình nhìn ba người trẻ tuổi, rồi lại nhìn nhau. Những sự việc trải qua ngày hôm nay làm họ cũng có chút khó mà thích ứng. Nhưng mà tất cả, đang đi theo chiều hướng tốt dần lên, dường như tất cả những chuyện đau khổ của họ đã tới lúc kết thúc.

Ăn xong bánh trôi, Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ vốn định chào tạm biệt ông bà Trình, ông Trình lại nghiêm túc nhìn Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, chú và cô cháu có chút chuyện muốn bàn với cháu.”

Phương Chi Viễn để Lâm Như Sơ đợi anh một lát, rồi đi theo ông bà Trình vào phòng khách. Ngồi vào chỗ xong, ông Trình nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, cháu là cậu con trai tốt. Cô và chú có ý định này, không biết có nên nói hay không?”

“Chú, chú có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.” Phương Chi Viễn thản nhiên nhìn ông Trình.

Ông Trình nhìn qua bà Trình, rồi nhìn Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, chú và cô cháu chỉ có một đứa con gái là Mai Tây. Nhiều năm rồi, cô chú vẫn mong có đứa con trai. Giờ gặp cháu, cảm thấy cháu vô cùng vừa ý, cô chú rất quý cháu, muốn nhận cháu làm con nuôi.”

Nói xong, đôi vợ chồng già nhìn Phương Chi Viễn đầy mong chờ. Không ngờ, thân hình Phương Chi Viễn run rẩy, đôi môi run run nói: “Chú, cảm ơn cô chú đã yêu quý cháu. Đúng là, cháu đúng là một sự tồn tại bất hạnh. Năm đó ba mẹ cháu vì vội về mừng năm mới cùng cháu, nên mới bị tai nạn máy bay cả hai qua đời, cháu cảm thấy cái chết của họ, đều là do lỗi của cháu. Nhiều năm như vậy, cháu vẫn không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.”

“Tiểu Phương, xin lỗi cháu. Cô chú không biết trong lòng cháu có nỗi khổ như vậy. Họ là mất vì tai nạn máy bay, cũng chỉ có thể trách công ty hàng không, làm sao lại trách cháu được?” ông Trình cố gắng khuyên nhủ Phương Chi Viễn.

Phương Chi Viễn che mặt, thân thể cúi xuống, nước mắt ào ào chảy: “Nếu không phải để về năm mới với cháu, họ cũng sẽ không đi chuyến bay đó, cũng sẽ không mất. Đều là tại cháu mà!”

“Tiểu Phương, cháu chưa làm cha mẹ, sẽ không thấu hiểu tấm lòng của cha mẹ. Nếu ba mẹ cháu biết cháu tới giờ còn đau khổ như vậy, chắc chắn họ còn thấy đau khổ hơn cháu. Họ chắc chắn muốn cháu quên đi đau khổ, vui vẻ sống tiếp.”

Phương Chi Viễn ngẩng đầu, nhìn về phía ông Trình: “Chú, chú nói là, ba mẹ cháu sẽ không trách cháu?”

“Đương nhiên cũng không hẳn, họ sẽ chỉ hận không thể ở bên cạnh cháu, nhìn cháu lớn lên. Họ ở trên trời có biết, cũng chỉ mong cháu được sống vui vẻ hạnh phúc.” Ông Trình nhìn Phương Chi Viễn gật đầu, bà Trình nước mắt giàn dụa cũng gật đầu theo.

Phương Chi Viễn đón nhận ánh mắt của họ, ưu sầu trong mắt dường như vơi đi đôi chút: “Cô, chú, cháu thực sự hâm mộ Mai Tây có ba mẹ tốt như cô chú vô cùng. Cháu chỉ sợ cô chú nhận cháu làm con nuôi, sẽ lại bất hạnh như ba mẹ cháu. Xin lỗi cô chú, cô chú cho cháu thời gian suy nghĩ thêm nhé?”

/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status