Hình như mọi người đều giống nhau, lúc phải đi học thì không thích đến trường, lúc rảnh rỗi thì lại không muốn ở nhà.
Đồng Đồng cũng vậy, hiện tại rất muốn đến trường, nếu như có thể học cùng hai anh thì tốt quá, tiếc rằng hai người bọn họ nhảy lớp quá nhiều, cô làm sao đuổi kịp được?
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi trong lòng nhìn Úy Ương viết chữ, rõ ràng chỉ mới mười tuổi nhưng nét bút lại chẳng khác gì người lớn, vừa sắc bén vừa đẹp.
Nhớ lại vài ngày trước mình cũng bị Úy gia gia ép luyện đại tự...aaa, cô vẫn còn nhỏ mà, phải luyện viết hai đời thì có hơi quá đáng đi.
Hơn nữa vì còn nên tay không có nhiều lực, như thế thì làm sao được?
Đồng Đồng chu môi oán trách với Úy Ương: Anh Úy Ương, anh xin gia gia tha cho em đi, em không muốn mỗi ngày luyện đại tự, chờ em lớn hơn một chút rồi luyện lại được không? Cô còn muốn thỏa thích hưởng thụ tuổi thơ!
Úy Ương nhíu mày: Không thích sao?
Không phải là không thích, nhưng bây giờ em còn nhỏ mà, em vẫn chưa muốn luyện đại tự. Đồng Đồng ôm lấy cổ Úy Ương làm nũng: Anh Úy Ương, anh giúp em một tay được không?
Cho tới giờ Úy Ương vẫn luôn cưng chiều Đồng Đồng, cưng chiều vô pháp vô thiên, lúc này cô mới hai tuổi, quả thật rất nhỏ nên liền đồng ý: Được, anh giúp em nói với gia gia, chờ em lớn hơn một chút thì luyện lại.
Cảm ơn anh~~ Đồng Đồng biết điều hôn lên mặt Úy Ương một cái, cô có thể thỏa chí vui chơi rồi.
Sờ sờ gò má bị hôn qua, Úy Ương lộ ra nụ cười mang đầy sự cưng chiều, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần biến mất ở khúc quanh cầu thang, không biết lại chạy đi chơi cái gì.
Vài ngày trước cô đột nhiên nổi hứng trồng hoa khiến cho người làm vườn của hai nhà Úy Đồng không ngừng than khổ, vẻn vẹn một buổi sáng liền biến thành tượng đất, Đồng phu nhân phải mất hai tiếng mới có thể tắm sạch sẽ cho cô.
Úy Ương cúi đầu nhanh chóng làm bài tập để có thể xuống xem Đồng Đồng làm cái gì, Đồng Đống ngồi đối diện thấy Úy Ương vùi đầu thì hỏi: Anh viết nhanh như thế làm gì? Còn muốn làm gì khác nữa sao?
Đi xem bé. Úy Ương nói, sau đó tiếp tục múa bút thành văn, may là bài tập dù nhiều nhưng không khó, chỉ cần tốn chút thời gian là được.
Đồng Đống nghe xong cũng nhanh chóng làm bài, cậu không muốn một người thoải mái đi chơi còn một người lại phải ngồi làm bài tập đâu, như vậy thì quá đáng thương rồi.
Bài tập lớp bốn đương nhiên không thể so với bài tập của sơ trung, cho dù Úy Ương làm bài tập trước thì Đồng Đống vẫn hoàn thành nhanh hơn.
Sau khi sắp xếp sách vở vào cặp rồi treo lên giá, Đồng Đống có chút hả hê nói: Em đi tìm bé trước, anh cứ từ từ làm đi nha ~~
Đây tuyệt đối là khiêu khích! Dù sao Úy Ương cũng không cần chấp nhặt với cậu ấy, chỉ là bút trong tay chưa ngừng lại lần nào.
Bé con không biết lại chạy đi nơi nào, từ lúc bắt đầu biết đi thì rất hay chạy lung tung khiến cả nhà lần nào cũng phải đi tìm. Vật nhỏ đó còn chẳng biết gì, có lẽ còn tưởng rằng cả nhà chạy đi trốn mèo cũng nên!
Làm xong bài tập cậu liền xuống vườn hoa tìm nhưng lại không có, hỏi người làm vườn của hai nhà đều nói không nhìn thấy, ngay cả Đồng Đống cũng không thấy đâu.
Úy Ương cau mày đi vào phòng khách thì nhìn thấy Đồng phu nhân đang đi đến: Ương Ương, đang đi tìm bé sao? Chắc chắn rồi, nhìn vào biểu tình trên mặt Úy Ương bà liền biết.
Nếu không phải cả hai đều còn nhỏ, Đồng phu nhân nhất định sẽ nghĩ hai đứa thích nhau. Ương Ương cùng bé...có phải chênh lệch tuổi hơi lớn không nhỉ?
Dù sao cũng chỉ mười tuổi, nếu như hai đứa thật sự thích nhau thì người lớn bọn họ sẽ không can thiệp.
Hai đứa nhỏ vô tư nha.
Dạ đúng, cô biết bé ở đâu sao? Đáy mắt Úy Ương hiện lên một tia mừng rỡ, mở to hai mắt chờ đợi câu trả lời.
Bình thường tuy rằng bé thích cậu nhưng địa vị Đồng phu nhân trong lòng bé vẫn rất cao, chỉ cần Đồng phu nhân kêu một tiếng sẽ vui vẻ đi tới, một chút cũng không lưu luyến cậu.
Làm sao để bé xem mình là người quan trọng nhất đây? Làm sao để vượt qua tất cả mọi người Đồng gia và Úy gia? Tạm thời Úy Ương không nghĩ ra được, dù sao cậu cũng tin tưởng mình nhất định sẽ tìm ra cách. Một ngày nào đó, trong lòng, trong mắt bé sẽ chỉ có cậu.
Đang chơi cờ cùng Đống Đống trên tầng đấy con. Đồng phu nhân che miệng cười khẽ. Thua một cái lại khóc, con lên giúp em đi.
Vừa nghe đến bé khóc, ngay cả lời cảm ơn và tạm biệt cũng không kịp nói, Úy Ương chạy nhanh lên tầng.
Trong phòng chỉ có hai anh em Đồng gia, đều đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau. Đồng Đồng chơi xấu, thua một cái thì giả bộ khóc để hù dọa Đồng Đống, mà Đồng Đống lại cưng chiều em gái nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tuy rằng tình hình chiến đấu khá thê thảm nhưng Đồng Đồng cam đoan sẽ thắng một lần, dù rằng đó là chiến thắng trộn lẫn nước mắt...Hừ, không cần để ý những chi tiết này.
Úy Ương đi tới ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, cô bé ngay lập tức ôm lấy tay cậu tố cáo: Anh Úy Ương mau giúp em, em không thắng được anh hai.
Thực sự khiến người ta tức giận! Cô đường đường là nhân sĩ thiên tài sống lại nhưng không thể sánh bằng một cậu nhóc bảy tuổi xấu xa! Đồng Đồng trừng Đống Đống, nói ra một câu: Thổ hào, chúng ta làm bạn bè có được không?
Đồng Đống ngây ra: Em nói cái gì vậy, gia gia nói phải đánh thổ hào mà phân chia ruộng đất. Lại còn làm bạn bè với thổ hào...Nghĩ rằng đây là buôn bán sao? Tuy rằng cái thời đấy đã qua rồi.
Nhất định là em chơi sai cách thức. Không lẽ anh hai cũng trùng sinh, nếu không phải thì sao có thể thông minh như vậy? Nếu như anh hai cũng sống lại thì cô sẽ không cần tìm cách tránh đi bi kịch kiếp trước!
Lúc này đến lượt Úy Ương dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô, sau đó còn đưa tay sờ trán của cô: Đâu có phát sốt...Bé, em khó chịu ở đâu sao? Sao lại nói mê sảng?
Đồng Đồng thở phì phò đẩy tay Úy Ương, đứng lên nhìn hai anh hừ một tiếng, xoay cái chân ngắn rời đi. Còn lại Úy Ương cùng Đồng Đống đều không hiểu tại sao: Xảy ra chuyện gì, vì cái gì lại đột nhiên tức giận?
Lại nói về chuyện luyện đại tự, Úy Ương giữ chữ tín thay Đồng Đồng nói với Úy gia gia, đương nhiên ông cụ cũng hiểu được rằng hiện tại Đồng Đồng quá nhỏ, lực cánh tay không đủ để luyện đại tự nên cho phép nghỉ luyện đến khi bốn tuổi.
Tuy chỉ tranh thủ được hai năm nhưng Đồng Đồng vẫn rất cảm kích Úy Ương, sau đó không hề ngần ngại mà dâng lên nụ hôn đầu của mình, trực tiếp chạm vào môi Úy ương khiến cho gương mặt thiếu niên đỏ ửng lên.
Tiểu cô nương vô tâm vô phế xem như không có gì xảy ra vui vẻ đi chơi, để lại Úy Ương gương mặt càng ngày càng đỏ vì ngại ngùng.
Năm tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt Đồng Đồng đã bốn tuổi, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc phải luyện đại tự một kiếp nữa.
Mỗi ngày cô nhóc đều bị Úy gia gia giám sát luyện chữ trong hai tiếng đồng hồ, đồng thời cũng rèn đúc sự kiên trì và nghị lực thuận tiện cho lớp vỡ lòng sau này.
Đồng gia gia và ông Đồng đương nhiên sẽ không phản đối, ngươi phản đối chỉ có mình Đồng Đồng, bởi vì còn nhỏ nên không ai thèm để sự kháng nghị của cô vào tai.
Đây là chỗ hỏng của việc làm trẻ con nha, dẫu cho được cưng chiều biết bao nhiêu thì lời nói không bao giờ có trọng lượng!
Thời gian hai năm đủ để rất nhiều chuyện phát sinh, ví dụ như đại thần Úy Ương đã lên cao trung, Đồng Đống cũng vinh quang trở thành một học sinh sơ trung.
Nếu như không phải hai nhà nói rằng nhảy lớp quá nhiều sẽ khiến Đồng Đồng không đuổi kịp, không chừng hiện tại Úy Ương đã là sinh viên hay chuẩn bị thi đại học.
Nói đến đây, Đồng Đồng thương tâm lệ rơi đầy mặt, đều là người một nhà sao lại chênh lệch như thế? Cô cũng là thiên tài, tại sao không cho cô cơ hội thể hiện?
Cũng không hẳn là không cho, ít nhất thì hôm nay trở đi cô sẽ đi nhà trẻ. ==
Đồng phu nhân nói trẻ con không nên ở nhà chơi mỗi ngày mà phải thường xuyên ra ngoài học tập bạn bè mới được, cho nên hai nhà Úy Đồng không ai có ý kiến gì, đương nhiên ý kiến của Đồng Đồng lại tiếp tục bị bỏ quên.
Ngày mồng 1 tháng 9 năm 1999, với một bộ váy đáng yêu, một đôi giày búp bê nhỏ và một chiếc cặp trên lưng, Đồng Đồng chính thức trở thành học sinh mẫu giáo.
Ngày đầu tiên đi học, trước của nhà trẻ một đám trẻ con gào khóc thảm thiết, đứa thì muốn về nhà với mẹ, đứa thì muốn đi khỏi chỗ này...
Ông Đồng cũng rất lo lắng, nếu bé con nhà mình không muốn thì ông tuyệt đối sẽ không nói hai lời đem bé về nhà, dù cho bị vợ mắng cũng không sao...
Thế nhưng biểu hiện của Đồng Đồng hoàn toàn ngoài dự tính của ông Đồng. Tiểu nha đầu rất bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc quan sát nhà trẻ, một chút sợ hãi cũng không có.
Con gái không đòi về nhà là chuyện tốt nhưng ông Đồng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát...Ông ôm con gái, cọ cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: Bé có muốn về nhà không?
Mau nói có đi, có! Bố sẽ mang con về nhà!
Dạ có. Đồng Đồng rất thành thật.
Trong nháy mắt ông Đồng trở nên kích động, nhưng lời kế tiếp lại làm cho ông từ trên cao ngã xuống, thất vọng không thôi: Nhưng con vẫn muốn đi xem thử vài ngày.
Tốt xấu gì kiếp trước cô cũng đi nhà trẻ, giờ chỉ muốn tìm lại hồi ức vài ngày.
Sau đó nghĩ biện pháp làm sao để năm tuổi có thể đi học lớp một luôn, rồi tiếp tục nhảy lớp!
Đồng Đồng cũng vậy, hiện tại rất muốn đến trường, nếu như có thể học cùng hai anh thì tốt quá, tiếc rằng hai người bọn họ nhảy lớp quá nhiều, cô làm sao đuổi kịp được?
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi trong lòng nhìn Úy Ương viết chữ, rõ ràng chỉ mới mười tuổi nhưng nét bút lại chẳng khác gì người lớn, vừa sắc bén vừa đẹp.
Nhớ lại vài ngày trước mình cũng bị Úy gia gia ép luyện đại tự...aaa, cô vẫn còn nhỏ mà, phải luyện viết hai đời thì có hơi quá đáng đi.
Hơn nữa vì còn nên tay không có nhiều lực, như thế thì làm sao được?
Đồng Đồng chu môi oán trách với Úy Ương: Anh Úy Ương, anh xin gia gia tha cho em đi, em không muốn mỗi ngày luyện đại tự, chờ em lớn hơn một chút rồi luyện lại được không? Cô còn muốn thỏa thích hưởng thụ tuổi thơ!
Úy Ương nhíu mày: Không thích sao?
Không phải là không thích, nhưng bây giờ em còn nhỏ mà, em vẫn chưa muốn luyện đại tự. Đồng Đồng ôm lấy cổ Úy Ương làm nũng: Anh Úy Ương, anh giúp em một tay được không?
Cho tới giờ Úy Ương vẫn luôn cưng chiều Đồng Đồng, cưng chiều vô pháp vô thiên, lúc này cô mới hai tuổi, quả thật rất nhỏ nên liền đồng ý: Được, anh giúp em nói với gia gia, chờ em lớn hơn một chút thì luyện lại.
Cảm ơn anh~~ Đồng Đồng biết điều hôn lên mặt Úy Ương một cái, cô có thể thỏa chí vui chơi rồi.
Sờ sờ gò má bị hôn qua, Úy Ương lộ ra nụ cười mang đầy sự cưng chiều, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần biến mất ở khúc quanh cầu thang, không biết lại chạy đi chơi cái gì.
Vài ngày trước cô đột nhiên nổi hứng trồng hoa khiến cho người làm vườn của hai nhà Úy Đồng không ngừng than khổ, vẻn vẹn một buổi sáng liền biến thành tượng đất, Đồng phu nhân phải mất hai tiếng mới có thể tắm sạch sẽ cho cô.
Úy Ương cúi đầu nhanh chóng làm bài tập để có thể xuống xem Đồng Đồng làm cái gì, Đồng Đống ngồi đối diện thấy Úy Ương vùi đầu thì hỏi: Anh viết nhanh như thế làm gì? Còn muốn làm gì khác nữa sao?
Đi xem bé. Úy Ương nói, sau đó tiếp tục múa bút thành văn, may là bài tập dù nhiều nhưng không khó, chỉ cần tốn chút thời gian là được.
Đồng Đống nghe xong cũng nhanh chóng làm bài, cậu không muốn một người thoải mái đi chơi còn một người lại phải ngồi làm bài tập đâu, như vậy thì quá đáng thương rồi.
Bài tập lớp bốn đương nhiên không thể so với bài tập của sơ trung, cho dù Úy Ương làm bài tập trước thì Đồng Đống vẫn hoàn thành nhanh hơn.
Sau khi sắp xếp sách vở vào cặp rồi treo lên giá, Đồng Đống có chút hả hê nói: Em đi tìm bé trước, anh cứ từ từ làm đi nha ~~
Đây tuyệt đối là khiêu khích! Dù sao Úy Ương cũng không cần chấp nhặt với cậu ấy, chỉ là bút trong tay chưa ngừng lại lần nào.
Bé con không biết lại chạy đi nơi nào, từ lúc bắt đầu biết đi thì rất hay chạy lung tung khiến cả nhà lần nào cũng phải đi tìm. Vật nhỏ đó còn chẳng biết gì, có lẽ còn tưởng rằng cả nhà chạy đi trốn mèo cũng nên!
Làm xong bài tập cậu liền xuống vườn hoa tìm nhưng lại không có, hỏi người làm vườn của hai nhà đều nói không nhìn thấy, ngay cả Đồng Đống cũng không thấy đâu.
Úy Ương cau mày đi vào phòng khách thì nhìn thấy Đồng phu nhân đang đi đến: Ương Ương, đang đi tìm bé sao? Chắc chắn rồi, nhìn vào biểu tình trên mặt Úy Ương bà liền biết.
Nếu không phải cả hai đều còn nhỏ, Đồng phu nhân nhất định sẽ nghĩ hai đứa thích nhau. Ương Ương cùng bé...có phải chênh lệch tuổi hơi lớn không nhỉ?
Dù sao cũng chỉ mười tuổi, nếu như hai đứa thật sự thích nhau thì người lớn bọn họ sẽ không can thiệp.
Hai đứa nhỏ vô tư nha.
Dạ đúng, cô biết bé ở đâu sao? Đáy mắt Úy Ương hiện lên một tia mừng rỡ, mở to hai mắt chờ đợi câu trả lời.
Bình thường tuy rằng bé thích cậu nhưng địa vị Đồng phu nhân trong lòng bé vẫn rất cao, chỉ cần Đồng phu nhân kêu một tiếng sẽ vui vẻ đi tới, một chút cũng không lưu luyến cậu.
Làm sao để bé xem mình là người quan trọng nhất đây? Làm sao để vượt qua tất cả mọi người Đồng gia và Úy gia? Tạm thời Úy Ương không nghĩ ra được, dù sao cậu cũng tin tưởng mình nhất định sẽ tìm ra cách. Một ngày nào đó, trong lòng, trong mắt bé sẽ chỉ có cậu.
Đang chơi cờ cùng Đống Đống trên tầng đấy con. Đồng phu nhân che miệng cười khẽ. Thua một cái lại khóc, con lên giúp em đi.
Vừa nghe đến bé khóc, ngay cả lời cảm ơn và tạm biệt cũng không kịp nói, Úy Ương chạy nhanh lên tầng.
Trong phòng chỉ có hai anh em Đồng gia, đều đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau. Đồng Đồng chơi xấu, thua một cái thì giả bộ khóc để hù dọa Đồng Đống, mà Đồng Đống lại cưng chiều em gái nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tuy rằng tình hình chiến đấu khá thê thảm nhưng Đồng Đồng cam đoan sẽ thắng một lần, dù rằng đó là chiến thắng trộn lẫn nước mắt...Hừ, không cần để ý những chi tiết này.
Úy Ương đi tới ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, cô bé ngay lập tức ôm lấy tay cậu tố cáo: Anh Úy Ương mau giúp em, em không thắng được anh hai.
Thực sự khiến người ta tức giận! Cô đường đường là nhân sĩ thiên tài sống lại nhưng không thể sánh bằng một cậu nhóc bảy tuổi xấu xa! Đồng Đồng trừng Đống Đống, nói ra một câu: Thổ hào, chúng ta làm bạn bè có được không?
Đồng Đống ngây ra: Em nói cái gì vậy, gia gia nói phải đánh thổ hào mà phân chia ruộng đất. Lại còn làm bạn bè với thổ hào...Nghĩ rằng đây là buôn bán sao? Tuy rằng cái thời đấy đã qua rồi.
Nhất định là em chơi sai cách thức. Không lẽ anh hai cũng trùng sinh, nếu không phải thì sao có thể thông minh như vậy? Nếu như anh hai cũng sống lại thì cô sẽ không cần tìm cách tránh đi bi kịch kiếp trước!
Lúc này đến lượt Úy Ương dùng vẻ mặt kì quái nhìn cô, sau đó còn đưa tay sờ trán của cô: Đâu có phát sốt...Bé, em khó chịu ở đâu sao? Sao lại nói mê sảng?
Đồng Đồng thở phì phò đẩy tay Úy Ương, đứng lên nhìn hai anh hừ một tiếng, xoay cái chân ngắn rời đi. Còn lại Úy Ương cùng Đồng Đống đều không hiểu tại sao: Xảy ra chuyện gì, vì cái gì lại đột nhiên tức giận?
Lại nói về chuyện luyện đại tự, Úy Ương giữ chữ tín thay Đồng Đồng nói với Úy gia gia, đương nhiên ông cụ cũng hiểu được rằng hiện tại Đồng Đồng quá nhỏ, lực cánh tay không đủ để luyện đại tự nên cho phép nghỉ luyện đến khi bốn tuổi.
Tuy chỉ tranh thủ được hai năm nhưng Đồng Đồng vẫn rất cảm kích Úy Ương, sau đó không hề ngần ngại mà dâng lên nụ hôn đầu của mình, trực tiếp chạm vào môi Úy ương khiến cho gương mặt thiếu niên đỏ ửng lên.
Tiểu cô nương vô tâm vô phế xem như không có gì xảy ra vui vẻ đi chơi, để lại Úy Ương gương mặt càng ngày càng đỏ vì ngại ngùng.
Năm tháng thấm thoắt trôi qua, chớp mắt Đồng Đồng đã bốn tuổi, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc phải luyện đại tự một kiếp nữa.
Mỗi ngày cô nhóc đều bị Úy gia gia giám sát luyện chữ trong hai tiếng đồng hồ, đồng thời cũng rèn đúc sự kiên trì và nghị lực thuận tiện cho lớp vỡ lòng sau này.
Đồng gia gia và ông Đồng đương nhiên sẽ không phản đối, ngươi phản đối chỉ có mình Đồng Đồng, bởi vì còn nhỏ nên không ai thèm để sự kháng nghị của cô vào tai.
Đây là chỗ hỏng của việc làm trẻ con nha, dẫu cho được cưng chiều biết bao nhiêu thì lời nói không bao giờ có trọng lượng!
Thời gian hai năm đủ để rất nhiều chuyện phát sinh, ví dụ như đại thần Úy Ương đã lên cao trung, Đồng Đống cũng vinh quang trở thành một học sinh sơ trung.
Nếu như không phải hai nhà nói rằng nhảy lớp quá nhiều sẽ khiến Đồng Đồng không đuổi kịp, không chừng hiện tại Úy Ương đã là sinh viên hay chuẩn bị thi đại học.
Nói đến đây, Đồng Đồng thương tâm lệ rơi đầy mặt, đều là người một nhà sao lại chênh lệch như thế? Cô cũng là thiên tài, tại sao không cho cô cơ hội thể hiện?
Cũng không hẳn là không cho, ít nhất thì hôm nay trở đi cô sẽ đi nhà trẻ. ==
Đồng phu nhân nói trẻ con không nên ở nhà chơi mỗi ngày mà phải thường xuyên ra ngoài học tập bạn bè mới được, cho nên hai nhà Úy Đồng không ai có ý kiến gì, đương nhiên ý kiến của Đồng Đồng lại tiếp tục bị bỏ quên.
Ngày mồng 1 tháng 9 năm 1999, với một bộ váy đáng yêu, một đôi giày búp bê nhỏ và một chiếc cặp trên lưng, Đồng Đồng chính thức trở thành học sinh mẫu giáo.
Ngày đầu tiên đi học, trước của nhà trẻ một đám trẻ con gào khóc thảm thiết, đứa thì muốn về nhà với mẹ, đứa thì muốn đi khỏi chỗ này...
Ông Đồng cũng rất lo lắng, nếu bé con nhà mình không muốn thì ông tuyệt đối sẽ không nói hai lời đem bé về nhà, dù cho bị vợ mắng cũng không sao...
Thế nhưng biểu hiện của Đồng Đồng hoàn toàn ngoài dự tính của ông Đồng. Tiểu nha đầu rất bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc quan sát nhà trẻ, một chút sợ hãi cũng không có.
Con gái không đòi về nhà là chuyện tốt nhưng ông Đồng vẫn không khỏi cảm thấy mất mát...Ông ôm con gái, cọ cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: Bé có muốn về nhà không?
Mau nói có đi, có! Bố sẽ mang con về nhà!
Dạ có. Đồng Đồng rất thành thật.
Trong nháy mắt ông Đồng trở nên kích động, nhưng lời kế tiếp lại làm cho ông từ trên cao ngã xuống, thất vọng không thôi: Nhưng con vẫn muốn đi xem thử vài ngày.
Tốt xấu gì kiếp trước cô cũng đi nhà trẻ, giờ chỉ muốn tìm lại hồi ức vài ngày.
Sau đó nghĩ biện pháp làm sao để năm tuổi có thể đi học lớp một luôn, rồi tiếp tục nhảy lớp!
/142
|