“Đúng vậy. Nghe nói năm đó ở Tuyên Quốc, đại tư mã Vũ Văn Liệt một tay che trời, uy hiếp thiên tử, thao túng triều chính, Tuyên đế hận hắn đến tận xương tủy nhưng không đủ sức phản kháng. Chính Ninh vương đã ám sát Vũ Văn Liệt, tắm máu Trường An, giúp Tuyên đế' đoạt lại quyền vị. Nhưng trước đó, chưa từng có ai nhìn thấy Ninh vương, thậm chí rất nhiều người còn không biết về sự tồn tại của y.
Hoán Sa không hề bất ngờ, bởi nàng đã sớm nghe nói về chuyện tranh quyền đoạt vị ở Tuyên Quốc. Ngoài chuyện đó ra, nàng còn biết Ninh vương là cháu ruột của Tuyên đế Vũ Văn Việt, từng lưu lạc ở trung nguyên mười mấy năm trời, vài năm trước mới được tìm thấy. Tuyên đế rất yêu quý tài năng của đứa cháu trai này nên đã phong làm Ninh vương. Vì vậy mà với đứa cháu họ này, đại tư mã Vũ Văn Liệt không hề đề phòng, không ngờ cuối cùng lại chết dưới lưỡi kiếm của y.
Tiêu Tiềm nói tiếp: “Nếu ví Tuyên đế như một lưỡi đao sắc bén thì Ninh vương kia chính là một ám tiễn kịch độc . Vừa qua, Tuyên quốc bại trận, Tuyên đế cuối cùng cũng không kìm lòng được, phải phóng ra ám tiễn che giấu kĩ lưỡng kia.”
“Phóng ám tiễn hại người ?” Hoán Sa suy tư. Đã phóng ám tiễn rồi, vậy mục tiêu của chúng là ai? Nhất định không phải là tiên hoàng đế Ương quốc hoang dâm vô đạo kia rồi, đoán chừng họ còn muốn gã ta sống khỏe mạnh sung sướng, để hại thêm nhiều trung thần hơn nữa, giúp dọn đường cho dã tâm của họ.
Lẽ nào... Nàng bất giác nhìn sang Tiêu Tiêm. “Lẽ nào mục tiêu của chúng là... Tiêu gia?
Tiêu Tiềm không phản bác, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cho thấy nàng và chàng không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.
Vậy tại sao chàng không ra tay trước, nhân lúc Ninh vương đang ở xa Tuyên Quốc, ám sát hắn giữa đường, đề phòng vạn nhất? Hoán Sa hỏi.
Tiêu Tiềm khẽ thở dài: Không giấu nàng, dọc đường ta đã ba lần phái người ám sát hắn, nhưng tất cả đều một đi không trở lại.
Đoàn người của Ninh vương chỉ có mười mấy người mà lại thoát được ba lần ám sát của Tiêu Tiềm, Ninh vương kia quả là danh bất hư truyền, lòng Hoán Sa vì thế mà càng thêm lo lắng.
Sau một hồi suy tư, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay cùa Tiêu Tiềm. Phách Vân Trùng của Lan Tộc chúng ta có thể giết người không đế lại dấu vết, nếu cần ta giúp đỡ, chàng cứ nói.
Tiêu Tiềm dùng hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mền mại cùa nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi
Nàng đoán được điều chàng muốn nói, bèn dịu dàng cười : Ta chỉ điều khiển trùng độc từ xa mà thôi, cho dù thất bại, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, chàng yên tâm.”
Tiêu Tiềm do dự một chút, sau đó mới chầm chậm gật đầu.
Trong lúc hai người trò chuyện, đoàn xe của Ninh vương càng lúc càng tới gần. Họ đi men theo tường thành dưới phong lầu, tiến vào cổng thành phía đông. Lúc này, Hoán Sa mới thấy rõ đoàn người của Ninh vương, đi đầu tiên là hai người cưỡi hãn tuyết bảo mã, dáng vẻ hung dữ, theo sau là một cỗ xe màu đen, thân xe to lớn, kiên cố, rõ ràng là được thiết kế đặc biệt, ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, chắc hẳn là xe của Ninh vương. Theo sát bên phải cổ xe là một người cưỡi bạch mã, vận áo vóc dáng vừa phải, tóc dài búi cao, có lẽ là một nữ hộ vệ, phía sau còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, chắc là để chở mỹ nhân. Đi cuối cùng là một nhóm mười người, mỗi người đều nắm chắc trường kiếm, nhanh nhẹn áp tải mấy chiếc hòm lớn.
Tiêu Tiềm... Nàng cất lời.
Rèm xe của Ninh vương bất chợt vén lên, những ngón tay thon dài đưa ra ngoài cửa sổ, toàn bộ đoàn xe lập tức dừng lại. Hoán Sa chưa từng gặp Ninh vương, nhưng nàng có cảm giác đó chắc chắn là bàn tay của Ninh vương, những ngón tay trắng nõn, thon dài đẹp đẽ, từng động tác đều mang theo sự cao quý và uy quyền.
Nữ hộ vệ lập tức cưỡi ngựa tới gần, áp sát vào cửa sổ, cung kính lắng nghe gì đó, rồi ngước mắt nhìn khắp bốn phía.
Tiêu Tiềm lập tức ôm lấy Hoán Sa, lùi lại một bước, tránh ánh mắt của cô ta. Nữ hộ vệ không nhìn thấy dấu hiệu khác thường nào, liền cúi đầu báo lại với Ninh vương, sau đó vén rèm xe lên.
Từ phía trên cao, xuyên qua cửa sổ đài Phong Yên, Hoán Sa thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của người ngồi trong xe. Dù ở xa nhưng nàng vẫn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, mày kiếm hơi xếch, môi mỏng hơi nhếch, những góc cạnh phác lên một phong thái ung dung điềm tĩnh. Nam nhân ngồi trong xe như toát ra một khí chất cao quý trời cho.
Bỗng nhiên, nàng có cảm giác như đã gặp người này ở đâu, nhất định đã từng gặp. Nàng nhớ lại, đó là nửa năm trước. Khi ấy, nàng nghe nói Phù Sơn có núi non trùng điệp, suối băng uốn lượn, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa thần y Cầu Dực Sơn đã ẩn cư ở Phù Sơn nhiều năm và trồng rất nhiều loại dị thảo quý hiếm trên núi, nên muốn đến thăm.
Sau khi mẫu thân đồng ý, nàng và thị nữ Minh Tâm đã đến Phù Sơn để tìm loại dược thảo có thể chữa trị chứng bệnh của nàng.
Phù Sơn hoang vắng, sơn cốc âm u, khắp núi mọc đầy thảo dược quý hiếm, còn có rất nhiều cây cổ thụ nghìn năm tuổi, đi đến đâu cũng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đầy sảng khoái. Ở Phù Sơn, nàng đã tìm thấy loài hoa mạn đà la kỳ diệu của vùng Tây Vực. Trong lúc mừng vui, nàng bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng trên đỉnh núi, sắc áo thiên thanh khiến cho bầu trời xanh của Phù Sơn cũng như bị lu mờ. Khi chiếu lên bóng dáng của người đó, ánh mặt trời cũng không còn rực rỡ chói mắt.
Nàng muốn thấy rõ hơn bóng hình xa xăm đó nên chăm chú ngắm nhìn. Đến khi ánh mắt nàng chạm vào gương mặt nghiêng được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, Hoán Sa bất giác sững sờ. Khuôn mặt chàng ta lạnh lùng và cao ngạo như được tạc nên từ băng ngọc, mang đến cảm giác đầy bi thương và cô độc.
Nàng vẫn muốn nhìn rõ hơn chút nữa nhưng bóng người đột nhiên biến mất giữa núi non trùng điệp, để lạ một khoảng sơn cốc hoang vu, vắng vẻ.
Bóng dáng trên đỉnh Phù Sơn ngày ấy có phải là Ninh vương kia không? Rõ ràng nhìn không rõ, nhưng sao nàng lại có cảm giác họ chính là một, phải chăng năng lực cảm ứng vạn vật của nàng lại phát huy?
Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn, đoàn xe của Ninh vương đã đi xa. Tiêu Tiềm nặng nề thở dài, nói với Thừa An bên cạnh: Đi thông báo, hủy kế hoạch.
Thừa An tỏ vẻ khó hiểu. Tướng quân, tại sao lại hủy?
Kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại, vì Ninh vương kia là... Vũ Văn Sở Thiên.
Bốn chữ Vũ Văn Sở Thiên vừa thốt ra không chỉ khiến Thừa An sững sờ, mà Hoán Sa cũng ngơ ngẩn.
Chàng nói hắn là... Vũ Văn Sở Thiên? Hoán Sa hỏi lại một lần nữa: Vũ Văn Sở Thiên của Vô Nhiên sơn trang?”
Đúng vậy, chính là hắn. Không ai có thể giết hắn! Trong bảng vàng Dạ Kiêu, duy chỉ có hắn là vô giá.
“Vậy ra hắn là Ninh vương của Tuyên Quốc...
Hoán Sa biết rất ít về Ninh vương, nhưng lại hiểu rõ Vũ Văn Sở Thiên, bởi vì người này rất nổi tiếng, phàm là sách vở liên quan đến giang hồ đều có tên y. Trong các cuộc trà dư tửu hậu, người giang hồ nhất định sẽ nhắc đến y, tửu quán muốn hút khách cũng phải kể về y trong các buổi thuyết thư. Vậy nên, nàng có muốn không biết về y cũng chẳng được.
Hoán Sa không hề bất ngờ, bởi nàng đã sớm nghe nói về chuyện tranh quyền đoạt vị ở Tuyên Quốc. Ngoài chuyện đó ra, nàng còn biết Ninh vương là cháu ruột của Tuyên đế Vũ Văn Việt, từng lưu lạc ở trung nguyên mười mấy năm trời, vài năm trước mới được tìm thấy. Tuyên đế rất yêu quý tài năng của đứa cháu trai này nên đã phong làm Ninh vương. Vì vậy mà với đứa cháu họ này, đại tư mã Vũ Văn Liệt không hề đề phòng, không ngờ cuối cùng lại chết dưới lưỡi kiếm của y.
Tiêu Tiềm nói tiếp: “Nếu ví Tuyên đế như một lưỡi đao sắc bén thì Ninh vương kia chính là một ám tiễn kịch độc . Vừa qua, Tuyên quốc bại trận, Tuyên đế cuối cùng cũng không kìm lòng được, phải phóng ra ám tiễn che giấu kĩ lưỡng kia.”
“Phóng ám tiễn hại người ?” Hoán Sa suy tư. Đã phóng ám tiễn rồi, vậy mục tiêu của chúng là ai? Nhất định không phải là tiên hoàng đế Ương quốc hoang dâm vô đạo kia rồi, đoán chừng họ còn muốn gã ta sống khỏe mạnh sung sướng, để hại thêm nhiều trung thần hơn nữa, giúp dọn đường cho dã tâm của họ.
Lẽ nào... Nàng bất giác nhìn sang Tiêu Tiêm. “Lẽ nào mục tiêu của chúng là... Tiêu gia?
Tiêu Tiềm không phản bác, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cho thấy nàng và chàng không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.
Vậy tại sao chàng không ra tay trước, nhân lúc Ninh vương đang ở xa Tuyên Quốc, ám sát hắn giữa đường, đề phòng vạn nhất? Hoán Sa hỏi.
Tiêu Tiềm khẽ thở dài: Không giấu nàng, dọc đường ta đã ba lần phái người ám sát hắn, nhưng tất cả đều một đi không trở lại.
Đoàn người của Ninh vương chỉ có mười mấy người mà lại thoát được ba lần ám sát của Tiêu Tiềm, Ninh vương kia quả là danh bất hư truyền, lòng Hoán Sa vì thế mà càng thêm lo lắng.
Sau một hồi suy tư, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay cùa Tiêu Tiềm. Phách Vân Trùng của Lan Tộc chúng ta có thể giết người không đế lại dấu vết, nếu cần ta giúp đỡ, chàng cứ nói.
Tiêu Tiềm dùng hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mền mại cùa nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi
Nàng đoán được điều chàng muốn nói, bèn dịu dàng cười : Ta chỉ điều khiển trùng độc từ xa mà thôi, cho dù thất bại, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, chàng yên tâm.”
Tiêu Tiềm do dự một chút, sau đó mới chầm chậm gật đầu.
Trong lúc hai người trò chuyện, đoàn xe của Ninh vương càng lúc càng tới gần. Họ đi men theo tường thành dưới phong lầu, tiến vào cổng thành phía đông. Lúc này, Hoán Sa mới thấy rõ đoàn người của Ninh vương, đi đầu tiên là hai người cưỡi hãn tuyết bảo mã, dáng vẻ hung dữ, theo sau là một cỗ xe màu đen, thân xe to lớn, kiên cố, rõ ràng là được thiết kế đặc biệt, ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, chắc hẳn là xe của Ninh vương. Theo sát bên phải cổ xe là một người cưỡi bạch mã, vận áo vóc dáng vừa phải, tóc dài búi cao, có lẽ là một nữ hộ vệ, phía sau còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, chắc là để chở mỹ nhân. Đi cuối cùng là một nhóm mười người, mỗi người đều nắm chắc trường kiếm, nhanh nhẹn áp tải mấy chiếc hòm lớn.
Tiêu Tiềm... Nàng cất lời.
Rèm xe của Ninh vương bất chợt vén lên, những ngón tay thon dài đưa ra ngoài cửa sổ, toàn bộ đoàn xe lập tức dừng lại. Hoán Sa chưa từng gặp Ninh vương, nhưng nàng có cảm giác đó chắc chắn là bàn tay của Ninh vương, những ngón tay trắng nõn, thon dài đẹp đẽ, từng động tác đều mang theo sự cao quý và uy quyền.
Nữ hộ vệ lập tức cưỡi ngựa tới gần, áp sát vào cửa sổ, cung kính lắng nghe gì đó, rồi ngước mắt nhìn khắp bốn phía.
Tiêu Tiềm lập tức ôm lấy Hoán Sa, lùi lại một bước, tránh ánh mắt của cô ta. Nữ hộ vệ không nhìn thấy dấu hiệu khác thường nào, liền cúi đầu báo lại với Ninh vương, sau đó vén rèm xe lên.
Từ phía trên cao, xuyên qua cửa sổ đài Phong Yên, Hoán Sa thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của người ngồi trong xe. Dù ở xa nhưng nàng vẫn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, mày kiếm hơi xếch, môi mỏng hơi nhếch, những góc cạnh phác lên một phong thái ung dung điềm tĩnh. Nam nhân ngồi trong xe như toát ra một khí chất cao quý trời cho.
Bỗng nhiên, nàng có cảm giác như đã gặp người này ở đâu, nhất định đã từng gặp. Nàng nhớ lại, đó là nửa năm trước. Khi ấy, nàng nghe nói Phù Sơn có núi non trùng điệp, suối băng uốn lượn, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa thần y Cầu Dực Sơn đã ẩn cư ở Phù Sơn nhiều năm và trồng rất nhiều loại dị thảo quý hiếm trên núi, nên muốn đến thăm.
Sau khi mẫu thân đồng ý, nàng và thị nữ Minh Tâm đã đến Phù Sơn để tìm loại dược thảo có thể chữa trị chứng bệnh của nàng.
Phù Sơn hoang vắng, sơn cốc âm u, khắp núi mọc đầy thảo dược quý hiếm, còn có rất nhiều cây cổ thụ nghìn năm tuổi, đi đến đâu cũng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đầy sảng khoái. Ở Phù Sơn, nàng đã tìm thấy loài hoa mạn đà la kỳ diệu của vùng Tây Vực. Trong lúc mừng vui, nàng bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng trên đỉnh núi, sắc áo thiên thanh khiến cho bầu trời xanh của Phù Sơn cũng như bị lu mờ. Khi chiếu lên bóng dáng của người đó, ánh mặt trời cũng không còn rực rỡ chói mắt.
Nàng muốn thấy rõ hơn bóng hình xa xăm đó nên chăm chú ngắm nhìn. Đến khi ánh mắt nàng chạm vào gương mặt nghiêng được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, Hoán Sa bất giác sững sờ. Khuôn mặt chàng ta lạnh lùng và cao ngạo như được tạc nên từ băng ngọc, mang đến cảm giác đầy bi thương và cô độc.
Nàng vẫn muốn nhìn rõ hơn chút nữa nhưng bóng người đột nhiên biến mất giữa núi non trùng điệp, để lạ một khoảng sơn cốc hoang vu, vắng vẻ.
Bóng dáng trên đỉnh Phù Sơn ngày ấy có phải là Ninh vương kia không? Rõ ràng nhìn không rõ, nhưng sao nàng lại có cảm giác họ chính là một, phải chăng năng lực cảm ứng vạn vật của nàng lại phát huy?
Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn, đoàn xe của Ninh vương đã đi xa. Tiêu Tiềm nặng nề thở dài, nói với Thừa An bên cạnh: Đi thông báo, hủy kế hoạch.
Thừa An tỏ vẻ khó hiểu. Tướng quân, tại sao lại hủy?
Kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại, vì Ninh vương kia là... Vũ Văn Sở Thiên.
Bốn chữ Vũ Văn Sở Thiên vừa thốt ra không chỉ khiến Thừa An sững sờ, mà Hoán Sa cũng ngơ ngẩn.
Chàng nói hắn là... Vũ Văn Sở Thiên? Hoán Sa hỏi lại một lần nữa: Vũ Văn Sở Thiên của Vô Nhiên sơn trang?”
Đúng vậy, chính là hắn. Không ai có thể giết hắn! Trong bảng vàng Dạ Kiêu, duy chỉ có hắn là vô giá.
“Vậy ra hắn là Ninh vương của Tuyên Quốc...
Hoán Sa biết rất ít về Ninh vương, nhưng lại hiểu rõ Vũ Văn Sở Thiên, bởi vì người này rất nổi tiếng, phàm là sách vở liên quan đến giang hồ đều có tên y. Trong các cuộc trà dư tửu hậu, người giang hồ nhất định sẽ nhắc đến y, tửu quán muốn hút khách cũng phải kể về y trong các buổi thuyết thư. Vậy nên, nàng có muốn không biết về y cũng chẳng được.
/27
|