Đưa Sát Phá Lang đi bói chữ, nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng đừng nói là đi với Sát Phá Lang, đi dạo phố với bất cứ nam nhân nào trong trò chơi Đường Hoa cũng không thích cả. Trong tiểu thuyết thường là nam nhân nào đó bị nữ nhân nào đó gạt đi dạo phố, rồi trong lúc vô ý gặp được một thầy bói mù... Thông thường thầy bói đều là người mù cả, mù thật hay giả thì không phải là vấn đề lớn. Thầy bói sẽ nói với người nữ kia nhân duyên của ngươi như thế nào như thế nào, rồi dùng ẩn ngữ tỏ vẻ rằng nam nhân của ngươi chính là kẻ đang thầm mắng ta là kẻ lừa đảo bên cạnh ngươi đấy. Sau đó nữ nhân này sẽ bắt đầu để ý tới nam nhân kia, cuối cùng dần dà phát hiện ra những ưu điểm của người này... Ừm ừm, nhất định phải đến cuối cùng rồi mới phát hiện ra, tốt nhất nên là một sự bừng tỉnh chói rực: oa, hóa ra là một nam nhân tốt như thế đấy.
Bởi vậy Đường Hoa luôn nghĩ chuyện này nó cứ có cái gì đó mất tự nhiên sao sao ấy, đây chẳng phải là có khuynh hướng GAY đó sao? Có điều vì mục tiêu cao cả của mình, cuối cùng Đường Hoa cũng đành phải mở miệng. Đương nhiên hắn sẽ không nói ‘chúng ta đi bói chữ đi’ được. Câu ấy mà nói ra, phỏng chừng người ta sẽ trực tiếp rút kiếm trở mặt ngay. Lý do của Đường Hoa là: Thần tượng, vì cuộc thi ma-ra-tông ngày mai, ngài giúp ta chọn vài món trang bị đi.
Sát Phá Lang lần thứ 100 bảo Đường Hoa đừng gọi mình là thần tượng, sau đó ầm ầm đổ ra một đống trang bị tăng tốc độ, còn có hai thanh phi kiếm tăng tốc độ nữa. Sát Phá Lang khẳng khái nói: “Tùy tiện lấy mấy món đi, ưu đãi 60%.”
Hàng do Sát Phá Lang đưa ra, tất phải là tinh phẩm. Nói thật, có hai món trong đó khiến Đường Hoa phải động lòng, nhưng mà... Phải rụt rè. Đường Hoa tỏ ý rằng mình không thể chiếm lợi của bạn bè được, hơn nữa bản thân mình cũng không dùng nổi đồ tốt như thế, tiền trong túi cũng chỉ có tiền thưởng cuộc thi bơi vừa rồi. Sát Phá Lang thấy trên người không còn bận rộn gì, mà mình cũng đã lâu không đi thị trường moi bảo vật, thế là đáp ứng cùng đi.
* * * * * *
“Da thượng đẳng của trâu do thần nuôi đây, được may thủ công, thuộc tính sát sao với trang bị màu kim, thêm máu thêm khí thêm công kích, chỉ bán 30 kim đây.”
“Chỉnh lý túi Càn Khôn, đại phá giá rác rưởi, 1 kim một món, hoan nghênh tới đây moi bảo vật.”
“Pháp bảo, pháp bảo... Chỉ cần 300 kim, tới thử vận may của ngươi đi nào. Có khả năng là thần khí, cũng có khả năng là tiên khí, chỉ cần 300 kim, ngươi sẽ có cơ hội chạm tay vào thần khí ngay.”
Sát Phá Lang nhìn sơ thuộc tính của y phục, rồi nhìn lại Đường Hoa: “Y phục màu lam này vừa vặn level 48, hơn nữa tăng máu tăng tốc độ, còn có hấp thụ thương tổn nữa. Chỉ mới bán 30 kim, khá là có lời.”
“Được!” Đường Hoa mua một món rác rưởi xong cuống cuồng gọi Tinh Tinh: “Sao còn chưa lăn qua đây, ta đang ở cuối phố Đông đấy.”
“Ta đang ở đầu phố Đông này, gặp một nữ sinh cứ nhất định phải bắt ta bói chồng cho nàng ta, không thoát thân ra được.”
“Ai bảo ngươi sớm thay trang bị thầy bói vậy làm gì.” Đường Hoa nhắn: “Giết nàng.”
“Cho ta xin đi, ta có lương tâm nghề nghiệp.”
“Tỷ tỷ, ta đã bỏ 80 kim mua một đống rác rồi đó, ngươi mà còn không đến nữa là ta phá sản đấy.” Nhắn xong sẵn tiện khinh bỉ ánh mắt của Sát Phá Lang luôn, ngay thuộc tính phòng ngự cơ bản nhất của y phục mà cũng xem nhẹ nữa.
“Được rồi!”
* * * * * *
Một phút sau Tinh Tinh xuất hiện ở chỗ không xa hai người, vừa hô khẩu hiệu lại vừa đi về phía hai người: “Bói số bói chữ, một quẻ 1 kim. Bói phúc duyên, bói nhân duyên, bói BOSS, bói nhiệm vụ...”
Đường Hoa gửi tin: “Thoát thân nhanh tới vậy à?”
“Ừ! Ta bảo với nữ sinh kia rằng ta là Đông Phương Gia Tử, vì theo đuổi nàng nên mới nghĩ ra chiêu này, thế là nàng chạy mất dép.”
“...” Đường Hoa nghiến răng, đây chẳng phải là công khai mắng mình đó sao?
Hai bên càng ngày càng gần, có một nữ sinh đang đứng cạnh cửa hiệu đột nhiên kéo áo của nam nhân cạnh mình: “Có coi bói kìa.”
Móa! Rõ ràng đó là kẻ lừa đảo mà ngươi cũng muốn bị lừa à? Vầy làm sao ta diễn trò được? Đường Hoa bước một bước dài đến trước mặt Tinh Tinh, sẵn tiện chen đôi nam nữ kia qua 1 bên, thành khẩn nói: “Đại sư, xin bói giúp ta một quẻ.”
Sát Phá Lang ở phía sau kêu lên: “Phong Hỏa, tên đó là người chơi, mười phần có tám chín là dân lừa đảo đấy.” Hắn cứ hô lên giữa đường xá như thế, chẳng mảy may chừa chút thể diện cho ả bịp Tinh Tinh chút nào.
“Nói ta là kẻ lừa đảo?” Tinh Tinh một tay cầm thẻ bài, một tay chống nạnh: “Ngươi có dám cá một trận với ta không?”
“Không có hứng thú.”
Tinh Tinh đưa tay sờ hai miếng tiền đồng, lạnh lùng cười một tiếng: “Không dám chứ gì, Sát Phá Lang?”
Sát Phá Lang kinh hãi cực kỳ, nhìn thoáng qua Đường Hoa, thấy Đường Hoa cũng tỏ vẻ sửng sốt thì nghĩ chắc không phải tên này nói. Lẽ nào hành tung của mình đã bị nhìn thấu rồi? Sát Phá Lang nhìn Tinh Tinh một hồi, Tinh Tinh vẫn đối diện không chút sợ hãi, mấy giây sau Đường Hoa nói: “Trên đường nhiều người quá, nhìn như vậy mập mờ lắm, chi bằng tìm một gian riêng đi.”
“Được!” Sát Phá Lang lạnh nhạt nói: “Ta hỏi vài vấn đề, ngươi trả lời được thì 100 kim, không được thì ta trảm ngươi.”
“Được!”
* * * * * *
Hai bên ngồi xuống xong, chăm chú nhìn nhau, Đường Hoa làm trọng tài, hô: “Rít đi, gâu!”
“Hỏi!” Sát Phá Lang đưa Ma Kiếm ra: “Kiếm này là kiếm thế nào?”
Sát Phá Lang kinh ngạc phát hiện, sau khi Tinh Tinh nhắm mắt lại, hai miếng tiền đồng trong tay lại bắt đầu có ánh sáng lóng lánh! Một phút sau, Tinh Tinh mở mắt ra trả lời: “Kiếm này thuộc cấp thần binh, cũng là ma binh. Trong kiếm có hai nữ quỷ ký túc, một lam một đỏ, đỏ là quỷ dữ, lam là chủ thể của kiếm.”
“Rắc rắc!” Sát Phá Lang bóp nát chén trà trong tay mình, thế này... Thật không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần mình nhận nhiệm vụ, sau khi tới nước Khương cổ đại, hai nữ quỷ đỏ và lam sẽ xuất hiện tuyên bố nhiệm vụ ngay. Quỷ lam thì thiện lương, còn quỷ đỏ rất là thô bạo. Chuyện này... Trừ bản thân mình, tuyệt đối không có khả năng có người khác biết được. Quả nhiên là thiên hạ luôn có dị nhân thật. Trước tới giờ Sát Phá Lang vẫn luôn khinh thường đám phương sĩ, mà những đám bắt quỷ, đuổi quỷ, hô sét gọi mưa thì còn đỡ, chứ những kẻ bói toán xem tinh tượng như Thư Sinh là hắn đặc biệt khinh bỉ. Không ngờ trong ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên. 100 kim! Sát Phá Lang cam tâm tình nguyện giao dịch ngay.
Lần đụng độ thứ nhất: Sát Phá Lang thảm bại.
“Đại sư đã biết ta là Sát Phá Lang, chắc cũng biết mục đích tới đây của ta chứ?” Vừa nãy là bói vật phẩm, bây giờ là bói nhiệm vụ. Tinh Tinh như đã có dự tính trước, lấy một tờ giấy với cây bút ra: “Mời tùy tiện viết một chữ.” Tên nhãi nhép, cho ngươi biết cái gì là nghề thầy bói nhé.
Sát Phá Lang cầm bút, không cần suy nghĩ đã viết ngay: Sát!
Tinh Tinh gật đầu, nói: “Nhìn qua chữ này là biết sát khí trong lòng ngươi rất nặng. Chúng ta phân tích tiếp. Chữ ‘Sát’, phía dưới là chữ ‘Tiểu’, nhưng lại có thêm một dấu gạch ngang, ý là phủ định, nói lên lần này mục tiêu của ngươi không phải là một nhân vật nhỏ, còn chữ ‘X’ ở phía trên, ý chỉ sự mâu thuẫn, một sự mâu thuẫn đối lập rất cực đoan. Bởi vậy nhiệm vụ lần này của ngươi một là giết một người không phải là nhân vật nhỏ, hai là bảo vệ cho chính người đó.”
Tính sai rồi! Đường Hoa trở nên khẩn trương. Nhưng không ngờ Sát Phá Lang “A” lên một tiếng, rồi há rộng miệng kinh ngạc đến mức ngây người. Quả thật hắn có hai nhiệm vụ, cái đầu tất nhiên là giết lão Tề lấy tín vật để thăng Ma Kiếm. Nhiệm vụ thứ hai là bảo vệ cho lão Tề, vì hắn đã lấy thân phận là nhân viên bảo vệ. Đương nhiên nhiệm vụ sau hoàn toàn là vì để phục vụ cho nhiệm vụ trước, nhưng lời Tinh Tinh nói tuyệt đối không sai, bản thân mình quả thật đang có hai nhiệm vụ mâu thuẫn đến cực đoan với nhau. Chỉ trong thoáng chốc, hình tượng của Tinh Tinh trong lòng hắn đã cao lớn gần bằng với thần linh.
“Tính đúng rồi à?” Đường Hoa dè dặt hỏi.
“Ừ!” Sát Phá Lang gật đầu, lại giao dịch một tờ ngân phiếu qua cho Tinh Tinh.
Không phải chứ? Con nhãi này thực sự siêu đến vậy à? Đường Hoa không tin có tà, bèn cầm bút lên viết một chữ ‘Phá’, sau đó đẩy đến trước mặt Tinh Tinh.
Tinh Tinh hờ hững nhìn thoáng qua, nói: “Chữ này tách ra là hai chữ ‘Thạch’ – ‘Bì’, ý nói ngươi có da mặt dày như đá.”
“...” Đường Hoa phát khùng lên, con nhãi này đang bói hay là đang chửi xéo mình đấy? Chắc chắn là chửi xéo mình rồi, da mình làm gì dày bằng đá tảng đâu, cùng lắm cũng chỉ dày hơn da trâu già có một chút thôi hà.
Tinh Tinh thấy bộ dáng này của Đường Hoa mà trong lòng rất khoái, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm chỉnh, nói: “Hôm nay còn có một quẻ, hai người các ngươi ai sẽ bói?”
Đường Hoa đưa tay: “Mời ngươi.”
“Ừ!” Sát Phá Lang gật đầu, viết lên trên giấy một chữ ‘Lang’, hỏi: “Đại sư, có thể bói xem lần này ta giết kẻ không phải là nhân vật nhỏ kia có thuận lợi không?”
“Ừm... Đoán trước tương lai... Chuyện này có phần khó khăn.” Tinh Tinh nắm tiền đồng, nhắm mắt lại, làm ra một bộ dạng cao nhân thật khiến cho Đường Hoa muốn đập. Hồi lâu sau Tinh Tinh mới mở mắt ra, nói: “Bên phải chữ ‘Lang’ là chữ ‘Lương’, bên trái chữ ‘Lang’ là chữ ‘x’. Nếu ngươi muốn thành công thì nhất định phải vừa thiện lương lại vừa giảo hoạt.”
“?”
“Hệ thống chỉ nói có nhiêu đó.” Tinh Tinh thở dài, nói: “Theo lý giải của ta, ngươi đối xử với người với vật thiện lương một chút, rất có khả năng sẽ có người nào đó có qua có lại, giúp đỡ ngươi, mà người này chắc chắn là một người có phần khá là giảo hoạt.”
“Vì sao không phải là bản thân hắn tự giảo hoạt?” Đường Hoa rất là bất mãn vì hai chữ ‘giảo hoạt’ kia rất có khả năng sẽ rơi vào trên người mình. Nói thật, nếu Sát Phá Lang tín nhiệm mình thêm một chút nữa, chắc chắn mình sẽ giúp hắn xử lão Tề ngay, nhưng với điều kiện là phải lấy được kiếm trước đã.
Tinh Tinh lắc đầu: “Hắn viết chữ ‘Sát’, vốn là mâu thuẫn lắm rồi, làm sao còn có thể giảo hoạt được nữa. Có điều chữ ‘Phá’ của ngươi lại nhắc nhở ta đấy, da mặt của ngươi dày, biết đâu chính là người sẽ giúp hắn đấy.”
“Thật hay giả vậy?” Trong lòng Đường Hoa nổi lên một dấu chấm hỏi, sao nghe ra nó huyễn hoặc vậy nhỉ? Nhưng thật ra vẫn có vài phần có lý. Thế là bèn nhắn hỏi: “Ý gì đó?”
Tinh Tinh trả lời: “Đây chẳng phải là ta đang tăng thêm cơ hội cho ngươi ở bên cạnh hắn sao?”
“Vậy hai chữ ‘giảo hoạt’ đó thì sao?”
“Đó là do bói ra, hơn nữa nó mơ hồ lắm. Ta nghĩ không biết có phải là hệ thống suy xét đến việc hai người các ngươi tổ đội, sau đó thực lực sẽ được tăng thêm, cho nên mới bảo Sát Phá Lang tốt với ngươi hơn một chút để ngươi chịu giúp hắn hay không.”
“Vậy chữ ‘Phá’ kia thì sao?”
“Cái đó không cần bói, ta trực tiếp đoán ra đấy.”
“Đậu xanh ngươi, vậy chữ ‘Sát’ trước đó thì sao?”
“Cho ta xin đi, ta là thần toán đó, không thể nào mà hắn có nhiệm vụ gì cũng không bói ra được. Nếu hắn chỉ có một nhiệm vụ, vậy ta sẽ nói: mục đích chủ yếu của ngươi là giết một người mà không phải là nhân vật nhỏ. Những thứ khác ngươi cũng đừng hỏi nữa, thanh kiếm kia của hắn cũng là nhờ bói ra đấy. Về sau đừng có gọi ta là ‘tiểu nha đầu’ hay ‘kẻ đại bịp’ nữa, ta có sư phụ có danh tiếng đàng hoàng, lại có khả năng đàng hoàng, ngoài ra còn có thần khí đàng hoàng nữa.”
“Đại sư...” Sát Phá Lang còn định nói thêm gì đó.
Tinh Tinh đưa tay ngăn lại: “Ta tặng ngươi một quẻ, chữ mà hai người các ngươi viết là ‘Sát Phá Lang’, cũng là tên của ngươi. Kẻ có sao Sát Phá Lang chiếu thì một đời phiêu bạt, mau lên mau xuống, cũng có tố chất một trận thành danh của đấng anh hùng. Nhiệm vụ này của ngươi cũng thế, mau lên mau xuống, hy vọng ngươi có chuẩn bị sẵn về tâm lý.”
“Tạ ơn đại sư, có thể được thấy mặt thật của đại sư không, đồng thời thêm hảo hữu nữa?”
Tinh Tinh gỡ mặt nạ xuống: “Thực ra chúng ta cũng là người quen đấy, có điều yên tâm, ta có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không bán đứng ngươi đâu. Còn phần thêm hảo hữu, ta có ba điều không thể bói: hảo hữu không thể bói, người cùng bang không thể bói, bản thân mình cũng không thể bói. Hơn nữa hệ thống còn nói, thứ này vừa phải dựa vào duyên phận, cũng vừa phải dựa vào sự nỗ lực của mình. Nếu về sau chúng ta còn có duyên phận thì lại tiếp tục bói.” Nói xong bèn đứng dậy.
Thế mà là Tinh Tinh à? Có điều Sát Phá Lang không hoài nghi Tinh Tinh gì cả, hắn rất cung kính đứng lên: “Xin mời, ngài đi thong thả.”
Tinh Tinh vừa ra khỏi cửa, Đường Hoa vội nói: “Lang! Nữ nhân này là em gái của lão đại Song Sư đấy, lần này nhân thủ bảo vệ lão Tề là người của Nhất Kiếm với Song Sư cả, chúng ta có nên...”
“Nên gì?”
“Giết người diệt khẩu!” Đường Hoa hung ác nói.
Sát Phá Lang dòm Đường Hoa như thể dòm kẻ ngu: “Nàng có thể hồi sinh.”
“...”
“Hơn nữa ta vẫn tin tưởng vào phẩm đức nghề nghiệp của nàng. Có điều vì sao nàng lại phải cải trang ra ngoài bói toán vậy nhỉ?”
“Rất có khả năng là do nhiệm vụ sư môn gì đó đấy, người ta ở trong môn phái bói toán mà, nhiệm vụ hằng ngày dĩ nhiên là bói cho người khác rồi.”
“Dù thế nào đi nữa.” Sát Phá Lang nói: “Coi bộ tốt nhất chúng ta vẫn phải hợp tác thôi.”
“Ừ ừ!”
“Còn trang bị của mấy bộ vị nữa... Chúng ta đi lựa trước đã.”
“Không cần đâu Lang ca.” Đường Hoa khẩn trương ngay, mình không muốn phải mua đồ rác nữa đâu: “Tiết kiệm là mỹ đức.”
“Ta có tiền!”
Đường Hoa nghiêm nghị nói: “Tiền đó là tiền của ngài.”
“Vậy thôi vậy.” Sát Phá Lang than một hơi: “Đã quên nhờ Tinh Tinh bói giúp mất rồi, ta mới phát hiện mình đã làm rớt một thanh tiên kiếm đi đâu rồi ấy.”
“Tiên kiếm mà cũng có thể làm rớt được à?”
“Ta cũng đang kỳ quái đây. Không phải là mấy cái núi lửa sóng thần gì trong cuộc thi bơi có nhất định xác suất cuốn đi đồ trong túi Càn Khôn đó chứ?” Sát Phá Lang miễn cưỡng nghĩ ra được một lý do khá là gượng ép về việc mình bị mất đi tiên kiếm.
“Có lẽ!” Đường Hoa nhắn tin hỏi Tinh Tinh: “Bói ra được vị trí của Trục Nhật kiếm chưa?”
“Vừa rồi ta có đẹp không?”
“... Có vài chỗ không đẹp cho lắm.”
“Không nói ngươi biết!”
“Ngươi rất là đẹp.”
“Nó nằm ở góc dưới cùng bên trái.”
“Này, hồi nãy ngươi nói 3 điều không bói có phải là thật không đấy?”
“Là thật, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể bói 3 quẻ thôi. Bói tọa độ của người chơi không nằm trong đó. Vừa nãy ta rất đẹp phải không? Ta đã kết hợp khuôn mặt xinh đẹp, trí tuệ, tài hoa, tri thức, tài ăn nói, năng lực ứng biến khi lâm tràng làm một khối, có phải rất đẹp hay không?”
“Vấn đề này ngươi đã hỏi qua rồi, gặp lại sau!”
* * * * * *
Ma-ra-tông, nhìn tên đoán nghĩa thì tức là đường rất xa, đồng thời người tới đích đầu tiên sẽ thắng cuộc. Quy tắc như sau:
Những hành vi dưới đây sẽ bị thẻ vàng cảnh cáo:
Thứ nhất: vượt ra ngoài phạm vi đường chạy trong khoảng 1 thước.
Thứ hai: bay qua khỏi độ cao 3 thước, nhưng chưa vượt qua 4 thước.
Thứ 3: sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời.
Những hành vi sau đây sẽ bị thẻ đỏ:
Thứ nhất: pk. Ghi chú: pk không bao gồm việc hệ thống thông báo phản kích khi tiếp xúc thân thể, có pk hay không thì có liên quan tới việc có sử dụng chiêu thức của hệ thống hay không.
Thứ hai: chĩa ngón giữa với trọng tài bồ câu.
Thứ ba: ra khỏi phạm vi đường đua ngoài 1 thước.
Thứ tư: bay vượt độ cao 4 thước.
* * * * * *
Đường chạy rất rộng, ước chừng phải 30 mét. Trên đường chạy có sương mù bao phủ, trừ phi là những người chơi có kỹ năng đặc định, nếu không tầm nhìn không thể vượt nổi 100 mét. Máy bay của lão Tề sẽ lượn vòng qua lại trên vùng trời của các người chơi, độ cao chừng 20 mét. Nói đến đây không thể không đề cập đến chiếc máy bay kết hợp giữa trí tuệ của cổ nhân với khoa học kỹ thuật tương lai này của lão Tề. Nó rất lớn, gần như lớn hơn cả máy bay chở khách A380 luôn, trừ phần mui có dạng xoắn ốc, chung quanh thân máy bay còn có 24 chiếc đèn Khổng Minh nữa.
Đừng coi thường những chiếc đèn Khổng Minh này, bảo bối đều ở trong đó hết đấy. Khi người chơi giết tiểu quái trên đường chạy có thể lấy được những viên đá to bằng trứng ngỗng, tác dụng của chúng là có thể ném vào những chiếc đèn ấy. Nhớ là phải ném đá, chứ không phải là ném phi kiếm. Một khi ném vỡ được một chiếc đèn, hàng trăm món lễ vật sẽ nhảy dù xuống. Nhưng phải nhìn cho rõ ràng, có vài thùng có hoa văn vẽ nguyên bảo, phi kiếm, hoặc là trang bị pháp bảo, nhưng cũng có những chiếc thùng có hoa văn vẽ lựu đạn với độc dược. Nếu lễ vật không được nhận, một khi chạm mặt đất sẽ bị biến mất.
* * * * * *
“Vào vị trí nào!” Một con bồ câu cầm một cây súng lục còn to hơn cả người nó, quát: “Xuất phát!”
“Mẹ ôi!” Mọi người chơi đều kêu lên một tiếng, tuy vừa rồi đã xếp hàng xong xuôi hết, nhưng bởi vì có người phản ứng chậm, nên người phía sau đã xuất phát, nhưng người phía trước còn chưa, thành ra đâm sầm cả vào nhau. Loại tai nạn này rất nghiêm trọng, đụng vào một cái là sẽ một đụng mười, mười đụng trăm ngay. Mà lực ép vượt qua giới hạn nhất định thì sinh mệnh sẽ bắt đầu tụt xuống, cuối cùng hóa thành ánh trắng.
Vừa mới xuất phát, nói không chút khoa trương, số người chết trận đã lên tới mấy vạn. Sát Phá Lang đứng một bên xem náo nhiệt giơ ngón cái với Đường Hoa: “Lợi hại!”
“Đây là kiến thức bình thường thôi.” Đường Hoa rất là ngại ngùng, nói.
“...” Sát Phá Lang cảm thấy dường như Đường Hoa đang nói mình ngu, có điều không muốn suy nghĩ nhiều, bèn phất tay một cái: “Chúng ta cũng xuất phát thôi, ngươi đã trang bị đồ tăng tốc lên hết chưa?”
“Rồi!”
* * * * * *
Hai người cùng nhau vọt lên, sau khi bay được chừng 100 mét, trên đường đã không còn cảnh bầy người chen lấn nữa. Những người còn lại hoặc là tiên phong đi đầu, hoặc là lòng còn dư chút khiếp sợ quan sát tình huống trên đường, hoặc là đang sống lại tiến vào bản đồ phụ. Màn sương trên đường càng lúc càng dày đặc...
“A!” Sát Phá Lang với Đường Hoa vừa mới bay được chừng 1 dặm, đột nhiên giữa màn sương mù xuất hiện một cây đại thụ, hai người vội vàng trái phải tách ra, vòng qua nó. Nhưng vừa mới vòng qua đại thụ, hai người tức thì phát hiện mình đã tới dưới chân một vách núi gần như dốc đứng một góc 90 độ. Hai người này quả không hổ danh cao thủ, dưới dạng quán tính như thế nhưng vẫn có thể cưỡng ép kéo cao đầu phi cơ, tránh phải thảm trạng đâm sầm vào vách núi.
Nhưng hai người còn chưa kịp cao hứng, đường chạy trên núi đột nhiên không còn nữa, nhìn lại thì thấy đã biến thành một con đường chúi xuống một góc 90 độ. Đậu má! Hai người đồng thời mắng một câu, lúc này mà chúi kiếm xuống đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì tốc độ quá nhanh, sẽ tức khắc phải lao ra ngoài 4 thước độ cao mất rồi. Người ta vẫn hay nói người cùng đường thì cái gì cũng có thể nghĩ ra được, Đường Hoa nhớ tới Mặc Tinh, vì thế hắn lập tức gỡ phi kiếm ra khỏi ô trang bị. Quả nhiên, không những không tiếp tục bay lên cao, mà người còn bị rơi thẳng xuống nữa. Nhưng hắn đã quên mất rồi, hiện giờ đang phải xuống núi, mà đây lại là một sườn núi dốc đứng 90 độ nữa. Thế là một tiếng kêu thảm thiết vang lên... Đường Hoa lăn lông lốc xuống dưới đáy dốc.
Một con bồ câu đang chìa thẻ đỏ với Sát Phá Lang nghe thấy tiếng kêu này thì “chậc chậc” hai tiếng: “Cho ngươi bay nhanh cho lắm vào, lái xe vượt tốc chính là nguyên nhân chủ yếu gây ra tai nạn giao thông đấy.”
Nhưng bất kể là Đường Hoa hay là Sát Phá Lang cũng đều không phải là kẻ đầu tiên rơi vào chiếc bẫy đã được hệ thống thiết kế một cách tỉ mỉ này, và cũng không phải là kẻ cuối cùng. Đoạn đường đột nhiên dốc lên với đột nhiên dốc xuống này khiến mọi người chơi đều phải chịu tai ương. Có bảy phần người trực tiếp lao ra khỏi độ cao 4 thước, có 3 phần thì giống Đường Hoa, ngã nhào xuống đáy dốc. Sườn dốc không cao cho lắm, chỉ cần sinh mệnh nhiều, phòng ngự cao, vẫn có thể không chết.
Hiện giờ Đường Hoa đang bị một bà chị đè lên trên, mà bà chị này giờ vẫn đang còn có tâm tình đi hoài niệm người thân: “Ối mẹ ôi!”
Đậu xanh, trái phải không có trọng tài. Đường Hoa bèn cho một tia chớp, đánh bà chị này thành ánh trắng, sau đó đứng lên vội vàng rời khỏi khu vực này. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chỗ đó được 3 giây, lại có 2 người chơi từ đỉnh núi ngã đánh “bịch” xuống đấy.
* * * * * *
Bởi vì không thêm hảo hữu với Sát Phá Lang, Đường Hoa đành phải đứng chờ ở dưới vách núi, chờ đến khi đã có hơn 300 người ngã xuống chỗ này, Sát Phá Lang mới tới nơi. Câu nói đầu tiên của hắn là: “Ta đệt, đứa nào thiết kế ra con đường này mai mốt đẻ con không có chỗ đánh rắm.” Trong lúc hắn đang nói, lại có thêm 2 người chơi ngã xuống.
Một con bồ câu bay ngang qua chép miệng phản bác: “Các ngươi vượt tốc, vậy có tai nạn thì phải tự chịu trách nhiệm.”
“Vậy vì sao các ngươi lại thiết kế cho sương mù dày đến thế?”
Bồ câu nghiêm nghị phản bác: “Biết rõ ràng có sương dày, sao ngươi còn bay nhanh như vậy?”
“Ta...” Sát Phá Lang hết lý rồi. Quả thật, nếu là trong hiện thực, gặp sương mù dày như thế này mình sẽ chỉ chạy có 30 km/h là cùng, thậm chí chỉ 10 km/h. Nhưng vừa nãy tốc độ của mình tối thiểu phải là 800 km/h lận.
Bồ câu lại tiếp tục giảng bài: “Lúc trước vốn định chuẩn bị sắp đặt một dàn cột đá ở phía trên đỉnh núi, nhưng về sau Ốc Vít cảm thấy nó quá máu me quá bạo lực, cho nên đã hủy bỏ rồi. Bởi vậy các ngươi may mắn lắm đấy. Nhớ nhé, lái xe đừng có vượt tốc.”
*** chữ ‘Sát: 杀
*** chữ ‘Tiểu’: 小
*** chữ ‘Phá’: 破
*** chữ ‘Thạch’: 石
*** chữ ‘Bì’: 皮
*** chữ ‘Lang’: 狼
*** chữ ‘Lương’: 良
*** đèn Khổng Minh: lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh.
Bởi vậy Đường Hoa luôn nghĩ chuyện này nó cứ có cái gì đó mất tự nhiên sao sao ấy, đây chẳng phải là có khuynh hướng GAY đó sao? Có điều vì mục tiêu cao cả của mình, cuối cùng Đường Hoa cũng đành phải mở miệng. Đương nhiên hắn sẽ không nói ‘chúng ta đi bói chữ đi’ được. Câu ấy mà nói ra, phỏng chừng người ta sẽ trực tiếp rút kiếm trở mặt ngay. Lý do của Đường Hoa là: Thần tượng, vì cuộc thi ma-ra-tông ngày mai, ngài giúp ta chọn vài món trang bị đi.
Sát Phá Lang lần thứ 100 bảo Đường Hoa đừng gọi mình là thần tượng, sau đó ầm ầm đổ ra một đống trang bị tăng tốc độ, còn có hai thanh phi kiếm tăng tốc độ nữa. Sát Phá Lang khẳng khái nói: “Tùy tiện lấy mấy món đi, ưu đãi 60%.”
Hàng do Sát Phá Lang đưa ra, tất phải là tinh phẩm. Nói thật, có hai món trong đó khiến Đường Hoa phải động lòng, nhưng mà... Phải rụt rè. Đường Hoa tỏ ý rằng mình không thể chiếm lợi của bạn bè được, hơn nữa bản thân mình cũng không dùng nổi đồ tốt như thế, tiền trong túi cũng chỉ có tiền thưởng cuộc thi bơi vừa rồi. Sát Phá Lang thấy trên người không còn bận rộn gì, mà mình cũng đã lâu không đi thị trường moi bảo vật, thế là đáp ứng cùng đi.
* * * * * *
“Da thượng đẳng của trâu do thần nuôi đây, được may thủ công, thuộc tính sát sao với trang bị màu kim, thêm máu thêm khí thêm công kích, chỉ bán 30 kim đây.”
“Chỉnh lý túi Càn Khôn, đại phá giá rác rưởi, 1 kim một món, hoan nghênh tới đây moi bảo vật.”
“Pháp bảo, pháp bảo... Chỉ cần 300 kim, tới thử vận may của ngươi đi nào. Có khả năng là thần khí, cũng có khả năng là tiên khí, chỉ cần 300 kim, ngươi sẽ có cơ hội chạm tay vào thần khí ngay.”
Sát Phá Lang nhìn sơ thuộc tính của y phục, rồi nhìn lại Đường Hoa: “Y phục màu lam này vừa vặn level 48, hơn nữa tăng máu tăng tốc độ, còn có hấp thụ thương tổn nữa. Chỉ mới bán 30 kim, khá là có lời.”
“Được!” Đường Hoa mua một món rác rưởi xong cuống cuồng gọi Tinh Tinh: “Sao còn chưa lăn qua đây, ta đang ở cuối phố Đông đấy.”
“Ta đang ở đầu phố Đông này, gặp một nữ sinh cứ nhất định phải bắt ta bói chồng cho nàng ta, không thoát thân ra được.”
“Ai bảo ngươi sớm thay trang bị thầy bói vậy làm gì.” Đường Hoa nhắn: “Giết nàng.”
“Cho ta xin đi, ta có lương tâm nghề nghiệp.”
“Tỷ tỷ, ta đã bỏ 80 kim mua một đống rác rồi đó, ngươi mà còn không đến nữa là ta phá sản đấy.” Nhắn xong sẵn tiện khinh bỉ ánh mắt của Sát Phá Lang luôn, ngay thuộc tính phòng ngự cơ bản nhất của y phục mà cũng xem nhẹ nữa.
“Được rồi!”
* * * * * *
Một phút sau Tinh Tinh xuất hiện ở chỗ không xa hai người, vừa hô khẩu hiệu lại vừa đi về phía hai người: “Bói số bói chữ, một quẻ 1 kim. Bói phúc duyên, bói nhân duyên, bói BOSS, bói nhiệm vụ...”
Đường Hoa gửi tin: “Thoát thân nhanh tới vậy à?”
“Ừ! Ta bảo với nữ sinh kia rằng ta là Đông Phương Gia Tử, vì theo đuổi nàng nên mới nghĩ ra chiêu này, thế là nàng chạy mất dép.”
“...” Đường Hoa nghiến răng, đây chẳng phải là công khai mắng mình đó sao?
Hai bên càng ngày càng gần, có một nữ sinh đang đứng cạnh cửa hiệu đột nhiên kéo áo của nam nhân cạnh mình: “Có coi bói kìa.”
Móa! Rõ ràng đó là kẻ lừa đảo mà ngươi cũng muốn bị lừa à? Vầy làm sao ta diễn trò được? Đường Hoa bước một bước dài đến trước mặt Tinh Tinh, sẵn tiện chen đôi nam nữ kia qua 1 bên, thành khẩn nói: “Đại sư, xin bói giúp ta một quẻ.”
Sát Phá Lang ở phía sau kêu lên: “Phong Hỏa, tên đó là người chơi, mười phần có tám chín là dân lừa đảo đấy.” Hắn cứ hô lên giữa đường xá như thế, chẳng mảy may chừa chút thể diện cho ả bịp Tinh Tinh chút nào.
“Nói ta là kẻ lừa đảo?” Tinh Tinh một tay cầm thẻ bài, một tay chống nạnh: “Ngươi có dám cá một trận với ta không?”
“Không có hứng thú.”
Tinh Tinh đưa tay sờ hai miếng tiền đồng, lạnh lùng cười một tiếng: “Không dám chứ gì, Sát Phá Lang?”
Sát Phá Lang kinh hãi cực kỳ, nhìn thoáng qua Đường Hoa, thấy Đường Hoa cũng tỏ vẻ sửng sốt thì nghĩ chắc không phải tên này nói. Lẽ nào hành tung của mình đã bị nhìn thấu rồi? Sát Phá Lang nhìn Tinh Tinh một hồi, Tinh Tinh vẫn đối diện không chút sợ hãi, mấy giây sau Đường Hoa nói: “Trên đường nhiều người quá, nhìn như vậy mập mờ lắm, chi bằng tìm một gian riêng đi.”
“Được!” Sát Phá Lang lạnh nhạt nói: “Ta hỏi vài vấn đề, ngươi trả lời được thì 100 kim, không được thì ta trảm ngươi.”
“Được!”
* * * * * *
Hai bên ngồi xuống xong, chăm chú nhìn nhau, Đường Hoa làm trọng tài, hô: “Rít đi, gâu!”
“Hỏi!” Sát Phá Lang đưa Ma Kiếm ra: “Kiếm này là kiếm thế nào?”
Sát Phá Lang kinh ngạc phát hiện, sau khi Tinh Tinh nhắm mắt lại, hai miếng tiền đồng trong tay lại bắt đầu có ánh sáng lóng lánh! Một phút sau, Tinh Tinh mở mắt ra trả lời: “Kiếm này thuộc cấp thần binh, cũng là ma binh. Trong kiếm có hai nữ quỷ ký túc, một lam một đỏ, đỏ là quỷ dữ, lam là chủ thể của kiếm.”
“Rắc rắc!” Sát Phá Lang bóp nát chén trà trong tay mình, thế này... Thật không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần mình nhận nhiệm vụ, sau khi tới nước Khương cổ đại, hai nữ quỷ đỏ và lam sẽ xuất hiện tuyên bố nhiệm vụ ngay. Quỷ lam thì thiện lương, còn quỷ đỏ rất là thô bạo. Chuyện này... Trừ bản thân mình, tuyệt đối không có khả năng có người khác biết được. Quả nhiên là thiên hạ luôn có dị nhân thật. Trước tới giờ Sát Phá Lang vẫn luôn khinh thường đám phương sĩ, mà những đám bắt quỷ, đuổi quỷ, hô sét gọi mưa thì còn đỡ, chứ những kẻ bói toán xem tinh tượng như Thư Sinh là hắn đặc biệt khinh bỉ. Không ngờ trong ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên. 100 kim! Sát Phá Lang cam tâm tình nguyện giao dịch ngay.
Lần đụng độ thứ nhất: Sát Phá Lang thảm bại.
“Đại sư đã biết ta là Sát Phá Lang, chắc cũng biết mục đích tới đây của ta chứ?” Vừa nãy là bói vật phẩm, bây giờ là bói nhiệm vụ. Tinh Tinh như đã có dự tính trước, lấy một tờ giấy với cây bút ra: “Mời tùy tiện viết một chữ.” Tên nhãi nhép, cho ngươi biết cái gì là nghề thầy bói nhé.
Sát Phá Lang cầm bút, không cần suy nghĩ đã viết ngay: Sát!
Tinh Tinh gật đầu, nói: “Nhìn qua chữ này là biết sát khí trong lòng ngươi rất nặng. Chúng ta phân tích tiếp. Chữ ‘Sát’, phía dưới là chữ ‘Tiểu’, nhưng lại có thêm một dấu gạch ngang, ý là phủ định, nói lên lần này mục tiêu của ngươi không phải là một nhân vật nhỏ, còn chữ ‘X’ ở phía trên, ý chỉ sự mâu thuẫn, một sự mâu thuẫn đối lập rất cực đoan. Bởi vậy nhiệm vụ lần này của ngươi một là giết một người không phải là nhân vật nhỏ, hai là bảo vệ cho chính người đó.”
Tính sai rồi! Đường Hoa trở nên khẩn trương. Nhưng không ngờ Sát Phá Lang “A” lên một tiếng, rồi há rộng miệng kinh ngạc đến mức ngây người. Quả thật hắn có hai nhiệm vụ, cái đầu tất nhiên là giết lão Tề lấy tín vật để thăng Ma Kiếm. Nhiệm vụ thứ hai là bảo vệ cho lão Tề, vì hắn đã lấy thân phận là nhân viên bảo vệ. Đương nhiên nhiệm vụ sau hoàn toàn là vì để phục vụ cho nhiệm vụ trước, nhưng lời Tinh Tinh nói tuyệt đối không sai, bản thân mình quả thật đang có hai nhiệm vụ mâu thuẫn đến cực đoan với nhau. Chỉ trong thoáng chốc, hình tượng của Tinh Tinh trong lòng hắn đã cao lớn gần bằng với thần linh.
“Tính đúng rồi à?” Đường Hoa dè dặt hỏi.
“Ừ!” Sát Phá Lang gật đầu, lại giao dịch một tờ ngân phiếu qua cho Tinh Tinh.
Không phải chứ? Con nhãi này thực sự siêu đến vậy à? Đường Hoa không tin có tà, bèn cầm bút lên viết một chữ ‘Phá’, sau đó đẩy đến trước mặt Tinh Tinh.
Tinh Tinh hờ hững nhìn thoáng qua, nói: “Chữ này tách ra là hai chữ ‘Thạch’ – ‘Bì’, ý nói ngươi có da mặt dày như đá.”
“...” Đường Hoa phát khùng lên, con nhãi này đang bói hay là đang chửi xéo mình đấy? Chắc chắn là chửi xéo mình rồi, da mình làm gì dày bằng đá tảng đâu, cùng lắm cũng chỉ dày hơn da trâu già có một chút thôi hà.
Tinh Tinh thấy bộ dáng này của Đường Hoa mà trong lòng rất khoái, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm chỉnh, nói: “Hôm nay còn có một quẻ, hai người các ngươi ai sẽ bói?”
Đường Hoa đưa tay: “Mời ngươi.”
“Ừ!” Sát Phá Lang gật đầu, viết lên trên giấy một chữ ‘Lang’, hỏi: “Đại sư, có thể bói xem lần này ta giết kẻ không phải là nhân vật nhỏ kia có thuận lợi không?”
“Ừm... Đoán trước tương lai... Chuyện này có phần khó khăn.” Tinh Tinh nắm tiền đồng, nhắm mắt lại, làm ra một bộ dạng cao nhân thật khiến cho Đường Hoa muốn đập. Hồi lâu sau Tinh Tinh mới mở mắt ra, nói: “Bên phải chữ ‘Lang’ là chữ ‘Lương’, bên trái chữ ‘Lang’ là chữ ‘x’. Nếu ngươi muốn thành công thì nhất định phải vừa thiện lương lại vừa giảo hoạt.”
“?”
“Hệ thống chỉ nói có nhiêu đó.” Tinh Tinh thở dài, nói: “Theo lý giải của ta, ngươi đối xử với người với vật thiện lương một chút, rất có khả năng sẽ có người nào đó có qua có lại, giúp đỡ ngươi, mà người này chắc chắn là một người có phần khá là giảo hoạt.”
“Vì sao không phải là bản thân hắn tự giảo hoạt?” Đường Hoa rất là bất mãn vì hai chữ ‘giảo hoạt’ kia rất có khả năng sẽ rơi vào trên người mình. Nói thật, nếu Sát Phá Lang tín nhiệm mình thêm một chút nữa, chắc chắn mình sẽ giúp hắn xử lão Tề ngay, nhưng với điều kiện là phải lấy được kiếm trước đã.
Tinh Tinh lắc đầu: “Hắn viết chữ ‘Sát’, vốn là mâu thuẫn lắm rồi, làm sao còn có thể giảo hoạt được nữa. Có điều chữ ‘Phá’ của ngươi lại nhắc nhở ta đấy, da mặt của ngươi dày, biết đâu chính là người sẽ giúp hắn đấy.”
“Thật hay giả vậy?” Trong lòng Đường Hoa nổi lên một dấu chấm hỏi, sao nghe ra nó huyễn hoặc vậy nhỉ? Nhưng thật ra vẫn có vài phần có lý. Thế là bèn nhắn hỏi: “Ý gì đó?”
Tinh Tinh trả lời: “Đây chẳng phải là ta đang tăng thêm cơ hội cho ngươi ở bên cạnh hắn sao?”
“Vậy hai chữ ‘giảo hoạt’ đó thì sao?”
“Đó là do bói ra, hơn nữa nó mơ hồ lắm. Ta nghĩ không biết có phải là hệ thống suy xét đến việc hai người các ngươi tổ đội, sau đó thực lực sẽ được tăng thêm, cho nên mới bảo Sát Phá Lang tốt với ngươi hơn một chút để ngươi chịu giúp hắn hay không.”
“Vậy chữ ‘Phá’ kia thì sao?”
“Cái đó không cần bói, ta trực tiếp đoán ra đấy.”
“Đậu xanh ngươi, vậy chữ ‘Sát’ trước đó thì sao?”
“Cho ta xin đi, ta là thần toán đó, không thể nào mà hắn có nhiệm vụ gì cũng không bói ra được. Nếu hắn chỉ có một nhiệm vụ, vậy ta sẽ nói: mục đích chủ yếu của ngươi là giết một người mà không phải là nhân vật nhỏ. Những thứ khác ngươi cũng đừng hỏi nữa, thanh kiếm kia của hắn cũng là nhờ bói ra đấy. Về sau đừng có gọi ta là ‘tiểu nha đầu’ hay ‘kẻ đại bịp’ nữa, ta có sư phụ có danh tiếng đàng hoàng, lại có khả năng đàng hoàng, ngoài ra còn có thần khí đàng hoàng nữa.”
“Đại sư...” Sát Phá Lang còn định nói thêm gì đó.
Tinh Tinh đưa tay ngăn lại: “Ta tặng ngươi một quẻ, chữ mà hai người các ngươi viết là ‘Sát Phá Lang’, cũng là tên của ngươi. Kẻ có sao Sát Phá Lang chiếu thì một đời phiêu bạt, mau lên mau xuống, cũng có tố chất một trận thành danh của đấng anh hùng. Nhiệm vụ này của ngươi cũng thế, mau lên mau xuống, hy vọng ngươi có chuẩn bị sẵn về tâm lý.”
“Tạ ơn đại sư, có thể được thấy mặt thật của đại sư không, đồng thời thêm hảo hữu nữa?”
Tinh Tinh gỡ mặt nạ xuống: “Thực ra chúng ta cũng là người quen đấy, có điều yên tâm, ta có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không bán đứng ngươi đâu. Còn phần thêm hảo hữu, ta có ba điều không thể bói: hảo hữu không thể bói, người cùng bang không thể bói, bản thân mình cũng không thể bói. Hơn nữa hệ thống còn nói, thứ này vừa phải dựa vào duyên phận, cũng vừa phải dựa vào sự nỗ lực của mình. Nếu về sau chúng ta còn có duyên phận thì lại tiếp tục bói.” Nói xong bèn đứng dậy.
Thế mà là Tinh Tinh à? Có điều Sát Phá Lang không hoài nghi Tinh Tinh gì cả, hắn rất cung kính đứng lên: “Xin mời, ngài đi thong thả.”
Tinh Tinh vừa ra khỏi cửa, Đường Hoa vội nói: “Lang! Nữ nhân này là em gái của lão đại Song Sư đấy, lần này nhân thủ bảo vệ lão Tề là người của Nhất Kiếm với Song Sư cả, chúng ta có nên...”
“Nên gì?”
“Giết người diệt khẩu!” Đường Hoa hung ác nói.
Sát Phá Lang dòm Đường Hoa như thể dòm kẻ ngu: “Nàng có thể hồi sinh.”
“...”
“Hơn nữa ta vẫn tin tưởng vào phẩm đức nghề nghiệp của nàng. Có điều vì sao nàng lại phải cải trang ra ngoài bói toán vậy nhỉ?”
“Rất có khả năng là do nhiệm vụ sư môn gì đó đấy, người ta ở trong môn phái bói toán mà, nhiệm vụ hằng ngày dĩ nhiên là bói cho người khác rồi.”
“Dù thế nào đi nữa.” Sát Phá Lang nói: “Coi bộ tốt nhất chúng ta vẫn phải hợp tác thôi.”
“Ừ ừ!”
“Còn trang bị của mấy bộ vị nữa... Chúng ta đi lựa trước đã.”
“Không cần đâu Lang ca.” Đường Hoa khẩn trương ngay, mình không muốn phải mua đồ rác nữa đâu: “Tiết kiệm là mỹ đức.”
“Ta có tiền!”
Đường Hoa nghiêm nghị nói: “Tiền đó là tiền của ngài.”
“Vậy thôi vậy.” Sát Phá Lang than một hơi: “Đã quên nhờ Tinh Tinh bói giúp mất rồi, ta mới phát hiện mình đã làm rớt một thanh tiên kiếm đi đâu rồi ấy.”
“Tiên kiếm mà cũng có thể làm rớt được à?”
“Ta cũng đang kỳ quái đây. Không phải là mấy cái núi lửa sóng thần gì trong cuộc thi bơi có nhất định xác suất cuốn đi đồ trong túi Càn Khôn đó chứ?” Sát Phá Lang miễn cưỡng nghĩ ra được một lý do khá là gượng ép về việc mình bị mất đi tiên kiếm.
“Có lẽ!” Đường Hoa nhắn tin hỏi Tinh Tinh: “Bói ra được vị trí của Trục Nhật kiếm chưa?”
“Vừa rồi ta có đẹp không?”
“... Có vài chỗ không đẹp cho lắm.”
“Không nói ngươi biết!”
“Ngươi rất là đẹp.”
“Nó nằm ở góc dưới cùng bên trái.”
“Này, hồi nãy ngươi nói 3 điều không bói có phải là thật không đấy?”
“Là thật, hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể bói 3 quẻ thôi. Bói tọa độ của người chơi không nằm trong đó. Vừa nãy ta rất đẹp phải không? Ta đã kết hợp khuôn mặt xinh đẹp, trí tuệ, tài hoa, tri thức, tài ăn nói, năng lực ứng biến khi lâm tràng làm một khối, có phải rất đẹp hay không?”
“Vấn đề này ngươi đã hỏi qua rồi, gặp lại sau!”
* * * * * *
Ma-ra-tông, nhìn tên đoán nghĩa thì tức là đường rất xa, đồng thời người tới đích đầu tiên sẽ thắng cuộc. Quy tắc như sau:
Những hành vi dưới đây sẽ bị thẻ vàng cảnh cáo:
Thứ nhất: vượt ra ngoài phạm vi đường chạy trong khoảng 1 thước.
Thứ hai: bay qua khỏi độ cao 3 thước, nhưng chưa vượt qua 4 thước.
Thứ 3: sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời.
Những hành vi sau đây sẽ bị thẻ đỏ:
Thứ nhất: pk. Ghi chú: pk không bao gồm việc hệ thống thông báo phản kích khi tiếp xúc thân thể, có pk hay không thì có liên quan tới việc có sử dụng chiêu thức của hệ thống hay không.
Thứ hai: chĩa ngón giữa với trọng tài bồ câu.
Thứ ba: ra khỏi phạm vi đường đua ngoài 1 thước.
Thứ tư: bay vượt độ cao 4 thước.
* * * * * *
Đường chạy rất rộng, ước chừng phải 30 mét. Trên đường chạy có sương mù bao phủ, trừ phi là những người chơi có kỹ năng đặc định, nếu không tầm nhìn không thể vượt nổi 100 mét. Máy bay của lão Tề sẽ lượn vòng qua lại trên vùng trời của các người chơi, độ cao chừng 20 mét. Nói đến đây không thể không đề cập đến chiếc máy bay kết hợp giữa trí tuệ của cổ nhân với khoa học kỹ thuật tương lai này của lão Tề. Nó rất lớn, gần như lớn hơn cả máy bay chở khách A380 luôn, trừ phần mui có dạng xoắn ốc, chung quanh thân máy bay còn có 24 chiếc đèn Khổng Minh nữa.
Đừng coi thường những chiếc đèn Khổng Minh này, bảo bối đều ở trong đó hết đấy. Khi người chơi giết tiểu quái trên đường chạy có thể lấy được những viên đá to bằng trứng ngỗng, tác dụng của chúng là có thể ném vào những chiếc đèn ấy. Nhớ là phải ném đá, chứ không phải là ném phi kiếm. Một khi ném vỡ được một chiếc đèn, hàng trăm món lễ vật sẽ nhảy dù xuống. Nhưng phải nhìn cho rõ ràng, có vài thùng có hoa văn vẽ nguyên bảo, phi kiếm, hoặc là trang bị pháp bảo, nhưng cũng có những chiếc thùng có hoa văn vẽ lựu đạn với độc dược. Nếu lễ vật không được nhận, một khi chạm mặt đất sẽ bị biến mất.
* * * * * *
“Vào vị trí nào!” Một con bồ câu cầm một cây súng lục còn to hơn cả người nó, quát: “Xuất phát!”
“Mẹ ôi!” Mọi người chơi đều kêu lên một tiếng, tuy vừa rồi đã xếp hàng xong xuôi hết, nhưng bởi vì có người phản ứng chậm, nên người phía sau đã xuất phát, nhưng người phía trước còn chưa, thành ra đâm sầm cả vào nhau. Loại tai nạn này rất nghiêm trọng, đụng vào một cái là sẽ một đụng mười, mười đụng trăm ngay. Mà lực ép vượt qua giới hạn nhất định thì sinh mệnh sẽ bắt đầu tụt xuống, cuối cùng hóa thành ánh trắng.
Vừa mới xuất phát, nói không chút khoa trương, số người chết trận đã lên tới mấy vạn. Sát Phá Lang đứng một bên xem náo nhiệt giơ ngón cái với Đường Hoa: “Lợi hại!”
“Đây là kiến thức bình thường thôi.” Đường Hoa rất là ngại ngùng, nói.
“...” Sát Phá Lang cảm thấy dường như Đường Hoa đang nói mình ngu, có điều không muốn suy nghĩ nhiều, bèn phất tay một cái: “Chúng ta cũng xuất phát thôi, ngươi đã trang bị đồ tăng tốc lên hết chưa?”
“Rồi!”
* * * * * *
Hai người cùng nhau vọt lên, sau khi bay được chừng 100 mét, trên đường đã không còn cảnh bầy người chen lấn nữa. Những người còn lại hoặc là tiên phong đi đầu, hoặc là lòng còn dư chút khiếp sợ quan sát tình huống trên đường, hoặc là đang sống lại tiến vào bản đồ phụ. Màn sương trên đường càng lúc càng dày đặc...
“A!” Sát Phá Lang với Đường Hoa vừa mới bay được chừng 1 dặm, đột nhiên giữa màn sương mù xuất hiện một cây đại thụ, hai người vội vàng trái phải tách ra, vòng qua nó. Nhưng vừa mới vòng qua đại thụ, hai người tức thì phát hiện mình đã tới dưới chân một vách núi gần như dốc đứng một góc 90 độ. Hai người này quả không hổ danh cao thủ, dưới dạng quán tính như thế nhưng vẫn có thể cưỡng ép kéo cao đầu phi cơ, tránh phải thảm trạng đâm sầm vào vách núi.
Nhưng hai người còn chưa kịp cao hứng, đường chạy trên núi đột nhiên không còn nữa, nhìn lại thì thấy đã biến thành một con đường chúi xuống một góc 90 độ. Đậu má! Hai người đồng thời mắng một câu, lúc này mà chúi kiếm xuống đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì tốc độ quá nhanh, sẽ tức khắc phải lao ra ngoài 4 thước độ cao mất rồi. Người ta vẫn hay nói người cùng đường thì cái gì cũng có thể nghĩ ra được, Đường Hoa nhớ tới Mặc Tinh, vì thế hắn lập tức gỡ phi kiếm ra khỏi ô trang bị. Quả nhiên, không những không tiếp tục bay lên cao, mà người còn bị rơi thẳng xuống nữa. Nhưng hắn đã quên mất rồi, hiện giờ đang phải xuống núi, mà đây lại là một sườn núi dốc đứng 90 độ nữa. Thế là một tiếng kêu thảm thiết vang lên... Đường Hoa lăn lông lốc xuống dưới đáy dốc.
Một con bồ câu đang chìa thẻ đỏ với Sát Phá Lang nghe thấy tiếng kêu này thì “chậc chậc” hai tiếng: “Cho ngươi bay nhanh cho lắm vào, lái xe vượt tốc chính là nguyên nhân chủ yếu gây ra tai nạn giao thông đấy.”
Nhưng bất kể là Đường Hoa hay là Sát Phá Lang cũng đều không phải là kẻ đầu tiên rơi vào chiếc bẫy đã được hệ thống thiết kế một cách tỉ mỉ này, và cũng không phải là kẻ cuối cùng. Đoạn đường đột nhiên dốc lên với đột nhiên dốc xuống này khiến mọi người chơi đều phải chịu tai ương. Có bảy phần người trực tiếp lao ra khỏi độ cao 4 thước, có 3 phần thì giống Đường Hoa, ngã nhào xuống đáy dốc. Sườn dốc không cao cho lắm, chỉ cần sinh mệnh nhiều, phòng ngự cao, vẫn có thể không chết.
Hiện giờ Đường Hoa đang bị một bà chị đè lên trên, mà bà chị này giờ vẫn đang còn có tâm tình đi hoài niệm người thân: “Ối mẹ ôi!”
Đậu xanh, trái phải không có trọng tài. Đường Hoa bèn cho một tia chớp, đánh bà chị này thành ánh trắng, sau đó đứng lên vội vàng rời khỏi khu vực này. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chỗ đó được 3 giây, lại có 2 người chơi từ đỉnh núi ngã đánh “bịch” xuống đấy.
* * * * * *
Bởi vì không thêm hảo hữu với Sát Phá Lang, Đường Hoa đành phải đứng chờ ở dưới vách núi, chờ đến khi đã có hơn 300 người ngã xuống chỗ này, Sát Phá Lang mới tới nơi. Câu nói đầu tiên của hắn là: “Ta đệt, đứa nào thiết kế ra con đường này mai mốt đẻ con không có chỗ đánh rắm.” Trong lúc hắn đang nói, lại có thêm 2 người chơi ngã xuống.
Một con bồ câu bay ngang qua chép miệng phản bác: “Các ngươi vượt tốc, vậy có tai nạn thì phải tự chịu trách nhiệm.”
“Vậy vì sao các ngươi lại thiết kế cho sương mù dày đến thế?”
Bồ câu nghiêm nghị phản bác: “Biết rõ ràng có sương dày, sao ngươi còn bay nhanh như vậy?”
“Ta...” Sát Phá Lang hết lý rồi. Quả thật, nếu là trong hiện thực, gặp sương mù dày như thế này mình sẽ chỉ chạy có 30 km/h là cùng, thậm chí chỉ 10 km/h. Nhưng vừa nãy tốc độ của mình tối thiểu phải là 800 km/h lận.
Bồ câu lại tiếp tục giảng bài: “Lúc trước vốn định chuẩn bị sắp đặt một dàn cột đá ở phía trên đỉnh núi, nhưng về sau Ốc Vít cảm thấy nó quá máu me quá bạo lực, cho nên đã hủy bỏ rồi. Bởi vậy các ngươi may mắn lắm đấy. Nhớ nhé, lái xe đừng có vượt tốc.”
*** chữ ‘Sát: 杀
*** chữ ‘Tiểu’: 小
*** chữ ‘Phá’: 破
*** chữ ‘Thạch’: 石
*** chữ ‘Bì’: 皮
*** chữ ‘Lang’: 狼
*** chữ ‘Lương’: 良
*** đèn Khổng Minh: lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thể bay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, tim đèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đèn bay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đèn sáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh.
/287
|