3-2 rồi? Toàn đội Mã Hoàng đều hiện lên vẻ mặt ‘khó thể tin nổi’, bao gồm cả Đường Hoa. Ngoài sân, khán giả cũng vỡ òa lên, đá bóng mà đá được như vầy thật đúng là trâu bò ghê. Ưu thế tuyệt đối, ưu thế dẫn đầu, ưu thế thực lực, tựa như đưa đội vô địch cúp Châu Âu đi đá với một đội bóng nghiệp dư của Trung Quốc vậy... Tuy quả bóng có tròn thật, nhưng mà tròn được thế này cũng vô lý lắm chớ.
Xảy ra cớ sự này, Phong Vân Nộ ngược lại lại tỏ ra bình tĩnh lắm, hắn tung một cú đấm ra đấm bay bà chị béo, bà chị béo mon men định đến gần, Phong Vân Nộ không chút khách sáo móc ra một cây gậy, chị béo bại lui. Lưu manh thì làm gì cũng là lưu manh, không đáng sợ cho lắm. Cái đáng sợ chính là quân tử đã bị biến thành lưu manh. Phong Vân Nộ rất bình tĩnh, nói: “Nên liều thôi, còn 25 phút nữa, phải dập nát các nàng thôi.”
“Khoan đã!” Đường Hoa giơ tay: “Ta nghi ngờ có kẻ đang bán độ. Nếu không bắt được con sâu này để đá ra khỏi đội bóng, vậy lát nữa chắc chắn sẽ là 4-2 đấy.”
“Hử?”
Đường Hoa nói nghiêm chỉnh từng từ: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta không có nội gian mà lại có thể bị thua đến như thế này à?”
Phong Vân Nộ nhìn một lượt toàn trường, đội Cân Quắc đã không còn tấn công nữa, mà các cầu thủ trong đội Mã Hoàng của mình thì đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lẫn nhau. Phong Vân Nộ dè dặt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy đó là ai?”
“Chúng ta hãy lần theo ba bàn thắng kia mà phân tích. Trái đầu tiên bị vào là do Huyên Huyên nhờ chúng ta giữ cho bạn nàng chút thể diện, do Sát Phá Lang đá vào.” Đường Hoa chỉ tay vào đôi nam nữ này: “Ngậm miệng lại đã! Cám ơn... Trái này mọi người đều đã trông thấy rồi đấy, sự thực là do mọi người đều đồng ý để cho bên kia sút. Trái thứ hai là do chúng ta bận nhìn ngươi bị nữ nhân ôm đùi đùa giỡn, tuy ngươi kiên trinh bất khuất, nhưng đối phương vẫn trộm gà thành công. Trái này ta có một phần trách nhiệm nhất định, tuy các ngươi đều thất thần cả, nhưng ngay cả ta cũng thất thần theo, vậy là ta sai rồi. Trái thứ ba, đội trưởng của chúng ta dưới tình huống ở giữa sân mình đang có sáu tên địch nhân, lại đang có bóng nhưng vẫn ra lệnh cho mọi người phải dâng lên tiến công, đương nhiên, một chọi sáu nhưng không thủ được thì ta vẫn có trách nhiệm trong đó, ta xin tự kiểm điểm một cách nghiêm khắc.”
“Ngươi có chứng cớ chứng minh ai là kẻ bán độ không?” Huyên Huyên hỏi, hiển nhiên nàng rất là bất mãn với sự phân tích về bàn thua đầu tiên của Đường Hoa, tuy điều hắn nói là sự thật.
“Không có!”
“Vậy phải làm sao để bắt được nội gian?”
“Rất đơn giản, ánh mắt của quần chúng là sáng như đèn. Chúng ta tổ chức một cuộc bỏ phiếu nặc danh, mỗi người viết tên của người mà mình nghi ngờ nhất, sau đó hai người bị nghi ngờ nhiều nhất sẽ phải rời khỏi đội, rời khỏi bản đồ phụ.” Đường Hoa thấy Sát Phá Lang giơ tay, bèn tỏ ý rằng mình đã nói xong: “Chín người là điều kiện giới hạn nhất để thắng được của chúng ta.”
“Vậy nhỡ đâu bắt sai người, nội gian vẫn còn đó thì sao?”
“Vậy cũng chẳng có gì khác cả, nội gian còn hay không thì cũng đều thua cả thôi. Chẳng thà chúng ta cứ nắm chắc vận mệnh ở trên tay của mình. Cứ để cho ánh mắt và tâm linh của chúng ta phán đoán. Dù sao cũng còn tốt hơn việc đưa kết quả trận đấu cho một tên nội gian quyết định nhiều.”
Mặc Tinh gật đầu: “Có lý.”
“Không được.” Phong Vân Nộ phất tay: “Quá buồn cười...”
Sát Phá Lang đứng một bên lạnh lùng nói: “Ngươi sợ rồi...” Lần này hắn dùng ngữ khí khẳng định, chứ không phải là ngữ khí nghi vấn nữa.
* * * * * *
Bà chị béo hỏi trong kênh đội ngũ Cân Quắc: “Thi Thi tỷ, họ đang làm gì thế?”
Thi Thi cười khẽ, nói: “Không biết... Có điều hôm nay ta đã hiểu được thêm một đạo lý nữa rồi.”
“Đạo lý gì?”
“Những thành lũy kiên cố luôn bắt đầu tan rã từ bên trong.” Thi Thi than một hơi, trách sao cổ nhân vẫn hay nói ‘phòng ngày phòng đêm khó phòng giặc nhà’ mà.
* * * * * *
Hội nghị bỏ phiếu được bắt đầu, Phi Thường Kiếm nhắn hỏi Phong Vân Nộ: “Ngươi không cảm thấy có gì đó quái lạ sao?”
“Cái gì quái lạ?”
“Từ đầu trận đến giờ, đối phương vẫn xuất âm mưu quỷ kế liên tiếp bất tận. Nếu ngươi nhìn một cách khách quan, vậy trong số hai mươi hai người ở đây, ai sở trường về ba cái món quỷ kế liên hoàn nhất?”
“Ý của ngươi là...?”
“Ừ, ngươi hiểu mà.”
“Có lý, để ta liên hệ với người ta.”
* * * * * *
Kết quả bỏ phiếu: Phong Vân Nộ 2 phiếu, Huyên Huyên 3 phiếu, Đường Hoa 6 phiếu.
Đường Hoa nhìn thấy kết quả như vậy bèn hít vào một luồng hơi lạnh, không phải chứ? Hôm nay ta biểu hiện rất tốt mà, làm sao lại trở thành đối tượng khả nghi nhất vậy chứ?
Phong Vân Nộ: quái lạ, làm sao lại có thêm một phiếu vậy nhỉ? Trừ mình với Phi Thường Kiếm, cũng chỉ kéo theo được 3 người thôi mà?
Sát Phá Lang: Sớm biết vậy ta đã bỏ phiếu cho Phong Vân Nộ chứ phải tên Gia Tử chết tiệt kia rồi.
Phong Vân Nộ là người trước tiên mở miệng, biểu tình hắn rất ư là đau đớn: “Gia Tử... Ta biết kết quả bỏ phiếu này không thể đại diện cho sự thật được, có điều...... Ngươi xem có nên... Dù sao thì nếu chúng ta thắng, ngươi cũng sẽ là thành viên của đội vô địch mà.”
Đi ra ngoài lăn lộn là phải chuẩn bị tinh thần có ngày bị ngã. Đường Hoa xua xua tay, không hé một lời đã rời khỏi đội ngũ, xuất hiện ở băng ghế bên rìa sân bóng, sau đó nâng ly nước chanh lên với người ở trong sân, ý bảo cố lên. Những phương pháp thông tin của hắn bây giờ không thể liên hệ được với người trong sân dù chỉ một chữ. Hắn rất thản nhiên, bởi vì hắn hiểu một đạo lý rất chi là đơn giản: tác dụng của một tên thủ môn bán độ tuyệt đối không thể lớn bằng không có thủ môn được.
Phong Vân Nộ hiển nhiên rất nhanh đã nhận ra điều ấy, bèn quăng ánh mắt nghi ngờ qua Phi Thường Kiếm. Phi Thường Kiếm ngẫm nghĩ một lúc, cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt này của Phong Vân Nộ. Bởi vì như thế, một tổ hợp tiến công tam giác sắt đã tuyên bố sụp đổ.
Huyên Huyên cũng rời khỏi đội, cùng Đường Hoa hưởng thụ đồ uống và ánh nắng. Huyên Huyên thấy Đường Hoa không để ý tới mình, đồng thời nàng cũng cho rằng mình cần thiết phải nói rõ ràng một chút, vì thế mở miệng: “Ta không cho rằng ngươi là nội gian.”
“Cám ơn!”
Huyên Huyên thấy Đường Hoa không để tâm cho lắm, bèn cắn môi, nói: “Thực ra ta cũng được coi là nửa nội gian, bởi vì ta đã nhận vài thứ của người ta, người ta nhờ ta giúp họ sao cho bị thua đừng khó coi quá.”
“Ta biết.”
Huyên Huyên kinh hãi cực kỳ: “Làm sao ngươi biết?”
Đường Hoa cười híp mắt, quay mặt lại trả lời: “Bởi vì ta đúng là nội gian.”
“A! Ngươi... Tại sao ngươi lại có thể thừa nhận một cách thản nhiên như thế được?” Điều này hoàn toàn không hợp với logic, Huyên Huyên tin rằng rất nhiều người đều giống như nàng, đều không đặt sự nghi ngờ vào Đường Hoa, bởi vì quả thật biểu hiện của Đường Hoa không có chút sơ suất nào cả.
“Tiểu nhân luôn ung dung, quân tử mãi ưu sầu.”
“Ngươi... Ngươi không sợ ta sẽ bán đứng ngươi à?”
“Bán đứng ta? Vậy ta sẽ nhận hậu quả như thế nào?”
“Bán độ đó, thanh danh sẽ xấu lắm.”
“Lẽ nào ngươi cho rằng hiện giờ thanh danh của ta tốt lắm à?”
“Ừm...” Quả thật là không ra gì cả. Xem đại hội nơi Tân Tiên giới đã biết nhân phẩm của người này chẳng tốt lành gì rồi. Bạn bè của hắn đã sớm biết hắn là loại người này, nhưng lại không hề vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Huyên Huyên có nghe người khác nói, Đường Hoa đối đãi với bạn bè thật sự không tệ.
“Ta nói thật với ngươi vậy.” Đường Hoa nói: “Mục đích lấy chức quán quân của Sát Phá Lang là ám sát lão Tề, ngươi cũng biết đấy, Phá Toái, Huy Hoàng với Sương Vũ đều là bạn bè của ta, cho nên ta phải làm chút gì đó.”
Đường Hoa không phải là người ngu, mà ngược lại, hắn khá là khôn khéo, có thể lợi dụng được những tài nguyên có thể lợi dụng. Nói với Huyên Huyên rằng mình chính là nội gian, có thể coi là một ná hạ ba chim. Đầu tiên, khiến Phá Toái sẽ không có khúc mắc với mình, tiếp theo, Huyên Huyên sẽ phát biểu trên Vô Biên đặc san, như vậy sẽ tăng thêm tiền lời cho cổ đông của đặc san là mình. Cuối cùng còn có thể dùng chuyện mình bán độ để dựng lên một hình tượng sáng ngời cho bản thân nữa. Cái gì? Ngươi nói Huyên Huyên sẽ giữ bí mật? Cho xin đi, Huyên Huyên là nữ nhân đó, ngươi đã từng thấy qua một nữ nhân nào giữ bí mật cho người khác chưa? Các nàng thậm chí chẳng còn giữ nổi bí mật của bản thân nữa là, biết bao nhiêu chuyện riêng tư toàn là do bạn thân của các nàng tiết lộ ra ngoài cả. Không tin thì cứ thử đi xe lửa ghế cứng một lần thử xem, đề tài tán gẫu giữa các nữ nhân trên đó đều là chuyện riêng tư của đồng sự cả. Huống chi lại còn có tên đào vàng Tôn Minh kia nữa...
Cảnh giới vô thượng của bán độ: bán độ nhưng lại được quần chúng khen ngợi.
Huyên Huyên có phần đăm chiêu, nàng gật gật đầu: “Thực ra... Con người của ngươi cũng tốt lắm.”
“Ừ! Ta rất là đồng ý với quan điểm này của ngươi.”
* * * * * *
Nam nữ ở ngoài sân nói nói chuyện phiếm, còn trong sân, bầu không khí vẫn sôi sục như cũ, nhưng việc tấn công của đội Mã Hoàng đã xuất hiện một vấn đề trọng đại, đó chính là dàn tiền, trung và hậu đã tách rời nhau. Phong Vân Nộ sẽ không chuyền bóng cho Phi Thường Kiếm, mà Sát Phá Lang nhận bóng thì lại không vững vàng, sút bóng luôn luôn trúng xà ngang, phần hậu vì không có Đường Hoa nên Phong Vân Nộ phải bố trí phòng thủ dày đặc, cuối cùng tạo thành tình cảnh ba tuyến tách nhau quá xa, chỉ có thể thông qua phần sân giữa để nối tiếp. Cuối cùng trong sân diễn ra một cục diện đáng xấu hổ: tiền đạo muốn sút bóng thì không nhận được bóng, còn tiền đạo không muốn sút bóng lại luôn nhận được.
Mấy phút sau cùng, Phong Vân Nộ đánh liều buông bỏ phần hậu, dâng toàn đội lên tấn công. Nhưng không ngờ đội Cân Quắc không những không tấn công, mà lại còn xuất ra hai chiêu cực kỳ ác độc nữa. Một: dùng kỹ năng đánh người không đánh bóng, gắng hết sức sát thương, dùng thẻ đỏ đổi lấy mười phút rời sân của cầu thủ đối phương, dù sao đội Cân Quắc cũng nhiều hơn đội Mã Hoàng hai người. Hai: phái ra ba tên cầu thủ bảo vệ bóng nơi vị trí phạt góc, một khi đội Mã Hoàng đến cướp bóng sẽ đá bóng ra ngoài biên để kéo dài thời gian. Đây chính là một thủ đoạn kéo dài thời gian không hiếm gặp trong bóng đá.
Đương nhiên những thủ đoạn kể trên cũng không có ai nói không phải là của Đường Hoa bày ra cả.
Tình hình chính là như thế, cho nên cuối cùng ai thua ai thắng không có bất cứ điều gì bất ngờ. Theo tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài, đội Cân Quắc đã dùng tỷ số 3-2 lội ngược dòng thắng được đội Mã Hoàng, đạt chức quán quân môn bóng đá trong đại hội Olympic đầu tiên của Song Kiếm.
Bình luận viên kích động nói: “Bất ngờ, thật sự là bất ngờ. Đội Cân Quắc đã liên tiếp viết nên thần thoại... Điều duy nhất bổn bình luận viên không hiểu chính là, vì sao Đông Phương Gia Tử với Huyên Huyên lại phải rời sân. Vắng đi thủ môn là Đông Phương Gia Tử, đội Mã Hoàng không còn dám tiến công nữa. Lẽ nào trong đó có nội tình gì mà người khác không biết được sao? Được rồi... Truyền hình trực tiếp đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi. Tiết mục này được đặc biệt phát sóng bởi Vô Biên đặc san. Ta là bình luận viên Ốc Nhớt. Phải, không sai! Mẹ của ta tên là Ốc Vít, bà nội của ta tên là Ốc Mẹ. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại.”
* * * * * *
Một bên là sôi nổi hoan hô, một bên là quỳ xuống đất thút thít. Thiên đường và địa ngục vốn cách nhau chỉ có một lằn ranh bé nhỏ, đội Cân Quắc đã giật được vé đi thiên đường, còn Mã Hoàng lại mở ra cánh cửa đến địa ngục. Biểu tình của kẻ bán vé đi thiên đường - Đường Hoa - không phải sáng sủa gì cho lắm, nói hắn không có chút áy náy nào là không có khả năng, đã nhiều người bị thua tiền đến vậy mà. Nhưng cũng giống như thị trường cổ phiếu vậy, nếu không ai chịu thiệt, vậy làm sao có người kiếm lời được? Những người chịu thiệt luôn cho rằng mình với người kiếm lời đều đứng chung một vạch xuất phát, nhưng họ lại không chú ý rằng trọng tài luôn đứng ở bên phía người được lợi.
* * * * * *
Nghi thức trao giải cuối cùng cũng được bắt đầu, đầu tiên là đội Mã Hoàng thân thiết bắt tay với Quản Trọng (Tể tướng nước Tề), mỗi người được thưởng 100 kim cộng với một tấm huy chương bạc. Huy chương bạc cũng giống huy chương vàng, trừ phần hồi máu hồi khí chậm hơn một chút, nhưng vẫn có thể sử dụng chồng lên dược phẩm, cho nên cũng là thứ khiến cho người ta hâm mộ vô cùng.
Tiếp theo, cuối cùng lão Tề cũng đã bước lên sân khấu. Dưới tiếng nhạc to và rõ, lão đi đến trước mặt quán quân - đội Cân Quắc. Đầu tiên là trao cúp cho Thi Thi, như vậy sau này dưới tình huống Thi Thi làm đội trưởng, những thành viên đội Cân Quắc có trong đội đó sẽ được tăng lực công kích, lực phòng ngự thêm 5%. Sau đó là màn phát tiền thưởng và huy chương vàng. Cuối cùng, lão Tề khoác vai đội vô địch để chụp ảnh chung.
Ngay lúc này, màn diễn mà có người chờ đợi, có người mong mỏi, cũng có người không mong nhìn thấy cuối cùng cũng đã diễn ra: lão Tề bị một ngọn núi nhỏ nện chết. Ngọn núi này dĩ nhiên là do pháp thuật hệ thổ tạo ra. Lẽo Tề không phải là BOSS, hắn có thân phận cũng không có nghĩa rằng hắn chịu đòn giỏi hơn người khác, cho nên hắn có chết cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì.
Kẻ giết người có tên Kiếm Vũ, là một hậu vệ, không dễ nhìn nhưng cũng tuyệt đối không khó coi, từ đầu đến cuối chỉ luôn lặng im phòng thủ. Nàng không có biểu hiện gì nổi trội, cũng không có chút sai lầm vụng về nào, nếu không có việc này xảy ra, chắc chắn sẽ chẳng có ai để ý đến nàng giữa cả một bụi hoa cả.
“Gọi khỉ ra!” Phá Toái giận rồi, nổi giận bừng bừng luôn. Hắn thật muốn xem xem là ai to gan như thế, dám đối nghịch với hai đại bang hội. Tuy hắn không nhìn ra Kiếm Vũ có ngụy trang hay không, nhưng hắn tin vào trực giác của mình.
Kiếm Vũ lắc đầu gỡ toàn bộ trang bị ra, sau đó triệu hồi một ngọn núi nhỏ, tự đè chết mình.
Đường Hoa đột nhiên nghĩ tới một câu nói kia của Thi Thi: Cao thủ không lộ diện, không có nghĩa là họ không tồn tại. Hắn cũng không nhìn ra được nữ nhân tên Kiếm Vũ này có ngụy trang hay không.
Xảy ra cớ sự này, Phong Vân Nộ ngược lại lại tỏ ra bình tĩnh lắm, hắn tung một cú đấm ra đấm bay bà chị béo, bà chị béo mon men định đến gần, Phong Vân Nộ không chút khách sáo móc ra một cây gậy, chị béo bại lui. Lưu manh thì làm gì cũng là lưu manh, không đáng sợ cho lắm. Cái đáng sợ chính là quân tử đã bị biến thành lưu manh. Phong Vân Nộ rất bình tĩnh, nói: “Nên liều thôi, còn 25 phút nữa, phải dập nát các nàng thôi.”
“Khoan đã!” Đường Hoa giơ tay: “Ta nghi ngờ có kẻ đang bán độ. Nếu không bắt được con sâu này để đá ra khỏi đội bóng, vậy lát nữa chắc chắn sẽ là 4-2 đấy.”
“Hử?”
Đường Hoa nói nghiêm chỉnh từng từ: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta không có nội gian mà lại có thể bị thua đến như thế này à?”
Phong Vân Nộ nhìn một lượt toàn trường, đội Cân Quắc đã không còn tấn công nữa, mà các cầu thủ trong đội Mã Hoàng của mình thì đang dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lẫn nhau. Phong Vân Nộ dè dặt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy đó là ai?”
“Chúng ta hãy lần theo ba bàn thắng kia mà phân tích. Trái đầu tiên bị vào là do Huyên Huyên nhờ chúng ta giữ cho bạn nàng chút thể diện, do Sát Phá Lang đá vào.” Đường Hoa chỉ tay vào đôi nam nữ này: “Ngậm miệng lại đã! Cám ơn... Trái này mọi người đều đã trông thấy rồi đấy, sự thực là do mọi người đều đồng ý để cho bên kia sút. Trái thứ hai là do chúng ta bận nhìn ngươi bị nữ nhân ôm đùi đùa giỡn, tuy ngươi kiên trinh bất khuất, nhưng đối phương vẫn trộm gà thành công. Trái này ta có một phần trách nhiệm nhất định, tuy các ngươi đều thất thần cả, nhưng ngay cả ta cũng thất thần theo, vậy là ta sai rồi. Trái thứ ba, đội trưởng của chúng ta dưới tình huống ở giữa sân mình đang có sáu tên địch nhân, lại đang có bóng nhưng vẫn ra lệnh cho mọi người phải dâng lên tiến công, đương nhiên, một chọi sáu nhưng không thủ được thì ta vẫn có trách nhiệm trong đó, ta xin tự kiểm điểm một cách nghiêm khắc.”
“Ngươi có chứng cớ chứng minh ai là kẻ bán độ không?” Huyên Huyên hỏi, hiển nhiên nàng rất là bất mãn với sự phân tích về bàn thua đầu tiên của Đường Hoa, tuy điều hắn nói là sự thật.
“Không có!”
“Vậy phải làm sao để bắt được nội gian?”
“Rất đơn giản, ánh mắt của quần chúng là sáng như đèn. Chúng ta tổ chức một cuộc bỏ phiếu nặc danh, mỗi người viết tên của người mà mình nghi ngờ nhất, sau đó hai người bị nghi ngờ nhiều nhất sẽ phải rời khỏi đội, rời khỏi bản đồ phụ.” Đường Hoa thấy Sát Phá Lang giơ tay, bèn tỏ ý rằng mình đã nói xong: “Chín người là điều kiện giới hạn nhất để thắng được của chúng ta.”
“Vậy nhỡ đâu bắt sai người, nội gian vẫn còn đó thì sao?”
“Vậy cũng chẳng có gì khác cả, nội gian còn hay không thì cũng đều thua cả thôi. Chẳng thà chúng ta cứ nắm chắc vận mệnh ở trên tay của mình. Cứ để cho ánh mắt và tâm linh của chúng ta phán đoán. Dù sao cũng còn tốt hơn việc đưa kết quả trận đấu cho một tên nội gian quyết định nhiều.”
Mặc Tinh gật đầu: “Có lý.”
“Không được.” Phong Vân Nộ phất tay: “Quá buồn cười...”
Sát Phá Lang đứng một bên lạnh lùng nói: “Ngươi sợ rồi...” Lần này hắn dùng ngữ khí khẳng định, chứ không phải là ngữ khí nghi vấn nữa.
* * * * * *
Bà chị béo hỏi trong kênh đội ngũ Cân Quắc: “Thi Thi tỷ, họ đang làm gì thế?”
Thi Thi cười khẽ, nói: “Không biết... Có điều hôm nay ta đã hiểu được thêm một đạo lý nữa rồi.”
“Đạo lý gì?”
“Những thành lũy kiên cố luôn bắt đầu tan rã từ bên trong.” Thi Thi than một hơi, trách sao cổ nhân vẫn hay nói ‘phòng ngày phòng đêm khó phòng giặc nhà’ mà.
* * * * * *
Hội nghị bỏ phiếu được bắt đầu, Phi Thường Kiếm nhắn hỏi Phong Vân Nộ: “Ngươi không cảm thấy có gì đó quái lạ sao?”
“Cái gì quái lạ?”
“Từ đầu trận đến giờ, đối phương vẫn xuất âm mưu quỷ kế liên tiếp bất tận. Nếu ngươi nhìn một cách khách quan, vậy trong số hai mươi hai người ở đây, ai sở trường về ba cái món quỷ kế liên hoàn nhất?”
“Ý của ngươi là...?”
“Ừ, ngươi hiểu mà.”
“Có lý, để ta liên hệ với người ta.”
* * * * * *
Kết quả bỏ phiếu: Phong Vân Nộ 2 phiếu, Huyên Huyên 3 phiếu, Đường Hoa 6 phiếu.
Đường Hoa nhìn thấy kết quả như vậy bèn hít vào một luồng hơi lạnh, không phải chứ? Hôm nay ta biểu hiện rất tốt mà, làm sao lại trở thành đối tượng khả nghi nhất vậy chứ?
Phong Vân Nộ: quái lạ, làm sao lại có thêm một phiếu vậy nhỉ? Trừ mình với Phi Thường Kiếm, cũng chỉ kéo theo được 3 người thôi mà?
Sát Phá Lang: Sớm biết vậy ta đã bỏ phiếu cho Phong Vân Nộ chứ phải tên Gia Tử chết tiệt kia rồi.
Phong Vân Nộ là người trước tiên mở miệng, biểu tình hắn rất ư là đau đớn: “Gia Tử... Ta biết kết quả bỏ phiếu này không thể đại diện cho sự thật được, có điều...... Ngươi xem có nên... Dù sao thì nếu chúng ta thắng, ngươi cũng sẽ là thành viên của đội vô địch mà.”
Đi ra ngoài lăn lộn là phải chuẩn bị tinh thần có ngày bị ngã. Đường Hoa xua xua tay, không hé một lời đã rời khỏi đội ngũ, xuất hiện ở băng ghế bên rìa sân bóng, sau đó nâng ly nước chanh lên với người ở trong sân, ý bảo cố lên. Những phương pháp thông tin của hắn bây giờ không thể liên hệ được với người trong sân dù chỉ một chữ. Hắn rất thản nhiên, bởi vì hắn hiểu một đạo lý rất chi là đơn giản: tác dụng của một tên thủ môn bán độ tuyệt đối không thể lớn bằng không có thủ môn được.
Phong Vân Nộ hiển nhiên rất nhanh đã nhận ra điều ấy, bèn quăng ánh mắt nghi ngờ qua Phi Thường Kiếm. Phi Thường Kiếm ngẫm nghĩ một lúc, cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt này của Phong Vân Nộ. Bởi vì như thế, một tổ hợp tiến công tam giác sắt đã tuyên bố sụp đổ.
Huyên Huyên cũng rời khỏi đội, cùng Đường Hoa hưởng thụ đồ uống và ánh nắng. Huyên Huyên thấy Đường Hoa không để ý tới mình, đồng thời nàng cũng cho rằng mình cần thiết phải nói rõ ràng một chút, vì thế mở miệng: “Ta không cho rằng ngươi là nội gian.”
“Cám ơn!”
Huyên Huyên thấy Đường Hoa không để tâm cho lắm, bèn cắn môi, nói: “Thực ra ta cũng được coi là nửa nội gian, bởi vì ta đã nhận vài thứ của người ta, người ta nhờ ta giúp họ sao cho bị thua đừng khó coi quá.”
“Ta biết.”
Huyên Huyên kinh hãi cực kỳ: “Làm sao ngươi biết?”
Đường Hoa cười híp mắt, quay mặt lại trả lời: “Bởi vì ta đúng là nội gian.”
“A! Ngươi... Tại sao ngươi lại có thể thừa nhận một cách thản nhiên như thế được?” Điều này hoàn toàn không hợp với logic, Huyên Huyên tin rằng rất nhiều người đều giống như nàng, đều không đặt sự nghi ngờ vào Đường Hoa, bởi vì quả thật biểu hiện của Đường Hoa không có chút sơ suất nào cả.
“Tiểu nhân luôn ung dung, quân tử mãi ưu sầu.”
“Ngươi... Ngươi không sợ ta sẽ bán đứng ngươi à?”
“Bán đứng ta? Vậy ta sẽ nhận hậu quả như thế nào?”
“Bán độ đó, thanh danh sẽ xấu lắm.”
“Lẽ nào ngươi cho rằng hiện giờ thanh danh của ta tốt lắm à?”
“Ừm...” Quả thật là không ra gì cả. Xem đại hội nơi Tân Tiên giới đã biết nhân phẩm của người này chẳng tốt lành gì rồi. Bạn bè của hắn đã sớm biết hắn là loại người này, nhưng lại không hề vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Huyên Huyên có nghe người khác nói, Đường Hoa đối đãi với bạn bè thật sự không tệ.
“Ta nói thật với ngươi vậy.” Đường Hoa nói: “Mục đích lấy chức quán quân của Sát Phá Lang là ám sát lão Tề, ngươi cũng biết đấy, Phá Toái, Huy Hoàng với Sương Vũ đều là bạn bè của ta, cho nên ta phải làm chút gì đó.”
Đường Hoa không phải là người ngu, mà ngược lại, hắn khá là khôn khéo, có thể lợi dụng được những tài nguyên có thể lợi dụng. Nói với Huyên Huyên rằng mình chính là nội gian, có thể coi là một ná hạ ba chim. Đầu tiên, khiến Phá Toái sẽ không có khúc mắc với mình, tiếp theo, Huyên Huyên sẽ phát biểu trên Vô Biên đặc san, như vậy sẽ tăng thêm tiền lời cho cổ đông của đặc san là mình. Cuối cùng còn có thể dùng chuyện mình bán độ để dựng lên một hình tượng sáng ngời cho bản thân nữa. Cái gì? Ngươi nói Huyên Huyên sẽ giữ bí mật? Cho xin đi, Huyên Huyên là nữ nhân đó, ngươi đã từng thấy qua một nữ nhân nào giữ bí mật cho người khác chưa? Các nàng thậm chí chẳng còn giữ nổi bí mật của bản thân nữa là, biết bao nhiêu chuyện riêng tư toàn là do bạn thân của các nàng tiết lộ ra ngoài cả. Không tin thì cứ thử đi xe lửa ghế cứng một lần thử xem, đề tài tán gẫu giữa các nữ nhân trên đó đều là chuyện riêng tư của đồng sự cả. Huống chi lại còn có tên đào vàng Tôn Minh kia nữa...
Cảnh giới vô thượng của bán độ: bán độ nhưng lại được quần chúng khen ngợi.
Huyên Huyên có phần đăm chiêu, nàng gật gật đầu: “Thực ra... Con người của ngươi cũng tốt lắm.”
“Ừ! Ta rất là đồng ý với quan điểm này của ngươi.”
* * * * * *
Nam nữ ở ngoài sân nói nói chuyện phiếm, còn trong sân, bầu không khí vẫn sôi sục như cũ, nhưng việc tấn công của đội Mã Hoàng đã xuất hiện một vấn đề trọng đại, đó chính là dàn tiền, trung và hậu đã tách rời nhau. Phong Vân Nộ sẽ không chuyền bóng cho Phi Thường Kiếm, mà Sát Phá Lang nhận bóng thì lại không vững vàng, sút bóng luôn luôn trúng xà ngang, phần hậu vì không có Đường Hoa nên Phong Vân Nộ phải bố trí phòng thủ dày đặc, cuối cùng tạo thành tình cảnh ba tuyến tách nhau quá xa, chỉ có thể thông qua phần sân giữa để nối tiếp. Cuối cùng trong sân diễn ra một cục diện đáng xấu hổ: tiền đạo muốn sút bóng thì không nhận được bóng, còn tiền đạo không muốn sút bóng lại luôn nhận được.
Mấy phút sau cùng, Phong Vân Nộ đánh liều buông bỏ phần hậu, dâng toàn đội lên tấn công. Nhưng không ngờ đội Cân Quắc không những không tấn công, mà lại còn xuất ra hai chiêu cực kỳ ác độc nữa. Một: dùng kỹ năng đánh người không đánh bóng, gắng hết sức sát thương, dùng thẻ đỏ đổi lấy mười phút rời sân của cầu thủ đối phương, dù sao đội Cân Quắc cũng nhiều hơn đội Mã Hoàng hai người. Hai: phái ra ba tên cầu thủ bảo vệ bóng nơi vị trí phạt góc, một khi đội Mã Hoàng đến cướp bóng sẽ đá bóng ra ngoài biên để kéo dài thời gian. Đây chính là một thủ đoạn kéo dài thời gian không hiếm gặp trong bóng đá.
Đương nhiên những thủ đoạn kể trên cũng không có ai nói không phải là của Đường Hoa bày ra cả.
Tình hình chính là như thế, cho nên cuối cùng ai thua ai thắng không có bất cứ điều gì bất ngờ. Theo tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài, đội Cân Quắc đã dùng tỷ số 3-2 lội ngược dòng thắng được đội Mã Hoàng, đạt chức quán quân môn bóng đá trong đại hội Olympic đầu tiên của Song Kiếm.
Bình luận viên kích động nói: “Bất ngờ, thật sự là bất ngờ. Đội Cân Quắc đã liên tiếp viết nên thần thoại... Điều duy nhất bổn bình luận viên không hiểu chính là, vì sao Đông Phương Gia Tử với Huyên Huyên lại phải rời sân. Vắng đi thủ môn là Đông Phương Gia Tử, đội Mã Hoàng không còn dám tiến công nữa. Lẽ nào trong đó có nội tình gì mà người khác không biết được sao? Được rồi... Truyền hình trực tiếp đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi. Tiết mục này được đặc biệt phát sóng bởi Vô Biên đặc san. Ta là bình luận viên Ốc Nhớt. Phải, không sai! Mẹ của ta tên là Ốc Vít, bà nội của ta tên là Ốc Mẹ. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại.”
* * * * * *
Một bên là sôi nổi hoan hô, một bên là quỳ xuống đất thút thít. Thiên đường và địa ngục vốn cách nhau chỉ có một lằn ranh bé nhỏ, đội Cân Quắc đã giật được vé đi thiên đường, còn Mã Hoàng lại mở ra cánh cửa đến địa ngục. Biểu tình của kẻ bán vé đi thiên đường - Đường Hoa - không phải sáng sủa gì cho lắm, nói hắn không có chút áy náy nào là không có khả năng, đã nhiều người bị thua tiền đến vậy mà. Nhưng cũng giống như thị trường cổ phiếu vậy, nếu không ai chịu thiệt, vậy làm sao có người kiếm lời được? Những người chịu thiệt luôn cho rằng mình với người kiếm lời đều đứng chung một vạch xuất phát, nhưng họ lại không chú ý rằng trọng tài luôn đứng ở bên phía người được lợi.
* * * * * *
Nghi thức trao giải cuối cùng cũng được bắt đầu, đầu tiên là đội Mã Hoàng thân thiết bắt tay với Quản Trọng (Tể tướng nước Tề), mỗi người được thưởng 100 kim cộng với một tấm huy chương bạc. Huy chương bạc cũng giống huy chương vàng, trừ phần hồi máu hồi khí chậm hơn một chút, nhưng vẫn có thể sử dụng chồng lên dược phẩm, cho nên cũng là thứ khiến cho người ta hâm mộ vô cùng.
Tiếp theo, cuối cùng lão Tề cũng đã bước lên sân khấu. Dưới tiếng nhạc to và rõ, lão đi đến trước mặt quán quân - đội Cân Quắc. Đầu tiên là trao cúp cho Thi Thi, như vậy sau này dưới tình huống Thi Thi làm đội trưởng, những thành viên đội Cân Quắc có trong đội đó sẽ được tăng lực công kích, lực phòng ngự thêm 5%. Sau đó là màn phát tiền thưởng và huy chương vàng. Cuối cùng, lão Tề khoác vai đội vô địch để chụp ảnh chung.
Ngay lúc này, màn diễn mà có người chờ đợi, có người mong mỏi, cũng có người không mong nhìn thấy cuối cùng cũng đã diễn ra: lão Tề bị một ngọn núi nhỏ nện chết. Ngọn núi này dĩ nhiên là do pháp thuật hệ thổ tạo ra. Lẽo Tề không phải là BOSS, hắn có thân phận cũng không có nghĩa rằng hắn chịu đòn giỏi hơn người khác, cho nên hắn có chết cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì.
Kẻ giết người có tên Kiếm Vũ, là một hậu vệ, không dễ nhìn nhưng cũng tuyệt đối không khó coi, từ đầu đến cuối chỉ luôn lặng im phòng thủ. Nàng không có biểu hiện gì nổi trội, cũng không có chút sai lầm vụng về nào, nếu không có việc này xảy ra, chắc chắn sẽ chẳng có ai để ý đến nàng giữa cả một bụi hoa cả.
“Gọi khỉ ra!” Phá Toái giận rồi, nổi giận bừng bừng luôn. Hắn thật muốn xem xem là ai to gan như thế, dám đối nghịch với hai đại bang hội. Tuy hắn không nhìn ra Kiếm Vũ có ngụy trang hay không, nhưng hắn tin vào trực giác của mình.
Kiếm Vũ lắc đầu gỡ toàn bộ trang bị ra, sau đó triệu hồi một ngọn núi nhỏ, tự đè chết mình.
Đường Hoa đột nhiên nghĩ tới một câu nói kia của Thi Thi: Cao thủ không lộ diện, không có nghĩa là họ không tồn tại. Hắn cũng không nhìn ra được nữ nhân tên Kiếm Vũ này có ngụy trang hay không.
/287
|