*** Thông báo: từ giờ mình sẽ hệ thống lại cách xưng hô của các nhân vật, nhưng thực ra chỉ là biến đổi cách xưng hô giữa người yêu/vợ chồng với nhau cho nhất quán trước sau mà thôi:
- Đang theo đuổi nhau: ta - huynh, ta - muội
- Đã xác nhận yêu nhau, hoặc đã kết hôn, hoặc người nhà: huynh - muội
- Cách đề cập đến vợ/bà xã: lão bà
- Cách đề cập đến chồng/ông xã: lão công
Mong mọi người thứ lỗi vì cách xưng hô lúc nọ lúc kia từ trước đến giờ.
^ ^!
Sau đây là vào truyện:
Bên Sương Vũ tập hợp nhân mã, Đường Hoa cũng thu nạp đám cao thủ bạn bè. Mặc Tinh, Phá Toái là dân Song Sư, không thể tham dự được. Quàng Khăn Đỏ thì không có vấn đề, đang khẩn cấp chạy tới. Huy Hoàng lại khiến cho Đường Hoa phải dở khóc dở cười, hắn thế mà còn đang ở Sơn Hải giới kiếm tiền! Hiện giờ đang là thời điểm thành lập binh trạm, lại nói bang Nhất Kiếm đã dựng binh trại đúng ngay thời điểm hoàng kim, cho nên lúc này hiệu suất luyện cấp ở Đại Tuyết Sơn còn nhiều hơn cả nhiều... Câu giải thích duy nhất chính là, Huy Hoàng đã nghèo đến điên rồi. Nghĩ lại thì cũng đâu đến nỗi đâu, mình đã giảm giá cho hắn, lại tăng thêm bản thân hắn vốn có một ít tiền dự trữ, cho dù có vay nhiều tiền lắm cũng chỉ khoảng một ngàn kim thôi, cần gì phải gắng đến vậy chứ?
Đại Tuyết Sơn và Trung Nguyên tuy có địa giới giáp nhau, nhưng Đại Tuyết Sơn lại là một khu vực độc lập, cho nên tin nhắn không thể truyền ra ngoài được. Đường Hoa dĩ nhiên không truyền thư cho Huy Hoàng rồi, tới Vân Trung giới thì còn có đường, chứ muốn đến Sơn Hải giới chỉ có thể nhờ hệ thống truyền qua mà thôi, bởi vậy không thể truyền thư được. Người Đường Hoa nhắn chính là Tôn Minh, Đường Hoa nhờ hắn đến Sơn Hải giới nhắn lại cho Huy Hoàng. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: có mối làm ăn lớn, Đại Tuyết Sơn, nhanh.
* * * * * *
Người ta cứ nói là làm đại hiệp oai phong lắm, thực ra đại hiệp rất rất nghèo. Coi Quách Tĩnh đó, không có sở trường nào cả, cũng không có công ăn việc làm gì, hoàn toàn là nhờ vào lão bà lăn lộn trong Cái Bang lo chi tiêu gia đình mới có thể làm đại hiệp tiếp được. Tiểu Long Nữ thì túi tiền rỗng tuếch, phải ở lì trong cốc mười sáu năm. Rồi nhìn lại đám đại hiệp thời cổ đại, cơ bản đều là dân uống rượu không gọi món ăn cả, kẻ nào ăn được thêm mớ đậu phộng thì là người giàu. Từ đó lại nhìn tiếp tới con đường sinh tồn của đại hiệp: họ không cần làm ruộng, không cần kinh thương, điều cần làm chính là quen với mấy mỹ nữ có của ăn của để, hoặc là có va chạm với mấy tên cao thủ nhiều tiền là xong, như vậy địch nhân sẽ tự động đưa tiền tới tận cửa.
Mà Huy Hoàng thì tệ quá rồi, không có nữ nhân, không những độc thân một mình, mà cũng không có va chạm gì với ai cả. Bởi vậy hắn cứ nghèo... Cho nên khi hắn nhận được tin Đường Hoa gửi, hắn thật sự kích động lắm...
* * * * * *
“Gia Tử, cho ta mượn ít tiền trước! Ta có tờ biên nhận sắp đến hạn rồi.” Huy Hoàng vừa gặp Đường Hoa, câu mở đầu chính là như thế này.
“Chuyện gì thế?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Dựa theo tính toán của ta, hiện giờ ngươi hẳn đã phải trả xong tiền rồi mới đúng chứ, trừ phi tỷ lệ rớt đá ở Sơn Hải giới hạ thấp rồi.”
“Ai... Một người bạn của ta cãi nhau với lão bà của hắn, cho nên kiếm ta mượn tiền mua một bộ đồ ngũ sắc để dỗ. Người bạn này ta quen từ hồi tân thủ thôn đến hiện giờ, đâu thể nào không giúp đâu phải không?”
“Huy Hoàng ca! Tức là lúc ngài cho người ta nợ thì không lập giấy vay nợ, còn lúc ngài nợ tiền thì đều lập giấy... Có phải không?” Đường Hoa lắc đầu: “Cần bao nhiêu?”
“Ba trăm.”
“Ba trăm?”
“Nếu không thì hai trăm cũng...”
“Đây là một ngàn kim, cầm chi tiêu trước đi.” Đường Hoa dập cho Huy Hoàng một tờ ngân phiếu: “Có điều... Ngài cũng tỉnh lại đi, ngài xem mấy tên cao thủ khác kìa. Sát Phá Lang, trong túi đều là mặt hàng đáng giá cả, trên thân còn túc trực hơn năm nghìn kim. Phá Toái, tuy có nuôi một ả nữ nhân đốt tiền, nhưng chừng ngàn kim vẫn còn có thể mót ra được. Ngay như ả nữ phá sản Mặc Tinh, tuy trong túi không có lấy đồng cắc lẻ, nhưng dù sao cũng đã mua được một đống rác rưởi rồi. Ngài nhìn lại ngài đi, trừ thanh tiên kiếm này thì không những toàn thân chỉ có trang bị màu lam, ngay cả một món đồ trang sức cũng không có nữa là.”
“%$#&...!” Mặc Tinh túm lấy Đường Hoa đấm tới tấp cả trăm đấm... thầm trong lòng.
Huy Hoàng cười khổ: “Ta thực là không học theo nổi.” Hắn biết Đường Hoa bán thiệp mời đã vét bộn được một mớ từ trong túi các bang chủ khắp thiên hạ, nhưng đó là Đường Hoa, nếu đổi là bản thân mình, mình đâu có mặt dày lấy tiền thế được. Lại nói đã được người ta nhờ vả, hơn nữa còn là Diêm vương nhờ vả, vậy tất nhiên phải làm cho được việc chứ. Còn màn bán độ của Đường Hoa nữa, hắn cũng làm không nổi. Cải trang thành người khác lén trộm kiếm của Sát Phá Lang, hắn lại càng không làm được. Tuy hắn là trưởng lão trong một bang hội, nhưng vì canh cánh trong lòng chuyện sau này phải nhờ toàn bang Nhất Kiếm làm nhiệm vụ bang hội một lần, cho nên mọi phúc lợi hắn đều từ chối cả... Người vậy mà không nghèo mới lạ đấy.
“Được rồi, thực ra ta cũng không biết phải xài tiền thế nào cả, ngươi không đủ thì cứ nói thẳng.” Đường Hoa vẫn thích con người Huy Hoàng lắm, tuy tính cách hai người như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng Đường Hoa thực sự rất bội phục tác phong của Huy Hoàng. Đương nhiên bội phục thì bội phục, chớ muốn hắn bắt chước theo thì tốt nhất là đừng mơ, mình không phải dạng người đó, tay ngứa sẽ nhịn không nổi.
Phá Toái nghe Đường Hoa nói không biết phải dùng tiền làm gì cả, bèn tỏ vẻ khinh bỉ: “Đã không biết phải xài thế nào, còn thèm thuồng cái bảo tàng này làm gì?” Hắn có dự cảm rất không lành rằng mâm đồ ăn này có khả năng Song Sư sẽ nuốt không nổi, mà rốt cục lại làm lợi cho tên Gia Tử chết toi kia. Đây không phải là vấn đề mấu chốt, mà vấn đề mấu chốt chính là mình là dân Song Sư, tên Gia Tử chết tiệt này bưng cả mâm đồ ăn xong sẽ không có phần của mình.
“Không biết dùng tiền là một chuyện, còn nỗ lực kiếm tiền lại là chuyện khác.” Đây chính là đạo lý mà mọi ông chủ của các tập đoàn lớn đều biết được. Tiền tiêu không hết, không có nghĩa là không tiếp tục kiếm tiền.
“Đúng vậy!” Huy Hoàng đứng bên cạnh xen vào: “Phá Toái, Mặc Tinh, các ngươi vì bang hội mà đã phản bội lại bọn ta.”
“Là các ngươi quá vô tình đó chứ.” Mặc Tinh chống nạnh.
“Nhân gian đều có chân tình, một tiếng đồng hồ ba trăm mấy.” Đường Hoa tụng một câu dâm thơ xong nói: “Phá Toái Mặc Tinh, không phải là bọn ta không phúc hậu, mà là có một chút bí mật các ngươi không thích hợp chen chân vào.”
“Rồi rồi! Ta biết ta chướng mắt mà.” Phá Toái nói: “Mặc Tinh, chúng ta đi, lần sau chúng ta đến Nhất Kiếm cướp hai tòa miếu Tuyết Sơn của hắn.”
“Ừ ừ!” Mặc Tinh gật đầu, sau đó ném cho Đường Hoa một ánh mắt khinh bỉ rồi chạy mất hút.
* * * * * *
“Đầu tiên, chúng ta nhất định phải hiểu được là, nếu Song Sư là bọ ngựa, vậy chúng ta sẽ là vàng anh. Lúc vàng anh kiếm mồi thì ngàn vạn lần phải nhớ có khả năng còn một cây cung nữa.”
Quàng Khăn Đỏ hỏi: “Ai là cung?”
“Chắc hẳn là Sát Phá Lang nhỉ?” Huy Hoàng hỏi.
“Phải phải! Ngươi cũng biết cái tính của Mặc Tinh tuyệt đối không giữ nổi bí mật được rồi đó. Cho nàng một chuỗi dây chuyền thôi là cái gì cũng khai hết hà. Nói đùa thôi... Bên này Song Sư có hoạt động lớn như thế, vậy Thần Chi Lĩnh Vực bên kia không có khả năng không biết được. Ta phỏng chừng họ cũng không dám chính diện xung đột với Song Sư, cho nên có khả năng sẽ chỉ có một mình Sát Phá Lang đến mà thôi. Dù sao thì ai trên Trái Đất cũng biết phẩm đức của hắn rồi, sẽ không tính sổ lên đầu của Thần Chi Lĩnh Vực làm gì.”
Huy Hoàng gật đầu: “Theo sự hiểu biết của ta với Sát Phá Lang, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở thời cơ thích hợp nhất, phải chú ý mới được.”
“Tiếp theo, chúng ta đây cũng chỉ căn cứ theo tinh thần đánh cược một lần. Lần này chủ lực là Huy Hoàng ngươi, nếu ngươi không chắc ăn, vậy không cần phải mạo hiểm. Cấp 60 không phải dễ luyện đâu.” Cấp bậc của Huy Hoàng cao hơn Đường Hoa một chút, hiện giờ đã là 61 rồi.
“Yên tâm!” Huy Hoàng tự tin nói: “Hồi đại học ta nhập ngũ mới nửa năm đã trở thành một trong bảy tên xạ thủ của cả đại đội rồi. Bàn về nhãn lực tuy chưa chắc đã là tốt nhất, nhưng ta vẫn có tự tin.”
“Tốt lắm... Chúng ta an bài một chút đi. Ngày mai Hạo Nhiên sẽ dẫn người đến đấy.”
* * * * * *
“Gia Tử! Đã lâu không gặp, kể từ hồi ngươi dụ muội muội ta xuống âm phủ đấy.” Hạo Nhiên nhiệt tình bắt tay Đường Hoa.
“Đúng vậy! Ta nhớ muốn chết luôn, thân thể thế nào rồi?”
“Còn được lắm!”
“Vậy tốt rồi, thân thể là vốn liếng cách mạng mà.”
Tinh Tinh đứng bên cạnh Hạo Nhiên chỉ biết lắc đầu, thật là mấy câu đối thoại nhạt thếch thềnh thệch mà. May thay Sương Vũ đã tới đúng lúc: “Hạo Nhiên, có thể xuất phát được chưa?”
“Có thể!”
Sương Vũ hỏi: “Gia Tử, lần trước ngươi nói trong hồ có con cá lớn, nhưng người bên ta đã lặn xuống mấy lần rồi mà cũng không phát hiện ra. Ngươi có hù dọa ta không đó?”
“Có khả năng là con cá kia bị dung mạo của ngươi làm cho chấn kinh, đã bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật rồi.”
“Chúng ta nhiều người thế, ngươi còn phải sợ một con cá sao?” Hạo Nhiên vội ngăn sự tức giận của Sương Vũ lại, quay đầu hô: “Mỗi đội trưởng ước thúc đội viên của mình. Mọi người xuất phát!”
* * * * * *
Lần này Song Sư đã xuất hết mọi cao thủ ra, chừng trăm tên cao thủ đều là người được lựa chọn kỹ càng cả. Đường Hoa nhận ra được mấy người trong đó, quả thật đều là kẻ có bản lĩnh hơn người. Dựa theo lời Sương Vũ nói, cao thủ luôn bất tận, chỉ có điều là có nhiều người kín tiếng quá thôi, những hoạt động do bang hội tổ chức họ đều chẳng bao giờ tham gia cả. Những người này không hề có cảm giác gắn bó gì với bang hội, họ nói chuyện phiếm với hảo hữu còn nhiều hơn là lên tiếng trong bang hội nữa là.
Hạo Nhiên rất yên tâm về đội của Đường Hoa... Thực ra nói đúng hơn là có phần yên tâm về Huy Hoàng. Hắn tin rằng Huy Hoàng sẽ không nói mà không giữ lời, đi giành hạ thủ trước. Nếu Huy Hoàng không đến, hắn thực còn phải đắn đo đấy. Tên Đường Hoa này thật khó mà đoán được đang nghĩ gì. Còn có Quàng Khăn Đỏ kia nữa, Hạo Nhiên nhận ra được nàng, đã sớm có người báo với hắn rồi, nàng chính là tên tội phạm bị truy nã ở Olympic vừa qua. Nhưng những chuyện thế này mọi người cứ giả ngây là được, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, lúc đó thực ra hắn chỉ lên mặt một chút mà thôi. Lại nói, người ta chơi trò chơi đều là như vậy cả, quy định cũng có cấm nàng lợi dụng thủ đoạn nào đó ám sát lão Tề đâu. Cho nên nếu bàn đạo lý thì không so đo là đúng.
“Xuống nào!” Hạo Nhiên phất tay, hồ nước đã được đào ra diện tích một mẫu rồi, đây chính là sự thể hiện sức mạnh của bang hội.
Đám người đầu tiên lặn xuống là mười tên cao thủ do Phá Toái và Tinh Tinh cầm đầu. Hai phút sau, Hạo Nhiên và các nhân viên còn lại cũng lặn xuống. Cuối cùng mới đến bọn Đường Hoa và Sương Vũ.
“Ta lại nhắc trước một lần nữa.” Sương Vũ nói: “Dựa theo điều chúng ta đã ước định, trong vòng 24 tiếng đồng hồ nếu bọn ta không dẹp được, vậy các ngươi có thể ra tay. Các ngươi cũng có 24 tiếng đồng hồ, bọn ta sẽ không quấy nhiễu. Nhưng trong vòng 24 tiếng đồng hồ này, các ngươi không được phép ra tay, cho dù là đánh một con tiểu quái cấp 1 cũng không được.”
Huy Hoàng nói: “Sương Vũ...”
“Không nói ngươi đâu, đang nói người nào đó tinh thần bất ổn thôi.”
“A! Vậy là nói ta rồi?” Đường Hoa nhìn ngang ngó dọc: “Ngươi yên tâm, dù sao ngươi cũng là nữ nhân của ta, ta không lừa lọc đến vậy đâu.”
“Nữ nhân của ngươi?” Huy Hoàng, Quàng Khăn Đỏ cùng đồng thanh sửng sốt.
“Đừng có nghe hắn nói bậy, ta đùa hắn đó.” Sương Vũ nói: “Bổn nhân vẫn còn có con mắt lắm.”
Vậy ý ngươi là tìm ta thì không có con mắt đó hả? Đường Hoa đang định phản bác lại vấn đề này thì đột nhiên ở chỗ sâu hơn truyền đến những luồng nước gợn kịch liệt. Sương Vũ vội vàng nhìn lại kênh bang hội: “A! Có cá thật. Chết trận ba người rồi.”
* * * * * *
Trung quân của Hạo Nhiên bị đánh lén bất ngờ. Trước đó đã căn dặn rõ ràng rồi, là đến gần miếu Tuyết Sơn mới có nguy hiểm, còn phần con cá mà Đường Hoa nói thì do có đám người Phá Toái đi mở đường, nên đám người trung quân ỷ người đông thế mạnh không để ở trong lòng. Dù sao thì một mình Đường Hoa cũng có thể đánh ngang tay với nó được mà, với lại nó có gây chuyện cũng sẽ gây chuyện với đám mười người bọn Phá Toái trước chứ bộ.
Từ trong bóng tối đột nhiên lao ra một con cá lớn, đầu tiên Hạo Nhiên khẳng định một chuyện, đó là Đường Hoa không phúc hậu chút nào, thế mà không chịu nói rõ với mình rằng con cá này toàn thân màu đen! Hắn vốn nghĩ rằng cá thì sẽ có màu trắng, sẽ phản quang. Mà suy nghĩ của hắn cũng chính là suy nghĩ của đại đa số người, thành ra trở tay không kịp, có hai người chưa có phản ứng gì thì đã bị cá nuốt vào trong bụng, hóa thành ánh trắng. Trung quân đại loạn, có người tránh né, có người đón đánh, có người lui vội ra phía sau, chẳng có cái kết cấu gì cả. Sau đó cá lớn lại ào tới một lần, lại có thêm một người bị nuốt chết.
Cũng may là cao thủ thì đều có thủ đoạn hết. Một bà chị kia thả một pháp bảo ra dừng cá lớn lại mấy giây, mọi người tranh thủ điều chỉnh lại đội hình, bắt đầu phản kích. Cá lớn thấy vậy, bèn cuộn đuôi lại...
Khi đám người Đường Hoa đến nơi, toàn thân con cá đã có Phật quang lưu động, tinh khí thần nó trông vẫn còn sung túc vô cùng. Sương Vũ vừa theo dõi kênh bang hội lại vừa giới thiệu: “Tập Tập, cấp 70. Pháp thuật phòng ngự nó dùng hình như là phật pháp cao giai Bồ Đề Bất Tử Chi Thân, gần như miễn dịch với công kích vật lý và pháp thuật.”
“Tập Tập?” Huy Hoàng ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi: “Sương Vũ, ngươi có nhớ ba hàn khí chúng ta phải tìm chứ? Trong đó có một thứ gọi là vảy Tập phải không nhỉ?”
“Hình như vậy!” Sương Vũ giật mình, chẳng trách gì khi biết tên con cá này, mình cứ thấy quen tai làm sao đó.
“Phật quang có sơ hở.” Trong mắt Huy Hoàng có ánh sáng lạnh lóe qua.
Đường Hoa vội vàng kìm tay hắn lại: “Huy Hoàng, chúng ta đã đáp ứng người ta rồi, tuyệt đối tuyệt đối không thể động thủ dù với chỉ một con cá cấp 1 trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Chúng ta phải giữ chữ tín.”
“Ngươi đúng là tiểu nhân!” Sương Vũ tỏ vẻ khinh bỉ với tên Đường Hoa-giữ-chữ-tín này.
“Làm người thật khó mà!” Đường Hoa kéo Huy Hoàng qua một bên chậm rãi thưởng thức cảnh mọi người giết cá.
“Gia Tử.” Huy Hoàng lo lắng: “Rủi đâu Tập Tập bị họ đánh chết, vậy vảy...”
“Có Sương Vũ ở đây, ngươi còn sợ miếng vảy ấy nó bay mất sao?” Đường Hoa răn dạy: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Nếu như bây giờ ngươi mà ra tay, vậy phần thắng của chúng ta sẽ phải ít đi một phần. Muốn bàn đạo nghĩa cũng không phải là lúc này. Khăn Đỏ, ngươi nói xem có phải không?”
Quàng Khăn Đỏ gật đầu: “Ừ ừ!” Thực ra nàng không hiểu lắm vì sao Đường Hoa lại ngăn Huy Hoàng ra tay, cũng không hiểu vì sao Huy Hoàng lại muốn ra tay. Dù sao thì nàng biết đã Đường Hoa hỏi rồi, vậy mình cứ phụ họa là ổn.
* * * * * *
“Hạo Nhiên, như vầy không ổn đâu. Lẽ nào cứ dây dưa thế à?”
Một tên cao thủ đầu trọc nói: “Phật pháp tuy lực phòng ngư rất cao, nhưng lại có thiên địch trí mệnh.”
Sương Vũ hỏi: “Thiên địch gì thế?”
“Cái này...” Đầu trọc gãi gãi đầu rồi nói: “Chính là phá giới. Năm giới: sát, tặc, dâm, ngông, rượu. Trong trò chơi thì có bốn dạng: sát, dâm, ngông, rượu. Ví dụ như Kim Cang Bất Hoại Thể sơ cấp vậy, thiên địch của nó chính là rượu. Một khi đã uống rượu vào, vậy trong vòng một ngày kỹ năng này không thể sử dụng được. Còn có Phật Quang Phổ Chiếu nữa, giới dâm. Tức là trong vòng 24 tiếng đồng hồ trước khi dùng kỹ năng, trong đầu không được phép nghĩ tới cảnh hôn nữ nhân, hoặc thầm khen ngợi mm nào đó lớn thật, hoặc người nào đó là thái bình công chúa, vân vân. Còn giới của Thiên Phật Tâm Pháp chính là ngông, trong vòng 24 tiếng đồng hồ từng có nói dối thì không thể sử dụng được. Phật pháp đều có giới luật, đấy chính là thiên địch.”
Sương Vũ hỏi: “Vậy ngươi có biết giới của con cá này là gì không?”
“Sát chắc chắn là không phải rồi. Ngông, hẳn sẽ không xuất hiện ở NPC. Vậy chỉ còn lại rượu với dâm thôi.”
Hạo Nhiên phất tay: “Đổ rượu!”
Thế là bia, rượu nho, Brandy, Whisky, rượu Dương Hà, rượu xái... Từ rượu cho tới nước hoa có cồn đều được dốc ra ngoài hết ráo. Trong nhất thời, chiếc hồ này đã biến thành một ly cocktail hổ lốn Trung - Tây... Sự thật chứng minh, thợ pha rượu không trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp mà tùy tiện trộn cocktail thì không những khó ngửi, mà còn khá khó uống nữa...
Đường Hoa vội vàng điều chỉnh độ khứu giác và vị giác xuống mức thấp nhất, rồi gắng chịu cơn buồn ói bơi qua: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
“Không cần ngươi quản!” Sương Vũ đỏ mặt tía tai hỏi trong kênh đội ngũ: “Ai từng nhảy thoát y?”
“Sao biểu tình mọi người lại quái vậy?” Đường Hoa nghi hoặc quay đầu hết trái lại phải, hắn không phải người Song Sư, dĩ nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn qua bên trái bên phải, thấy đám cao thủ nam nam nam nữ nữ đều đang xấu hổ nhịn cười hết, hắn rất chi là buồn bực không hiểu.
“Không có gì, không có gì!” Hạo Nhiên vỗ vỗ vai Đường Hoa, rồi hỏi trong kênh bang hội: “Từng coi AV, hoặc thực hành qua cũng đều được.”
* * * * * *
“Làm gì vầy nè?” Đường Hoa bơi trở về bên cạnh Huy Hoàng, vẫn cứ buồn bực như cũ.
“Phụt phụt!” Huy Hoàng bật cười rất vô lương, sau đó ôm bụng cười ha hả. Hắn vừa nhận được tin từ Phá Toái, đầu tiên nó khiến hắn sững người muốn chết, sau đó lại khiến hắn cười muốn chết.
“Cái gì vậy chứ?” Đường Hoa rất là tức giận, làm sao mà trông như chỉ có mình mình đang loay hoay trong cái hũ nút vậy nè, hơn nữa đối tượng để mọi người cười lại không phải là hắn.
“Bọn họ... bọn họ...” Huy Hoàng hít sâu một hơi, rồi vừa cười vừa nói: “Bọn họ đang nghĩ cách khiến con cá này phá sắc giới.”
“A?” Quàng Khăn Đỏ ngớ người, không biết là chuyện gì cả. Nếu ngươi nói là làm tình, lên giường, sex nàng còn có thể hiểu, nhưng nói phá sắc giới thì nàng thật không biết là cái chi.
Có điều ngoài dự đoán của Huy Hoàng, thân là đại biểu của cộng đồng vô lương - Đường Hoa đồng chí vậy mà lại không vui chút nào, ngược lại lại nhìn con cá lớn mà trầm tư.
“Sao vậy?” Huy Hoàng vội nhịn cười, hỏi. Trông cái bộ dáng nghiêm túc này của Đường Hoa, vậy chuyện mình vừa cười có phải là còn ngây thơ lắm không, lẽ nào mình đã không phát hiện được một số chuyện gì đó mà Đường Hoa lại phát hiện được à?
Đường Hoa vỗ vỗ vai Huy Hoàng: “Tiếp tới ngươi sẽ không nói dù chỉ một câu, thề với ta đi, ta có thể giúp ngươi phát tài!”
“Ta thề!”
* * * * * *
“Ây cha cha!” Ba người bọn Đường Hoa cùng bơi qua, trước tiên Đường Hoa bắn ra một câu thật đáng ăn đòn: “Hạo Nhiên, ngươi thấy có cần ta giúp ngươi tìm đường xuống không?”
Sương Vũ cảnh giác nhìn Đường Hoa: “Ngươi muốn làm gì?” Cái biểu tình này, cái ngữ điệu này nàng đã trông thấy nhiều lần lắm rồi. Mỗi lần tên này muốn làm chuyện xấu, đều tỏ biểu tình như thế này cả. Đặc biệt là khi trông thấy một con dê béo, mớ ‘ây cha cha’ sẽ bay ra ngay.
“Hai ngàn kim, ba người bọn ta thu xếp giúp ngươi ngay.”
Quàng Khăn Đỏ vội kêu lên: “Ta không biết nhảy... Nhảy...”
Đường Hoa quay đầu lại tỏ vẻ khinh bỉ: “Cái dáng người như ngươi đây cho dù có nhảy, cũng không khiến toàn thể đồng bào nam giới Trung Quốc lên được.’
“Ngươi...” Nước mắt Quàng Khăn Đỏ sắp chảy ra rồi, từ nhỏ đến lớn, nàng đã bao giờ phải nghe mấy lời độc địa đến vậy đâu.
Đường Hoa hừ một tiếng: “Không biết là ai vừa thề sẽ không nói tiếng nào đấy?”
“...” Huy Hoàng vội vàng giơ tay lên nhận tội.
Hiểu lầm rồi! Đường Hoa toát mấy giọt mồ hôi, vội nói: “Khăn Đỏ, vậy bây giờ ngươi phát lời thể bổ sung đi.”
“Hừ!” Quàng Khăn Đỏ uất ức quệt miệng, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu không thèm để ý tới Đường Hoa.
“Nói mau!”
“Ta thề! Hừ!”
“Đã biết là lát nữa phải thề, vậy mà còn đi nói lung tung.” Đường Hoa lấy lại lý bằng một cách vô lý xong, quay qua nói với Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên ca, hai ngàn, thế nào?”
“Gia Tử, người ta vẫn nói ngươi rất hắc ám, đúng là người xứng với danh đấy.” Hạo Nhiên ha ha cười: “Dễ nói dễ nói, có điều ta vừa mới treo giải năm trăm kim, bên ta đang có ba nữ sĩ muốn ra thử, trước kia các nàng đã từng hành nghề múa cột.”
“Không sao.” Đường Hoa nhún vai: “Lát nữa sẽ hai ngàn rưỡi, ta chờ ngươi gọi ta đấy.”
“...” Cái câu giết người không thấy máu, đúng là căn theo ngươi mà nói đấy. Ông đây thật không tin nguyên cả cái bang hội mà cũng tìm không ra được một vưu vật có thể quật ngã con cá đó đâu.
* * * * * *
Sương Vũ bơi qua nhéo tai Đường Hoa: “Chuyện thế nào, nói!”
“Tiền đến thì nói, hiện giờ các ngươi đang lãng phí vô ích thời gian của các ngươi đấy.”
“Thôi vậy Gia Tử, dù sao Sương Vũ...”
“Hử?” Đường Hoa chỉ chỉ vào miệng của Huy Hoàng, Huy Hoàng tức khắc ngậm miệng lại ngay. Hắn biết là Đường Hoa đang giúp hắn kiếm tiền, nhưng nhìn sao cũng giống như Đường Hoa đang ép người cả, lại còn là ép Sương Vũ nữa chứ. Hắn đâu có biết rằng suy nghĩ của Đường Hoa và hắn không giống nhau, Đường Hoa cho rằng đối tượng mình đang ép chính là Song Sư.
“Cái gì mà lãng phí thời gian chứ? Phá phật pháp người ta dùng bốn phương pháp kia thôi chứ mấy. Đã chứng minh rằng ba dạng kia không phải, vậy chắc chắn phải là dâm giới rồi.”
“Đúng!” Đường Hoa tán đồng: “Dâm giới là chắc rồi, ta đồng ý mà. Đây là quy định của hệ thống, có cách nào khác nữa đâu.”
“Vậy sao ngươi còn...”
“Tiền đến thì ta nói, trước cứ đặt cọc một ngàn kim, sau khi xong chuyện lại đưa ngàn rưỡi nốt. Không thành công thì tiền đặt cọc không trả lại.”
Sương Vũ tức giận bừng bừng: “Ngươi ăn cướp à?”
“Còn có 23 tiếng đồng hồ nữa!” Đường Hoa chuyển máy quay, hưng phấn huýt gió: “Âm nhạc, ánh đèn...” Màn múa thoát y bắt đầu rồi.
- Đang theo đuổi nhau: ta - huynh, ta - muội
- Đã xác nhận yêu nhau, hoặc đã kết hôn, hoặc người nhà: huynh - muội
- Cách đề cập đến vợ/bà xã: lão bà
- Cách đề cập đến chồng/ông xã: lão công
Mong mọi người thứ lỗi vì cách xưng hô lúc nọ lúc kia từ trước đến giờ.
^ ^!
Sau đây là vào truyện:
Bên Sương Vũ tập hợp nhân mã, Đường Hoa cũng thu nạp đám cao thủ bạn bè. Mặc Tinh, Phá Toái là dân Song Sư, không thể tham dự được. Quàng Khăn Đỏ thì không có vấn đề, đang khẩn cấp chạy tới. Huy Hoàng lại khiến cho Đường Hoa phải dở khóc dở cười, hắn thế mà còn đang ở Sơn Hải giới kiếm tiền! Hiện giờ đang là thời điểm thành lập binh trạm, lại nói bang Nhất Kiếm đã dựng binh trại đúng ngay thời điểm hoàng kim, cho nên lúc này hiệu suất luyện cấp ở Đại Tuyết Sơn còn nhiều hơn cả nhiều... Câu giải thích duy nhất chính là, Huy Hoàng đã nghèo đến điên rồi. Nghĩ lại thì cũng đâu đến nỗi đâu, mình đã giảm giá cho hắn, lại tăng thêm bản thân hắn vốn có một ít tiền dự trữ, cho dù có vay nhiều tiền lắm cũng chỉ khoảng một ngàn kim thôi, cần gì phải gắng đến vậy chứ?
Đại Tuyết Sơn và Trung Nguyên tuy có địa giới giáp nhau, nhưng Đại Tuyết Sơn lại là một khu vực độc lập, cho nên tin nhắn không thể truyền ra ngoài được. Đường Hoa dĩ nhiên không truyền thư cho Huy Hoàng rồi, tới Vân Trung giới thì còn có đường, chứ muốn đến Sơn Hải giới chỉ có thể nhờ hệ thống truyền qua mà thôi, bởi vậy không thể truyền thư được. Người Đường Hoa nhắn chính là Tôn Minh, Đường Hoa nhờ hắn đến Sơn Hải giới nhắn lại cho Huy Hoàng. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: có mối làm ăn lớn, Đại Tuyết Sơn, nhanh.
* * * * * *
Người ta cứ nói là làm đại hiệp oai phong lắm, thực ra đại hiệp rất rất nghèo. Coi Quách Tĩnh đó, không có sở trường nào cả, cũng không có công ăn việc làm gì, hoàn toàn là nhờ vào lão bà lăn lộn trong Cái Bang lo chi tiêu gia đình mới có thể làm đại hiệp tiếp được. Tiểu Long Nữ thì túi tiền rỗng tuếch, phải ở lì trong cốc mười sáu năm. Rồi nhìn lại đám đại hiệp thời cổ đại, cơ bản đều là dân uống rượu không gọi món ăn cả, kẻ nào ăn được thêm mớ đậu phộng thì là người giàu. Từ đó lại nhìn tiếp tới con đường sinh tồn của đại hiệp: họ không cần làm ruộng, không cần kinh thương, điều cần làm chính là quen với mấy mỹ nữ có của ăn của để, hoặc là có va chạm với mấy tên cao thủ nhiều tiền là xong, như vậy địch nhân sẽ tự động đưa tiền tới tận cửa.
Mà Huy Hoàng thì tệ quá rồi, không có nữ nhân, không những độc thân một mình, mà cũng không có va chạm gì với ai cả. Bởi vậy hắn cứ nghèo... Cho nên khi hắn nhận được tin Đường Hoa gửi, hắn thật sự kích động lắm...
* * * * * *
“Gia Tử, cho ta mượn ít tiền trước! Ta có tờ biên nhận sắp đến hạn rồi.” Huy Hoàng vừa gặp Đường Hoa, câu mở đầu chính là như thế này.
“Chuyện gì thế?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Dựa theo tính toán của ta, hiện giờ ngươi hẳn đã phải trả xong tiền rồi mới đúng chứ, trừ phi tỷ lệ rớt đá ở Sơn Hải giới hạ thấp rồi.”
“Ai... Một người bạn của ta cãi nhau với lão bà của hắn, cho nên kiếm ta mượn tiền mua một bộ đồ ngũ sắc để dỗ. Người bạn này ta quen từ hồi tân thủ thôn đến hiện giờ, đâu thể nào không giúp đâu phải không?”
“Huy Hoàng ca! Tức là lúc ngài cho người ta nợ thì không lập giấy vay nợ, còn lúc ngài nợ tiền thì đều lập giấy... Có phải không?” Đường Hoa lắc đầu: “Cần bao nhiêu?”
“Ba trăm.”
“Ba trăm?”
“Nếu không thì hai trăm cũng...”
“Đây là một ngàn kim, cầm chi tiêu trước đi.” Đường Hoa dập cho Huy Hoàng một tờ ngân phiếu: “Có điều... Ngài cũng tỉnh lại đi, ngài xem mấy tên cao thủ khác kìa. Sát Phá Lang, trong túi đều là mặt hàng đáng giá cả, trên thân còn túc trực hơn năm nghìn kim. Phá Toái, tuy có nuôi một ả nữ nhân đốt tiền, nhưng chừng ngàn kim vẫn còn có thể mót ra được. Ngay như ả nữ phá sản Mặc Tinh, tuy trong túi không có lấy đồng cắc lẻ, nhưng dù sao cũng đã mua được một đống rác rưởi rồi. Ngài nhìn lại ngài đi, trừ thanh tiên kiếm này thì không những toàn thân chỉ có trang bị màu lam, ngay cả một món đồ trang sức cũng không có nữa là.”
“%$#&...!” Mặc Tinh túm lấy Đường Hoa đấm tới tấp cả trăm đấm... thầm trong lòng.
Huy Hoàng cười khổ: “Ta thực là không học theo nổi.” Hắn biết Đường Hoa bán thiệp mời đã vét bộn được một mớ từ trong túi các bang chủ khắp thiên hạ, nhưng đó là Đường Hoa, nếu đổi là bản thân mình, mình đâu có mặt dày lấy tiền thế được. Lại nói đã được người ta nhờ vả, hơn nữa còn là Diêm vương nhờ vả, vậy tất nhiên phải làm cho được việc chứ. Còn màn bán độ của Đường Hoa nữa, hắn cũng làm không nổi. Cải trang thành người khác lén trộm kiếm của Sát Phá Lang, hắn lại càng không làm được. Tuy hắn là trưởng lão trong một bang hội, nhưng vì canh cánh trong lòng chuyện sau này phải nhờ toàn bang Nhất Kiếm làm nhiệm vụ bang hội một lần, cho nên mọi phúc lợi hắn đều từ chối cả... Người vậy mà không nghèo mới lạ đấy.
“Được rồi, thực ra ta cũng không biết phải xài tiền thế nào cả, ngươi không đủ thì cứ nói thẳng.” Đường Hoa vẫn thích con người Huy Hoàng lắm, tuy tính cách hai người như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng Đường Hoa thực sự rất bội phục tác phong của Huy Hoàng. Đương nhiên bội phục thì bội phục, chớ muốn hắn bắt chước theo thì tốt nhất là đừng mơ, mình không phải dạng người đó, tay ngứa sẽ nhịn không nổi.
Phá Toái nghe Đường Hoa nói không biết phải dùng tiền làm gì cả, bèn tỏ vẻ khinh bỉ: “Đã không biết phải xài thế nào, còn thèm thuồng cái bảo tàng này làm gì?” Hắn có dự cảm rất không lành rằng mâm đồ ăn này có khả năng Song Sư sẽ nuốt không nổi, mà rốt cục lại làm lợi cho tên Gia Tử chết toi kia. Đây không phải là vấn đề mấu chốt, mà vấn đề mấu chốt chính là mình là dân Song Sư, tên Gia Tử chết tiệt này bưng cả mâm đồ ăn xong sẽ không có phần của mình.
“Không biết dùng tiền là một chuyện, còn nỗ lực kiếm tiền lại là chuyện khác.” Đây chính là đạo lý mà mọi ông chủ của các tập đoàn lớn đều biết được. Tiền tiêu không hết, không có nghĩa là không tiếp tục kiếm tiền.
“Đúng vậy!” Huy Hoàng đứng bên cạnh xen vào: “Phá Toái, Mặc Tinh, các ngươi vì bang hội mà đã phản bội lại bọn ta.”
“Là các ngươi quá vô tình đó chứ.” Mặc Tinh chống nạnh.
“Nhân gian đều có chân tình, một tiếng đồng hồ ba trăm mấy.” Đường Hoa tụng một câu dâm thơ xong nói: “Phá Toái Mặc Tinh, không phải là bọn ta không phúc hậu, mà là có một chút bí mật các ngươi không thích hợp chen chân vào.”
“Rồi rồi! Ta biết ta chướng mắt mà.” Phá Toái nói: “Mặc Tinh, chúng ta đi, lần sau chúng ta đến Nhất Kiếm cướp hai tòa miếu Tuyết Sơn của hắn.”
“Ừ ừ!” Mặc Tinh gật đầu, sau đó ném cho Đường Hoa một ánh mắt khinh bỉ rồi chạy mất hút.
* * * * * *
“Đầu tiên, chúng ta nhất định phải hiểu được là, nếu Song Sư là bọ ngựa, vậy chúng ta sẽ là vàng anh. Lúc vàng anh kiếm mồi thì ngàn vạn lần phải nhớ có khả năng còn một cây cung nữa.”
Quàng Khăn Đỏ hỏi: “Ai là cung?”
“Chắc hẳn là Sát Phá Lang nhỉ?” Huy Hoàng hỏi.
“Phải phải! Ngươi cũng biết cái tính của Mặc Tinh tuyệt đối không giữ nổi bí mật được rồi đó. Cho nàng một chuỗi dây chuyền thôi là cái gì cũng khai hết hà. Nói đùa thôi... Bên này Song Sư có hoạt động lớn như thế, vậy Thần Chi Lĩnh Vực bên kia không có khả năng không biết được. Ta phỏng chừng họ cũng không dám chính diện xung đột với Song Sư, cho nên có khả năng sẽ chỉ có một mình Sát Phá Lang đến mà thôi. Dù sao thì ai trên Trái Đất cũng biết phẩm đức của hắn rồi, sẽ không tính sổ lên đầu của Thần Chi Lĩnh Vực làm gì.”
Huy Hoàng gật đầu: “Theo sự hiểu biết của ta với Sát Phá Lang, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở thời cơ thích hợp nhất, phải chú ý mới được.”
“Tiếp theo, chúng ta đây cũng chỉ căn cứ theo tinh thần đánh cược một lần. Lần này chủ lực là Huy Hoàng ngươi, nếu ngươi không chắc ăn, vậy không cần phải mạo hiểm. Cấp 60 không phải dễ luyện đâu.” Cấp bậc của Huy Hoàng cao hơn Đường Hoa một chút, hiện giờ đã là 61 rồi.
“Yên tâm!” Huy Hoàng tự tin nói: “Hồi đại học ta nhập ngũ mới nửa năm đã trở thành một trong bảy tên xạ thủ của cả đại đội rồi. Bàn về nhãn lực tuy chưa chắc đã là tốt nhất, nhưng ta vẫn có tự tin.”
“Tốt lắm... Chúng ta an bài một chút đi. Ngày mai Hạo Nhiên sẽ dẫn người đến đấy.”
* * * * * *
“Gia Tử! Đã lâu không gặp, kể từ hồi ngươi dụ muội muội ta xuống âm phủ đấy.” Hạo Nhiên nhiệt tình bắt tay Đường Hoa.
“Đúng vậy! Ta nhớ muốn chết luôn, thân thể thế nào rồi?”
“Còn được lắm!”
“Vậy tốt rồi, thân thể là vốn liếng cách mạng mà.”
Tinh Tinh đứng bên cạnh Hạo Nhiên chỉ biết lắc đầu, thật là mấy câu đối thoại nhạt thếch thềnh thệch mà. May thay Sương Vũ đã tới đúng lúc: “Hạo Nhiên, có thể xuất phát được chưa?”
“Có thể!”
Sương Vũ hỏi: “Gia Tử, lần trước ngươi nói trong hồ có con cá lớn, nhưng người bên ta đã lặn xuống mấy lần rồi mà cũng không phát hiện ra. Ngươi có hù dọa ta không đó?”
“Có khả năng là con cá kia bị dung mạo của ngươi làm cho chấn kinh, đã bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật rồi.”
“Chúng ta nhiều người thế, ngươi còn phải sợ một con cá sao?” Hạo Nhiên vội ngăn sự tức giận của Sương Vũ lại, quay đầu hô: “Mỗi đội trưởng ước thúc đội viên của mình. Mọi người xuất phát!”
* * * * * *
Lần này Song Sư đã xuất hết mọi cao thủ ra, chừng trăm tên cao thủ đều là người được lựa chọn kỹ càng cả. Đường Hoa nhận ra được mấy người trong đó, quả thật đều là kẻ có bản lĩnh hơn người. Dựa theo lời Sương Vũ nói, cao thủ luôn bất tận, chỉ có điều là có nhiều người kín tiếng quá thôi, những hoạt động do bang hội tổ chức họ đều chẳng bao giờ tham gia cả. Những người này không hề có cảm giác gắn bó gì với bang hội, họ nói chuyện phiếm với hảo hữu còn nhiều hơn là lên tiếng trong bang hội nữa là.
Hạo Nhiên rất yên tâm về đội của Đường Hoa... Thực ra nói đúng hơn là có phần yên tâm về Huy Hoàng. Hắn tin rằng Huy Hoàng sẽ không nói mà không giữ lời, đi giành hạ thủ trước. Nếu Huy Hoàng không đến, hắn thực còn phải đắn đo đấy. Tên Đường Hoa này thật khó mà đoán được đang nghĩ gì. Còn có Quàng Khăn Đỏ kia nữa, Hạo Nhiên nhận ra được nàng, đã sớm có người báo với hắn rồi, nàng chính là tên tội phạm bị truy nã ở Olympic vừa qua. Nhưng những chuyện thế này mọi người cứ giả ngây là được, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, lúc đó thực ra hắn chỉ lên mặt một chút mà thôi. Lại nói, người ta chơi trò chơi đều là như vậy cả, quy định cũng có cấm nàng lợi dụng thủ đoạn nào đó ám sát lão Tề đâu. Cho nên nếu bàn đạo lý thì không so đo là đúng.
“Xuống nào!” Hạo Nhiên phất tay, hồ nước đã được đào ra diện tích một mẫu rồi, đây chính là sự thể hiện sức mạnh của bang hội.
Đám người đầu tiên lặn xuống là mười tên cao thủ do Phá Toái và Tinh Tinh cầm đầu. Hai phút sau, Hạo Nhiên và các nhân viên còn lại cũng lặn xuống. Cuối cùng mới đến bọn Đường Hoa và Sương Vũ.
“Ta lại nhắc trước một lần nữa.” Sương Vũ nói: “Dựa theo điều chúng ta đã ước định, trong vòng 24 tiếng đồng hồ nếu bọn ta không dẹp được, vậy các ngươi có thể ra tay. Các ngươi cũng có 24 tiếng đồng hồ, bọn ta sẽ không quấy nhiễu. Nhưng trong vòng 24 tiếng đồng hồ này, các ngươi không được phép ra tay, cho dù là đánh một con tiểu quái cấp 1 cũng không được.”
Huy Hoàng nói: “Sương Vũ...”
“Không nói ngươi đâu, đang nói người nào đó tinh thần bất ổn thôi.”
“A! Vậy là nói ta rồi?” Đường Hoa nhìn ngang ngó dọc: “Ngươi yên tâm, dù sao ngươi cũng là nữ nhân của ta, ta không lừa lọc đến vậy đâu.”
“Nữ nhân của ngươi?” Huy Hoàng, Quàng Khăn Đỏ cùng đồng thanh sửng sốt.
“Đừng có nghe hắn nói bậy, ta đùa hắn đó.” Sương Vũ nói: “Bổn nhân vẫn còn có con mắt lắm.”
Vậy ý ngươi là tìm ta thì không có con mắt đó hả? Đường Hoa đang định phản bác lại vấn đề này thì đột nhiên ở chỗ sâu hơn truyền đến những luồng nước gợn kịch liệt. Sương Vũ vội vàng nhìn lại kênh bang hội: “A! Có cá thật. Chết trận ba người rồi.”
* * * * * *
Trung quân của Hạo Nhiên bị đánh lén bất ngờ. Trước đó đã căn dặn rõ ràng rồi, là đến gần miếu Tuyết Sơn mới có nguy hiểm, còn phần con cá mà Đường Hoa nói thì do có đám người Phá Toái đi mở đường, nên đám người trung quân ỷ người đông thế mạnh không để ở trong lòng. Dù sao thì một mình Đường Hoa cũng có thể đánh ngang tay với nó được mà, với lại nó có gây chuyện cũng sẽ gây chuyện với đám mười người bọn Phá Toái trước chứ bộ.
Từ trong bóng tối đột nhiên lao ra một con cá lớn, đầu tiên Hạo Nhiên khẳng định một chuyện, đó là Đường Hoa không phúc hậu chút nào, thế mà không chịu nói rõ với mình rằng con cá này toàn thân màu đen! Hắn vốn nghĩ rằng cá thì sẽ có màu trắng, sẽ phản quang. Mà suy nghĩ của hắn cũng chính là suy nghĩ của đại đa số người, thành ra trở tay không kịp, có hai người chưa có phản ứng gì thì đã bị cá nuốt vào trong bụng, hóa thành ánh trắng. Trung quân đại loạn, có người tránh né, có người đón đánh, có người lui vội ra phía sau, chẳng có cái kết cấu gì cả. Sau đó cá lớn lại ào tới một lần, lại có thêm một người bị nuốt chết.
Cũng may là cao thủ thì đều có thủ đoạn hết. Một bà chị kia thả một pháp bảo ra dừng cá lớn lại mấy giây, mọi người tranh thủ điều chỉnh lại đội hình, bắt đầu phản kích. Cá lớn thấy vậy, bèn cuộn đuôi lại...
Khi đám người Đường Hoa đến nơi, toàn thân con cá đã có Phật quang lưu động, tinh khí thần nó trông vẫn còn sung túc vô cùng. Sương Vũ vừa theo dõi kênh bang hội lại vừa giới thiệu: “Tập Tập, cấp 70. Pháp thuật phòng ngự nó dùng hình như là phật pháp cao giai Bồ Đề Bất Tử Chi Thân, gần như miễn dịch với công kích vật lý và pháp thuật.”
“Tập Tập?” Huy Hoàng ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi: “Sương Vũ, ngươi có nhớ ba hàn khí chúng ta phải tìm chứ? Trong đó có một thứ gọi là vảy Tập phải không nhỉ?”
“Hình như vậy!” Sương Vũ giật mình, chẳng trách gì khi biết tên con cá này, mình cứ thấy quen tai làm sao đó.
“Phật quang có sơ hở.” Trong mắt Huy Hoàng có ánh sáng lạnh lóe qua.
Đường Hoa vội vàng kìm tay hắn lại: “Huy Hoàng, chúng ta đã đáp ứng người ta rồi, tuyệt đối tuyệt đối không thể động thủ dù với chỉ một con cá cấp 1 trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Chúng ta phải giữ chữ tín.”
“Ngươi đúng là tiểu nhân!” Sương Vũ tỏ vẻ khinh bỉ với tên Đường Hoa-giữ-chữ-tín này.
“Làm người thật khó mà!” Đường Hoa kéo Huy Hoàng qua một bên chậm rãi thưởng thức cảnh mọi người giết cá.
“Gia Tử.” Huy Hoàng lo lắng: “Rủi đâu Tập Tập bị họ đánh chết, vậy vảy...”
“Có Sương Vũ ở đây, ngươi còn sợ miếng vảy ấy nó bay mất sao?” Đường Hoa răn dạy: “Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Nếu như bây giờ ngươi mà ra tay, vậy phần thắng của chúng ta sẽ phải ít đi một phần. Muốn bàn đạo nghĩa cũng không phải là lúc này. Khăn Đỏ, ngươi nói xem có phải không?”
Quàng Khăn Đỏ gật đầu: “Ừ ừ!” Thực ra nàng không hiểu lắm vì sao Đường Hoa lại ngăn Huy Hoàng ra tay, cũng không hiểu vì sao Huy Hoàng lại muốn ra tay. Dù sao thì nàng biết đã Đường Hoa hỏi rồi, vậy mình cứ phụ họa là ổn.
* * * * * *
“Hạo Nhiên, như vầy không ổn đâu. Lẽ nào cứ dây dưa thế à?”
Một tên cao thủ đầu trọc nói: “Phật pháp tuy lực phòng ngư rất cao, nhưng lại có thiên địch trí mệnh.”
Sương Vũ hỏi: “Thiên địch gì thế?”
“Cái này...” Đầu trọc gãi gãi đầu rồi nói: “Chính là phá giới. Năm giới: sát, tặc, dâm, ngông, rượu. Trong trò chơi thì có bốn dạng: sát, dâm, ngông, rượu. Ví dụ như Kim Cang Bất Hoại Thể sơ cấp vậy, thiên địch của nó chính là rượu. Một khi đã uống rượu vào, vậy trong vòng một ngày kỹ năng này không thể sử dụng được. Còn có Phật Quang Phổ Chiếu nữa, giới dâm. Tức là trong vòng 24 tiếng đồng hồ trước khi dùng kỹ năng, trong đầu không được phép nghĩ tới cảnh hôn nữ nhân, hoặc thầm khen ngợi mm nào đó lớn thật, hoặc người nào đó là thái bình công chúa, vân vân. Còn giới của Thiên Phật Tâm Pháp chính là ngông, trong vòng 24 tiếng đồng hồ từng có nói dối thì không thể sử dụng được. Phật pháp đều có giới luật, đấy chính là thiên địch.”
Sương Vũ hỏi: “Vậy ngươi có biết giới của con cá này là gì không?”
“Sát chắc chắn là không phải rồi. Ngông, hẳn sẽ không xuất hiện ở NPC. Vậy chỉ còn lại rượu với dâm thôi.”
Hạo Nhiên phất tay: “Đổ rượu!”
Thế là bia, rượu nho, Brandy, Whisky, rượu Dương Hà, rượu xái... Từ rượu cho tới nước hoa có cồn đều được dốc ra ngoài hết ráo. Trong nhất thời, chiếc hồ này đã biến thành một ly cocktail hổ lốn Trung - Tây... Sự thật chứng minh, thợ pha rượu không trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp mà tùy tiện trộn cocktail thì không những khó ngửi, mà còn khá khó uống nữa...
Đường Hoa vội vàng điều chỉnh độ khứu giác và vị giác xuống mức thấp nhất, rồi gắng chịu cơn buồn ói bơi qua: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”
“Không cần ngươi quản!” Sương Vũ đỏ mặt tía tai hỏi trong kênh đội ngũ: “Ai từng nhảy thoát y?”
“Sao biểu tình mọi người lại quái vậy?” Đường Hoa nghi hoặc quay đầu hết trái lại phải, hắn không phải người Song Sư, dĩ nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn qua bên trái bên phải, thấy đám cao thủ nam nam nam nữ nữ đều đang xấu hổ nhịn cười hết, hắn rất chi là buồn bực không hiểu.
“Không có gì, không có gì!” Hạo Nhiên vỗ vỗ vai Đường Hoa, rồi hỏi trong kênh bang hội: “Từng coi AV, hoặc thực hành qua cũng đều được.”
* * * * * *
“Làm gì vầy nè?” Đường Hoa bơi trở về bên cạnh Huy Hoàng, vẫn cứ buồn bực như cũ.
“Phụt phụt!” Huy Hoàng bật cười rất vô lương, sau đó ôm bụng cười ha hả. Hắn vừa nhận được tin từ Phá Toái, đầu tiên nó khiến hắn sững người muốn chết, sau đó lại khiến hắn cười muốn chết.
“Cái gì vậy chứ?” Đường Hoa rất là tức giận, làm sao mà trông như chỉ có mình mình đang loay hoay trong cái hũ nút vậy nè, hơn nữa đối tượng để mọi người cười lại không phải là hắn.
“Bọn họ... bọn họ...” Huy Hoàng hít sâu một hơi, rồi vừa cười vừa nói: “Bọn họ đang nghĩ cách khiến con cá này phá sắc giới.”
“A?” Quàng Khăn Đỏ ngớ người, không biết là chuyện gì cả. Nếu ngươi nói là làm tình, lên giường, sex nàng còn có thể hiểu, nhưng nói phá sắc giới thì nàng thật không biết là cái chi.
Có điều ngoài dự đoán của Huy Hoàng, thân là đại biểu của cộng đồng vô lương - Đường Hoa đồng chí vậy mà lại không vui chút nào, ngược lại lại nhìn con cá lớn mà trầm tư.
“Sao vậy?” Huy Hoàng vội nhịn cười, hỏi. Trông cái bộ dáng nghiêm túc này của Đường Hoa, vậy chuyện mình vừa cười có phải là còn ngây thơ lắm không, lẽ nào mình đã không phát hiện được một số chuyện gì đó mà Đường Hoa lại phát hiện được à?
Đường Hoa vỗ vỗ vai Huy Hoàng: “Tiếp tới ngươi sẽ không nói dù chỉ một câu, thề với ta đi, ta có thể giúp ngươi phát tài!”
“Ta thề!”
* * * * * *
“Ây cha cha!” Ba người bọn Đường Hoa cùng bơi qua, trước tiên Đường Hoa bắn ra một câu thật đáng ăn đòn: “Hạo Nhiên, ngươi thấy có cần ta giúp ngươi tìm đường xuống không?”
Sương Vũ cảnh giác nhìn Đường Hoa: “Ngươi muốn làm gì?” Cái biểu tình này, cái ngữ điệu này nàng đã trông thấy nhiều lần lắm rồi. Mỗi lần tên này muốn làm chuyện xấu, đều tỏ biểu tình như thế này cả. Đặc biệt là khi trông thấy một con dê béo, mớ ‘ây cha cha’ sẽ bay ra ngay.
“Hai ngàn kim, ba người bọn ta thu xếp giúp ngươi ngay.”
Quàng Khăn Đỏ vội kêu lên: “Ta không biết nhảy... Nhảy...”
Đường Hoa quay đầu lại tỏ vẻ khinh bỉ: “Cái dáng người như ngươi đây cho dù có nhảy, cũng không khiến toàn thể đồng bào nam giới Trung Quốc lên được.’
“Ngươi...” Nước mắt Quàng Khăn Đỏ sắp chảy ra rồi, từ nhỏ đến lớn, nàng đã bao giờ phải nghe mấy lời độc địa đến vậy đâu.
Đường Hoa hừ một tiếng: “Không biết là ai vừa thề sẽ không nói tiếng nào đấy?”
“...” Huy Hoàng vội vàng giơ tay lên nhận tội.
Hiểu lầm rồi! Đường Hoa toát mấy giọt mồ hôi, vội nói: “Khăn Đỏ, vậy bây giờ ngươi phát lời thể bổ sung đi.”
“Hừ!” Quàng Khăn Đỏ uất ức quệt miệng, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu không thèm để ý tới Đường Hoa.
“Nói mau!”
“Ta thề! Hừ!”
“Đã biết là lát nữa phải thề, vậy mà còn đi nói lung tung.” Đường Hoa lấy lại lý bằng một cách vô lý xong, quay qua nói với Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên ca, hai ngàn, thế nào?”
“Gia Tử, người ta vẫn nói ngươi rất hắc ám, đúng là người xứng với danh đấy.” Hạo Nhiên ha ha cười: “Dễ nói dễ nói, có điều ta vừa mới treo giải năm trăm kim, bên ta đang có ba nữ sĩ muốn ra thử, trước kia các nàng đã từng hành nghề múa cột.”
“Không sao.” Đường Hoa nhún vai: “Lát nữa sẽ hai ngàn rưỡi, ta chờ ngươi gọi ta đấy.”
“...” Cái câu giết người không thấy máu, đúng là căn theo ngươi mà nói đấy. Ông đây thật không tin nguyên cả cái bang hội mà cũng tìm không ra được một vưu vật có thể quật ngã con cá đó đâu.
* * * * * *
Sương Vũ bơi qua nhéo tai Đường Hoa: “Chuyện thế nào, nói!”
“Tiền đến thì nói, hiện giờ các ngươi đang lãng phí vô ích thời gian của các ngươi đấy.”
“Thôi vậy Gia Tử, dù sao Sương Vũ...”
“Hử?” Đường Hoa chỉ chỉ vào miệng của Huy Hoàng, Huy Hoàng tức khắc ngậm miệng lại ngay. Hắn biết là Đường Hoa đang giúp hắn kiếm tiền, nhưng nhìn sao cũng giống như Đường Hoa đang ép người cả, lại còn là ép Sương Vũ nữa chứ. Hắn đâu có biết rằng suy nghĩ của Đường Hoa và hắn không giống nhau, Đường Hoa cho rằng đối tượng mình đang ép chính là Song Sư.
“Cái gì mà lãng phí thời gian chứ? Phá phật pháp người ta dùng bốn phương pháp kia thôi chứ mấy. Đã chứng minh rằng ba dạng kia không phải, vậy chắc chắn phải là dâm giới rồi.”
“Đúng!” Đường Hoa tán đồng: “Dâm giới là chắc rồi, ta đồng ý mà. Đây là quy định của hệ thống, có cách nào khác nữa đâu.”
“Vậy sao ngươi còn...”
“Tiền đến thì ta nói, trước cứ đặt cọc một ngàn kim, sau khi xong chuyện lại đưa ngàn rưỡi nốt. Không thành công thì tiền đặt cọc không trả lại.”
Sương Vũ tức giận bừng bừng: “Ngươi ăn cướp à?”
“Còn có 23 tiếng đồng hồ nữa!” Đường Hoa chuyển máy quay, hưng phấn huýt gió: “Âm nhạc, ánh đèn...” Màn múa thoát y bắt đầu rồi.
/287
|