Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 77 - Chương 63

/160




Thời điểm cuối tháng 12 năm 2009, ở nước Mỹ đang vào thời điểm lạnh nhất trong năm.

Cũng là thời điểm sang năm mới ở nước Mỹ, mọi gia đình đều đang chuẩn bị lễ Giáng sinh, mỗi gia đình đều trang trí một cây thông Nô-en trong nhà, trong căn phòng trọ nhỏ của Tần Trạch và Tô Nhiên cũng có trang trí một cây thông Nô-en rất đẹp.

Chương trình học của Tần Trạch ở kì học đầu tiên đã kết thúc, thành tích học tập trong kì đã có, thành tích của Tần Trạch cũng rất tốt, trừ bỏ môn Piano là xếp loại B, còn lại các môn khác đều xếp loại A.

Trương giáo sư giao cho Tần Trạch rất nhiều tài liệu để nghiên cứu trong ngày nghỉ, Tần Trạch cũng không nói gì, tiếp nhận toàn bộ.

Mấy ngày trước có một trận tuyết lớn, đây là trận tuyết lớn nhất mà Tô Nhiên được nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ, so với trận tuyết tai họa trước kia ở phía Nam của Trung Quốc còn lớn hơn rất nhiều.

Trong nhà trọ chỉ có một người là Tô Nhiên, ngoài ra có một cây thông Nô-en bị bao phủ ở trong bóng tối.

Trong phòng không bật đèn tối đen, Tô Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài trời.

Trong tháng này, Tần Trạch thường xuyên phải chạy ra ngoài, thời điểm mỗi khi trở về cả người rất mệt mỏi, thế nhưng quần áo luôn rất sạch sẽ, có một lần trong lúc vô tình vào ban đêm cô nhìn thấy trên cánh tay Tần Trạch có quấn băng gạc.

Trong lúc nhất thời cô đã hiểu rõ mọi chuyện.

Tần Trạch ra nước ngoài học chủ yếu nhất là hoàn thành nhiệm vụ bí mật trung ương giao cho.

Mỗi lần anh ra ngoài luôn luôn không mang theo cô bên người, thực ra là do sợ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với cô, anh không muốn để cho cô phải lo lắng, cho nên vẫn luôn nói dối cô. Chẳng qua là biết đến. Đã biết đến, nhưng mà cô cũng không có vạch trần anh, nếu sự lo lắng của cô làm cho anh phải chịu thêm trách nghiệm, vậy thì tại sao cô lại phải cho anh biết chứ?

Đang lúc Tô Nhiên suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, cả căn phòng sáng bừng lên bởi ngọn đèn vừa được bật.

“Làm sao lại không bật đèn lên?” Tần Trạch cởi ra quần áo dính đầy tuyết, đứng ở cửa phòng rung bần bật, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tô Nhiên.

“Như thế này có vẻ thú vị hơn.” Cả thân thể nho nhỏ của Tô Nhiên dính vào cửa sổ, giọng nói cực kì dịu dàng trả lời.

“Rất xin lỗi, để em một mình ở chỗ này.” Tần Trạch nói.

“Không có việc gì đâu, em quen rồi mà.” Tô Nhiên cố bày ra nụ cười thoải mái nói.

Tần Trạch ngạc nhiên, thói quen rồi sao? Tron ngực anh nổi lên trận đau đớn đến kịch liệt. Thói quen sao, ba chữ kia mang lực sát thương rất lớn, là cực kì to lớn. Nếu muốn một chuyện thành thói quen, vậy sẽ cần bao nhiêu thời gian, là khoảng thời gian anh vẫn luôn làm cô tổn thương, cô nhẹ nhàng nói, thói quen rồi, khiến cho anh quá xúc động thốt lên:

“Lần sau em cùng anh đi ra ngoài đi.” Trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, một chút kích động.

Tô Nhiên có chút ngạc nhiên: “Cùng đi ra ngoài, như vậy có được hay không?”

“Được.” Tần Trạch bế Tô Nhiên lên, ánh mắt màu đen ôn nhu bao trùm cả người Tô Nhiên: “Anh không muốn cùng em tách ra nữa.”

“Tần Trạch… Ha ha, chúng ta bật đèn trên cây thông Nô-en lên đi, em muốn xem quá chờ không nổi nữa rồi.” Tô Nhiên quay đầu đi, cố ý nói sang chuyện khác.

Tần Trạch khẽ gật đầu đi bật đèn của cây thông Nô-en lên.

Tức khắc màu xanh của cây và ngũ sắc của ánh đèn, tạo nên sự đẹp đẽ đến cực kì.

Tần Trạch bế Tô Nhiên, nhìn phong cảnh đẹp đến mê người này, trong lòng cả hai người đều có chút say mê.

“Nhớ nhà quá à.” Tô Nhiên nhìn cây thông tượng trưng cho năm mới, trong lòng lại cảm thấy muốn gặp lại ba mẹ, còn có con khỉ nhỏ nữa, không biết mọi người thế nào rồi.

“Vậy chúng ta gọi điện thoại cho họ.” Tần Trạch biết suy nghĩ của Tô Nhiên, cầm điện thoại lên ấn số điện thoại của nhà Tô Nhiên, sau đó lại mở thêm loa ngoài ra.

Sau một thời gian rất dài đổ chuông cuối cùng ở đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.

“Alo.” Là giọng nói của mẹ Tô Nhiên, mang theo một chút mệt mỏi, mang theo một chút khàn khàn.

Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy chua sót trong lòng, nghĩ rất muốn khóc nhưng lại không có nước mắt chảy ra.

“Mẹ Tô, là con Tần Trạch.”

“Là Tiểu Trạch à, lâu rồi không gọi điện thoại, cuộc sống của con ở nước Mỹ thế nào?”Mẹ Tô ở đầu bên kia điện thoại gượng cười vui vẻ.

“Mẹ Tô, không cần lo lắng, mọi chuyện bên này của con rất tốt, ngược lại là mẹ và ba Tô,


/160

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status