Cục cưng rất khỏe mạnh, nặng sáu cân tám lạng (=3.4 kg của Việt Nam), ăn được ngủ được, rất tỉnh tâm. Bé con rất được mọi người yêu thương, không hề khóc nháo, yên lặng ngoan ngoãn, khiến Triệu Ngạn Kiều thương đến tận tâm khảm.Lần đầu làm mẹ, Triệu Ngạn Kiều hận không thể đưa hết những thứ tốt nhất của mình cho bé, mỗi ngày cô đều canh chừng ở bên giường cục cưng, nhìn bé ngủ, bú sữa mẹ, thậm chí lúc bé khóc cũng cảm thấy bé rất đáng yêu.Cục cưng chào đời được ba ngày rồi, đã sớm mở mắt ra, đã có thể nhìn ra đôi mắt tròn đen láy rất giống Triệu Ngạn Kiều, da cũng bớt đỏ, đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới sinh, Tần Dịch Hoan nhìn mà líu lưỡi kinh ngạc.Phần lớn thời gian bé con đều ngủ khì, có lúc bú sữa xong lại ngủ mất, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà buồn cười.Triệu Ngạn Kiều ở trong bệnh viện một tuần mới về nhà, vì mẹ Tần lo lắng, nhất định bắt cô ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Triệu Ngạn Kiều không muốn làm cho bà bất an nên không dám phản đối. Xác định thật sự không còn gì đáng ngại mới được xuất viện về nhà. Mẹ Tần và thím Trần đều ở nhà bọn họ, lý do là phải chằm sóc Triệu Ngạn Kiều.Ở cữ là một việc rất khó khăn, không thể gội đầu không thể tắm rửa, Triệu Ngạn Kiều cứ cảm thấy toàn thân sắp bốc mùi rồi. Cô kiên quyết không để cho Tần Dịch Hoan ở chung phòng với mình, đuổi anh ra ở trong phòng khách. Phụ nữ ấy à, đều muốn để lộ ra mặt tốt đẹp nhất của mình ở trước mặt người yêu. Mà bây giờ bộ dạng cô rối rung rối bù thế này, sao có thể thản nhiên lượn lờ ở trước mắt anh đây!Ngược lại, Tần Dịch Hoan không hề nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn ở cùng cô để dễ dàng chăm sóc cho cô. Dáng vẻ hiện tại của cô cũng không dễ nhìn, nhưng thích một người đâu phải chỉ nhìn gương mặt của người đó. Với cả, là bởi vì anh, cô mới phải chịu khổ như vậy, anh hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do gì để ghét bỏ cô.Nhưng mặc kệ anh tận tình khuyên bảo thế nào, giả vờ đáng thương cầu xin ra sao, cũng không thoát được vận mệnh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ chính. Tần Dịch Hoan giận dễ sợ, ngay cả nhìn bé con cũng không thuận mắt nữa.Từ sau khi sinh bé, Triệu Ngạn Kiều càng bỏ rơi anh, bản thân cô đã chẳng phải người nhiệt tình gì, bây giờ còn bị cục cưng dời đi lực chú ý, có thể chia chút tinh lực cho anh đã ít nay lại càng ít, thậm chí có lúc một ánh mắt tươi cười của cô cũng sẽ khiến anh vui mừng suốt nửa ngày."Đây gọi là chuyện quái gì thế!" Tần Dịch Hoan vô cùng phẫn hận than thở, liếc mắt nhìn nhóc con đang ngủ say ở trên giường em bé, trong lòng đột nhiên có một cảm giác đầy nguy hiểm là sắp thất sủng.Bộ dạng nhóc con trắng nõn trắng nà, khuôn mặt nhỏ bé béo núc ních đầy thịt, hai mắt to tròn sáng trong long lanh, lúc mở mắt nhắm mắt hình như đều có thể nhéo được ra nước, bộ dạng đặc biệt đáng yêu! Tần Dịch Hoan vươn hai ngón tay sờ sờ gương mặt cục cưng, trơn nhẵn mềm mại, quả thật làm cho người ta yêu thích không buông tay!Anh lại sờ sờ mặt mình, ở trong lòng so sánh khoảng cách giữa ta và địch, nhất thời giống như quả bóng cao su bị xì hơi, bẹp rồi. Không có bất kỳ khả năng so sánh nào! Anh tuyệt đối đại bại! Tần Dịch Hoan oán hận nghiến răng, bọn họ còn chưa đi hưởng tuần trăng mật đâu, vậy mà lại nhô ra một cái bóng đèn nhỏ như vậy chứ!Tần Dịch Hoan lại véo mặt cục cưng, nhìn dáng vẻ chau may không thoải mái của cục cưng, chột dạ liếc Triệu Ngạn Kiều còn đang ngủ một cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Khụ khụ, cái dấu hồng hồng gì gì đó, tuyệt đối không phải do anh làm đâu!Tối hôm đó, Tần Dịch Hoan lẩn vào phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường của Triệu Ngạn Kiều, hào hứng nói với cô, anh đã nghĩ ra tên cho cục cưng rồi.Triệu Ngạn Kiều cảm thấy kỳ quái, vào ngày cục cưng ra đời, nghe đâu là mẹ Tần muốn tìm một ông lão thông thái rất có bản lĩnh đặt tên cho bé con, anh cũng đã đồng ý rồi, sao lúc này lại đột nhiên giở quẻ thế?"Anh cảm thấy mình là ba ba cũng có thể làm một chút gì đó cho cục cưng." Tần Dịch Hoan híp đôi mắt hồ ly, vô sỉ khoác lác. Anh len lén liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều có vẻ cảm động, trong nháy mắt, trong lòng càng thêm lâng lâng, nói tiếp: "Một tuần qua anh phải lật nát cả quyển từ điển, hôm nay rốt cuộc đã nghĩ ra một cái tên rất hay!""Tên là gì?""Tần Trạch!" Tần Dịch Hoan ghé sát vào tai Triệu Ngạn Kiều, nói: "Như thế nào? Cái tên này không tệ chứ? Anh phải nghĩ mất nhiều ngày đấy!"Triệu Ngạn Kiều tỉnh rụi giật giật thân thể, cách anh xa một chút mới mở miệng nói: "Tại sao lại tên là Tần Trạch? Có ngụ ý gì sao?" Cô tương đối vừa ý với những cái tên có ba chữ, hai chữ, cứ có cảm giác quá đơn giản."Tiểu Kiều, em xem nhé, chữ 'Trạch' kia, là lấy trong từ 'Bạch Trạch', Bạch Trạch là gì, em có biết không? Đó là Thần thú có thể khiến cho người ta gặp dữ hóa lành!""Đặt cho con trai anh tên này chính là hi vọng về sau nó có thể bình an, Phúc Trạch thâm hậu, cả đời an khang!"Không thể không nói Tần Dịch Hoan đã thật sự khiến Triệu Ngạn Kiều xúc động, người làm mẹ, không cầu con mình về sau sẽ giàu có mà chỉ cầu nó có thể một đời bình an là đủ. Những lời này của Tần Dịch Hoan, thật sự khảm sâu vào đáy lòng cô."Nhưng về phía mẹ...." Triệu Ngạn Kiều hơi lúng túng một chút, người già đều hơi mê tín, cảm thấy nhất định phải do thầy tướng số đặt tên mới có thể yên tâm."Không có việc gì! Để anh đi nói!" Tần Dịch Hoan vỗ ngực một cái, dáng vẻ như đã tính toán kỹ rồi.Triệu Ngạn Kiều gật gật đầu, đồng ý rồi. Tần Dịch Hoan giống như là được uống thuốc kích thích, lập tức chạy thẳng tới phòng ngủ của mẹ Tần, Triệu Ngạn Kiều nghẹn họng nhìn trân trối. Không hiểu vì sao anh đột nhiên để ý đến tên của bé con như thế, nhưng chỉ cần là tốt cho đứa bé thì cô đều không phản đối.Cũng không biết Tần Dịch Hoan đã nói gì với mẹ Tần, tóm lại là mẹ Tần vui mừng đón nhận cái tên do anh đặt, thậm chí vào sáng ngày hôm sau đã bắt đầu gọi "Tiểu Trạch", "Tiểu Trạch". Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua bé con vẫn còn rất ngây thơ, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê. Nhóc à, về sau con cứ mang theo cái tên này đi, ha ha!Triệu Ngạn Kiều cảm thấy người mình sắp mốc meo rồi, nhưng mẹ Tần và thím Trần cứ
/46
|