Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 123 - Chương 123

/463


Khu Khải Linh là nơi bần cùng nhất của kinh thành mà người thường hay lui tới.

Nơi này giáp với khu sinh sống của người nghèo, những người thuộc tầng lớp thấp kém thường lui tới đây. Những người này đều có địa vị thấp, sống không thoải mái, bình thường dựa vào lao động tay chân mà sống, trải qua cực kỳ gian nan.

Cuộc sống như vậy, nam nhân thường khó cưới được vợ.

Cho nên kỹ viện cùng với tiểu quan quán ở khu Khải Linh làm ăn rất thịnh vượng.

Ở kỹ viện thì tất nhiên không cần phải nói, nữ nhân được mua vào kỹ viện, khác hoàn toàn so với nữ nhân trong thanh lâu ở kinh thành, cả ngày phải tiếp khách không ngừng. Ma ma ở kỹ viện đối với những nữ nhân này vô cùng hà khắc, bình thường chỉ được ăn một bữa cơm, nếu bị bệnh, cũng phải ôm bệnh mà đi tiếp khách, nếu bệnh nặng không qua khỏi, chỉ cần dùng một cái chiếu tre cuốn lấy rồi quăng ra bãi tha ma là xong, thân xác bị sói hoang gặm nhấm không còn một mảnh là chuyện bình thường.

Mà tiểu quan quán trong khu Khải Linh, lại khác với kỹ viện.

Đám dân đen thấp hèn, thỉnh thoảng cũng có một hai người khẩu vị bất thường, thân thể của nữ nhân yếu đuối không chịu nỗi dằn vặt, mà những thiếu niên trong tiểu quan quán đều có một vài điểm khác biệt so với kinh thành, không phải là kiểu thiếu niên thanh tú, mặt mày nõn nà. Đa số đều có hoàn cảnh quá nghèo nàn thiếu thốn, mà lao động chân tay lại kiếm được quá ít, bán mình lại nhiều hơn. Thân thể và gân cốt những thiếu niên này đều rất cường tráng, mặt mũi không phải vấn đề quan trọng nhất. Nhưng mặc dù là thiếu niên mạnh khỏe như vậy, cũng thường xuyên bị làm đến suýt chết.

Ngày hôm nay, tiểu quan quán trong khu Khải Linh lại nhận được một mối làm ăn, ma ma thấy ba người được đưa tới, nhìn hai người trước bèn mỉm cười hài lòng, nhưng người cuối cùng thì nhíu mày. Nàng cong ngón tay phủ sơn màu lên, liếc mắt đưa tình nhìn nam tử đối diện. “Gia, ngài có ý gì vậy, hai tên kia đúng là hàng tốt, nhưng người này thì… Ngài đừng đùa bỡn nô gia như vậy mà.”

Người nằm trên đất quần áo xốc xếch, hai người còn lại đều là thanh niên mơn mởn, mặc dù đầu tóc rối mù, nhưng khuôn mặt non mịn cực phẩm. Ở cái tiểu quan quán nhỏ bé này, nhiêu đó cũng đủ đứng đầu bản rồi. Nhưng vấn đề là người sau hai vị kia, nhìn mặt kiểu gì cũng đã trung niên bốn năm mươi tuổi, bụng lại phệ, thật sự là… Làm người ta nhìn thôi đã ngán rồi.

Cẩm Nhất như không nhìn thấy ma ma của tiểu quan quán liếc mắt đưa tình, móc một tấm ngân phiếu ra nói. “Đủ chưa.”

Ma ma thấy ngân phiếu, ngay lập tức cười đến mức không thấy con ngươi, nói. “Gia tin tưởng thiếp, mới đưa người đến cho thiếp đây mà! Tuy là tuổi lớn một chút, có điều thân thể khá tốt, ở đây có nhiều người thích kích thích, chỉ cần tắt hết đèn đi, cứ thế mà làm thôi. Nếu không nhìn vào mặt mũi người này, chú ý điều dưỡng cơ thể vài lần, tất nhiên mọi chuyện sẽ thành.’’

Nàng nói những việc điên đảo âm dương mà không hề kiêng kỵ, Cẩm Nhất có hơi mất tự nhiên, nhân tiện nói. “Ba người này đều phải cẩn thận dạy bảo, ma ma phải tốn nhiều tâm tư vào.”

Ma ma của tiểu quan quán làm việc này đã nhiều năm, tất nhiên cũng không phải hạng người tốt lành gì. Nghe Cẩm Nhất nói vậy trong lòng cũng hiểu rõ phần nào, thầm cảm thán đúng là ân oán của người quyền quý, nàng chỉ phụ trách lấy tiền làm việc, cộng thêm khí độ của người này không giống như một kẻ bình thường, bèn cười nói. “Gia không tin thiếp ư? Gia cứ yên tâm, hay là… Hôm nay cứ sắp xếp cho họ tiếp khách luôn nhé.” Nàng nhìn Cẩm Nhất, dùng quạt xếp trong tay vỗ nhẹ lên mặt Cẩm Nhất, âu yếm thân mật nói. “Gia có muốn tận mắt nhìn xem hay không?”

Cẩm Nhất run lên, nổi hết da gà, nói. “Đa tạ.”

Lúc Lý An tỉnh lại, Lý Dương và Lý Đống vẫn chưa tỉnh, Lý An là người luyện võ, có nội lực, muốn vận công, vừa mới động đã phát hiện cả người mềm nhũn, không có chút sức.



Hắn sửng sốt, nheo mắt lại, trước mắt dần dần rõ ràng. Lý An đánh giá xung quanh, đây là một gian nhà không lớn, trong phòng lan tỏa một hương thơm kỳ lạ, như mùi son phấn trên người nữ nhân, rồi lại chứa đựng một thứ gì đó không thể nào tả rõ. Vật trang trí trong phòng đều là loại rẻ tiền lại dung tục, lúc này hắn ngồi một góc trên giường, màn giường màu hồng, như phòng của một nữ nhân, lại không giống vậy.

Dù Lý An thông minh, cũng không nghĩ ra đây là chỗ nào. Quay đầu nhìn Lý Dương và Lý Đống nằm yên như chết, trong lòng căng thẳng, biết mình chắc chắn đã bị đầu độc.

Nếu đối phương dám vào thiên lao bắt cóc họ ra, chắc chắn là sau lưng có chỗ dựa, có điều vì sao phải làm vậy, không biết đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào, người kia muốn làm gì?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, một người từ ngoài đi vào.

Tiếng bước chân từ từ đến gần, một người mặc xiêm y màu hải đường đang bước tới, nương theo làn váy nhìn lên, người đến là một thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, gương mặt quyến rũ, nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén như đao.

“Tưởng đại tiểu thư, quả nhiên là ngươi.” Lý An cười lạnh một tiếng.

Hắn đã sớm có trực giác, trong nháy mắt nhìn thấy Tưởng Nguyễn, hắn cũng không rõ rốt cuộc trong lòng mình có cảm giác gì, là phẫn nộ không cam lòng, hay là hận đến nghiến răng, hay cảm thản mình tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong?

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Nhị thiếu gia quả thực không giống người thường, đại thiếu gia và Tể tướng đại nhân còn chưa tỉnh, vậy mà nhị thiếu gia đã tỉnh rồi.” Nàng dừng một chút rồi nói tiếp. “Nhưng ngươi tỉnh lại vào lúc này, chưa chắc đã là chuyện tốt.”

“Ngươi muốn làm cái gì.” Lý An hỏi.

Tưởng Nguyễn nói. “Nhị thiếu gia không nhìn thử xem đây là chỗ nào?”

Lý An u ám nhìn nhìn, lại nghe Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng giải thích. “Đây là tiểu quan quán, cũng không phải tiểu quan quán bình thường, nơi này là tiểu quan quán chuyên phục vụ cho những người thuộc tầng lớp thấp hèn.”

Vẻ mặt khinh thường của Lý An lập tức đổi sắc khi nghe Tưởng Nguyễn nói xong, cứng đờ người.

“Ngươi có ý gì?” Lát sau, hắn nghiến răng nói ra mấy từ.

“Tể tướng đại nhân cả đời hô phong hoán vũ, xem mạng người như kiến hôi cỏ rác, dân chúng tầng lớp dưới cùng này chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia cũng giống y như vậy, nếu có một ngày các ngươi phải nằm dưới thân đám người mà mình luôn khinh bỉ giãy giụa kêu khóc, cảm giác kia có lẽ rất thú vị?”

Lý An nhìn nàng chòng chọc, ánh mắt không còn bình thản như lúc đầu, hắn muốn lớn tiếng mắng chửi nàng, nhưng dược tính làm cơ thể hắn chẳng có chút sức, cũng khiến hắn không thể lớn tiếng kêu gào. Hắn nói. “Tiện nhân!”

Thủ đoạn bậc này, có thể nghĩ ra cũng mệt cho một nữ tử khuê các như nàng! Hắn không sợ chết, cũng không sợ chịu những thủ đoạn tra tấn khác, nhưng bắt hắn phải nằm dưới thân những kẻ thấp hèn làm ra chuyện bẩn thỉu đó, Lý An chỉ cần vừa nghĩ tới đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, hắn muốn ói!



Tưởng Nguyễn đầy hứng thú nhìn hắn, mỉm cười nói. “Thì ra Lý nhị thiếu gia cũng biết sợ, ta vốn tưởng rằng trên đời này không gì có thể làm khó nhị thiếu gia, thế mà sao ngươi lại nhiều lần bại dưới tay ta vậy chứ?”

Lời nói của nàng như chém thẳng vào tâm trí người đối diện, nhưng không hề dừng lại ở đây, nàng lại tiếp tục cười nói. “Ta nghĩ nhị thiếu gia luôn muốn đứng đầu trong tất cả mọi chuyện, nhưng ngay khi giây phút phủ Tể tướng sụp đổ, đời này nhị thiếu gia đã không còn cơ hội nếm được cảm giác đứng nhất nữa rồi. Cho nên Nguyễn nương có lòng giúp nhị thiếu gia một lần.” Nàng cười vui sướng tột cùng. “Ta thấy vóc dáng ba cha con các ngươi cũng coi như là đẹp, từ hôm nay các ngươi cùng nhau tiếp khách, không biết nhị thiếu gia có thể đứng nhất ở vị trí kia hay không.”

Hai mắt Lý An ứ máu, đời này hắn đối mặt với vô số kẻ thù, đánh bại bọn chúng mà không cần tốn chút sức. Nhưng chưa từng gặp người nào như Tưởng Nguyễn, mỗi hành động mỗi bước đi của nàng đều như được tính toán tỉ mĩ và vô cùng khủng bố, thậm chí vào giờ khắc cuối cùng, nàng còn hiểu rõ điều gì có thể uy hiếp được hắn. Chết không có gì đáng sợ, điều kinh khủng nhất chính là sống không bằng chết, đồng thời, cuộc sống khuất nhục đó lại chẳng hề có điểm dừng.

Trong lòng hắn hoang mang tột cùng, cố gắng tìm kiếm đường trốn thoát. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trào phúng của thiếu nữ, cảm giác tuyệt vọng đè nặng trên người hắn.

Không thể nào trốn thoát, thiếu nữ đứng trước mặt không phải con người, nàng là ma quỷ, là đóa hoa bỉ ngạn mọc ra dưới vực sâu địa ngục, nhìn thì xinh đẹp động lòng người, đợi khi người khác đến gần, nàng sẽ dùng gai nhọn cuốn lấy, kéo vào địa ngục trầm luân.

Nàng tính toán cẩn thận, một khi ra tay sẽ khiến kẻ thù thua không còn manh giáp.

Lý An chậm rãi ngẩng đầu đối mặt với nàng, nói. “Tại sao ngươi lại muốn đối phó phủ Tể tướng?”

Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn, im lặng không hé môi. Sự dịu dàng trong đôi mắt mê hoặc và nụ cười quyến rũ trên môi biến mất như chưa từng xuất hiện, lần đầu tiên nàng không chút che giấu mà thể hiện rõ sự thù hận vô bờ bến của mình. Như mặt biển lặng thinh bỗng nổi lên sóng lớn cuộn trào, chỉ có một màu đen u tối đáng sợ, nhưng trong vực sâu đen tối ấy lại ẩn chứa mối huyết thù, huyết hải thâm cừu, thề không đội trời chung.

Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, Lý An cảm giác cả người lạnh run, hắn đột nhiên cảm thấy, đối nghịch với thiếu nữ trước mặt, là quyết định sai lầm và ngu xuẩn nhất trong cuộc đời này của mình.

Tưởng Nguyễn đứng im ở đó, thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp băng lãnh tuyệt sắc, ẩn chứa một sự đáng sợ khiến kẻ khác sợ hãi. Hai tay trong tay áo siết chặt, khoanh lại trước ngực, tư thế đoan trang thanh tao, lại tựa như đòi mạng.

Nàng khẽ thở dài một tiếng, nói. “Có lẽ bởi vì kiếp trước, phủ Tể tướng thiếu ta món nợ to bằng trời!”

Lý An sửng sốt, lời nói này của Tưởng Nguyễn rất kỳ lại, nhưng hắn lại có một cảm giác hoang đường, rằng lời Tưởng Nguyễn nói là thật. Hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, đột nhiên cười sầu thảm. “Ván cược này, ta thua.”

“Sai rồi.” Tưởng Nguyễn nhìn hắn, nụ cười vẫn dịu dàng và ngọt ngào trước sau như một. “Ta chưa bao giờ đánh cược với Lý nhị thiếu gia bất kỳ điều gì. Ta chỉ muốn hủy diệt phủ Tể tướng, mà nhị thiếu gia, ngươi không bảo vệ được nó.”

Nàng thản nhiên nói. “Tổng cộng từ trên xuống dưới phủ Tể tướng gồm một trăm lẻ ba nhân khẩu, hôm qua toàn bộ đã bị chém đầu ở ngọ môn, bệ hạ tức giận, tru di cửu tộc.”

Một trăm lẻ ba mạng người đối với một trăm lẻ ba mạng người, khoản nợ kiếp trước, vừa đủ.

/463

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status