Từ lúc hạ chỉ xong, cứ cách năm ba hôm Ý Đức Thái hậu lại sai người đưa tới vài thứ, tất cả đều là vải vóc, hẳn nghĩ vì sắp thành thân, sẽ sử dụng đến những thứ này. Riêng bản thân Tưởng Nguyễn không thèm để ý, nếu không nhờ Bạch Chỉ nhắc, sợ rằng sẽ để yên trong rương thôi.
Liên Kiều le lưỡi vâng lời đi chọn vải. Lộ Châu đang thêu thùa ở bên cạnh thấy vậy, hỏi. “Cô nương định khi nào thì bắt đầu thêu giá y?”
“Giá y?” Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra.
“Tất nhiên là giá y ạ, ” Lộ Châu kéo tai cười híp mắt nhìn nàng. “Trước khi xuất giá không phải đều sẽ thêu giá y sao? Ngày cưới định vào sang năm, bây giờ có thể bắt đầu thêu giá y rồi! Tuy nói hẳn Tiêu vương gia sẽ cho chuẩn bị, nhưng không phải nữ tử đều thích tự mình thêu giá y sao? Tiêu vương gia và cô nương tuấn nam mỹ nữ, chỉ cần nghĩ tới cảnh hai người mặc giá ý, nô tỳ chắc chắn khung cảnh ấy sẽ làm hoa mắt người trong cả kinh thành.”
Lời nói e thẹn đáng yêu, lại khiến Tưởng Nguyễn rơi vào trầm tư. Kiếp trước nàng bị đưa vào cung, tất nhiên không có cơ hội làm tân nương. Không phải thời thiếu nữ chưa từng nghĩ tới hình dáng bản thân mặc giá y đội mũ phượng, nhưng mà kiếp trước chẳng thế đợi nỗi giây phút ấy. Hạnh phúc của người bình thường nàng không dám trông mong. Đời này nếu không phải Tiêu Thiều cầu ý chỉ này, nàng cũng không định lập gia đình.
Nếu gả cho bất kỳ người nào khác, có lẽ nàng có thể lạnh lùng đối đãi, nhưng đối tượng là Tiêu Thiều, nghĩ sao cũng thấy lòng là lạ. Giá y phải thêu cho người thương mặc, rốt cuộc hiện tại Tiêu Thiêu có địa vị gì trong lòng mình, nàng chưa từng nghĩ qua. Hẳn trên mức tình bạn, nhưng chưa đến độ gọi là yêu, nói chung vẫn kém một xíu.
Nhưng một chút xíu kia, bị ngăn cách bởi nút thắt sâu thẩm trong lòng, không biết kiếp này có thể tháo gỡ hay không. Nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy áy náy với Tiêu Thiều.
“Đợi lúc rãnh rỗi hẳn tính.” Nàng lắc đầu, lòng lại không yên. Lộ Châu thấy nàng thất thần, không hỏi thêm, ngoan ngoãn tiếp tục công việc trên tay.
…
Tiêu Thiều đúng y hẹn ba ngày sau tới Tưởng phủ. Chỉ có mình hắn và Lâm quản gia, Tiêu Thiều mặc cẩm y đen điểm hoa tinh, cổ áo thêu lá trúc mảnh. Ống tay áo thêu kỳ lân màu đen vàng giương nanh múa vuốt, hết sức uy vũ. Lúc bước vào mặt mày lạnh lùng, tròng mắt như hàn tinh, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trên người mang khí lạnh thấu xương, ngang ngược nội liễm, nhưng lại ẩn chứa chút khoe khoang.
Tỳ nữ dẫn đường đỏ mặt không dám nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ấy, cúi đầu dẫn đường. Trên đường đi vào, ai nhìn thấy hắn cũng trở nên thất thần. Lâm quản gia kiêu ngạo không thôi, ưỡn thẳng người.
Đợi đến chính sảnh, thấy Hồng Anh và Đại di nương đã đứng chờ sẵn. Hồng Anh được tỳ nữ đỡ thi lễ với Tiêu Thiều, trên mặt là nụ cười thân thiết. “Thiếp ra mắt Vương gia. Hôm nay phu nhân không ở phủ, tiện thiếp giúp xử lý nội vụ, mong rằng Vương gia không trách thiếp đường đột.”
Tiêu Thiều lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẳn cho hắn. Lâm quản gia đứng nghiêm một bên, không đợi Tiêu Thiều mở miệng, đã cười híp mắt nói. “Ngũ di nương không nên khách khí, dầu sao cũng là người bên nhà mẹ của Thiếu phu nhân, không hề gì. Chủ tử không có nhiều quy củ như vậy, tùy ý là được.”
Lâm quản gia cười hòa khí, cố tình từng câu từng chữ lại như chứa gai nhọn. Nói là không có quy củ, thực ra thanh thế bày ra lớn hơn bất kỳ ai. Đại di nương đứng một bên không nói, nha hoàn xung quanh nhìn thấu tình huống không đúng, chủ tớ Cẩm Anh vương phủ bất thiện, sợ rằng cố ý tới vì muốn làm chỗ dựa cho Đại tiểu thư, thế là cúi đầu càng thấp hơn, chỉ mong không bị chú ý tới.
Nụ cười trên mặt Hồng Anh cứng đờ, nói sao cũng là kẻ xuất thân thanh lâu, hiểu chút đối nhân xử thế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, đã khôi phục dáng vẻ thân thiết. “Vậy thì không thể tốt hơn nữa. Đại tiểu thư là đích nữ trong phủ chúng ta, lão gia cũng rất thương yêu. Hôm nay nhìn thấy Vương gia yêu mến Đại tiểu thư như vậy, lão gia biết hẳn sẽ rất vui mừng.”
Tiêu Thiều không đáp, Lâm quản gia nói. “Phu nhân khách sáo rồi. Nếu Thái hậu nương nương đã hạ chỉ, Thiếu phu nhân chính là chủ tử phủ chúng ta, tất nhiên phải yêu mến chủ tử. Hôm nay trừ nói một số việc, chủ tử còn sai lão nô đem danh sách sính lễ tới. Chờ sau khi Thiếu phu nhân qua cửa, sính lễ sẽ cùng đồ cưới một lượt đưa đến tay Thiếu phu nhân. Điểm này Thái hậu nương nương đã xem qua.” Dứt lời lấy trong tay áo ra một quyển sổ sính lễ kim ty bạch ấn đưa cho Hồng Anh.
Hồng Anh nghe câu trước của Lâm quản gia thì vui mừng, đợi nghe xong câu sau mặt mũi xanh mét. Đợi khi mở danh sách sính lễ ra lại đỏ au, nhìn qua, cực kỳ đặc sắc. Một lát sau, nàng ta khép sổ lại, hít một hơi thật sâu, cười gượng nói. “Vương gia quả thật thương yêu Đại tiểu thư, sính lễ này không thể nói rằng không quý giá, thấy vậy, thiếp cũng chân tâm thật ý cao hứng cho Đại tiểu thư.”
Miệng nói vậy, tay lại siết chặt sổ sính lễ, gần như siết nát quyển sổ. Thực chất, Hồng Anh xuất thân thanh lâu, thanh lâu là địa phương nào, chỗ tiêu tiền, dạng công tử phá của nào nàng ta chưa từng thấy qua. Vì hồng nhan tiêu tốn vạn kim Hồng Anh đã thấy nhiều, thế nên không nông cạn coi vàng bạc châu báu là vật ngoài thân như Nhị di nương. Thấy danh sách sính lễ Cẩm Anh vương phủ đưa cho, nàng ta không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Kỳ trân dị bảo, thú vật hiếm quý, trạch viện cửa hàng, vàng bạc ngân phiếu. Đếm không hết nỗi, vô tận châu báu, chỉ là một phần nhỏ xíu trong danh sách sính lễ, đã có thể nhìn ra Cẩm Anh vương phủ giàu sang bậc nào. Dù Hồng Anh cũng coi như kiến thức rộng, giờ phút này không tránh khỏi bị ánh sáng sang giàu làm mờ mắt, trong lòng âm thầm đố kỵ hận lây Tưởng Nguyễn.
Quan trọng nhất là, của cải nhường ấy, chưa tới tay đã bay mất. Ý của Tiêu Thiều đã rất rõ ràng, sính lễ sẽ được đưa đến tay Tưởng Nguyễn, Ý Đức Thái hậu cũng biết. Đại biểu rằng, ngay cả cơ hội nhúng tay nàng ta cũng không có. Vốn dĩ còn tính mò đồ trong sinh lễ của Tưởng Nguyễn, nay lại phải trơ mắt nhìn của cải chạy khỏi tay mình, phải biết chỉ bằng số sính lễ này thôi, đã đủ mua đứt mấy phủ thượng thư, bắt nàng ta cam tâm thế nào được chứ?
Càng không cam lòng, Hồng Anh càng hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Tưởng Tố Tố vào Cẩm Anh vương phủ. Tưởng Nguyễn không dễ khống chế, nhưng Tưởng Tố Tố lại biết phân biệt hiện tại ai làm chủ Tưởng phủ. Nếu nắm được Tưởng Tố Tố, đợi khi Tưởng Tố Tố vào Cẩm Anh vương phủ, vậy của cải há chẳng phải sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào phủ thượng thư ư, đến lúc đó, cuộc sống trong thượng thư phủ sẽ càng ngày càng phú quý.
Hồng Anh nghĩ xong, nụ cười càng thêm nóng bỏng, Lâm quản gia nhíu mày, nhìn danh sách sính lễ bị Hồng Anh siết chăt đến hơi biến dạng, nói. “Di nương cẩn thận chút, lễ đan trừ phía Thái hậu nương nương thì chỉ còn một phần này, nếu hư hại sợ rằng sẽ rất phiền phức.”
“Là thiếp không cẩn thận.” Hồng Anh lúng túng cười xòa. Lại nghe Lâm quản gia nói. “Không biết Thiếu phu nhân đang ở đâu, nên ra gặp mặt Vương gia mới được.”
Hồng Anh cười mỉm. “Tất nhiên Đại tiểu thư phải ra gặp, nhưng nữ tử hay ngại ngùng, chắc đang chỉnh trang xiêm y. Vừa rồi thiếp đã cho người thông báo, Đại tiểu thư sẽ chờ trong phòng trà ở hoa viên, Lâm Lang, ngươi dẫn Vương gia qua đó, người trẻ tuổi nhiều lời muốn nói, huống hồ còn là do Thái hậu nương nương chỉ hôn, sớm đi làm quen một chút cũng tốt.” Từng lời khôn khéo rộng lượng, khác hẳn với thế gia cổ hủ. Nhưng sắc mặt Tiêu Thiều bất biến, vẫn hờ hừng như cũ.
Đối mặt với một người như vậy, dù người hoạt ngôn cỡ nào cũng sẽ thấy bất lực. Hình như hôm nay Lâm quản gia tới để nói chuyện thay Tiêu Thiều, lập tức cười nói. “Thế thì không thể tốt hơn, mời nhanh chóng dẫn đường.” Giờ hôn sự của Tiêu Thiều là việc ưu tiên hàng đầu ở Cẩm Anh vương phủ, công lực theo đuổi vợ của chủ tử nhà mình không đủ, tất nhiên thuộc hạ phải trợ giúp. Lâm quản gia hận không thể sáng tạo thời cơ để Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đơn độc ở bên nhau, Hồng Anh thức thời như vậy, Lâm quản gia rất hài lòng.
“Lâm quản gia hiểu lầm, ” Hồng Anh che miệng cười. “Thiếp còn có đôi chuyện về hôn lễ cần thương lượng với Lâm quản gia, nhìn có vẻ Vương gia cũng giao việc hôn sự cho Lâm quản gia xử lý, thiếp muốn thương lượng với Lâm quản gia. Nếu Lâm quản gia không ngại, xin ở lại đây nói chuyện với thiếp.” Nàng ta nhìn Tiêu Thiều, cười tủm tỉm nói. “Về phía Đại tiểu thư và Vương gia, hai người nói chuyện cũng sẽ tự nhiên hơn.”
Nếu không phải biết người trong Tưởng phủ này đều là nhân tinh, Lâm quản gia suýt chút đã khen đúng là mỹ nhân hiểu tri thức lễ nghĩa. Tốt nhất có thể để hai người ở riêng với nhau, lúc còn trẻ Lâm quản gia đi theo lão Cẩm Anh vương, nên cũng học được cái tính hoàn khố bất kỵ, chẳng hề để những quy tắc thế tục vào mắt. Việc nam nữ không thể đơn độc gặp nhau đối với ông chỉ là mây bay, huống hồ Ý Đức Thái hậu đã ban hôn, vậy Tưởng Nguyễn chính là Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân và Thiếu chủ nói chuyện cần gì phải tị hiềm, nam nữ bên nhau cần không gian riêng tư, thêm đôi lần sẽ cọ ra lửa, nói không chừng còn có thể cọ ra bé con.
“Vậy cũng được, chủ tử ngài xem----” Lâm quản gia thăm dò nhìn Tiêu Thiều, mắt chứa mong đợi.
Tiêu Thiều quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Lâm quản gia, lạnh nhạt gật đầu. “Được.”
Hồng Anh cười tươi rói. “Lâm Lang, còn không mau dẫn đường cho Tiêu Vương gia.”
Lâm Lang nghe lời, thi lễ với Tiêu Thiều. “Vương gia, xin đi theo nô tỳ.”
…
Tiêu Thiều theo sau Lâm Lang đi qua sân lớn và bồn hoa trong Tưởng phủ, vòng qua hành lang dài, thêm một đoạn dài mới đến trà thính ở hoa viên. Trà thính ở giữa vườn hoa, bóng cây che phủ, hoàn cảnh thanh u. Nếu dạo chơi mệt mỏi có thể vào đây ngồi nghỉ, uống chung trà thư giản, cũng rất thích ý. Đây coi như nơi tinh xảo trong Tưởng phủ, diện tích cũng rộng rãi, từ xa nhìn tới, còn tưởng rằng là sân viện của nữ tử.
Lâm Lang một đường không nói lời nào, chỉ vùi đầu dẫn đường, vì vậy bỏ lỡ cái nhìn quan sát của Tiêu Thiều. Hắn thần sắc tỉnh táo, thản nhiên quan sát nơi này. Tiêu Thiều không phải lần đầu vào Tưởng phủ, mấy lần trước có cơ hội tới đây, Tưởng phủ đã bị hắn thăm dò rõ ràng. Huống hồ có Cẩm Nhị Cẩm Tam nhìn chằm chằm, bản đồ Tưởng phủ hắn đã xem qua, tự nhiên biết trà thính này.
Ngày thường trà thính này không chiêu đãi khách, mặc dù khung cảnh mát mẻ, nhưng cách sân viện của nữ quyến quá xa, sau khi Hạ Nghiên đi, rất ít ai tới đây uống trà.
Nhưng cố tình Hồng Anh lại sắp xếp để hắn và Tưởng Nguyễn gặp nhau ở đây.
Liên Kiều le lưỡi vâng lời đi chọn vải. Lộ Châu đang thêu thùa ở bên cạnh thấy vậy, hỏi. “Cô nương định khi nào thì bắt đầu thêu giá y?”
“Giá y?” Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra.
“Tất nhiên là giá y ạ, ” Lộ Châu kéo tai cười híp mắt nhìn nàng. “Trước khi xuất giá không phải đều sẽ thêu giá y sao? Ngày cưới định vào sang năm, bây giờ có thể bắt đầu thêu giá y rồi! Tuy nói hẳn Tiêu vương gia sẽ cho chuẩn bị, nhưng không phải nữ tử đều thích tự mình thêu giá y sao? Tiêu vương gia và cô nương tuấn nam mỹ nữ, chỉ cần nghĩ tới cảnh hai người mặc giá ý, nô tỳ chắc chắn khung cảnh ấy sẽ làm hoa mắt người trong cả kinh thành.”
Lời nói e thẹn đáng yêu, lại khiến Tưởng Nguyễn rơi vào trầm tư. Kiếp trước nàng bị đưa vào cung, tất nhiên không có cơ hội làm tân nương. Không phải thời thiếu nữ chưa từng nghĩ tới hình dáng bản thân mặc giá y đội mũ phượng, nhưng mà kiếp trước chẳng thế đợi nỗi giây phút ấy. Hạnh phúc của người bình thường nàng không dám trông mong. Đời này nếu không phải Tiêu Thiều cầu ý chỉ này, nàng cũng không định lập gia đình.
Nếu gả cho bất kỳ người nào khác, có lẽ nàng có thể lạnh lùng đối đãi, nhưng đối tượng là Tiêu Thiều, nghĩ sao cũng thấy lòng là lạ. Giá y phải thêu cho người thương mặc, rốt cuộc hiện tại Tiêu Thiêu có địa vị gì trong lòng mình, nàng chưa từng nghĩ qua. Hẳn trên mức tình bạn, nhưng chưa đến độ gọi là yêu, nói chung vẫn kém một xíu.
Nhưng một chút xíu kia, bị ngăn cách bởi nút thắt sâu thẩm trong lòng, không biết kiếp này có thể tháo gỡ hay không. Nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy áy náy với Tiêu Thiều.
“Đợi lúc rãnh rỗi hẳn tính.” Nàng lắc đầu, lòng lại không yên. Lộ Châu thấy nàng thất thần, không hỏi thêm, ngoan ngoãn tiếp tục công việc trên tay.
…
Tiêu Thiều đúng y hẹn ba ngày sau tới Tưởng phủ. Chỉ có mình hắn và Lâm quản gia, Tiêu Thiều mặc cẩm y đen điểm hoa tinh, cổ áo thêu lá trúc mảnh. Ống tay áo thêu kỳ lân màu đen vàng giương nanh múa vuốt, hết sức uy vũ. Lúc bước vào mặt mày lạnh lùng, tròng mắt như hàn tinh, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trên người mang khí lạnh thấu xương, ngang ngược nội liễm, nhưng lại ẩn chứa chút khoe khoang.
Tỳ nữ dẫn đường đỏ mặt không dám nhìn vào gương mặt tuấn mỹ ấy, cúi đầu dẫn đường. Trên đường đi vào, ai nhìn thấy hắn cũng trở nên thất thần. Lâm quản gia kiêu ngạo không thôi, ưỡn thẳng người.
Đợi đến chính sảnh, thấy Hồng Anh và Đại di nương đã đứng chờ sẵn. Hồng Anh được tỳ nữ đỡ thi lễ với Tiêu Thiều, trên mặt là nụ cười thân thiết. “Thiếp ra mắt Vương gia. Hôm nay phu nhân không ở phủ, tiện thiếp giúp xử lý nội vụ, mong rằng Vương gia không trách thiếp đường đột.”
Tiêu Thiều lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẳn cho hắn. Lâm quản gia đứng nghiêm một bên, không đợi Tiêu Thiều mở miệng, đã cười híp mắt nói. “Ngũ di nương không nên khách khí, dầu sao cũng là người bên nhà mẹ của Thiếu phu nhân, không hề gì. Chủ tử không có nhiều quy củ như vậy, tùy ý là được.”
Lâm quản gia cười hòa khí, cố tình từng câu từng chữ lại như chứa gai nhọn. Nói là không có quy củ, thực ra thanh thế bày ra lớn hơn bất kỳ ai. Đại di nương đứng một bên không nói, nha hoàn xung quanh nhìn thấu tình huống không đúng, chủ tớ Cẩm Anh vương phủ bất thiện, sợ rằng cố ý tới vì muốn làm chỗ dựa cho Đại tiểu thư, thế là cúi đầu càng thấp hơn, chỉ mong không bị chú ý tới.
Nụ cười trên mặt Hồng Anh cứng đờ, nói sao cũng là kẻ xuất thân thanh lâu, hiểu chút đối nhân xử thế, chỉ trong giây lát ngắn ngủi, đã khôi phục dáng vẻ thân thiết. “Vậy thì không thể tốt hơn nữa. Đại tiểu thư là đích nữ trong phủ chúng ta, lão gia cũng rất thương yêu. Hôm nay nhìn thấy Vương gia yêu mến Đại tiểu thư như vậy, lão gia biết hẳn sẽ rất vui mừng.”
Tiêu Thiều không đáp, Lâm quản gia nói. “Phu nhân khách sáo rồi. Nếu Thái hậu nương nương đã hạ chỉ, Thiếu phu nhân chính là chủ tử phủ chúng ta, tất nhiên phải yêu mến chủ tử. Hôm nay trừ nói một số việc, chủ tử còn sai lão nô đem danh sách sính lễ tới. Chờ sau khi Thiếu phu nhân qua cửa, sính lễ sẽ cùng đồ cưới một lượt đưa đến tay Thiếu phu nhân. Điểm này Thái hậu nương nương đã xem qua.” Dứt lời lấy trong tay áo ra một quyển sổ sính lễ kim ty bạch ấn đưa cho Hồng Anh.
Hồng Anh nghe câu trước của Lâm quản gia thì vui mừng, đợi nghe xong câu sau mặt mũi xanh mét. Đợi khi mở danh sách sính lễ ra lại đỏ au, nhìn qua, cực kỳ đặc sắc. Một lát sau, nàng ta khép sổ lại, hít một hơi thật sâu, cười gượng nói. “Vương gia quả thật thương yêu Đại tiểu thư, sính lễ này không thể nói rằng không quý giá, thấy vậy, thiếp cũng chân tâm thật ý cao hứng cho Đại tiểu thư.”
Miệng nói vậy, tay lại siết chặt sổ sính lễ, gần như siết nát quyển sổ. Thực chất, Hồng Anh xuất thân thanh lâu, thanh lâu là địa phương nào, chỗ tiêu tiền, dạng công tử phá của nào nàng ta chưa từng thấy qua. Vì hồng nhan tiêu tốn vạn kim Hồng Anh đã thấy nhiều, thế nên không nông cạn coi vàng bạc châu báu là vật ngoài thân như Nhị di nương. Thấy danh sách sính lễ Cẩm Anh vương phủ đưa cho, nàng ta không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Kỳ trân dị bảo, thú vật hiếm quý, trạch viện cửa hàng, vàng bạc ngân phiếu. Đếm không hết nỗi, vô tận châu báu, chỉ là một phần nhỏ xíu trong danh sách sính lễ, đã có thể nhìn ra Cẩm Anh vương phủ giàu sang bậc nào. Dù Hồng Anh cũng coi như kiến thức rộng, giờ phút này không tránh khỏi bị ánh sáng sang giàu làm mờ mắt, trong lòng âm thầm đố kỵ hận lây Tưởng Nguyễn.
Quan trọng nhất là, của cải nhường ấy, chưa tới tay đã bay mất. Ý của Tiêu Thiều đã rất rõ ràng, sính lễ sẽ được đưa đến tay Tưởng Nguyễn, Ý Đức Thái hậu cũng biết. Đại biểu rằng, ngay cả cơ hội nhúng tay nàng ta cũng không có. Vốn dĩ còn tính mò đồ trong sinh lễ của Tưởng Nguyễn, nay lại phải trơ mắt nhìn của cải chạy khỏi tay mình, phải biết chỉ bằng số sính lễ này thôi, đã đủ mua đứt mấy phủ thượng thư, bắt nàng ta cam tâm thế nào được chứ?
Càng không cam lòng, Hồng Anh càng hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Tưởng Tố Tố vào Cẩm Anh vương phủ. Tưởng Nguyễn không dễ khống chế, nhưng Tưởng Tố Tố lại biết phân biệt hiện tại ai làm chủ Tưởng phủ. Nếu nắm được Tưởng Tố Tố, đợi khi Tưởng Tố Tố vào Cẩm Anh vương phủ, vậy của cải há chẳng phải sẽ cuồn cuộn không dứt chảy vào phủ thượng thư ư, đến lúc đó, cuộc sống trong thượng thư phủ sẽ càng ngày càng phú quý.
Hồng Anh nghĩ xong, nụ cười càng thêm nóng bỏng, Lâm quản gia nhíu mày, nhìn danh sách sính lễ bị Hồng Anh siết chăt đến hơi biến dạng, nói. “Di nương cẩn thận chút, lễ đan trừ phía Thái hậu nương nương thì chỉ còn một phần này, nếu hư hại sợ rằng sẽ rất phiền phức.”
“Là thiếp không cẩn thận.” Hồng Anh lúng túng cười xòa. Lại nghe Lâm quản gia nói. “Không biết Thiếu phu nhân đang ở đâu, nên ra gặp mặt Vương gia mới được.”
Hồng Anh cười mỉm. “Tất nhiên Đại tiểu thư phải ra gặp, nhưng nữ tử hay ngại ngùng, chắc đang chỉnh trang xiêm y. Vừa rồi thiếp đã cho người thông báo, Đại tiểu thư sẽ chờ trong phòng trà ở hoa viên, Lâm Lang, ngươi dẫn Vương gia qua đó, người trẻ tuổi nhiều lời muốn nói, huống hồ còn là do Thái hậu nương nương chỉ hôn, sớm đi làm quen một chút cũng tốt.” Từng lời khôn khéo rộng lượng, khác hẳn với thế gia cổ hủ. Nhưng sắc mặt Tiêu Thiều bất biến, vẫn hờ hừng như cũ.
Đối mặt với một người như vậy, dù người hoạt ngôn cỡ nào cũng sẽ thấy bất lực. Hình như hôm nay Lâm quản gia tới để nói chuyện thay Tiêu Thiều, lập tức cười nói. “Thế thì không thể tốt hơn, mời nhanh chóng dẫn đường.” Giờ hôn sự của Tiêu Thiều là việc ưu tiên hàng đầu ở Cẩm Anh vương phủ, công lực theo đuổi vợ của chủ tử nhà mình không đủ, tất nhiên thuộc hạ phải trợ giúp. Lâm quản gia hận không thể sáng tạo thời cơ để Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đơn độc ở bên nhau, Hồng Anh thức thời như vậy, Lâm quản gia rất hài lòng.
“Lâm quản gia hiểu lầm, ” Hồng Anh che miệng cười. “Thiếp còn có đôi chuyện về hôn lễ cần thương lượng với Lâm quản gia, nhìn có vẻ Vương gia cũng giao việc hôn sự cho Lâm quản gia xử lý, thiếp muốn thương lượng với Lâm quản gia. Nếu Lâm quản gia không ngại, xin ở lại đây nói chuyện với thiếp.” Nàng ta nhìn Tiêu Thiều, cười tủm tỉm nói. “Về phía Đại tiểu thư và Vương gia, hai người nói chuyện cũng sẽ tự nhiên hơn.”
Nếu không phải biết người trong Tưởng phủ này đều là nhân tinh, Lâm quản gia suýt chút đã khen đúng là mỹ nhân hiểu tri thức lễ nghĩa. Tốt nhất có thể để hai người ở riêng với nhau, lúc còn trẻ Lâm quản gia đi theo lão Cẩm Anh vương, nên cũng học được cái tính hoàn khố bất kỵ, chẳng hề để những quy tắc thế tục vào mắt. Việc nam nữ không thể đơn độc gặp nhau đối với ông chỉ là mây bay, huống hồ Ý Đức Thái hậu đã ban hôn, vậy Tưởng Nguyễn chính là Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân và Thiếu chủ nói chuyện cần gì phải tị hiềm, nam nữ bên nhau cần không gian riêng tư, thêm đôi lần sẽ cọ ra lửa, nói không chừng còn có thể cọ ra bé con.
“Vậy cũng được, chủ tử ngài xem----” Lâm quản gia thăm dò nhìn Tiêu Thiều, mắt chứa mong đợi.
Tiêu Thiều quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Lâm quản gia, lạnh nhạt gật đầu. “Được.”
Hồng Anh cười tươi rói. “Lâm Lang, còn không mau dẫn đường cho Tiêu Vương gia.”
Lâm Lang nghe lời, thi lễ với Tiêu Thiều. “Vương gia, xin đi theo nô tỳ.”
…
Tiêu Thiều theo sau Lâm Lang đi qua sân lớn và bồn hoa trong Tưởng phủ, vòng qua hành lang dài, thêm một đoạn dài mới đến trà thính ở hoa viên. Trà thính ở giữa vườn hoa, bóng cây che phủ, hoàn cảnh thanh u. Nếu dạo chơi mệt mỏi có thể vào đây ngồi nghỉ, uống chung trà thư giản, cũng rất thích ý. Đây coi như nơi tinh xảo trong Tưởng phủ, diện tích cũng rộng rãi, từ xa nhìn tới, còn tưởng rằng là sân viện của nữ tử.
Lâm Lang một đường không nói lời nào, chỉ vùi đầu dẫn đường, vì vậy bỏ lỡ cái nhìn quan sát của Tiêu Thiều. Hắn thần sắc tỉnh táo, thản nhiên quan sát nơi này. Tiêu Thiều không phải lần đầu vào Tưởng phủ, mấy lần trước có cơ hội tới đây, Tưởng phủ đã bị hắn thăm dò rõ ràng. Huống hồ có Cẩm Nhị Cẩm Tam nhìn chằm chằm, bản đồ Tưởng phủ hắn đã xem qua, tự nhiên biết trà thính này.
Ngày thường trà thính này không chiêu đãi khách, mặc dù khung cảnh mát mẻ, nhưng cách sân viện của nữ quyến quá xa, sau khi Hạ Nghiên đi, rất ít ai tới đây uống trà.
Nhưng cố tình Hồng Anh lại sắp xếp để hắn và Tưởng Nguyễn gặp nhau ở đây.
/463
|