Tiết Đại là một thuyết khách tài giỏi, Quan Nhị võ tướng chi hùng, Tiêu Tam đệ nhất sát thủ, Tề Tứ tài năng quân sự, Hạ Ngũ y thuật trác tuyệt, Đỗ Lục am hiểu cơ quan ám khí, Mạc Thất quái tài kinh thế, Tuyên Bát có phong thái đế vương, Bạch Cửu kế thừa y bát của Bát Kỳ tiên sinh, học thuật bói toán biết thiên mệnh.
Bạch Cửu được đặt tên là Bạch Thuật, là một đứa trẻ sơ sinh được Bát Kỳ tiên sinh nhặt từ ngoài về, nuôi dưỡng lớn lên, coi như con gái ruột mà dạy dỗ. Bát Kỳ tiên sinh thu tám đồ nhi nam, Bạch Thuật là cô gái duy nhất, mặc dù núi Già Nam không có việc nam nữ lẫn lộn, tuy nhiên nếu truyền ra, sẽ ảnh hướng tới cái nhìn của người khác đối với Bạch Thuật. Vì thế Bát Kỳ tiên sinh để Bạch Thuật ăn mặc như nam tử, thường ngày cùng bọn Tiêu Thiều gọi nhau huynh đệ. Trên danh nghĩa là Cửu sư đệ, nhưng thật ra là Cửu sư muội.
Trên núi Già Nam có một tiểu muội muội, cộng thêm Bạch Thuật lanh lợi đáng yêu, lại được Bát Kỳ tiên sinh dạy thành một cô gái ngây thơ hồn nhiên. Các sư huynh đệ đều vô cùng cưng chiều Bạch Thuật. Qua năm tháng, Bạch Thuật dần từ một bé gái trở thành một cô gái xinh đẹp.
Dù bình thường mặc nam trang, nhưng không giấu được việc Bạch Thuật là một cô gái, nhất là vào độ tuổi như hoa, cô gái nhỏ ấy bắt đầu mộng mơ, không ai biết Bạch Thuật thích Tuyên Ly từ lúc nào.
Lúc Tuyên Ly ở núi Già Nam, nói một cách công tâm, hắn đúng là một thiếu niên xuất sắc. Dung mạo anh tuấn nho nhã, lại có phong thái của dòng dõi quý tộc hoàng gia. Càng hiếm thấy hơn là, hắn không hề làm phách, đối đãi mọi người ôn hòa lễ độ, không chỉ riêng Bạch Thuật, mà tất cả các sư huynh đệ, ban đầu đều thật lòng đối đãi với hắn.
Các đệ tử ở núi Già Nam, bản tính được Bát Kỳ tiên sinh nuôi thả nên rất hoạt bát. So sánh ra thì, từng hành động cử chỉ của Tiêu Thiều và Tuyên Ly càng trưởng thành chín chắn hơn, nhưng so với Tiêu Thiều lạnh như băng, rõ ràng, Tuyên Ly luôn mỉm cười như gió xuân khiến người khác yêu thích hơn.
Bạch Thuật là một thiếu nữ hồn nhiên, chưa từng tiếp xúc thế gian dưới chân núi, thế giới của cô trong suốt đơn giản và yếu ớt. Thích một người chỉ là thích thôi, hết sức rõ ràng, người sáng suốt đều nhìn ra được Bạch Thuật thích Tuyên Ly, tất nhiên Tuyên Ly cũng nhìn ra được. Nếu không thích, cứ trực tiếp nói không thích là được, đáng hận nhất là kẻ lợi dụng tâm ý của người khác, để đạt được mục đích không thể cho người khác biết.
Tuyên Ly học thuật đế vương, hắn vốn là con cháu hoàng thất, tu tập cái này cũng dễ hiểu. Bạch Thuật tinh thông xem bói và quái tượng, nhưng lại không thể bói được quẻ tượng của chính bản thân. Bát Kỳ tiên sinh nói đây là thiên mệnh. Sách trong lầu các của Bát Kỳ tiên sinh đều có thể lật xem, nhưng thời điểm Bát Kỳ tiên sinh dạy lại giữ lại một thứ, ấy chính là mạch sống hoàng gia mấu chốt của đế vương —— long mạch thiên tượng.
Không ai biết Tuyên Ly chú ý việc này từ lúc nào, càng đáng sợ hơn lúc ấy hắn mới chỉ là một thiếu niên, lại có thể giấu kín âm thầm trù mưu, ngoại mặt cùng các huynh đệ ở núi Già Nam huynh hữu đệ cung, mặt khác lại âm thầm xúi Bạch Cửu đi trộm thiên tượng đồ của Bát Kỳ tiên sinh.
Năm ấy Bạch Cửu mới ở độ tuổi dậy thì, nào biết đến âm mưu gì, càng không hiểu việc Tuyên Ly muốn cô làm đại biểu cho điều gì, chỉ cho rằng sư huynh muốn cô bé đi trộm thức ăn hoặc tiền xu gì đó thôi. Bát Kỳ tiên sinh nghiêm nghị với mọi người, chỉ riêng đối với cô bé lại hết sức khoan dung. Bạch Thuật một lòng đi trộm thiên tượng cho Tuyên Ly, ở đó có thiết lập cơ quan, Bạch Thuật chỉ biết chút công phu phòng thân, nào tránh được ám khí kịch độc, thế nên bị ám khí đánh trúng.
Độc ấy phải được giải trong vòng một giờ, nếu Bạch Thuật được phát hiện sớm hơn, hẳn sẽ không chết. Nhưng ngày đó Tuyên Ly xúi dục, chỉ có Tuyên Ly biết Bạch Thuật vào mật thất, mà hắn vì sợ chuyện bại lộ sẽ rước họa vào thân, cuối cùng không nói một lời, không cho bất kỳ ai biết gì về chuyện này. Bạch Thuật chết dưới ám khí trong mật thất, một ngày sau mới được phát hiện. Lúc ấy Tuyên Ly nói mình không biết gì cả, nhưng cuối cùng vẫn bị Bát Kỳ tiên sinh phát hiện manh mối.
Núi Già Nam không thu người bội tín bội nghĩa, huống chi còn là một tên súc sinh mặt người dạ thú như vậy. Bạch Thuật là con gái của ân sư của Tuyên Ly, đối xử với hắn thật lòng thật dạ, nhưng chỉ vì sự thâm độc và ích kỹ của hắn, mà mất đi tính mạng. Tuyên Ly cắn chết không nhận, cộng thêm không có chứng cứ, lúc ấy Trần quý phi lại đang phất lên, nếu tự ý xử lý Tuyên Ly, sẽ mang đến phiền phức cho đệ tử núi Già Nam. Bạch Thuật là tiểu muội muội của các sư huynh trên núi Già Nam, trước nay luôn được thương yêu bảo vệ như ruột thịt, cứ thế chết thảm, mọi người tất nhiên giận không kềm được. Nếu muốn âm thầm động tay động chân khiến Tuyên Ly đền mạng thì cũng không hẳn là không thể, thế nhưng Bát Kỳ tiên sinh ra mặt ngăn cản các sư huynh đệ. Ông nói đã sớm thấy được ngày này, số mạng Bạch Thuật có kiếp nạn này, không là Tuyên Ly cũng sẽ là người khác. Giống vậy, Tuyên Ly cũng sẽ có kiếp nạn của mình, người đời không thể nhúng tay vào chuyện thế gian, Tuyên Ly gieo nhân, ắt sẽ có một ngày nếm quả.
Lời khuyên giải của Bát Kỳ tiên sinh cuối cùng cũng khiến chúng sư huynh đệ từ bỏ ý niệm. Nhưng mọi người không thể cùng sống với Tuyên Ly trên núi Già Nam nữa, kẻ hại con gái mình, dù Bát Kỳ tiên sinh có là thánh nhân cũng không thể thờ ơ. Sau sự việc ấy ông trục xuất Tuyên Ly khỏi sư môn, tuyên bố Tuyên Ly và núi Già Nam không còn một chút quan hệ nào nữa.
Từ ấy về sau, gặp lại Tuyên Ly, sư huynh đệ chỉ coi đó là một người dưng. Chuyện của Bạch Cữu là cấm kỵ của núi Già Nam, trước nay không ai đề cập tới.
“Hắn lại dùng trò cũ…” Tưởng Nguyễn lầm bầm nói, đột nhiên ý thức được Tiêu Thiều đang nhìn mình, phát hiện lời mình nói không đúng, Tưởng Nguyễn vội nói. “Ta nói là, hắn ta đã mưu mô và thủ đoạn từ sớm như vậy.”
Hồi ức đầy khúc chiết và nặng nề, tình cảnh của Bạch Thuật tương tự nàng đời trước. Cho rằng người mình yêu là một quân tử, vạn phần mừng rỡ đến gần, để rồi phát hiện ấy là một con sói ăn thịt người không nhả xương, sau đó chết oan mạng. Nàng đột nhiên có chút bi ai, thì ra bất luận kết trước kiếp này, thủ đoạn của Tuyên Ly chưa từng nhắm vào mỗi mình nàng, hắn luôn lợi dụng chân tình của người khác để đạt được mục đích, mà nàng và Bạch Thuật chỉ là một trong những kẻ ngu xuẩn mà thôi.
“Gã là kẻ thù của núi Già Nam, đến một ngày, nợ này phải đòi lại.” Tiêu Thiều rũ mắt nói.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, đôi mắt hơi nhướng, hiện vẻ ranh mãnh. Tiêu Thiều bị nàng đến sợ hãi, nói. “Sao thế?”
“Cửu sư muội thông minh lanh lợi, ngây thơ hồn nhiên, là bảo vật được các sư huynh nâng trong lòng bàn tay.” Tưởng Nguyễn từ tốn nói. “Nhưng cuối cùng lại chọn trúng Tuyên Ly, huynh kém hơn hắn?”
Tiêu Thiều nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ, suy nghĩ giây lát, nói. “Con bé chỉ đơn thuần là sư muội của ta thôi.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Huynh nói Cửu sư muội là người cực kỳ xuất sắc, nhưng ta cảm thấy cô ấy có một điểm không tốt, chính là mắt nhìn không tốt.” Nàng nhìn Tiêu Thiều, đột nhiên nổi lòng trêu ghẹo, đưa tay bẹo hai má Tiêu Thiều kéo ra hai bên. “Nếu ta là cô ấy, chắc chắn sẽ không chọn Tuyên Ly. Tuyên Ly có gì tốt, chỉ biết ra vẻ là giỏi, trong mắt ta,” nàng cười híp mắt nói. “Người trước mặt này anh tuấn hơn, ưu nhã hơn, thông minh hơn, võ công giỏi hơn, bàn về tài sản cũng là phú khả địch quốc, mặc dù thân phận kém hơn, không phải dòng dõi quý tộc hoàng gia, tuy nhiên rất hợp ý ta.”
Ngày thường mặc dù nàng mỉm cười thế nhưng luôn mang theo mấy phần xa cách, vậy mà sau khi tỉnh dậy từ bệnh tật nàng như biến thành một người khác vậy, mỗi lần trước mặt Tiêu Thiều nụ cười của nàng luôn rất chân thật và sảng khoái. Nụ cười xinh đẹp động lòng người tựa như xuân hoa thu nguyệt, sự mê hoặc toát ra từ đôi mắt như hút hồn người khác. Tiêu Thiều bị nàng bẹo má thoáng thất thần, nhưng không so đo hành động thất lễ của nàng. Mà thuận thế đặt tay lên eo nàng, cười khẽ. “Rất hợp ý của nàng?”
Tưởng Nguyễn sững sốt, tay bất giác buông ra, Tiêu Thiều nhíu mày, vui thích nói. “Ta rất vinh hạnh.” Dứt lời cúi đầu mổ một cái lên môi nàng.
Tưởng Nguyễn. “... Dâm tặc!”
…
Cuộc sống trên núi Già Nam quá đỗi ung dung tự tại, dường như quên mất mọi sự thế gian. Ngày ngày thanh nhàn, đây là nơi Tiêu Thiều lớn lên, Tiêu Thiều dẫn nàng đi qua sơn cốc, tựa như làm thế thì có thể cùng hắn trưởng thành vậy. Nhưng thời gian tươi đẹp luôn qua mau, sau khi Tưởng Nguyễn khỏi hẳn, cũng nên xuống núi hồi kinh rồi.
Vì đang là giai đoạn đặc biệt, nên Hạ Thanh và Tề Phong cũng cùng hồi kinh. Bát Kỳ tiên sinh tiếp tục bế quan, lúc sắp đi, Tưởng Nguyễn ngồi trong xe ngựa, dựa vào Tiêu Thiều nói. “Nếu sau này tất cả mọi chuyện lắng xuống, ta rất muốn đến đây ở lâu hơn, khi ở đây tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.”
“Nếu nàng thích, ta sẽ thường xuyên dẫn nàng tới.” Tiêu Thiều vỗ đầu nàng.
Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát, mới nói. “Thật ra Tiêu Thiều à, ta có một việc giấu huynh.”
Tiêu Thiều ngước mắt nhìn nàng.
“Đây là bí mật của ta, vốn ta định rằng, cả cuộc đời này cũng không nói với ai. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.” Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, không biết có phải đang tránh né cái nhìn của Tiêu Thiều hay không, giọng đầy xúc cảm. “Ta muốn phá bỏ tầng chắn giữa chúng ta, ta định nói với huynh. Tuy nhiên không phải hiện tại, đợi sau khi hồi kinh, xử lý xong một chuyện, ta sẽ kể cho huynh. Sau khi kể xong, huynh có cái nhìn thế nào về ta, ta cũng đều chấp nhận.”
Tiêu Thiều yên lặng hồi lâu, đột nhiên vươn tay ra, dịu dàng mà kiên định giữ đầu nàng khiến nàng nhìn thẳng vào mắt mình, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, tựa như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, đẹp lạ thường khiến người nhìn choáng váng.
“A Nguyễn, ta không quan tâm những việc ấy. Nếu nàng cảm thấy miễn cưỡng, thế thì không cần phải nói.” Hắn cười nhạt. “Bất luận xảy ra chuyện gì, trong mắt ta, nàng chính là nàng. Cái nàng gọi là tầng ngăn cách, ở trong lòng ta, nó chưa từng tồn tại.”
Bạch Cửu được đặt tên là Bạch Thuật, là một đứa trẻ sơ sinh được Bát Kỳ tiên sinh nhặt từ ngoài về, nuôi dưỡng lớn lên, coi như con gái ruột mà dạy dỗ. Bát Kỳ tiên sinh thu tám đồ nhi nam, Bạch Thuật là cô gái duy nhất, mặc dù núi Già Nam không có việc nam nữ lẫn lộn, tuy nhiên nếu truyền ra, sẽ ảnh hướng tới cái nhìn của người khác đối với Bạch Thuật. Vì thế Bát Kỳ tiên sinh để Bạch Thuật ăn mặc như nam tử, thường ngày cùng bọn Tiêu Thiều gọi nhau huynh đệ. Trên danh nghĩa là Cửu sư đệ, nhưng thật ra là Cửu sư muội.
Trên núi Già Nam có một tiểu muội muội, cộng thêm Bạch Thuật lanh lợi đáng yêu, lại được Bát Kỳ tiên sinh dạy thành một cô gái ngây thơ hồn nhiên. Các sư huynh đệ đều vô cùng cưng chiều Bạch Thuật. Qua năm tháng, Bạch Thuật dần từ một bé gái trở thành một cô gái xinh đẹp.
Dù bình thường mặc nam trang, nhưng không giấu được việc Bạch Thuật là một cô gái, nhất là vào độ tuổi như hoa, cô gái nhỏ ấy bắt đầu mộng mơ, không ai biết Bạch Thuật thích Tuyên Ly từ lúc nào.
Lúc Tuyên Ly ở núi Già Nam, nói một cách công tâm, hắn đúng là một thiếu niên xuất sắc. Dung mạo anh tuấn nho nhã, lại có phong thái của dòng dõi quý tộc hoàng gia. Càng hiếm thấy hơn là, hắn không hề làm phách, đối đãi mọi người ôn hòa lễ độ, không chỉ riêng Bạch Thuật, mà tất cả các sư huynh đệ, ban đầu đều thật lòng đối đãi với hắn.
Các đệ tử ở núi Già Nam, bản tính được Bát Kỳ tiên sinh nuôi thả nên rất hoạt bát. So sánh ra thì, từng hành động cử chỉ của Tiêu Thiều và Tuyên Ly càng trưởng thành chín chắn hơn, nhưng so với Tiêu Thiều lạnh như băng, rõ ràng, Tuyên Ly luôn mỉm cười như gió xuân khiến người khác yêu thích hơn.
Bạch Thuật là một thiếu nữ hồn nhiên, chưa từng tiếp xúc thế gian dưới chân núi, thế giới của cô trong suốt đơn giản và yếu ớt. Thích một người chỉ là thích thôi, hết sức rõ ràng, người sáng suốt đều nhìn ra được Bạch Thuật thích Tuyên Ly, tất nhiên Tuyên Ly cũng nhìn ra được. Nếu không thích, cứ trực tiếp nói không thích là được, đáng hận nhất là kẻ lợi dụng tâm ý của người khác, để đạt được mục đích không thể cho người khác biết.
Tuyên Ly học thuật đế vương, hắn vốn là con cháu hoàng thất, tu tập cái này cũng dễ hiểu. Bạch Thuật tinh thông xem bói và quái tượng, nhưng lại không thể bói được quẻ tượng của chính bản thân. Bát Kỳ tiên sinh nói đây là thiên mệnh. Sách trong lầu các của Bát Kỳ tiên sinh đều có thể lật xem, nhưng thời điểm Bát Kỳ tiên sinh dạy lại giữ lại một thứ, ấy chính là mạch sống hoàng gia mấu chốt của đế vương —— long mạch thiên tượng.
Không ai biết Tuyên Ly chú ý việc này từ lúc nào, càng đáng sợ hơn lúc ấy hắn mới chỉ là một thiếu niên, lại có thể giấu kín âm thầm trù mưu, ngoại mặt cùng các huynh đệ ở núi Già Nam huynh hữu đệ cung, mặt khác lại âm thầm xúi Bạch Cửu đi trộm thiên tượng đồ của Bát Kỳ tiên sinh.
Năm ấy Bạch Cửu mới ở độ tuổi dậy thì, nào biết đến âm mưu gì, càng không hiểu việc Tuyên Ly muốn cô làm đại biểu cho điều gì, chỉ cho rằng sư huynh muốn cô bé đi trộm thức ăn hoặc tiền xu gì đó thôi. Bát Kỳ tiên sinh nghiêm nghị với mọi người, chỉ riêng đối với cô bé lại hết sức khoan dung. Bạch Thuật một lòng đi trộm thiên tượng cho Tuyên Ly, ở đó có thiết lập cơ quan, Bạch Thuật chỉ biết chút công phu phòng thân, nào tránh được ám khí kịch độc, thế nên bị ám khí đánh trúng.
Độc ấy phải được giải trong vòng một giờ, nếu Bạch Thuật được phát hiện sớm hơn, hẳn sẽ không chết. Nhưng ngày đó Tuyên Ly xúi dục, chỉ có Tuyên Ly biết Bạch Thuật vào mật thất, mà hắn vì sợ chuyện bại lộ sẽ rước họa vào thân, cuối cùng không nói một lời, không cho bất kỳ ai biết gì về chuyện này. Bạch Thuật chết dưới ám khí trong mật thất, một ngày sau mới được phát hiện. Lúc ấy Tuyên Ly nói mình không biết gì cả, nhưng cuối cùng vẫn bị Bát Kỳ tiên sinh phát hiện manh mối.
Núi Già Nam không thu người bội tín bội nghĩa, huống chi còn là một tên súc sinh mặt người dạ thú như vậy. Bạch Thuật là con gái của ân sư của Tuyên Ly, đối xử với hắn thật lòng thật dạ, nhưng chỉ vì sự thâm độc và ích kỹ của hắn, mà mất đi tính mạng. Tuyên Ly cắn chết không nhận, cộng thêm không có chứng cứ, lúc ấy Trần quý phi lại đang phất lên, nếu tự ý xử lý Tuyên Ly, sẽ mang đến phiền phức cho đệ tử núi Già Nam. Bạch Thuật là tiểu muội muội của các sư huynh trên núi Già Nam, trước nay luôn được thương yêu bảo vệ như ruột thịt, cứ thế chết thảm, mọi người tất nhiên giận không kềm được. Nếu muốn âm thầm động tay động chân khiến Tuyên Ly đền mạng thì cũng không hẳn là không thể, thế nhưng Bát Kỳ tiên sinh ra mặt ngăn cản các sư huynh đệ. Ông nói đã sớm thấy được ngày này, số mạng Bạch Thuật có kiếp nạn này, không là Tuyên Ly cũng sẽ là người khác. Giống vậy, Tuyên Ly cũng sẽ có kiếp nạn của mình, người đời không thể nhúng tay vào chuyện thế gian, Tuyên Ly gieo nhân, ắt sẽ có một ngày nếm quả.
Lời khuyên giải của Bát Kỳ tiên sinh cuối cùng cũng khiến chúng sư huynh đệ từ bỏ ý niệm. Nhưng mọi người không thể cùng sống với Tuyên Ly trên núi Già Nam nữa, kẻ hại con gái mình, dù Bát Kỳ tiên sinh có là thánh nhân cũng không thể thờ ơ. Sau sự việc ấy ông trục xuất Tuyên Ly khỏi sư môn, tuyên bố Tuyên Ly và núi Già Nam không còn một chút quan hệ nào nữa.
Từ ấy về sau, gặp lại Tuyên Ly, sư huynh đệ chỉ coi đó là một người dưng. Chuyện của Bạch Cữu là cấm kỵ của núi Già Nam, trước nay không ai đề cập tới.
“Hắn lại dùng trò cũ…” Tưởng Nguyễn lầm bầm nói, đột nhiên ý thức được Tiêu Thiều đang nhìn mình, phát hiện lời mình nói không đúng, Tưởng Nguyễn vội nói. “Ta nói là, hắn ta đã mưu mô và thủ đoạn từ sớm như vậy.”
Hồi ức đầy khúc chiết và nặng nề, tình cảnh của Bạch Thuật tương tự nàng đời trước. Cho rằng người mình yêu là một quân tử, vạn phần mừng rỡ đến gần, để rồi phát hiện ấy là một con sói ăn thịt người không nhả xương, sau đó chết oan mạng. Nàng đột nhiên có chút bi ai, thì ra bất luận kết trước kiếp này, thủ đoạn của Tuyên Ly chưa từng nhắm vào mỗi mình nàng, hắn luôn lợi dụng chân tình của người khác để đạt được mục đích, mà nàng và Bạch Thuật chỉ là một trong những kẻ ngu xuẩn mà thôi.
“Gã là kẻ thù của núi Già Nam, đến một ngày, nợ này phải đòi lại.” Tiêu Thiều rũ mắt nói.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, đôi mắt hơi nhướng, hiện vẻ ranh mãnh. Tiêu Thiều bị nàng đến sợ hãi, nói. “Sao thế?”
“Cửu sư muội thông minh lanh lợi, ngây thơ hồn nhiên, là bảo vật được các sư huynh nâng trong lòng bàn tay.” Tưởng Nguyễn từ tốn nói. “Nhưng cuối cùng lại chọn trúng Tuyên Ly, huynh kém hơn hắn?”
Tiêu Thiều nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười bất đắc dĩ, suy nghĩ giây lát, nói. “Con bé chỉ đơn thuần là sư muội của ta thôi.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu nói. “Huynh nói Cửu sư muội là người cực kỳ xuất sắc, nhưng ta cảm thấy cô ấy có một điểm không tốt, chính là mắt nhìn không tốt.” Nàng nhìn Tiêu Thiều, đột nhiên nổi lòng trêu ghẹo, đưa tay bẹo hai má Tiêu Thiều kéo ra hai bên. “Nếu ta là cô ấy, chắc chắn sẽ không chọn Tuyên Ly. Tuyên Ly có gì tốt, chỉ biết ra vẻ là giỏi, trong mắt ta,” nàng cười híp mắt nói. “Người trước mặt này anh tuấn hơn, ưu nhã hơn, thông minh hơn, võ công giỏi hơn, bàn về tài sản cũng là phú khả địch quốc, mặc dù thân phận kém hơn, không phải dòng dõi quý tộc hoàng gia, tuy nhiên rất hợp ý ta.”
Ngày thường mặc dù nàng mỉm cười thế nhưng luôn mang theo mấy phần xa cách, vậy mà sau khi tỉnh dậy từ bệnh tật nàng như biến thành một người khác vậy, mỗi lần trước mặt Tiêu Thiều nụ cười của nàng luôn rất chân thật và sảng khoái. Nụ cười xinh đẹp động lòng người tựa như xuân hoa thu nguyệt, sự mê hoặc toát ra từ đôi mắt như hút hồn người khác. Tiêu Thiều bị nàng bẹo má thoáng thất thần, nhưng không so đo hành động thất lễ của nàng. Mà thuận thế đặt tay lên eo nàng, cười khẽ. “Rất hợp ý của nàng?”
Tưởng Nguyễn sững sốt, tay bất giác buông ra, Tiêu Thiều nhíu mày, vui thích nói. “Ta rất vinh hạnh.” Dứt lời cúi đầu mổ một cái lên môi nàng.
Tưởng Nguyễn. “... Dâm tặc!”
…
Cuộc sống trên núi Già Nam quá đỗi ung dung tự tại, dường như quên mất mọi sự thế gian. Ngày ngày thanh nhàn, đây là nơi Tiêu Thiều lớn lên, Tiêu Thiều dẫn nàng đi qua sơn cốc, tựa như làm thế thì có thể cùng hắn trưởng thành vậy. Nhưng thời gian tươi đẹp luôn qua mau, sau khi Tưởng Nguyễn khỏi hẳn, cũng nên xuống núi hồi kinh rồi.
Vì đang là giai đoạn đặc biệt, nên Hạ Thanh và Tề Phong cũng cùng hồi kinh. Bát Kỳ tiên sinh tiếp tục bế quan, lúc sắp đi, Tưởng Nguyễn ngồi trong xe ngựa, dựa vào Tiêu Thiều nói. “Nếu sau này tất cả mọi chuyện lắng xuống, ta rất muốn đến đây ở lâu hơn, khi ở đây tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.”
“Nếu nàng thích, ta sẽ thường xuyên dẫn nàng tới.” Tiêu Thiều vỗ đầu nàng.
Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát, mới nói. “Thật ra Tiêu Thiều à, ta có một việc giấu huynh.”
Tiêu Thiều ngước mắt nhìn nàng.
“Đây là bí mật của ta, vốn ta định rằng, cả cuộc đời này cũng không nói với ai. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.” Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, không biết có phải đang tránh né cái nhìn của Tiêu Thiều hay không, giọng đầy xúc cảm. “Ta muốn phá bỏ tầng chắn giữa chúng ta, ta định nói với huynh. Tuy nhiên không phải hiện tại, đợi sau khi hồi kinh, xử lý xong một chuyện, ta sẽ kể cho huynh. Sau khi kể xong, huynh có cái nhìn thế nào về ta, ta cũng đều chấp nhận.”
Tiêu Thiều yên lặng hồi lâu, đột nhiên vươn tay ra, dịu dàng mà kiên định giữ đầu nàng khiến nàng nhìn thẳng vào mắt mình, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, tựa như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, đẹp lạ thường khiến người nhìn choáng váng.
“A Nguyễn, ta không quan tâm những việc ấy. Nếu nàng cảm thấy miễn cưỡng, thế thì không cần phải nói.” Hắn cười nhạt. “Bất luận xảy ra chuyện gì, trong mắt ta, nàng chính là nàng. Cái nàng gọi là tầng ngăn cách, ở trong lòng ta, nó chưa từng tồn tại.”
/463
|