Phùng Diệp Linh bị sốt nặng… Đang được tên đẹp trai khối trên bế xuống phòng y tế…
- … Liệu tôi có chết không?
Nhất Minh thầm thở dài… Không biết nên cười hay khóc đây. Bị sốt thôi mà cũng sợ chết. Đi sang lớp thằng em lại gặp ngay cái tình trạng này… Đành bế cô gái ngốc nghếch này xuống phòng y tế. *Đụng phải loại gì đây*. Hẫn đang từ từ bế Linh, vì cô gầy, nên chả có gì là khó khăn với cậu cả. Nhưng vì câu nói đó mà hắn giật mình. Cô bé này… trông rất đặc biệt. Bỗng nhiên hắn nổi trí tò mò.
- Một là ngồi im, hai là rơi! – hắn nhếch môi.
Từ dọc hành lang tới giờ… cô nàng cựa quậy không ngừng… dáng vẻ rất ư là giống như đang… ngáp ngoải có đúng không nhỉ…( Thật ra vốn từ vựng của Linh rất nhỏ @@ ) Hắn thấy nó im lặng liền nhìn xuống. *ngủ hay ngất đây*
Cậu cũng có phần để ý nhỏ đó từ bao giờ rồi nhỉ. Chuyện đó để sau, giờ phải vác cây gậy này xuống cái phòng y tế đã!!! – Bước chân Nhất Minh có phần gấp gáp hơn…
Trả cô bé cho cô Lan – trưởng phòng y tế, cậu về lớp.
Tại phòng y tế…
Diệp Linh được cô y tế chăm sóc chu đáo cộng với tính tình lúc nào cũng yêu đời nên cái giọng ca vàng của nó giờ đã la oai oái:
- Thưa cô!!! Em khỏe rồi, xin phép cô cho em về lớp học, em cám ơn cô ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô Lan vốn là bạn khá thân của mẹ nó, nên cũng có phần lo lắng:
- Linh!!! Ở lại cô đưa thuốc cho đã… Linhhhhhhhhhhhh!
Cô gọi làm gì nữa… Nó chạy lên đến cửa lớp rồi!
- TRIỆU NHẤT HUY!!! ĐƯA CÁI NÀY CHO ANH TRAI CẬU! – nói rồi nó ném cho tên Nhất Huy trong lớp một tờ giấy đi kèm 3 chữ ngoằn ngoèo xấu xí: Tôi cám ơn!
Nhất Huy đỡ lấy, đút vào túi rồi gật đầu. Thật ra, cậu thích Diệp Linh…, phải, có đôi chút. Gọi là thích. ^^
- … Liệu tôi có chết không?
Nhất Minh thầm thở dài… Không biết nên cười hay khóc đây. Bị sốt thôi mà cũng sợ chết. Đi sang lớp thằng em lại gặp ngay cái tình trạng này… Đành bế cô gái ngốc nghếch này xuống phòng y tế. *Đụng phải loại gì đây*. Hẫn đang từ từ bế Linh, vì cô gầy, nên chả có gì là khó khăn với cậu cả. Nhưng vì câu nói đó mà hắn giật mình. Cô bé này… trông rất đặc biệt. Bỗng nhiên hắn nổi trí tò mò.
- Một là ngồi im, hai là rơi! – hắn nhếch môi.
Từ dọc hành lang tới giờ… cô nàng cựa quậy không ngừng… dáng vẻ rất ư là giống như đang… ngáp ngoải có đúng không nhỉ…( Thật ra vốn từ vựng của Linh rất nhỏ @@ ) Hắn thấy nó im lặng liền nhìn xuống. *ngủ hay ngất đây*
Cậu cũng có phần để ý nhỏ đó từ bao giờ rồi nhỉ. Chuyện đó để sau, giờ phải vác cây gậy này xuống cái phòng y tế đã!!! – Bước chân Nhất Minh có phần gấp gáp hơn…
Trả cô bé cho cô Lan – trưởng phòng y tế, cậu về lớp.
Tại phòng y tế…
Diệp Linh được cô y tế chăm sóc chu đáo cộng với tính tình lúc nào cũng yêu đời nên cái giọng ca vàng của nó giờ đã la oai oái:
- Thưa cô!!! Em khỏe rồi, xin phép cô cho em về lớp học, em cám ơn cô ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô Lan vốn là bạn khá thân của mẹ nó, nên cũng có phần lo lắng:
- Linh!!! Ở lại cô đưa thuốc cho đã… Linhhhhhhhhhhhh!
Cô gọi làm gì nữa… Nó chạy lên đến cửa lớp rồi!
- TRIỆU NHẤT HUY!!! ĐƯA CÁI NÀY CHO ANH TRAI CẬU! – nói rồi nó ném cho tên Nhất Huy trong lớp một tờ giấy đi kèm 3 chữ ngoằn ngoèo xấu xí: Tôi cám ơn!
Nhất Huy đỡ lấy, đút vào túi rồi gật đầu. Thật ra, cậu thích Diệp Linh…, phải, có đôi chút. Gọi là thích. ^^
/12
|