- Chính anh. – Hắn nghiêm mặt.
- Anh... về sao không gọi em ra đón?
- Không phải là anh về rất đúng lúc sao?
Nó im bặt, không dám ngẩng đầu lên.
- Cậu... không ghen chứ? Ngồi vào ăn đi.
- Phải phải, Nhất Minh! Ngồi vào ăn đi. – Bà Phùng gật gật đồng đồng tình.
Nhất Minh nhếch môi, ngạo mạn kéo tay Diệp Linh về phía người mình, ấn vai cô xuống ghế bên cạnh rồi kéo ghế tự ngồi xuống.
- Không phải là anh sẽ vắng nhà mấy ngày sao? Mới có hơn một ngày.
- Ý em là không muốn anh về? – Nhất Minh nghiêng đầu hỏi nó.
Diệp Linh nghe xong lắc đầu nguầy nguậy. Thật ra là muốn nhưng nó có ngu đâu khi gật nhỉ?
- Vậy là tốt! Em xúc cho anh ăn!
- Gì...gì?!!! Xúc?
- Phải.
Nó giật mình, mặt biểu hiện rõ vẻ hãi hùng. Cái gì mà bắt nó xúc cho ăn cơ chứ. Diệp Linh đanh mặt.
- Anh rể nói phải đó chị xúc cho anh ấy ăn đi, người ta đi làm về mệt mà. – Quân gắp miếng cá vào bát nói.
- Tao chưa có kết hôn mà mày gọi người ta là anh rể. Khôn hồn thì ngồi đó mà ăn đi.
- Quân nói đúng đấy. – Bà Phùng gật gật.
Nản toàn tập, bà biết con rể tương lai của bà đang ghen. Thế nên giờ bà cũng chịu, chẳng biết làm gì. Mặt vẫn bình thản tập trung vào chuyên môn là ăn cho xong.
- Ngon chứ? – Bảo ngẩng đầu hỏi.
- Hình như vẫn là tay nghề của cậu. Là cậu nấu?
- Ừ.
- Là em nấu! – Nó nhanh nhảu nói.
- Xúc đi! – Nhất Minh ra lệnh.
Diệp Linh bĩu môi làm theo lời hắn. Nhất Minh vênh mặt.
Đúng là khi ghen ai cũng giống như trẻ con vậy.
Nhưng ghen thì sao? Ghen thì mới thể hiện rõ là người đó có yêu mình không.
Vậy là Nhất Minh yêu nó. Không phải vậy sao?
Nó lắc lắc đầu không để bản thân phải nghĩ lung tung. Ừ thì yêu, dù sao nó và hắn cũng đang sống trong chung một mái nhà.
- Mấy đứa ăn xong thì dọn nhé mẹ buồn ngủ quá.
Mẹ nó đứng dậy đi lên nhà.
- Em ăn xong rồi, lên nhà trước. – Hoàng Quân đẩy ghế cũng đi thẳng lên phòng.
- Anh cũng ăn xong rồi, Nhất Minh cậu có về không?
Gia Bảo nhấc ghế lên. Nhất Minh nhìn mọi người lần lượt đứng dậy thì nhếch mép, buông tay nó ra cũng đứng lên hắng giọng:
- Ừm tốt thôi!
Nó đanh mặt, tủi thân suýt rơi nước mắt. Không thèm nói gì, đặt bát xuống đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Nhất Minh đứng bên ngoài nói nhỏ với Gia Bảo:
- Cậu về trước đi, à danh sách cắt xén cổ phần tớ để trên tủ đỏ.
- Ừm.
Mười phút sao không thấy nó ra, hắn hoảng loạn.
- Em ổn chứ?
- Không hề! Anh không về đi? Ai cũng bắt nạt em hết.
- Ra đây, anh không về!
Diệp Linh cúi gằm mặt lủi thủi mở cửa rồi bước ra, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Giờ anh vẫn đang tự hỏi là không biết em có phải là 18 rồi không! Như trẻ con!
- THÌ SAO NÀOOOO? – Nó hét ầm lên.
- Em quát ai đấy? – Nhất Minh thở dài hỏi lại.
Nó không thèm trả lời, đi thẳng ra bàn ăn dọn bát đũa, vừa dọn vừa thản nhiên nói:
- Anh sẽ phải rửa bát.
- Tại sao?
Nó tạm ngừng công việc, ngước mặt lên nhìn hắn:
- Vì hôm nay em muốn vậy.
- Còn lâu!
- Được vậy em sẽ không chuyển về nhà nữa. – nó hếch mũi đặt bát xuống.
- Em dám sao? – Nhất Minh cười.
- Tại sao không? Anh đừng nghĩ là anh có thể điều khiển được em.
Làm vợ, chứ không phải là làm con rối.
Diệp Linh nghĩ nó không thể làm con rối được. Nó cũng phải có sự tự do chứ? Cho dù đây có là cuộc hôn nhân giữa người vợ và người chồng.
- Em nghĩ anh coi em là con rối à? – hắn nhíu mày.
- Anh nghĩ em nghĩ anh coi em như là con dối à? – nó bướng bỉnh đáp lại câu nói hại não.
Nhất Minh không nói gì, đi thẳng ra cửa. Rõ ràng Diệp Linh biết hắn yêu nó thật lòng mà. Sao nó lại nói như thế? Con gái khó hiểu thật đấy!
Diệp Linh nhìn hắn bước xa dần tự nhiên thấy tức, đạp mạnh chân vào ghế mở đầu cuộc ‘’Chiến tranh lạnh’’.
- Anh... về sao không gọi em ra đón?
- Không phải là anh về rất đúng lúc sao?
Nó im bặt, không dám ngẩng đầu lên.
- Cậu... không ghen chứ? Ngồi vào ăn đi.
- Phải phải, Nhất Minh! Ngồi vào ăn đi. – Bà Phùng gật gật đồng đồng tình.
Nhất Minh nhếch môi, ngạo mạn kéo tay Diệp Linh về phía người mình, ấn vai cô xuống ghế bên cạnh rồi kéo ghế tự ngồi xuống.
- Không phải là anh sẽ vắng nhà mấy ngày sao? Mới có hơn một ngày.
- Ý em là không muốn anh về? – Nhất Minh nghiêng đầu hỏi nó.
Diệp Linh nghe xong lắc đầu nguầy nguậy. Thật ra là muốn nhưng nó có ngu đâu khi gật nhỉ?
- Vậy là tốt! Em xúc cho anh ăn!
- Gì...gì?!!! Xúc?
- Phải.
Nó giật mình, mặt biểu hiện rõ vẻ hãi hùng. Cái gì mà bắt nó xúc cho ăn cơ chứ. Diệp Linh đanh mặt.
- Anh rể nói phải đó chị xúc cho anh ấy ăn đi, người ta đi làm về mệt mà. – Quân gắp miếng cá vào bát nói.
- Tao chưa có kết hôn mà mày gọi người ta là anh rể. Khôn hồn thì ngồi đó mà ăn đi.
- Quân nói đúng đấy. – Bà Phùng gật gật.
Nản toàn tập, bà biết con rể tương lai của bà đang ghen. Thế nên giờ bà cũng chịu, chẳng biết làm gì. Mặt vẫn bình thản tập trung vào chuyên môn là ăn cho xong.
- Ngon chứ? – Bảo ngẩng đầu hỏi.
- Hình như vẫn là tay nghề của cậu. Là cậu nấu?
- Ừ.
- Là em nấu! – Nó nhanh nhảu nói.
- Xúc đi! – Nhất Minh ra lệnh.
Diệp Linh bĩu môi làm theo lời hắn. Nhất Minh vênh mặt.
Đúng là khi ghen ai cũng giống như trẻ con vậy.
Nhưng ghen thì sao? Ghen thì mới thể hiện rõ là người đó có yêu mình không.
Vậy là Nhất Minh yêu nó. Không phải vậy sao?
Nó lắc lắc đầu không để bản thân phải nghĩ lung tung. Ừ thì yêu, dù sao nó và hắn cũng đang sống trong chung một mái nhà.
- Mấy đứa ăn xong thì dọn nhé mẹ buồn ngủ quá.
Mẹ nó đứng dậy đi lên nhà.
- Em ăn xong rồi, lên nhà trước. – Hoàng Quân đẩy ghế cũng đi thẳng lên phòng.
- Anh cũng ăn xong rồi, Nhất Minh cậu có về không?
Gia Bảo nhấc ghế lên. Nhất Minh nhìn mọi người lần lượt đứng dậy thì nhếch mép, buông tay nó ra cũng đứng lên hắng giọng:
- Ừm tốt thôi!
Nó đanh mặt, tủi thân suýt rơi nước mắt. Không thèm nói gì, đặt bát xuống đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Nhất Minh đứng bên ngoài nói nhỏ với Gia Bảo:
- Cậu về trước đi, à danh sách cắt xén cổ phần tớ để trên tủ đỏ.
- Ừm.
Mười phút sao không thấy nó ra, hắn hoảng loạn.
- Em ổn chứ?
- Không hề! Anh không về đi? Ai cũng bắt nạt em hết.
- Ra đây, anh không về!
Diệp Linh cúi gằm mặt lủi thủi mở cửa rồi bước ra, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Giờ anh vẫn đang tự hỏi là không biết em có phải là 18 rồi không! Như trẻ con!
- THÌ SAO NÀOOOO? – Nó hét ầm lên.
- Em quát ai đấy? – Nhất Minh thở dài hỏi lại.
Nó không thèm trả lời, đi thẳng ra bàn ăn dọn bát đũa, vừa dọn vừa thản nhiên nói:
- Anh sẽ phải rửa bát.
- Tại sao?
Nó tạm ngừng công việc, ngước mặt lên nhìn hắn:
- Vì hôm nay em muốn vậy.
- Còn lâu!
- Được vậy em sẽ không chuyển về nhà nữa. – nó hếch mũi đặt bát xuống.
- Em dám sao? – Nhất Minh cười.
- Tại sao không? Anh đừng nghĩ là anh có thể điều khiển được em.
Làm vợ, chứ không phải là làm con rối.
Diệp Linh nghĩ nó không thể làm con rối được. Nó cũng phải có sự tự do chứ? Cho dù đây có là cuộc hôn nhân giữa người vợ và người chồng.
- Em nghĩ anh coi em là con rối à? – hắn nhíu mày.
- Anh nghĩ em nghĩ anh coi em như là con dối à? – nó bướng bỉnh đáp lại câu nói hại não.
Nhất Minh không nói gì, đi thẳng ra cửa. Rõ ràng Diệp Linh biết hắn yêu nó thật lòng mà. Sao nó lại nói như thế? Con gái khó hiểu thật đấy!
Diệp Linh nhìn hắn bước xa dần tự nhiên thấy tức, đạp mạnh chân vào ghế mở đầu cuộc ‘’Chiến tranh lạnh’’.
/12
|