- Em... em lỡ đạp trúng... hạ bộ của hắn.
- Cái gì?
Nó ngượng không nói gì được nữa. Còn hắn thì lăn bò ra cười. Hắn không ngờ nó lại cao tay tới như vậy.
- Haha! Trông em hiền thì hiền thật đấy, ngu ngốc cũng không ai bằng đâu nhưng mà...haha...cao thủ quá đấy. Hihihahaa.
Chưa bao giờ nó nhìn thấy nụ cười của hắn. Nó cũng chẳng nghĩ trông hắn cười sẽ đẹp đến vậy. Nụ cười vô ưu vô lo chưa bao giờ ngự trên khuôn mặt hắn. Nó ngẩn ra nhìn.
Hắn cũng nhận ra vẻ khác lạ của nó, và của hắn nữa. Nhanh chóng thu lại nụ cười trên, hắn lại nhếch mép lên nói đểu với vẻ mặt thường ngày:
- Sao? Em nhìn gì? Có phải trông anh rất đẹp trai không?
Nó đỏ mặt.
- Xí! Trông anh xấu chả khác gì ma già cả!!!!
- Thật chứ? Vậy sao có cô bé ngắm trộm anh còn đỏ mặt là sao vậy? – hắn lại cười.
- Không chơi với anh nữa!!!
Nó quay đi, mắt sáng bừng khi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ.
- Ê ê Nhất Minh cái này hay nhất nè!. Trùi trùi nhớ quá mấy năm rồi không được chơi.
Nó gọi với theo, hắn nhìn thấy thì giật mình, chuồn. *oimeoi*
Nó quay đầu, kéo lại hắn đang quay người bỏ đi. Nó bắt hắn lên ngồi vào ngựa. Cái dáng to lù gần tới một mét tám của hắn ngồi trông đến là buồn cười. Nó nhìn thì phá lên cười, những người xung quanh nhìn cũng không khỏi há miệng ra cười phụ họa, cả phụ nữ, cả trẻ nhỏ đều không khỏi ngoác miệng ra cười. Hắn cứ thế sa sầm mặt. Nhón chân nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, hắn lẩm bẩm đi về phía ghế đá.
- Này! Nhất Minh! Đợi em với...
- *Im lặng*
- Xí. Thế thì để em đi mua kem !!!
Nói rồi nó chạy vèo đi mua kem. Nó quên mất là hắn là con trai, lại đi lôi hắn lên cái trò chơi trẻ con ấy. Làm hắn giận đùng đùng. Mua kem chuộc lỗi vậy. Chậc.
Chưa kịp chạy tới quán kem, nó bị cả một cái bóng đen xốc ngược người lên và ném vào ô tô. Giây phút hoảng loạn đó nó không biết gì. Chỉ nhận thức được một điều là: Nó bị bắt cóc.
Chiếc xe đen lao đi nhanh như chớp. Khiến người ta nghĩ tới nó lao bằng cả tốc độ ánh sáng, để lại dưới đất một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh.
Nhất Minh ngồi đợi nó từ nãy giờ đã nguôi giận. Nhìn về phía hàng kem, không thấy nó đâu. Một sự sợ hãi luồn qua tâm trí hắn. Lí trí nhắc nhở hắn, nếu không đứng dậy hắn sẽ hối hận cả đời...
Bước chân gấp gáp dừng lại ở dưới đất, nơi có một sợi dây chuyền sáng loáng chạm khắc tỉ mỉ hai chữ: Diệp Linh. Hắn càng hốt hoảng hơn, nó bị bắt cóc rồi!!!
- Gia Bảo!!! Diệp Linh bị bắt cóc. Cậu tới khu vui chơi đường Trần Phú đón tớ ngay.
Tắt máy, gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, hắn hốt hoảng nói ngắn gọn.
- Phùng Diệp Linh!!! Lục soát hết cho tôi, nhanh nhất có thể!!!
Hắn gọi thêm một cuốc điện thoại vào số nó. Lẩm bẩm một mình: '' Mẹ kiếp, thuê bao rồi.''
Lòng dạ hắn như lửa đốt. Mặt hắn vẫn lạnh căm, và kiên nghị. Nhưng đâu ai biết là phía sau đôi lông mày rậm ấy bây giờ là cả một sự chờ đợi, một sự hối hận và một sự trống rỗng vô cùng.
- Nhất Minh! Lên xe.
Gia Bảo tới đón hắn. Nhìn mắt hắn lạnh tanh bước lên xe. Cậu đoán chắc là hắn sẽ không dữ được vẻ mặt bình tĩnh này lâu đâu. Là bạn thân từ nhỏ, sao cậu lại không biết chứ. Cậu là người hiểu nó nhất. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy nó như thế này vì một người con gái. Thì ra cái cô bé ngốc nghếch mà hắn sửa xe giúp đó đã làm hắn như thế này.
- Không cần để cái bộ mặt bình thản đó trước mặt tớ đâu. Cậu lo lắng thì cậu cứ lo lắng đi.
Hắn nhíu thêm đôi lông mày, thấy điện thoại rung rung, hắn mở ra nghe. Chưa kịp đầu dây bên kia nói gì, hắn đã nhanh dành lời nói trước:
- Sao rồi? – hắn trả lời rồi mở loa ngoài.
- Cậu Nhất Minh, chiếc xe bắt cóc cô chủ có biển số cuối là 23. Chỉ có nhìn thấy hai số cuối. Còn lại, bọn chúng đã cố tình sắp xếp để hàng che lấp đi biển số. Hiện đang đi về phía Nam thành phố, nếu như không nhầm thì nó đang đi về phía mấy ngôi nhà hoang của đúng công ty của ông chủ đang xây dở.
- Ok tốt! Chuẩn bị đi!
Phía bên kia điện thoại có tiếng dạ dạ gấp gáp. Hắn cúp máy. Chẳng cần hỏi thêm, Gia Bảo quay đâu xe phóng về phía Nam của thành phố.
- Tay chân của cậu cũng khá đấy chứ! – cậu cười nói với hắn.
- Không hẳn đâu.
--------------------
Tại một nơi nào đó....
- Thả cô ta xuống!
- Cô chủ! Cô ta vẫn đang bất tỉnh ạ.
- Đưa cho tao chỗ bóng bay.
Ngọc Thảo cầm lấy bóng bay tên nô lệ đưa cho. Ả cười một cách man rợ. Nó không làm gì có tội với ả cả, nhưng được biết nó là hôn phu của Nhất Minh, ả không khỏi tức giận. Tại sao? Ả thổ lộ với hắn cách đây cũng gần một năm rồi. Tại sao Nhất Minh lại không chọn ả? Thế mà chứng kiến cái clip hot girl của trường thổ lộ với hắn, đoạn cuối, ả thấy rõ mồn một hắn đưa tay ra bảo vệ con bé này. Nên ả muốn, hắn phải rời xa nó.
Bơm đầy nước vào bao nhiêu quả bóng bay, ả vỗ tay cho bọn đàn em đi vào.
- Quay thật nhiều clip cho tao rồi post lên mạng xã hội!!! Tao muốn nó bị bẽ mặt.
Nói xong, ả ném bóng bay nước vào mặt nó cho nó tỉnh.
Bốp!
Nó không tỉnh.
Bốp!!!
Thêm một quả bóng bay nước nữa đáp cả vào người nó. Cảm giác man mát, ươn ướt khiến nó tỉnh dậy. Mở mắt ra, nó thấy xung quanh là một nơi nào đó mà nó không biết, trước mặt nõ là bảy, tám đứa con gái phấn son lòe loẹt.
Nó run bần bật, nhận ra cả chân và tay đều bọ trói, nó cựa quậy nhìn thẳng vào đứa đứng giữa nói:
- Mấy người là ai?
Con ả rướn mắt lên nhìn lại nó:
- Chúng tao là người ghét mày.
- Tôi làm gì mấy người mà mấy người ghét tôi.
- Vì chúng tao thích thế.
Nói rồi ả Ngọc Thảo lấy bóng bay nước ném liên tiếp vào nó.
Bốp!
Bốp!
Bốp!!!
Cứ thế, từng quả bóng bay đáp vào mặt nó. Đau, dát nữa, nó không thể tiếp tục chịu đựng rồi.
Nó hét ầm lên:
- CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY!!!??? THẢ TÔI RA!
Ngọc Thảo lại tiến tới cạnh nó, lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào má nó:
- Xem ra mày tỉnh thật rồi đây! Bọn tao đang làm gì thì mày phải biết chứ!!?
Nói rồi ả tát cho nó một cái. Đau điếng người! Phút giây đó... nó chỉ có nghĩ tới Nhất Minh. Hắn hản là phải đang đi tìm nó rồi chứ. *Nhất Minh à.* - nó gục xuống.
... Tại phía Nam nơi thành phố:
- Alo cậu Nhất Minh... blah
- Mẹ kiếp!!! Bị chúng lừa rồi. Lục soát lại cho tao!!!
- Cái gì?
Nó ngượng không nói gì được nữa. Còn hắn thì lăn bò ra cười. Hắn không ngờ nó lại cao tay tới như vậy.
- Haha! Trông em hiền thì hiền thật đấy, ngu ngốc cũng không ai bằng đâu nhưng mà...haha...cao thủ quá đấy. Hihihahaa.
Chưa bao giờ nó nhìn thấy nụ cười của hắn. Nó cũng chẳng nghĩ trông hắn cười sẽ đẹp đến vậy. Nụ cười vô ưu vô lo chưa bao giờ ngự trên khuôn mặt hắn. Nó ngẩn ra nhìn.
Hắn cũng nhận ra vẻ khác lạ của nó, và của hắn nữa. Nhanh chóng thu lại nụ cười trên, hắn lại nhếch mép lên nói đểu với vẻ mặt thường ngày:
- Sao? Em nhìn gì? Có phải trông anh rất đẹp trai không?
Nó đỏ mặt.
- Xí! Trông anh xấu chả khác gì ma già cả!!!!
- Thật chứ? Vậy sao có cô bé ngắm trộm anh còn đỏ mặt là sao vậy? – hắn lại cười.
- Không chơi với anh nữa!!!
Nó quay đi, mắt sáng bừng khi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ.
- Ê ê Nhất Minh cái này hay nhất nè!. Trùi trùi nhớ quá mấy năm rồi không được chơi.
Nó gọi với theo, hắn nhìn thấy thì giật mình, chuồn. *oimeoi*
Nó quay đầu, kéo lại hắn đang quay người bỏ đi. Nó bắt hắn lên ngồi vào ngựa. Cái dáng to lù gần tới một mét tám của hắn ngồi trông đến là buồn cười. Nó nhìn thì phá lên cười, những người xung quanh nhìn cũng không khỏi há miệng ra cười phụ họa, cả phụ nữ, cả trẻ nhỏ đều không khỏi ngoác miệng ra cười. Hắn cứ thế sa sầm mặt. Nhón chân nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, hắn lẩm bẩm đi về phía ghế đá.
- Này! Nhất Minh! Đợi em với...
- *Im lặng*
- Xí. Thế thì để em đi mua kem !!!
Nói rồi nó chạy vèo đi mua kem. Nó quên mất là hắn là con trai, lại đi lôi hắn lên cái trò chơi trẻ con ấy. Làm hắn giận đùng đùng. Mua kem chuộc lỗi vậy. Chậc.
Chưa kịp chạy tới quán kem, nó bị cả một cái bóng đen xốc ngược người lên và ném vào ô tô. Giây phút hoảng loạn đó nó không biết gì. Chỉ nhận thức được một điều là: Nó bị bắt cóc.
Chiếc xe đen lao đi nhanh như chớp. Khiến người ta nghĩ tới nó lao bằng cả tốc độ ánh sáng, để lại dưới đất một sợi dây chuyền bằng bạc lấp lánh.
Nhất Minh ngồi đợi nó từ nãy giờ đã nguôi giận. Nhìn về phía hàng kem, không thấy nó đâu. Một sự sợ hãi luồn qua tâm trí hắn. Lí trí nhắc nhở hắn, nếu không đứng dậy hắn sẽ hối hận cả đời...
Bước chân gấp gáp dừng lại ở dưới đất, nơi có một sợi dây chuyền sáng loáng chạm khắc tỉ mỉ hai chữ: Diệp Linh. Hắn càng hốt hoảng hơn, nó bị bắt cóc rồi!!!
- Gia Bảo!!! Diệp Linh bị bắt cóc. Cậu tới khu vui chơi đường Trần Phú đón tớ ngay.
Tắt máy, gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, hắn hốt hoảng nói ngắn gọn.
- Phùng Diệp Linh!!! Lục soát hết cho tôi, nhanh nhất có thể!!!
Hắn gọi thêm một cuốc điện thoại vào số nó. Lẩm bẩm một mình: '' Mẹ kiếp, thuê bao rồi.''
Lòng dạ hắn như lửa đốt. Mặt hắn vẫn lạnh căm, và kiên nghị. Nhưng đâu ai biết là phía sau đôi lông mày rậm ấy bây giờ là cả một sự chờ đợi, một sự hối hận và một sự trống rỗng vô cùng.
- Nhất Minh! Lên xe.
Gia Bảo tới đón hắn. Nhìn mắt hắn lạnh tanh bước lên xe. Cậu đoán chắc là hắn sẽ không dữ được vẻ mặt bình tĩnh này lâu đâu. Là bạn thân từ nhỏ, sao cậu lại không biết chứ. Cậu là người hiểu nó nhất. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy nó như thế này vì một người con gái. Thì ra cái cô bé ngốc nghếch mà hắn sửa xe giúp đó đã làm hắn như thế này.
- Không cần để cái bộ mặt bình thản đó trước mặt tớ đâu. Cậu lo lắng thì cậu cứ lo lắng đi.
Hắn nhíu thêm đôi lông mày, thấy điện thoại rung rung, hắn mở ra nghe. Chưa kịp đầu dây bên kia nói gì, hắn đã nhanh dành lời nói trước:
- Sao rồi? – hắn trả lời rồi mở loa ngoài.
- Cậu Nhất Minh, chiếc xe bắt cóc cô chủ có biển số cuối là 23. Chỉ có nhìn thấy hai số cuối. Còn lại, bọn chúng đã cố tình sắp xếp để hàng che lấp đi biển số. Hiện đang đi về phía Nam thành phố, nếu như không nhầm thì nó đang đi về phía mấy ngôi nhà hoang của đúng công ty của ông chủ đang xây dở.
- Ok tốt! Chuẩn bị đi!
Phía bên kia điện thoại có tiếng dạ dạ gấp gáp. Hắn cúp máy. Chẳng cần hỏi thêm, Gia Bảo quay đâu xe phóng về phía Nam của thành phố.
- Tay chân của cậu cũng khá đấy chứ! – cậu cười nói với hắn.
- Không hẳn đâu.
--------------------
Tại một nơi nào đó....
- Thả cô ta xuống!
- Cô chủ! Cô ta vẫn đang bất tỉnh ạ.
- Đưa cho tao chỗ bóng bay.
Ngọc Thảo cầm lấy bóng bay tên nô lệ đưa cho. Ả cười một cách man rợ. Nó không làm gì có tội với ả cả, nhưng được biết nó là hôn phu của Nhất Minh, ả không khỏi tức giận. Tại sao? Ả thổ lộ với hắn cách đây cũng gần một năm rồi. Tại sao Nhất Minh lại không chọn ả? Thế mà chứng kiến cái clip hot girl của trường thổ lộ với hắn, đoạn cuối, ả thấy rõ mồn một hắn đưa tay ra bảo vệ con bé này. Nên ả muốn, hắn phải rời xa nó.
Bơm đầy nước vào bao nhiêu quả bóng bay, ả vỗ tay cho bọn đàn em đi vào.
- Quay thật nhiều clip cho tao rồi post lên mạng xã hội!!! Tao muốn nó bị bẽ mặt.
Nói xong, ả ném bóng bay nước vào mặt nó cho nó tỉnh.
Bốp!
Nó không tỉnh.
Bốp!!!
Thêm một quả bóng bay nước nữa đáp cả vào người nó. Cảm giác man mát, ươn ướt khiến nó tỉnh dậy. Mở mắt ra, nó thấy xung quanh là một nơi nào đó mà nó không biết, trước mặt nõ là bảy, tám đứa con gái phấn son lòe loẹt.
Nó run bần bật, nhận ra cả chân và tay đều bọ trói, nó cựa quậy nhìn thẳng vào đứa đứng giữa nói:
- Mấy người là ai?
Con ả rướn mắt lên nhìn lại nó:
- Chúng tao là người ghét mày.
- Tôi làm gì mấy người mà mấy người ghét tôi.
- Vì chúng tao thích thế.
Nói rồi ả Ngọc Thảo lấy bóng bay nước ném liên tiếp vào nó.
Bốp!
Bốp!
Bốp!!!
Cứ thế, từng quả bóng bay đáp vào mặt nó. Đau, dát nữa, nó không thể tiếp tục chịu đựng rồi.
Nó hét ầm lên:
- CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY!!!??? THẢ TÔI RA!
Ngọc Thảo lại tiến tới cạnh nó, lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào má nó:
- Xem ra mày tỉnh thật rồi đây! Bọn tao đang làm gì thì mày phải biết chứ!!?
Nói rồi ả tát cho nó một cái. Đau điếng người! Phút giây đó... nó chỉ có nghĩ tới Nhất Minh. Hắn hản là phải đang đi tìm nó rồi chứ. *Nhất Minh à.* - nó gục xuống.
... Tại phía Nam nơi thành phố:
- Alo cậu Nhất Minh... blah
- Mẹ kiếp!!! Bị chúng lừa rồi. Lục soát lại cho tao!!!
/12
|