Trời xế chiều, ngày càng sẩm tối. Hắn ngồi trên xe mà lòng nóng như lửa đốt, mặc kệ mấy cái đèn xanh đèn đỏ vô dụng ấy, hắn cứ thế lao. Vừa lao vừa chửi. Tay chân của hắn đã bị bọn bắt cóc đó lừa. Làm hắn chạy hết một vòng quanh mấy ngôi nhà hoang, gọi khản cả cổ nhưng chẳng thấy ai. Thì ra là ả Ngọc Thảo, cô ta dám lừa hắn, dám động cả vào người của hắn thì thật thể không tha được nữa.
Nhíu lại đôi lông mày, hắn phanh xe gấp.
Lại là một ngôi nhà hoang.
- Linh! Em có ở đó không??? Diệp Linh.
Tên tay sai của Ngọc Thảo hớt hải chạy vào.
- Cô chủ! Hắn tới rồi. Nhỏ này tính sao đây?
- Để tao!
Ả đứng đó khoanh tay, gọi nó:
- Chồng tương lai mày vác xác đến rồi kìa con.
*Im lặng*
- Mày dám coi thường lời nói của tao?
Nó vẫn gục xuống, im lặng.
- CON KIA!!!!!!!!!
Ả hét, nó vẫn im lặng. Tên tay sai tới vậy, lật mặt nó lên thì giật mình. Thì ra nó đang ngủ.
- Cô chủ!!! Cô ta ngủ rồi.
Tên tay sai nín cười. Hắn làm cái nghề này lâu rồi nhưng chưa thấy đứa nào bị bắt cóc mà vẫn ngủ ngon được như nó.
Ngọc Thảo bước lại gần, dùng đôi giày cao gót nhọn hoắt đạp nó. Nó tỉnh dậy. Mặt vãn lờ lờ vẻ mệt mỏi.
- Người mày mong chờ nãy giờ tới rồi kìa!
- Nhất Minh? Anh ấy ở đâu?
- Chuẩn bị xem phim miễn phí nhé! - Ả trợn mắt lên tiếp tục dùng một lực không hề nhỏ đạp nó thêm cái nữa.
- CÔ BỊ ĐIÊN À? HÀ CỚ GÌ TỰ NHIÊN LẠI HÀNH HẠ TÔI NHƯ VẬY!!!
- Mày còn dám to tiếng với tao!
Ngọc Thảo lật mặt nó lên, tát hai phát vào mặt nó. Có một giọt máu đỏ ở nơi khóe môi. Bất lực! Nó hét lên:
- NHẤT MINHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn đang tìm nó, bất giác nghe thấy tiếng hét của nó trên cao thì chạy một mạch lên trên tầng thượng. Lý trí mách bảo cho hắn rằng nó đang ở trên đó. Gia Bảo cùng đàn tay sai cũng chạy một mạch lên.
- Nhất Minh!!! Để tớ cùng anh em lên trước!
Hắn gật đầu. Gia Bảo vừa bước vào, một lũ côn đồ liền xông ra chặn. Quân của Nhất Minh không đông, nhưng ai cũng to khỏe và sức mạnh thì không thể thua mấy tên nhãi nhép này được. Cậu nắm chắc phần thắng và hết sức tin tưởng vào tay chân của hắn.
Trận hỗn độn cứ thế diễn ra, Nhất Minh len lỏi vào bên trong, nhìn thấy nó đang ngồi bệt dưới đất, chân tay xước xát, miệng đầy máu thì không khỏi bàng hoàng.
- Diệp Linh!!!!!
Hắn gấp gáp bước tới, đôi chân bỗng khựng lại khi hắn thấy Ngọc Thảo đang cầm dao.
- Đừng lại gần! Không tôi sẽ giết cô ta đấy!
- Cô đã làm gì Diệp Linh rồi?
Ả nghe thế thì bỗng nhiên nhếch mép cười, tiến tới bên hắn:
- Còn làm gì? Tôi đã ném hơn 20 quả bóng bay nước vào mặt cô ta, cô ta đã ướt như chuột lột. Trông thảm lắm. Chẹp chẹp, anh biết không? Tôi còn quay clip cơ, để xem báo chí sẽ đưa tin như thế nào về hôn phu của Triệu Nhất Minh – người thừa kế duy nhất cụa tập đoàn BBO?
- Tại sao cô làm vậy?
- Còn tại sao? Vậy thì tại sao trước đây anh không chấp nhận tôi?
- Thì ra là vậy. – hắn nhếch môi rút điện thoại ra gọi.
- Anh...anh định báo công an?
- Không thế thì sao?
Ả chạy nhanh ra đưa dao kề vào cổ nó. Nó hốt hoảng quậy đầu. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã cho nó hiểu. Thì ra đây là lý do ả bắt cóc nó.
Từ đâu chạy ra toàn là công an bao vây. Ả hốt hoảng hét lên:
- Ai lại gần tôi sẽ giết nó!!!
Phút giây đó Nhất Minh sững sờ. Hắn không thể để ả ta làm hại nó thêm một lần nữa.
- Mọi người lui ra hết đi!
Nói xong hắn bước tới chỗ ả và nó đang đứng. Cứ từ từ, hắn bước thêm.
Ngọc Thảo run rẩy, sợ hãi. Ả kề dao vào cổ nó bằng lực mạnh hơn, đã có một đường máu nhỏ trên cổ nó. Ả kéo dao dẫn nó lùi lại, hắn vẫn từ từ bước tới. Bỗng nhiên *Xoạch!!!* một cái, ả đã quá hoảng loạn làm rơi con dao. Nhanh tay, hắn kéo nó lại về phía mình và gạt chân làm ả ngả người ngã xuống. Cùng lúc đó, công an bao vây và đưa ả về đồn để giải quyết.
Nó phải đối mặt với cảnh tượng vừa rồi thì hoảng loạn, sợ hãi ngất luôn trên vai hắn. *Có anh rồi!* - hắn nói thầm thật khẽ rồi bế nó lên xe.
Hắn đặt nó lên xe, đi thẳng tới bệnh viện thành phố.
- Thế nào ạ?
- Bệnh nhân không gặp gì nguy hiểm cả. Chỉ bị xước xát chân tay thôi. Còn nữa, cô ấy bị cảm lạnh trong thời gian rất lâu rồi. Có vẻ như cô ấy tiếp xúc với nước trong thời gian quá dài. Má bên phải của cô ấy sưng khá to. Còn do hoảng loạn tinh thần nên mới bị ngất.
- Cảm ơn bác sỹ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cửa phòng bệnh. Nhìn nó nằm trên giường hắn hối hận. Hôm nay nó bị như thế này là do hắn. Lẽ ra lúc đó, hắn không nên dỗi nó. Cũng chỉ là nó muốn hắn chơi cùng thôi! Nhìn bên má sưng đỏ của nó lòng hắn không khỏi xót xa. Thương nó quá! Hắn lấy tay nhẹ chạm vào má nó. Cầm bàn tay nó lên, đập vào mặt hắn lại là vết dây thừng cứa đỏ in hằn và mấy vết xước xát do nền đất ngôi nhà hoang lại làm hắn cay đắng. Buông tay nó xuống, hắn nắm chặt tay đập vào đùi mình! Chết tiệt! Ngọc Thảo, cô ta dám động tới người của hắn là thách thức với sức chịu đựng của hắn rồi đấy. Nhất định hắn sẽ không tha cho cô ta đâu.
Hắn cứ thế ngồi nhìn nó. Gia Bảo gọi hắn nói đi ăn nhưng hắn từ chối. Hắn muốn bên nó hơn là ăn trong lúc này.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Thấy có gì đó nặng nặng đè lên tay, cúi nhìn. Thì ra là hắn. Nó ngẩn người.
Trong đầu nhìn lại mọi chuyện của ngày hôm qua như một thước phim tua chậm, là hắn? Là hắn đã cứu nó. Là hắn, hắn đưa nó tới đây. Lại là hắn, người đã bên nó từ chiều tối hôm qua tới bây giờ sao?
Nó ngốc nghếch ngồi nhìn hắn, cảm động đến rơi nước mắt. Hắn thấy động đậy thì bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, hắn thấy nó đang khóc.
- Sao rồi? – hắn hỏi.
Nó muốn trả lời là nó ổn, nhưng nhìn cái mặt vẫn khinh khỉnh của hắn, nó lại sụt sịt lè lưỡi trêu tức hắn:
- Plè! Chưa thấy ai chăm sóc người bệnh mà ngủ say gần chết như anh!
- Em còn dám chêu anh! Cả đêm anh thức chăm sóc em đó!
Hắn thấy nó đã khỏe đến mức chêu được cả hắn thì nhảy xuống giường, đi thẳng tới nhà vệ sinh của phòng bệnh đánh răng.
Nó nhăn nhở. *Lại là hắn đấy* rồi khẽ mỉm cười.
- Nằm đây mà dưỡng sức đi anh có việc phải đi rồi! Ở đây mà quậy thì biết tay anh!
Hắn khoác áo vào rồi đi ra đứng ở chỗ ngưỡng cửa đợi nó trả lời. Chả thấy nói gì. Hắn sa sầm mặt nhăn nhó. ‘’Mồm đâu!?’’
- Biết òy.
Nó chả thèm nhìn hắn nữa. Nằm viện buồn chết đi được ý. À! Nó ngửa người lấy cái áo vắt trên thành giường lôi điện thoại ra. Rồi lại xụ má xuống vì máy hết sạch pin.
Buồn quá! Nó trườn người xuống giường nằm, mắt lại sáng lên rồi ngồi dậy vì có cái sạc pin ở đó! Chắc có ai đang cắm sạc để quên.
Vừa cắm sạc vào, nó mở ra, toàn cuộc gọi nhỡ của hắn lúc nó bị bắt cóc. Nó cảm động lắm, mỉm cười rồi mở danh bạ gọi Thiên Ngọc tới chơi cho đỡ buồn.
‘’Cậu tới bệnh vện thành phố chơi với mình đi!’’
‘’Sao? Cậu làm gì ở đó!’’
‘’Tới rồi tớ kể.’’
Nó cúp máy, chờ Thiên Ngọc tới. Mười phút sau Thiên Ngọc đạp cửa cái *Ầm!!!* rồi hùng hổ bước vào.
- Sao sao? Cậu bị sao?
- Tớ? Bị bắt cóc đó. À, còn nữa, tớ không có đủ tiền đền cửa cho bệnh viện đâu nhé!
- Nhẹ mà! Này! What!!! Cậu đùa tớ đấy hả?
- Đâu có, chuyện là như thế này, thế này...
Nó cứ thể ngồi thu đầu gối trên giường kể cho Thiên Ngọc. Tay nó khua chân khua tay diễn tả cho Thiên Ngọc hiểu, nào là ả kia ả tát nó như thế nào, ả còn dùng trò ném bóng bay biến thái như thế nào... hết một tiếng đồng hồ.
Kể xong, Thiên Ngọc gật gà gật gù rồi cốc cho nó một phát vào trán đau điếng người.
- Ngốc quá đi! Lần sau cậu nhớ cẩn thận đấy. Trông cái mặt bánh bao kìa, bên màu trắng bên màu hồng. Chán luôn!
Nó nhăn mặt xoa đầu.
- Au ui! Đau chết đi được! Cậu có thích tớ cốc lại không?
- Tất nhiên là không!
- Thế hì xin lỗi bổn cô nương đi!
- Còn lâu nhé.
Nó trèo xuống giường, đuổi Thiên Ngọc quanh phòng. Hai đứa đang chơi vui, ngước nhìn đồng hồ, Thiên Ngọc cuống quýt:
- Chết! Tớ phải về nấu cơm rồi! Thiên Long ở nhà chắc đói chết mất!
- Ok ok! Cậu về mau đi không em trai lại mong.
Bố mẹ Thiên Ngọc mất từ khi cô học lớp 6 và để lại cho cô đứa em trai Thiên Long vốn đã bị bệnh tim từ nhỏ. Lên cấp ba, nó quen Thiên Ngọc và thân với cô từ đó. Thiên Ngọc hôm nào cũng vừa làm thêm vừa kiếm tiền để chữa bệnh cho em. Là bạn thân, nó cũng chẳng cho Thiên Ngọc được cái gì nhưng nó phần nào giúp Thiên Ngọc đứng lên trong cuộc sống mỗi lần vấp ngã.
Nó gật đầu, chào Thiên Ngọc rồi lại ngồi thu mình nghe nhạc trên giường. Tiếng nhạc cứ thế đưa nó vào giấc ngủ! Nó vẫn mỏi quá.
*Cạch*. Tiếng mở cửa khe khẽ, Gia Bảo xách một túi hoa quả tới thăm nó. Ai dè đúng lúc nó đang ngủ. Cậu bước vào, cứ thế đứng nhìn nó.
Nó cá tính lắm! Cá tính đến mức trái tim cậu phải lỗi mất một nhịp dù biết nó là vợ tương lai của Nhất Minh – thằng bạn nối khố từ thuở cha sinh mẹ đẻ của cậu. Đặt túi hoa quả lên bàn, cậu nhìn nó rồi bất ngờ đưa tay lên vén lọn tóc nghịch ngợm không chịu ở trên lại rơi xuống mũi nó. Chỉ là một nhịp tim thôi mà. Cậu khẽ mỉm cười. Dù sao thì, hắn cũng mới là người mang hạnh phúc đến cho nó và ngược lại, nó cũng là người mang hạnh phúc đến cho hắn.
*Diệp Linh à! Cậu khiến trái tim tôi cũng phải lỗi đi một nhịp rồi đấy! Nói gì là tảng đá lạnh lùng đó.* - hắn nghĩ.
Nhất Minh ở nhà nấu cháo cả sáng, khổ sở mang cháo tới cho nó. Tới cửa thì gặp cảnh tượng cậu đang vuốt tóc nó. Giật mình trốn về phía khe cửa chỗ để chổi của mấy cô lao công, Gia Bảo bước ra hắn mới đi vào!
Phút giây đó hắn lặng đi. Hay là Gia Bảo cũng thích nó nhỉ? Không thể được. Nó là người của hắn rồi mà! Phùng Diệp Linh là người con gái của hắn rồi mà!!! Hắn phải làm sao đây?
Nhíu lại đôi lông mày, hắn phanh xe gấp.
Lại là một ngôi nhà hoang.
- Linh! Em có ở đó không??? Diệp Linh.
Tên tay sai của Ngọc Thảo hớt hải chạy vào.
- Cô chủ! Hắn tới rồi. Nhỏ này tính sao đây?
- Để tao!
Ả đứng đó khoanh tay, gọi nó:
- Chồng tương lai mày vác xác đến rồi kìa con.
*Im lặng*
- Mày dám coi thường lời nói của tao?
Nó vẫn gục xuống, im lặng.
- CON KIA!!!!!!!!!
Ả hét, nó vẫn im lặng. Tên tay sai tới vậy, lật mặt nó lên thì giật mình. Thì ra nó đang ngủ.
- Cô chủ!!! Cô ta ngủ rồi.
Tên tay sai nín cười. Hắn làm cái nghề này lâu rồi nhưng chưa thấy đứa nào bị bắt cóc mà vẫn ngủ ngon được như nó.
Ngọc Thảo bước lại gần, dùng đôi giày cao gót nhọn hoắt đạp nó. Nó tỉnh dậy. Mặt vãn lờ lờ vẻ mệt mỏi.
- Người mày mong chờ nãy giờ tới rồi kìa!
- Nhất Minh? Anh ấy ở đâu?
- Chuẩn bị xem phim miễn phí nhé! - Ả trợn mắt lên tiếp tục dùng một lực không hề nhỏ đạp nó thêm cái nữa.
- CÔ BỊ ĐIÊN À? HÀ CỚ GÌ TỰ NHIÊN LẠI HÀNH HẠ TÔI NHƯ VẬY!!!
- Mày còn dám to tiếng với tao!
Ngọc Thảo lật mặt nó lên, tát hai phát vào mặt nó. Có một giọt máu đỏ ở nơi khóe môi. Bất lực! Nó hét lên:
- NHẤT MINHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn đang tìm nó, bất giác nghe thấy tiếng hét của nó trên cao thì chạy một mạch lên trên tầng thượng. Lý trí mách bảo cho hắn rằng nó đang ở trên đó. Gia Bảo cùng đàn tay sai cũng chạy một mạch lên.
- Nhất Minh!!! Để tớ cùng anh em lên trước!
Hắn gật đầu. Gia Bảo vừa bước vào, một lũ côn đồ liền xông ra chặn. Quân của Nhất Minh không đông, nhưng ai cũng to khỏe và sức mạnh thì không thể thua mấy tên nhãi nhép này được. Cậu nắm chắc phần thắng và hết sức tin tưởng vào tay chân của hắn.
Trận hỗn độn cứ thế diễn ra, Nhất Minh len lỏi vào bên trong, nhìn thấy nó đang ngồi bệt dưới đất, chân tay xước xát, miệng đầy máu thì không khỏi bàng hoàng.
- Diệp Linh!!!!!
Hắn gấp gáp bước tới, đôi chân bỗng khựng lại khi hắn thấy Ngọc Thảo đang cầm dao.
- Đừng lại gần! Không tôi sẽ giết cô ta đấy!
- Cô đã làm gì Diệp Linh rồi?
Ả nghe thế thì bỗng nhiên nhếch mép cười, tiến tới bên hắn:
- Còn làm gì? Tôi đã ném hơn 20 quả bóng bay nước vào mặt cô ta, cô ta đã ướt như chuột lột. Trông thảm lắm. Chẹp chẹp, anh biết không? Tôi còn quay clip cơ, để xem báo chí sẽ đưa tin như thế nào về hôn phu của Triệu Nhất Minh – người thừa kế duy nhất cụa tập đoàn BBO?
- Tại sao cô làm vậy?
- Còn tại sao? Vậy thì tại sao trước đây anh không chấp nhận tôi?
- Thì ra là vậy. – hắn nhếch môi rút điện thoại ra gọi.
- Anh...anh định báo công an?
- Không thế thì sao?
Ả chạy nhanh ra đưa dao kề vào cổ nó. Nó hốt hoảng quậy đầu. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã cho nó hiểu. Thì ra đây là lý do ả bắt cóc nó.
Từ đâu chạy ra toàn là công an bao vây. Ả hốt hoảng hét lên:
- Ai lại gần tôi sẽ giết nó!!!
Phút giây đó Nhất Minh sững sờ. Hắn không thể để ả ta làm hại nó thêm một lần nữa.
- Mọi người lui ra hết đi!
Nói xong hắn bước tới chỗ ả và nó đang đứng. Cứ từ từ, hắn bước thêm.
Ngọc Thảo run rẩy, sợ hãi. Ả kề dao vào cổ nó bằng lực mạnh hơn, đã có một đường máu nhỏ trên cổ nó. Ả kéo dao dẫn nó lùi lại, hắn vẫn từ từ bước tới. Bỗng nhiên *Xoạch!!!* một cái, ả đã quá hoảng loạn làm rơi con dao. Nhanh tay, hắn kéo nó lại về phía mình và gạt chân làm ả ngả người ngã xuống. Cùng lúc đó, công an bao vây và đưa ả về đồn để giải quyết.
Nó phải đối mặt với cảnh tượng vừa rồi thì hoảng loạn, sợ hãi ngất luôn trên vai hắn. *Có anh rồi!* - hắn nói thầm thật khẽ rồi bế nó lên xe.
Hắn đặt nó lên xe, đi thẳng tới bệnh viện thành phố.
- Thế nào ạ?
- Bệnh nhân không gặp gì nguy hiểm cả. Chỉ bị xước xát chân tay thôi. Còn nữa, cô ấy bị cảm lạnh trong thời gian rất lâu rồi. Có vẻ như cô ấy tiếp xúc với nước trong thời gian quá dài. Má bên phải của cô ấy sưng khá to. Còn do hoảng loạn tinh thần nên mới bị ngất.
- Cảm ơn bác sỹ.
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cửa phòng bệnh. Nhìn nó nằm trên giường hắn hối hận. Hôm nay nó bị như thế này là do hắn. Lẽ ra lúc đó, hắn không nên dỗi nó. Cũng chỉ là nó muốn hắn chơi cùng thôi! Nhìn bên má sưng đỏ của nó lòng hắn không khỏi xót xa. Thương nó quá! Hắn lấy tay nhẹ chạm vào má nó. Cầm bàn tay nó lên, đập vào mặt hắn lại là vết dây thừng cứa đỏ in hằn và mấy vết xước xát do nền đất ngôi nhà hoang lại làm hắn cay đắng. Buông tay nó xuống, hắn nắm chặt tay đập vào đùi mình! Chết tiệt! Ngọc Thảo, cô ta dám động tới người của hắn là thách thức với sức chịu đựng của hắn rồi đấy. Nhất định hắn sẽ không tha cho cô ta đâu.
Hắn cứ thế ngồi nhìn nó. Gia Bảo gọi hắn nói đi ăn nhưng hắn từ chối. Hắn muốn bên nó hơn là ăn trong lúc này.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Thấy có gì đó nặng nặng đè lên tay, cúi nhìn. Thì ra là hắn. Nó ngẩn người.
Trong đầu nhìn lại mọi chuyện của ngày hôm qua như một thước phim tua chậm, là hắn? Là hắn đã cứu nó. Là hắn, hắn đưa nó tới đây. Lại là hắn, người đã bên nó từ chiều tối hôm qua tới bây giờ sao?
Nó ngốc nghếch ngồi nhìn hắn, cảm động đến rơi nước mắt. Hắn thấy động đậy thì bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, hắn thấy nó đang khóc.
- Sao rồi? – hắn hỏi.
Nó muốn trả lời là nó ổn, nhưng nhìn cái mặt vẫn khinh khỉnh của hắn, nó lại sụt sịt lè lưỡi trêu tức hắn:
- Plè! Chưa thấy ai chăm sóc người bệnh mà ngủ say gần chết như anh!
- Em còn dám chêu anh! Cả đêm anh thức chăm sóc em đó!
Hắn thấy nó đã khỏe đến mức chêu được cả hắn thì nhảy xuống giường, đi thẳng tới nhà vệ sinh của phòng bệnh đánh răng.
Nó nhăn nhở. *Lại là hắn đấy* rồi khẽ mỉm cười.
- Nằm đây mà dưỡng sức đi anh có việc phải đi rồi! Ở đây mà quậy thì biết tay anh!
Hắn khoác áo vào rồi đi ra đứng ở chỗ ngưỡng cửa đợi nó trả lời. Chả thấy nói gì. Hắn sa sầm mặt nhăn nhó. ‘’Mồm đâu!?’’
- Biết òy.
Nó chả thèm nhìn hắn nữa. Nằm viện buồn chết đi được ý. À! Nó ngửa người lấy cái áo vắt trên thành giường lôi điện thoại ra. Rồi lại xụ má xuống vì máy hết sạch pin.
Buồn quá! Nó trườn người xuống giường nằm, mắt lại sáng lên rồi ngồi dậy vì có cái sạc pin ở đó! Chắc có ai đang cắm sạc để quên.
Vừa cắm sạc vào, nó mở ra, toàn cuộc gọi nhỡ của hắn lúc nó bị bắt cóc. Nó cảm động lắm, mỉm cười rồi mở danh bạ gọi Thiên Ngọc tới chơi cho đỡ buồn.
‘’Cậu tới bệnh vện thành phố chơi với mình đi!’’
‘’Sao? Cậu làm gì ở đó!’’
‘’Tới rồi tớ kể.’’
Nó cúp máy, chờ Thiên Ngọc tới. Mười phút sau Thiên Ngọc đạp cửa cái *Ầm!!!* rồi hùng hổ bước vào.
- Sao sao? Cậu bị sao?
- Tớ? Bị bắt cóc đó. À, còn nữa, tớ không có đủ tiền đền cửa cho bệnh viện đâu nhé!
- Nhẹ mà! Này! What!!! Cậu đùa tớ đấy hả?
- Đâu có, chuyện là như thế này, thế này...
Nó cứ thể ngồi thu đầu gối trên giường kể cho Thiên Ngọc. Tay nó khua chân khua tay diễn tả cho Thiên Ngọc hiểu, nào là ả kia ả tát nó như thế nào, ả còn dùng trò ném bóng bay biến thái như thế nào... hết một tiếng đồng hồ.
Kể xong, Thiên Ngọc gật gà gật gù rồi cốc cho nó một phát vào trán đau điếng người.
- Ngốc quá đi! Lần sau cậu nhớ cẩn thận đấy. Trông cái mặt bánh bao kìa, bên màu trắng bên màu hồng. Chán luôn!
Nó nhăn mặt xoa đầu.
- Au ui! Đau chết đi được! Cậu có thích tớ cốc lại không?
- Tất nhiên là không!
- Thế hì xin lỗi bổn cô nương đi!
- Còn lâu nhé.
Nó trèo xuống giường, đuổi Thiên Ngọc quanh phòng. Hai đứa đang chơi vui, ngước nhìn đồng hồ, Thiên Ngọc cuống quýt:
- Chết! Tớ phải về nấu cơm rồi! Thiên Long ở nhà chắc đói chết mất!
- Ok ok! Cậu về mau đi không em trai lại mong.
Bố mẹ Thiên Ngọc mất từ khi cô học lớp 6 và để lại cho cô đứa em trai Thiên Long vốn đã bị bệnh tim từ nhỏ. Lên cấp ba, nó quen Thiên Ngọc và thân với cô từ đó. Thiên Ngọc hôm nào cũng vừa làm thêm vừa kiếm tiền để chữa bệnh cho em. Là bạn thân, nó cũng chẳng cho Thiên Ngọc được cái gì nhưng nó phần nào giúp Thiên Ngọc đứng lên trong cuộc sống mỗi lần vấp ngã.
Nó gật đầu, chào Thiên Ngọc rồi lại ngồi thu mình nghe nhạc trên giường. Tiếng nhạc cứ thế đưa nó vào giấc ngủ! Nó vẫn mỏi quá.
*Cạch*. Tiếng mở cửa khe khẽ, Gia Bảo xách một túi hoa quả tới thăm nó. Ai dè đúng lúc nó đang ngủ. Cậu bước vào, cứ thế đứng nhìn nó.
Nó cá tính lắm! Cá tính đến mức trái tim cậu phải lỗi mất một nhịp dù biết nó là vợ tương lai của Nhất Minh – thằng bạn nối khố từ thuở cha sinh mẹ đẻ của cậu. Đặt túi hoa quả lên bàn, cậu nhìn nó rồi bất ngờ đưa tay lên vén lọn tóc nghịch ngợm không chịu ở trên lại rơi xuống mũi nó. Chỉ là một nhịp tim thôi mà. Cậu khẽ mỉm cười. Dù sao thì, hắn cũng mới là người mang hạnh phúc đến cho nó và ngược lại, nó cũng là người mang hạnh phúc đến cho hắn.
*Diệp Linh à! Cậu khiến trái tim tôi cũng phải lỗi đi một nhịp rồi đấy! Nói gì là tảng đá lạnh lùng đó.* - hắn nghĩ.
Nhất Minh ở nhà nấu cháo cả sáng, khổ sở mang cháo tới cho nó. Tới cửa thì gặp cảnh tượng cậu đang vuốt tóc nó. Giật mình trốn về phía khe cửa chỗ để chổi của mấy cô lao công, Gia Bảo bước ra hắn mới đi vào!
Phút giây đó hắn lặng đi. Hay là Gia Bảo cũng thích nó nhỉ? Không thể được. Nó là người của hắn rồi mà! Phùng Diệp Linh là người con gái của hắn rồi mà!!! Hắn phải làm sao đây?
/12
|