Students Love

Chương 8

/12


Phút giây đó hắn lặng đi. Hay là Gia Bảo cũng thích nó nhỉ? Không thể được. Nó là người của hắn rồi mà! Phùng Diệp Linh là người con gái của hắn rồi mà!!! Hắn phải làm sao đây?

Bất giác, hắn đặt cháo xuống. Ngồi bên cạnh giường xót xa nhìn nó. Không kìm được lòng mà hôn nhẹ xuống má phải đỏ ửng do bị tát. Lòng hắn xót lắm khi nhìn thấy nó như thế này.

Diệp Linh đang ngủ, bỗng nhiên mơ tới một giấc mơ rất mơ hồ, cảm thấy như có người nào đó đang hôn mình. Mở đôi mắt tròn xoe ra, nó giật mình:

- Anh...anh...!!!

Nó nhăn mặt, hắn thì lúng túng gần chết, ngại lắm nhưng vẫn cố lấy lại vẻ mặt bình thản như mọi ngày lạnh lùng nói với nó:

- Em dậy rồi thì ăn cháo đi!

Nó lắc đầu. Từ hôm qua tới giờ cổ họng nó đắng nghét. Chả muốn ăn gì. Hôm nay có Thiên Ngọc tới chơi nên quên uống cả nước. Giờ vẫn khát khô hết cả cổ.

- Thế có muốn đi học không?

Nó nghe thế thì mắt sáng bừng, gật đầu như bổ củi rồi trèo xuống giường uống nước. Hắn thấy thế vừa nói vừa đỡ tay lấy cốc nước cho nó:

- Ăn khỏe thì mới đi học được chứ!

Nó không nói gì.

- Mồm đâu rồi! – hắn cáu nó.

Nó lắc đầu.

- Em muốn anh mớm?

Nó lắc đầu quầy quậy. Nhăn mặt tự động chạy ra bàn mở cháo ăn. Từ khi có tình cảm với hắn, chính nó thấy bản thân mình nói ít đi bao nhiêu.

Trước đây, khi sống cuộc sống bình thường, hôm nào nó cũng nói như là ‘‘xe tải lao dốc’’. Khác hẳn với bây giờ.

Hôm sau, nó được hắn ‘‘rộng lượng cho phép’’ đi học. Vừa gặp Thiên Ngọc đã nhảy cẫng lên rồi! Hai đứa buôn dưa nói chuyện cả buổi với nhau mãi không chán.

Ra chơi, Nhất Minh định sang lớp nó rủ nó ra căng tin thì nghe thấy tiếng học sinh trong trường truyền tai nhau là lớp nó đang xảy ra chuyện. Hắn bước nhanh về phía lớp học của nó, học sinh các lớp khác nháo nhào đổ vào xem. Vừa nhìn vào cửa, Nhất Minh thấy người nó đang ướt như chuột lột.

- Ai làm?

Diệp Linh lắc đầu, nó đâu có biết đâu. Hắn giận tím mặt. Kẻ nào dám động vào nó lần thứ hai chứ? Hắn nhắm mắt gắt lên:

- LÀ AI?!

Bỗng đâu Khương bước ra. Cậu run lẩy bẩy vì sợ Nhất Minh. Tai tiếng của Nhất Minh không ai trong cái trường này là không biết cả.

- Tôi... là tôi...

- Gì cơ? Việt Khương!!! Sao cậu lại đổ nước vào người mình?

- Mình... mình không cố ý mà.

Diệp Linh nhìn cách cư xử của Khương thì biết là Khương không cố ý. Nó vốn dễ dãi nên cho qua, mỉm cười gật đầu đẩy nhẹ Nhất Minh đi. Nó biết hắn sẽ không tha cho Khương nên phải đẩy hắn rời đi sớm. Không thì... nó lắc đầu! Có án mạng xảy ra mất.

- Thôi nào Nhất Minh! Cậu ta không cố ý mà, đi ăn thôi!!!!

Nhất Minh chỉ muốn quay lại đấm cho Khương một trận. Sao cậu ta lại làm thế với Diệp Linh? Quay lại nhìn, hắn thấy một nụ cười.

- Stop! Linh! Anh bảo stop cơ mà!!!

- ‘’Sờ tốp?’’. Được thôi!

- Em phát âm sai hết rồi kìa.

- Xì. Kệ đi!

- Kệ cái gì? Dốt. Về anh rèn em cho coi.!

Diệp Linh mặc kệ Nhất Minh đang làu bàu việc học hành của mình. Nó vốn dốt môn Tiếng Anh mà, kéo ghế ngồi xuống chống cằm ngân nga hát giai điệu con nít nào đó mà nó cũng chẳng nhớ tên, nó nhìn hắn.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Người thì ướt như chuột lột! Nãy em có biết em đẩy anh giống như mẹ đẩy con không?

Diệp Linh nghe thế đang hút sữa thì cười sặc sụa.

- Anh cũng giỏi so sánh quá ha!

Nhất Minh không nói gì, trong đầu lảng vảng nụ cười của Khương. Rõ ràng là nụ cười đó không- bình- thường.

/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status