Có một con ma đang ám tôi.
Yên tâm đi, con ma này không có bộ dạng hù chết người đâu, mặc dù nó có đầu tóc dài thật dài, bộ da trắng thật trắng. Nó là một con ma đẹp như tranh vẽ, phảng phất một nét buồn lãng mạn nơi đáy mắt.
Cắt ngay! Cái màn nhận diện người đẹp này qúa rẻ tiền!
Đại khái là như này, con ma đó có họ hàng với cái con mà người ta hay lên nóc nhà để bắt ấy.
Đó chính là...
Quạ...
Đen! !!
Quạ đen mặc một bộ đồ đen, đi một đôi giày đen, đeo một cái túi đen, tay cầm cái ô đen bước vào cái trại số đen của bọn tôi.
Sao nó không nhuộm da đen hay bôi răng đen như phim "tình người duyên ma" cho đủ bộ nhỉ?
Trời vừa mới hửng nắng, vậy mà Quạ nỡ làm u ám như này. Và y như một quy luật, bọn trog trại lớp khác thò đầu ra ngó nàng đăm đăm. Chuyện, Quạ đen có sức hấp dẫn chết ruồi mà! Nhưng aao nó lại dùng cặp mắt đen láy buồn hiu đó để nhìn tôi nhỉ? Để coi, hình như tôi không nợ tiền nó, cũng chẳng ăn cướp gì của nó hết.
-Chào em, vừa từ nghĩa địa về hả? -Tôi vừa dán miếng băng keo to đùng lên tấm bạt trại bị toạc ra như chó cào vừa hỏi Quạ.
Lâu rồi không gặp cũng thấy vắng vắng, bé Quạ này coi vậy mà vui.
-Không, em từ nhà tới thắng đây. -Quạ đáp như cái máy.
Quái, con nhỏ này bị gì vậy? Chả giống nó chút nào.
-Vậy nhà em chắc là Biladen hả? -Tôi cười cười nhìn nó.
Tươi tỉnh lên đi chứ, bị gì vậy, H5N1 cũng phổ biến ở loài quạ rồi à? Phải tránh xa nó mới được, coi chừng lây.
-Biladen chết rồi anh ạ!-Quạ đen vẫn không cười, tông giọng đều đều buồn buồn. Hình như trong câu đó chứa ẩn ý?
Anh hiểu được con cờ hó nhà anh chết liền! Nhưng mà cũng không hẳn, thái độ của nó giống như bị thất tình.
Đồ điên, thất tình gì mà lâu dữ vậy? Tôi đã từ chối nó cách đây một, hai, à không, ba năm thì phải, đếch nhớ nữa. Ồ, hay là nó có thằng khác và bị đá rồi nhỉ? Chúc mừng!
-Có phải em đó không Subi?-thằng Thuận nãy giờ bận ngồi buộc cái bong bóng màu hường vào chân để chuẩn bị cho trò đạp bóng khỉ gió ngóc đầu lên hỏi.
Bọn lớp tôi cũng tò mò hỏi han Quạ. Con bé hay cười, hay tuyên bố những câu kinh thiên động địa đâu rồi?
-Em qua lớp khác chơi đây, hẹn gặp mấy anh chị sau.-Quạ đen cười rất nhạt, lẩm bẩm một câu cực kì khách sáo rồi bỏ đi.
Giống như có con ma nào qua đây. Kinh dị.
-Mày làm gì mà nó ra nông nỗi như thế hả? -Con Liên đứng sau lưng tôi từ bao giờ, cất giọng rùng rợn hỏi.
Nghe cứ như Bao Công chuẩn bị khai đao xử án ấy.
-Ăn ốc không đổ vỏ*. -Tôi cười trong sáng.
-Cái...-Nó trợn mắt kiểu bị sốc, y chang con sâu bám trên cái cây dưà cạn tôi chơi hồi nhỏ.
-Đùa đấy, nghĩ anh mày là loại người gì? -Tôi đập cái "Bép!" vào đầu đang lơ lửng giữa một màn đêm đen tối của nó.
-Hê hê, -Con Liên xoa xoa cục u trên đầu, đoạn khoanh tay nhìn tôi cười nham hiểm-Tao không tin mày tử tế vậy đâu. Nói đi, mày đã làm gì nó?
Làm gì là làm gì? Anh mày không làm gì hết sao biết mà nói? Cái con này sao đầu óc đen ngòm vậy?
-Mày nghĩ là tao làm gì?
-Đừng có nghe nó xạo Liên à! -Thằng Exdi ỏ đâu chui ra ngồi chém gió ngon lành.
Cả cái lớp đánh mắt về phía nó chờ đợi. Quái, bọn này rỗi hơi đi hóng chuyện thiên hạ vậy nhỉ. ! Mà thằng này định làm gì, giết anh mày à?
Nó không để ai đợi lâu, liếc tôi một cái rồi phát ngôn gây sốc:
-Lớp Lý sắp có con dâu đấy!
Good.
Được đó Exdi, mày rất tuyệt.
Biết ngay là nó sẽ chơi tôi mà.
-Hả? -Mấy chục cái miệng cùng phun ra một từ ngớ ngẩn, ngay sau đó một rừng ánh mắt đập thẳng vào tôi. Ngay cả mấy đứa bạn tôi đi ngang qua trại cũng dừng lại hóng chuyện.
Ồ, mình thành hot boy từ bao giờ vậy? Đại ca ơi đại ca, mày đi đâu về mà xem này, tao hot hơn cả mày rồi đấy!
-Sao mấy đứa im lặng vậy? -Bỗng dưng cái đầu nghệ sĩ của ông Phương chủ nhiệm ló vào. Hình như ông đã nghe được chuyện gì mà trông cái mặt gian không kém lũ này. Hừm, đúng la trò nào thầy đó, à nhầm, thầy nào trò đó.
Ông Phương rất kết Madi, nhiều lan nó chạy sang lớp tôi chơi còn chém gió rất nhiệt tình với ông nữa. Ông bảo xem nó như con. Điều đó có nghĩa là cái mạng của tôi ngày càng lay lắt, sướng thật!
-Em nào thế? -Khóe miệng con Liên giật giật, nó đang căng mắt ra nhìn thằng Exdi với cái vẻ không thể gian hơn, chuẩn bị cười bò ra nữa là đằng khác.
Ê, chuyện của tôi là đề tài hay ho cho bọn này bàn tán hả? Sao chúng còn hứng thú hơn xem JAV vậy?
-Assa, cho nó biết đi kìa! -Cái miệng thằng Exdi kéo thành một nụ cười như con cờ hó. Bây giờ tôi mới nhận ra nó có họ hàng với tay Xpít kia.
-Bọn mày đoán xem!-Đã vậy tôi cóc cần giấu nữa. Đằng nào thì thằng này cũng loa cho cả trường biết, cái chuyện giữa tôi và Madi ấy.
-Không phải Subi?-Lũ con gái bắt đầu nhao nhao lên chém với nhau.
-Vậy thì ai chứ, ai mà xứng đáng làm dâu lớp mình?
...
Lớp Lý của tôi bình thường EQ bé hơn hoặc bằng 0, vậy mà hôm nay tăng vọt đến báo động, bằng chứng là không lâu sau chúng đã đoán ra.
Tốt thôi, Exdi, mày giỏi lắm, muốn tao chết sớm với cái màn giết người tập thể kia phải không?
-Tao chỉ làm những việc cần làm thôi. -Lúc đứng giữa sân xem trò đạp bóng, thằng Exdi bảo tôi.
Trò đạp bóng này sến phải biết, luật chơi là có một lũ người mỗi người buộc một qủa bóng vào chân, sau đó nhè bóng ở chân đối phương mà đạp, ai là người cuối cùng còn bóng là thắng. Nhưng mà đứng xem thế này cũng khá vui.
-Chẳng hạn như làm cái loa hả? -tôi hỏi lại nó. Hình như tôi vừa thấy cái đáng màu đen của Quạ. Không biết tự bao giờ nó biến thành ma thế.
-Nếu mày thật lòng thì sợ gì người ta biết, phải không? -Nó cười đểu, cái giọng làm tôi chỉ muốn lấy cái vỉ đập ruồi đập một phát cho lép cái mặt.
Thằng này đúng là bị virus dại gái nhập vào máu, hết thuốc chữa rồi. Nó sợ tôi không thật lòng với Madi nên mới nói cho cả bọn biết.
-Nó không thích người khác biết, okay? Đừng có xen vào chuyện của bọn tao!
Mày có quyền nghi ngờ, nhưng tóm lại là chẳng biết cái vẹo gì đâu, thật lắm chuyện như đàn bà.
-Tao không muốn Madi phải buồn thôi. -Thằng Exdi nhìn tôi cười, làm như thể tình yêu cao thượng hy sinh hết lòng đẹp như phim Hàn xẻng không bằng, ghê thật.
-Cảm động qúa nhỉ?-Tôi tiếp tục xem trò chơi, không nói chuyện sến với nó nữa.
Nói trắng ra là mày ứ tin tao chứ gì? Sao không phun huỵch toẹt ra đi? Xin lỗi nhé, tao không phải mày, không thể làm theo những gì mày nghĩ là đúng được.
Nhưng mà, mày thay đổi rồi Exdi, truớc đây mày không tởm như thế này.
----------
Tình hình là tôi ghét cái màu đỏ choé mắt của cái aó lớp chuyên Anh mà Madi đang mặc. Trời thì mưa từ chiều giờ, vậy mà bọn lớp Anh kéo nhau ra đứng trước trại chụp ảnh. Madi tất nhiên là đứa hăng nhất, đứng giữa cả bầy con trai nói nói cười cười. Nghĩ lại thì tôi thấy bạn của nó hết 80 phần trăm là con trai rồi, kinh dị. Không biết bao nhiêu trong số đó làm thiêu thân vì nó nhỉ?
-Ê, coi bộ gấu của mày đào hoa không kém mày nhỉ? -Con Liên lại đứng cạnh tôi lúc nào, buông một câu chọc ghẹo.
-Thế mới vui chứ!-Tôi cười cợt nhả. Từ lúc cái chuyện kia bị lộ, mấy thằng điên này luôn tận dụng cơ hội để phán xét về cái tình cảm hường sến tự chúng tưởng tượng ra, làm như tôi là báu vật của chúng không bằng.
-Tao vẫn thấy thương bé Quạ. -Con Liên tựa vào bức tường gần đó, mắt nhìn xa xăm nói.
-Vậy mày đi yêu nó đi là vừa! -Tôi ném cho nó một ý kiến tuyệt vời rồi đi vào phòng học.
Trời mưa nên đa số các lớp đều chạy về phòng học của mình để trú ngụ thay vì tắm mưa trong mấy cái trại ướt chẹp nhẹp.
Thằng Thuận đã ngồi chuẩn bị xong một bó hoa to đùng để đi tỏ tình với một em nào đó. Thằng này yêu đương kiểu gì mà không ai biết vậy kìa, đúng là chuyện tình của ngươì điên có khác, không biết cái em đó có còn nhiều dây thần kinh hơn nó không.
-Hoa gì kinh vậy mày? -Thằng Nodi vừa đi đăng kí trò chơi cho lớp về thấy bó hoa kinh thiên động địa của Thuận đại ca nhà ta liền hỏi.
Đó là một bó hoa thập cẩm: cỏ may có, cỏ dại có, phượng già có, ...cành nào cũng đẫm nước mưa và ẩn nấp trong đó là một con sâu vừa dài vừa béo. Thằng Thuận bảo nó vừa nhìn thấy em đó sáng nay đã bị sét đánh nên không có thời gian mua hoa, còn em sâu đó là kế hoạch dự phòng, nếu mà ẻm từ chối thì... Hay thật đấy, đúng là lớp Lý.
-Đẹp không? -Thằng Thuận lấy dây chun cột thêm phát nữa, hỏi cả bọn.
-Chuẩn đấy, vậy em đó là em nào mà làm mày để ý vậy? -Thằng Nodi cười cười hỏi tiếp. Hình như phải cố gắng lắm nó mới không thốt lên "Em nào mà bất hạnh thế? "
-Tao không biết nữa, tao mới gặp ẻm ở toa lét sáng nay, hình như học 12 Anh.
--------
Tôi đã không được hân hạnh thấy cái mặt đẹp gái của cái ẻm tốt số đó, bởi vì khi đang đi cùng cả lũ sang 12 Anh thì tôi gặp Quạ đen.
Quạ đen đang đứng ngắm mưa ở lan can tầng hai, trước một phòng học vắng ngươì. Lần này thì tôi biết chắc nó đã thành ma hoặc mọc thêm một con mắt sau lưng, vì nó không cần quay lại cũng biết là tôi đi qua. Nó nắm tay tôi giữ lại, thần thái đã trở lại làm Quạ bình thường, cười bảo tôi:
-Em có chuyện muốn nói.
-Anh không có nghĩa vụ phải nghe. -Tôi giơ tay chào bái bai, nửa đùa nửa thật.
-Anh không nghe là em khóc đấy! -Nó nói như hoàng đế không bằng.
Mấy thằng bạn tôi thấy thế thì chuồn mất tiêu.
Chẹp, con Quạ này lại bắt đầu rồi đấy, nhưng dù sao cũng không kinh dị như hồi sáng. Dự là nó vừa uống thuốc xong.
-Cần thêm khăn giấy không? -Tôi đập đập vào túi hỏi.
-Vậy à? Vậy nếu em nhảy từ đây xuống thì sao?-Nó đặt một chân lên thành lan can, hai tay vịn vào đó và cười nhìn tôi. Không phải nụ cười thách thức mà là nụ cười buồn bã và đầy ẩn ý.
Tôi ngó xuống đám cỏ nhàu nát vì nước mưa dưới kia. Một con quạ mà bay từ trên tầng hai xuống, kỷ lục của trường đấy nhé.
-Nhảy đi! Thành người què ăn bám cho khỏe!
Tôi vừa nói xong thì nó...làm thật.
Khổ thân, tại sao nó có thể, ờm, đại khái là nhảy lầu chỉ vì một lý do lãng xẹt thế?
Rất may là tôi đã quen với cái biểu hiện của nó lúc sắp làm chuyện điên rồ nên giữ nó lại kịp, nếu không nó thành con quạ quay, à nhầm, quạ què hoặc quạ die rồi.
Nó không nhảy nữa, ôm chầm lấy tôi, rúc đầu vào ngực áo tôi, khóc um lên, nức nở hỏi:
-Tại sao chứ?
Tại sao cái gì? Bẩn áo anh bây giờ, áo lớp đấy, không có cái thứ hai đâu.
-Tại sao không phải là em?-Nó hỏi mà như gào lên.
Khổ thân, tôi không nghĩ là có ngày mình phải đối diện với cái cảnh sến kinh dị này, với một đứa rất sắc sảo và mạnh mẽ như Quạ. Tôi theo phản xạ đẩy nó ra.
-Đừng, chỉ lần này thôi! -Nó càng ôm chặt hơn. Cái giọng tha thiết đến mức tôi mà đẩy ra thì thành kẻ nhẫn tâm nhất qủa đất.
Okay, xem như mình làm gấu bông miễn phí cho nó một lần vậy. Nước mắt đàn bà thật nguy hiểm.
-Em có gì không bằng chị ấy chứ? Tại sao...anh không cho em cơ hội? -Quạ lại nói trong tiếng nấc.
Đây là hậu qủa của việc nhiễm phim tình cảm nước ngoài đấy, người lớn thật ngu ngốc khi để con họ tiếp xúc với mấy bộ phim sến táu qúa sớm, đầu độc tư tưởng của chúng. Ở độ tuổi này mà nó đã thuộc hết lời thoại dành cho kẻ thứ ba rồi đấy.
-Thôi nào nhóc! -Tôi vuốt vuốt cái đầu nó, cố gắng không để cái giọng mình chuyển thành cười cợt-Anh không hợp với em đâu, có khối thằng tốt hơn anh đấy.
Ồ, ra là tôi cũng có khả năng thành diễn viên phim tình cảm sướt mướt đấy.
-Nhưng mà em chỉ thích anh thôi! Em phải làm sao bây giờ? Hic hic...-Nó vẫn bướng bỉnh như chuẩn bị ăn vạ tới nơi.
Đi chết đi. Hoặc đi mà hỏi mấy thằng cha tâm lý học dành cho tuổi mới nhớn ấy!
-Không phải cái gì muốn là được đâu! -Tôi nhắc lại cái câu tâm đắc của một tay nhạc sĩ nghiệp dư, câu này đúng thật đấy, ở mọi trường hợp.
Cuối cùng thì cái đầu của nó đã chịu rời khỏi cái áo tội nghiệp của tôi, may qúa. Tôi làm ra vẻ thông cảm, lau nước mắt cho nó. Sặc, con gái là vua phiền phức, nước mắt đâu mà lắm thế?
-Quên anh đi nhé!-Tôi đặt tay lên hai vai nó, nhìn thẳng vào nó, diễn nốt cái màn kinh dị này.
Quạ không nói gì, lại nép cái đầu vào người tôi, khóc tiếp. Quái, nó định ăn vạ tới bao giờ? Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm mất hình tượng tốt đẹp ảo lòi trong mắt nó đâu.
Bỗng nhiên cái điện thoại trong túi quần rung lên từng đợt. Chả hiểu sao tôi thấy sắp có chuyện không hay, nên mặc kệ kẻ mít ướt mà lôi máy ra nghe. Khốn nạn. Là Madi.
-Cậu đang ở đâu vậy? -Giọng Madi vui vẻ cất lên trong máy.
Hình như lương tâm của tôi vừa đi bồi bổ về và đang dần trẻ lại, nhe răng ngoạm cho tôi một phát.
-Ờm, đi với mấy thằng bạn ấy mà. -Tôi đáp một nửa sự thật sau khi nhìn quanh mà không có ma nào theo dõi. Hừm, sao lại có cảm giác mình thành tội phạm thế nhỉ?
-...
-Sao vậy? -Tôi tò mò hỏi khi nó bỗng dưng im re, bị gì thế?
Có tiếng gió và âm thanh "sột soạt" trong máy.
-Tiếp tục vui vẻ đi nhé! -Giọng một đứa con gái khác vang lên chua len lét.
Tuyệt qúa. Giọng của em Hiếu!
Có tiếng bước chân phía cầu thang, sau lưng tôi.
Vui thật, tôi nghĩ là mình đoán đúng chuyện gì đang xảy ra rồi. Tôi từ từ quay lại nhìn...
Ở gần cầu thang, ngay sát lớp 12 Toán, nàng Hiếu đang vung vẩy cái điện thoại trông rất quen trong tay, cười hiền lành nhìn tôi.
Còn ở đằng sau nàng ta, tiếng bước chân khô khốc vọng lại, xa dần.
Có vẻ như có mùi của axit đậm đặc nồng độ maximum ở đây.
Yên tâm đi, con ma này không có bộ dạng hù chết người đâu, mặc dù nó có đầu tóc dài thật dài, bộ da trắng thật trắng. Nó là một con ma đẹp như tranh vẽ, phảng phất một nét buồn lãng mạn nơi đáy mắt.
Cắt ngay! Cái màn nhận diện người đẹp này qúa rẻ tiền!
Đại khái là như này, con ma đó có họ hàng với cái con mà người ta hay lên nóc nhà để bắt ấy.
Đó chính là...
Quạ...
Đen! !!
Quạ đen mặc một bộ đồ đen, đi một đôi giày đen, đeo một cái túi đen, tay cầm cái ô đen bước vào cái trại số đen của bọn tôi.
Sao nó không nhuộm da đen hay bôi răng đen như phim "tình người duyên ma" cho đủ bộ nhỉ?
Trời vừa mới hửng nắng, vậy mà Quạ nỡ làm u ám như này. Và y như một quy luật, bọn trog trại lớp khác thò đầu ra ngó nàng đăm đăm. Chuyện, Quạ đen có sức hấp dẫn chết ruồi mà! Nhưng aao nó lại dùng cặp mắt đen láy buồn hiu đó để nhìn tôi nhỉ? Để coi, hình như tôi không nợ tiền nó, cũng chẳng ăn cướp gì của nó hết.
-Chào em, vừa từ nghĩa địa về hả? -Tôi vừa dán miếng băng keo to đùng lên tấm bạt trại bị toạc ra như chó cào vừa hỏi Quạ.
Lâu rồi không gặp cũng thấy vắng vắng, bé Quạ này coi vậy mà vui.
-Không, em từ nhà tới thắng đây. -Quạ đáp như cái máy.
Quái, con nhỏ này bị gì vậy? Chả giống nó chút nào.
-Vậy nhà em chắc là Biladen hả? -Tôi cười cười nhìn nó.
Tươi tỉnh lên đi chứ, bị gì vậy, H5N1 cũng phổ biến ở loài quạ rồi à? Phải tránh xa nó mới được, coi chừng lây.
-Biladen chết rồi anh ạ!-Quạ đen vẫn không cười, tông giọng đều đều buồn buồn. Hình như trong câu đó chứa ẩn ý?
Anh hiểu được con cờ hó nhà anh chết liền! Nhưng mà cũng không hẳn, thái độ của nó giống như bị thất tình.
Đồ điên, thất tình gì mà lâu dữ vậy? Tôi đã từ chối nó cách đây một, hai, à không, ba năm thì phải, đếch nhớ nữa. Ồ, hay là nó có thằng khác và bị đá rồi nhỉ? Chúc mừng!
-Có phải em đó không Subi?-thằng Thuận nãy giờ bận ngồi buộc cái bong bóng màu hường vào chân để chuẩn bị cho trò đạp bóng khỉ gió ngóc đầu lên hỏi.
Bọn lớp tôi cũng tò mò hỏi han Quạ. Con bé hay cười, hay tuyên bố những câu kinh thiên động địa đâu rồi?
-Em qua lớp khác chơi đây, hẹn gặp mấy anh chị sau.-Quạ đen cười rất nhạt, lẩm bẩm một câu cực kì khách sáo rồi bỏ đi.
Giống như có con ma nào qua đây. Kinh dị.
-Mày làm gì mà nó ra nông nỗi như thế hả? -Con Liên đứng sau lưng tôi từ bao giờ, cất giọng rùng rợn hỏi.
Nghe cứ như Bao Công chuẩn bị khai đao xử án ấy.
-Ăn ốc không đổ vỏ*. -Tôi cười trong sáng.
-Cái...-Nó trợn mắt kiểu bị sốc, y chang con sâu bám trên cái cây dưà cạn tôi chơi hồi nhỏ.
-Đùa đấy, nghĩ anh mày là loại người gì? -Tôi đập cái "Bép!" vào đầu đang lơ lửng giữa một màn đêm đen tối của nó.
-Hê hê, -Con Liên xoa xoa cục u trên đầu, đoạn khoanh tay nhìn tôi cười nham hiểm-Tao không tin mày tử tế vậy đâu. Nói đi, mày đã làm gì nó?
Làm gì là làm gì? Anh mày không làm gì hết sao biết mà nói? Cái con này sao đầu óc đen ngòm vậy?
-Mày nghĩ là tao làm gì?
-Đừng có nghe nó xạo Liên à! -Thằng Exdi ỏ đâu chui ra ngồi chém gió ngon lành.
Cả cái lớp đánh mắt về phía nó chờ đợi. Quái, bọn này rỗi hơi đi hóng chuyện thiên hạ vậy nhỉ. ! Mà thằng này định làm gì, giết anh mày à?
Nó không để ai đợi lâu, liếc tôi một cái rồi phát ngôn gây sốc:
-Lớp Lý sắp có con dâu đấy!
Good.
Được đó Exdi, mày rất tuyệt.
Biết ngay là nó sẽ chơi tôi mà.
-Hả? -Mấy chục cái miệng cùng phun ra một từ ngớ ngẩn, ngay sau đó một rừng ánh mắt đập thẳng vào tôi. Ngay cả mấy đứa bạn tôi đi ngang qua trại cũng dừng lại hóng chuyện.
Ồ, mình thành hot boy từ bao giờ vậy? Đại ca ơi đại ca, mày đi đâu về mà xem này, tao hot hơn cả mày rồi đấy!
-Sao mấy đứa im lặng vậy? -Bỗng dưng cái đầu nghệ sĩ của ông Phương chủ nhiệm ló vào. Hình như ông đã nghe được chuyện gì mà trông cái mặt gian không kém lũ này. Hừm, đúng la trò nào thầy đó, à nhầm, thầy nào trò đó.
Ông Phương rất kết Madi, nhiều lan nó chạy sang lớp tôi chơi còn chém gió rất nhiệt tình với ông nữa. Ông bảo xem nó như con. Điều đó có nghĩa là cái mạng của tôi ngày càng lay lắt, sướng thật!
-Em nào thế? -Khóe miệng con Liên giật giật, nó đang căng mắt ra nhìn thằng Exdi với cái vẻ không thể gian hơn, chuẩn bị cười bò ra nữa là đằng khác.
Ê, chuyện của tôi là đề tài hay ho cho bọn này bàn tán hả? Sao chúng còn hứng thú hơn xem JAV vậy?
-Assa, cho nó biết đi kìa! -Cái miệng thằng Exdi kéo thành một nụ cười như con cờ hó. Bây giờ tôi mới nhận ra nó có họ hàng với tay Xpít kia.
-Bọn mày đoán xem!-Đã vậy tôi cóc cần giấu nữa. Đằng nào thì thằng này cũng loa cho cả trường biết, cái chuyện giữa tôi và Madi ấy.
-Không phải Subi?-Lũ con gái bắt đầu nhao nhao lên chém với nhau.
-Vậy thì ai chứ, ai mà xứng đáng làm dâu lớp mình?
...
Lớp Lý của tôi bình thường EQ bé hơn hoặc bằng 0, vậy mà hôm nay tăng vọt đến báo động, bằng chứng là không lâu sau chúng đã đoán ra.
Tốt thôi, Exdi, mày giỏi lắm, muốn tao chết sớm với cái màn giết người tập thể kia phải không?
-Tao chỉ làm những việc cần làm thôi. -Lúc đứng giữa sân xem trò đạp bóng, thằng Exdi bảo tôi.
Trò đạp bóng này sến phải biết, luật chơi là có một lũ người mỗi người buộc một qủa bóng vào chân, sau đó nhè bóng ở chân đối phương mà đạp, ai là người cuối cùng còn bóng là thắng. Nhưng mà đứng xem thế này cũng khá vui.
-Chẳng hạn như làm cái loa hả? -tôi hỏi lại nó. Hình như tôi vừa thấy cái đáng màu đen của Quạ. Không biết tự bao giờ nó biến thành ma thế.
-Nếu mày thật lòng thì sợ gì người ta biết, phải không? -Nó cười đểu, cái giọng làm tôi chỉ muốn lấy cái vỉ đập ruồi đập một phát cho lép cái mặt.
Thằng này đúng là bị virus dại gái nhập vào máu, hết thuốc chữa rồi. Nó sợ tôi không thật lòng với Madi nên mới nói cho cả bọn biết.
-Nó không thích người khác biết, okay? Đừng có xen vào chuyện của bọn tao!
Mày có quyền nghi ngờ, nhưng tóm lại là chẳng biết cái vẹo gì đâu, thật lắm chuyện như đàn bà.
-Tao không muốn Madi phải buồn thôi. -Thằng Exdi nhìn tôi cười, làm như thể tình yêu cao thượng hy sinh hết lòng đẹp như phim Hàn xẻng không bằng, ghê thật.
-Cảm động qúa nhỉ?-Tôi tiếp tục xem trò chơi, không nói chuyện sến với nó nữa.
Nói trắng ra là mày ứ tin tao chứ gì? Sao không phun huỵch toẹt ra đi? Xin lỗi nhé, tao không phải mày, không thể làm theo những gì mày nghĩ là đúng được.
Nhưng mà, mày thay đổi rồi Exdi, truớc đây mày không tởm như thế này.
----------
Tình hình là tôi ghét cái màu đỏ choé mắt của cái aó lớp chuyên Anh mà Madi đang mặc. Trời thì mưa từ chiều giờ, vậy mà bọn lớp Anh kéo nhau ra đứng trước trại chụp ảnh. Madi tất nhiên là đứa hăng nhất, đứng giữa cả bầy con trai nói nói cười cười. Nghĩ lại thì tôi thấy bạn của nó hết 80 phần trăm là con trai rồi, kinh dị. Không biết bao nhiêu trong số đó làm thiêu thân vì nó nhỉ?
-Ê, coi bộ gấu của mày đào hoa không kém mày nhỉ? -Con Liên lại đứng cạnh tôi lúc nào, buông một câu chọc ghẹo.
-Thế mới vui chứ!-Tôi cười cợt nhả. Từ lúc cái chuyện kia bị lộ, mấy thằng điên này luôn tận dụng cơ hội để phán xét về cái tình cảm hường sến tự chúng tưởng tượng ra, làm như tôi là báu vật của chúng không bằng.
-Tao vẫn thấy thương bé Quạ. -Con Liên tựa vào bức tường gần đó, mắt nhìn xa xăm nói.
-Vậy mày đi yêu nó đi là vừa! -Tôi ném cho nó một ý kiến tuyệt vời rồi đi vào phòng học.
Trời mưa nên đa số các lớp đều chạy về phòng học của mình để trú ngụ thay vì tắm mưa trong mấy cái trại ướt chẹp nhẹp.
Thằng Thuận đã ngồi chuẩn bị xong một bó hoa to đùng để đi tỏ tình với một em nào đó. Thằng này yêu đương kiểu gì mà không ai biết vậy kìa, đúng là chuyện tình của ngươì điên có khác, không biết cái em đó có còn nhiều dây thần kinh hơn nó không.
-Hoa gì kinh vậy mày? -Thằng Nodi vừa đi đăng kí trò chơi cho lớp về thấy bó hoa kinh thiên động địa của Thuận đại ca nhà ta liền hỏi.
Đó là một bó hoa thập cẩm: cỏ may có, cỏ dại có, phượng già có, ...cành nào cũng đẫm nước mưa và ẩn nấp trong đó là một con sâu vừa dài vừa béo. Thằng Thuận bảo nó vừa nhìn thấy em đó sáng nay đã bị sét đánh nên không có thời gian mua hoa, còn em sâu đó là kế hoạch dự phòng, nếu mà ẻm từ chối thì... Hay thật đấy, đúng là lớp Lý.
-Đẹp không? -Thằng Thuận lấy dây chun cột thêm phát nữa, hỏi cả bọn.
-Chuẩn đấy, vậy em đó là em nào mà làm mày để ý vậy? -Thằng Nodi cười cười hỏi tiếp. Hình như phải cố gắng lắm nó mới không thốt lên "Em nào mà bất hạnh thế? "
-Tao không biết nữa, tao mới gặp ẻm ở toa lét sáng nay, hình như học 12 Anh.
--------
Tôi đã không được hân hạnh thấy cái mặt đẹp gái của cái ẻm tốt số đó, bởi vì khi đang đi cùng cả lũ sang 12 Anh thì tôi gặp Quạ đen.
Quạ đen đang đứng ngắm mưa ở lan can tầng hai, trước một phòng học vắng ngươì. Lần này thì tôi biết chắc nó đã thành ma hoặc mọc thêm một con mắt sau lưng, vì nó không cần quay lại cũng biết là tôi đi qua. Nó nắm tay tôi giữ lại, thần thái đã trở lại làm Quạ bình thường, cười bảo tôi:
-Em có chuyện muốn nói.
-Anh không có nghĩa vụ phải nghe. -Tôi giơ tay chào bái bai, nửa đùa nửa thật.
-Anh không nghe là em khóc đấy! -Nó nói như hoàng đế không bằng.
Mấy thằng bạn tôi thấy thế thì chuồn mất tiêu.
Chẹp, con Quạ này lại bắt đầu rồi đấy, nhưng dù sao cũng không kinh dị như hồi sáng. Dự là nó vừa uống thuốc xong.
-Cần thêm khăn giấy không? -Tôi đập đập vào túi hỏi.
-Vậy à? Vậy nếu em nhảy từ đây xuống thì sao?-Nó đặt một chân lên thành lan can, hai tay vịn vào đó và cười nhìn tôi. Không phải nụ cười thách thức mà là nụ cười buồn bã và đầy ẩn ý.
Tôi ngó xuống đám cỏ nhàu nát vì nước mưa dưới kia. Một con quạ mà bay từ trên tầng hai xuống, kỷ lục của trường đấy nhé.
-Nhảy đi! Thành người què ăn bám cho khỏe!
Tôi vừa nói xong thì nó...làm thật.
Khổ thân, tại sao nó có thể, ờm, đại khái là nhảy lầu chỉ vì một lý do lãng xẹt thế?
Rất may là tôi đã quen với cái biểu hiện của nó lúc sắp làm chuyện điên rồ nên giữ nó lại kịp, nếu không nó thành con quạ quay, à nhầm, quạ què hoặc quạ die rồi.
Nó không nhảy nữa, ôm chầm lấy tôi, rúc đầu vào ngực áo tôi, khóc um lên, nức nở hỏi:
-Tại sao chứ?
Tại sao cái gì? Bẩn áo anh bây giờ, áo lớp đấy, không có cái thứ hai đâu.
-Tại sao không phải là em?-Nó hỏi mà như gào lên.
Khổ thân, tôi không nghĩ là có ngày mình phải đối diện với cái cảnh sến kinh dị này, với một đứa rất sắc sảo và mạnh mẽ như Quạ. Tôi theo phản xạ đẩy nó ra.
-Đừng, chỉ lần này thôi! -Nó càng ôm chặt hơn. Cái giọng tha thiết đến mức tôi mà đẩy ra thì thành kẻ nhẫn tâm nhất qủa đất.
Okay, xem như mình làm gấu bông miễn phí cho nó một lần vậy. Nước mắt đàn bà thật nguy hiểm.
-Em có gì không bằng chị ấy chứ? Tại sao...anh không cho em cơ hội? -Quạ lại nói trong tiếng nấc.
Đây là hậu qủa của việc nhiễm phim tình cảm nước ngoài đấy, người lớn thật ngu ngốc khi để con họ tiếp xúc với mấy bộ phim sến táu qúa sớm, đầu độc tư tưởng của chúng. Ở độ tuổi này mà nó đã thuộc hết lời thoại dành cho kẻ thứ ba rồi đấy.
-Thôi nào nhóc! -Tôi vuốt vuốt cái đầu nó, cố gắng không để cái giọng mình chuyển thành cười cợt-Anh không hợp với em đâu, có khối thằng tốt hơn anh đấy.
Ồ, ra là tôi cũng có khả năng thành diễn viên phim tình cảm sướt mướt đấy.
-Nhưng mà em chỉ thích anh thôi! Em phải làm sao bây giờ? Hic hic...-Nó vẫn bướng bỉnh như chuẩn bị ăn vạ tới nơi.
Đi chết đi. Hoặc đi mà hỏi mấy thằng cha tâm lý học dành cho tuổi mới nhớn ấy!
-Không phải cái gì muốn là được đâu! -Tôi nhắc lại cái câu tâm đắc của một tay nhạc sĩ nghiệp dư, câu này đúng thật đấy, ở mọi trường hợp.
Cuối cùng thì cái đầu của nó đã chịu rời khỏi cái áo tội nghiệp của tôi, may qúa. Tôi làm ra vẻ thông cảm, lau nước mắt cho nó. Sặc, con gái là vua phiền phức, nước mắt đâu mà lắm thế?
-Quên anh đi nhé!-Tôi đặt tay lên hai vai nó, nhìn thẳng vào nó, diễn nốt cái màn kinh dị này.
Quạ không nói gì, lại nép cái đầu vào người tôi, khóc tiếp. Quái, nó định ăn vạ tới bao giờ? Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm mất hình tượng tốt đẹp ảo lòi trong mắt nó đâu.
Bỗng nhiên cái điện thoại trong túi quần rung lên từng đợt. Chả hiểu sao tôi thấy sắp có chuyện không hay, nên mặc kệ kẻ mít ướt mà lôi máy ra nghe. Khốn nạn. Là Madi.
-Cậu đang ở đâu vậy? -Giọng Madi vui vẻ cất lên trong máy.
Hình như lương tâm của tôi vừa đi bồi bổ về và đang dần trẻ lại, nhe răng ngoạm cho tôi một phát.
-Ờm, đi với mấy thằng bạn ấy mà. -Tôi đáp một nửa sự thật sau khi nhìn quanh mà không có ma nào theo dõi. Hừm, sao lại có cảm giác mình thành tội phạm thế nhỉ?
-...
-Sao vậy? -Tôi tò mò hỏi khi nó bỗng dưng im re, bị gì thế?
Có tiếng gió và âm thanh "sột soạt" trong máy.
-Tiếp tục vui vẻ đi nhé! -Giọng một đứa con gái khác vang lên chua len lét.
Tuyệt qúa. Giọng của em Hiếu!
Có tiếng bước chân phía cầu thang, sau lưng tôi.
Vui thật, tôi nghĩ là mình đoán đúng chuyện gì đang xảy ra rồi. Tôi từ từ quay lại nhìn...
Ở gần cầu thang, ngay sát lớp 12 Toán, nàng Hiếu đang vung vẩy cái điện thoại trông rất quen trong tay, cười hiền lành nhìn tôi.
Còn ở đằng sau nàng ta, tiếng bước chân khô khốc vọng lại, xa dần.
Có vẻ như có mùi của axit đậm đặc nồng độ maximum ở đây.
/49
|