Không ai đẹp bằng mẹ...và con cũng đếch cần có bố :). Chỉ cần có mẹ là quá đủ rồi..
"Rù rù rù...", cái điện thoại lại rung lên một lần nữa, đứa cờ hó nào thật biết cách phá đám!
Không phải "quạ đen" mà là Zim is calling... Hình ảnh thằng nhóc ranh ma và phớt đời quen thuộc hiện lên trong tôi. Tối nay có vụ gì và nó gọi nhỉ?
"Gì vậy chú em?", tôi nhấc máy, mắt vẫn dán chặt vào bức hình mẹ trên tường.
"Anh đang ở đâu vậy?", một cái giọng con gái cực kì điệu đà vang lên làm da gà tôi nổi lên một lượt. Khốn kiếp, không phải giọng thằng nhóc đó, mà là "quạ đen"... Thằng Zim chết tiệt này dám đùa với lửa sao? Hay lâu ngày quá nên nhớ mấy chị y tá dễ thương đến cuồng rồi?
"What the hell?"
"Em biết là anh đang ở nhà, xuống đi chơi với tụi em đi! Có chỗ này hay lắm!", "quạ đen" cười tí tởn, rủ rê với cái giọng ngọt hơn mật ong.
Thật là tởm lợm! Tuy nhiên bây giờ tôi cũng đang rảnh, với lại lâu ngày chưa thấy cái mặt thằng Zim và con vợ nó, không biết mặt nó lãnh thêm sẹo hay có dấu tay nào in lên không.
"Cũng được, nhưng lần sau mà còn gọi anh bằng máy thằng Zim thì tự đào mồ cho mình đi nhé người đẹp!"
Tôi nói nhanh rồi tắt máy trước khi con bé kia phun ra một tràng giải thích rất logic này nọ này kia. Không dư hơi mà đi cãi nhau với kiểu "nhan sắc vô hạn, thủ đoạn bội phần" như em này.
....
Chạy xuống phòng khách tầng một, tôi thấy chị Makeshi, một người chị nuôi của tôi, là người Nhật nhưng bị câm, đang đứng nhìn ra cửa, chỗ có 3 đứa "âm hồn" đang đứng ngóng tôi. Sắc mặt chị khá là tươi, hì, xem ra hôm nay bà già kia sẽ về sớm, bà già hiện tại tôi gọi là "mẹ" ấy.
"Hù!", tôi đập nhẹ vào vai chị rồi diễn tả bằng ngôn ngữ người câm: "Mẹ gọi cho chị à?"
"Ừ, Subi lại đến rủ em đi chơi đấy!", chị cười hiền làm ánh lên sự thánh thiện trong đôi mắt, huơ tay trả lời vẻ muốn chọc tôi.
Vâng, Subi chính là biệt danh của con "quạ đen", nhưng hãy yên tâm là da con bé đó không đen tẹo nào đâu, chỉ có cái đầu óc thôi. Nó nhỏ hơn tôi một tuổi.
"Chị khoái nó hả? Hôm nào em đem nó vào đây cho chị, bảo đảm hết khoái ngay!", tôi thở hắt ra một cái, vẻ khổ tâm lắm rồi diễn tả tiếp: "thôi em đi đây, lát mẹ về bảo với mẹ là việc mẹ giao em làm xong rồi nhé, tiện thể chúc chị ngủ ngon luôn!"
"Chơi vui vẻ, chị thấy cô bé ấy dễ thương đấy chứ!"
Vâng, dễ thương lắm ạ, tới mức thấy mất dần cảm xúc với con gái luôn, nếu chị hiểu cho...
....
"Không phải lỗi tại chồng em à nha! Do con nhỏ này giựt cái điện thoại đó!", bé Lim, gấu của thằng nhóc tên Zim kia vừa thấy tôi đi ra là xông tới làm màn bênh vực, tiện thể hất mặt về phía "quạ đen" Subi thách thức. Thằng Zim thì ngồi trên con moto iu quý của nó mà hút thuốc phì phèo. Thằng này muốn thử cảm giác lủng phổi hay sao mà dạo này có vẻ khoái cái thứ đó vậy nhỉ? Đường đường là một đứa đã kinh qua món cần sa và phải cai vật vã như nó mà lại đánh bạn với thuốc lá, kì vậy?
" Thì đã sao? Mày muốn chít không con kia?", Subi nhếch mép cười như yêu quái trong phim Huyền thoại Natra, xắn hai tay-áo-trong-tưởng-tượng lên, kì thực là nó đang mặc một cái váy rất chi là xinh xắn không tay nhưng bớt khêu gợi hơn nhiều so với trước đây.
"Em khỏi cần nói, tối nay anh có một vụ chơi bời nên đi với tụi em một lúc cũng chả sao", tôi xoa đầu bé Lim, nhấn mạnh "Có 2 em anh đỡ bị "quạ đen" kia ám!"
"Thôi mà, sao anh cứ gọi em là quạ đen mãi vậy? Đừng tưởng em thích anh thì nói gì cũng được nha!", Subi lườm tôi một cái ra vẻ ta đây không thuộc dạng dại trai nhưng ngay lập tức thay đổi thái độ, chạy lại khoác tay tôi, cười tình tứ
" Nhưng mà dù sao em vẫn thích anh như thường, hì hì!!!"
Kinh dị thật, con bé này đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ từ đời nảo đời nào rồi, còn cái dây thần kinh đeo-bám-xuyên-quốc-gia kia thì không biết mọc ở đâu ra. Tôi đã quá quen với chuyện này nhưng vẫn không chịu đựng được cái trò cua trai táo bạo của nó. Tôi không ghét gì nó nhưng cũng chả hứng thú gì. Không phải vì nó xấu đâu, ok, ném cái ý nghĩ rằng Subi có ngoại hình xấu và dở hơi qua một bên đi. Nó rất đẹp, đẹp đến mức ăn đứt cả nàng Madi của nhóm Ladykiller, là đứa con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, còn tính cách thì cũng rất tốt, có cả khối thằng bay vào xin chết. Con bé này ban đầu làm bạn bè với tôi thì cũng khá vui, chơi rất được nhưng chả hiểu cái lí do điên khùng nào mà nó lại tuyên bố là thích một thằng bệnh hoạn máu lạnh như tôi... Thật là nản, và kể từ đó tôi gọi nó là "quạ đen", không còn khoái chơi với nó nữa. Cơ bản là tôi không thích nó, chỉ vậy thôi. Có vẻ chảnh như cờ hó nhưng đó là sự thật, haha.
"Bỏ cái tay nhão nhoẹt của mày ra khỏi tay đại ca tao!", bé Lim giằng tay Subi ra, rồi cười đầy bêu rếu...
"Kệ nó đi vợ, nó bị bệnh hoang tưởng kinh niên mà!", thằng nhóc kia tắt thuốc, cười hô hố nói với Lim. Nó là bạn thân của Subi, kiểu giống tôi với con Liên ấy.
"Đi đâu quạ? Đừng ở đó mà nghĩ mấy thứ lãng mạn sến nữa!", tôi hỏi Subi rồi tra chìa khóa vào xe moto, cầm cái mũ an toàn, chuẩn bị phê tốc độ. Tốc độ, đó là một niềm đam mê nho nhỏ với những thằng bất cần đời hoặc cần xả stress gì đó.
"Anh chở em nhá!", "quạ đen" nhảy lên phía sau xe, vòng tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào lưng tôi, cười ma mãnh như mọi lần.
Lại nữa rồi, con điên này về kiếm thằng bồ mà thỏa mãn đi có phải hơn không?
"Một!...", tôi bắt đầu đếm. Đếm đến ba nó mà không bỏ tay ra thì sẽ ăn sẹo, tôi thề, dù nó có đẹp hơn Thúy Kiều hay không.
"Anh chảnh vậy? Đùa chút thôi mà, hihi!", Subi liền nhảy xuống khỏi xe tôi, chun mũi cười cầu hòa.
" Đồ biến thái mặt dày như mặt lợn!", bé Lim chế giễu nó một câu hay ho vô cùng.
"Sợ còn dày hơn em à!", tôi phì cười ngó cái vẻ bình thản như không của Subi, nó đang chuẩn bị lên đường với chiếc Vespa màu trắng tinh của mình. Hôm nay nàng này muốn làm gái ngoan sao? Bình thường phóng moto ào ào như ngựa mà.
"Dày bao nhiêu cũng được, cho đến khi nào cưa được anh! Haha!", nó lại chém một câu vừa sến chảy cả nước vừa có công dụng làm người ta rùng mình.
Muốn cưa tôi? Có mà nằm mơ, tôi chỉ yêu có một người và sẽ yêu người đó trọn đời, toàn tâm toàn ý toàn lòng toàn trí, đó là... mẹ tôi, hê hê.
...
Đêm nay trời mát dữ dội, và phóng xe với một vận tốc nhanh như thế này thì sướng kinh khủng. Ánh đèn điện chớp nhoáng cứ thế vụt qua, tiếng ồn ào của thành phố về đêm hòa lẫn trong tiếng gió tạo nên một dư âm vui tai lạ. Nếu được chọn cái chết cho mình, nhất định tôi sẽ chọn cách phóng xe từ một nơi nào đó thật cao...bay vèo xuống...mang theo cả con ma tốc độ...Thật là điên!
Nhưng bạn biết đấy, có những con người mang chỉ một mơ ước nhỏ nhoi là được chết một cách nhẹ nhàng, không làm ai phải bận tâm, mà tôi thì không có cái quyền đó, nên sự lựa chọn mãi mãi không có. Cũng giống như bạn ước ao khi về già sẽ được online facebook cả ngày nhưng bạn lại bị bắt buộc phải làm khỉ để mua vui cho lũ trẻ con. Ack, mà tôi luôn tự hỏi, về già rồi liệu có thằng nào còn khoái facebook với game không nhỉ? Bệnh chết đi được...
"Quạ đen" nói là có chỗ này hay lắm, rốt cuộc lại kéo lũ chúng tôi đến một quán bar mới mở, tên là "Sunny" (note: tg chém đại ^^).
"Quán của người quen em, đến ủng hộ, hè hè", Subi quảng cáo rồi chạy lại nói gì đó với anh bảo vệ, học sinh hết mà, phải có cách để vào...
Vẫn ánh đèn múa máy liên hồi, vẫn những kẻ ăn chơi phá gia chi tử, vẫn mấy kẻ muốn đốt tiền hoạc chán đời tìm rượu công phá thành sầu gì gì đó như những bar khác nhưng ở quán này tiếng nhạc có vẻ gì đó rất máu lửa và bốc hơn. Và trong sự ồn ào náo nhiệt đó, bọn tôi nhìn thấy một anh DJ có vẻ chuyên nghiệp đang chơi nhạc hăng say, bên cạnh là một đứa con gái quen quen đang đứng tám chuyện với anh ta. Và nếu không nhầm thì đấy là Madi, tức "chú hề trẻ con" Hoàng Nguyên. Đừng có nói quán này cũng là của nhà nó đấy chứ, lắm chỗ thế?
Bọn tôi chon một cái bàn trong góc tối, Subi gọi ra mấy ly rượu ngoại.
" Hôm nay chủ quán đãi!", "quạ" cười hí hửng.
"Kia phải không?", thằng Zim hất mặt về chỗ Madi, giờ thì nàng ta đang thử chơi nhạc, có vẻ nàng mê mẩn trò này lắm.
"Sao mày biết?", Subi vừa hớp một ngụm rượu màu đỏ vừa nhướn mày hỏi.
"Con đại gia!", thằng nhóc nhún vai, "Bạn của..........ưm ưm"
Thằng bé đang nói thì quạ Subi chồm tới lấy tay bịt miệng ngăn lại, cười xuề xòa: "Không cần nói đâu!"
Hình như giữa họ có mối quan hệ mờ ám gì đó mà không muốn người ngoài biết? Kệ đi, quan tâm làm gì, mất thời gian.
Không quan tâm nhưng rồi tôi cũng biết khi mà một lát sau, khi mà thằng Zim và bé Lim đi ra nhảy nhót, chỉ còn lại tôi với quạ đen ngồi nói chuyện tầm phào thì Madi bất ngờ đi tới, vỗ vai Subi cái "bộp", hỏi bằng giọng ngạc nhiên lắm lắm:
"Hơ, em tới chơi sao không gọi chị? Mà em với tên này quen nhau hả, còn rủ nhau đi chơi nữa?"
"Rủ nhau cái con khỉ, nhìn tớ thế này mà rủ con quạ đen này đi chơi hả?", tôi cười đểu giả, cố tình chọc tức Subi bằng cái giọng siêu ngạo,"Chẳng qua hôm nay có thằng em tớ đi cùng thôi!"
Madi tròn mắt lên nhìn tôi, dường như đang shock nặng, hờ, có gì đâu chứ, hay là nó lần đầu thấy cái sự "cưa bom" ghê gớm của tôi?
"Quạ đen hả? Subi á? Đùa à?", nó thốt lên đầy ngạc nhiên. Hình như nó chưa tùng thấy ai chê nàng Subi xinh xắn hoàn hảo trong mắt nó thì phải. Ô, vậy ra tôi là người đầu tiên, hân hạnh quá...
"Hai người quen nhau à?", quạ đen có vẻ không thích sự xuất hiện của Madi nhưng vẫn cười hì hì ngoan ngoãn, cũng không có biểu hiện của sự tức giận vì bị chê là quạ đen. Haizz, cho nàng này mở lớp dạy môn "Mặt dày đại cương và những cách chịu đựng", bảo đảm đông khách.
Mà quạ hỏi thừa, tất nhiên là quen, từ hồi học cấp một kia, tôi thường hay chọc Madi một cách khả ố và "nguy hiểm", chả biết nó nghĩ tôi thế nào.
"Bạn", Madi trả lời ngắn gọn, vẫn chưa hết shock, nhìn tôi chằm chằm vẻ kì lạ. Đừng có nhìn nữa...hờ...
Subi bỗng kéo madi lại, thì thầm gì đó, chỉ thấy Madi hỏi một câu bất mãn
"Tại sao?"
Bỗng cái iphone khỉ gió lại rung, có tin nhắn của chị Makeshi, bảo tôi về một lát có việc. Lại chuyện gì thế nhỉ? bà già kia muốn gì ở tôi chăng?
"Vậy 2 chị em tâm sự đi! tớ có việc phải đi rồi!", tôi đứng dậy, bảo thế với Madi. Chậc, mới gặp chú hề dễ thương riêng thế này mà không có cơ hội chém gió, kể cũng uổng.
Nhưng tôi vừa mới định phắn thì nàng "quạ đen" kêu lên nhõng nhẽo: "Không! Anh ở lại chơi với em cơ!"
Nói rồi "quạ" bất ngò bay sang ôm tôi rất chi là thắm thiết. Mẹ kiếp! Con này bị điên hay sao vậy? Sao lúc nào cũng thích bu bám "kẻ sát nhân" chứ? Tôi đẩy nó ra ngay và luôn, trước khi thấy kinh tởm.
"Về học bài đi em! Rảnh thì ra đường mà cua trai, gái cũng được. Còn anh thì đừng mơ!"
Nói xong tôi bỏ đi, không quên chào Madi, cô nàng đang đứng nhìn với vẻ mặt còn shock hơn hồi nãy...
"Rù rù rù...", cái điện thoại lại rung lên một lần nữa, đứa cờ hó nào thật biết cách phá đám!
Không phải "quạ đen" mà là Zim is calling... Hình ảnh thằng nhóc ranh ma và phớt đời quen thuộc hiện lên trong tôi. Tối nay có vụ gì và nó gọi nhỉ?
"Gì vậy chú em?", tôi nhấc máy, mắt vẫn dán chặt vào bức hình mẹ trên tường.
"Anh đang ở đâu vậy?", một cái giọng con gái cực kì điệu đà vang lên làm da gà tôi nổi lên một lượt. Khốn kiếp, không phải giọng thằng nhóc đó, mà là "quạ đen"... Thằng Zim chết tiệt này dám đùa với lửa sao? Hay lâu ngày quá nên nhớ mấy chị y tá dễ thương đến cuồng rồi?
"What the hell?"
"Em biết là anh đang ở nhà, xuống đi chơi với tụi em đi! Có chỗ này hay lắm!", "quạ đen" cười tí tởn, rủ rê với cái giọng ngọt hơn mật ong.
Thật là tởm lợm! Tuy nhiên bây giờ tôi cũng đang rảnh, với lại lâu ngày chưa thấy cái mặt thằng Zim và con vợ nó, không biết mặt nó lãnh thêm sẹo hay có dấu tay nào in lên không.
"Cũng được, nhưng lần sau mà còn gọi anh bằng máy thằng Zim thì tự đào mồ cho mình đi nhé người đẹp!"
Tôi nói nhanh rồi tắt máy trước khi con bé kia phun ra một tràng giải thích rất logic này nọ này kia. Không dư hơi mà đi cãi nhau với kiểu "nhan sắc vô hạn, thủ đoạn bội phần" như em này.
....
Chạy xuống phòng khách tầng một, tôi thấy chị Makeshi, một người chị nuôi của tôi, là người Nhật nhưng bị câm, đang đứng nhìn ra cửa, chỗ có 3 đứa "âm hồn" đang đứng ngóng tôi. Sắc mặt chị khá là tươi, hì, xem ra hôm nay bà già kia sẽ về sớm, bà già hiện tại tôi gọi là "mẹ" ấy.
"Hù!", tôi đập nhẹ vào vai chị rồi diễn tả bằng ngôn ngữ người câm: "Mẹ gọi cho chị à?"
"Ừ, Subi lại đến rủ em đi chơi đấy!", chị cười hiền làm ánh lên sự thánh thiện trong đôi mắt, huơ tay trả lời vẻ muốn chọc tôi.
Vâng, Subi chính là biệt danh của con "quạ đen", nhưng hãy yên tâm là da con bé đó không đen tẹo nào đâu, chỉ có cái đầu óc thôi. Nó nhỏ hơn tôi một tuổi.
"Chị khoái nó hả? Hôm nào em đem nó vào đây cho chị, bảo đảm hết khoái ngay!", tôi thở hắt ra một cái, vẻ khổ tâm lắm rồi diễn tả tiếp: "thôi em đi đây, lát mẹ về bảo với mẹ là việc mẹ giao em làm xong rồi nhé, tiện thể chúc chị ngủ ngon luôn!"
"Chơi vui vẻ, chị thấy cô bé ấy dễ thương đấy chứ!"
Vâng, dễ thương lắm ạ, tới mức thấy mất dần cảm xúc với con gái luôn, nếu chị hiểu cho...
....
"Không phải lỗi tại chồng em à nha! Do con nhỏ này giựt cái điện thoại đó!", bé Lim, gấu của thằng nhóc tên Zim kia vừa thấy tôi đi ra là xông tới làm màn bênh vực, tiện thể hất mặt về phía "quạ đen" Subi thách thức. Thằng Zim thì ngồi trên con moto iu quý của nó mà hút thuốc phì phèo. Thằng này muốn thử cảm giác lủng phổi hay sao mà dạo này có vẻ khoái cái thứ đó vậy nhỉ? Đường đường là một đứa đã kinh qua món cần sa và phải cai vật vã như nó mà lại đánh bạn với thuốc lá, kì vậy?
" Thì đã sao? Mày muốn chít không con kia?", Subi nhếch mép cười như yêu quái trong phim Huyền thoại Natra, xắn hai tay-áo-trong-tưởng-tượng lên, kì thực là nó đang mặc một cái váy rất chi là xinh xắn không tay nhưng bớt khêu gợi hơn nhiều so với trước đây.
"Em khỏi cần nói, tối nay anh có một vụ chơi bời nên đi với tụi em một lúc cũng chả sao", tôi xoa đầu bé Lim, nhấn mạnh "Có 2 em anh đỡ bị "quạ đen" kia ám!"
"Thôi mà, sao anh cứ gọi em là quạ đen mãi vậy? Đừng tưởng em thích anh thì nói gì cũng được nha!", Subi lườm tôi một cái ra vẻ ta đây không thuộc dạng dại trai nhưng ngay lập tức thay đổi thái độ, chạy lại khoác tay tôi, cười tình tứ
" Nhưng mà dù sao em vẫn thích anh như thường, hì hì!!!"
Kinh dị thật, con bé này đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ từ đời nảo đời nào rồi, còn cái dây thần kinh đeo-bám-xuyên-quốc-gia kia thì không biết mọc ở đâu ra. Tôi đã quá quen với chuyện này nhưng vẫn không chịu đựng được cái trò cua trai táo bạo của nó. Tôi không ghét gì nó nhưng cũng chả hứng thú gì. Không phải vì nó xấu đâu, ok, ném cái ý nghĩ rằng Subi có ngoại hình xấu và dở hơi qua một bên đi. Nó rất đẹp, đẹp đến mức ăn đứt cả nàng Madi của nhóm Ladykiller, là đứa con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, còn tính cách thì cũng rất tốt, có cả khối thằng bay vào xin chết. Con bé này ban đầu làm bạn bè với tôi thì cũng khá vui, chơi rất được nhưng chả hiểu cái lí do điên khùng nào mà nó lại tuyên bố là thích một thằng bệnh hoạn máu lạnh như tôi... Thật là nản, và kể từ đó tôi gọi nó là "quạ đen", không còn khoái chơi với nó nữa. Cơ bản là tôi không thích nó, chỉ vậy thôi. Có vẻ chảnh như cờ hó nhưng đó là sự thật, haha.
"Bỏ cái tay nhão nhoẹt của mày ra khỏi tay đại ca tao!", bé Lim giằng tay Subi ra, rồi cười đầy bêu rếu...
"Kệ nó đi vợ, nó bị bệnh hoang tưởng kinh niên mà!", thằng nhóc kia tắt thuốc, cười hô hố nói với Lim. Nó là bạn thân của Subi, kiểu giống tôi với con Liên ấy.
"Đi đâu quạ? Đừng ở đó mà nghĩ mấy thứ lãng mạn sến nữa!", tôi hỏi Subi rồi tra chìa khóa vào xe moto, cầm cái mũ an toàn, chuẩn bị phê tốc độ. Tốc độ, đó là một niềm đam mê nho nhỏ với những thằng bất cần đời hoặc cần xả stress gì đó.
"Anh chở em nhá!", "quạ đen" nhảy lên phía sau xe, vòng tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào lưng tôi, cười ma mãnh như mọi lần.
Lại nữa rồi, con điên này về kiếm thằng bồ mà thỏa mãn đi có phải hơn không?
"Một!...", tôi bắt đầu đếm. Đếm đến ba nó mà không bỏ tay ra thì sẽ ăn sẹo, tôi thề, dù nó có đẹp hơn Thúy Kiều hay không.
"Anh chảnh vậy? Đùa chút thôi mà, hihi!", Subi liền nhảy xuống khỏi xe tôi, chun mũi cười cầu hòa.
" Đồ biến thái mặt dày như mặt lợn!", bé Lim chế giễu nó một câu hay ho vô cùng.
"Sợ còn dày hơn em à!", tôi phì cười ngó cái vẻ bình thản như không của Subi, nó đang chuẩn bị lên đường với chiếc Vespa màu trắng tinh của mình. Hôm nay nàng này muốn làm gái ngoan sao? Bình thường phóng moto ào ào như ngựa mà.
"Dày bao nhiêu cũng được, cho đến khi nào cưa được anh! Haha!", nó lại chém một câu vừa sến chảy cả nước vừa có công dụng làm người ta rùng mình.
Muốn cưa tôi? Có mà nằm mơ, tôi chỉ yêu có một người và sẽ yêu người đó trọn đời, toàn tâm toàn ý toàn lòng toàn trí, đó là... mẹ tôi, hê hê.
...
Đêm nay trời mát dữ dội, và phóng xe với một vận tốc nhanh như thế này thì sướng kinh khủng. Ánh đèn điện chớp nhoáng cứ thế vụt qua, tiếng ồn ào của thành phố về đêm hòa lẫn trong tiếng gió tạo nên một dư âm vui tai lạ. Nếu được chọn cái chết cho mình, nhất định tôi sẽ chọn cách phóng xe từ một nơi nào đó thật cao...bay vèo xuống...mang theo cả con ma tốc độ...Thật là điên!
Nhưng bạn biết đấy, có những con người mang chỉ một mơ ước nhỏ nhoi là được chết một cách nhẹ nhàng, không làm ai phải bận tâm, mà tôi thì không có cái quyền đó, nên sự lựa chọn mãi mãi không có. Cũng giống như bạn ước ao khi về già sẽ được online facebook cả ngày nhưng bạn lại bị bắt buộc phải làm khỉ để mua vui cho lũ trẻ con. Ack, mà tôi luôn tự hỏi, về già rồi liệu có thằng nào còn khoái facebook với game không nhỉ? Bệnh chết đi được...
"Quạ đen" nói là có chỗ này hay lắm, rốt cuộc lại kéo lũ chúng tôi đến một quán bar mới mở, tên là "Sunny" (note: tg chém đại ^^).
"Quán của người quen em, đến ủng hộ, hè hè", Subi quảng cáo rồi chạy lại nói gì đó với anh bảo vệ, học sinh hết mà, phải có cách để vào...
Vẫn ánh đèn múa máy liên hồi, vẫn những kẻ ăn chơi phá gia chi tử, vẫn mấy kẻ muốn đốt tiền hoạc chán đời tìm rượu công phá thành sầu gì gì đó như những bar khác nhưng ở quán này tiếng nhạc có vẻ gì đó rất máu lửa và bốc hơn. Và trong sự ồn ào náo nhiệt đó, bọn tôi nhìn thấy một anh DJ có vẻ chuyên nghiệp đang chơi nhạc hăng say, bên cạnh là một đứa con gái quen quen đang đứng tám chuyện với anh ta. Và nếu không nhầm thì đấy là Madi, tức "chú hề trẻ con" Hoàng Nguyên. Đừng có nói quán này cũng là của nhà nó đấy chứ, lắm chỗ thế?
Bọn tôi chon một cái bàn trong góc tối, Subi gọi ra mấy ly rượu ngoại.
" Hôm nay chủ quán đãi!", "quạ" cười hí hửng.
"Kia phải không?", thằng Zim hất mặt về chỗ Madi, giờ thì nàng ta đang thử chơi nhạc, có vẻ nàng mê mẩn trò này lắm.
"Sao mày biết?", Subi vừa hớp một ngụm rượu màu đỏ vừa nhướn mày hỏi.
"Con đại gia!", thằng nhóc nhún vai, "Bạn của..........ưm ưm"
Thằng bé đang nói thì quạ Subi chồm tới lấy tay bịt miệng ngăn lại, cười xuề xòa: "Không cần nói đâu!"
Hình như giữa họ có mối quan hệ mờ ám gì đó mà không muốn người ngoài biết? Kệ đi, quan tâm làm gì, mất thời gian.
Không quan tâm nhưng rồi tôi cũng biết khi mà một lát sau, khi mà thằng Zim và bé Lim đi ra nhảy nhót, chỉ còn lại tôi với quạ đen ngồi nói chuyện tầm phào thì Madi bất ngờ đi tới, vỗ vai Subi cái "bộp", hỏi bằng giọng ngạc nhiên lắm lắm:
"Hơ, em tới chơi sao không gọi chị? Mà em với tên này quen nhau hả, còn rủ nhau đi chơi nữa?"
"Rủ nhau cái con khỉ, nhìn tớ thế này mà rủ con quạ đen này đi chơi hả?", tôi cười đểu giả, cố tình chọc tức Subi bằng cái giọng siêu ngạo,"Chẳng qua hôm nay có thằng em tớ đi cùng thôi!"
Madi tròn mắt lên nhìn tôi, dường như đang shock nặng, hờ, có gì đâu chứ, hay là nó lần đầu thấy cái sự "cưa bom" ghê gớm của tôi?
"Quạ đen hả? Subi á? Đùa à?", nó thốt lên đầy ngạc nhiên. Hình như nó chưa tùng thấy ai chê nàng Subi xinh xắn hoàn hảo trong mắt nó thì phải. Ô, vậy ra tôi là người đầu tiên, hân hạnh quá...
"Hai người quen nhau à?", quạ đen có vẻ không thích sự xuất hiện của Madi nhưng vẫn cười hì hì ngoan ngoãn, cũng không có biểu hiện của sự tức giận vì bị chê là quạ đen. Haizz, cho nàng này mở lớp dạy môn "Mặt dày đại cương và những cách chịu đựng", bảo đảm đông khách.
Mà quạ hỏi thừa, tất nhiên là quen, từ hồi học cấp một kia, tôi thường hay chọc Madi một cách khả ố và "nguy hiểm", chả biết nó nghĩ tôi thế nào.
"Bạn", Madi trả lời ngắn gọn, vẫn chưa hết shock, nhìn tôi chằm chằm vẻ kì lạ. Đừng có nhìn nữa...hờ...
Subi bỗng kéo madi lại, thì thầm gì đó, chỉ thấy Madi hỏi một câu bất mãn
"Tại sao?"
Bỗng cái iphone khỉ gió lại rung, có tin nhắn của chị Makeshi, bảo tôi về một lát có việc. Lại chuyện gì thế nhỉ? bà già kia muốn gì ở tôi chăng?
"Vậy 2 chị em tâm sự đi! tớ có việc phải đi rồi!", tôi đứng dậy, bảo thế với Madi. Chậc, mới gặp chú hề dễ thương riêng thế này mà không có cơ hội chém gió, kể cũng uổng.
Nhưng tôi vừa mới định phắn thì nàng "quạ đen" kêu lên nhõng nhẽo: "Không! Anh ở lại chơi với em cơ!"
Nói rồi "quạ" bất ngò bay sang ôm tôi rất chi là thắm thiết. Mẹ kiếp! Con này bị điên hay sao vậy? Sao lúc nào cũng thích bu bám "kẻ sát nhân" chứ? Tôi đẩy nó ra ngay và luôn, trước khi thấy kinh tởm.
"Về học bài đi em! Rảnh thì ra đường mà cua trai, gái cũng được. Còn anh thì đừng mơ!"
Nói xong tôi bỏ đi, không quên chào Madi, cô nàng đang đứng nhìn với vẻ mặt còn shock hơn hồi nãy...
/49
|