“Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn là nữ? Hắn vốn là một nam phượng danh xứng với thực.” Lão Ô Quy vừa nói vừa thở hồng hộc, thanh âm đã dần dần xa tắp.
Hoa Tiểu Nhã không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại vẫn thưởng thức cái mông điểu trước mặt kia, cái đuôi sặc sỡ đẹp mắt như vậy, lại là công! Chẳng trách lại ám toán mình! Mình chẳng những xung khắc với nam nhân, còn xung khắc với cả động vật giống đực!
Biết giữ miệng, nằm yên trên mai Ô Quy không động đậy nữa. Thuận tiện vẽ mấy dấu gạch chéo khinh bỉ đám điểu nhân ỷ vào pháp thuật khi dễ người kia một chút ——
Bạch Trì Hữu thấy người nào đó nằm trên lưng lão quy vô cùng bất nhã, lắc đầu một cái ——
Chỉ chốc lát, một điểu một quy sóng vai mà đi ——
“Ta đưa ngươi đến Hoa phủ nhé?” Thanh âm Bạch Trì Hữu trong trẻo lạ lùng, lên tiếng hỏi thăm.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu, thấy tay áo hắn tung bay, một thân bạch y bay trong gió, mặt nạ màu bạc kia, lộ ra nét mặt cũng là trong trẻo lạnh lùng!
“Không muốn.” Hoa Tiểu Nhã nằm đây, thề không xuống khỏi mai Ô Quy.
Khóe miệng Bạch Trì Hữu giật giật, nữ nhân này, lại còn muốn ăn vạ! “Ngươi cho rằng ta không có cách sao?” Mình chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể ném nàng trở về.
“Ngươi để cho ta xuống, ta sẽ nói với mọi người, thiên sư khi dễ ta!”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Khẽ cắn răng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng cơ hồ hơi run lên, “Ngươi cho rằng ta để ý những thứ hư danh đó?”
“Ta nói ngươi đùa giỡn ta!”
“Bọn họ sẽ tin ngươi sao?”
“Ta nói ngươi cùng Yêu Vương có một chân ——”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Được rồi, nữ nhân này vẫn nên giữ bên mình, trước không nói tới nàng đi ra ngoài thuyết tam đạo tứ, dáng vẻ láu cá như vậy, nên giữ lại, “dạy dỗ” thật tốt một phen a!
“Trì Gia Sơn ——”
Cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng!
Trì Gia Sơn, là chỗ ở của thiên sư, Hoa Tiểu Nhã cũng đã sớm nghe nói tới nơi đó! Nhưng ý của hắn là thu nhận mình rồi sao?
“Ngươi thu nhận ta?” Hoa Tiểu Nhã hỏi cẩn thận, chỉ sợ người ta nhất thời đổi ý!
“Ta chỉ thu đồ đệ lanh lợi!”
Ánh mắt Hoa Tiểu Nhã mở to, khéo léo lộ ra bộ dáng hết sức đáng thương, “Ta cũng rất lanh lợi, ta cũng rất nhanh nhẹn biết điều ——”
Lanh lợi? Khóe miệng Bạch Trì Hữu như cười như không, biết nghe lời đây là có thể uy hiếp sư phụ? “Trì Gia Sơn còn đang thiếu một kẻ quét sân.”
“Công nhân vệ sinh?” Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã vừa co rút, sau đó lại hiểu ra, “Không sao không sao, chỉ cần ngươi thu ta làm đồ đệ, dù là công nhân vệ sinh ta cũng có thể trở thành hòa thượng quét sân!”
Cao thủ thì có thể! Nghĩ đến nghị lực chịu khổ lúc trước của mình, một ngày nào đó nàng còn có thể đùa giỡn lại thiên sư một chút! Sau đó ném hắn cho Yêu Vương làm nam sủng!
Nghĩ tới cảnh tươi đẹp thú vị ấy, mí mắt lại càng ngày càng nặng, dĩ nhiên, nàng cũng rất đói bụng còn mệt rã rời, lẽ thường của con người thôi ——
“Dậy rồi.” Bạch Trì Hữu nhíu mày một cái, nhìn nữ nhân ngủ giống y như heo, lắc đầu một cái.
Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng, “Lạc, để cho em ngủ thêm một lát đi.”
Lạc? Bạch Trì Hữu cứng đờ người ——
Hoa Tiểu Nhã bỗng nhiên cảm giác được thân thể nhanh chóng rơi xuống, đột nhiên mở mắt, giờ phút này, làm sao còn có Ô Quy gì đó a? Nếu như nàng giống bạch tuộc, phịch một cái trực tiếp cắm xuống ——
Mắt thấy trước mặt là mặt đất! Hoa Tiểu Nhã nhào tới trước ——
Lúc này mới may mắn thoát nạn ——
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Hoa Tiểu Nhã khí tức giận không có chổ phát tiết, không phải mình mới vừa ở trên lưng Ô Quy sao? Sao lại bị lão Ô Quy đó bỏ lại đây? Nhất định là tên Bạch Trì Hữu giở trò quỷ!
Bà nội hắn, Hoa Tiểu Nhã phất tay áo nhìn quanh bốn phía, một ngọn núi thật cao thật cao hiện ra trước mắt, tựa hồ mình đang đứng giữa sườn núi, vách đá lơ lửng giữa trời
Hoa Tiểu Nhã không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại vẫn thưởng thức cái mông điểu trước mặt kia, cái đuôi sặc sỡ đẹp mắt như vậy, lại là công! Chẳng trách lại ám toán mình! Mình chẳng những xung khắc với nam nhân, còn xung khắc với cả động vật giống đực!
Biết giữ miệng, nằm yên trên mai Ô Quy không động đậy nữa. Thuận tiện vẽ mấy dấu gạch chéo khinh bỉ đám điểu nhân ỷ vào pháp thuật khi dễ người kia một chút ——
Bạch Trì Hữu thấy người nào đó nằm trên lưng lão quy vô cùng bất nhã, lắc đầu một cái ——
Chỉ chốc lát, một điểu một quy sóng vai mà đi ——
“Ta đưa ngươi đến Hoa phủ nhé?” Thanh âm Bạch Trì Hữu trong trẻo lạ lùng, lên tiếng hỏi thăm.
Hoa Tiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu, thấy tay áo hắn tung bay, một thân bạch y bay trong gió, mặt nạ màu bạc kia, lộ ra nét mặt cũng là trong trẻo lạnh lùng!
“Không muốn.” Hoa Tiểu Nhã nằm đây, thề không xuống khỏi mai Ô Quy.
Khóe miệng Bạch Trì Hữu giật giật, nữ nhân này, lại còn muốn ăn vạ! “Ngươi cho rằng ta không có cách sao?” Mình chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể ném nàng trở về.
“Ngươi để cho ta xuống, ta sẽ nói với mọi người, thiên sư khi dễ ta!”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Khẽ cắn răng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng cơ hồ hơi run lên, “Ngươi cho rằng ta để ý những thứ hư danh đó?”
“Ta nói ngươi đùa giỡn ta!”
“Bọn họ sẽ tin ngươi sao?”
“Ta nói ngươi cùng Yêu Vương có một chân ——”
Bạch Trì Hữu: “. . . . . .”
Được rồi, nữ nhân này vẫn nên giữ bên mình, trước không nói tới nàng đi ra ngoài thuyết tam đạo tứ, dáng vẻ láu cá như vậy, nên giữ lại, “dạy dỗ” thật tốt một phen a!
“Trì Gia Sơn ——”
Cắn răng nghiến lợi gằn từng tiếng!
Trì Gia Sơn, là chỗ ở của thiên sư, Hoa Tiểu Nhã cũng đã sớm nghe nói tới nơi đó! Nhưng ý của hắn là thu nhận mình rồi sao?
“Ngươi thu nhận ta?” Hoa Tiểu Nhã hỏi cẩn thận, chỉ sợ người ta nhất thời đổi ý!
“Ta chỉ thu đồ đệ lanh lợi!”
Ánh mắt Hoa Tiểu Nhã mở to, khéo léo lộ ra bộ dáng hết sức đáng thương, “Ta cũng rất lanh lợi, ta cũng rất nhanh nhẹn biết điều ——”
Lanh lợi? Khóe miệng Bạch Trì Hữu như cười như không, biết nghe lời đây là có thể uy hiếp sư phụ? “Trì Gia Sơn còn đang thiếu một kẻ quét sân.”
“Công nhân vệ sinh?” Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã vừa co rút, sau đó lại hiểu ra, “Không sao không sao, chỉ cần ngươi thu ta làm đồ đệ, dù là công nhân vệ sinh ta cũng có thể trở thành hòa thượng quét sân!”
Cao thủ thì có thể! Nghĩ đến nghị lực chịu khổ lúc trước của mình, một ngày nào đó nàng còn có thể đùa giỡn lại thiên sư một chút! Sau đó ném hắn cho Yêu Vương làm nam sủng!
Nghĩ tới cảnh tươi đẹp thú vị ấy, mí mắt lại càng ngày càng nặng, dĩ nhiên, nàng cũng rất đói bụng còn mệt rã rời, lẽ thường của con người thôi ——
“Dậy rồi.” Bạch Trì Hữu nhíu mày một cái, nhìn nữ nhân ngủ giống y như heo, lắc đầu một cái.
Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng, “Lạc, để cho em ngủ thêm một lát đi.”
Lạc? Bạch Trì Hữu cứng đờ người ——
Hoa Tiểu Nhã bỗng nhiên cảm giác được thân thể nhanh chóng rơi xuống, đột nhiên mở mắt, giờ phút này, làm sao còn có Ô Quy gì đó a? Nếu như nàng giống bạch tuộc, phịch một cái trực tiếp cắm xuống ——
Mắt thấy trước mặt là mặt đất! Hoa Tiểu Nhã nhào tới trước ——
Lúc này mới may mắn thoát nạn ——
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Hoa Tiểu Nhã khí tức giận không có chổ phát tiết, không phải mình mới vừa ở trên lưng Ô Quy sao? Sao lại bị lão Ô Quy đó bỏ lại đây? Nhất định là tên Bạch Trì Hữu giở trò quỷ!
Bà nội hắn, Hoa Tiểu Nhã phất tay áo nhìn quanh bốn phía, một ngọn núi thật cao thật cao hiện ra trước mắt, tựa hồ mình đang đứng giữa sườn núi, vách đá lơ lửng giữa trời
/160
|