Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Chương 7: chương 7

/20


Một bóng dáng quen thuộc tới gần nàng, Tô Oản Oản ngẩng đầu, hai mắt mông lung đẫm lệ thấy hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn nàng.

“Ta nói rồi ngươi không thích hợp với nơi này, đây là nhà của ta, tràn ngập ngươi lừa ta gạt, cho dù ở lâu, ngươi cũng sẽ không thể đem nơi này trở thành nhà của mình.”

Hắn nói “Ngươi có hối hận?”

Nước mắt rốt cục tràn ra hốc mắt, nàng mạnh mẽ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

“Ta không hối hận không hối hận! Chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, ngươi muốn ta đi nơi nào? Nếu chỉ có một mình ta thì ở đâu cũng không phải nhà của ta. Ngươi vì sao phải bức ta đi, cố ý đối xử với ta lạnh lùng, cho dù bọn họ khi dễ ta ngươi cũng không hề liếc mắt nhìn ta một cái,cho tới bây giờ chỉ có thái độ khó khăn của ngươi đối với ta. Sư phụ, ngươi không cần đối xử với ta như vậy có được không?”

“Oản Oản, cuộc sống nhà cao cửa rộng như vậy không hợp với tính tình của ngươi, cuộc sống mỗi ngày đều là ngươi lừa ta gạt ngươi cũng nguyện ý sao?” Hắn ôn nhu hỏi

“Ta chưa từng nói qua ta không muốn, dù là nơi nào, chỉ cần có ngươi ở bên…”

Nàng nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đáy ánh mắt hắn rốt cuộc lóe lên một chút ý cười, dường như có một chút hương vị giả dối. Hắn lau nước mắt trên mặt nàng, nói:

“Được rồi, ngươi sẽ không hối hận, là tự nguyện ở lại Tô phủ.”

“Vâng!” Nàng trịnh trọng gật đầu, sau lại có chút cảm thấy có chút gì đó không đúng…

Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận của nàng, cười nói: “Ừm, đồ đệ ngoan.”

Tô Oản Oản có chút mơ hồ, nàng rốt cuộc có bị sư phụ nàng tính kế hay không?

“Oa…” Âm thanh bọn nha hoàn sai vặt phát ra, Tô Oản Oản nhìn mọi người chung quanh liếc mặt một cái, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ rối rắm, tình cảm của nàng vừa diễn ra như liều thuốc chữa sinh hoạt nhàm chán cho mọi người.

“Hừ, ngươi còn muốn ở lại Tô gia, ta xem là nên báo quan đem ngươi bắt lại!”

Tô Oản Oản nhìn nhị phu nhân không hề giữ hình tượng mắng vào mặt nàng nhưng nàng cũng không tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười, xem trên người bà ta toàn là thịt, trên đầu lại mang đầy vật phẩm trang sức, nàng thực hoài nghi có phải bà ta tùy tiện cúi người một cái có thể rớt xuống một đống trâm cài hay không.

Tâm tình tốt hơn nàng lại cảm thấy đã đói bụng, đem điểm tâm vừa bỏ xuống tiếp tục cầm lên ăn, miễn cưỡng đứng ở bên người Tô Mộ Bạch, nói:

“Sự phụ, bà ta nói ta độc hại Nhị ca con bà, làm sao bây giờ?”

“Loại việc nhỏ này tự mình giải quyết.”

“Được rồi.”

Nàng lau miệng, nhìn Nhị phu nhân nói:

“Đứa con bảo bối của ngươi tinh quý như vậy, nhưng là ta cảm thấy ‘Li diêm vương bất viễn’ của ta còn tinh quý (tinh túy cao quý) hơn, dùng trên người của hắn chỉ lãng phí dược liệu. Ngươi còn nói dài dòng, cẩn thận ta đem độc dược gì đó lại đút cho hắn ăn nữa giờ.”

Nói xong nàng hướng Tiểu Hà vẫy vẫy tay, nói nàng đem một đĩa điểm tâm đến, chờ Tiểu Hà lấy đến đây nàng chỉ có thể gương mắt nhìn Nhị phu nhân tiếp tục nói:

“Thực ra, hung thủ cũng rất dễ tìm. Nàng cũng thực ngu ngốc, tùy tiện dùng Hạc đỉnh hồng hay cái gì gì đó có phải tốt hơn không, cố tình muốn dùng loại độc dược ‘Đoạn hồn khứ phách’ hiếm thấy này. Loại độc dược này ở hiệu thuốc bình thường không mua được, chỉ có một số ít nhân sĩ trên giang hồ mới có.Mà theo ta được biết, toàn bộ Lạc thành chỉ có Thương Khung đường mới có, hiện tại nên tra xét xem người nào có thể cùng Thương Khung đường lui tới.”

Tô Oản Oản xoay người sang nhìn Liễu Nhược Li, cười nói:

“Ai nha, tỷ tỷ ngươi đã coi ta là muội muội ta đây cũng gọi ngươi là tỷ tỷ. Tỷ tỷ ngươi đối với ta tốt như vậy, ta nói cho ngươi biết một bí mật. Sư phụ luôn luôn không thích ở nơi mà hắn không biết cái gì, dù sao đây cũng là nhà hắn, cho nên chúng ta sớm đã đem mỗi người trong Tô phủ đều tra nhất thanh nhị sở *. Tỷ tỷ, cần ta tiếp tục nói không?”

(*) Nhất thanh nhị sở: bao quát hết cả.

Liễu Nhược Li sắc mặt trắng vài phần, nói:

“Muội muội, ngươi đang nói cái gì a, tỷ tỷ nghe không hiểu.”

“Ah, tỷ tỷ sẽ không ngay cả việc mình là muội muội của Thương Khung đường đường chủ cũng đã quên chứ?” Nàng nháy mắt mấy cái.

“Thế thì thế nào, ngươi có chứng cớ gì nói ta là người hạ độc.”

Cầm miếng bánh bỏ vào trong miệng, Tô Oản Oản mồm miệng không rõ nói: “Tuy rằng Nhị thiếu gia đối với ta không có an phận chi tưởng, nhưng là hắn không có cơ hội thực hiện được, nhưng là tỷ tỷ ngươi lại…”

(*) an phận chi tưởng: suy nghĩ không an phận

“A – không cần nói nữa!” Liễu Nhược Li đột nhiên hô lớn, ngồi xổm xuống lấy tay bịt tai lại.

Tô Oản Oản không thèm nhắc lại, chỉ là có chút không đành lòng nhìn Liễu Nhược Li, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Mộ Bạch, cắn cắn môi dưới. Hắn sờ sờ đầu của nàng nói: “Là nàng ta gieo gió gặt bão.”

“Hóa ra là tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi thế nhưng nhẫn tâm hạ dược! Uổng cho Tô gia đối đãi với ngươi không tệ, ngươi lại muốn giết con ta!”

Nhị phu nhân biết được hung thủ là người khác, vọt tới trước mặt Liễu Nhược Li cho nàng một tát.

“Ngươi cũng không nhìn xem con ngươi cả ngày làm chuyện tốt gì, chết một trăm lần cũng không đủ! Hắn làm nhục ta như vậy, ta hận không thể cho ngũ mã phanh thây hắn!”

Nàng nén nước mắt khàn giọng quát, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Oản Oản một cái

“Ngươi như vậy biết dụng độc, lại trùng hợp bị ta nhìn thấy Nhị thiếu gia muốn khi nhục ngươi. Giết Nhị thiếu gia giá họa cho ngươi, ít nhất có thể giải mối hận trong lòng ta, cũng có thể giúp tướng công ta trừ bỏ một đối thủ, còn có thể cấp cho Tam thiếu gia một cái cảnh cáo.”

Tô Nam Duệ nghe xong, đi đến bên người Liễu Nhược Li, mềm nhẹ thay nàng lau đi nước mắt, cau mày đau lòng nói: “Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy, ta làm sao lại để cho ngươi vì ta làm việc này.”

“Tướng công, ta thực xin lỗi ngươi…” Nàng khóc ngã vào lòng hắn.

Thật là thâm tình… Tô Oản Oản nghiến răng nghiến lợi muốn vỗ tay tán thưởng.

Đai phu nhân nhìn hai người đứng một chỗ ôm nhau, nói: “Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra, cũng may là Nhị thiếu gia đã được cứu sống, về phần Liễu Nhược Li, sẽ đem nàng trục xuất khỏi Tô phủ.”

“Điều này sao có thể được!” Nhị phu nhân nói “Tỷ tỷ, ngươi cũng không thể là vì người của ngươi liền che chở nha, trục xuất khỏi Tô phủ chính là tiện nghi cho nàng!”

Tô Oản Oản kéo kéo góc áo của Tô Mộ Bạch, hắn cho nàng một cái ánh mắt yên tâm (Can: đoạn này lủng củng quá, ta chẳng biết làm thế nào, ta dốt văn a >,<) mở miệng nói:

“Liền theo ý đại nương đi, dù sao việc làm của Nhị ca cũng là quá phận, chuyện này cũng có thể giáo huấn cho hắn một chút.”

“Như vậy sao được, hắn là Nhị ca của ngươi!”

Tô Mộ Bạch ánh mắt lạnh thêm vài phần, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói lạnh như băng:

“Nhị nương, hiện tại người quyết định ở Tô gia là ta. Ngươi là không phải muốn ta nhất nhất so đo việc làm của các ngươi trong những năm gần đây chứ?”

Bên ngoài đồn đại hơn phân nửa là người trong Tô gia muốn độc chiếm tài sản, giấu diếm không báo, may mắn hắn có sắp xếp người ở Tô gia mới có thể biết được ít chuyện cha hắn qua đời. Nhiều năm trước Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân, còn có một vài thị thiếp đều khi dễ mẫu thân hắn, cho nên mẫu thân hắn lúc hắn còn nhỏ đã qua đời, Tô lão gia trời sanh tính phong lưu, nhưng đối với mẫu thân hắn lại nặng tình nhất, coi như là không đành lòng cho hắn ở lại Tô phủ chịu khi dễ, liền đưa hắn đến bái Đông Phương Vũ Lương làm sư phụ học võ.

Nguyên là trước đó dáng vẻ của hắn vẫn ôn nhuận như ngọc đột nhiên hắn lại trở nên lạnh lùng, nhìn đôi mắt hắn, lộ ra vẻ lãnh đạm lạnh cả người, mí mắt hơi hơi rũ xuống, hiện lên một tia đau thương… Tô Oản Oản nhìn nhìn, khóe miệng còn chảy cả nước miếng, sư phụ nhà nàng vẫn là đẹp nhất.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy hắn cùng nàng ở trên nóc nhà uống rượu, từng chén từng chén Lê Hoa Bạch, khi đó nàng tinh tường cảm nhận được đau thương của hắn, chỉ có trước mặt nàng hắn mới có thể toát ra cảm xúc chân thật. Ngày thường hắn đều phải dùng lý trí mạnh mẽ để chống đỡ, ai biết được rằng hắn tang phụ thân chi đau, huynh đệ tương tàn chi đau.

Hắn cúi đầu nhìn nàng. Bởi vì những việc này, hắn mới không hy vọng nàng ở lại Tô phủ, cũng may nàng cùng mẫu thân không giống nhau, cũng may nàng kiên định như vậy nguyện ý ở lại bên người hắn.

Nghe lời nói của Tô Mộ Bạch, Đại phu nhân Nhị phu nhân cùng mọi người mặt biến sắc lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tô Oản Oản – đem mỗi người tra nhất thanh nhị sở. Vì thế Đại phu nhân tìm cớ rời đi, Nhị phu nhân cũng kéo Tô Mộ Tuyết phất áo ra ngoài, bọn hạ nhân cũng yên lặng tan.

Người ngoài đều đi hết, tại đại sảnh chỉ có hai người bọn họ, Tô Mộ Bạch kéo lỗ tai Tô Oản Oản nói:

“Hử, ta khi nào đi đem mọi người đều tra nhất thanh nhị sở?”

“Đau đau đau, hù dọa là hù dọa bọn họ thôi!” Nàng xoa xoa lỗ tai cười hì hì đối hắn nói “Ta chỉ cảm thấy Liễu Nhược Li có điểm kì lạ, sau đó tùy tiện tra xét nàng thôi, những người khác ta không rảnh quan tâm bọn họ.”

“Nếu đã sớm biết, ngay từ đầu vì sao còn không nói, hả? Còn giả vờ đáng thương.” (Can: Ta biết Oản tỷ thâm hiểm mà, diễn kịch không ai bằng còn tán dương người khác làm gì… Oản Oản: kệ ta, ta thích…Can: TKKBT *thần kinh không bình thường* hắc hắc )

“A , sư phụ, hôm nay thời tiết thật là đẹp nha…”

Hắn buồn cười nhìn nàng làm bộ nhìn trời, thật ra là ngắm trần nhà.

“Độc Tô Bắc Lăng trúng thật sự sẽ có di chứng sao?” Hắn hỏi

“ Ah, ta chỉ hù dọa bọn họ thôi. Ai bảo bọn họ dám đối xử với ta như vậy…”Nàng cúi đầu kéo góc áo “Thật ra di chứng cũng có, nhưng mà chỉ cần chú ý điều trị là tốt rồi.”

“Vậy điều trị chậm một chút, đỡ cho hắn nhàn rỗi.” Trước mắt hắn hiện lên một đạo tinh quang, nhớ tới nàng thiếu chút nữa uống báo cháo tổ yến có xuân dược kia trong lòng hắn liền khó chịu.

“Được rồi.” Nàng mặt mày hớn hở.

“Về sau không được náo loạn nữa.” Hắn cẩn thận lau đi chút điểm tâm vẫn còn dính trên miệng nàng, sau đó rời đi.

“Vâng.” Nàng gật đầu nhìn theo bóng dáng của hắn, nàng hiểu mà

Cơ nghiệp của Tô lão gia để lại rất lớn, Tô Mộ Bạch vừa tiếp nhận sản nghiệp không lâu, bận rộn thu xếp hầu như là không thấy bóng dáng. Đại phu nhân, nhị phu nhân trải qua chuyện lần trước bị Tô Mộ Bạch hù dọa như vậy, đều ngoan ngoãn đem sản nghiệp trong tay con mình nhất nhất chuyển giao cho hắn, vì thế hắn càng bận rộn .

Tô Oản Oản nhìn chằm chằm trang phục Tiểu nhị trên người mình, thở dài, hắn bận rộn thì cứ thu xếp đi, vì sao còn có tâm tình tranh thủ chạy tới nói cho nàng biết, nếu muốn bước ra khỏi cửa nhất định phải thay trang phục tiểu nhị?

Nàng vô cùng bất mãn .

Ăn mặc như thế này đi trên đường làm sao mà câu dẫn được mĩ nam đây!

Tô Oản Oản cũng đã thử chống đối hắn, rút cục hậu quả là con dấu khắc tên Tô Mộ Bạch đột nhiên ở khắp các cửa hàng của Tô gia một cái cũng không dùng được.

Nàng ngồi trên lầu hai của Xuân Phong Lầu, một tay chống cằm tựa vào lan can, nhìn cảnh sắc phía xa xa vẻ mặt rầu rĩ.

“Tiểu nhị, mang cho ta một ấm trà.”

Nhìn trời, Nghĩ đến nàng đường đường Tô Oản Oản không ngờ lưu lạc đến nước này, đau lòng đau lòng a ~~

“Tiểu nhị, gọi ngươi đấy, có nghe thấy không?”

Nhìn trời, sư công* của nàng dù sao là Đông Phương Vũ Lương tiếng tăm lừng lẫy, sư phụ của nàng là Tô Mộ Bạch, ngay cả Y Thánh Độc Tiên cũng mang tuyệt kỹ cả đời ra truyền thụ cho nàng.

(*)Sư công: sư phụ của sư phụ

“Này, ta gọi ngươi đấy ngươi làm sao thế hả, còn ngơ ngẩn cái gì!”

Nhìn trời, người nào lải nhải bên tai nàng vậy, ồn ào quá đi mất.

“Ba”, Tô Oản Oản vai bị hung hăng vỗ một cái, nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt. Xoay người lại, thấy người đánh nàng là một nam tử trung niên cao lớn vạm vỡ, trang phục sang trọng. Mà ở trong đầu nàng, tự động liên tưởng tới gã nhà giàu mới nổi.

“Có chuyện gì vậy?” Nàng xoa xoa bả vai nói.

“Ta bảo ngươi lấy trà cho ta, ngươi điếc à!”

“Vì sao ta phải mang trà cho ông?”

“Ngươi là tiểu nhị phục vụ ngươi không mang trà thì ai mang hả , ta nói Xuân Phong lâu sao lại thế này hả.”

“Cái gì, ai nói cứ mặc y phục tiểu nhị thì là tiểu nhị, ngươi là đồ không có mắt, có tiểu nhị nào xinh đẹp như ta không?” Nàng khinh thường nói.

“Chưởng quầy , chưởng quầy ngươi mau cút lại đây cho ta, phản rồi, bổn đại gia muốn xem ngươi thật ra là cái dạng gì vậy!”

Chưởng quầy giật mình ngã lộn nhào vội vàng từ dưới lầu chạy lên, nhìn nhìn Tô Oản Oản, lại nhìn nhìn nam tử kia, vẻ mặt khó xử. Lục lão gia là đại phú hào, nữ nhi hiện nay là sủng phi của đương kim Thánh Thượng. Còn Tô tiểu thư này, đừng nhìn nàng mặc y phục tiểu nhị, nhưng lại có con dấu của tam thiếu gia. Tam thiếu gia đã sớm can dặn qua, thấy con dấu cũng giống như trông thấy hắn.

Chưởng quầy lau mồ hôi, nói:“Lục lão gia, vị cô nương này không phải tiểu nhị nhà chúng ta, tiểu nhân cũng không có cách nào. Xin mời Ngài ngồi xuống đây, tiểu nhân sẽ nhanh chóng dâng trà cho ngài.”

“Không phải tiểu nhị của các ngươi, mặc như thế để làm gì?!”

“Không ai quy định không phải tiểu nhị sẽ không được mặc .”

“Ai nha! Tô tiểu thư, ngươi xem chúng ta thật có duyên bao nhiêu, nơi này ngàn vạn biển người bên trong ta lại gặp nàng!” giọng nói của Lục Nhân bay đến bên tai nàng , sau đó Tô Oản Oản liền thấy một khuôn mặt vẻ vô cùng hoan hỉ xuất hiện.

“Con trai, làm sao con cũng tới đây vậy ?” Lục lão gia nói.

“Cha, ngươi cũng ở đây ah, cha nhìn coi, đây là Tô tiểu thư mà ngày đêm con mong nhớ.”

“Thật sao, nha đầu quê mùa này có gì hay?”

“Cha, cha chưa biết đấy thôi. Ngươi chưa được thấy thời điểm Tô tiểu thư xinh đẹp , đương nhiên, nàng như bây giờ cũng rất đẹp.”

“Con trai, không phải lần trước con bị người ta chỉnh thành lú lẫn đấy chứ, tiểu nha đầu này làm sao so với được với các cô nương Ỷ Túy Lâu đây hả? ”

“Cha, ngươi sao có thể lấy Ỷ Túy Lâu cô nương so sánh với Oản Oản , cha chưa từng thấy qua mị lực hấp dẫn của nàng.”

……

Tô Oản Oản trên đầu hắc tuyến, thân thủ liền điểm á huyệt của hai phụ tử đang trò chuyện, sau đó phất phất tay ra hiệu cho chưởng quầy đem bọn họ ném đến nới nào thì ném. Nàng vẻ mặt xám xịt nhìn y phục tiểu nhị trên người mình, quyết định đêm nay sắc dụ sư phụ nàng, làm hắn sửa miệng cho nàng mặc lại quần áo của mình!

“Hừ, ta xem ngươi bất kể mặc y phục gì cũng chỉ là một bộ dáng hạ nhân.”

Tô Mộ Tuyết phe phẩy phiến quạt vẻ mặt khinh thường bước tới chiếc bàn ở đối diện Tô Oản Oản ngồi xuống, còn cố ý vươn tay để lộ ra trên tay vòng ngọc tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đắt tiền. Lại vươn tay vuốt vài sợi tóc bên tai làm lộ ra một đôi bông tai mã não.

Quay đầu, Tô Oản Oản xem như không nhìn thấy.

Trang sức gì gì đó, tất cả đều là mây bay gió thoảng!

Dù sao gia sản của nàng cũng không ít, vàoNamra Bắc, thấy thích cái gì sẽ hướng trong ngực sư phụ sờ sờ, sư phụ nàng cái không thiếu nhất chính là ngân phiếu. Hơn nữa đôi khi cái gì võ lâm tiền bối nha, cái gì trang trang chủ nha, cái gì bảo bảo chủ nha, cũng thường thường cấp nàng những thứ tốt .

Hơn nữa đồ của cẩm tú phường là tốt nhất, đừng tưởng rằng cẩm tú phường là cửa hàng nhỏ bình thường y phục của cẩm tú phường có tiền chưa chắc đã mua mua được. Nhưng nàng và sư phụ là ngoại lệ, bất kể bọn họ ở nơi nào, người ở cẩm tú phường sẽ tự đưa đưa đến.

Đang mải suy nghĩ, tiếng ồn ào huyên náo của đám đông hình như càng lúc càng lớn, Tô Oản Oản lắng nghe, hóa ra là tân nhiệm Tri Phủ đại nhân hôm nay sẽ nhận chức. Nghe nói còn là tân khoa Trạng Nguyên, không muốn làm quan trên triều, liền trở lại Lạc thành làm quan phụ mẫu của dân chúng

Lúc này dưới lầu truyền đến một mảng tiếng động ầm ỹ , Tô Oản Oản cùng Tô Mộ Tuyết đều rời khỏi chỗ ngồi ló đấu xuống nhìn xem, lại chỉ nhìn đến một đám lố nhố toàn đầu người đang di chuyển, cả con phố dường như chật kín người, cẩn thận nghe âm thanh bàn tán sôi nổi, hóa ra Tri Phủ đại nhân lát nữa sẽ đi qua con phố này.

Tô Oản Oản nhoài ra phía trước lan can hình dung Tri Phủ đại nhân mới nhận chức này là một ông già vừa lùn lại vừa béo, vẫn là một cái diện mạo thanh niên đáng khinh. Mà lúc này trước mắt lại xuất hiện một màu đỏ diễm lệ, một vị nam tử khuôn mặt tinh xảo khá tuấn mĩ cưỡi một con bạch mã chậm rãi đi đến, y phục màu đỏ giữa đám người càng chói mắt.

Hắn, chính là Tri phủ đại nhân sao……

“Ôi trời, đây là Tri Phủ mới tới sao!”

Tô Mộ Tuyết nhìn nam tử vận hồng y dưới lầu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt sáng, mặt như hoa đào. Nàng nhăn nhó còn nói:

“Vị Tri phủ đại nhân này so với thiếu bảo chủ Lâm Gia Bảo còn tuấn mỹ hơn ấy chứ, so với Tam ca còn có vẻ tương xứng, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.”

Nối đến đây, nam tử vận hồng y kia vừa vặn đi qua phía dưới Xuân Phong Lầu, Tô Mộ Tuyết nóng lòng nghĩ cách làm thế nào để có thể kết giao với mĩ nam Tri Phủ tài năng này, cúi đầu nhìn cây quạt trong tay, nhanh trí liền thuận tay ném xuống.

Tô Oản Oản nhìn quạt giấy rơi xuống, nghĩ Tô Mộ Tuyết này sao không ném cái khăn tay gì gì đó, ném loạn đồ vật này nọ cho dù không rơi vỡ đầu người ta thì cũng đạp nát hết cây cỏ.

Kia nam tử trên đỉnh đầu dường như có thêm con mắt, khẽ vươn tay liền nhẹ nhàng tiếp được cây quạt, hắn ghìm cương ngựa dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lúng liếng đong đưa, miệng hắn khẽ mỉm cười, sóng mắt dập dờn, nụ cười này, ánh mắt này, sao mà yêu nghiệt a~~ yêu nghiệt.

Tô Oản Oản nhất thời cảm thấy gió xuân táp vào mặt, cảnh xuân vô hạn, xuân về hoa nở……

Nữ nhân ở đó ai nấy nhất thời đều cảm thấy như nàng.

Mà nam tử kia lại cầm trong tay cây quạt xuống ngựa bước đến, Tô Mộ Tuyết không thể tin được che miệng của mình, phấn khích khiến hai gò má đỏ bừng, vội hướng phía cầu thang lầu vẻ mặt chờ mong.

Phút chốc, đã trông thấy nam tử kia xuất hiện ở trước mắt nàng ta, chỉ thấy hắn tay áo phiêu phiêu một thân hồng sam làm tôn thêm dáng người diêu dặc (diêu dặc là cái gì ta) , đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra ý cười, từng bước một đến gần, hắn đứng ở trước mặt Tô Oản Oản cùng Tô Mộ Tuyết, ôn nhu nói:“Tô tiểu thư, quạt giấy này có phải của nàng không?”

Tô Mộ Tuyết không kịp nghĩ ngợi vì sao hắn lại biết được mình họ Tô, nhanh chóng trả lời:

“Vâng, là của ta, đa tạ công tử.”

Cũng không tưởng nổi nam tử kia hướng Tô Mộ Tuyết liếc mắt một cái, nói:

“Ồ, ta có nói chuyện với nàng đâu?”

“A?” Tô Mộ Tuyết mở to hai mắt nhìn.

Hắn nhìn Tô Oản Oản, đôi mắt phượng hẹp dài, lộ ra ý cười mị hoặc, lại hỏi một lần nữa:

“Tô tiểu thư, quạt giấy này đúng là của nàng chứ ?”

Tô Oản Oản lắc đầu:“Không phải của ta.”

“À, vậy quên đi.”

Vừa dứt lời, hắn thuận tay ném cây quạt ra bên ngoài, sau đó vẻ mặt nhanh chóng là cái bộ dáng như sự tình gì cũng chưa từng phát sinh .

Nhìn trời, mấy người này sao giống nhau cứ thích ném loạn đồ vật ah. Rơi vào ngươi khác thì không hay, không rơi vào người mà lại đạp nát hoa hoa cỏ cỏ thì cũng không nên.

“A a ~~~”

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó lại truyền đến một giọng tức giận

“Là ai ném quạt giấy bậy bạ vậy hả!”

“Ngươi ngươi ngươi……”

Tô Mộ Tuyết nhìn đến hắn đối Tô Oản Oản thái độ không khỏi giận từ giữa đến, tức giận đến độ nói không ra lời. Nàng đường đường là tứ tiểu thư Tô gia, thế nhưng còn so ra kém như vậy một cái nha đầu hoang dã, nàng thật không cam lòng.

Hắn bỗng nhiên tiến sát vào gần Tô Mộ Tuyết, hại nàng ta một trận tim đập chân run, đỏ mặt ngại ngùng, đang còn mơ tưởng hão huyền lại nghe thấy hắn nói:

“Ngươi còn tiếp tục dài dòng, liền ném ngươi đi như chiếc quạt giấy kia đấy.”

“Ha ha ha ha!”

Tô Oản Oản nhịn không được chợt cười thành tiếng, nàng nhìn hắn cố gắng nén cười nói:

“Ôn Nam Thế, ta còn nghĩ đến ngươi tính tình thay đổi, đột nhiên mặc hồng y, còn biến thành một bộ dáng yêu nghiệt, rút cục vẫn là lòng dạ như trước mà thôi!”

Hắn cứ thế ngồi xuống, uống trà, sau đó nói:

“Hừ, Tô Mộ Bạch suốt ngày đều mặc bạch y, rõ ràng mặc không đẹp bằng ta, hắn còn sống chết không chịu đổi qua, ta mới không cần cùng hắn ăn mặc giống nhau!”

“Hừ, sư phụ nhà ta mặc cái gì so với ngươi đều đẹp hơn!”

Nàng vòng vo đảo mắt hạt châu, cao thấp đánh giá hắn.

“Đúng rồi, ngươi trước kia rõ ràng một bộ dạng thư sinh sắp chết, bây giờ vì sao trở nên yêu nghiệt như vậy. A, không phải ngươi rốt cục có ngày giác ngộ mình không sánh bằng sư phụ ta, cho nên đổi thành cái dạng này chứ?”

“Khoan, lão nam nhân Tô Mộ Bạch này, có cái gì tốt chứ .” Hắn vẻ mặt khinh thường, lại che dấu ánh mắt.

Ôn Nam Thế nhớ lại thời điểm hắn đang muốn đi lên kinh dự thi, kết quả ở trên đường gặp thổ phỉ, bị cướp hết tiền bạc không nói, còn bị chém hai nhát đao. May mắn nàng cùng Tô Mộ Bạch vừa vặn đi ngang qua liền cứu hắn, khi đó nàng cùng sư phụ cũng là muốn lên kinh thành, nhân tiện mang hắn theo. Bởi vì có người bị thương tích hơn nữa Tô Oản Oản này là quỷ đại lười, lúc đi ngang qua thị trấn bọn họ liền mua một chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi, trên đường đi là nàng trị thương cho hắn.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tô Mộ Bạch lúc ấy hắn mặc một thân bạch y, một màn từ trên trời giáng xuống khiến nàng đến nay vẫn còn in đậm trong trí nhớ. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nam Thế hắn cũng mặc một thân bạch y, khuôn mặt tuấn tú, dáng người hơi gầy cùng khí chất non nớt lập tức khiến cho nàng nghĩ tới một màn kia, nhịn không được nói một câu “ thật là đẹp mắt”.

Vì thế một hồi y phục đại chiến như vậy bùng nổ.

Tô Mộ Bạch tuy rằng cũng mặc y phục màu sắc khác nhau, nhưng màu trắng vẫn là chiếm đa số. Mà tên thư sinh Ôn Nam Thế cũng thiên về bạch y, hắn so với Tô Mộ Bạch nhỏ hơn ba tuổi, tuy rằng hai người mặc bạch y bộ dạng đều cũng không sai khác mấy, nhưng Ôn Nam Thế luôn khiếm khuyết một chút hương vị.

Lòng tự tin của Hắn bị bị đả kích sâu sắc, bởi vì hắn vẫn cảm thấy bản thân mặc bạch y là đẹp mắt nhất. Vì thế trên đường đi hắn rất hy vọng Tô Mộ Bạch thay y phục màu sắc khác với hắn, mà Tô Mộ Bạch lại cố tình không theo ý hắn, vẫn mặc một thân áo trắng, còn thường thường ở trước mắt hắn đi qua đi lại. Có đôi khi chọc giận Ôn Nam Thế, hắn liền đem câu nói kia của Tô Oản Oản ra, lí sự rằng nàng nói hắn rất đẹp mắt.

Sau đó, sư phụ nhà nàng đã đem bạch y Ôn Nam Thế cùng bọn họ tách ra từ ngày đó……

Kỳ thật bọn họ hai người mặc một thân bạch y mỗi người mỗi vẻ, sư phụ nhà nàng thường thường đem mái tóc dài trên đầu tùy ý xõa trên vai, hoặc là dùng dây cột tóc buộc hờ lại, những sợi tóc thừa ra theo gió mà phiêu động, lộ ra trên khuôn mặt vẻ hờ hững ung dung, không khác gì thần tiên. Mà Ôn Nam Thế có vẻ tuấn tú chút, cái hơn chỉ có lẽ là tuổi trẻ

“Hóa ra tiểu tri phủ mới nhận chức là vị này .” Tô Mộ Bạch hướng bọn họ đi tới, nghiêng qua Ôn Nam Thế liếc mắt một cái liền tới bên cạnh Tô Oản Oản ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn mấy chiếc chén nhỏ trên bàn, nói “Khát .”

Tô Oản Oản nhớ tới nàng đêm nay còn phải sắc dụ Tô Mộ Bạch thay cho nàng thân phục tiểu nhị này, vì thế không dám có chút chậm trễ, lập tức rót trà vẻ mặt tiểu tức phụ đưa tới gần miệng hắn. Hắn cho nàng một ánh mắt cái khen ngợi, sau đó liền đem trà trên tay nàng uống cạn.

Ôn Nam Thế nhìn màn quấn quýt bày ra, nghiêm mặt nói:

“Hừ, tuy rằng cơ nghiệp nhà các ngươi rất lớn, nhưng hiện tại ta là Tri phủ, tốt nhất đừng để cho ta tra được nhược điểm.”

Tô Mộ Bạch cười

“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Ôn Tri phủ tới cửa hiệu Tô gia

/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status