Ba người chạy hướng Nam mà đến, mang đêm tối mịch lại chỉ ánh trăng mờ ảo chiếu chỉ một góc. Yêu Tử được Sử Đồng Vi giữ trong lồng ngực lại thấy tình cảnh này thật quen thuộc, bất quá nàng không thể nhìn ra đó là nơi nào nàng từng gặp. Từ khi nàng biết mình mất trí nhớ trở đi, dường như từ khi nàng thức tỉnh ở Độc giáo, nàng chỉ quanh quẩn trong cốc, không có ra ngoài. Mà nếu muốn đi, Độc Hoàng cơ bản không cho nàng ra ngoài.
Yêu Tử đúng không? Ngươi còn trong ngọc không?
Một giọng nói khẽ hướng nàng nói đến, thành công đem trí thức của nàng dời về thực tại. Sử Đồng Vi vừa chạy vừa hỏi khẽ khuôn ngọc trong lòng ngực. Từ lúc rời khỏi nhà trọ đến giờ hắn không nghe thấy tiếng nàng nói, không biết tại sao hắn lại là người lạnh nhạt, không thích tiếp xúc với người ngoài, vậy mà chỉ một giọng nói không rõ hình dáng, cũng rõ yêu ma, gặp chưa đầy vài giây liền làm hắn có cảm giác khắc khít kì lạ.
Yêu Tử một nghe giọng nói vừa vặn ra khỏi suy nghĩ của mình liền đáp lại một chút mình vẫn còn. Đùa sao, bây giờ nàng không tìm cách nào để rời khỏi cái khối ngọc này thì làm sao tim được cách ra đây. Tên này có cần ngu ngốc đến vậy không.
Sử Đồng VI nghe được giọng nói phát ra từ khuôn ngọc rất bình tĩnh xem ra nàng vẫn rất bình thường, đặt tay lên ngực tâm hạ xuống một chút, vẫn theo sau tiếp tục chạy đi. Lúc này phía sau họ cũng đã sát cận một gần rất nhiều hắc y nhân. Một đường gió kéo tới, Sử ĐỒng Vi cảm thấy phía sau gáy ớn lạnh, thứ gì đó chém gió mà bay càng gần lại phía mình. Lập tức nhảy sang một bên, nơi cũ khi nảy hắn chạy đã rất nhanh xuất hiện một đao, mặt đất bị căm xuống sâu ghê tợm. Đủ hiểu nếu một đao kia chém trúng ngực hắn thế nào.
Yêu Tử bên trong khuôn ngọc ngày càng cả kinh, thật sự những người này có thâm thù đại hận như thế nào lại gặp những kẻ địch này..
Yêu Tử đúng không? Ngươi còn trong ngọc không?
Một giọng nói khẽ hướng nàng nói đến, thành công đem trí thức của nàng dời về thực tại. Sử Đồng Vi vừa chạy vừa hỏi khẽ khuôn ngọc trong lòng ngực. Từ lúc rời khỏi nhà trọ đến giờ hắn không nghe thấy tiếng nàng nói, không biết tại sao hắn lại là người lạnh nhạt, không thích tiếp xúc với người ngoài, vậy mà chỉ một giọng nói không rõ hình dáng, cũng rõ yêu ma, gặp chưa đầy vài giây liền làm hắn có cảm giác khắc khít kì lạ.
Yêu Tử một nghe giọng nói vừa vặn ra khỏi suy nghĩ của mình liền đáp lại một chút mình vẫn còn. Đùa sao, bây giờ nàng không tìm cách nào để rời khỏi cái khối ngọc này thì làm sao tim được cách ra đây. Tên này có cần ngu ngốc đến vậy không.
Sử Đồng VI nghe được giọng nói phát ra từ khuôn ngọc rất bình tĩnh xem ra nàng vẫn rất bình thường, đặt tay lên ngực tâm hạ xuống một chút, vẫn theo sau tiếp tục chạy đi. Lúc này phía sau họ cũng đã sát cận một gần rất nhiều hắc y nhân. Một đường gió kéo tới, Sử ĐỒng Vi cảm thấy phía sau gáy ớn lạnh, thứ gì đó chém gió mà bay càng gần lại phía mình. Lập tức nhảy sang một bên, nơi cũ khi nảy hắn chạy đã rất nhanh xuất hiện một đao, mặt đất bị căm xuống sâu ghê tợm. Đủ hiểu nếu một đao kia chém trúng ngực hắn thế nào.
Yêu Tử bên trong khuôn ngọc ngày càng cả kinh, thật sự những người này có thâm thù đại hận như thế nào lại gặp những kẻ địch này..
/21
|